Gia Đình Nhỏ
-
19: Hiểu Lầm
Mùa xuân vẫn còn đong đầy trong không khí cùng nếp sống hàng ngày ở thành Long Tích.
Trên những mái ngói, chim én đua nhau lượn bay theo đàn.
Dưới ánh nắng vàng xuyên qua mỗi con ngõ nhỏ xanh mướt màu rêu, hội chợ mừng xuân ngày qua ngày vẫn rộn ràng người tấp nập lui tới góp vui.
Hàn Quân Cát theo chân huynh đệ Hàn Quân Tường, vừa quan sát hội chợ vừa âm thầm cảm thán trong lòng.
Đã lâu lắm rồi hắn mới lại đến nơi đông đúc thế này, tham gia thứ hoạt động náo nhiệt thế này.
Từ khi thân thiết trở lại và nhận nhiệm vụ chăm sóc cho hai hài tử mỗi khi Chu Hàm bận rộn, hôm nay là lần đầu tiên y rảnh rỗi mà Hàn Quân Cát lại được ở bên hài tử.
Lúc nghe y nói cả hai muốn cùng hắn đến hội chợ, đơn giản chỉ là đi chơi với nhau, chẳng phải vì y bận việc gì, hắn có chút không tin phải hỏi lại.
"Ngươi có nghe lầm không? Hay là bọn chúng muốn đi với ngươi?"
Đang chấm điểm bài tập cho học trò, Chu Hàm đáp mà còn chẳng thèm ngẩng lên.
"Là Quân Tường đòi đấy.
Ngươi nghĩ nó còn chưa nói chuyện rành hay sao?"
Hàn Quân Cát không nhịn nổi bật cười thành tiếng.
Nếu chuyến đi chơi này do Chu Minh Kiều vòi vĩnh, hắn vẫn có thể hiểu được.
Nhưng đây là Hàn Quân Tường muốn, thật sự khiến hắn phải hào hứng hơn vài phần.
Dù sao, đối với hắn, nó vẫn có rất nhiều lạnh nhạt từ sau khi hoà ly.
Ước muốn này, rõ ràng là chủ động làm lành.
Tận hưởng cảm giác thoả mãn đó trong chốc lát, lại hơi do dự, hắn kéo ghế ngồi xuống cạnh Chu Hàm.
"Ngươi có cùng đi không?"
Bờ vai y run khẽ.
Hàn Quân Cát không để thoát khỏi mắt thái độ hoảng hốt đó, nhất thời có chút tự trách bản thân gấp gáp.
Hôm trước, cả hai chỉ thiếu chút nữa là đã hôn nhau, nếu không phải do Chu Minh Kiều bất ngờ xen vào phá hỏng.
Từ khoảnh khắc đó, Hàn Quân Cát chợt nhận ra, lòng mình đang muốn gì, đang mong đợi điều gì, chỉ vì bản thân vẫn bị ám ảnh với lỗi lầm trong quá khứ mà chưa dám đối diện.
Hơn nữa, nụ hôn ấy cũng khiến hắn biết Chu Hàm chưa hoàn toàn từ bỏ hắn.
Nếu có thể, hắn muốn xin một lần nữa được ở cạnh y, thay đổi bản thân, chăm sóc y, chăm sóc các con.
Đương nhiên, mọi thứ đều cần được sự đồng ý của Chu Hàm.
Không nói đến bản thân Hàn Quân Cát đã quyết sửa chữa bản tính tự cao tự đại tự cho là đúng từng khiến gia đình đổ vỡ của chính mình, hắn vốn hiểu rõ dù có minh chứng được mình thay đổi đi nữa thì tình cảm của Chu Hàm vẫn là quan trọng nhất.
Nếu tình cảm đã phai nhạt, Hàn Quân Cát có trở nên tốt bao nhiêu cũng chẳng còn ý nghĩa.
Khi còn bên nhau, lúc đùa vui nhàn rỗi, Chu Hàm đã từng nói trong tình cảm Hàn Quân Cát vĩnh viễn không trưởng thành.
Chỉ vì hắn cho rằng nếu không có tình cảm thì chẳng ai có thể ở bên nhau.
Những kẻ cố chấp níu giữ nhau chỉ vì trách nhiệm hay thể diện thật thảm hại.
Quan điểm ấy khiến Chu Hàm cười nhạo hắn, cho rằng hắn mộng mơ kỳ quặc, ảo tưởng trẻ con.
Hắn lại chẳng quan tâm, còn chê bai ngược lại y.
Những ấu long ngây thơ mới thường đem những thứ to tát như trách nhiệm hay thể diện ra để nói.
Bây giờ, hắn vẫn giữ nguyên quan điểm đó.
Để được ở cạnh Chu Hàm một lần nữa, hắn sẽ cố gắng thay đổi bản thân, khó khăn mấy cũng không màng.
Chỉ cần, y vẫn còn tình cảm với hắn.
May mắn thay, hắn đã thấy được điều đó.
Nhưng, có lẽ, hắn đã làm y chịu buồn bã và đau khổ nhiều, cảm xúc nhất thời của nụ hôn ngày đó, chưa đủ để y lần nữa muốn mở lòng với hắn.
Sau hôm ấy, dù vẫn nói chuyện thản nhiên, nhưng hắn có thể thấy được, Chu Hàm có chút lẩn tránh nhìn thẳng vào mắt hắn.
Xem ra, hắn vẫn nên từ tốn hơn, tránh làm y bối rối rồi bài xích.
Tại thời điểm này, cãi nhau có khi lại tốt cho y.
Nghĩ vậy, hắn khẽ cười khảy.
"À, lẽ nào, Quân Tường và Minh Kiều chỉ muốn đi chơi với ta? Cũng đúng, bọn chúng dạo này thích ta hơn nhiều rồi.
Ngươi chịu khó chút vậy, ở nhà một mình đừng cô đơn quá nhé!"
Quả nhiên, Chu Hàm nổi giận ngay, chẳng chút ngại ngùng cầm bút lông chỉ thẳng mặt Hàn Quân Cát.
"Ai nói? Đó là Quân Tường thấy ngươi ở mãi trong phòng luyện dược đáng thương thì có.
Bớt đắc ý đi!"
Đưa tay gạt bút lông sang bên, Hàn Quân Cát lạnh lùng đứng dậy.
"Chu tiên sinh nổi nóng là có tật giật mình đúng không? Được rồi, ta không nói nữa.
Thong thả làm việc!"
"Không tiễn!"
Chu Hàm nghiến răng.
Hàn Quân Cát bước ra khỏi phòng nghỉ của tiên sinh mà nghe lưng nóng ran, rõ ràng là bị y dùng ánh mắt tấn công.
Nhớ lại chuyện đó, Hàn Quân Cát lại thầm cười, tự nhủ Chu Hàm khi tức giận thật sự vẫn rất đáng yêu.
"Hàn tiên sinh, bọn ta muốn chơi ném phi tiêu."
Tiếng nói của Hàn Quân Tường kéo hắn về hiện tại.
Nghiêm mặt, hắn lấy long kim ra đưa nó, cẩn thận dặn dò.
"Chơi cũng phải nắm tay Tiểu Kiều, đừng để lạc đệ đệ đấy.
Lúc đệ đệ chơi thì nhìn cho kỹ vào, phi tiêu trông có vẻ sắc, đừng để cắt vào tay đệ..."
Đảo mắt chán ngán, Hàn Quân Tường vác Chu Minh Kiều lên vai, đi thẳng vào quầy ném phi tiêu, xem chừng không muốn nghe hắn nói thêm.
Khẽ cau mày, hắn chỉ đành dán mắt nhìn theo.
Chỗ này toàn để ấu long chơi, pháp lực của hắn không tiến vào được.
Dù vậy, hắn cũng phải nhìn cho kỹ, không muốn hài tử bị thương, nhất là Chu Minh Kiều.
Quầy ném phi tiêu đông kín, ồn ào xô đẩy kẻ trước người sau.
Hàn Quân Tường nhờ lợi thế chiều cao nên nhanh chóng mua được phi tiêu.
Bản thân không chơi, nó chỉ một mực đứng quan sát hướng dẫn cho đệ đệ.
Chu Minh Kiều thì hào hứng lắm, lời đại ca nói rõ ràng chẳng nghe được bao nhiêu, tay cầm phi tiêu ra sức vung vẩy thị uy, đến khi thực sự ném lại toàn bay ra ngoài, ngay cả bia ném còn chẳng chạm tới được nói gì đến hồng tâm, chọc cho đám đông xung quanh cười đến ngả nghiêng.
Xấu hổ, lại nóng nảy, Hàn Quân Tường bắt đầu nổi cáu, sau khi cho Chu Minh Kiều vài đấm vào đầu liền tước quyền thi đấu của nhóc, tự mình ra trận.
Đứng ở bên ngoài quan sát, giữa âm thanh ồn ào của hội chợ nhưng vẫn nghe rõ mồn một tiếng kêu khóc của Chu Minh Kiều lẫn tiếng quát tháo của Hàn Quân Tường, Hàn Quân Cát vừa cau mày vừa buồn cười.
Lẽ nào, đây chính là cách hài tử của hắn tận hưởng thời gian ở cạnh nhau chăng?
"A, Hàn tiên sinh!"
Hàn Quân Cát đảo mắt, kinh ngạc nhận ra bên cạnh mình chính là Đường Lam, một nữ tiên sinh trẻ tuổi của học phủ, cũng là hàng xóm cũ của hắn, sống ở gần nhà Chu Hàm.
Nghiêm túc, hắn cúi đầu.
"Đường tiên sinh!"
Đường Lam vội vàng cúi đầu thấp hơn đáp lại.
Thật ra, nàng có chút sợ Hàn Quân Cát.
Không đề cập đến tính cách nghiêm túc chi li của hắn, xét thân phận, hắn từng ra trận cùng phụ thân nàng năm xưa, lại làm tiên sinh trong học phủ trước nàng rất lâu, dù về khía cạnh nào, cũng đều là bậc tiền bối của nàng.
Chỉ là ban nãy vô tình nhìn thấy hắn đứng quan sát hài tử chơi đùa với vẻ mặt dịu dàng quá, nàng vô thức thấy thiện cảm mà tiến lại bắt chuyện.
Chào hỏi xong, Hàn Quân Cát không nói thêm gì, ngoảnh mặt đi ngay, tiếp tục nhìn về phía hài tử bên trong.
Đường Lam tự dưng thấy hối hận, thầm nhủ mình ngốc quá đến bắt chuyện làm gì, bây giờ bỏ đi thì thất lễ, không nói gì thì ngượng ngùng.
May sao, có người đến giải vây cho nàng.
"Lam tỉ tỉ, thấy không thấy không? Muội vừa ném trúng hồng tâm đó."
"Thấy, giỏi lắm! Chơi tiếp đi, tỉ đang nhìn đây."
Đáp lại cô bé vừa hét toáng với mình ở bên trong quầy ném phi tiêu, Đường Lam thầm thở phào, lần nữa bắt chuyện với Hàn Quân Cát.
"Cô bé đó là hài tử của người quen nhờ ta dẫn đi chơi.
Hiếu động lắm, đi cùng mệt lắm nhưng cũng vui."
Chỉ liếc sang bằng một khoé mắt rồi lập tức tiếp tục nhìn chằm chằm hài tử thế nhưng Hàn Quân Cát lại mỉm cười, dịu dàng, hạnh phúc.
"Ừ, đi cùng hài tử rất vui đấy!"
Đường Lam gật gù, cảm thấy mình bớt sợ Hàn Quân Cát đi một chút.
Hội chợ xung quanh, ồn ào, vui tươi, như tâm trạng của nàng, và của mọi người xung quanh.
- --
Ném hết số phi tiêu đã mua vào hồng tâm, Hàn Quân Tường hài lòng vác Chu Minh Kiều vẫn đang hò hét tôn sùng mình lên vai đi ra khỏi đám đông chơi hội xung quanh.
Lúc này đây, nó mới nhớ ra là mình đã hứng chí quá mức, toàn bộ số long kim cha đưa dùng hết vào trò chơi này.
Mọi khi, nó chẳng bao giờ tiêu xài hoang phí như thế.
Lòng hơi hối hận, nó đảo mắt, nhanh chóng thấy Hàn Quân Cát đứng bên ngoài chờ ở chỗ cũ, chỉ là bên cạnh xuất hiện thêm một nữ nhân có phần quen mắt.
Cũng nhìn thấy nó, hắn đưa tay vẫy.
Tiến lại gần, nó nhận ra nữ nhân kia là một tiên sinh ở học phủ, có chút miễn cưỡng lẫn ngờ vực mà hành lễ.
Không suy nghĩ nhiều như nó, Chu Minh Kiều vô tư hét to.
"Hàn tiên sinh, Tiểu Kiều khát nước quá!"
Mỉm cười vuốt má nhóc, Hàn Quân Cát đẩy vai Hàn Quân Tường.
"Vậy qua bên kia mua sữa cho đệ đệ đi!"
Chẳng còn lo lắng về vấn đề long kim nữa, nó quan sát nét mặt nữ tiên sinh ngưỡng mộ dành cho Hàn Quân Cát thì đáy lòng khó chịu, cộc lốc đáp lại.
"Chơi hết long kim rồi!"
Thoải mái tìm trong ngực áo, hắn đưa long kim thêm cho nó, khiến nữ tiên sinh khẽ cười.
"Hàn tiên sinh cưng chìu hài tử nhỉ! Quả là người cha tốt!"
Đáp lại nàng, hắn vui vẻ nói gì đó nhưng Hàn Quân Tường chẳng muốn nhìn thêm nữa, ôm Chu Minh Kiều trên tay, quay đầu đi mất.
"Ta mệt rồi.
Thôi, ta về đây! "
Bất ngờ, Hàn Quân Cát đứng như trời trồng chẳng rõ chuyện gì, mãi một lát sau mới hấp tấp vội vàng đuổi theo.
Kịp thời chặn đường Hàn Quân Tường, hắn thở dốc hạch hỏi.
"Chuyện gì vậy?"
Nhìn thẳng mặt hắn, nó mím môi, cuối cùng thì lạnh lùng tuyên bố.
"Không phải Hàn tiên sinh thích đóng vai người xa lạ lắm sao? Đừng có lại gần bọn ta nữa."
Dứt lời, nó sải bước nhanh chân đi lướt qua hắn, không nói thêm bất cứ lời nào.
Nghẹn giọng, chân hắn nửa muốn nửa không, cuối cùng chỉ đứng nguyên tại chỗ, thở dài.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cắm đầu đi mãi, Hàn Quân Tường về tới bên ngoài nhà chỉ trong chốc lát, nhận ra mặt mình ướt thì dừng lại, ngồi xổm xuống góc tường, phẫn nộ chửi thành tiếng.
"Khốn khiếp!"
Nhảy xuống khỏi vai nó, Chu Minh Kiều hiếm có mà không mè nheo, ngơ ngác đứng đó, ngơ ngác nhìn nó ra sức dùng tay chùi mặt, càng chùi càng ướt.
Cuối cùng, nhóc nhích lại gần để bụng mập của mình va vào trán nó, vươn tay nhỏ ra, xoa xoa gáy nó, líu lo.
"Đại ca hết đau, hết đau nào!"
Câu nói ngây thơ của đệ đệ làm nó càng thêm khó chịu, phải cúi đầu thật thấp, chùi mạnh hai mắt.
Nó đúng là ngu ngốc nhất trần đời.
Nó đang hy vọng cái gì cơ chứ?
Hồi lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nó ngẩng lên, quan sát khuôn mặt ngơ ngác ngây thơ của Chu Minh Kiều, vừa xấu hổ vừa không vui lẩm bẩm.
"Chuyện hôm nay không được bép xép với phụ thân đó."
Gật gật đầu, nhóc ngoan ngoãn vươn tay ra.
Hàn Quân Tường chợt thấy đệ đệ có phần tội nghiệp, hay nói đúng hơn là đang tội nghiệp chính mình, nắm lấy tay nhóc hứa hẹn.
"Sau này, nếu phụ thân bận rộn, đại ca đi đâu làm gì cũng sẽ dẫn ngươi theo, không cần ai khác nữa.
Chịu không?"
Nghe có thể làm cái đuôi của đại ca, Chu Minh Kiều đương nhiên vui hết cỡ, nhe răng nhỏ ra cười đắc ý, lúc lắc tay cả hai.
"Chịu chịu chịu!"
Gượng cười, Hàn Quân Tường đứng lên, lòng tràn đầy uất ức.
- --
Trở về nhà từ chợ, chỉ mới đứng trước cánh cổng gỗ là Chu Hàm đã nghe thấy tiếng hò reo vui vẻ.
Bước vào sân, đạp trên gạch lát xanh biếc vòng qua hông nhà, y trông thấy huynh đệ Hàn Quân Tường đang cùng nhau chơi bắn cung.
Nắng như thủy tinh đổ xuống vạt áo, mồ hôi lóng lánh khắp mặt.
Tàng cây mận trên đầu mướt xanh đung đưa, để mấy đoá hoa nở muộn trắng muốt lấp ló, nhụy bung ra theo gió rơi xuống như tuyết bay.
Không dám phá vỡ khung cảnh đó, y nép vào góc tường, quay người định rời đi.
Nhưng rồi, y chợt giật mình.
Huynh đệ Hàn Quân Tường ở đây, vậy Hàn Quân Cát đâu? Hắn chắc chắn không thể để hài tử về một mình mà không thông báo cho y một tiếng nào.
Xem ra, lại có chuyện phát sinh rồi!
Đợi cả hai huynh đệ chơi chán rồi vào bếp thấy mình, Chu Hàm mới ra vẻ thản nhiên thử hỏi.
"Đi chơi vui không? Hàn tiên sinh không về cùng cả hai sao?"
Đang gặm cà rốt nghe vậy, Hàn Quân Tường nhăn mặt.
Chu Hàm thầm nhủ quả nhiên, nhanh tay bẻ một mẩu bánh mì vụn đưa cho Chu Minh Kiều thúc giục.
"Tiểu Kiều, sắp đến giờ cơm rồi đấy! Cũng phải cho các bạn cá dùng bữa đi nè."
Tiếc nuối nhảy xuống khỏi đùi Hàn Quân Tường, nhóc đầy trách nhiệm nhận lấy mẩu bánh mì, vừa chạy ra sân còn vừa gọi inh ỏi.
"Cá ơi cá ơi! Ăn thôi ăn thôi!"
Nghe tiếng nhóc đủ xa, Chu Hàm quay sang nhìn Hàn Quân Tường, thở dài hỏi thẳng.
"Rốt cuộc là làm sao?"
Nhìn thẳng vào mắt y, nó lẩm bẩm.
"Có phải, phụ thân muốn quay lại với cha nên mới để bọn ta thân thiết, đúng không?"
Gió ngoài vườn thổi mạnh làm cây lá đung đưa, cọ vào ván cửa sổ xàn xạt.
Và tim Chu Hàm cũng như có ai đang cọ vào, nhộn nhạo xốn xang.
Y vô thức nhớ tới nụ hôn không thành hôm trước.
Nhưng đó là cảm xúc nhất thời của y, không biết được Hàn Quân Cát nghĩ gì về nụ hôn đó, càng không thể để hài tử mông lung về điều đó.
Hy vọng hay chán ghét, bất kể thế nào, y cũng không được phép gieo vào lòng hài tử những điều không có thật.
Y lắc đầu.
"Không phải.
Ta và cha ngươi đều không nghĩ tới chuyện đó.
Hắn chỉ đang muốn làm tốt hơn vai trò của người cha đối với hai huynh đệ ngươi."
Khuôn mặt Hàn Quân Tường tối sầm lại, giận dữ, uất ức, có đủ cả.
Giọng nói cũng run lên bần bật.
"Nếu vậy thì đừng bắt bọn ta đi gặp người đó nữa.
Phụ thân có biết, người ta còn đang muốn gầy dựng gia đình mới kia kìa.
Từ nay trở đi ta sẽ không sang nhà người đó nữa."
Lần đầu tiên thấy nó nói nhiều như vậy, cũng mất bình tĩnh như vậy, Chu Hàm có chút lo lắng, lại hơi bất lực.
Y không biết phải xoa dịu hay khuyên nhủ nó thế nào.
Và như chưa đủ, nó còn lạnh giọng nói thêm.
"Cả Tiểu Kiều cũng vậy, sau này không cần sang nhà người đó làm gì.
Phụ thân bận thì ta tự chăm nó."
Quyết định cho cả đệ đệ thế này thì đúng là chuyện lớn rồi! Chu Hàm nghe trước trán có phần nhức buốt, đành tạm thời hùa theo làm lành.
"Được rồi, theo ý ngươi là được chứ gì.
Cơm chín rồi, ăn thôi."
Đứng lên phụ y dọn cơm ra bàn nhưng mặt vẫn tối sầm, rốt cuộc Hàn Quân Tường lại bỏ về phòng, bị hỏi cũng chỉ lẩm bẩm đáp nhỏ.
"Ta chưa đói.
Lát sẽ ăn sau!"
Cái gì mà không đói? Tuổi của nó, có ăn cả ngày cũng chẳng đủ.
Hiện tại chỉ vì muốn giấu đi đôi mắt đang đỏ lên thôi đúng không? Chu Hàm xới cơm cho Chu Minh Kiều rồi thần người chống tay.
Chuyện này, dù thế nào cũng phải nghe từ hai phía xem rốt cuộc đã diễn ra những gì.
Còn với Hàn Quân Tường, có lẽ y càng phải cẩn thận hơn.
Hoá ra, nó đã mong đợi nhiều hơn là y tưởng.
- --
Trời đã về chiều, đằng tây ửng cam như mật.
Gió đêm chớm lạnh thổi tới luồn trong hơi nóng ban ngày chưa tan tạo nên cảm giác ấm áp mát mẻ lạ kỳ.
Chu Hàm đợi Hàn Quân Tường theo bằng hữu ra bờ sông chơi thì mới thầm thở phào, thấy mình có chút buồn cười mà mặc thêm áo, dẫn Chu Minh Kiều đi chợ ăn vặt.
Thật ra y muốn sang chỗ Hàn Quân Cát nhưng vẫn do dự.
Liệu Hàn Quân Tường biết thì có nổi giận không? Nhưng y còn chưa kịp quyết định thì Chu Minh Kiều đã lén lút nhéo mu bàn tay y, giọng điệu thì thào như đi ăn trộm.
"Phụ thân, đại ca giận Hàn tiên sinh rồi!"
Đứng dưới một tàng cây bên đường nở thứ hoa tím biếc không rõ tên, Chu Hàm không nghĩ tới có ngày mình lại đi thu thập tin tức từ một ấu long.
Như bị ngốc, y cũng hạ giọng.
"Ban sáng hai người cãi nhau à?"
Chu Minh Kiều gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng.
"Hàn tiên sinh chơi với bạn khác.
Đại ca nhìn thấy, ghen tị bỏ về luôn.
Hàn tiên sinh chạy theo.
Đại ca đuổi đi."
Kể đến đó, nhóc mím chặt môi, đảo mắt.
Suýt chút nữa là đã lỡ miệng kể cả chuyện đại ca khóc nhè, thật nguy hiểm quá! Không nhận ra nhóc kỳ quặc, Chu Hàm chỉ vì câu chuyện lủng củng của nhóc mà nhíu mày, vội hỏi tới.
"Bạn khác? Bạn nào?"
Nghiêng đầu, Chu Minh Kiều suy nghĩ sâu xa rồi vươn tay.
"Bạn của Hàn tiên sinh.
Một mỹ nữ cao, đẹp, cười tươi.
Rõ ràng là xinh đẹp lắm.
Tiểu Kiều cũng thích.
Có thể san sẻ Hàn tiên sinh với nàng ấy.
Nhưng đại ca thì hình như không muốn.
Chắc là đại ca thích Hàn tiên sinh lắm.
Ở lớp, bạn Tiểu Đăng cũng thích bạn Tiểu Mẫn lắm.
Tiểu Kiều mà rủ Tiểu Mẫn so chiêu thì Tiểu Đăng nổi giận bỏ ăn cơm.
Tiểu Kiều thấy như vậy hơi phiền nhưng cũng đáng yêu, đúng không phụ thân? Đại ca cũng đáng yêu, đúng không phụ thân?"
Nghe xong câu chuyện rối rắm của nhóc, Chu Hàm đồng thời nhớ tới câu nói ban trưa Hàn Quân Tường đã thốt ra.
"Phụ thân có biết, người ta còn đang muốn gầy dựng gia đình mới kia kìa."
Vỗ trán một cái, Chu Hàm cuối cùng cũng hoàn toàn hiểu rõ được chuyện gì đã xảy ra.
Bế xốc Chu Minh Kiều lên, y nói rõ quyết định của mình.
"Chúng ta đến chỗ Hàn tiên sinh một chuyến nào!"
Trời đã hoàn toàn vào đêm.
Trên đầu, một vầng trăng mảnh như lá treo nghiêng.
Lúc Chu Hàm chỉ vừa mới tới trước cổng học phủ thế mà không ngờ lại đụng phải Hàn Quân Tường từ bên trong đi ra.
Dưới trăng bạc, hắn đứng khựng lại, nhìn cha con y rồi thở dài.
"Bây giờ, ta muốn đến gặp Quân Tường.
Ngươi nghĩ có được không?"
Có loài hoa tím ven đường trong đêm đã hoá thành sắc đen.
Và khuôn mặt hắn cũng vì đêm mà tối đi.
Như một vầng mây bão..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook