… Bà Thanh đi xuống bếp đun nước pha trà, để ông Long ngồi đấy tiếp khách.

Sau khi băng bó vết thương cho ông Đỏ xong, ông Long đập mạnh một cái vào lưng con trai trách: – Mắt mày để đi đâu mà mày lao vào bác ấy? Tao bảo ngay rồi, đi đứng cho đàng hoàng vào ,tuổi bác Đỏ cũng cao, bác ấy mà bị làm sao thì tao biết thế nào.

Con với chẳng cái! Lão Long cứ thế trì triết con trước mặt ông Đỏ, Quý cúi mặt không dám nói lời nào.

Ông Đỏ xua tay đỡ lời cho quý – Không phải do cháu nó đâu, cũbg do tôi vội, lại không chú ý quan sát nên mới xảy ra chuyện.

Tôi không sao đâu, chỉ là vết thương ngoài da mà.

Thôi, xin phép tôi về.

Ông Đỏ toan đứng lên thì ông Long liền đỡ, ấn ông Đỏ ngồi lại xuống ghế, ông Long nói: – Ấy sao thế được,bác Đỏ cứ khách sáo, toàn anh em cả.

Cháu nó làm bác thàbh ra thế này,em mà không làm được gì thì tội cho cả nhà em lắm.

Bác ngồi đây cũng đến bữa rồi còn gì, về nhà cũng phải ăn, chi bằng anh em ngồi làm vài chén tâm sự… – Thôi!tôi cảm ơn nhưng tôi không ở được.

chả giấu gì chú, bà nhà tôi đang nằm viện, tôi về chạy tiền đem lên.

Ở đấy giờ chỉ còn mỗi cái Gạo, không có tiền người ta không cho thuốc chú ơi.

Ông Đỏ nói không hết được cả câu vì run giọng, cứ nghĩ vợ mình sắp chết ông không tài nào bình tĩnh nổi.

Thế mà, ông Long trông ông Đỏ khắc khổ thì nói: – ôi dào, tưởng gì, tiền em có thiếu đâu.

Thế này nhé, bác ở đây ăn cơm với vợ chồng em , xong tầm đầu giờ chiều em đưa tiền bác , rồi để thằng cháu quý trở bác đi.

– N hưng mà… – Nhưng nhị gì nữa bác.

Em với bác chỗ tâm giao, bác còn lạ gì em nữa.

Quý, gọi u mày bảo người ở bưng mâm, để tao với bác Đỏ làm chén rượu.

Ông Long quay ra nói với con trai, khiến Quý Vâng dạ chạy đi.

Tầm này ông Đỏ khác gì khách quý đến nhà, có bao nhiêu đồ ngon vật lạ ông Long mang ra tiếp đãi ômg Đỏ rất nhiệt tìmh.

Trong lúc ăn cơm, Quý hỏi ông Đỏ – hôm trước cháu gọi Gạo sang nhà chơi mà cô ấy nói bận.

Chắc là phải chăm bác gái ạ? – Ừ, con bé chạy đi chạy lại suốt.

Nó bảo sợ u nó ăn cháo ở cổng viện không đảm bảo, nên cứ sáng sớm chạy về nấu cháo mang lên cho thầy u ăn thể.


Với lại nó bảo nhận tiền dạy kèm cho bạn, mà bạn không đỗ, nó xấu hổ không dám sang.

Ông Đỏ thật thà kể ,bà Thanh gắp cho ông Đỏ miếng giò rồi quắc mắt nhìn con trai, bà nói mỉa: – Đấy nghe xem, con nhà người ta đạp mấy chục cây số mang cháo, không biết sau này nhà mình có mua được viên thuốc không hay để thầy u chết khô.

Lần sau bác cứ nói cháu nó sang đây để thằng Quý chở đi, không phải đi xe đạp cho khổ, mấy chục cây số chứ ít gì.

Bảo nó không phải ngại gì sất, thằng Quý có phải có mỗi năm nay nó trượt đâu mà.

Tại nó dốt quá đấy.

Công nhận cái Gạo biết nghĩ quá, cái gì cũng không chê vào đâu được.

Quý bị Bà Thanh chửi nhưmg ngoan hiền đến lạ ,chẳng thấy hắn bật lại thầy u như mọi hôm.

Nhìn bàn đầy thức ăn ông Đỏ khẽ nuốt nước bọt ,nhưng vì giữ ý cho nên chỉ dám cắn một miếng nhỏ, mặc cho bà Thanh đã gắp cho ông đầy cả bát.

Ăn xong mà thức ăn thừa còn nhiều, vậy mà nhà người ta cũng không ăn lại, dồn đổ hết cho chó.

Nghĩ mà tiếc, bao lâu rồi nhà ông đỏ không được ăn miếng giò, miếng ,thịt luộc.

Nhưng vì chút lòng tự trọng, ông chẳng dám mở mồm ra xin.

Ngồi trên xe máy được quý chở lên viện, ông Đỏ chột dạ nghĩ, có lẽ nhà Long lợn này tốt thật , chắc năm đó đúng là không có tiền, vì thế cho nên mới không giúp đỡ.

Vậy mà ông lỡ lòng nào mang bụng thù dai, suốt bao nhiêu năm không qua lại.

Để bây giờ người ta giúp đỡ mình vô điều kiện, thật đáng xấu hổ.

Đưa ômg Đỏ vào đến nơi, Quý cũng chạy đi mua sữa ,mua trái cây mang vào.

Đến nơi thấy Gạo ngồi đấy mắt thâm quầng , mấy hôm không gặp mà trông cô xanh xao , mệt mỏi.

Đặt túi sữa lên bàn, Quý hỏi han: – Sao u bệnh thế này Gạo không nói với tôi?Gạo coi tôi là người ngoài à? Chắc là chưa ăn gì phải không? U tôi có mang nắm xôi ruốc với cái đùi gà, Gạo ăn đi không đói.

Dúi vào tay cô thức ăn ,Gạo cười nhạt đáp: – Tôi không sao! Từ hôm thi xong đến giờ mới gặp lại quý ấy nhỉ.

Đề năm nay cũng chẳng khó lắm mà , toàn những công thức tính tôi đã ôn cho cậu kĩ lắm rồi cơ mà.

Chỉ cần làm được mấy câu cơ bản ,cậu ăn chắc được sáu điểm rồi.

Thế mà vẫn không làm được.

Sang năm ôn tiếp chứ ,tôi sẽ lại kèm cậu.

Quý cười, lắc đầu nói: – Thực ra mấy câu đó tôi biết làm, nhưng tôi không để ý nên bị nhầm.


Lúc ấy ,tôi mới nhận ra mình rất nóng vội cho nên sẽ chẳng bao giờ học hành được.

Vì vậy, tôi quyết rồi, tôi không ôn thi nữa, tôi cũng hai mấy rồi, phải lấy vợ thôi.

Tôi sẽ về tiếp quản tiệm cầm đồ của gia đình, thầy tôi cũng nói thế rồi.

Nghe Quý bộc bạch trải lòng, Gạo cũng hiểu được vấn đề.

Với lại nhà Quý là nhà giàu , chung quy lại có học hành như Gạo cũng chỉ muốn thoát nghèo mà thôi.

Người ta giàu sẵn, sống ở vạch đích rồi thì không cố gắng ,họ cũng đã hơn người bình thường.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, thì Nhân cũng vừa hết ca trực định vào thăm bà Đỏ.

Vừa đi đến cửa anh thấy bên trong có người lạ nên dừng lại quan sát.

Trông ánh mắt quý nhìn Gạo sặc mùi dâm dục, biết có vấn đề không bình thường, cho nên Nhân vào lạnh lùmg nói: – Đã đến giờ khám cho cô nhà, mời người lạ đi ra ngoài.

Quý nhìn thấy Nhân không còn lạ lẫn gì, bởi Gạo cũng đã nói nhiều về Nhân ,mấy lần đi qua chạm mặt cho nên hắn nhận ra ngay người cùng làng.

Quý cười khẩy đáp: – tôi không phải người lạ,tôi là cháu bác Đỏ.

Anh khám xét gì thì cứ làm, tôi có chống đối gì đâu mà phải ra ngoài.

Buồn cười thật đấy.

– Phải đấy anh Nhân, anh cứ khám đi, tí quý nó cũng về bây giờ ấy mà.

Nhân lừ lừ mắt nhìn Quý rồi vào xem xét bà Đỏ, thực chất anh chỉ muốn đuổi khéo Quý đi, vậy mà ông Đỏ lại bênh hắn.

Xem xong, không nói không rằng Nhân đi thẳng.

Quý ngồi một lúc cũng xin phép ra về.

Ông Đỏ tiễn Quý ra tận ngoài cửa rồi quay lại nói với con; – nhà thầy thằbg Quý này tốt thật đấy, không có nhà nó, thầy cũng chẳng mượn được tiền ở đâu cả.

Ngày trước thầy sang mượn tiền lo đám cưới, vợ chồng nó không cho mượn .lúc ấy thầy còn nghĩ nhà nó ích kỉ ….Đúng thật là thầy hẹp hòi quá.

– đợt trước con nghe thầy nói có quen thầy u Quý từ lâu, hóa ra suốt ngần ấy năm thầy không qua lại là vì vậy à.

Mà đợt ấy thầy mượn tiền làm gì? Có nhiều không mà người ta lại không cho thầy mượn? Gạo vừa gấp lại quần áo cho gọn vừa hỏi, ông Đỏ thở dài đáp: – Nếu thời đấy thì nhiều lắm, thầy mượn cho thằng Hiếu lấy vợ, nhà nó lúc ấy cũng khá lắm nh ưng lúc thầy hỏi lại… không có.


Kể từ đó đến nay thầy với nhà lão Long lợn này không chơi bời gì nữa.

Thế mà chúng mày lại học cùng nhau, đúng là duyên số.

Nghe thầy nói đến đây, Gạo thôi không gấp quần áo nữa mà nhìn thầy, có điều gì đó lấn cấn, cô nói: – lần sau thầy đừng vay nhà Quý nữa.

Con thấy cứ thế nào ấy.

– Thế nào là thế nào? Chẳng phải nó cho mình mượn tiền là tốt lắm rồi hay sao? Ông Đỏ chau mày thắc mắc, Gạo bảo: – Nếu quả đúng như lời thầy nói thì nhà oibg Long này đang có vấn đề.

Thầy nghĩ mà xem, thầy nói ông ấy không cho thầy mượn tiền, mà lúc đó người ta thừa điều kiện, thì đó là không muốn cho mượn, chứ không phải do không có.

Mà kể cả không có đi nữa, nhưng nếu ông Long ấy là người trượng nghĩa, thầy giúp người ta trong khó khăn, họ sẵn sàng đứng ra đi vay cho thầy.

Từng ấy năm thầy không sang ,ông ấy cũng không chơi bời gì.

Vậy mà con lại thấy ông ta rất tốt tính ,chuyện tiền bạc rất thoáng.

Cho mình mượn tiền đền ao cá nhà bà Bảy ,lại cho vay tiền đómg học, đóng tiền viện phí cho u.

Không những thế còn gọi sang ăn cơm liên tục.

Mà như thầy nói đấy, chẳng ai không tham mà giàu có bao giờ.

Con nghĩ người ta đang có mục đích đấy, thôi tốt nhất lần sau thầy mượn nhà người khác.

Đừng mượn nhà đấy nữa ,cho mình mượn một lần thì quý, chứ mượn nhiều lại khó nghĩ thầy ạ.

Ông Đỏ gật đầu đồng tình, liếc nhẹ con, ông lí nhí nói nhỏ: – Có khi nào người ta ưng con làm dâu không? Thầy nghi lắm.

Nếu như vậy thì tốt chứ sao con nhỉ.

Bao nhiêu gia đình có con gái cũng muốn vào nhà lão ấy mà không được.

– Thầy đừng nói lung tung, không có chuyện ấy đâu.

Còn gái cáu khiến ông Đỏ cũng không dám trêu tiếp.

Nếu có trường hợp ấy xảy ra, cô cũng sẽ không bao giờ bằng lòmg mà lấy quý.

Đêm ấy, bà Đỏ lại lên cơn co giật rồi như muốn lịm lịm cả đi.

Có bác sĩ trực nhưng họ nói nhịp tim yếu mà không còn bắt được mạch nữa.

Trong khi còn chút ý thức cuối cùng, bà Đỏ lại thều thào nói con ý nguyện: – Con ơi! Cho u gặp thằng Hiếu lần cuối với.

Không gặp được nó ,u chết không nhắm mắt con ơi.

Gạo khóc ôm lấy bà Đỏ, trong lúc rối ren, ông Đỏ có cảm giác lần này bà Đỏ sẽ khôbg qua khỏi được, mà giờ đêm hôm không nhờ được ai.

Cuối cùng, ông nói: -Thôi, con chịu khó đi sang bên làng ấy gọi anh con về cho u gặp.


Nhanh nhanh đi con ,chứ thầy sợ không kịp mất.

Nói đoạn ông Đỏ chỉ qua loa nhà ông phóng cho Gạo tìm.

Sau khi nắm được thông tin ,cô mở cửa chạy thẳng ra ngoài màn đêm tối đen như mực.

So với cái tiền đồ của Chị Dậu, thì của cô chẳng khá khẩm hơn là mấy.

Trời nóng như đổ mỡ,chạy từ bệnh viện về tới làng khiến Gạo muốn tắt thở.

Nhưng không chạy nhanh thì bà Đỏ sẽ chết, và ước nguyện cuối cùng cũng sẽ không thành hiện thực.

Chưa một lần chính thức nói chuyện với Hiếu, lại nghe đến chuyện năm xưa hắn có ý định hại mình.

Xong vì u, Gạo gạt bỏ tất cả sang một bên hoàn thành theo tâm nguyện.

Đi đến nơi ,Gạo thở cái phào, rồi đưa tay lên gọi cổng: – Anh hiếu ơi! Anh Hiếu… Tiếng Gạo vừa thở vội vàng vừa run rẩy gọi.

Một lúc sau, bà Xoan ra mở cổng.

Bà trông thấy Gạo thì hỏi -Cô tìm ai? Sao lại gọi vào giờ này? – Tôi là em gái anh Hiếu, bác làm ơn chuyển lời giúp tôi nói với anh ấy u yếu sợ không qua khỏi,mong anh ấy đến nhìn mặt u lần cuối cho u được toại nguyện.

Nhìn vẻ mặt mệt nhọc của Gạo ,bà Xoan biết cô gái không nói dối.

Vội vàng gật đầu, bà chạy vào trong chuyển lời với nhà Hiếu.

Không biết bà Xoan nói gì mà mãi không thấy ra, khiến Gạo cũng sốt ruột.

Một lúc sau ,tiếng chân người thình thịch chạy từ trong nhà ra khiến Gạo đứng lên nhìn.

Chạy trước là Khuê, sau là Hiếu, sau nữa là bà Xoan.

Khuê phi ra khỏi cửa ,trông thấy Gạo, mắt ả sáng rực lên rồi lao vào toan cào cấu ,khiến Gạo hoảng lùi lại phía sau.

Khuê được bà Xoan cùng hiếu ôm lại, ả long sòng sọc mắt gào lên -Con đĩ, mày đến đây làm gì? Định giống con chị mày đến đây kiếm cơm thừa canh cặn phải không? Cái thứ nghiệt súc….

tao nguyền tao rủa ba đời nhà mày chết không có chỗ chôn.

-Này!chị bị thần kinh à? Tôi đến đây tìm anh Hiếu cho u tôi, chứ tôi đã làm gì chị đâu mà mồm chị thối thế? Nhà giàu đẹp gái mà mồm láo ứ chịu được.

Gạo bắt bẻ khiến Khuê trừng mắt lên nhìn, câu nói vừa rồi khiến Khuê như muốn ăn tươi nuốt sống Gạo tức khắc.

Cô bình thản vậy là bởi, cô không biết sự việc năm ấy thế nào.

Không ai nói cho cô biết vì sao ông Đỏ lại từ mặt thằng con trai duy nhất, chỉ nghe lâu lâu cái Thảo nói bóng gió Hiếu định hại nó nhưng bất thành.

Từ bé đến lớn sống với chị gái ,cho nên Gạo quên đi mình có một người anh trai.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương