Gia Cát Linh Ẩn
Chương 313: Không chết cũng phải lột da

Trong lòng Gia Cát Linh Ẩn ấm áp, y chỉ là không muốn làm cho mình khó xử. Gia Cát Linh Ẩn cúi người hôn lên khuôn mặt y, “Ta đi đây.”

Vừa định chuẩn bị đứng dậy lại bị cánh tay dài của y nắm lấy, cho nàng một nụ hồn triền miên mà nồng nhiệt, “Đi sớm về sớm, ta chờ nàng.”

“Biết rồi.”

Xấu hổ ôm mặt đi ra ngoài, nhìn thấy thời gian không còn sớm liền nhanh chóng tiến cung.

Dịch Khôn cung.

Hoàng hậu cùng Ninh hạ luống cuống tay chân dỗ tiểu hoàng tử, nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn giống như nhìn thấy cứu tinh, nàng vừa tiến vào liền nhét tiểu hoàng tử vào trong ngực nàng.

Gia Cát Linh Ẩn nhẹ giọng dỗ vài tiếng tiểu hoàng tử liền cừi khanh khách.

“Ninh Hạ, ngươi xem đứa nhỏ này, nếu biết mẫu thân nó chết như thế nào không biết còn cười đến như vậy không.” Không có người ngoài nên Hoàng hậu nói cũng không có chút kiêng kị nào.

“Nương nương, có câu, nhận kẻ trộm làm mẹ, tiểu hoàng tử thì lại nhẩn tẩu làm mẹ.” Ninh Hạ che miệng cười nói.

“Không được nói bậy, như vậy chẳng phải là loạn sao?” Hoàng hậu nói xong cũng không kiềm được cười rộ lên, “Thất vương phi, đứa nhỏ này thật rất mến ngươi.”

Gia Cát Linh Ẩn giương mắt lên,

Hoàng hậu nương nương, thần nữ tới đây là để giúp người, nếu người cảm thấy thần nữ không cần đến thì bây giờ thần nữ sẽ đi. Ninh Hạ, tiếp lấy.”

Đem đứa nhỏ nhét vào trong ngực Ninh Hạ, đứa nhỏ lập tức oa oa khóc lớn, tay càng không ngừng đánh vào trên mặt Ninh Hạ, chân nhét vào miệng bà.

“Bản vương phi còn có việc, cáo từ.”

Ninh Hạ quỳ xuống trước mặt Gia Cát Linh Ẩn, gắt gao giữ chặt mép váy của nàng, “Thất vương phi, Thất vương phi, nô tỳ sai rồi, nô tỳ nói lung tung, cầu xin Vương phi nương nương thứ tội!” Hoàng Thượng mà biết tiểu hoàng tử chịu khổ thì bản thân bà sẽ phải chịu tội, hơn nữa tiểu tử này mỗi ngày đều làm phiền người khác, giày bà khâu cho Dương đại ca vẫn còn chưa hoàn thành nữa, làm sao có thời gian để quản đứa nhỏ này nữa.

“Vậy ngươi giúp bản vương phi hầy hạ tiểu hoàng tử.” Gia Cát Linh Ẩn giơ tay ra tiểu hoàng tử lập tức nhào vào trong lòng nàng, còn chà chà cái mũi.

“Cám ơn Vương phi nương nương, nô tỳ nhất định tận tâm hết sức.”

Ninh Hạ vừa mới nói xong, tiểu hoàng tử cũng rất phối hợp mà đánh một cái, một trận mùi hôi thối lan khắp trong điện.

“Ninh Hạ cô cô, tiểu hoàng tử ỉa rồi, ngươi đi giúp nó rửa sạch một chút, tiện thể giặt sạch tã luôn.”

“A? Thất vương phi…”

“Vừa rồi chẳng phải đã nói sẽ tận tậm hết sức giúp bản vương phi sao? Hơn nữa có thể giúp hoàng tử giặt tẫ là vịnh hạnh của ngươi. Mau đi đi!”

Ninh Hạ cởi tã bẩn của tiểu hoàng tử. Một tay bóp chặt múi, ghét bỏ mà giơ cái tar a xa.

“Hắc hắc hắc hắc!” Tiểu hoàng tử cười hì hì khiến Ninh Hạ càng tức giận.

Hừ, Thất vương phi, tiểu hoàng tửu khiến cho ngươi đắc ý trong chốc lát thôi. Hôm nay Hoàng hậu nương nương chuẩn bị trò hay, chờ các ngươi đến diễn.

Hoàng hậu làm như không có việc gì mà uống trà. Gia Cát Linh Ẩn, hôm nay bản cung tặng ngươi một phần đại lễ. Thương tổn tiểu hoàng tử thì không chết cũng phải lột da!

Gia Cát Linh Ẩn bảo cung nữ một lần nữ bọc ta lại cho tiểu hoàng tử, đi tới đi lui, qua một hồi lâu vẫn không thấy Ninh Hạ đi ra, tiểu hoàng tử lại kéo.

Nàng không thể không đem tiểu hoàng tử ôm vào, nhìn thấy Ninh Hạ đang cúi đầu làm cái gì đó liền đem tã của tiểu hoàng tử vứt trước mặt Ninh Hạ, “Đồ bẩn, đi giặt đi!”

“A?” Ninh Hạ kêu lên một tiếng sợ hãi, giấu đôi giày đang cầm trong tay ra sau lưng, ánh mắt mập mờ. “Nô tỳ đi ngay.”

“Cô cô ôm cài gì vậy? Nhìn qua giống như là giày của nam nhân, chẳng lẽ là cô cô có tình ý với người trên? Nếu không thì bản vương phi ra mặt cầu xin Hoàng hậu nương nương thành toàn cho các ngươi?”

“Không cần, đa tạ Vương phi nương nương có lòng.” Ninh Hạ đem đồ giấu vào trong ngực, nếu để Hoàng hậu biết bà có nam nhân ở ngoài cung còn không đánh gãy chân của bà sao.

“Vậy thật đáng tiếc. nhanh đi giặt tã đi.”

Gia Cát Linh Ẩn ôm tiểu hoàng tử đi ra, không nghĩ tới Hoàng Thượng cũng đến.

“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”

“Đứng lên đi, Tam nha đầu không cần đa lễ, mấy ngày nay con vất vả rồi. Hoàng hậu, ngươi theo Tam nha đầu học hỏi đi, dù sao vẫn không thể để nó cứ chạy tới trong cung như vậy được, ta lo tiểu tử Thiên nhi sẽ mất hứng.”

“Vâng, Hoàng Thượng, thần thiếp nhất định tận tâm học tập. “Hoàng hậu cười cười, tiểu hoàng tử nên tắm rửa, không biết Hoàng Thượng có muốn tự mình tắm rửa cho tiểu hoàng tử không? Nó nhất định sẽ rất vui.”

“Được! Trẫm liền tắm cho nó một lần!” Chu quý phi không còn, Sở Kim Triêu đối với đứa nhỏ này ít nhiều có chút áy nát, chỉ có thể hết sức bồi thường cho nó.

“Thất vương phi, ôm tiểu hoàng tử đi vào đi, nước ấm đã chuẩn bị xong rồi.”

“Vâng, nương nương.”

Sau nửa canh giờ, Sở Kim Triêu dưới sự trợ giúp của mấy cung nữ rố cục cũng giúp tiểu hoàng tử tắm xong.

“Vương phi nương nương, mau đặt tiểu hoàng tử lên giường, không nên để người bị cảm lạnh.”

Gia Cát Linh Ẩn nhìn giường, hơi sửng sốt, “Sao đệm giường lại mỏng như vậy?”

“Vương phi nương nương, Ninh Hạ cô cô nói tiểu hoàng tử thân nhiệt, buổi tối hay ra mồ hôi trộm nên mỏng một chút thì tiểu hoàng tử mới có thể ngủ ngon.”

Gia Cát Linh Ẩn gật đầy, không hỏi nhiều liền đặt tiểu hoàng tử lên giường chuẩn bị mặc quần áo cho nó.

“Oa oa!” Tiểu hoàng tử đột nhiên khóc rống lên, vẻ mặt đầy thống khổ, là vẻ mặt nàng chưa từng thấy qua.

Nghĩ đến chắc là nó bị cảm lạnh nên nhanh chóng mặc quần áo vào rồi ôm lấy nó, sau khi được ôm lấy thì tiếng khóc của tiểu hoàng tử nhỏ rất nhiều, sau đó không ngừng nức nở.

Gia Cát Linh Ẩn ôm tiểu hoàng tử đi ra ngoài, Hoàng hậu nhíu mày, “Đứa nhỏ sao lại như vậy? Lúc trước Thất vương phi ôm nó nó luôn cười khanh khách, giờ sao lại khóc thương tâm như vậy, Thất vương phi, không phải là ngươi đánh nó chứ?”

“Nương nương, đứa bé nhỏ như vậy thần nữ sao có thể hạ thủ.”

“Không được nói bậy!” Sở Kim Triêu trừng mắt liếc Hoàng hậu một cái, “Tam nha đâu,mau nhìn xem thử hoàng nhi của trẫm bị làm sao?”

“Phụ hoàng, nhi thần cũng không biết, tắm rửa cho nó xong nó liền khóc không ngừng.” Gia Cát Linh Ẩn vừa đi vừa lau nước mắt cho nó, nàng cũng buồn bực, sao lại khóc thương tâm như vậy?

“Đưa bản cung xem!” Vẻ mặt Hoàng hậu lo lắng, “Đừng có chạm vào nữa.”

Hoàng hậu cởi bỏ từng lớp áo quần của tiểu hoàng tử, bỗng nhiên bà quát to một tiếng: “Sao lại thế này?” Chỉ thấy tay bà vừa đưa đến lưng tiểu hoàng tử đều dính máu.

“Mau cởi quần áo ra xem!” Sở Kim Triêu cũng sốt ruột.

Hoàng hậu hai ba bước liền cởi áo quần tiểu hoàng tử ra, chỉ thấy trên lưng mềm mại của nó bị cái gì đâm phải, vết thương hình năm sáu lỗ kim lớn đâm phải xung quang tràn đầy máu tươi.

“Tam nha đầu, đây… đây là có chuyện gì?” Sở Kim Triêu bĩnh tỉnh hỏi, “Vừa rồi lúc trẫm tắm rửa cho nó vẫn còn tốt, sao giờ lại biến thành như vậy?”

“Ngươi nói xem sao lại như thế này?” Hoàng hậu nhìn mấy cung nữ vừa rồi tắm cho tiểu hoàng tử, tức giận hỏi.

“Nương nương, sau khi tiểu hoàng tử tắm xong thì đều do Thất vương phi để ý, nô tỳ cũng không biết vì sao lại thế này.” Một cung nữ đáp.

“Thất vương phi, ngươi nói một chút xem!” Hoàng hậu trừng mắt, khóe miệng rất nhanh hiện lên một nụ cười lạnh, “Cho dù Chu quý phi hai Tĩnh phi thì ngươi cũng không nhất thiết phải trút hận lên người tiểu hoàng tử. Nó chỉ là một đứa trẻ, cũng là đệ đệ của Thiên nhi, ngươi sao có thể hạ thủ được? Còn dùng thủ đoạn ác độc như vậy.”

“Thất vương phi, tay nải người quên ở bên trong.” Lúc này Ninh Hạ đi tới đụng phải Gia Cát Linh Ẩn, đưa tay nải cho nàng.

“Cái này không phải của ta, cô cô nhầm rồi?”

“A?” Ninh Hạ cười cười, “Là nô tỳ nhầm. A, tiểu hoàng tử làm sao vậy?”

“Cái này phải hỏi Thất vương phi!” Hoàng hậu cùng Ninh Hạ kẻ xướng người họa, “Ngươi còn gì để nói nữa?”

“Thần nữ cái gì cũng không làm nên quả thật không có gì để nói. Phụ hoàng, xin hãy tin tưởng nhi thần, nhi thần tuyệt đối không xuống tay với tiểu hoàng tử.”

Hoàng hậu cười lạnh, Gia Cát Linh Ẩn, lần này ngươi làm thế nào cũng trốn không xong. “Lúc Hoàng Thượng tắm rửa cho nó vẫn rất tốt, chính lúc ngươi mặc quần áo cho nó lại thành như vậy, hơn nữa giữa đó cũng không có người nào tiếp xúc qua với nó, trừ ngươi ra còn cso thể là ai? Thất vương phi, bình thường dù ngươi có thủ đoạn tàn nhẫn thế nào cũng được nhưng nó là cốt nhục của Hoàng Thượng!”

Âm thanh của Hoàng hậu càng lúc càng lớn, giống như chính mình là đại diện cho chính nghĩa!

“Hoàng Thượng, lần này không thể nhân nhượng nàng ta! Mưu hai huyết mạch của hoàng thất là tội đại nghịch bất đạo! Nhỡ nàng không chỉ là vì báo thù cho Tĩnh phi mà còn có tâm tư khác thì sẽ xảy ra chuyện lớn, thất vương phi, ngươi lo lắng Hoàng Thượng cùng tiểu hoàng tử thân thiết thì sẽ lấy mất thứ thuộc về Thất vương phủ? Ngươi làm cho Thiên nhi cùng Hiên nhi xảy ra mâu thuẫn còn chưa tính, ngay cả thân thể tiểu hoàng tử cũng không buông tha, quả thực là tâm địa rắn rết!”

“Nương nương, thần nữ vẫn là câu nói kia, thần nữ không làm.”

“Tam nha đầu, chuyện này con giải thích cho trẫm đi!” Sở Kim Triêu trầm giọng nói, chuyện này xảy ra trước mắt ông, không thể không hoài nghi nàng, ngay cả ông cũng nổi lòng nghi ngờ, “Tam nha đầu, nếu thật là con thì trẫm quá thất vọng! Từ nay về sau ở trong mắt trẫm con không phải là Tam nha đầu mà chính là Thất vương phi.”

“Hoàng Thượng, người cũng không tin tưởng con sao?” Gia Cát Linh Ẩn cười khổ.

“Chuyện này trẫm tận mắt thấy, vừa rồi cũng chỉ có ngươi ôm hoàng nhi khiến trẫm không thể không tin được.”

“Hoàng Thượng, nương nương, thần nữ muốn hỏi, có ai tận mắt thấy thần nữ đưa châm đâm vào người tiểu hoàng tử không?” Gia Cát Linh Ẩn vô cùng bình tĩnh, rất nhanh đem chuyện vừa xảy ra nghĩ qua một lượt, nháy mắt ngửi được mùi âm mưu.

“Hoàng Thượng, nương nương,” Một cung nữ đứng ra, rụt rè liếc mắt nhìn Gia Cát Linh Ẩn một cái, “Nô tỳ… nô tỳ…”

“Có cái gì thì nói đi! Có bản cung ở đây sẽ làm chủ cho ngươi!” Giọng nói Hoàng hậu vang vang.

“Vừa rồi nô tỳ nhìn thấy tay của Vương phi nương nương sờ trên xuống trên người hoàng tử ở trong chăn, nô tỳ chỉ có thể nhìn sơ sơ, không biết quả thật Vương phi nương nương đang làm cái gì.”

Lời nói của cung nữ lấp lửng không thể nghi ngờ là càng làm cho hiềm nghi về Gia Cát Linh Ẩn càng sâu hơn. Chuyện này, đến sắc mặt của Sở Kim Triêu cũng trở nên khó coi hơn.

“Tam nha đầu, trẫm cho con một cơ hội để giải thích, nếu giải thích không rõ ràng thì liền xử theo luật lệ!” Sở Kim Triêu thấy Gia Cát Linh Ẩn căn bản không nghe mình nói, lại hô một tiếng, “Tam nha đầu?”

“Phụ hoàng, có lẽ nhi thần biết tiểu hoàng tử làm sao mà bị thương rồi.” Vừa rồi nàng trầm tư, trên cơ bản là đem tất cả mọi chuyện sắp xếp lại trong đầu. Hoàng hậu đã sớm đặt bẫy hãm hại, chờ nàng nhảy và. Việc Hoàng Thượng đến rồi tắm rửa cho tiểu hoàng tử cũng không phải là ngẫu nhiên.

“Thất vương phi, ngươi còn muốn đùa giỡn cái gì nữa hả? Tiêu Ôn, đi mời ngự y đến trị liệu cho tiểu hoàng tử.” Trong lòng Hoàng hậu trầm xuống, loại dự cảm không tốt này lại xuất hiện. Chuyện này Hoàng Thượng tận mắt thấy, hơn nữa làm cũng rất bí mật, căn bản không có người nào có thể biết.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương