Gia Đình Công Hầu
-
Chương 18
Edit: Càfé Sáng
Cuối cùng, Thất Nương đem bức tranh này cuộn cùng với bức tranh của Lư Thụy, rồi cẩn thận cột lại, nhét vào trong tủ quần áo. Lúc Thái Lam trở lại, nàng đã xử lý xong rồi, làm như không có chuyện gì tiếp tục may đế giày, nghe thấy Thái Lam vào phòng, ngẩng đầu mỉm cười với nàng ta.
Trên mặt là nụ cười ôn hòa, nhưng trong đầu lại là những suy nghĩ ác độc, hận sao không thể đem ấm trà chụp vào đầu tên Thiệu Trọng khốn kiếp, trong đầu nàng nảy sinh đủ loại ý tưởng, cân nhắc xem áp dụng cách nào phù hợp để báo thù thật tốt.
Chỉ tiếc là, Thiệu Trọng lại….không xuất hiện nữa. Liên tiếp mấy ngày, y đều thành thành thật thật ở yên trong khoang, buổi sáng dạy Lư Dập và Lưu Thụy đọc sách, buổi chiều thổi sáo đánh đàn, hoàn toàn không lộ mặt. Thất Nương là một cô nương, cũng chẳng thể bỏ lại Thái Lam mà vọt vào phòng y được, vì vậy, nghiến răng nghiến lợi mấy ngày, vẫn không sao trả thù được.
Sau đó, sắp đến đến kinh thành.
Sau khi vào kinh thì Thất Nương phải đến ở cùng với Hứa thị, còn Lư Thụy thì ở nhà khách của Lư gia, sau này tới lui sẽ không được tự do như hiện tại. Thất Nương sợ Lư Thụy không quen, cũng sợ hạ nhân Lư gia sẽ ăn hiếp cậu, nên mấy ngày liên tục cứ trăn trở không ngừng.
Lư Thụy lại nghĩ thoáng hơn, ngược lại còn khuyên nàng: “Tỷ tỷ đừng lo, Dập ca nhi nói nhà khách ở sát viện của cậu ấy, hằng ngày bọn đệ sẽ học cùng nhau. Hơn nữa mỗi tháng còn có hai lượng tiền tiêu vặt nữa, có tiêu thế nào cũng không hết. Lại nói, viện của Đại thẩm thẩm cũng không xa, nếu đệ muốn thăm tỷ, thì cứ tới thôi mà.”
Nói đến tiền tiêu vặt hàng tháng, Thất Nương mới nhớ đến hộp ngân phiếu lần trước Trương mama đưa, thấy trong phòng hiện không có người ngoài, nàng đứng dậy chốt cửa, từ trong tủ lấy ra cái hộp nhỏ, đưa cho Lư Thụy.
“Là gì vậy ạ?” Lư Thụy tò mò hỏi.
“Mở ra không phải sẽ biết sao?”
Lư Thụy nghi hoặc mở hộp, thấy rõ được thứ bên trong, đôi mắt lập tức trừng lớn, hơi biến sắc, “Cộp—” lập tức đóng hộp lại, phản ứng y như Thất Nương lần trước: “Tỷ….cái này….ở đâu ra vậy?”
“Là Trương mama đưa cho tỷ trước khi đi.” Thất Nương cẩn thận kể lại chuyện lần trước Trương mama kể cho nàng với Lư Thụy, sau khi Lư Thụy nghe xong, gương mặt nhỏ nhắn hiện liên vẻ nghiêm túc khác hẳn ngày thường, cậu cau mày suy nghĩ hồi lâu, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Thụy ca nhi?” Thất Nương thấy cậu như vậy, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, cũng có chút hối hận vì đem chuyện này kể cho cậu quá sớm.
“Không sao ạ”. Lư Thụy nhếch miệng mỉm cười, sờ sờ đầu, rồi đẩy cái hộp đến trước mặt Thất Nương “Tỷ tỷ cất đi, đệ còn nhỏ, cũng chẳng cần phải tiêu gì. Nhưng tỷ đó, tuy nói là vào phủ rồi, nhưng dù sao thì chuyện làm con thừa tự cũng chưa chắc chắn, không thể cam đoan trong phủ không có người làm khó dễ đâu.” Ngẫm nghĩ một chút, cậu lại lấy mấy miếng bạc vụn từ trong lòng ra, nhét cả vào tay Thất Nương, rồi nói: “Có bạc vụn vẫn hơn, đút lót người khác cũng dễ.”
Thất Nương ngây người nhìn cậu, hồi lâu không nói lời nào. Chỉ mới mấy ngày thôi, bỗng nhiên Lư Thụy đã trưởng thành hơn rất nhiều. Trước kia, cậu không hề nghĩ được những chuyện như vậy. Nhất thời, Thất Nương không biết phải nên vui mừng hay chua xót, Thụy ca nhi trưởng thành là chuyện tốt, nhưng mà, trong lòng nàng lại có cảm giác rất khó chịu. Nếu nàng vẫn ở bên cạnh chăm lo hết thảy, thì có lẽ cậu vẫn sẽ là một Thụy ca nhi ngây thơ đơn thuần vui vẻ sống.
“Tỷ tỷ, tỷ sao vậy?” Lư Thụy thấy nàng không nói gì, cho rằng mình đã làm gì đó chọc giận nàng, gương mặt hiện ra vẻ lo lắng, sợ hãi kéo tay Thất Nương. Chỉ trong chớp mắt, cậu lại trở thành Thụy ca nhi của bình thường.
Thất Nương bất đắc dĩ mỉm cười, lắc đầu nói: “Không có gì”. Ngẫm nghĩ, lại gõ vào trán Lư Thụy, thân thiết nói: “Thụy ca nhi biết nghĩ cho tỷ, tỷ vui lắm đó.
Nhưng mà —” nàng chỉ chiếc hộp, khẽ nói: “Đây là đồ cưới của mẫu thân, đương nhiên phải để lại cho đệ. Tỷ…dù sao tỷ cũng đã ra ngoài, mặt mũi nào mà lấy đồ của mẫu thân chứ. Bây giờ đệ không tiện giữ, thì tỷ sẽ giữ thay đệ, sau này….sau này đến lúc đệ cần, thì tỷ sẽ đưa lại cho đệ.”
Lư Thụy nghe xong thì bỗng dưng đứng phắt dậy: “Tỷ tỷ nói gì vậy, tỷ làm con thừa tự thì không cần đệ nữa sao? Đệ… đệ….” Lúc nói, hai mắt đã đỏ ửng lên, chớp mắt vài cái, thì bên trong đã bắt đầu ngấn nước, làm Thất Nương xót xa vô cùng.
“Mau ngồi xuống!” Thất Nương mắng cậu: “Xem đệ kìa, cứ như đứa con nít, có phải định khóc lóc rồi làm nũng đúng không?”
Lư Thụy tủi thân mếu máo nói: “Tỷ tỷ còn nói đệ. Đệ cũng có lớn đâu, ở trước mặt tỷ nhõng nhẽo thì có làm sao, đệ không thèm giống như tiên sinh cả ngày mang mặt nạ tao nhã, làm ra vẻ thành thục chững chạc đâu, mệt lắm!”
Tuy biết rõ Lư Thụy thông minh, nhưng Thất Nương vẫn bất ngờ khi Lư Thụy có thể nhìn ra bộ mặt giả tạo của Thiệu Trọng, không khỏi nhìn cậu với đôi mắt khác, kinh ngạc hỏi: “Đệ cảm thấy Thiệu tiên sinh giả vờ sao?”
“Ưm”. Gương mặt mũm mĩm hiện vẻ kiên cường, nhưng cũng không thể giấu được vẻ hưng phấn: “Thiệu tiên sinh ấy hả, thực ra….huynh ấy tùy tiện lắm. Bên ngoài đối với ai huynh ấy cũng khách khách khí khí, bộ dạng tao nhã chững chạc…. nhưng thật ra tính tình lại vô cùng thoải mái không chịu gò bó. Bất quá, đó cũng là suy đoán của đệ thôi.” Nói đến đây, gương mặt Lư Thụy hiện vẻ không chắc chắn.
“Sao đệ lại đoán như vậy?” Thất Nương tò mò hỏi. Mặc dù nàng đã biết được bản chất của Thiệu Trọng từ sớm, nhưng tất cả cũng chỉ nhờ vào nàng thính tai, nghe được đoạn đối thoại của anh ta và Lương Khang, còn Lư Thụy, dựa vào đâu mà thằng bé lại đoán như thế.
Lư Thụy nhíu mày, bộ dáng không chắc chắn, “Tỷ tỷ cũng biết đó, mấy hôm nay đệ và Dập ca nhi đều đến phòng tiên sinh đọc sách. Trong phòng huynh ấy, ừm….cũng không được….tinh tế như trong tưởng tượng của đệ.” Cậu dùng từ “tinh tế”, rồi như cảm thấy không thỏa đáng lắm, mới bổ sung thêm: “Ví dụ như Dập ca nhi nhiệt tình sảng khoái, lòng dạ rộng rãi, chỉ cần nhìn cách ăn mặc và cách bày trí trong phòng cậu ấy là có thể nhìn ra. Còn Thiệu tiên sinh, bề ngoài trông rất tao nhã, thành thục chững chạc, nhưng đồ đạc trong phòng lại bày biện vô cùng tùy ý, trên bàn học ngoài bút và nghiên mực, ngẫu nhiên còn có vài mẩu điểm tâm, thậm chí có hôm đệ còn thấy xác lạc trên giường của huynh ấy nữa….”
Rốt cuộc Thất Nương cũng không nhịn được mà cười “Phốc —” ra tiếng, nghĩ thầm trong lòng, gã Thiệu Trọng kia mà biết hình tượng mà gã vất vả ngụy trang lại bị một thằng nhóc như Lư Thụy nhìn thấy rõ ràng như vậy, chắc là tức đến phun máu mất. Nghĩ xong, tự dưng nàng cảm thấy tâm tình vui vẻ lên hẳn.
“Nhưng mà đệ cũng không nói với Dập ca nhi.” Lư Thụy cười híp mắt nói với Thất Nương: “Tỷ tỷ, thế nhưng đệ lại rất thích Thiệu tiên sinh như thế, ừm, cảm thấy huynh ấy – hay hơn nhiều. Bộ dáng trước đó của huynh ấy, làm đệ cảm thấy rất khó gần, mỗi lần gặp, đệ cứ muốn vái lạy huynh ấy thôi.”
“Vái…..vái lạy gì chứ?” Nhất thời Thất Nương không lý giải được.
Lư Thụy híp mắt, gương mặt lộ vẻ nghịch ngợm: “Tỷ tỷ không cảm thấy, bộ dạng tao nhã của Thiệu tiên sinh trông rất giống tượng Phật sao?”
Thất Nương cười đau cả bụng.
“Thiệu tiên sinh cũng có nói, đến kinh thành rồi, về sau đệ và Dập ca nhi vẫn có thể đi tìm huynh ấy.” Lư Thụy phấn khởi nói tiếp: “Tuy rằng Thiệu tiên sinh chỉ lớn hơn đệ vài tuổi, nhưng mà, đệ vẫn cảm thấy huynh ấy cứ như bậc trưởng bối vậy đó. Tỷ tỷ, nếu Lỗ đại sư không chịu nhận đệ làm đồ đệ, vậy đệ làm môn hạ của Thiệu tiên sinh được không, tỷ thấy sao ạ?”
Nụ cười trên mặt Thất Nương cứng lại, sau đó tức giận hổn hển mắng: “Sao đệ lại có ý đó hả? Có phải tên Thiệu Trọng chết tiệt kia nói gì với đệ không? Nếu Hầu gia đã nói là sẽ giới thiệu đệ làm môn hạ của Lỗ đại sư, vậy thì nhất định được. Sao đệ lại nghĩ như vậy….”
Lư Thụy nghẹn họng sững sờ nhìn Thất Nương đang đùng đùng nổi giận, chớp chớp mắt, hồi lâu sau mới rặn được môt câu: “Tỷ, tỷ với Thiệu tiên sinh có thù oán sao ạ?”
“Gì cơ?”
“Chứ sao tỷ lại mắng huynh ấy là đồ chết tiệt?”
Thất Nương cứng họng không nói nên lời, trừng mắt nhìn cậu. Thằng nhóc Lư Thụy này, cái gì cũng được, cũng rất thông minh, nhưng lại không biết thu liễm.
“Đã nói với đệ bao nhiêu lần rồi….phải giấu tài, không được bộc lộ tài năng!” Thất Nương bất đắc dĩ chọc chọc trán cậu, tức giận dặn dò: “Hiểu được thì giấu trong lòng, tự mình biết là được rồi, nói ra sẽ khiến người khác đố kỵ biết không hả?”
Lư Thụy uất ức lầm bầm: “Đệ cũng có nói với người goài đâu, nói với tỷ cũng không được nữa hả? Mà sao tỷ lại bất hòa với Thiệu tiên sinh vậy? Sao vậy ạ? Thiệu tiên sinh tốt mà, có kiến thức lại rất dễ chịu, hơn nữa hoàn toàn không ta đây khinh người, đối với đệ và Dập ca nhi đều vô cùng lễ độ. Huynh ấy còn nói…” mặt Lư Thụy hơi đỏ lên, lộ vẻ đè nén kích động, giọng nói đè tới mức thấp nhất:
“Thiệu tiên sinh còn nói, sau này, đệ sẽ rất có tiền đồ.”
“Anh ta nói gì thì nói, đệ nghe là được rồi.” Thất Nương nhớ tới bản mặt của Thiệu Trọng, không biết phải nên diễn tả cảm xúc trong lòng là thế nào nữa.
Lư Thụy nhếch miệng cười, “Tỷ tỷ yên tâm đi, sau này nhất định đệ sẽ có tiền đồ.”
Thất Nương vỗ vai cậu, nở nụ cười âu yếm.
Cuối cùng, Thất Nương vẫn kiên quyết nhét một tấm ngân phiếu vào tay Lư Thụy, số còn lại thì cất vào trong hộp, bỏ vào trong tủ khóa lại. Bất luận lời Thiệu Trọng nói có đúng hay không, thì sắp tới Lư Thụy vẫn phải đi học, muốn có chỗ tốt, thì phải chuẩn bị cẩn thận, không thể chuyện gì cũng dựa vào Hầu phủ.
Đến buổi chiều thì thuyền cũng cập bến.
Thiệu Trọng và Lương Khang xuống thuyền trước, trước khi đi y còn cố ý tìm Hứa thị và Hồ thị chào tạm biệt. Thái Bình đang đứng trong phòng trò chuyện cùng Thái Lam, nghe được âm thanh thì vội vàng mở cửa nhìn lén.
Nhưng Thiệu Trọng và Lương Khang đã xuống thuyền rồi, đang tiến về phía xe ngựa đang chờ đón hai người.
Thất Nương thấy y lại bày ra bộ dạng nho nhã, trong lòng nghiến răng ken két, không nhịn được mà hung hăng trừng mắt về phía y.
Dường như Thiệu Trọng có linh cảm, đột ngột xoay người lại, đôi mắt mơ màng bất chợt lóe lên, sau đó nhanh chóng khôi phục lại bình thường, làm ra thần thái mê mang vô định. Y bám vào tay Lương Khang trèo lên xe ngựa, vừa buông mành xuống, Thiệu Trọng lập tức run lên.
Lương Khang không rõ chuyện gì đang xảy ra, nên hỏi: “Đệ bị rút gân hả?”
Thiệu Trọng nở nụ cười đáng khinh: “Vừa rồi nàng dâu của đệ trừng đệ!”
“Vậy đệ còn cười được?!” Lương Khang tấm tắc một tiếng, “Huynh thấy đầu óc đệ có vấn đề rồi đó, lát nữa để sư phụ bắt mạch cho đệ đi.”
Thiệu Trọng nghiêng đầu liếc hắn một cái, hỏi: “Thì huynh cứ tưởng tượng thử đi, nếu Nhị sư tỷ thế này —” y học theo động tác của Thất Nương liếc mắt đưa tình một cái với Lương Khang, “Nhị sư tỷ nhìn huynh như vậy, huynh sẽ thế nào?”
Lương Khang nhắm mắt lại, nhanh chóng tưởng tượng ra hình ảnh như vậy trong đầu, sau nó nở nụ cười đáng khinh, rồi run run lên, nói: “….Cứng lên!”
Bỗng nhiên có một người từ trong xe ngựa bay ra, mông uỵch xuống đất, làm mọi người ở bến tàu đều hoảng sợ nhìn sang. Lương Khang đỡ thắt lưng, xoa mông chật vật đứng dậy, nhếch miệng cười làm lành, “Sơ ý một chút….bị trượt chân thôi…”
Cuối cùng, Thất Nương đem bức tranh này cuộn cùng với bức tranh của Lư Thụy, rồi cẩn thận cột lại, nhét vào trong tủ quần áo. Lúc Thái Lam trở lại, nàng đã xử lý xong rồi, làm như không có chuyện gì tiếp tục may đế giày, nghe thấy Thái Lam vào phòng, ngẩng đầu mỉm cười với nàng ta.
Trên mặt là nụ cười ôn hòa, nhưng trong đầu lại là những suy nghĩ ác độc, hận sao không thể đem ấm trà chụp vào đầu tên Thiệu Trọng khốn kiếp, trong đầu nàng nảy sinh đủ loại ý tưởng, cân nhắc xem áp dụng cách nào phù hợp để báo thù thật tốt.
Chỉ tiếc là, Thiệu Trọng lại….không xuất hiện nữa. Liên tiếp mấy ngày, y đều thành thành thật thật ở yên trong khoang, buổi sáng dạy Lư Dập và Lưu Thụy đọc sách, buổi chiều thổi sáo đánh đàn, hoàn toàn không lộ mặt. Thất Nương là một cô nương, cũng chẳng thể bỏ lại Thái Lam mà vọt vào phòng y được, vì vậy, nghiến răng nghiến lợi mấy ngày, vẫn không sao trả thù được.
Sau đó, sắp đến đến kinh thành.
Sau khi vào kinh thì Thất Nương phải đến ở cùng với Hứa thị, còn Lư Thụy thì ở nhà khách của Lư gia, sau này tới lui sẽ không được tự do như hiện tại. Thất Nương sợ Lư Thụy không quen, cũng sợ hạ nhân Lư gia sẽ ăn hiếp cậu, nên mấy ngày liên tục cứ trăn trở không ngừng.
Lư Thụy lại nghĩ thoáng hơn, ngược lại còn khuyên nàng: “Tỷ tỷ đừng lo, Dập ca nhi nói nhà khách ở sát viện của cậu ấy, hằng ngày bọn đệ sẽ học cùng nhau. Hơn nữa mỗi tháng còn có hai lượng tiền tiêu vặt nữa, có tiêu thế nào cũng không hết. Lại nói, viện của Đại thẩm thẩm cũng không xa, nếu đệ muốn thăm tỷ, thì cứ tới thôi mà.”
Nói đến tiền tiêu vặt hàng tháng, Thất Nương mới nhớ đến hộp ngân phiếu lần trước Trương mama đưa, thấy trong phòng hiện không có người ngoài, nàng đứng dậy chốt cửa, từ trong tủ lấy ra cái hộp nhỏ, đưa cho Lư Thụy.
“Là gì vậy ạ?” Lư Thụy tò mò hỏi.
“Mở ra không phải sẽ biết sao?”
Lư Thụy nghi hoặc mở hộp, thấy rõ được thứ bên trong, đôi mắt lập tức trừng lớn, hơi biến sắc, “Cộp—” lập tức đóng hộp lại, phản ứng y như Thất Nương lần trước: “Tỷ….cái này….ở đâu ra vậy?”
“Là Trương mama đưa cho tỷ trước khi đi.” Thất Nương cẩn thận kể lại chuyện lần trước Trương mama kể cho nàng với Lư Thụy, sau khi Lư Thụy nghe xong, gương mặt nhỏ nhắn hiện liên vẻ nghiêm túc khác hẳn ngày thường, cậu cau mày suy nghĩ hồi lâu, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Thụy ca nhi?” Thất Nương thấy cậu như vậy, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, cũng có chút hối hận vì đem chuyện này kể cho cậu quá sớm.
“Không sao ạ”. Lư Thụy nhếch miệng mỉm cười, sờ sờ đầu, rồi đẩy cái hộp đến trước mặt Thất Nương “Tỷ tỷ cất đi, đệ còn nhỏ, cũng chẳng cần phải tiêu gì. Nhưng tỷ đó, tuy nói là vào phủ rồi, nhưng dù sao thì chuyện làm con thừa tự cũng chưa chắc chắn, không thể cam đoan trong phủ không có người làm khó dễ đâu.” Ngẫm nghĩ một chút, cậu lại lấy mấy miếng bạc vụn từ trong lòng ra, nhét cả vào tay Thất Nương, rồi nói: “Có bạc vụn vẫn hơn, đút lót người khác cũng dễ.”
Thất Nương ngây người nhìn cậu, hồi lâu không nói lời nào. Chỉ mới mấy ngày thôi, bỗng nhiên Lư Thụy đã trưởng thành hơn rất nhiều. Trước kia, cậu không hề nghĩ được những chuyện như vậy. Nhất thời, Thất Nương không biết phải nên vui mừng hay chua xót, Thụy ca nhi trưởng thành là chuyện tốt, nhưng mà, trong lòng nàng lại có cảm giác rất khó chịu. Nếu nàng vẫn ở bên cạnh chăm lo hết thảy, thì có lẽ cậu vẫn sẽ là một Thụy ca nhi ngây thơ đơn thuần vui vẻ sống.
“Tỷ tỷ, tỷ sao vậy?” Lư Thụy thấy nàng không nói gì, cho rằng mình đã làm gì đó chọc giận nàng, gương mặt hiện ra vẻ lo lắng, sợ hãi kéo tay Thất Nương. Chỉ trong chớp mắt, cậu lại trở thành Thụy ca nhi của bình thường.
Thất Nương bất đắc dĩ mỉm cười, lắc đầu nói: “Không có gì”. Ngẫm nghĩ, lại gõ vào trán Lư Thụy, thân thiết nói: “Thụy ca nhi biết nghĩ cho tỷ, tỷ vui lắm đó.
Nhưng mà —” nàng chỉ chiếc hộp, khẽ nói: “Đây là đồ cưới của mẫu thân, đương nhiên phải để lại cho đệ. Tỷ…dù sao tỷ cũng đã ra ngoài, mặt mũi nào mà lấy đồ của mẫu thân chứ. Bây giờ đệ không tiện giữ, thì tỷ sẽ giữ thay đệ, sau này….sau này đến lúc đệ cần, thì tỷ sẽ đưa lại cho đệ.”
Lư Thụy nghe xong thì bỗng dưng đứng phắt dậy: “Tỷ tỷ nói gì vậy, tỷ làm con thừa tự thì không cần đệ nữa sao? Đệ… đệ….” Lúc nói, hai mắt đã đỏ ửng lên, chớp mắt vài cái, thì bên trong đã bắt đầu ngấn nước, làm Thất Nương xót xa vô cùng.
“Mau ngồi xuống!” Thất Nương mắng cậu: “Xem đệ kìa, cứ như đứa con nít, có phải định khóc lóc rồi làm nũng đúng không?”
Lư Thụy tủi thân mếu máo nói: “Tỷ tỷ còn nói đệ. Đệ cũng có lớn đâu, ở trước mặt tỷ nhõng nhẽo thì có làm sao, đệ không thèm giống như tiên sinh cả ngày mang mặt nạ tao nhã, làm ra vẻ thành thục chững chạc đâu, mệt lắm!”
Tuy biết rõ Lư Thụy thông minh, nhưng Thất Nương vẫn bất ngờ khi Lư Thụy có thể nhìn ra bộ mặt giả tạo của Thiệu Trọng, không khỏi nhìn cậu với đôi mắt khác, kinh ngạc hỏi: “Đệ cảm thấy Thiệu tiên sinh giả vờ sao?”
“Ưm”. Gương mặt mũm mĩm hiện vẻ kiên cường, nhưng cũng không thể giấu được vẻ hưng phấn: “Thiệu tiên sinh ấy hả, thực ra….huynh ấy tùy tiện lắm. Bên ngoài đối với ai huynh ấy cũng khách khách khí khí, bộ dạng tao nhã chững chạc…. nhưng thật ra tính tình lại vô cùng thoải mái không chịu gò bó. Bất quá, đó cũng là suy đoán của đệ thôi.” Nói đến đây, gương mặt Lư Thụy hiện vẻ không chắc chắn.
“Sao đệ lại đoán như vậy?” Thất Nương tò mò hỏi. Mặc dù nàng đã biết được bản chất của Thiệu Trọng từ sớm, nhưng tất cả cũng chỉ nhờ vào nàng thính tai, nghe được đoạn đối thoại của anh ta và Lương Khang, còn Lư Thụy, dựa vào đâu mà thằng bé lại đoán như thế.
Lư Thụy nhíu mày, bộ dáng không chắc chắn, “Tỷ tỷ cũng biết đó, mấy hôm nay đệ và Dập ca nhi đều đến phòng tiên sinh đọc sách. Trong phòng huynh ấy, ừm….cũng không được….tinh tế như trong tưởng tượng của đệ.” Cậu dùng từ “tinh tế”, rồi như cảm thấy không thỏa đáng lắm, mới bổ sung thêm: “Ví dụ như Dập ca nhi nhiệt tình sảng khoái, lòng dạ rộng rãi, chỉ cần nhìn cách ăn mặc và cách bày trí trong phòng cậu ấy là có thể nhìn ra. Còn Thiệu tiên sinh, bề ngoài trông rất tao nhã, thành thục chững chạc, nhưng đồ đạc trong phòng lại bày biện vô cùng tùy ý, trên bàn học ngoài bút và nghiên mực, ngẫu nhiên còn có vài mẩu điểm tâm, thậm chí có hôm đệ còn thấy xác lạc trên giường của huynh ấy nữa….”
Rốt cuộc Thất Nương cũng không nhịn được mà cười “Phốc —” ra tiếng, nghĩ thầm trong lòng, gã Thiệu Trọng kia mà biết hình tượng mà gã vất vả ngụy trang lại bị một thằng nhóc như Lư Thụy nhìn thấy rõ ràng như vậy, chắc là tức đến phun máu mất. Nghĩ xong, tự dưng nàng cảm thấy tâm tình vui vẻ lên hẳn.
“Nhưng mà đệ cũng không nói với Dập ca nhi.” Lư Thụy cười híp mắt nói với Thất Nương: “Tỷ tỷ, thế nhưng đệ lại rất thích Thiệu tiên sinh như thế, ừm, cảm thấy huynh ấy – hay hơn nhiều. Bộ dáng trước đó của huynh ấy, làm đệ cảm thấy rất khó gần, mỗi lần gặp, đệ cứ muốn vái lạy huynh ấy thôi.”
“Vái…..vái lạy gì chứ?” Nhất thời Thất Nương không lý giải được.
Lư Thụy híp mắt, gương mặt lộ vẻ nghịch ngợm: “Tỷ tỷ không cảm thấy, bộ dạng tao nhã của Thiệu tiên sinh trông rất giống tượng Phật sao?”
Thất Nương cười đau cả bụng.
“Thiệu tiên sinh cũng có nói, đến kinh thành rồi, về sau đệ và Dập ca nhi vẫn có thể đi tìm huynh ấy.” Lư Thụy phấn khởi nói tiếp: “Tuy rằng Thiệu tiên sinh chỉ lớn hơn đệ vài tuổi, nhưng mà, đệ vẫn cảm thấy huynh ấy cứ như bậc trưởng bối vậy đó. Tỷ tỷ, nếu Lỗ đại sư không chịu nhận đệ làm đồ đệ, vậy đệ làm môn hạ của Thiệu tiên sinh được không, tỷ thấy sao ạ?”
Nụ cười trên mặt Thất Nương cứng lại, sau đó tức giận hổn hển mắng: “Sao đệ lại có ý đó hả? Có phải tên Thiệu Trọng chết tiệt kia nói gì với đệ không? Nếu Hầu gia đã nói là sẽ giới thiệu đệ làm môn hạ của Lỗ đại sư, vậy thì nhất định được. Sao đệ lại nghĩ như vậy….”
Lư Thụy nghẹn họng sững sờ nhìn Thất Nương đang đùng đùng nổi giận, chớp chớp mắt, hồi lâu sau mới rặn được môt câu: “Tỷ, tỷ với Thiệu tiên sinh có thù oán sao ạ?”
“Gì cơ?”
“Chứ sao tỷ lại mắng huynh ấy là đồ chết tiệt?”
Thất Nương cứng họng không nói nên lời, trừng mắt nhìn cậu. Thằng nhóc Lư Thụy này, cái gì cũng được, cũng rất thông minh, nhưng lại không biết thu liễm.
“Đã nói với đệ bao nhiêu lần rồi….phải giấu tài, không được bộc lộ tài năng!” Thất Nương bất đắc dĩ chọc chọc trán cậu, tức giận dặn dò: “Hiểu được thì giấu trong lòng, tự mình biết là được rồi, nói ra sẽ khiến người khác đố kỵ biết không hả?”
Lư Thụy uất ức lầm bầm: “Đệ cũng có nói với người goài đâu, nói với tỷ cũng không được nữa hả? Mà sao tỷ lại bất hòa với Thiệu tiên sinh vậy? Sao vậy ạ? Thiệu tiên sinh tốt mà, có kiến thức lại rất dễ chịu, hơn nữa hoàn toàn không ta đây khinh người, đối với đệ và Dập ca nhi đều vô cùng lễ độ. Huynh ấy còn nói…” mặt Lư Thụy hơi đỏ lên, lộ vẻ đè nén kích động, giọng nói đè tới mức thấp nhất:
“Thiệu tiên sinh còn nói, sau này, đệ sẽ rất có tiền đồ.”
“Anh ta nói gì thì nói, đệ nghe là được rồi.” Thất Nương nhớ tới bản mặt của Thiệu Trọng, không biết phải nên diễn tả cảm xúc trong lòng là thế nào nữa.
Lư Thụy nhếch miệng cười, “Tỷ tỷ yên tâm đi, sau này nhất định đệ sẽ có tiền đồ.”
Thất Nương vỗ vai cậu, nở nụ cười âu yếm.
Cuối cùng, Thất Nương vẫn kiên quyết nhét một tấm ngân phiếu vào tay Lư Thụy, số còn lại thì cất vào trong hộp, bỏ vào trong tủ khóa lại. Bất luận lời Thiệu Trọng nói có đúng hay không, thì sắp tới Lư Thụy vẫn phải đi học, muốn có chỗ tốt, thì phải chuẩn bị cẩn thận, không thể chuyện gì cũng dựa vào Hầu phủ.
Đến buổi chiều thì thuyền cũng cập bến.
Thiệu Trọng và Lương Khang xuống thuyền trước, trước khi đi y còn cố ý tìm Hứa thị và Hồ thị chào tạm biệt. Thái Bình đang đứng trong phòng trò chuyện cùng Thái Lam, nghe được âm thanh thì vội vàng mở cửa nhìn lén.
Nhưng Thiệu Trọng và Lương Khang đã xuống thuyền rồi, đang tiến về phía xe ngựa đang chờ đón hai người.
Thất Nương thấy y lại bày ra bộ dạng nho nhã, trong lòng nghiến răng ken két, không nhịn được mà hung hăng trừng mắt về phía y.
Dường như Thiệu Trọng có linh cảm, đột ngột xoay người lại, đôi mắt mơ màng bất chợt lóe lên, sau đó nhanh chóng khôi phục lại bình thường, làm ra thần thái mê mang vô định. Y bám vào tay Lương Khang trèo lên xe ngựa, vừa buông mành xuống, Thiệu Trọng lập tức run lên.
Lương Khang không rõ chuyện gì đang xảy ra, nên hỏi: “Đệ bị rút gân hả?”
Thiệu Trọng nở nụ cười đáng khinh: “Vừa rồi nàng dâu của đệ trừng đệ!”
“Vậy đệ còn cười được?!” Lương Khang tấm tắc một tiếng, “Huynh thấy đầu óc đệ có vấn đề rồi đó, lát nữa để sư phụ bắt mạch cho đệ đi.”
Thiệu Trọng nghiêng đầu liếc hắn một cái, hỏi: “Thì huynh cứ tưởng tượng thử đi, nếu Nhị sư tỷ thế này —” y học theo động tác của Thất Nương liếc mắt đưa tình một cái với Lương Khang, “Nhị sư tỷ nhìn huynh như vậy, huynh sẽ thế nào?”
Lương Khang nhắm mắt lại, nhanh chóng tưởng tượng ra hình ảnh như vậy trong đầu, sau nó nở nụ cười đáng khinh, rồi run run lên, nói: “….Cứng lên!”
Bỗng nhiên có một người từ trong xe ngựa bay ra, mông uỵch xuống đất, làm mọi người ở bến tàu đều hoảng sợ nhìn sang. Lương Khang đỡ thắt lưng, xoa mông chật vật đứng dậy, nhếch miệng cười làm lành, “Sơ ý một chút….bị trượt chân thôi…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook