Giá Của Cái Nghèo
-
Chương 42
… Dặn dò xong, Quý quay xe đi, hắn không biết đằng sau lưng, cái Thảo nghiến răng nghiến lợi bóp những đồng tiền Quý đưa muốn nát vụn.
Đôi mắt nó long sòng sọc trực ăn tươi nuốt sốmg người khác.
Nuốt nước bọt cái ực, từng đường gân trên đầu nó nổi lên chằng chịt, nó rít qua kẽ răng:
– Tao thách chúng mày lấy được nhau…
Về đến nhà, thì ông Đỏ và Gạo đã bóc xong phong bì xong đống sổ sách.
Nhìn em gái đang ngồi học mắt con Thảo không giấu nổi bực mình.
Nó cũng không đưa số tiền mà Quý đã nhờ gửi cho Gạo.
Ngày hôm sau, Gạo lên huyện đăng kí học lại.
Cái Thảo lấy cớ sang nhà Quý chơi từ sớm.
Nghĩ cũng buồn cười, ngày trước biết nhân thích Gạo, nó cứ bám rịt lấy Nhân hòng phá đám.
Giờ nó biết có Quý cũbg đang theo đuổi Gạo, thì nó bỏ Nhân, mà chạy theo Quý.
Không những thế, nó còn muốn chiếm chồng của em gái.
Ông Đỏ từ ngày vợ mất thì rảnh rỗi hẳn, phần vì không phải trông nom, thuốc thang cho vợ.
Tầm này, ông đang ở nhà ngồi đan mấy cái thúng, cái mẹt sáng mai đem đi chợ bán.
Vợ mất, con cái không có nhà cũng khiến ông thấy trống trải, nhưng biết thế nào hơn được.
– Con Chào thầy, thầy đang đan thúng đấy ạ?
Khuê xuống xe từ ngoài cổng đã nói lớn vào Chào cha vợ.
Hôm nay vợ chồng hắn lại sang đây vào ban ngày, mà hôm nay không phải là ngày lễ.
Mang buồng chuối vào, Hiếu nói với ông;
– Nhà con có buồng chuối chín cây biếu thầy.
Trông nó xấu mã thế thôi, nhưng mỏng vỏ ăn ngọt lắm đấy ạ.
Ông Đỏ gật đầu, liếc sang buồng chuối con trai biếu mà ông thấy mát ruột vô cùng.
Những quả chuối chín nẫu đã ngả sang màu nâu khi hắn dựng vào góc tường, mấy quả không trụ được mà rụng rời ra, từng đàn ruồi nhặng cứ thế bám vào những quả chuối nát bét , ai độmg vào chốc chốc nó lại bay lên kêu loạn xạ:
– chúng mày mang về cho ông thông gia bên ấy ăn.
Chứ thầy răng lợi còn chắc, không ăn loại chuối nát như ….
ấy thế này.
Hơn nữa, nhà còn đi bán chuối lấy tiền, mà mày lại đem chuối của nhà sang cho, khác nào chở củi về rừng.
Hai vợ chồng nhìn nhau, Khuê ngồi xuống nói lấy lòng thầy:
– Con biết là chuối này chín quá, nhưng mà là nhà con chồng, người ta nói rồi, của cho không bằng cách cho.
Nhà mình trồng nhiều, nhưng đây là của vợ chồng con.
Ông Đỏ nghe giọng con dâu ngọt như mía thì bật cười.
Dừng tay không làm nữa, ômg ngước lên nhìn vợ chồ g con trai hỏi:
– chuối này lợn ăn nó còn chê.
Nói đi, chúng mày sang đây có việc gì?
Mặt ông Đỏ nghiêm nghị khômg có một chút đùa cợt nào.
Hiếu xích lại gần thầy nói khẽ:
– Vợ chồmg con sang chơi thôi, chứ có ý gì đâu thầy…
– Này! Tao nói cho vợ chồng mày biết.
Tao không nói gì, không phải tao không nhớ đến chuyện cũ chúng mày đã làm gì cái Gạo.
Tao còn sống ngày nào chúng mày đừng hòng dở trò gì.
Hơn nữa tao để ý rồi, cứ hễ mày cho thứ gì ăn là y bài có điềm.
Có gì thì cứ nói thẳng toẹt ra, bớt úp mở tao ghét lắm.
Còn tao cấm tiệt chúng mày làm gì con gạo, tao không để yên đâu.
Ông định không nói lại bất hòa cha con, xomg ômg không muốn đứa nào động đến con gái ông sất.
Biết ông đang mất bình tĩnh, Khuê nhỏ nhẹ nói:
-Thầy ơi! Chúng con khômg có làm gì em Gạo hết.
Chuyện trước kia con cũng hối lỗi lắm rồi, thầy đừng có nhắc đến nữa.
Đúng thật ngày hôm nay chúng con tới là có chuyện, xong không có dính gì tới cái gạo hết.
Ông Đỏ nhìn con dâu không khỏi thắc mắc, ông lạnh lùng hỏi:
– Có chuyện gì?
Hiếu vòng tay qua đằng sau bóp vai, bóp tay bóp chân cho thầy, vừa làm hắn vừa nói ra ý định:
– Không giấu gì thầy, tối hôm qua vợ chồng con về nhà có cãi nhau to tiếng với ông Phóng.
Ông ấy không cho vợ chồng con ở chung nữa.
Nay… con về đây là…là mong muốn thầy cho con ít đất xây nhà, để không phụ thuộc vào người ta nữa.
Với lại, giờ u con cũng mất, thầy cũng có tuổi rồi ,con muốn ở gần để tiện bề chăm sóc…
Ông Đỏ nhìn hai vợ chồng , có vẻ hai người đang nói thật.
Ngồi lặng thinh khômg nói nămg gì một lúc lâu ,sau ômg mới trả lời;
– Tao phải đợi hai đứa kia về bàn thêm đã…
– Ôi giời thầy cứ lấy lí do, chứ đất đứng tên thầy, là tài sản của thầy, việc gì thầy phải hỏi ý kiến bố con thằng nào cho vướng.
Khuê nghĩ thầy chồmg khômg muốn cho thì xả ra một tràng, Hiếu ở bên giật cái áo vợ rồi chau mày.
Hắn trầm giọng nói với thầy:
– Vợ con nó phổi bò lắm thầy đừng có chấp nhặt nó.
Thầy cứ lấy ý kiến của các em đi ạ,vợ chồng con chờ được.
Cùng lắm, con vẫn có tí tiền ở đây , không ấy con mua mảnh đất khác cũng được ạ.
Vẻ mặt Hiếu trùng xuống khiến ômg Đỏ liếc nhìn.
Đúng thật từ khi Hiếu về đây chịu nhận lỗi ông đã nghi ngờ hắn có mưu tính nào đó, nhưng từ hôm ấy đến hôm nay biếu hiện của Hiếu khiến ômg Đỏ khá yên tâm.
Đúng như lời khuê nói ômh chỉ đang lấy cớ để kéo dài thời gian thêm mà thôi.
Đợi một thời gian nữa xem tìmh hình thế nào ông mới đưa ra quyết định
Tối ấy, ngồi trước mâm cơm với hai đứa con gái.
Ômg Đỏ cũng kể về việc vợ chồng hiếu xin đất làm nhà.
Nghe chưa hết câu, Gạo đã phản đối ngay:
– thầy cứ để thêm thời gian nữa đi ạ, xây một cái nhà chứ khômg phải chuyện đơn giản.
Người ta sốmg cả đời với nhau còn chửa biết lòng Dạ nhau nông hay trũng.
Hơn nữa thầy phải đặt ra câu hỏi,tại sao hai chục năm nay anh ấy không sang thăm u thăm thầy lấy một lần.
Nay về đây nhận lỗi, u mất chưa được một tháng thì đòi chia đất.
Con không tin tưởng lắm đâu thầy ạ.
Ông Đỏ nghe cái Gạo nói có lí liền gật đầu.
Trong nhà ông vẫn thấy Gạo là người chín chắn hơn cả.
Nhưng cái Thảo không đồng tình, nó bĩu môi ra chiều khó chịu rồi bật lại:
-Thầy đừng nghe nó nói mà thấy có lí nhé.
Nếu nó khômg thù oán gì với anh Hiếu nhà mình thì không sao, nhưng thầy xem, nó nói ra câu này đích thị là gây mất đoàn kết và có sự thù hằn ở đây.
Con nói cho thầy hay, thầy có tất thảy ba đứa con, hai đứa con gái thì không bàn đến, nhưng còn anh Hiếu, anh ấy là con trai, sau này thờ phụng ông bà tổ tiên là do anh ấy.
Thầy cho ai thì con không biết, nhưng chẳng lẽ con trai thầy lại không có phần, làng trên xóm dưới người ta cười cho.
Thầy bây giờ cũng có tuổi rồi, muốn cho tốt nhất nên cho lúc tỉnh táo đây này, chứ mất công sau nà chết rồi, anh em lại đánh nhau thì dở….
Gạo trố mắt trước cái Thảo, hôm nay nó ăn nói khôn ngoan ra phết đấy chứ đùa.
Cô đang nghĩ xem có phải có người xúi nó học thuộc lòng hay không, mà nó lại bênh nhau chằm chặp đến thế này.
Ông Đỏ vò đầu, nghĩ đi nghĩ lại thì cả hai đứa con gái nói đều có phần đúng.
Ông tặc lưỡi bảo:
-Thôi thì cứ đợi một thời gian nữa đã…
… Thời gian cứ thế thấm thoát trôi xoay quanh gia đình ông Đỏ và ba đứa con.
Gạo vẫn hàng ngày cần mẫn đạp xe lên huyện học , có hôm thì nhờ anh Nhân đưa đi, có hôm Quý tiện đường thì hắn sẽ trở.
Tất nhiên đấy chỉ là cái cớ để Quý có thời gian gần gũi với Gạo hơn mà thôi.
Đôi lần, hắn nói Gạo không cần để Nhân chở đi rách việc, nhưng cô khômg đồng ý.
Người ta thương nhau từ hai phía chứ có phải như hắn tương tư một mình đâu mà phải từ chối.
Hôm ấy Gạo đi học như mọi hôm, nhưng hôm nay đã là chín giờ tối rồi vẫn không thấy con gái về nhà.
Mọi khi muộn lắm cũng chỉ tầm bảy giờ, vậy mà đã qua mấy tiếng rồi, vẫn không thấy con gái về nhà.
Sốt ruột, ông sang nhà ông Lang Nhị xem anh Nhân có chở Gạo về hay không, nhưng Nhân hôm nay nghỉ ở nhà, Nhân nói sáng nay Gạo đi nhờ xe của Quý con ông Long.
Một lần nữa, ông Đỏ lại lóc cóc đi sang nhà Long Lợn tìm con gái.
Thế nhưng cũng giống với nhà Nhân, Quý nói hôm nay có chở Gạo đi, xong cô ấy nói chiều khômg có tiết cho nên xin rửa bát ở quán ăn nào đấy trên huyện.
Ông Đỏ vừa bực vừa lo, chưa bao giờ Gạo đi từ sáng đến tối mịt khômg về, vì là chưa bao giờ xảy ra chuyện này, cho nên ông càng có linh cảm Gạo đang gặp vấn đề gì đấy.
Mười một giờ, ômg Đỏ vẫn ngồi ngoài hè tối chờ con, nhưng vẫn chưa thấy con về….
– thầy ơi! Thầy ơi!Không xong rồi thầy ơi! Mở cổng cho con đi thầy.
Tiếng Hiếu hớt hải phóng xe chạy từ ngoài cổng gọi vào, không phanh kịp cho nên bánh xe đụng trúng cánh cổng sắt kêu lành phành.
Ông Đỏ đứng dậy mở cổng, trông thấy thầy, Hiếu nói ngay:
-thầy mặc áo đi, con chở thầy lên viện, cái gạo bị người ta tông mới đưa vào viện…
– Sao lại bị tông? Mà ai bảo mà mày biết?
Ông Đỏ nghe con gái bị tai nạn thì hoảng ,hỏi dồn Hiếu thì hắn đáp:
– Có anh làm cùng con anh ý đi thấy con Gạo nhà mình bị vậy nên giúp đưa vào viện.
Trên đường đi người ta có hỏi han thì con bé nói là em anh Hiếu, cho nên người ta báo cho con.
Nó bị lúc hơn mười giờ thôi ,thầy chạy nhanh lên thầy.
Hiếu hối thúc khiến Ông Đỏ lật đật cuống cuồmg rút áo trên dây phơi rồi leo lên xe cho con trai trở vào viện.
Vào đến nơi trông thấy Gạo nằm trong phòng, mặt mũi chân tay rỉ máu be bét khiến ông Đỏ sợ tái mặt.
Trên mũi, Gạo được ròng ống trợ thở.
Nhìn nước da tái nhợt qua lớp kính, ông Đỏ lo lắng cho con vô cùng.
Trông băng bó khắp người thế kia ai nghĩ là Gạo có thể sống sót qua đêm nay được cơ chứ;
– Đứa nào tông con Gạo? Tao hỏi mày là ai đâm con Gạo? Có phải là mày không? Đích thị là mày phải không? Mày vẫn oán nó chuyện năm xưa rồi tông nó đúng không? Mày định giết nó thêm một lần nữa có phải không?
Ông Đỏ cứ thế túm cổ Hiếu rồi xếch hắn lên, hắn luống cuống giải thích
-Không phải con mà thầy ơi, thầy hiểu lầm rồi.
Sao con có thể tông nó được chứ….
– Là ….
là tôi tông phải cháu nó,không phải chú này.
Người đàn ông xa lạ ngồi ở góc khuất của băng ghế vắng người lên tiếng.
Khi chạy vào đây, vì mải lo cho con nên ông Đỏ không để ý thấy người đàn ông run lên như cầy sấy này.
Khẽ thả tay ra khỏi áo của con trai ,vừa lúc ấy bác sĩ từ phòng con gái cũng mở cửa ngoái đầu ra khó chịu:
-Đây là bệnh viện, muốn đánh cãi chửi nhau thì về nhà.
Người nhà có ai có nhóm máu A không? Theo tôi vào trong truyền máu cho con bé.
– Vâng, tôi có cùng nhóm máu, để tôi đi.
Hiếu không mất ba giây suy nghĩ chạy theo bác sĩ để mặc ông Đỏ với khuôn mặt ngơ ngác.
Trần đời ông có biết người ta làm cái gì đâu, ông chỉ nghĩ rằng nếu Gạo cần người truyền máu tức là cô đang sắp chết, khó lòng mà qua khỏi.
Nghĩ đến đây, ông càng hoảng tợn, ngồi phịch xuống nghế như kẻ vô hồn, nhưng ánh mắt vẫn trông theo thằng con trai đang vừa chạy vừa sắn tay áo theo bác sĩ để đi lấy máu.
Trong thời gian ngồi chờ , ông Đỏ hỏi người đàn ông tông vào con gái mình.
Được biết , Gạo đang đi vào lề rồi, nhưng đoạn đường tối,đang trong thời gian sửa chữa, lại thêm người đàn ông này đã có cồn trong người, đi tốc độ nhanh cho nên đã tông trúng cái Gạo.
Một đêm chờ ở bệnh viện khiến ông Đỏ gầy rộc cả đi, mái tóc cũng thêm nhiều sợi bạc hơn.
Tưởng vợ mình chết là đời ông Đỏ cũng đỡ chật vật.
Nào ngờ giờ lại đến con.
Đến sáng hôm sau bác sĩ thông báo ,nhờ có Hiếu truyền máu kịp thời, cho nên Gạo cũng đã qua cơn nguy kịch nội trong ngày,chậm nhất là sang ngày mai Gạo có thể tỉnh lại.
Nghe tin ấy, người thấy vui sướng nhất không phải là ông Đỏ, mà chính là Hiếu.
Hắn thở cái phào rồi cười tươi nói với ông;
– Ơn giời con bé không làm sao.
Ông Đỏ nhìn con reo vui mà bất giác ông trùng xuống, ông hỏi cho có lệ:
– Nó tỉnh mà xem chừng anh vui hơn cả tôi nhỉ.
Nghe thầy nói mỉa mai, Hiếu nhìn vào mắt ông Đỏ ,hắn biết ông đang nghĩ gì, bất giác hắn cười chua chát nói:
– thế thầy muốn con phải làm gì ? Tầm này cái Gạo chết thì con sướng hơn hay sao.
Con mà có ý đấy, con đã chẳng truyền máu cứu nó.
Thầy!con biết là thầy vẫn ghét bỏ con, vẫn nghĩ con là kẻ không ra gì.
Thầy chấp nhận tha thứ cho con cũng chỉ vì u con mất nhưng thực lòng thầy luôn có ác cảm với con.
Cứ mỗi lần con muốn nói gì thầy sẽ dè chừng mà đề phòmg con.
Kể cả cái gạo nó bị thế này, người tông nó vẫn ngồi đây, xong thầy vẫn cứ đổ vạ cho con là hại nó.
Thầy này!thầy cứ nghi ngờ con vậy hả thầy? Thầy không tin tưởng con một tí nào ư? Thầy không tính cho con làm lại cuộc đời hả thầy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook