Gia Chính Là Loại Chim Như Vậy
-
Chương 24: Đá Bắc Đẩu (6)
Edit + Beta: Jojo Nguyen
Linh Giang tâm sự nặng nề, trằn trọc một đêm, ngày hôm sau liền không dậy nổi.
Ân Thành Lan ngồi bên cửa sổ, đợi hồi lâu, vẫn không đợi được tiểu hoàng điểu rời giường, cũng chẳng biết lấy từ đâu ra một cây sào tre, nắm ở trên tay thử cảm giác một chút, sau đó duỗi ra ngoài cửa sổ chọc chọc móc vào trong ổ Linh Giang.
Sào tre đụng tới thứ mềm mại, Ân Thành Lan không tự chủ được lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, bỗng nhiên nhớ tới mình lúc còn nhỏ tuổi cũng từng lấy gậy tre móc tổ chim thế này, móc được trứng chim bèn giấu vào trong chăn, ấp chim nhỏ chơi.
Linh Giang gian nan mở mắt, thấy sào tre liền trèo lên, hai cánh nhỏ như hai cánh tay đứa trẻ quấn thành một vòng tròn, ôm sào tre bị túm ra.
Ân Thành Lan nhìn cái đống vàng phủ trên đầu sào gắp không dậy nổi, trầm mặc một hồi lâu, cầm lấy ấm trà trên bàn xối xuống, xối đến khi Linh Giang lạnh đến thấu tâm can.
Linh Giang giật mình một cái, xem như triệt để tỉnh lại.
Thế nhưng mãi đến khi tung người lên không trung bắt đầu luyện bay, y vẫn còn rất căm giận bất bình, cố ý ở trước mặt Ân Thành Lan rũ lông, rũ đến khi nước bay đầy mặt hắn, mới rầm rì vài chữ "Cậy sủng mà kiêu", rồi uốn éo ra ngoài.
Ân Thành Lan ngồi trên xe lăn dở khóc dở cười lau mặt, nghĩ thầm: "Rốt cuộc là ai cậy sủng mà kiêu?"
Đồ ăn sáng trong Ỷ Vân đình đã được chuẩn bị xong, hôm nay Liên Ấn Ca có chuyện muốn bẩm báo, cố ý dậy thật sớm, dự định đúng lúc "Không khéo" cọ sơn hào hải vị của Thập Cửu gia.
Ai biết tiến vào đình, mắt trợn tròn chết lặng.
Ân Thành Lan chỉ vào vị trí bên người, đàng hoàng trịnh trọng cười trên nỗi đau khổ của người khác: "Đại tổng quản đến rồi sao, mau ngồi."
Trên bàn là hai bát cháo hoa óng ánh long lanh trong suốt như tuyết trắng, làm cho bầu nhiệt huyết trung thành của Liên Ấn Ca lập tức liền đáp cho chó ăn.
"Nếu đến rồi, cùng ta dùng bữa đi." Ân Thành Lan tao nhã dùng đôi tay quấy loạn mưa gió trong giang hồ quấy cháo trắng.
"Cháo hoa Thanh Phong dưỡng dạ dày, cảnh giới thanh tu cao xa của gia quả thực là khiến cho thuộc hạ bội phục." Liên Ấn Ca ứng lời ngồi xuống, trên mặt cười ha ha, trong lòng lại mắng quấy muội muội ngươi ấy, quấy nữa còn có thể quấy ra được thịt à.
Ân Thành Lan mấy ngày nay ở dưới ánh mắt động chút là "Ăn một miếng thịt mập ba cân" của tiểu hoàng điểu, uống cháo hoa đã nhiều ngày, hiện giờ trong miệng đã có thể nhạt như chim, thật vất vả mới tóm được đại tổng quản có thể nhạt cùng hắn, đương nhiên là sẽ không bỏ qua.
Hắn đem bát cháo của mình đẩy đến trước mặt Liên Ấn Ca: "Ăn bát này rồi, ta tin Đại tổng quản sẽ rất nhanh đạt tới cảnh giới của Bổn các chủ."
Liên Ấn Ca: "..."
Cái kiểu tiện này sao lại quen mắt như vậy đây.
Đợi Linh Giang kết thúc bài luyện bay, bay vào trong đình, hướng lên bàn đá nhìn lướt qua, thấy trước mặt Ân Thành Lan trống trơn, mà trong tay Đại tổng quản là bát cháo hoa lớn, bèn châm chọc chế giễu: "Mập ba cân là mập ba cân."
Đang nuốt không trôi, Liên Ấn Ca liền hiểu ra, hóa ra thượng bất chính hạ tắc loạn(*), thật là gần đèn thì rạng, mà gần nó thì tiện.
((*)Thượng bất chính hạ tắc loạn: Bề trên không nghiêm minh chính trực, bề dưới ắt sẽ nổi loạn)
Ân Thành Lan điền đầy bát gỗ nhỏ cho tiểu hoàng điểu, ngồi ở bên cạnh chờ bọn họ dùng bữa.
Linh Giang ngồi xổm trên bàn mổ hai cái, ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bên là Đại tổng quản trưng vẻ mặt dữ tợn ăn ngấu nghiến, một bên là Các chủ đại nhân với phong thái tựa "Trích tiên", chỉ cảm thấy ánh mắt mình quả thực thượng thừa.
Vì thế nhấc mỏ ngậm một cái, ngậm cái bát gỗ nhỏ của mình tới tầm tay Ân Thành Lan.
Ân Thành Lan cúi đầu nhìn nó, Linh Giang xòe đuôi, nói: "Ăn không?"
Ân Thành Lan lịch sự từ chối.
Linh Giang nghiêng đầu, nói một cách đường hoàng: "Hay là... Ta mổ mấy con sâu giúp ngươi?"
Biểu tình nhàn nhã của Ân Thành Lan cứng đờ, nghiến răng nghiến lợi vỗ một chưởng lên trên đầu Linh Giang, ấn nó thành con gà con mổ thóc: "Ăn xong mau cút, trở về ngủ của ngươi đi, sau đó lại ngủ nướng cho ta, ba ngày không cho phép ăn cơm."
Linh Giang chậm rãi ồ, tính khí người này đôi khi thật thất thường, còn kén ăn.
Linh Giang đi rồi, Liên Ấn Ca thả bát cháo xuống, vừa rút một phong thư trong lòng ra đưa lên, vừa tiện hề hề nói: "Gia, giận điên lên rồi đi? Thấy không, thật sự không phải tính tình ta không tốt."
Ân Thành Lan yên lặng mà bình phục tâm tình, tức giận liếc hắn một cái, mở thư ra.
Không thấy hai mắt, vẻ mặt liền nhu hòa xuống, tỉ mỉ xem xong toàn bộ thư.
"Duệ Tư công tử còn khỏe chứ? Cũng mười một mười hai rồi đi, năm tháng trôi qua thật nhanh, từ một đứa bé gào khóc đòi ăn không mấy năm đã lớn thành thiếu niên hồng nhan tóc mai xanh biếc rồi."
Liên Ấn Ca nhìn núi non mây mù mông lung bên ngoài đình, mơ hồ có thể nghe thấy dưới đỉnh núi tiếng sóng biển quay cuồng vỗ lên mặt vách đá, đảo mắt, bọn họ thế nhưng đã ở trên Vạn Hải phong xa xôi hơn mười năm.
Nếu không phải cánh chim của thiếu niên kia đã dần dần đầy đặn, thì coi như còn ở đây không năm tháng.
Chỉ là thời gian trôi qua nhanh như vậy, ngay cả dung mạo người đều có thể chuyển biến một phen, làm sao cừu hận trong tim vẫn rõ ràng trước mắt, bám dai như đỉa.
Nghĩ tới quá khứ, trong lòng Liên Ấn Ca nổi lên một trận nóng bỏng lại một trận lạnh lùng, quay đầu muốn từ trên thân người khác tìm chút xác minh của thời gian vô tình, liền phát hiện bệnh tật trầm kha(*) cũng không thể hủy đi kiêu ngạo trong xương cốt người này, mười năm vội vã cũng không thể thay đổi được đôi mắt lạnh lùng như băng sương của hắn.
((*)Bệnh tật trầm kha: bệnh nghiêm trọng kéo dài, khó chữa)
Nếu nói không thay đổi, Ân Thành Lan so với mười năm trước lại càng thêm trầm tĩnh nội liễm, khắc chế ẩn nhẫn... So ra Liên Ấn Ca thực sự không muốn thừa nhận là tuấn mỹ bất phàm.
Thương cảm trong lòng hắn nháy mắt liền tuôn thành một bình dấm chua, chua đến phiết thẳng khóe môi hắn.
Ân Thành Lan đưa thư cho hắn, Liên Ấn Ca tiếp lấy xem hết, kinh ngạc một hơi, lông mày nhếch lên, nói: "Duệ Tư công tử muốn nhập chùa tu thiền?"
Thừa dịp khoảng trống, hạ nhân đưa lên một bộ dụng cụ uống trà cùng nước trà, Ân Thành Lan rót ra hai chén, thả một chén trước mặt hắn: "Ừm, ngươi thấy thế nào?"
Liên Ấn Ca theo bản năng sờ lấy chén trà, hớp một hơi, giữa răng môi là vị cay đắng nồng nặc: "Thuộc hạ không biết nên nói như thế nào, Duệ Tư công tử tính ôn nhuận tình nhạt nhẽo, không nhanh không chậm, vững vàng bình tĩnh, so với các thiếu niên khác quả thực là đáng quý, nhưng hắn cố tình chẳng phải người thường, tính khí này không biết là tốt hay là xấu, bây giờ lại muốn nhập chùa tu thiền, chỉ sợ tương lai gia muốn cho hắn trở thành..."
Lời còn lại không cần nói hết, Ân Thành Lan đều hiểu rõ ràng, hắn chậm rãi uống trà, tựa như cực kỳ yêu thích mùi vị cay đắng đậm đặc lưu chuyển trong miệng, đợi vị trà tản đi, mới nói: "Sợ hắn nhân từ, không đành lòng động thủ?"
Liên Ấn Ca cụp mắt phục tùng không hé răng.
Ân Thành Lan nở nụ cười, khóe môi nhẹ nhàng câu lên, có mấy phần lạnh lùng: "Duệ Tư mặc dù tính tình đạm bạc, lại không phải người thường, thế nhưng trong xương máu hắn có một nửa chứa lấy tham lam điên cuồng của người kia, một nửa lại nhuốm lấy hiên ngang lẫm liệt cùng trọng tình trọng nghĩa của mẹ hắn, ngươi cho rằng hắn có thể bị vùi trong hương đàn không màng thế sự, cả đời không có tiếng tăm gì sao."
Liên Ấn Ca ngẩn người, lắc lắc đầu: "Là thuộc hạ thiển cận."
Ân Thành Lan tỉ mỉ gập thư lại, như thể trân trọng mà thu vào tay áo, rũ mắt nhìn lá trà chìm nổi trong cái chén sứ trắng: "Hắn muốn nhập chùa tu thiền thì nhập đi, đứa nhỏ này bị ta gặp phải, cũng không biết là tốt hay là xấu, nhiều hơn nữa ta không cho được hắn, chỉ có thể đưa hắn mấy năm thanh đăng cổ phật vô ưu vô sầu."
Ân Thành Lan quay đầu nhìn ra bên ngoài Ỷ Vân đình, thấy mây mù mênh mông đã chậm rãi tản đi, lộ ra trời xanh cùng biển và núi rộng lớn vô bờ, nhưng tâm hắn lại không thể bao la như thế, chất đầy cừu hận chật hẹp, ở nơi u ám không người đầm đìa máu me nhìn thế gian.
Liên Ấn Ca nhìn sườn mặt hắn rơi vào trầm mặc, một lát sau, đột nhiên nói: "Hắn muốn tu thiền cũng tốt, chờ ngày sau Sơn Nguyệt đến, liền kêu đi niệm phật giảng thiện cho Duệ Tư công tử, Sơn Nguyệt chính là cao tăng Đại Kinh, Duệ Tư công tử hẳn sẽ rất vui mừng."
Ân Thành Lan xem xét liếc hắn một cái, nói một cách sâu xa: "Ngươi e là không biết, mấy năm nay Sơn Nguyệt rèn luyện tu hành khắp nơi, từng đặc biệt tới Lê Châu, thăm Duệ Tư."
Liên Ấn Ca nhếch miệng, yên lặng chốc lát, mới vỗ bắp đùi mình, ảo não nói: "Ta nói Duệ Tư công tử làm sao đột nhiên lại muốn làm hòa thượng, hóa ra là do Sơn Nguyệt dạy hư."
"Duệ Tư lúc này gửi thư ngoại trừ dò hỏi ý kiến ta, còn muốn nhờ ta đặt giúp hắn một cái pháp hiệu." Ân Thành Lan thả chén trà xuống, "Đẩy ta về phòng đi, ta phải suy nghĩ cho thật kỹ."
Liên Ấn Ca nói: "Còn phải suy nghĩ cho thật kỹ, làm cha người ta hay sao."
Linh Giang trở về ổ, lại không buồn ngủ, dẩu mông nhỏ nằm nhoài trên miệng ổ híp mắt hứng gió núi thổi, biết mình đây là bị gạt qua một bên rồi.
Trong lòng thập phần không cam lòng, lại không muốn làm con chim không có phẩm chất mà đi nghe trộm, đành buồn bực ngán ngẩm lật một cái, bốn chân dang ra nằm ở trong ổ nở đầy tiểu hoa cúc non ngẫm chuyện.
Nghĩ đi nghĩ lại, vào lúc suýt chút nữa thì lạc vào trong giấc mộng, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng ưng sắc bén bức thẳng lên tận trời, y giật mình một cái tỉnh lại, nhìn chằm chằm vào cánh rừng giữa sườn núi, sau đó không chút do dự giương cánh bay vọt ra ngoài.
Còn chưa tới gần, Linh Giang đã ngửi thấy một mùi ghê tởm vừa ẩm ướt vừa nóng vừa ngột ngạt bay ra, như là mùi vị của rễ cây lá thối vùi vào trong đất sau đó lên men sinh ra, ngửi lên thật gay mũi.
Y chưa bao giờ biết trên Vạn Hải phong cư nhiên còn có một nơi như vậy, vô số cành cây trắng bệch quấn lấy nhau dệt thành một cái lồng hình cung úp chụp trên mặt đất, lồng rất lớn, có thể bao trùm được chừng mười nam tử trưởng thành.
Linh Giang thông qua nút thắt chỗ rễ cây hướng vào trong lồng nhìn, trông thấy trên mặt đất trong lồng dường như bị cố ý giội lên một thứ như bùn nhão, mùi ghê tởm ngột ngạt ẩm ướt bắt đầu tỏa ra từ trên đó.
Mà điều làm cho Linh Giang khiếp sợ nhất, chính là trong lồng kia lại đang giam giữ con ưng thần phong thái oai hùng, da lông như tuyết, Hải Đông Thanh bảo bối của Ân Thành Lan.
Ai lớn mật như thế, dám nhốt nó, còn nhốt ở một nơi như thế này.
Linh Giang ngay lập tức nghĩ ra, nơi này là địa bàn của Ân Thành Lan, hắn không thể không biết, có thể xuất hiện tình huống này, vô cùng có khả năng chính là do Ân Thành Lan sắp đặt.
Ân Thành Lan cư nhiên giam bảo bối của hắn, đầu óc Linh Giang nóng lên, kinh vi thiên nhân(*) nghĩ đến, chẳng lẽ đây chính là kết cục bị vứt bỏ?
((*)Kinh vi thiên nhân: Nhìn thấy thì vô cùng kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần tiên mới tới mức độ đó)
......
Con chim nhỏ này cũng không biết làm gì hay sao đều nhìn lung tung chút đồ gì.
Hải Đông Thanh bị cái lồng do cành cây bện thành áp chế, không có cách nào bay cao được, chỉ có thể xòe hai cánh không ngừng vỗ vách lồng, phát ra tiếng kêu gào phẫn nộ bạo ngược, vuốt sắc giống như móc bạc trút xuống đất phát tiết, trên mặt đất hiện ra một đường lại một đường cào sâu hoắm.
"Nhìn thấy không, đây chính là hậu quả của ngủ nướng."
Linh Giang: "..."
Ân Thành Lan không biết xuất hiện từ lúc nào, ngồi ở bên ngoài lồng, hơi ngửa đầu, nhìn Linh Giang dừng trên không trung không chịu tới gần lồng.
Linh Giang hoài nghi nhìn hắn chằm chằm, lời này nửa chữ y đều không tin.
Cũng may Ân Thành Lan nói xong câu này, cũng không giải thích, nhấc tay vung lên, một người áo xám liền từ trong rừng đi ra, sờ một cành cây thô tráng trên thân đại thụ một cái, mấy sợi dây thừng to như cổ tay nam nhân liền từ trên trời rơi xuống, cùng lúc đó, cái lồng quỷ dị khổng lồ bằng cành cây giam giữ Hải Đông Thanh kia cũng phút chốc bay vụt lên trên bầu trời, treo lơ lửng trên một thân cây với độ cao nhất định.
Được tự do, Hải Đông Thanh như mũi tên nhọn xông ra ngoài, lao thẳng tới tim người áo xám chộp lấy, người kia như đã sớm chuẩn bị, nhấc cánh tay che ở trước mặt, thân mình chợt hạ thấp xuống, tránh thoát công kích của Hải Đông Thanh, hướng Ân Thành Lan khẽ gật đầu, biến mất trong rừng cây.
"A Thanh." Ân Thành Lan thấp giọng kêu.
Đôi cánh mạnh mẽ của Hải Đông Thanh xoè rộng, phẫn nộ vỗ, bốc lên một trận cuồng phong trong rừng, dữ dội gào thét, phát tiết bất mãn bị giam giữ áp chế trong lòng.
Cành khô lá rụng bay ngổn ngang loạn xạ, áo choàng của Ân Thành Lan tung lên phần phật, Linh Giang lựa đúng thời cơ, nhào đến mặt hắn, xòe cái cánh nhỏ màu vàng nhạt ra thay Ân Thành Lan chặn lại... Một mẩu lá rụng.
Ân Thành Lan ngửi thấy một cỗ hương hoa nhợt nhạt, chóp mũi bị lông chim gãi ngứa, hắn giơ tay đem tiểu hoàng điểu dán chặt như mặt nạ ở trên mặt xách ra.
Linh Giang bị hắn xách một cái móng vuốt treo ngược giữa không trung, lung lay nhìn ngược Ân Thành Lan.
"Làm sao, còn muốn ta khen ngươi?"
Ánh mắt Linh Giang sáng ngời: "Vậy khen hộ chủ hết mình đi."
Cái da mặt dày này của nó làm cho Ân Thành Lan không còn gì để nói, đành duỗi tay đem nó ném ra ngoài.
Linh Giang ở giữa không trung lật một cái, ổn định thân mình.
Ở một bên Hải Đông Thanh phát rồ đã bình tĩnh lại, thu cánh kiêu căng đứng trên một cái cây.
Ân Thành Lan phất rơi lá rụng trên người, đối với nó duỗi một cánh tay ra: "Lại đây."
Hải Đông Thanh liền dùng một đôi mắt tròn trịa sắc bén nhìn chằm chằm vào hắn, toát ra nguy hiểm cùng cảnh giác, tựa hồ đang suy nghĩ xem có thể tin hay không, tuy nhiên rất nhanh thì quên mất thù hận, lập tức nhào tới lồng ngực hắn, dùng vuốt ưng sắc nhọn nắm lấy cổ tay Ân Thành Lan, ở trên đó lưu lại ba vết cào đẫm máu.
Thần ưng luôn luôn cao cao tại thượng phát ra tiếng lẩm bẩm bất mãn trong cổ họng, thật giống như đang phẫn nộ kể lể oan ức.
Ân Thành Lan đối với vết cào trên cổ tay không thèm để ý, một chút lại một chút vuốt ve lên cổ nó, xoa dịu cảm xúc Hải Đông Thanh.
Mà bên cạnh Linh Giang thờ ơ lạnh nhạt nhìn hình ảnh người điểu tình thâm, thập phần khịt mũi coi thường.
Căn bản không ước ao... Thật sự, một chút cũng không đố kị.
"Chủ nhân." Hạ nhân bưng một cái mâm đi tới, Linh Giang nhìn thấy bên trên đặt băng gạc cùng cồn i-ốt.
"Để ta." Ân Thành Lan tiếp nhận băng gạc, nhúng rượu thuốc, lau chùi vết thương nhỏ do giãy giụa mà xước ra trên móng vuốt Hải Đông Thanh.
Linh Giang hạ cánh xuống mâm, móng vuốt nhỏ quắp lấy băng gạc kéo tới kéo đi.
Động tác của Ân Thành Lan ôn nhu thành thạo, nhìn ra được là thường xuyên làm chuyện này. Xử lý xong vết thương của Hải Đông Thanh, liền chải chuốt cánh chim cứng rắn của nó vài cái, lúc này mới dời Hải Đông Thanh đến cánh tay hạ nhân, phân phó: "Mang nó về nghỉ ngơi, tạm thời dừng một ngày đi."
Ưng thần lại giống như đại điểu tầm thường, dùng cái mỏ sắc bén mổ mổ mu bàn tay Ân Thành Lan, kêu ùng ục vài tiếng như làm nũng, lưu luyến bị người khác mang đi.
"Con chim ngốc." Linh Giang không cam lòng.
Ân Thành Lan liếc nhìn nó một cái, Linh Giang liền lập tức bay qua, đem băng gạc dính cồn i-ốt trên móng vuốt ném lên tay hắn, mở to đôi mắt nhỏ đen thui, vừa trông mong nhìn, vừa ra sức đung đưa đuôi.
Dáng vẻ kia mới thực sự là muốn ngốc bao nhiêu liền ngốc bấy nhiêu, muốn có bao nhiêu nịnh nọt liền có bấy nhiêu.
Ân Thành Lan dừng một chút, cầm lấy khăn ung dung thong thả lau chùi vết máu từ đường rách trên mu bàn tay, trong lòng mơ hồ rung động, có chút cảm động, nhưng nhìn cái điệu bộ chẳng biết xấu hổ muốn biểu dương này của tiểu hoàng điểu, thực sự khen không nổi, đành phải duỗi tay vỗ vỗ qua loa cái đầu nhỏ như quả mơ vàng của nó.
Linh Giang tâm sự nặng nề, trằn trọc một đêm, ngày hôm sau liền không dậy nổi.
Ân Thành Lan ngồi bên cửa sổ, đợi hồi lâu, vẫn không đợi được tiểu hoàng điểu rời giường, cũng chẳng biết lấy từ đâu ra một cây sào tre, nắm ở trên tay thử cảm giác một chút, sau đó duỗi ra ngoài cửa sổ chọc chọc móc vào trong ổ Linh Giang.
Sào tre đụng tới thứ mềm mại, Ân Thành Lan không tự chủ được lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, bỗng nhiên nhớ tới mình lúc còn nhỏ tuổi cũng từng lấy gậy tre móc tổ chim thế này, móc được trứng chim bèn giấu vào trong chăn, ấp chim nhỏ chơi.
Linh Giang gian nan mở mắt, thấy sào tre liền trèo lên, hai cánh nhỏ như hai cánh tay đứa trẻ quấn thành một vòng tròn, ôm sào tre bị túm ra.
Ân Thành Lan nhìn cái đống vàng phủ trên đầu sào gắp không dậy nổi, trầm mặc một hồi lâu, cầm lấy ấm trà trên bàn xối xuống, xối đến khi Linh Giang lạnh đến thấu tâm can.
Linh Giang giật mình một cái, xem như triệt để tỉnh lại.
Thế nhưng mãi đến khi tung người lên không trung bắt đầu luyện bay, y vẫn còn rất căm giận bất bình, cố ý ở trước mặt Ân Thành Lan rũ lông, rũ đến khi nước bay đầy mặt hắn, mới rầm rì vài chữ "Cậy sủng mà kiêu", rồi uốn éo ra ngoài.
Ân Thành Lan ngồi trên xe lăn dở khóc dở cười lau mặt, nghĩ thầm: "Rốt cuộc là ai cậy sủng mà kiêu?"
Đồ ăn sáng trong Ỷ Vân đình đã được chuẩn bị xong, hôm nay Liên Ấn Ca có chuyện muốn bẩm báo, cố ý dậy thật sớm, dự định đúng lúc "Không khéo" cọ sơn hào hải vị của Thập Cửu gia.
Ai biết tiến vào đình, mắt trợn tròn chết lặng.
Ân Thành Lan chỉ vào vị trí bên người, đàng hoàng trịnh trọng cười trên nỗi đau khổ của người khác: "Đại tổng quản đến rồi sao, mau ngồi."
Trên bàn là hai bát cháo hoa óng ánh long lanh trong suốt như tuyết trắng, làm cho bầu nhiệt huyết trung thành của Liên Ấn Ca lập tức liền đáp cho chó ăn.
"Nếu đến rồi, cùng ta dùng bữa đi." Ân Thành Lan tao nhã dùng đôi tay quấy loạn mưa gió trong giang hồ quấy cháo trắng.
"Cháo hoa Thanh Phong dưỡng dạ dày, cảnh giới thanh tu cao xa của gia quả thực là khiến cho thuộc hạ bội phục." Liên Ấn Ca ứng lời ngồi xuống, trên mặt cười ha ha, trong lòng lại mắng quấy muội muội ngươi ấy, quấy nữa còn có thể quấy ra được thịt à.
Ân Thành Lan mấy ngày nay ở dưới ánh mắt động chút là "Ăn một miếng thịt mập ba cân" của tiểu hoàng điểu, uống cháo hoa đã nhiều ngày, hiện giờ trong miệng đã có thể nhạt như chim, thật vất vả mới tóm được đại tổng quản có thể nhạt cùng hắn, đương nhiên là sẽ không bỏ qua.
Hắn đem bát cháo của mình đẩy đến trước mặt Liên Ấn Ca: "Ăn bát này rồi, ta tin Đại tổng quản sẽ rất nhanh đạt tới cảnh giới của Bổn các chủ."
Liên Ấn Ca: "..."
Cái kiểu tiện này sao lại quen mắt như vậy đây.
Đợi Linh Giang kết thúc bài luyện bay, bay vào trong đình, hướng lên bàn đá nhìn lướt qua, thấy trước mặt Ân Thành Lan trống trơn, mà trong tay Đại tổng quản là bát cháo hoa lớn, bèn châm chọc chế giễu: "Mập ba cân là mập ba cân."
Đang nuốt không trôi, Liên Ấn Ca liền hiểu ra, hóa ra thượng bất chính hạ tắc loạn(*), thật là gần đèn thì rạng, mà gần nó thì tiện.
((*)Thượng bất chính hạ tắc loạn: Bề trên không nghiêm minh chính trực, bề dưới ắt sẽ nổi loạn)
Ân Thành Lan điền đầy bát gỗ nhỏ cho tiểu hoàng điểu, ngồi ở bên cạnh chờ bọn họ dùng bữa.
Linh Giang ngồi xổm trên bàn mổ hai cái, ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bên là Đại tổng quản trưng vẻ mặt dữ tợn ăn ngấu nghiến, một bên là Các chủ đại nhân với phong thái tựa "Trích tiên", chỉ cảm thấy ánh mắt mình quả thực thượng thừa.
Vì thế nhấc mỏ ngậm một cái, ngậm cái bát gỗ nhỏ của mình tới tầm tay Ân Thành Lan.
Ân Thành Lan cúi đầu nhìn nó, Linh Giang xòe đuôi, nói: "Ăn không?"
Ân Thành Lan lịch sự từ chối.
Linh Giang nghiêng đầu, nói một cách đường hoàng: "Hay là... Ta mổ mấy con sâu giúp ngươi?"
Biểu tình nhàn nhã của Ân Thành Lan cứng đờ, nghiến răng nghiến lợi vỗ một chưởng lên trên đầu Linh Giang, ấn nó thành con gà con mổ thóc: "Ăn xong mau cút, trở về ngủ của ngươi đi, sau đó lại ngủ nướng cho ta, ba ngày không cho phép ăn cơm."
Linh Giang chậm rãi ồ, tính khí người này đôi khi thật thất thường, còn kén ăn.
Linh Giang đi rồi, Liên Ấn Ca thả bát cháo xuống, vừa rút một phong thư trong lòng ra đưa lên, vừa tiện hề hề nói: "Gia, giận điên lên rồi đi? Thấy không, thật sự không phải tính tình ta không tốt."
Ân Thành Lan yên lặng mà bình phục tâm tình, tức giận liếc hắn một cái, mở thư ra.
Không thấy hai mắt, vẻ mặt liền nhu hòa xuống, tỉ mỉ xem xong toàn bộ thư.
"Duệ Tư công tử còn khỏe chứ? Cũng mười một mười hai rồi đi, năm tháng trôi qua thật nhanh, từ một đứa bé gào khóc đòi ăn không mấy năm đã lớn thành thiếu niên hồng nhan tóc mai xanh biếc rồi."
Liên Ấn Ca nhìn núi non mây mù mông lung bên ngoài đình, mơ hồ có thể nghe thấy dưới đỉnh núi tiếng sóng biển quay cuồng vỗ lên mặt vách đá, đảo mắt, bọn họ thế nhưng đã ở trên Vạn Hải phong xa xôi hơn mười năm.
Nếu không phải cánh chim của thiếu niên kia đã dần dần đầy đặn, thì coi như còn ở đây không năm tháng.
Chỉ là thời gian trôi qua nhanh như vậy, ngay cả dung mạo người đều có thể chuyển biến một phen, làm sao cừu hận trong tim vẫn rõ ràng trước mắt, bám dai như đỉa.
Nghĩ tới quá khứ, trong lòng Liên Ấn Ca nổi lên một trận nóng bỏng lại một trận lạnh lùng, quay đầu muốn từ trên thân người khác tìm chút xác minh của thời gian vô tình, liền phát hiện bệnh tật trầm kha(*) cũng không thể hủy đi kiêu ngạo trong xương cốt người này, mười năm vội vã cũng không thể thay đổi được đôi mắt lạnh lùng như băng sương của hắn.
((*)Bệnh tật trầm kha: bệnh nghiêm trọng kéo dài, khó chữa)
Nếu nói không thay đổi, Ân Thành Lan so với mười năm trước lại càng thêm trầm tĩnh nội liễm, khắc chế ẩn nhẫn... So ra Liên Ấn Ca thực sự không muốn thừa nhận là tuấn mỹ bất phàm.
Thương cảm trong lòng hắn nháy mắt liền tuôn thành một bình dấm chua, chua đến phiết thẳng khóe môi hắn.
Ân Thành Lan đưa thư cho hắn, Liên Ấn Ca tiếp lấy xem hết, kinh ngạc một hơi, lông mày nhếch lên, nói: "Duệ Tư công tử muốn nhập chùa tu thiền?"
Thừa dịp khoảng trống, hạ nhân đưa lên một bộ dụng cụ uống trà cùng nước trà, Ân Thành Lan rót ra hai chén, thả một chén trước mặt hắn: "Ừm, ngươi thấy thế nào?"
Liên Ấn Ca theo bản năng sờ lấy chén trà, hớp một hơi, giữa răng môi là vị cay đắng nồng nặc: "Thuộc hạ không biết nên nói như thế nào, Duệ Tư công tử tính ôn nhuận tình nhạt nhẽo, không nhanh không chậm, vững vàng bình tĩnh, so với các thiếu niên khác quả thực là đáng quý, nhưng hắn cố tình chẳng phải người thường, tính khí này không biết là tốt hay là xấu, bây giờ lại muốn nhập chùa tu thiền, chỉ sợ tương lai gia muốn cho hắn trở thành..."
Lời còn lại không cần nói hết, Ân Thành Lan đều hiểu rõ ràng, hắn chậm rãi uống trà, tựa như cực kỳ yêu thích mùi vị cay đắng đậm đặc lưu chuyển trong miệng, đợi vị trà tản đi, mới nói: "Sợ hắn nhân từ, không đành lòng động thủ?"
Liên Ấn Ca cụp mắt phục tùng không hé răng.
Ân Thành Lan nở nụ cười, khóe môi nhẹ nhàng câu lên, có mấy phần lạnh lùng: "Duệ Tư mặc dù tính tình đạm bạc, lại không phải người thường, thế nhưng trong xương máu hắn có một nửa chứa lấy tham lam điên cuồng của người kia, một nửa lại nhuốm lấy hiên ngang lẫm liệt cùng trọng tình trọng nghĩa của mẹ hắn, ngươi cho rằng hắn có thể bị vùi trong hương đàn không màng thế sự, cả đời không có tiếng tăm gì sao."
Liên Ấn Ca ngẩn người, lắc lắc đầu: "Là thuộc hạ thiển cận."
Ân Thành Lan tỉ mỉ gập thư lại, như thể trân trọng mà thu vào tay áo, rũ mắt nhìn lá trà chìm nổi trong cái chén sứ trắng: "Hắn muốn nhập chùa tu thiền thì nhập đi, đứa nhỏ này bị ta gặp phải, cũng không biết là tốt hay là xấu, nhiều hơn nữa ta không cho được hắn, chỉ có thể đưa hắn mấy năm thanh đăng cổ phật vô ưu vô sầu."
Ân Thành Lan quay đầu nhìn ra bên ngoài Ỷ Vân đình, thấy mây mù mênh mông đã chậm rãi tản đi, lộ ra trời xanh cùng biển và núi rộng lớn vô bờ, nhưng tâm hắn lại không thể bao la như thế, chất đầy cừu hận chật hẹp, ở nơi u ám không người đầm đìa máu me nhìn thế gian.
Liên Ấn Ca nhìn sườn mặt hắn rơi vào trầm mặc, một lát sau, đột nhiên nói: "Hắn muốn tu thiền cũng tốt, chờ ngày sau Sơn Nguyệt đến, liền kêu đi niệm phật giảng thiện cho Duệ Tư công tử, Sơn Nguyệt chính là cao tăng Đại Kinh, Duệ Tư công tử hẳn sẽ rất vui mừng."
Ân Thành Lan xem xét liếc hắn một cái, nói một cách sâu xa: "Ngươi e là không biết, mấy năm nay Sơn Nguyệt rèn luyện tu hành khắp nơi, từng đặc biệt tới Lê Châu, thăm Duệ Tư."
Liên Ấn Ca nhếch miệng, yên lặng chốc lát, mới vỗ bắp đùi mình, ảo não nói: "Ta nói Duệ Tư công tử làm sao đột nhiên lại muốn làm hòa thượng, hóa ra là do Sơn Nguyệt dạy hư."
"Duệ Tư lúc này gửi thư ngoại trừ dò hỏi ý kiến ta, còn muốn nhờ ta đặt giúp hắn một cái pháp hiệu." Ân Thành Lan thả chén trà xuống, "Đẩy ta về phòng đi, ta phải suy nghĩ cho thật kỹ."
Liên Ấn Ca nói: "Còn phải suy nghĩ cho thật kỹ, làm cha người ta hay sao."
Linh Giang trở về ổ, lại không buồn ngủ, dẩu mông nhỏ nằm nhoài trên miệng ổ híp mắt hứng gió núi thổi, biết mình đây là bị gạt qua một bên rồi.
Trong lòng thập phần không cam lòng, lại không muốn làm con chim không có phẩm chất mà đi nghe trộm, đành buồn bực ngán ngẩm lật một cái, bốn chân dang ra nằm ở trong ổ nở đầy tiểu hoa cúc non ngẫm chuyện.
Nghĩ đi nghĩ lại, vào lúc suýt chút nữa thì lạc vào trong giấc mộng, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng ưng sắc bén bức thẳng lên tận trời, y giật mình một cái tỉnh lại, nhìn chằm chằm vào cánh rừng giữa sườn núi, sau đó không chút do dự giương cánh bay vọt ra ngoài.
Còn chưa tới gần, Linh Giang đã ngửi thấy một mùi ghê tởm vừa ẩm ướt vừa nóng vừa ngột ngạt bay ra, như là mùi vị của rễ cây lá thối vùi vào trong đất sau đó lên men sinh ra, ngửi lên thật gay mũi.
Y chưa bao giờ biết trên Vạn Hải phong cư nhiên còn có một nơi như vậy, vô số cành cây trắng bệch quấn lấy nhau dệt thành một cái lồng hình cung úp chụp trên mặt đất, lồng rất lớn, có thể bao trùm được chừng mười nam tử trưởng thành.
Linh Giang thông qua nút thắt chỗ rễ cây hướng vào trong lồng nhìn, trông thấy trên mặt đất trong lồng dường như bị cố ý giội lên một thứ như bùn nhão, mùi ghê tởm ngột ngạt ẩm ướt bắt đầu tỏa ra từ trên đó.
Mà điều làm cho Linh Giang khiếp sợ nhất, chính là trong lồng kia lại đang giam giữ con ưng thần phong thái oai hùng, da lông như tuyết, Hải Đông Thanh bảo bối của Ân Thành Lan.
Ai lớn mật như thế, dám nhốt nó, còn nhốt ở một nơi như thế này.
Linh Giang ngay lập tức nghĩ ra, nơi này là địa bàn của Ân Thành Lan, hắn không thể không biết, có thể xuất hiện tình huống này, vô cùng có khả năng chính là do Ân Thành Lan sắp đặt.
Ân Thành Lan cư nhiên giam bảo bối của hắn, đầu óc Linh Giang nóng lên, kinh vi thiên nhân(*) nghĩ đến, chẳng lẽ đây chính là kết cục bị vứt bỏ?
((*)Kinh vi thiên nhân: Nhìn thấy thì vô cùng kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần tiên mới tới mức độ đó)
......
Con chim nhỏ này cũng không biết làm gì hay sao đều nhìn lung tung chút đồ gì.
Hải Đông Thanh bị cái lồng do cành cây bện thành áp chế, không có cách nào bay cao được, chỉ có thể xòe hai cánh không ngừng vỗ vách lồng, phát ra tiếng kêu gào phẫn nộ bạo ngược, vuốt sắc giống như móc bạc trút xuống đất phát tiết, trên mặt đất hiện ra một đường lại một đường cào sâu hoắm.
"Nhìn thấy không, đây chính là hậu quả của ngủ nướng."
Linh Giang: "..."
Ân Thành Lan không biết xuất hiện từ lúc nào, ngồi ở bên ngoài lồng, hơi ngửa đầu, nhìn Linh Giang dừng trên không trung không chịu tới gần lồng.
Linh Giang hoài nghi nhìn hắn chằm chằm, lời này nửa chữ y đều không tin.
Cũng may Ân Thành Lan nói xong câu này, cũng không giải thích, nhấc tay vung lên, một người áo xám liền từ trong rừng đi ra, sờ một cành cây thô tráng trên thân đại thụ một cái, mấy sợi dây thừng to như cổ tay nam nhân liền từ trên trời rơi xuống, cùng lúc đó, cái lồng quỷ dị khổng lồ bằng cành cây giam giữ Hải Đông Thanh kia cũng phút chốc bay vụt lên trên bầu trời, treo lơ lửng trên một thân cây với độ cao nhất định.
Được tự do, Hải Đông Thanh như mũi tên nhọn xông ra ngoài, lao thẳng tới tim người áo xám chộp lấy, người kia như đã sớm chuẩn bị, nhấc cánh tay che ở trước mặt, thân mình chợt hạ thấp xuống, tránh thoát công kích của Hải Đông Thanh, hướng Ân Thành Lan khẽ gật đầu, biến mất trong rừng cây.
"A Thanh." Ân Thành Lan thấp giọng kêu.
Đôi cánh mạnh mẽ của Hải Đông Thanh xoè rộng, phẫn nộ vỗ, bốc lên một trận cuồng phong trong rừng, dữ dội gào thét, phát tiết bất mãn bị giam giữ áp chế trong lòng.
Cành khô lá rụng bay ngổn ngang loạn xạ, áo choàng của Ân Thành Lan tung lên phần phật, Linh Giang lựa đúng thời cơ, nhào đến mặt hắn, xòe cái cánh nhỏ màu vàng nhạt ra thay Ân Thành Lan chặn lại... Một mẩu lá rụng.
Ân Thành Lan ngửi thấy một cỗ hương hoa nhợt nhạt, chóp mũi bị lông chim gãi ngứa, hắn giơ tay đem tiểu hoàng điểu dán chặt như mặt nạ ở trên mặt xách ra.
Linh Giang bị hắn xách một cái móng vuốt treo ngược giữa không trung, lung lay nhìn ngược Ân Thành Lan.
"Làm sao, còn muốn ta khen ngươi?"
Ánh mắt Linh Giang sáng ngời: "Vậy khen hộ chủ hết mình đi."
Cái da mặt dày này của nó làm cho Ân Thành Lan không còn gì để nói, đành duỗi tay đem nó ném ra ngoài.
Linh Giang ở giữa không trung lật một cái, ổn định thân mình.
Ở một bên Hải Đông Thanh phát rồ đã bình tĩnh lại, thu cánh kiêu căng đứng trên một cái cây.
Ân Thành Lan phất rơi lá rụng trên người, đối với nó duỗi một cánh tay ra: "Lại đây."
Hải Đông Thanh liền dùng một đôi mắt tròn trịa sắc bén nhìn chằm chằm vào hắn, toát ra nguy hiểm cùng cảnh giác, tựa hồ đang suy nghĩ xem có thể tin hay không, tuy nhiên rất nhanh thì quên mất thù hận, lập tức nhào tới lồng ngực hắn, dùng vuốt ưng sắc nhọn nắm lấy cổ tay Ân Thành Lan, ở trên đó lưu lại ba vết cào đẫm máu.
Thần ưng luôn luôn cao cao tại thượng phát ra tiếng lẩm bẩm bất mãn trong cổ họng, thật giống như đang phẫn nộ kể lể oan ức.
Ân Thành Lan đối với vết cào trên cổ tay không thèm để ý, một chút lại một chút vuốt ve lên cổ nó, xoa dịu cảm xúc Hải Đông Thanh.
Mà bên cạnh Linh Giang thờ ơ lạnh nhạt nhìn hình ảnh người điểu tình thâm, thập phần khịt mũi coi thường.
Căn bản không ước ao... Thật sự, một chút cũng không đố kị.
"Chủ nhân." Hạ nhân bưng một cái mâm đi tới, Linh Giang nhìn thấy bên trên đặt băng gạc cùng cồn i-ốt.
"Để ta." Ân Thành Lan tiếp nhận băng gạc, nhúng rượu thuốc, lau chùi vết thương nhỏ do giãy giụa mà xước ra trên móng vuốt Hải Đông Thanh.
Linh Giang hạ cánh xuống mâm, móng vuốt nhỏ quắp lấy băng gạc kéo tới kéo đi.
Động tác của Ân Thành Lan ôn nhu thành thạo, nhìn ra được là thường xuyên làm chuyện này. Xử lý xong vết thương của Hải Đông Thanh, liền chải chuốt cánh chim cứng rắn của nó vài cái, lúc này mới dời Hải Đông Thanh đến cánh tay hạ nhân, phân phó: "Mang nó về nghỉ ngơi, tạm thời dừng một ngày đi."
Ưng thần lại giống như đại điểu tầm thường, dùng cái mỏ sắc bén mổ mổ mu bàn tay Ân Thành Lan, kêu ùng ục vài tiếng như làm nũng, lưu luyến bị người khác mang đi.
"Con chim ngốc." Linh Giang không cam lòng.
Ân Thành Lan liếc nhìn nó một cái, Linh Giang liền lập tức bay qua, đem băng gạc dính cồn i-ốt trên móng vuốt ném lên tay hắn, mở to đôi mắt nhỏ đen thui, vừa trông mong nhìn, vừa ra sức đung đưa đuôi.
Dáng vẻ kia mới thực sự là muốn ngốc bao nhiêu liền ngốc bấy nhiêu, muốn có bao nhiêu nịnh nọt liền có bấy nhiêu.
Ân Thành Lan dừng một chút, cầm lấy khăn ung dung thong thả lau chùi vết máu từ đường rách trên mu bàn tay, trong lòng mơ hồ rung động, có chút cảm động, nhưng nhìn cái điệu bộ chẳng biết xấu hổ muốn biểu dương này của tiểu hoàng điểu, thực sự khen không nổi, đành phải duỗi tay vỗ vỗ qua loa cái đầu nhỏ như quả mơ vàng của nó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook