Gia Đình Nhỏ
-
22: Hàn Quân Cát
Trong đêm, có tiếng cá vàng quẫy đuôi dưới hồ.
Giữa những tảng đá quanh bờ nước thấp thoáng vang lên âm thanh của ếch nhái gọi mưa.
Hàn Quân Tường trở mình trên giường, ngáp dài liếc thấy ánh sáng loé ở góc cửa sổ phía trời xa.
Có lẽ sắp nổi bão!
Bước xuống giường, nó thầm mong bão tới, cho tiết trời mát mẻ hơn.
Đêm nay oi bức làm nó trằn trọc mãi chưa ngủ được.
Khép cửa sổ lại, nó quay về giường thì phát hiện cục thịt nhỏ ở đó đang nhúc nhích, khuôn mặt bé tí lòi ra đỏ ửng.
Thò tay nắm áo nhóc, nó giật giật.
"Nóng thì cởi bớt áo ra đi đồ ngốc này!"
"Huhu, đau quá! Tiểu Kiều đau quá!"
Giật mình, Hàn Quân Tường hấp tấp khơi cao ngọn đèn bên giường.
Chu Minh Kiều chẳng biết từ lúc nào đã trở nên béo gấp đôi ngày thường, hay nói đúng hơn, toàn thân nhóc sưng phù.
Nghe Hàn Quân Tường hốt hoảng gọi mình giữa đêm, Chu Hàm còn chưa tỉnh ngủ hẳn, hấp tấp chạy vào gian trong, thấy được Tiểu Kiều đã biến thành Đại Kiều, toàn thân trần truồng, khóc lóc lăn lộn.
Quen thuộc bưng tới một chậu nước có đá lạnh, Hàn Quân Tường hỏi ý y.
"Có phải dị ứng không?"
Nhảy lên giường, mặc kệ Chu Minh Kiều kêu khóc, y lật nhóc tới lui, quan sát những chỗ sưng, sờ sờ nắn nắn rồi cuối cùng đanh giọng hỏi.
"Ở trường lại lén lút ăn đậu tinh đúng không?"
Thút thít khóc, nhóc lí nhí.
"Chỉ một chút, đậu tinh ngâm mật ong của A Mai trông rất ngon.
Tiểu Kiều chỉ liếm một chút thôi mà.
Hu hu hu..."
Chu Hàm trừng mắt làm nhóc co rúm người lại.
Hàn Quân Tường chặc lưỡi, theo thói quen tiến tới gần, bắt đầu dùng khăn mềm thấm nước lạnh lau người cho nhóc, trong lòng không khỏi thầm kinh ngạc.
Nhóc bắt đầu bị dị ứng với đậu tinh từ khi được ba mươi tuổi, nhưng chỉ là chút ngứa ngáy thông thường.
Theo thời gian, những lần dị ứng sau lại nghiêm trọng hơn trước, ngứa dần biến thành đau, nên cách đây không lâu, Chu Hàm đã cấm tiệt không cho nhóc ăn đậu tinh nữa.
Lần cuối cùng nhóc ăn năm sáu hạt gì đó, sưng đau cả hai tay.
Không ngờ lần này chỉ liếm chút ít, đã sưng đau toàn thân thế này.
Bỏ đi tìm thuốc quay lại, Chu Hàm thở dài than.
"Càng ngày càng nặng! Thật là giống...!Tiểu Kiều, lần này đau vậy đó, chừa chưa hả? Lần sau mà còn ăn bừa nữa, chắc chắn lúc ấy sẽ sưng rách cả da chảy máu, ngươi nói xem thế nào?"
Vừa đau vừa bị doạ, nhóc dường như thật sự tưởng tượng ra được tương lai phụ thân nói, đặc biệt đáng thương ngoan ngoãn hơn mọi khi gật đầu như giã tỏi.
"Tiểu Kiều biết rồi, sợ rồi! Lần sau không ăn nữa, vĩnh viễn không ăn nữa..."
Ngồi một bên xem nhóc bị bôi thuốc khắp người, Hàn Quân Tường ngẫm nghĩ mấy lời Chu Hàm vừa nói, tự thấy đó cũng không hẳn là doạ.
Chẳng phải chính y cũng nói nhóc giống đó thôi.
Chứng dị ứng đậu tinh này của nhóc, là thừa hưởng từ Hàn Quân Cát.
Đối với đậu tinh, hắn còn dị ứng nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Khi xưa còn sống chung, đôi khi nó vẫn thấy hắn khổ sở bị nứt da chảy máu chỉ vì vô tình ngửi thấy mùi đậu tinh ngoài chợ.
Nhìn Chu Minh Kiều hiện tại, e rằng nhiều năm sau, cũng sẽ giống hắn thôi.
Được bôi thuốc xoa dịu, cuối cùng nhóc đã có thể bớt đau mệt nhọc ngủ đi.
Thở dài bước xuống giường, Chu Hàm cầm thuốc lắc đầu.
"Không tiêu sưng được như trước nữa rồi.
Có lẽ mai ta phải sang nhờ gia gia ngươi luyện loại dược mới."
Loại dược duy nhất Hàn Quân Cát luyện ra không vượt qua được phụ thân của mình chính là loại dược chữa dị ứng cho bản thân.
Thế nên, lâu nay, dược chữa dị ứng cho hắn và Tiểu Kiều, đều là do phụ thân hắn luyện ra.
- --
Trên bờ tường, có một chú mèo đang nằm sưởi nắng, dáng vẻ ngái ngủ lười nhác.
Dưới hành lang, Chu Minh Kiều cũng đang nằm, bụng nhỏ tròn vo phơi ra, bê bết thuốc mỡ.
Hàn Du nhìn dáng vẻ đó thì không khỏi cười khì, bước tới bên cạnh chậm rãi ngồi xuống.
"Nhóc con, đỡ đau hơn chưa?"
Chu Minh Kiều chọc chọc bụng chính mình rồi ngồi bật dậy, cười híp mắt.
"Thuốc mỡ của gia gia đúng là lợi hại, không còn đau chút nào."
Sợ cháu trai yêu quý bị lạnh dù là đã chớm hè, Hàn Du nhanh chóng dùng khăn lau sạch thuốc trên bụng nhóc rồi giúp mặc lại y phục, nhỏ giọng dụ dỗ.
"Tiểu Kiều, khi nào phụ thân ngươi đến rước thì bảo rằng còn hơi đau, ở lại ngủ với gia gia một hôm nhé."
Ở với gia gia sẽ đuợc ăn đồ ngọt thoả thích, Chu Minh Kiều chỉ nghĩ tới đó là đã ứa nước miếng đầy mép, hào hứng đến run cả người, hớn hở nhún nhảy.
"Dạ dạ dạ!"
"Ngoan lắm.
Nào nào, xuống bếp xem chè trôi nước gia gia nấu cho Tiểu Kiều đã ăn được chưa nào!"
Nắm lấy bàn tay bé xíu mập ú của nhóc, Hàn Du âm thầm đắc ý.
Nhóc bị dị ứng đậu tinh thật là đúng lúc.
Lôi Ngọc theo bằng hữu đi tránh nóng ngắm mây trên núi, thế là chỉ còn mình hắn ở đây với nhóc.
Kẻ thù đáng gờm giành cháu trai nhỏ của hắn chỉ có mình nàng, giờ không đánh tự lui, quả là tuyệt diệu.
Đêm nay, cục mỡ bé xinh đáng yêu này, là của riêng mình hắn.
Được nghỉ học, được ăn đồ ngọt thoả thích, còn được gia gia cưng chìu hết mực, Chu Minh Kiều thích lắm, bảo gì nghe nấy.
Dùng xong cơm chiều, gia gia cầm kẹo cho nhóc mút, cất giọng dụ dỗ.
"Ăn no quá, chúng ta hoạt động trí óc một chút nhé Tiểu Kiều.
Cùng gia gia đánh cờ, thấy sao?"
Nhóc hơi bĩu môi.
Đánh cờ chán phèo, lại dễ buồn ngủ nhưng chẳng hiểu sao gia gia rất thích, lần nào cũng rủ nhóc chơi cùng.
Nhóc định từ chối, mà chợt nhận ra bụng hơi nặng nề, bây giờ muốn chạy đi đâu cũng mệt, thôi thì chìu gia gia một chút vậy.
Thấy nhóc gật đầu, gia gia vui lắm, đưa kẹo cho nhóc tự mút, mình thì hào hứng bắt tay vào việc bày bàn cờ.
Trời đã ngả sắc tím, vườn cây bên cạnh thẫm đi, những nơi có đèn lồng thì rực sáng, thu hút không ít côn trùng tới gần.
Chu Minh Kiều ngồi đối diện với Hàn Du, cằm nhỏ chống lên mép bàn cờ, nhíu trán suy nghĩ.
Nhìn cháu trai như vậy, Hàn Du càng thêm yêu thích.
Rõ ràng không thích đánh cờ nhưng nếu đã chấp nhận chơi, liền vô cùng nghiêm túc, khác hẳn dáng vẻ nhõng nhẽo ồn ào mọi khi.
Khi đánh cờ, Hàn Du thường chọn phương thức chậm rãi, đôi khi gần như có phần xấu xa muốn bào mòn thể lực của đối thủ.
Trái ngược với hắn, Chu Minh Kiều thiên về tấn công, càng mất kiên nhẫn càng hay tấn công, nhưng không vì vậy mà bất cẩn.
Đòn tấn công của nhóc, hoàn toàn có thể gọi là đòn cảnh cáo dành cho hắn.
Như muốn nói rằng, "Ngươi cứ việc níu chân ta xuống bùn lầy, ta vẫn có thể từ trong bùn lầy đó vượt qua ngươi."
Đương nhiên, cuối cùng vẫn là Hàn Du giành chiến thắng.
Nhưng hắn có thể dám chắc, chỉ cần vài năm nữa thôi, chiến thắng này không còn đơn giản mà lấy được nữa.
Mang thêm kẹo cho Chu Minh Kiều ăn để dỗ ngọt, Hàn Du bày lại bàn cờ, chặc lưỡi than thở.
"Ngươi đánh cờ càng ngày càng giống Hàn Quân Cát.
Sợ thật đấy!"
Đừng thấy Hàn Quân Cát mọi khi chi li tủn mủn là thế mà lầm, khi đánh cờ, hắn ngông cuồng không ai bằng.
Đối với lối đánh cờ chậm mà chắc của phụ thân mình, hắn chướng mắt lắm, quyết phá cho bằng được.
Hai cha con chơi với nhau, lần nào cũng vậy, dù thắng dù thua, Hàn Quân Cát luôn mưa rền gió dữ, tấn công ào ạt, hào nhoáng khỏi bàn.
Hiện tại, Chu Minh Kiều hiếm khi thắng được Hàn Du nhưng phong thái cuồng dã của cha mình lại giống mấy phần, làm cho người làm gia gia như Hàn Du không khỏi tấm tắc cảm thán.
Là người thua ván cờ vừa rồi, Chu Minh Kiều phải chờ Hàn Du đi trước, miệng nhai kẹo lúng búng hỏi.
"Hàn Quân Cát là ai vậy gia gia?"
Hàn Du hạ nước cờ đầu tiên, trong lòng thầm suy đoán Chu Minh Kiều sẽ làm gì tiếp theo.
Khi vừa bắt đầu, nhóc cũng có vài nước đi theo thói quen, hắn nhất định phải có hướng đối phó ngay mới được.
Lòng nghĩ thế, hắn đáp lại câu hỏi của nhóc không quá bận tâm, thản nhiên mở miệng.
"Cha ngươi chứ ai.
Hỏi gì vậy?"
"Ớ..."
Chu Minh Kiều thốt ra một âm thanh lạ lùng, rõ ràng là bị lời đáp vừa rồi làm cho bất ngờ.
Nhóc chạy vòng qua bàn cờ níu áo Hàn Du.
"Cha là gì hả gia gia?"
Hàn Du thả rơi một quân cờ.
Giờ phút này hắn mới giật mình nhận ra bản thân vừa nói cái gì.
Đảo mắt một vòng, hắn hấp tấp vụng về la lớn.
"A, bánh bao nhân đậu đỏ!"
Chu Minh Kiều trợn to mắt.
Biết nhóc đã bị phân tâm, Hàn Du nhanh chóng đứng phắt dậy.
"Ta chợt nhớ có làm một ít bánh bao nhân đậu đỏ cho Tiểu Kiều.
Giờ hẳn đã chín.
Ăn không ăn không?"
Cúi người chọc chọc má nhóc, Hàn Du thấp thỏm mong nhóc bị thức ăn dụ dỗ.
May sao, không làm hắn thất vọng, nhóc quên béng chữ "cha" ban nãy, gần như bám hẳn lên đùi hắn, hò hét kêu lớn.
"Ăn, ăn, cho Tiểu Kiều đi! Nhanh lên gia gia!"
Nắm tay nhỏ của nhóc chạy xuống bếp, Hàn Du thở phào một hơi.
Sau này, hắn vẫn nên cẩn thận hơn mới được.
- --
Tiết trời ngày càng nóng.
Đêm cũng tới rất chậm.
Bữa cơm tối đã dọn lên nhưng bên ngoài cửa sổ, trên bụi hoa quế trắng vẫn thấy rõ từng búp nụ chồi non.
Chỉ có tiếng côn trùng là ầm ĩ hơn, báo hiệu một đêm hè sôi động đã bắt đầu, giờ ngủ tránh nóng đã kết thúc.
Hàn Quân Tường giúp phụ thân dọn cơm xong thì kéo ghế ngồi xuống, mặc kệ Chu Minh Kiều vẫn còn đang chạy loạn chơi kiếm xung quanh, một mình bắt đầu ăn.
Rửa sạch tay bước ra, Chu Hàm cúi người tóm được cái đuôi tóc nhỏ của nhóc, lên giọng.
"Lát nữa chơi tiếp, ăn cơm nè! Tiểu tử này, bỏ kiếm xuống nhanh lên! Muốn ăn đòn không?"
Nghe tới "ăn đòn" là nhóc sợ ngay, thả kiếm đi lon ton trèo lên ghế.
Trong lúc đợi phụ thân bới cơm cho, nhóc bắt đầu nhâm nhi sữa nóng của riêng mình, vừa uống vừa líu lo kể chuyện ở học phủ.
Bạn nào học tốt, bạn nào bị tiên sinh mắng, bạn nào ăn khoẻ, bạn nào hay nghịch phá, khi ra về vô tình thấy đại ca ở trên sân, lúc đến phòng ăn lại gặp Thiên Diễm ca đang mua đùi gà...!Ngày nào cũng vậy, khi ăn tối là lúc Chu Minh Kiều bép xép nhất, chưa bao giờ chịu ngồi im mà ăn tử tế.
Đã quá quen với cái miệng ồn ào của nhóc, Hàn Quân Tường mặc kệ, lẳng lặng ăn phần mình.
Chu Hàm thì dịu dàng hơn, vừa ăn vừa ậm ờ tiếp chuyện nhóc, khiến nhóc vui vẻ lắm, nói đến hăng say.
Và hôm nay, nhóc bỗng im lặng chốc lát rồi hỏi lớn.
"Phụ thân, Hàn Quân Cát là ai vậy?"
Đang nhai thịt viên, Hàn Quân Tường nghẹn lại trong cổ nhưng không nuốt xuống được, cũng không dám ho ra, chỉ lén lút trố mắt ngó Chu Minh Kiều.
Nhóc làm sao lại biết cái tên này? Không tới mức chấn động như nó, Chu Hàm chỉ hơi bần thần rồi buông đũa xuống, gượng gạo cười hỏi Chu Minh Kiều.
"Tiểu Kiều sao lại biết cái tên này vậy?"
Húp liền hai muỗng cháo như để thông họng, nhóc đáp lớn.
"Hôm nọ ở nhà gia gia nhắc tới đó.
Người nói Tiểu Kiều càng lớn càng đánh cờ giống Hàn Quân Cát.
Tiểu Kiều hỏi đó là ai thì gia gia lại mải ăn bánh bao không thèm trả lời.
Gia gia thật là lẩm cẩm ha!"
Cuối cùng cũng chật vật nuốt hết mớ thịt viên, Hàn Quân Tường chuyển ánh mắt từ đệ đệ sang phụ thân, vừa lo lắng vừa tò mò, không biết y sẽ giải quyết tình huống này ra sao.
Nhưng chẳng có gì bất ngờ, y lấp liếm cho qua.
"Chỉ là một người quen cũ của ta thôi."
Dừng ăn, Chu Minh Kiều hỏi tới.
"Người quen cũ? Tiểu Kiều sao chưa gặp bao giờ? Người đó giống Tiểu Kiều lắm sao? Phụ thân dẫn ta đi gặp người đó đi.
A, đại ca đã gặp người đó bao giờ chưa?"
Tự dưng bị lôi vào câu chuyện, Hàn Quân Tường giật nảy, thật sự không đối phó được, đành có sao nói vậy trả lời.
"Ờ thì...!gặp rồi."
Lập tức xụ mặt, Chu Minh Kiều không vui chỉ trích.
"Đại ca đúng là đồ phản bội! Vì sao đi gặp người đó mà không cho Tiểu Kiều đi cùng? Phụ thân, người dẫn Tiểu Kiều đi gặp người đó đi."
Biết tính nhóc ham vui lại tò mò, Chu Hàm cố làm mặt thản nhiên để lấp liếm cho qua.
"Hiện tại thì...!không được đâu.
Tiểu Kiều ăn đùi gà đi, nguội mất rồi kìa!"
Đem đồ ăn ra dụ dỗ, y muốn dời sự chú ý của nhóc đi.
Nào ngờ, hôm nay nhóc lại bỏ mặc đồ ăn, hiếm có mà ngoan cố hơn hẳn lúc thường.
"Tại sao không được vậy? Người đó không thích Tiểu Kiều sao? Rõ ràng giống Tiểu Kiều mà, sao lại không muốn gặp Tiểu Kiều?"
Hàn Quân Tường thở dài, ngừng ăn.
Chu Hàm bối rối, cuối cùng mở miệng nói chẳng kịp nghĩ.
"Đợi Tiểu Kiều lớn chút nữa, ta sẽ đưa ngươi đi gặp người đó, nhé?"
Nhảy phốc xuống ghế, nhóc chống tay lên hông hét lớn.
"Tiểu Kiều lớn rồi mà!"
Chu Hàm cau mày.
"Ăn cho hết bữa đi đã!"
Quay ngoắt sang Hàn Quân Tường, Chu Minh Kiều như tìm đồng minh nhưng nó thật sự không thể làm gì khác, chỉ đành cúi mặt, hiếm có mà lộ vẻ yếu ớt trước tiểu đệ.
Khuôn mặt nhóc bắt đầu sưng lên, và vỡ ra thành tiếng nức nở inh ỏi.
"Tiểu Kiều lớn thật rồi mà.
Oa oa oa...!Tiểu Kiều đâu còn là ấu long nữa.
Oa oa oa...!Sao cứ coi Tiểu Kiều là ấu long vậy? Hu hu hu...!Phụ thân, đại ca...!thấy ghét...!đáng ghét..."
Đợi mãi vẫn chẳng thấy ai dỗ dành, nhóc càng tủi thân chạy một mạch vào phòng ngủ, tiếng khóc vẫn cứ từng hồi quanh quẩn vang ra.
Nghe âm thanh đó, cha con Hàn Quân Tường như chết lặng, chỉ có thể ngồi im chịu đựng.
Bên ngoài, trời đã tối thẳm, gió ít, lặng như tờ.
Hồi lâu, Hàn Quân Tường thì thào.
"Người định giấu Tiểu Kiều mãi sao?"
Chu Hàm bóp trán.
Ban nãy, có một khoảnh khắc, y đã suýt nữa muốn lao đi tìm Hàn Quân Cát, đồng ý quay lại, để cho hài tử có một gia đình đầy đủ.
Nhưng may sao, y kịp thời tỉnh táo lại.
So với một gia đình hoàn hảo mặt ngoài nhưng chông chênh không rõ ngày nào đổ sụp, y thà để hài tử mình ngây thơ mơ hồ nhưng hạnh phúc còn hơn.
Ít nhất, hiện tại, các con y không cần phải nhìn trưởng bối ngày ngày dày vò nhau để sống.
Nghĩ kỹ rồi, y ngẩng lên nhìn Hàn Quân Tường, khẽ cười.
"Ta muốn Tiểu Kiều cho rằng phụ thân nó là một người nói dối bảo thủ quá mức còn hơn để nó biết gia đình nó không hoàn hảo.
Ngươi có thấy ta quá đáng không?"
Gãi má, Hàn Quân Tường không thể nói tiếp.
Nó không đồng tình nhưng cũng không phản bác được phụ thân.
Nó bức xúc giùm tiểu đệ bị che giấu nhưng cảm giác có một gia đình tan vỡ, nó hiểu hơn ai hết.
Trong mắt Chu Minh Kiều, nó và phụ thân là chỗ để nhóc yêu quý và tự hào, nếu biết đó chỉ là một mảnh vỡ còn sót lại của thứ gọi là gia đình, trái tim bé xíu của nhóc chắc chắn sẽ đau đớn lắm.
Sau cùng, chính nó lại mong mình có thể quay về làm một ấu long ngây thơ, để chẳng biết chút gì.
Lần nữa cầm đũa lên, nó lẩm bẩm.
"Chốc nữa khóc mệt, ta sẽ mang cháo vào cho Tiểu Kiều.
Nó ăn no là ngủ thôi.
Người đừng lo!"
"Ừ, nhờ ngươi đấy!"
Chu Hàm âm thầm thở phào.
Có lẽ, vài năm nữa, chuyện thế này sẽ không dễ giải quyết.
Nhưng hiện tại, y đành chấp nhận như thế.
Để hài tử luôn vô tư thoải mái, y vun vén mái nhà này, ngoài từng chút run rẩy gắng sức mỗi ngày, thì không còn cách nào khác.
Tìm về chỗ dựa xưa, vẫn là chuyện phải cân nhắc thật lâu.
- --
Đêm qua, Chu Minh Kiều khóc đến sưng cả mắt.
Hàn Quân Tường hiếm có phải đút cháo cho nhóc nhưng nhóc cũng không tỏ thái độ gì, chỉ uể oải ăn hai chén rồi đờ đẫn lăn ra ngủ.
Sáng ra, nó dậy từ sớm, ngồi bó gối nhìn đệ đệ.
Hai mắt nhỏ của nhóc đã sưng thành ốc, nhắm nghiền say ngủ.
Thở dài một hơi, nó cong tay cạo nhẹ má nhóc, ủ rũ xuống giường.
Thành Long Tích đã chớm vào hè.
Mấy hồ sen lác đác trong thành đôi chỗ bắt đầu nở hoa, sắc hồng làm dịu bớt cái nắng chói chang ngay từ ban sáng.
Được phụ thân giao nhiệm vụ ra chợ mua thịt cá rau, Hàn Quân Tường nghĩ rồi nghĩ, cuối cùng vẫn trích một ít Long kim ra mua mấy cái bánh ngọt, muốn đem về làm quà cho tiểu đệ đang không vui.
Hôm nay là ngày nghỉ, ấu long không cần đến học phủ.
Trên đường từ chợ trở về, Hàn Quân Tường đi ngang qua mấy nhà hàng xóm, nghe bọn nhóc bên trong la hét đến đinh tai nhức óc.
Mọi khi, Tiểu Kiều nhà nó cũng thế.
Chỉ có đêm qua, nhóc không ồn ào, chỉ thút thít khóc mãi, đến nó cũng không chịu nổi.
Rõ ràng, nhóc khi thường vẫn thích làm mình làm mẩy kêu khóc ồn ào.
Nhưng so với kiểu khóc tủi thân đêm qua, thì ra bát nháo của mọi khi êm tai hơn nhiều.
Nhớ lại chuyện đêm qua, nó khẽ chặc lưỡi, âm thầm ngó trước ngó sau, lén lút hái trộm một ít hoa nở trên cổng của nhà hàng xóm bên cạnh mà Chu Minh Kiều rất thích, cố làm đầy lên bộ sưu tập quà lấy lòng cho nhóc.
Nhìn mớ bánh trên tay và đám hoa giấu trong ngực áo, nó đã bước qua cổng nhà, âm thầm mong có thể khiến tiểu đệ vui vẻ trở lại như cũ.
"Để Tiểu Kiều, để Tiểu Kiều quạt cho! Tiểu Kiều muốn quạt."
Mới bước lên hành lang, Hàn Quân Tường nghe ra giọng nói ồn ào của Chu Minh Kiều thì giật mình.
Lẳng lặng tiến vào bếp, nó nhìn thấy nhóc cùng Chu Hàm đang ngồi chụm đầu quanh một lò than nhỏ, mặt mũi đỏ ửng điên cuồng quạt gió, nướng bắp.
Cõi lòng nó nặng trĩu từ đêm qua bỗng chốc hoá nhẹ tênh.
May quá, Chu Minh Kiều đã vui vẻ trở lại! Là một ấu long vô tư dễ buồn dễ vui, cũng tốt đấy chứ.
Chặc lưỡi, nó đặt đồ đạc mình mua về từ chợ lên bàn, cất tiếng than phiền.
"Trời nóng thế này lại ăn bắp nướng! Thật là!"
Ngẩng lên, Chu Minh Kiều cười híp mắt, vệt tro dính trên mặt như râu mèo bị méo mó đi.
"Là phụ thân đòi ăn đó.
Tiểu Kiều nướng cho phụ thân ăn."
Chu Hàm một tay không ngừng trở bắp, tay kia lại vội chùi mồ hôi dưới mũi, khiến đốm tro dính trên mặt biến thành râu mèo.
"Tiểu Kiều, quạt tiếp quạt tiếp!"
Nghe y thúc giục, nhóc lại cật lực quạt, thân mình nhỏ béo gần như đứng hẳn lên vì cố sức.
Bước lại kéo mặt nhóc tới gần, Hàn Quân Tường vừa chùi vừa than thở.
"Phụ thân, mặt người cũng dính tro kìa."
"Ha ha ha, đúng thật, mặt phụ thân như con mèo.
Phụ thân là con mèo."
Nghe lời nhắc của nó, Chu Hàm ra sức tự chùi mặt càng làm cho Chu Minh Kiều cười nắc nẻ.
Nhìn nhóc cười, Hàn Quân Tường rốt cuộc không nhịn nổi nữa cũng phì cười gật gù.
"Đúng là giống mèo thật!"
"Đúng không? Đúng không? Đại ca cũng thấy phụ thân giống mèo đúng không?"
Thấy có người đồng tình, Chu Minh Kiều càng được thể lấn tới, liên tục trêu chọc phụ thân.
Tức giận, y ra tối hậu thư.
"Được, đã thế thì bắp nướng một mình mèo ta ăn hết."
"A, không chịu không chịu đâu.
Tiểu Kiều có quạt mà, phải cho Tiểu Kiều ăn chứ!"
Sợ không được ăn, nhóc hùng hổ lao tới ra sức quạt, làm tàn tro bay tung toé khắp nhà bếp.
Nhìn không khí mù mịt đó, Hàn Quân Tường sợ hãi lùi ra ngoài kêu ca.
"Này, nhẹ tay thôi! Phụ thân, người đừng để Tiểu Kiều làm bẩn nhà như thế chứ."
Đáp lại nó, tiếng Chu Hàm pha cả tiếng cười.
"Sợ bẩn à? Thế thì cho đại ca nhịn ăn bắp nướng thôi.
Được không, Tiểu Kiều?"
"Được được, phần của đại ca, Tiểu Kiều ăn luôn."
Tiếng của Chu Minh Kiều hào hứng không kém, làm Hàn Quân Tường nghe mà tức đến phì cười.
Nằm ườn xuống hành lang nhìn tàn tro vẫn bay ra từ cửa bếp hoà cùng nắng vàng, nó bất chợt nghe lòng ấm hực.
Nắng thế này, ấm thật đấy!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook