Gia Cát Linh Ẩn
Chương 317: Bản cung là muốn lấy mạng của các ngươi

Hoàng hậu nháy mắt với thị vệ thường phục đi theo bên cạnh, thị vệ tiến lên muốn kéo Lâm Phong đi, nhưng Lâm Phong lại sống chết không đi.

“Vị đại gia này, van cầu ngươi, tả chỉ muốn gần Tĩnh nhi một chút thôi, dù sao chúng ta cũng đã có với nhau một đứa con rồi.” Lâm Phong vừa nói vừa đem bức thư ra trước mặt mọi người, “Nó chính là Thất điện hạ của nước Lăng Nguyệt, nó thực sự là con của Lâm Phong ta! Bức thu này là một trong số những bức thư Tĩnh nhi báo tin cho ta.”

“Nhìn xem, nhìn xem!”

“Đừng đẩy!”

Mỗi người đều có chút tò mò trong bụng, nghe Lâm Phong nói như vậy, bọn họ liền đoạt lấy bức thư.

“Là thật! Hóa ra là sự thật! Tĩnh phi chúng ta kính trọng hóa ra là một kỹ nữ!”

“Đúng là một nữ nhân tốt của nước Đông Lan, dám phản bội lại Hoàng Thượng nước Lăng Nguyệt, còn sinh ra dã chủng nữa!”

Tình hình nhất thời trở nên hỗn loạn, những người vừa rồi còn mở miệng cãi lại ủng hộ Tĩnh phi giờ đây lại muỗn đào mộ của Liên Thương Tĩnh lên, đem hài cốt của bà ném vào bãi tha ma mặc cho chó gặm.

“Hoàng Thượng….” Hoàng hậu gắt gao nắm lấy cánh tay Sở Kim Triêu, vẻ mặt khẩn trương, “Tại sao có thể như vậy? Tĩnh phi muội muội nhất định không phải là người như thế!”

Bà quay đầu lại nhìn Sở Kim Triêu, chỉ thấy sắc mặt của ông xanh mét, bà rất bình tĩnh mà cười lạnh một chút. Ông đau ở chỗ nào thì bà lại càng đâm vào chỗ đó! Sở Lăng Thiên, ngươi không phải con của Hoàng Thượng thì nhanh chóng mất đi cơ hội canh tranh cùng với Thái tử. bà cảm giác được thân thể của Sở Kim Triêu cứng lại, run nhè nhẹ, lại run rẩy này mang theo kiềm nén mạnh mẽ.

Gia Cát Linh Ẩn cùng Sở Lăng Thiên đứng ở trong đám dông, nghe thấy lời nói của Lâm Phong thì nháy mắt liền run sợ. Hắn là là phụ thân thân thân sinh của Sở Lăng Thiên? Hoàng hậu xuất hiện ở đây khiến Gia Cát Linh Ẩn đã cảm thấy có chút kỳ quái, bây giờ lại xuất hiện một người tên là Lâm Phong lại càng kỳ quái hơn. Ngửi ra được mùi âm mưu.

Sở Lăng Thiên chăm chú nhìn vào người gọi là Lâm Phong kia, muốn từ trong lời nói của hắn tìm ra vài chỗ không đúng. Sao y có thể là con của nam nhân này được? Y tuyệt đối tin tưởng mẫu phi của mình.

“Thất gia, ta đi xem thử.” Gia Cát Linh Ẩn nhéo nhéo tay y, nàng ra mặt có vẻ như tốt hơn, “Mẫu phi tuyệt đối không phải là người như thế, nhất định là lừa gạt thôi!”

Nàng đi tới, cầm theo phong thư trong tay một người, nhìn nhìn. Đây là một bức thư Tĩnh phi gửi cho Lâm Phong, trong câu chữ kể ra nỗi tương tư buồn phiền. Thậm chí nói gả cho Sở Kim Triêu là bị bức bách buộc phải làm vậy, bà đã có cốt nhục của Lâm Phong.

Trong đá người có người nhận ra nàng, mọi người lập tức bước ra sau, các xa nàng ra. Ở quảng trường trở nên im lặng, một mình nàng chống cự với mọi người.

Lúc này, không biết là ai mở miệng trước, “Nàng chính là nữ nhân của dã chủng kia, hừ! Nữ nhân của dã chủng chính là dã nữ nhân! Không xứng làm Thất vương phi!”

“Nói đúng! Nữ nhân giảo hoạt này khiến cho nước Lăng Nguyệt không được bình an, chúng ta đánh chết nàng ta! Đánh chết nàng ta cùng dã chủng!”

“Đánh chết! Đánh chết!”

“Các vị,” Đối mặt với đám người đang kích động, Gia Cát Linh Ẩn mỉm cười, “Thất điện hạ có phải là con của Hoàng Thượng hay không thì không phải do mọi người định đoạt, cũng không phải do người gọi là Lâm Phong này nói là được, phải do Hoàng Thượng định đoạt. Phụ hoàng, người nói đi?” Nàng chuyển hướng sang Sở Kim Triêu, lông mày nhíu lại.

“A? Là Hoàng Thượng? Thảo dân tham kiếm Hoàng Thượng!”

Dân chúng nhất loạt quỳ xuống, lớn tiếng thỉnh an.

Sở Kim Triêu cùng Hoàng hậu sửng sốt, không nghĩ tới hai người bọn họ lại ở đây. Hoàng hậu tức giận trừng mắt liếc Gia Cát Linh Ẩn một cái, có xú nha đầu này ở đây mọi chuyện sẽ không thuận lợi như vậy. Nhưng mà không sao cả, bà đã sớm chuẩn bị tốt mọi thứ.

Sở Kim Triêu nhìn Sở Lăng Thiên, từ trong mắt ông phát ra ánh nhìn hờ hững, ông đau lòng vì đứa con trai bảo bối hai mươi mấy năm lại không phải là con của đẻ của ông?

Liên Thương Tĩnh, ngươi thật đúng là không phụ lòng trẫm! Ông cảm thấy được chuyện này cũng không phải là tin đồn vô căn cứ. Lâm Phong xuất hiện ít nhất có thể chứng minh Liên Thương Tĩnh cùng hắn quả thật từng có qua lại.

“Hoàng Thượng, thảo dân cầu xin người giết dã chủng cùng nữ nhân của hắn đi, bọn họ không xứng đáng sống!” Một lão già nói.

“Các ngươi nói bậy bạ gì đó!” Hoàng hậu cao giọng quát, “Tĩnh phi muội muội trong sạch thuần khiết như thế làm sao có thể có quan hệ với nam nhân khác? Bản cung chứng nhận Thiên nhi là cốt nhục thân sinh của Hoàng Thượng không thể nghi ngờ! Lâm Phong, ngươi nói đi, rốt cục có âm mưu gì? Muốn bôi nhọ danh dự của Tĩnh phi muội muội!”

Nhận được ánh mắt của Hoàng hậu, Lâm Phong lập tức hiểu ý, “Nương nương, những điều tiểu nhân nói là sự thật, bức thu này là của Tĩnh nhi viết cho tiểu nhân, người hẳn là nhận ra được chữ viết của nàng chứ?”

“Hừ! Đưa bản cung xem!” Hoàng hậu cầm lấy bức thư, nhìn thoáng qua, nhất thời sắc mặt biến đổi, “Đây…. Hoàng Thượng…. Đúng là bút tích của Tĩnh phi muội muội! Không thể nào, muội ấy không phải là người như vậy, Thiên nhi khẳng định là cốt nhục của người! Hoàng Thượng, không nên xúc động!” Bà nháy mắt với thị vệ đang mặc thường phục, thị vệ rất nhanh mang hai cái ghế đến. Đây là vở kịch cần có thời gian để diễn, từ từ thưởng thức mới có mùi vị.

“Hoàng Thượng, người ngồi một lát đi, thần thể lo cho thân thể của người. Thiên nhi, Thất vương phi, hai người các ngươi lại đây. Có mẫu hậu ở đây, không phải sợ!”

“Hoàng hậu nương nương, người không thể làm việc theo tình riêng!” Dân chúng yêu cầu.

“Phụ hoành.” Sở Lăng Thiên đi qua, gọi một tiếng.

Sở Kim Triêu nhìn y, không lên tiếng trả lời.

Gia Cát Linh Ẩn nhìn sự biến đổi trên khuôn mặt của Sở Lăng Thiên, nàng biết y muộn nhìn thấy sự quả quyết của Hoàng Thượng. Nếu Hoàng Thượng đáp lại y một tiếng thì coi như là trả lời lại y.

Ánh mắt Sở Lăng Thiên xẹt qua một tia thất vọng, người không tin mình, cũng không tin tưởng mẫu phi. Đây là người luôn miệng nói yêu bà sao? Y cười lạnh một chút, đứng sang một bên.

“Hoàng Thượng, người không tin mẫu phi sao?” Gia Cát Linh Ẩn thay đổi xưng hô, ông đã không tin Tĩnh phi thì gọi ông là Phụ hoàng đương nhiên không thích hợp.

“Hoàng Thượng….” Hoàng hậu lắc lắc cánh tay Sở Kim Triêu, “Hiện tại mọi chuyện còn chưa rõ ràng, không nên trách Thiên nhi.”

“Mang hắn đi!” Sở Kim Triêu nhìn Lâm Phong, rốt cục mở miệng nói câu đầu tiên. Cho dù phải điều tra ông cũng sẽ không điều tra trước mặt dân chúng. Chứng minh được Sở Lăng Thiên không phải là con ông thì người mất mặt nhất chính là ông.

“Không được, không được!” Lâm Phong dùng sức tránh, “Hoàng Thượng, tiểu dân chỉ là tới nhìn Tĩnh nhi,” hắn lại nhìn Sở Lăng Thiên, “Bây giờ còn được thấy con của tiểu nhân, tiểu nhân sẽ đi ngay. Đừng giết tiểu nhân! Đừng giết tiểu nhân!”

“Mang đi!” Sở Kim Triêu nhắc lại.

“Muốn giết thì cứ việc!” Lâm Phong đột nhiên đứng lên, bộ dáng thấy chết không sợ, “Dù sao Tĩnh nhi cũng đã mất rồi, một mình ta còn sống cũng không còn ý nghĩa nữa. Con cũng lớn như vậy rồi, còn cưới được một thê tử xinh đẹp như thế, ta có chết cũng không uổng! Con trai, bây giờ ta đi cùng mẫu thân con!”

“Ngăn hắn lại!” Hoàng hậu khẽ kêu, mấy thị vệ lập tức bắt lấy Lâm Phong, “Muốn chết? Hôm nay phải nói cho rõ ràng, bản cung không thể để cho Tĩnh phi muội muội chịu oan được! Tuy gương mặt của ngươi có chút tương tự Thiên nhi, nhưng trong thiên hạ này người tương tự nhau cũng rất nhiều.”

“Nương nương, nếu như không tin thì có thể lấy máu nghiệm thân!” Lâm Phong ngẩng đầu, lớn tiếng nói.

“Lấy máu nghiệm thân? Được! Vậy ngươi trở về cùng bản cung! Nếu ngươi dám bôi nhọ Tĩnh phi muội muội thì bản cung sẽ không để yên cho ngươi!”

“Không cần, ngay tại đây đi!” Sở Lăng Thiên đột nhiên mở miệng. Phản ứng của Sở Kim Triêu đã khiến y thất vọng, nếu là thật thì y sẽ không ở lại nước Lăng Nguyệt nữa, vẫn nên nói cho rõ ràng thì tốt hơn.

Sở Kim Triêu giương mắt nhìn y, không nói gì, chỉ ngầm thừa nhận.

“Vậy… Thiên nhi. Con muốn làm rõ ràng.” Hoàng hậu khuyên nhủ.

“Hoàng hậu nương nương, thất gia đã nghĩ rấ rõ ràng.” Gia Cát Linh Ẩn lạnh lùng cười, “Nếu chàng cùng Hoàng Thượng không có quan hệ phụ tử thì chúng ta lập tức mang theo hài cốt của mẫu thân rời khỏi nước Lăng Nguyệt, suốt đời cũng không bước vào nước Lăng Nguyệt nửa bước!”

Không bước vào nước Lăng Nguyệt nửa bước? Ngươi không biết sao? Cái bản cung muốn là mạng của các ngươi!

“Thất vương phi, mọi chuyện còn chưa rõ ràng không nên nói tổn hại đến hòa khí như vậy.” Sở Kim Triêu đột nhiên mở miệng.

“Hoàng Thượng, lúc Thất gia gọi người Phụ hoàng mà người không đáp lại thì lúc đó hòa khí đã bị tổn hại rồi.” Gia Cát Linh Ẩn Linh Ẩn vẫn một bộ dạng lãnh đạm, “Trước đó mẫu thân cùng nam nhân khác có tiếp xúc qua hay không thì chẳng phải Hoàng Thượng là người rõ ràng nhất sao?” Nàng nhỏ giọng nói.

Trong lòng Sở Kim Triêu ngẩn ra, đúng, sao ông lại không nghĩ tới vấn đề này. Ông nhớ rõ Tĩnh phi có lạc hồng của trinh nữ.

Hoàng hậu ở gần nên cũng nghe thấy lời nói của Gia Cát Linh ẩn, lập tức nói tiếp, “Đúng vậy, Hoàng Thượng, Tĩnh phi muội muội tuyệt đối sẽ không làm chuyện lừa gạt người. Tuy rằng muốn làm giả đêm đầu tiên là rất đơn giản, nhưng Tĩnh phi muội muội tuyệt đối sẽ không.”

Lời bà vừa nói ra khiến sắc mặt Sở Kim Triêu mới dịu đi một chút lại khôi phục lại bộ dáng lúc đầu.

Gia Cát Linh Ẩn hung hăng liếc bà một cái, chuyện này chỉ sợ là cũng do một tay bà dàn dựng nên. Đi qua một bên gọi Kinh Phong tới, bảo hắn đi đưa tin cho Thái tử, Sở Lăng Hiên, Sở Lăng Hàn bảo họ cùng nhau đến đây. Muốn gây ồn ào thì cứ làm cho mọi chuyện nháo lên, xem kết cục thế nào!

“Thiên nhi, con xác định phải ở đây sao?” Hoàng hậu hỏi, “Đây là chuyện có liên quan đến mặt mũi của hoàng thất.”

Sở Lăng Thiên cười lạnh một tiếng, “Hoàng hậu nương nương, đúng là vì chuyện quan trọng mới càng nên để cho nhiều người biết. Nếu ta không phải là người của Sở gia thì cũng là mặt mũi của mẫu thân ta, cũng tốt là đưa thân phận của ta chiếu cáo với thiên hạ. Nếu chứng minh là mẫu thân bị oan thì cũng cần phải ở trước mặt mọi người đẻ còn lấy lại sự trong sạch cho người! Người cảm thấy đúng không?”

“Con đã kiên trì thì bản cung đương nhiên không có ý kiến. Người đâu, chuẩn bị hai bát nước trong đến đây!”

Thừa dịp trong khoảng thời gian ấy, Gia Cát Linh Ẩn cẩn thận nghiên cứu bức thư, trong lòng càng khẳng định là có người cố ý chuẩn bị. Hoàng hậu, bà đã muốn ra tay thì cũng đừng trách ta không khách khí!

Một lát sau. Thi vệ bưng tới hai bát nước trong đặt ở trước mặt mọi người. Sở Lăng Thiên không chút suy nghĩ cầm lấy dao cắt vào ngón tay.

“Đợi một chút! Lấy thêm hai bát không đến nữa!” Gia Cát Linh Ẩn nói.

Thị vệ lĩnh mệnh, rất nhanh mang hai cái bát đến, nàng lấy bát nước phân ra hai bát không. sau đó mới bảo Sở Lăng Thiên có thể bắt đầu.

Sở Lăng Thiên cắt ngón tay, giọt vào mỗi bát một giọt máu.

Máu đỏ tươi làm đau mắt Gia Cát linh Ẩn. Cái gọi là tình thâm nối tiếp mấy đời, cốt nhục tình thâm lại không qua nổi một khảo nghiệm như vậy sao?

Tiếp theo, Sở Kim Triêu giọt một giọt máu vào trong cái bát đó.

Ở trước mặt mọi người, hai giọt máu làm cách nào cũng không thể hòa vào nhau. Lâm phong thấy thế cười lạnh một chút, lập tức tiến đến cắt lên đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu vào trong một cái bát khác. Hai giọt máu rất nhanh hòa vào với nhau.

Lặng im, vô cùng lặng im, giống như muốn đoạt lấy hô hấp của mọi người. Là thật, Thất điện hạ nước Lăng Nguyệt là đứa con của dã nam nhân, là dã chủng. Bọn họ một lòng kính yêu Tĩnh phi lại là một kỹ nữ, là tiện nhân phản bội lại Hoàng Thượng!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương