Tên truyện: Lòng Người Hiểm Ác
Giới thiệu:
Cha tôi là Thái tử gia giới giải trí Bắc Kinh, mẹ tôi là Ảnh hậu.
Vậy mà bạn cùng phòng lại tưởng tôi là con nhà quê mùa, vu oan tôi ăn trộm điện thoại của cô ta, bắt tôi bồi thường một vạn tệ.
Trong lúc đôi co, anh chàng hot boy nghèo kiết xác bỗng dưng từ trên trời rơi xuống, tay cầm một cuốn sổ đỏ: "Đây không phải là tiền sao? Cầm lấy, tôi đền cho em ấy."
Nói rồi, anh quay sang nhìn tôi.
"Được rồi Lục Gia Nghi, tiền tổn thất tinh thần của cô ta, anh đền đủ rồi, em lại tát cho cô ta một cái đi."
Về nhà, tôi kể chuyện này cho mẹ tôi nghe.

Nghe xong, bà nhíu mày:

"Cậu bạn học hot boy của con, sao lại ngốc y chang con trai của Ảnh đế nhà cạnh vậy."
Cha tôi nghe vậy liền xách d.a.o xông ra ngoài:
"Bọn họ đúng là cha nào con nấy, toàn là hồ ly tinh đi mê hoặc người khác! Thằng cha quyến rũ vợ tôi không được, giờ lại để thằng con trai đến quyến rũ con gái tôi!"
1
Lúc tôi đang đau buồn muốn c.h.ế.t vì trong ví điện tử chỉ còn vỏn vẹn một tệ tám hào.
Cô bạn cùng phòng Dương Tĩnh Oánh, cùng với một cô bạn khác là Tiểu Hồ, hùng hổ đi về phía tôi.

Tiểu Hồ bức xúc đẩy tôi một cái:
"Lục Gia Nghi, cô phát điên vì nghèo rồi hả?"
Tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
"Cô bị thần kinh à? Không cho người ta để một đồng trong ví nữa hả?"
Dương Tĩnh Oánh khoanh tay, cười khẩy:
"Gia Nghi, nể mặt chúng ta là bạn cùng phòng, tôi không báo cáo với cô giáo chủ nhiệm là đã nể mặt cô lắm rồi."
Cô ta chìa lòng bàn tay ra, thản nhiên nói:
"Điện thoại của tôi đâu, chiếc iPhone 15 Pro Max 1TB màu trắng titan kim loại ấy." Tôi bật cười:
"Tôi còn tưởng điện thoại của cô là iPhone 15 Pro Max 2TB cơ, dù sao bỏ chữ T đi là ra tên cô rồi."
Mặt mũi Dương Tĩnh Oánh lập tức biến sắc.

Tiểu Hồ nghe vậy bèn hét lên:
"Ngu ngốc! Cô có biết cái điện thoại đó bao nhiêu tiền không! Chị Oánh nhà chúng tôi mua lúc mới ra mắt, tận một vạn bảy tệ đấy!"

Tôi lắc đầu: "Không biết."
Dù sao thì, trước khi iPhone 15 được bán ra, đã có người đặc biệt gửi tặng nhà tôi cả bộ sưu tập của Apple rồi.
Dương Tĩnh Oánh thở dài, giả vờ bất lực kéo tay Tiểu Hồ:
"Thôi bỏ đi Tiểu Hồ, cô ấy sẽ không bao giờ thừa nhận đâu."
Sau đó, cô ta nhìn chằm chằm vào điện thoại của tôi với ánh mắt đầy ẩn ý.
"Gia Nghi, tôi nhớ trước đây cô vẫn luôn dùng một chiếc điện thoại Android cũ nát, sao tự dưng điện thoại của tôi mất, cô lại đổi sang dùng điện thoại giống hệt của tôi vậy? Tôi luôn tin tưởng trên đời này người tốt vẫn nhiều, nên chưa bao giờ đặt mật khẩu màn hình cho điện thoại, không ngờ lại …"
Nói đến đây, Dương Tĩnh Oánh bật khóc.

Tiểu Hồ dìu Dương Tĩnh Oánh bỏ đi, trước khi đi còn ngoảnh lại dọa tôi:
"Tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn trả điện thoại cho chị Oánh, nếu không chúng tôi sẽ báo cáo với cô giáo chủ nhiệm, cô cứ chờ bị đuổi học đi!"
Tôi vội vàng lấy điện thoại ra nhắn tin cho cha tôi:
"Cha ơi, con bị người ta bắt nạt, cha mau dẫn mẹ đến trường để bênh vực con!"
Cha tôi nhắn lại ngay lập tức:

"Cút, đừng có nói với ai, tôi là cha của con.
Dùng cái khí thế mà con đã thiêu rụi trường cũ ấy!
Đừng làm phiền tôi, tôi đang bận thương lượng bồi thường thiệt hại đây này.
Cả đời tôi và mẹ con sống ngay thẳng, chưa từng làm chuyện gì khuất tất, danh tiếng suýt chút nữa là hỏng bét trong tay con rồi.
À đúng rồi, chuyện này tôi vẫn chưa nói với mẹ con đâu, hay là bây giờ tôi nói với mẹ con là, lý do con chuyển trường không phải vì trường học quá xa muốn về nhà, mà là vì thiêu rụi ba tòa nhà dạy học nên mới phải chuyển trường nhỉ!"
Tôi ấm ức cất điện thoại, đâu phải tôi cố ý đốt đâu.
Tôi là Phượng Hoàng, mới hóa thành hình người được mấy năm, không kiểm soát được năng lực của bản thân cũng bình thường mà QAQ.
Vì chuyện này, cha tôi đã tịch thu hết tiền tiêu vặt của tôi.

Cho nên bây giờ trong ví điện tử chỉ còn một tệ tám hào..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương