Bên trong cái lan của u con bà Hiền, quyết để Gạo nằm lên cái trõng tre, cái trõng này vừa là chỗ ăn cơm lẫn chỗ ngủ của hai mẹ con.

Ngày thường, Quyết nằm ở võng, nhường cho mẹ già cái trõng, chỉ khi nào bà không nằm, anh mới nghỉ lưng trên ấy.

Người đàn ông sắp sửa ba mươi tuổi tuy thật thà, ngờ nghệch, xong chỉ có tấm lòng thương mẹ vô cùng.
Bà Hiền chạy vào, toan cởi quần áo, nhưng bà nhận ra thằng con mình vẫn đứng đấy chăm chăm, bà xua tay đuổi:
– Anh ra ngoài kia cho u thay quần áo cho nó.

Đàn ômg đứng đây không tiện.

Phải rồi, mang cái túi thuốc ra ngoài tìm viên kháng sinh với bông băng vào đây,để u rửa vết thương trên đầu cho nó.
Quyết gật đầu, lật đật cần túi thuốc ra ngoài cạnh vó ngồi lục lọi.

Lấy được vỉ kháng sinh rồi mà chưa thấy u cho vào, quyết cũng xót ruột, bởi đây là lần đầu tiên u con anh vớt được người.
Một lúc sau ,bà Hiền ra ngoài, bà nói với con:
– Con bé có vẻ không sao, thấy nó thở vẫn đều, chắc là không bị gì nặng.

Nếu từ nay tới mai mà không thấy nó tỉnh, anh phải đưa nó đi trạm xá ngay,xong quay về báo chính quyền là vừa.

Khổ thân!Không biết làm sao mà lại bị người ta vứt xuống sông cho chết thế này, phước của nó dày còn gặp u con mình đấy, chứ không thì chết nổi cũng không ai biết mà vớt.
Bà Hiền nói quyết liền gật đầu đồng ý, người mà bỏ vào bao trôi sông thế này mười người thì cả mười người đoán con gì chứ ai dám nghĩ người bên trong.

Hai mẹ con ngồi im nhìn Gạo, gương mặt sáng sủa cùng cái trán cao thông minh khiến bà Hiền phải thốt thà h lời;
-Trông lanh lợi thế này mà sao khổ thế hả con? Thôi, còn nắm gạo bỏ ra nấu nốt vậy, tí anh vào lựa con cá nào to to luộc lên xong gỡ lấy thịt ra nấu cháo cho con bé.

Nhớ nhặt xương cẩn thận đấy, chứ cứu nó khỏi chết đuối mà nó quay sang chết hóc là không gánh được tội đâu.

Quyết gật đầu chạy đi làm ngay, nghĩ cũng phải cảm ơn gạo bởi nếu không có cô, chắc hai u con nhà anh lại phải ăn khoai luộc.

Bắc bếp luộc cá, bênh cạnh là cái đèn dầu soi sáng gỡ xương.

Người thanh niên thật thà cẩn thận gỡ từng tí thịt một.

Những con cá bé tí được Quyết tỉ mẩn gỡ, ngồi mãi chỗ thịt cũng chỉ được một thìa con.

Anh đem xào thơm lên, đổ chung vào nồi cháo trắng, trong lúc chờ sôi , quyết ra cạnh lán nhổ chút rau thì là với hành chờ bỏ vào cho thơm.


Có thể nói, lần đầu tiên u con anh Quyết có thêm người lạ vào lán này, nên tâm trạng hơi bồi hồi và lóng ngóng.

Không chỉ riêng anh, mà bà Hiền cũng muốn biết câu chuyện đằng sau việc người ta ném cô xuống sông là gì, với một khuôn mặt thanh tú thế này thì liệu cô đã làm chuyện gì khuất tất đến nỗi người ta phải ra tay tàn độc đến vậy.
….Một giờ sáng, đội tìm kiếm trên sông đã thấm mệt, nhiều người đã bỏ lên bờ ngồi.

Ngoài chiếc dép của Gạo người ta tìm thấy ra, tất cả không có một chút hi vọng nào.
Anh Kiên cầm cái đèn pin đi dọc sông xem xét tình hình, trong lòng nóng như lửa đốt.

Theo lời của Hiếu, chiếc xe ngã xuống sông từ lúc tầm bảy giờ, tức là cho đến nay đã trôi qua sáu tiếng đồng hồ , một người lặn giỏi cũng chỉ ở dưới nước được vài giây đến một phút.

Nếu không muốn nói là Gạo đã chết, thì khả năng cao cũng chẳng còn sống.
Kiên đánh ánh mắt nhìn về phía Hiếu ,hắn đang ngồi sưởi trước đống lửa với mấy người thợ lặn tìm kiếm.

Khẽ đi đến rồi ngồi bên cạnh, Kiên hỏi:
– lúc ấy chú phải đi nhanh lắm mới phi xe xuống đấy phải không?
Hiếu lắc đầu, mắt nhìn về sông rộng đầy hi vọng, hắn nói;.
– cái Gạo ngất ở trạm xá không tỉnh, tôi với lão Vinh bảo vệ trong lúc chờ đời đã ngồi uống rượu với nhau.

Sau khi nó tỉnh, chúng tôi giải tán, tôi chở nó về.

Vừa đi, tôi có trách cái Gạo là chỉ vì nó ngất nên tôi chưa làm được giấy tờ, nhưng nó cãi tôi, còn chửi tôi là tham lam, nó thừa nhận cố tình giả vờ ngất để không làm được giấy tờ, nó bảo nó không muốn thầy chia đất cho tôi.

Trong lúc anh em đang chửi nhau, tôi có lọt ổ gà mất lái phi xuống đấy.

Tất cả là do tôi, đáng lí tôi không nên chửi nhau với nó.

Lần này chắc thầy sẽ giết tôi mất.
Hiếu khóc, Kiên ngồi đấy cũng không nói được gì, nếu gạo chết thì thằng em trai anh biết sống thế nào.chuyện này cũng chưa ai báo tin cho ông Đỏ.

Sợ ông sẽ không chịu nổi khi nghe tin dữ mà lăn ra chết cũng nên.

Cái Gạo là tất cả đối với ông, nhờ có nó mà ông mới tin rằng trời không lấy đi hết thứ gì của ai ,và cái bần hàn của ông vẫn không phải kẻ giết chết một con người lương thiện.

Bây giờ nó không còn, thì câu nói ấy làm gì còn đúng nữa.
Thấy Hiếu ngồi vạ vật, Kiên nói:
– Thôi!chú cứ về nhà nằm chờ đi, ở đây cũng chẳng giải quyết được việc gì cả.


Nếu ông Đỏ có hỏi gì, chú cứ bảo là nó vẫn nằm ở trạm có người trông hộ nên chú về
-Không! Tôi phải ở đây tìm em gái, chứ về nói dối ông đỏ, tôi áy náy lắm.

Anh cứ làm việc của anh, tôi ở đây không quấy rối gì đâu.
Kiên gật đầu thở dài, sự sống của Gạo giống như ngàn cân treo sợi tóc.

Khúc sông này tuy không quá lớn, xong nó lại rất dài, chảy xuyên suốt cả cánh đồng dài bất tận tất cả ruộng đều lấy nước của sông này, nên sức chứa nước cực lớn.

Chẳng biết người trôi đi đâu, chẳng biết ở chỗ nào.
Hiếu ngồi đấy dựa vào bờ đất, bên cạnh là chiếc dép của Gạo người ta mò được.

Hắn nhếch mép cười, tầm này có lấy lưới gạn cũng chẳng thấy được thêm cái gì bởi người nào phải ở đây.

Hắn ở lại lấy cớ chờ tìm được em là một chuyện, phần nhiều là không muốn về chạm mặt ông đỏ.

Tầm này Gạo mà chết thì gần như hắn nắm chắc phần thắng, em gái không còn, nó muốn chiếm cái gì mà không được.
Ba giờ sáng , Kiên vô vọng thông báo cán bộ dừng công cuộc tìm kiếm bởi lúc này nước đã dâng thêm cao và chảy xiết vô cùng.

Hơn nữa về đêm trời càng lạnh và tối, hạn chế rất lớn trong việc tìm kiếm Gạo.

Hiếu cũng phải về nhà, tầm này chắc ông Đỏ cũng đã ngủ, có gì mai hắn lại đi sớm đỡ trông thấy mặt ông.
Một người cán bộ đưa cho Kiên một tờ giấy ghi địa chỉ của đôi vợ chồng trẻ đã chứng kiến và trực tiếp cứu được Hiếu lên sau khi rời đi.

Nhận lấy tờ giấy, Kiến cất vào túi , tầm này đã muộn lại thêm lo anh không thể chợp mắt nổi.

Chỉ mong sao trời sáng thật nhanh để lại tiếp tục tìm cái Gạo.
Sáu giờ, khi mới tờ mờ sáng , Kiên sang bên nhà đôi vợ chồng nhân chứng.

Thấy công an vào hỏi chuyện đêm qua , người chồng thật thà kể lại mọi chuyện.

Anh lắc đầu nói :
-Trần đời từ bé đến giờ tôi mới thấy tận mắt cái xe phi xuống sông đấy.

Lúc ấy chắc phải phóng như tên lửa, chứ chẳng chơi.
– Vậy anh có thấy hắn chở theo em gái không?
Kiên sót ruột trả lời, người kia nghĩ ngợi rồi lắc đầu:

– Tôi không rõ bởi tôi đi ngược chiều người kia,xong ánh đèn lại lóa.

Chỉ thấy chiếc xe lao xuống sông trực tiếp thôi.

Nghĩ cũng khổ cho người đàn ông đấy chứ, lúc anh ta kêu cứu tôi nhảy xuống vớt mồm còn nồng nặc mùi rượu , chắc lại nốc ở đâu về hay sao ấy.say nhưng cũng khôn,bám chặt vào cái tay vịn của xe cho đỡ bị trôi….
Kiên chau mày khi nghe đến đây, anh nói có ý trách:
-Vậy sao anh không cứu cô gái trước, lại đi cứu kẻ đã có cái mà gá vào thì chết sao được.

Với lại hắn là đàn ông sức cũbg bền hơn một người con gái.

Nếu anh cứu nó trước sẽ chẳng ai bị chết.
Người thanh niên kia bị trách móc lòng tốt thì phản pháo lại ngay, anh ta nói với Kiên:
– Tôi trình bày với anh rồi còn gì, tôi đi ngược chiều chứ nào có thấy hắn chở sau là ai.

Khi hắn kêu cứu, tôi cũng chỉ biết nhảy xuống cứu thôi.

Khó khăn mãi mới lôi được hắn vào bờ xong thì hắn lại chỉ bảo bên dưới vẫn còn em gái.

Tôi mệt chứ, nhưng nghĩ còn người tôi lại quay lại lần nữa tìm xong không thấy chứ không phải không cứu.

Tôi nói với hắn là sao không nói sớm thì hắn bảo do cuống với sợ nên không nói ra.
Kiên chết sững trước câu nói của người làm chứng.

Nếu là người thường, họ sẽ thông cảm cho Hiếu bị tai nạn sẽ bị cuống không suy nghĩ được gì , sau hoàn hồn mới nghĩ đến em gái.

Nhưng với kiên anh lại có suy nghĩ khác, một thằng dăm lần giết em bị hụt, thì liệu lần này có phải vô tình hay là Hiếu đang cố ý.

Anh thừa hiểu một thằng túmg thiếu dám đi ăn cắp, bỏ thuốc phá thai cho mẹ mình uống thì gan nó to thế nào, dăm ba cái tai nạn này đã thấm vào đâu.
Kết thúc Buổi nói chuyện, Kiên quay về bờ sông nơi xảy ra tai nạn.

Đầu không khỏi nghi vấn có người hại con bé.

Anh đang theo hướng Gạo bị hại chết, Đi đến đầu cổng Chào, Kiên xuống đi bộ,anh đi học con đường qua cả chỗ tai nạn nhưng không phát hiện ra cái ổ gà nào, thậm chí cũng chẳng có một vết trầy trên đường gọi là bị tai nạn .bình thường nếu ngã xe mất lái, trên đường luôn có vết cầy do đổ xe, hoặc ít ra cũng là phải phanh, nhưng đằng này đến vết phanh lại xe cũng không có, giống như thể Hiếu chủ động phi xuống sông chứ không phải do yếu tố khác.

Với lại đêm qua hắn còn nói bị mất lái do ổ gà, vậy mà giờ tìm lại không thấy.

Điều đó lại càng khiến kiên nghi ngờ thằng Hiếu đang nói dối.
Kiên cứ đi trên đường dọc theo bờ sông, vừa đi anh vừa quan sát cẩn thật.

Và vô tình, chân anh dẫm phải cái kẹp tóc gãy làm đôi.

Anh nhận ra ngay đấy là kẹp của cái Gạo.


Nhầm thế nào được vì đấy là quà thằng Nhân nhờ vợ Kiên đi ra tận chợ mối mua hộ.

Hàng đắt tiền lại không phải hàng phổ thông, kiên không thể nghĩ đến sự trùng hợp nào ở đây ngoài chắc chắn đây là cái kẹp của Gạo.
Nhìn từ chỗ để xe máy cho đến chỗ nhặt được cái kẹp này cũbg phải được cây số.

Có nghĩa là anh đã đi qua cả chỗ mà được cho là tai nạn của hai anh em Hiếu.

Vậy mà bằng một lí do vô duyên nào cái kẹp này lại rơi trên bờ, hướng về đường liên tỉnh, chứ không phải đường rẽ vào làng ,mà nó không rơi bên bờ sông, rơi giữa đường.

Lạ nhỉ, nó có chân hay sao?
Khi còn đang không biết lí giải thế nào, thì cán bộ có mặt để tiếp tục tìm kiếm Gạo có mặt, người mang thuyền ,người mang phao người mang cả lưới để quét.

Tầm này, sự sống của Gạo có lẽ là không còn, xong chưa tìm thấy xác, Mọi người vẫn tiếp tục tìm kiếm dù bất kể giá nào đi chăng nữa.
Bỏ cái kẹp vào trong túi áo, bước về phía mọi người, tầm này vẫn chưa thấy Hiếu đâu, khi mà hôm qua hắn ngồi gào khóc thương em, bây giờ thì chắc đã yên tâm mà ngủ quên.

Kiên không thể nào không nghĩ đến thằng Hiếu lại không biết gì về chuyện này.

Nhưng nếu hỏi trực tiếp, nó sẽ không điên mà nói ra toàn bộ sự việc.
….

Chín giờ tại lán kéo vó của u con bà Hiền, quyết vừa kéo mẻ lưới người ướt sũn,g xong miệng cười hớn hở vì cá nhiều.

Bưng rổ cá vào lán cho bà Hiền, Quyết thấy bà đang ngồi cạnh Gạo, anh nói:
– đứa con gái này đã nằm thế này từ đêm qua rồi làm gì nó tỉnh mà u cứ ngồi canh.

Đây! Cá đây ,u lên cầu bán đi , bán xong về canh lán để con đưa nó đi trạm xá.

Để thế này không yên tâm.
Bà Hiền nghe con nói vậy, xong vẫn khuyên con:
.
– Để u canh con bé thêm lúc nữa, u đã xem kĩ vết thương trên đầu nó rồi, không phải sâu lắm đâu ,trông còi thế này chắc là do suy nhược thôi.

Cứ theo dõi nói đã, mình đưa nó đi khám cũng được, nhưng đến lúc ghi tên tuổi ai biết nó đâu.

Giờ kể mình vớt nó dưới sông lên ai mà tin nổi
Quyết nhìn bà Hiền đắn đo , anh nói ;
– Vậy u ở lại trông nó, con bán xong con đi mua thí thịt về nấu cháo, bữa cháo cá đêm qua phần không thấy nó tỉnh lại nên con xơi mất rồi.
Bà Hiền lừ lừ nhìn con, quyết chỉ biết ăn xong lại làm, chứ ngờ nghệch chẳng biết lối.

Bà gật đầu để con đi bán cá có tiền mua thịt.

Hai con người lương thiện quanh năm không biết miếng thịt tươi nó thế nào, nhưng chỉ vì một người lạ không quen biết nhặt được ở sông lên, bà chấp nhận mua thịt về nấu cháo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương