Gia Cát Linh Ẩn
-
Chương 254: Gặp nạn
"Cô cô, Giá Cát Như Phong giành mất vị trí của con, Gia Cát Linh Ẩn lại hại con mang tiếng xấu như vậy, con nhất định phải khiến bọn chúng mất mặt."
"Ta đã sớm nói, nữ nhân kia vô cùng gian xảo, con cố tình không nghe, giờ thì hay rồi, thể diện Chu gia đều bị con làm mất hết. Nghe gia gia con nói, không thấy dạ minh châu Nam Hải đâu, có phải con lấy không?"
"Con... Còn không phải con không muốn bị thua ả sao! Đại tiểu thư Linh Thiên nói thích, con liền tặng nàng, nàng ấy cũng đồng ý hôm nay đến, nhưng lại không tới!"
"Con là tên ngốc, bị người khác lừa còn không biết!" Chu quý phi giận không chỗ trút, "Mất cả chì lẫn chài, về nhà, gia gia con sẽ nghiêm trị con cho xem!"
"Đợi con nắm được quyền thống lĩnh cấm quân rồi, gia gia sẽ không truy cứu nữa. Một viên dạ minh châu và chức vị thống lĩnh cấm quân, , gia gia sẽ không thể không biết bên nặng bên nhẹ chứ."
"Đã bị Gia Cát Như Phong giành mất rồi, con còn lấy lại được sao? Đừng đi chọc Hoàng thượng tức giận."
"Cô cô, cô cô yên tâm, con ngu xuẩn như vậy sao?" Khóe miệng Chu Nham hiện lên tia cười lạnh, "Cô cô, ngày mai cô cô nói sẽ thắp hương tụng kinh cho Thái hậu mà, bảo Gia Cát Như Phong hộ tống cô cô đi, nếu trong lúc đó xảy ra tai vạ, không phải là có thể..."
"Nếu bị thương đến bản cung thì sao?"
"Cô cô yên tâm, người của con đều được huấn luyện cả rồi, tuyệt đối sẽ không làm cô cô bị thương! Hắn có thương tích trong người, con sai người nhân cơ hội giết hắn, Hoàng thượng sẽ nghĩ hắn bị bọn giặc cỏ giết chết, Gia Cát Như Phong không còn, con chính là sự lựa chọn duy nhất. Cô cô, cô cô giúp con một lần đi!"
"Được rồi được rồi! Theo ý con đi!" Chu quý phi đồng ý, mắt bà đảo quanh, "Bản cung sẽ gọi Gia Cát Linh Ẩn đi cùng luôn, bảo người của con giết luôn cả ả! Diệt cỏ tận gốc cả nhà Gia Cát!"
"Ý hay!" Chu Nham nheo mắt, hắn cũng hận nữ nhân kia lắm, "Nhưng mà gọi một mình ả đi, ả sẽ đi ư?"
"Con cho là bản cung ngốc như vậy? Bản cung cũng sẽ gọi Tranh nhi, Cửu vương phi đi cùng, thái tử phi thân mang thai thì khỏi đi, bản cung sẽ truyền chỉ ngay."
"Cô cô anh minh!"
Gia Cát Linh Ẩn nhận được truyền chỉ từ trong cung, bảo nàng cùng Chu quý phi đi tụng kinh cho Thái hậu, trong lòng do dự, chẳng lẽ trong lòng Chu Nham bất bình, muốn làm gì nàng?
Hoài nghi thì hoài nghi, nhưng hôm sau nàng vẫn đi. Đến cửa cung, nhìn thấy Mộc Tê, Chu Tuyết Tranh đã ở đó. Như Phong đứng ở một bên, phụ trách bảo vệ sự an toàn của các nàng. Sắc mặt Như Phong không tốt lắm, miệng vết thương bị rách ra, y vốn phải nghỉ ngơi thêm một thời gian, nhưng Chu quý phi chỉ đích danh y phải đến hộ tống.
Gia Cát Linh Ẩn trong lòng hồi hộp, đây chẳng lẽ mới là mục đích của Chu Nham? May mà Kinh Phong và Phá Trận cũng đến đây, có chuyện gì có thể tiếp ứng.
Mang theo cảnh giác cùng nghi vấn, nàng lên xe ngực với Mộc Tê. Xe ngựa của Chu quý phi và Chu Tuyết Tranh đi ở đằng trước, của hai nàng thì theo sau.
Như Phong cưỡi ngựa đi song song với xe ngựa, Gia Cát Linh Ẩn nhìn thấy y thi thoảng ôm ngực, lấy tay bụm miệng vết thương, nàng cau chặt mày, cảm thấy rất đau lòng.
Xe ngựa ra khỏi Ngân Đô, đi men theo đường nhỏ đến ngoại thành. Tuy rằng hai bên đường hoang vu, nhưng người qua lại không ít, đây là con đường duy nhất dẫn đến Thiên Thai Tự, không ít thiện nam tín nữ đi dâng hương bái phật.
"Tiểu... Thất tẩu, có tiếng bước chân hỗn loạn!" Mộc Tê là người luyện võ, thính giác nhạy cảm hơn so với người thường, "Có không ít người!"
Gia Cát Linh Ẩn còn chưa khịp xem rốt cục là gì, bên ngoài xe ngựa đã bị đánh úp. Tiếng binh khí va chạm vào nhau leng keng, Kinh Phong và Phá Trận nhìn thấy trong rừng cây có hai bóng đen, hình như là thủ lĩnh của đám người này, nên phân công nhau đuổi theo.
"Tiểu thư, người đừng nên ra ngoài, để ta đi giúp công tử!" Mộc Tê phi thân ra ngoài, nhặt lấy một thanh kiếm trên đất, xông lên.
"Mộc Tê!" Gia Cát Linh Ẩn hô to một tiếng, đối phương có chuẩn bị mà đến, người nhiều hơn họ, Như Phong bị thương, chắc chắn không chống đỡ được.
"Xoẹt!" Một thanh đao lớn đâm thủng vách xe ngựa, xẹt ngang trước mặt nàng.
"Linh nhi, cẩn thận!" Như Phong phi thân đá văng tên bịt mặt tấn công xe ngựa, đâm một nhát vào mông ngựa, con ngựa bị đau, lao vun vút về trước. Y bởi vì đánh nhau kịch liệt, miệng vết thương lại bị nứt ra, trước ngực đẫm máu.
Đoàn người vốn đi có trật tự nay tan tác bốn phía, xe ngựa của Gia Cát Linh Ẩn lao điên cuồng, nhất thời gãy đôi, xem ra Chu quý phi đã sớm động tay vào xe ngựa rồi.
Nàng lăn một vòng để giảm xóc mới không bị thương. Đang chuẩn bị đứng lên, nàng thấy đôi bàn chân mang hài tinh xảo xuất hiện trước mặt, nhìn lên trên, Chu Tuyết Tranh đang từ trên cao nhìn xuống nàng. Trong mắt Chu Tuyết Tranh ánh lên vẻ ngoan độc.
"Thất vương phi ở đây, bảo vệ Thất vương phi!" Chu Tuyết Tranh la lên.
Nghe được tiếng hô hoán của nàng, mấy tên bịt mặt vội chạy đến, giơ đao lên, chém về phía Gia Cát Linh Ẩn. Chu Tuyết Tranh lạnh lùng đứng nhìn.
"Tiểu thư!" Mộc Tê vọt đến, phi thân đá văng mấy tên kia, đứng che chắn trước mặt Gia Cát Linh Ẩn.
Như Phong liên tiếp kết thúc mạng sống của mấy đối thủ, cũng thối lui đến bên này, đứng sóng vai cùng Mộc Tê.
"Thần phi nương nương, người và Quý phi nương nương rời khỏi trước đi!" Như Phong biết, hôm nay mấy nữ nhân ở chỗ này có ai bị thương thì y cũng không tránh được trách phạt, "Linh nhi, Mộc Tê, để ta bảo vệ các muội chạy trước đi, ta cản ở phía sau!"
Chu Tuyết Tranh nghiêm mặt lạnh lùng, trở vào xe ngựa. Nàng đã sớm nhìn ra, những tên đó chỉ công kích ba người Như Phong, không có lòng sát hại nàng và Chu quý phi, đây hiển nhiên là một cái bẫy.
"Đúng là vô dụng, lâu vậy rồi còn không kết liễu được." Chu quý phi ngáp một cái, "Nhà Gia Cát sẽ bị loại bỏ hoàn toàn ngay tại chỗ này."
"Là tỷ an bài?" Chu Tuyết Tranh nhìn bà, "Vì sao lại lôi ta vào?"
"Bản cung cũng vì không muốn để ả hoài nghi, Gia Cát Linh Ẩn có bao nhiêu gian trá, muội không phải là không biết. Bản cung cũng vì giúp Nam nhi trút giận thôi, vả lại, Gia Cát Linh Ẩn biến mất, không phải là hợp tâm ý của muội à?"
Chu Tuyết Tranh cười lạnh, quay đầu nhìn cảnh giết chóc bên ngoài.
"Tướng quân, người đi trước đi! Để thuộc hạ giữ chân chúng!" Một cấm vệ quân vừa chống đỡ tấn công của bọn bịt mặt, vừa nói.
Như Phong lắc đầu, y không thể bỏ lại thuộc hạ mà chạy trước như vậy, máu tươi chảy ồ ạt trước ngực y, cầm cũng cầm không được.
"Đại ca, huynh đi trước đi." Gia Cát Linh Ẩn đỡ Như Phong, tiếp tục thế này, y sẽ chết mất.
"Linh nhi, chờ một chút, sắp rồi!"
"Đại ca, sắp cái gì?"
"Tiểu thư, người xem!" Giọng nói Mộc Tê mang theo kinh ngạc vui mừng, chỉ thấy từng kẻ bịt mặt lúc đầu còn hùng hổ, sau đó từ từ ngã xuống đất.
"Huynh lo lắng sẽ gặp bất trắc, cho nên mang theo một loại độc có khả năng phát tán trong không khí." Như Phong bụm miệng vết thương, nhìn thấy toàn bộ kẻ địch đều ngã xuống, mới yên tâm.
"Công tử, tại sao chúng ta không trúng độc?" Mộc Tê hoài nghi hỏi.
"Bởi vì trên xe ngựa của các muội, trước đó đã thả thuốc giải. Đi xem là kẻ nào?" Như Phong móc ra viên thuốc, nuốt vào.
Mộc Tê đến gần, lột tấm vải đen trên mặt một tên, chỉ thấy vẻ mặt người nọ tím tái, máu tươi trào nơi khóe miệng, "Tiểu thư, công tử, hắn chết rồi!"
"Chết rồi?" Như Phong kinh ngạc, độc của y chỉ làm người ta bất tỉnh mà thôi.
Y đích thân vạch mặt vài kẻ, không một ai may mắn sống sót.
"Sao lại thế này?" Chu quý phi nhìn thấy từng tên hắc y nhân lần lượt ngã xuống, sắc mặt tái nhợt, "Đúng là đồ ăn hại, người Nham nhi an bài, ngay cả chúng cũng không đánh lại."
Bỗng nhiên, mành xe ngựa bị người khác vén lên, một tên bịt mặt chui vào, đoản kiếm trong tay lóe sáng.
"Ngươi làm gì?" Chu quý phi rụt người, đẩy Chu Tuyết Tranh lên phía trước chống đỡ, "Mau giết ba người ở bên ngoài cho bản cung!"
Người bịt mặt không động, càng lúc càng tiếp cận hai người, bà sợ đến mức mất đi ý thức, chỉ cảm thấy nơi ngực chợt lạnh, có màu đỏ tràn ngập trước mắt, nhất thời ngất đi!
"Kẻ nào?" Mộc Tê vội chạy đến, chỉ thấy một bóng lưng nhanh chóng biến mất trong bụi cỏ, nàng vén mành, thấy Chu quý phi té ngã trên vũng máu, "Quý phi nương nương?"
Kinh Phong và Phá Trận chạy vội về, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, biến sắc, thấy Gia Cát Linh Ẩn lông tóc không tổn hao gì, mới thở phào. Vừa rồi họ đã trúng kế điệu hổ ly sơn của đối phương, hai người nọ dẫn dụ họ đi khá xa, đến khi họ nhận ra, lập tức trở về ngay, không ngờ vẫn trễ.
"Thần phi nương nương, người có nhìn thấy là ai đâm Quý phi nương nương không?" Gia Cát Linh Ẩn hỏi.
"Một tên bịt mặt, ta cũng không rõ." Chu Tuyết Tranh cũng cảm thấy lạ, người nọ nhắm vào Chu quý phi, nhưng lại không lấy mạng của nàng, tình huống đó, hắn muốn giết nàng là hoàn toàn có cơ hội, "Lập tức hồi cung, vào thành tìm đại phu cho Quý phi!"
Gia Cát Linh Ẩn đi đến bên cạnh một thi thể, căn dặn Kinh Phong và Phá Trận kiểm tra kỹ lưỡng.
Xe ngựa vội chạy về Ngân Đô, Mộc Tê tìm một đại phu trên đường, trị thương giúp Chu quý phi. Đoản kiếm đâm vào ba tấc, chưa tổn hại đến nội tạng, Chu quý phi không nguy hiểm đến tính mạng.
Mấy người đều im lặng đi vào hoàng thành.
Quý phi nương nương bị ám sát, trong cung như nổ tung.
Sở Kim Triêu đang thương nghị quốc sự cùng Sở Lăng Thiên và Sở Lăng Dực, bỗng nghe cấp báo: "Hoàng thượng, Thái tử điện hạ, Thất điện hạ, Quý phi nương nương bị đâm."
"Thất vương phi đâu?" Sở Lăng Thiên hoắc mắt đứng lên, nàng đã nói với y cùng Chu quý phi đến Thiên Thai Tự.
"Thất điện hạ, Thất vương phi không sao, Thần phi nương nương và Cửu vương phi cũng vô sự, còn tướng quân Như Phong thì bị trọng thương."
Sở Lăng Thiên mới nhẹ nhõm thì tim lại thót lên, Như Phong vốn có thương tích trong người, giờ lại bị thương nặng. Nhưng đây chưa phải là nghiêm trọng nhất, dưới sự hộ tống của y mà Chu quý phi gặp chuyện mới là điểm mấu chốt.
"Trẫm đi thăm Quý phi!" Sở Kim Triêu đứng lên, cùng Sở Lăng Dực và Sở Lăng Thiên qua đó.
Chu quý phi hôn mê trên giường, tiểu hoàng tử vì đói bụng mà khóc xé ruột xé gan. Sở Kim Triêu mặt mày u ám, nhìn Như Phong đang quỳ một gối dưới đất.
"Gia Cát Như Phong bảo hộ bất lực, lập tức tống giam, chờ xử lý." Giọng điệu lạnh băng, làm cho nhiệt độ bên trong điện cũng giảm theo.
"Phụ hoàng, tướng quân có thương tích trong người." Sở Lăng Thiên nói.
"Mời ngự y hằng ngày vào nhà lao trị liệu cho hắn!"
Sở Kim Triêu khai ân, Sở Lăng Thiên không tiện được đằng chân lân đằng đầu, đành phải về trước để nghĩ cách khác.
Y vội vàng hồi phủ, bình tĩnh gọi Kinh Phong và Phá Trận vào thư phòng, "Các ngươi thì không sao, còn tướng quân bị thương thành như vậy, chuyện là thế nào?"
"Gia, chúng thuộc hạ bị trúng kế điệu hổ ly sơn." Kinh Phong cúi đầu, lí nhí nói, "Thuộc hạ biết lỗi, xin gia trách phạt."
"Thất gia, đừng trách họ." Gia Cát Linh Ẩn đi vào, "Là có kẻ cố ý giăng bẫy."
"Rốt cục chuyện là thế nào?" Nhìn thấy nàng, sắc mặt y cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường, giọng điệu cũng hòa hoãn hơn, "Ta rất lo lắng cho nàng, biết không?"
"Ta biết." Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, "Hoàng thượng định xử phạt đại ca thế nào?"
"Đợi xử lý, nếu có người cố ý giăng bẫy, ta lo chuyện này sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy. Nếu chuyện này do Chu quý phi bày ra, tại sao bà ấy vô duyên vô cớ lại bị thương?"
"Là Chu Nham!"
"Là Chu Nham!"
Hai người đồng thanh nói, Chu Nham chính là kẻ đầu tiêu, làm bị thương Chu quý phi cũng là hắn.
"Ta đã sớm nói, nữ nhân kia vô cùng gian xảo, con cố tình không nghe, giờ thì hay rồi, thể diện Chu gia đều bị con làm mất hết. Nghe gia gia con nói, không thấy dạ minh châu Nam Hải đâu, có phải con lấy không?"
"Con... Còn không phải con không muốn bị thua ả sao! Đại tiểu thư Linh Thiên nói thích, con liền tặng nàng, nàng ấy cũng đồng ý hôm nay đến, nhưng lại không tới!"
"Con là tên ngốc, bị người khác lừa còn không biết!" Chu quý phi giận không chỗ trút, "Mất cả chì lẫn chài, về nhà, gia gia con sẽ nghiêm trị con cho xem!"
"Đợi con nắm được quyền thống lĩnh cấm quân rồi, gia gia sẽ không truy cứu nữa. Một viên dạ minh châu và chức vị thống lĩnh cấm quân, , gia gia sẽ không thể không biết bên nặng bên nhẹ chứ."
"Đã bị Gia Cát Như Phong giành mất rồi, con còn lấy lại được sao? Đừng đi chọc Hoàng thượng tức giận."
"Cô cô, cô cô yên tâm, con ngu xuẩn như vậy sao?" Khóe miệng Chu Nham hiện lên tia cười lạnh, "Cô cô, ngày mai cô cô nói sẽ thắp hương tụng kinh cho Thái hậu mà, bảo Gia Cát Như Phong hộ tống cô cô đi, nếu trong lúc đó xảy ra tai vạ, không phải là có thể..."
"Nếu bị thương đến bản cung thì sao?"
"Cô cô yên tâm, người của con đều được huấn luyện cả rồi, tuyệt đối sẽ không làm cô cô bị thương! Hắn có thương tích trong người, con sai người nhân cơ hội giết hắn, Hoàng thượng sẽ nghĩ hắn bị bọn giặc cỏ giết chết, Gia Cát Như Phong không còn, con chính là sự lựa chọn duy nhất. Cô cô, cô cô giúp con một lần đi!"
"Được rồi được rồi! Theo ý con đi!" Chu quý phi đồng ý, mắt bà đảo quanh, "Bản cung sẽ gọi Gia Cát Linh Ẩn đi cùng luôn, bảo người của con giết luôn cả ả! Diệt cỏ tận gốc cả nhà Gia Cát!"
"Ý hay!" Chu Nham nheo mắt, hắn cũng hận nữ nhân kia lắm, "Nhưng mà gọi một mình ả đi, ả sẽ đi ư?"
"Con cho là bản cung ngốc như vậy? Bản cung cũng sẽ gọi Tranh nhi, Cửu vương phi đi cùng, thái tử phi thân mang thai thì khỏi đi, bản cung sẽ truyền chỉ ngay."
"Cô cô anh minh!"
Gia Cát Linh Ẩn nhận được truyền chỉ từ trong cung, bảo nàng cùng Chu quý phi đi tụng kinh cho Thái hậu, trong lòng do dự, chẳng lẽ trong lòng Chu Nham bất bình, muốn làm gì nàng?
Hoài nghi thì hoài nghi, nhưng hôm sau nàng vẫn đi. Đến cửa cung, nhìn thấy Mộc Tê, Chu Tuyết Tranh đã ở đó. Như Phong đứng ở một bên, phụ trách bảo vệ sự an toàn của các nàng. Sắc mặt Như Phong không tốt lắm, miệng vết thương bị rách ra, y vốn phải nghỉ ngơi thêm một thời gian, nhưng Chu quý phi chỉ đích danh y phải đến hộ tống.
Gia Cát Linh Ẩn trong lòng hồi hộp, đây chẳng lẽ mới là mục đích của Chu Nham? May mà Kinh Phong và Phá Trận cũng đến đây, có chuyện gì có thể tiếp ứng.
Mang theo cảnh giác cùng nghi vấn, nàng lên xe ngực với Mộc Tê. Xe ngựa của Chu quý phi và Chu Tuyết Tranh đi ở đằng trước, của hai nàng thì theo sau.
Như Phong cưỡi ngựa đi song song với xe ngựa, Gia Cát Linh Ẩn nhìn thấy y thi thoảng ôm ngực, lấy tay bụm miệng vết thương, nàng cau chặt mày, cảm thấy rất đau lòng.
Xe ngựa ra khỏi Ngân Đô, đi men theo đường nhỏ đến ngoại thành. Tuy rằng hai bên đường hoang vu, nhưng người qua lại không ít, đây là con đường duy nhất dẫn đến Thiên Thai Tự, không ít thiện nam tín nữ đi dâng hương bái phật.
"Tiểu... Thất tẩu, có tiếng bước chân hỗn loạn!" Mộc Tê là người luyện võ, thính giác nhạy cảm hơn so với người thường, "Có không ít người!"
Gia Cát Linh Ẩn còn chưa khịp xem rốt cục là gì, bên ngoài xe ngựa đã bị đánh úp. Tiếng binh khí va chạm vào nhau leng keng, Kinh Phong và Phá Trận nhìn thấy trong rừng cây có hai bóng đen, hình như là thủ lĩnh của đám người này, nên phân công nhau đuổi theo.
"Tiểu thư, người đừng nên ra ngoài, để ta đi giúp công tử!" Mộc Tê phi thân ra ngoài, nhặt lấy một thanh kiếm trên đất, xông lên.
"Mộc Tê!" Gia Cát Linh Ẩn hô to một tiếng, đối phương có chuẩn bị mà đến, người nhiều hơn họ, Như Phong bị thương, chắc chắn không chống đỡ được.
"Xoẹt!" Một thanh đao lớn đâm thủng vách xe ngựa, xẹt ngang trước mặt nàng.
"Linh nhi, cẩn thận!" Như Phong phi thân đá văng tên bịt mặt tấn công xe ngựa, đâm một nhát vào mông ngựa, con ngựa bị đau, lao vun vút về trước. Y bởi vì đánh nhau kịch liệt, miệng vết thương lại bị nứt ra, trước ngực đẫm máu.
Đoàn người vốn đi có trật tự nay tan tác bốn phía, xe ngựa của Gia Cát Linh Ẩn lao điên cuồng, nhất thời gãy đôi, xem ra Chu quý phi đã sớm động tay vào xe ngựa rồi.
Nàng lăn một vòng để giảm xóc mới không bị thương. Đang chuẩn bị đứng lên, nàng thấy đôi bàn chân mang hài tinh xảo xuất hiện trước mặt, nhìn lên trên, Chu Tuyết Tranh đang từ trên cao nhìn xuống nàng. Trong mắt Chu Tuyết Tranh ánh lên vẻ ngoan độc.
"Thất vương phi ở đây, bảo vệ Thất vương phi!" Chu Tuyết Tranh la lên.
Nghe được tiếng hô hoán của nàng, mấy tên bịt mặt vội chạy đến, giơ đao lên, chém về phía Gia Cát Linh Ẩn. Chu Tuyết Tranh lạnh lùng đứng nhìn.
"Tiểu thư!" Mộc Tê vọt đến, phi thân đá văng mấy tên kia, đứng che chắn trước mặt Gia Cát Linh Ẩn.
Như Phong liên tiếp kết thúc mạng sống của mấy đối thủ, cũng thối lui đến bên này, đứng sóng vai cùng Mộc Tê.
"Thần phi nương nương, người và Quý phi nương nương rời khỏi trước đi!" Như Phong biết, hôm nay mấy nữ nhân ở chỗ này có ai bị thương thì y cũng không tránh được trách phạt, "Linh nhi, Mộc Tê, để ta bảo vệ các muội chạy trước đi, ta cản ở phía sau!"
Chu Tuyết Tranh nghiêm mặt lạnh lùng, trở vào xe ngựa. Nàng đã sớm nhìn ra, những tên đó chỉ công kích ba người Như Phong, không có lòng sát hại nàng và Chu quý phi, đây hiển nhiên là một cái bẫy.
"Đúng là vô dụng, lâu vậy rồi còn không kết liễu được." Chu quý phi ngáp một cái, "Nhà Gia Cát sẽ bị loại bỏ hoàn toàn ngay tại chỗ này."
"Là tỷ an bài?" Chu Tuyết Tranh nhìn bà, "Vì sao lại lôi ta vào?"
"Bản cung cũng vì không muốn để ả hoài nghi, Gia Cát Linh Ẩn có bao nhiêu gian trá, muội không phải là không biết. Bản cung cũng vì giúp Nam nhi trút giận thôi, vả lại, Gia Cát Linh Ẩn biến mất, không phải là hợp tâm ý của muội à?"
Chu Tuyết Tranh cười lạnh, quay đầu nhìn cảnh giết chóc bên ngoài.
"Tướng quân, người đi trước đi! Để thuộc hạ giữ chân chúng!" Một cấm vệ quân vừa chống đỡ tấn công của bọn bịt mặt, vừa nói.
Như Phong lắc đầu, y không thể bỏ lại thuộc hạ mà chạy trước như vậy, máu tươi chảy ồ ạt trước ngực y, cầm cũng cầm không được.
"Đại ca, huynh đi trước đi." Gia Cát Linh Ẩn đỡ Như Phong, tiếp tục thế này, y sẽ chết mất.
"Linh nhi, chờ một chút, sắp rồi!"
"Đại ca, sắp cái gì?"
"Tiểu thư, người xem!" Giọng nói Mộc Tê mang theo kinh ngạc vui mừng, chỉ thấy từng kẻ bịt mặt lúc đầu còn hùng hổ, sau đó từ từ ngã xuống đất.
"Huynh lo lắng sẽ gặp bất trắc, cho nên mang theo một loại độc có khả năng phát tán trong không khí." Như Phong bụm miệng vết thương, nhìn thấy toàn bộ kẻ địch đều ngã xuống, mới yên tâm.
"Công tử, tại sao chúng ta không trúng độc?" Mộc Tê hoài nghi hỏi.
"Bởi vì trên xe ngựa của các muội, trước đó đã thả thuốc giải. Đi xem là kẻ nào?" Như Phong móc ra viên thuốc, nuốt vào.
Mộc Tê đến gần, lột tấm vải đen trên mặt một tên, chỉ thấy vẻ mặt người nọ tím tái, máu tươi trào nơi khóe miệng, "Tiểu thư, công tử, hắn chết rồi!"
"Chết rồi?" Như Phong kinh ngạc, độc của y chỉ làm người ta bất tỉnh mà thôi.
Y đích thân vạch mặt vài kẻ, không một ai may mắn sống sót.
"Sao lại thế này?" Chu quý phi nhìn thấy từng tên hắc y nhân lần lượt ngã xuống, sắc mặt tái nhợt, "Đúng là đồ ăn hại, người Nham nhi an bài, ngay cả chúng cũng không đánh lại."
Bỗng nhiên, mành xe ngựa bị người khác vén lên, một tên bịt mặt chui vào, đoản kiếm trong tay lóe sáng.
"Ngươi làm gì?" Chu quý phi rụt người, đẩy Chu Tuyết Tranh lên phía trước chống đỡ, "Mau giết ba người ở bên ngoài cho bản cung!"
Người bịt mặt không động, càng lúc càng tiếp cận hai người, bà sợ đến mức mất đi ý thức, chỉ cảm thấy nơi ngực chợt lạnh, có màu đỏ tràn ngập trước mắt, nhất thời ngất đi!
"Kẻ nào?" Mộc Tê vội chạy đến, chỉ thấy một bóng lưng nhanh chóng biến mất trong bụi cỏ, nàng vén mành, thấy Chu quý phi té ngã trên vũng máu, "Quý phi nương nương?"
Kinh Phong và Phá Trận chạy vội về, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, biến sắc, thấy Gia Cát Linh Ẩn lông tóc không tổn hao gì, mới thở phào. Vừa rồi họ đã trúng kế điệu hổ ly sơn của đối phương, hai người nọ dẫn dụ họ đi khá xa, đến khi họ nhận ra, lập tức trở về ngay, không ngờ vẫn trễ.
"Thần phi nương nương, người có nhìn thấy là ai đâm Quý phi nương nương không?" Gia Cát Linh Ẩn hỏi.
"Một tên bịt mặt, ta cũng không rõ." Chu Tuyết Tranh cũng cảm thấy lạ, người nọ nhắm vào Chu quý phi, nhưng lại không lấy mạng của nàng, tình huống đó, hắn muốn giết nàng là hoàn toàn có cơ hội, "Lập tức hồi cung, vào thành tìm đại phu cho Quý phi!"
Gia Cát Linh Ẩn đi đến bên cạnh một thi thể, căn dặn Kinh Phong và Phá Trận kiểm tra kỹ lưỡng.
Xe ngựa vội chạy về Ngân Đô, Mộc Tê tìm một đại phu trên đường, trị thương giúp Chu quý phi. Đoản kiếm đâm vào ba tấc, chưa tổn hại đến nội tạng, Chu quý phi không nguy hiểm đến tính mạng.
Mấy người đều im lặng đi vào hoàng thành.
Quý phi nương nương bị ám sát, trong cung như nổ tung.
Sở Kim Triêu đang thương nghị quốc sự cùng Sở Lăng Thiên và Sở Lăng Dực, bỗng nghe cấp báo: "Hoàng thượng, Thái tử điện hạ, Thất điện hạ, Quý phi nương nương bị đâm."
"Thất vương phi đâu?" Sở Lăng Thiên hoắc mắt đứng lên, nàng đã nói với y cùng Chu quý phi đến Thiên Thai Tự.
"Thất điện hạ, Thất vương phi không sao, Thần phi nương nương và Cửu vương phi cũng vô sự, còn tướng quân Như Phong thì bị trọng thương."
Sở Lăng Thiên mới nhẹ nhõm thì tim lại thót lên, Như Phong vốn có thương tích trong người, giờ lại bị thương nặng. Nhưng đây chưa phải là nghiêm trọng nhất, dưới sự hộ tống của y mà Chu quý phi gặp chuyện mới là điểm mấu chốt.
"Trẫm đi thăm Quý phi!" Sở Kim Triêu đứng lên, cùng Sở Lăng Dực và Sở Lăng Thiên qua đó.
Chu quý phi hôn mê trên giường, tiểu hoàng tử vì đói bụng mà khóc xé ruột xé gan. Sở Kim Triêu mặt mày u ám, nhìn Như Phong đang quỳ một gối dưới đất.
"Gia Cát Như Phong bảo hộ bất lực, lập tức tống giam, chờ xử lý." Giọng điệu lạnh băng, làm cho nhiệt độ bên trong điện cũng giảm theo.
"Phụ hoàng, tướng quân có thương tích trong người." Sở Lăng Thiên nói.
"Mời ngự y hằng ngày vào nhà lao trị liệu cho hắn!"
Sở Kim Triêu khai ân, Sở Lăng Thiên không tiện được đằng chân lân đằng đầu, đành phải về trước để nghĩ cách khác.
Y vội vàng hồi phủ, bình tĩnh gọi Kinh Phong và Phá Trận vào thư phòng, "Các ngươi thì không sao, còn tướng quân bị thương thành như vậy, chuyện là thế nào?"
"Gia, chúng thuộc hạ bị trúng kế điệu hổ ly sơn." Kinh Phong cúi đầu, lí nhí nói, "Thuộc hạ biết lỗi, xin gia trách phạt."
"Thất gia, đừng trách họ." Gia Cát Linh Ẩn đi vào, "Là có kẻ cố ý giăng bẫy."
"Rốt cục chuyện là thế nào?" Nhìn thấy nàng, sắc mặt y cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường, giọng điệu cũng hòa hoãn hơn, "Ta rất lo lắng cho nàng, biết không?"
"Ta biết." Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, "Hoàng thượng định xử phạt đại ca thế nào?"
"Đợi xử lý, nếu có người cố ý giăng bẫy, ta lo chuyện này sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy. Nếu chuyện này do Chu quý phi bày ra, tại sao bà ấy vô duyên vô cớ lại bị thương?"
"Là Chu Nham!"
"Là Chu Nham!"
Hai người đồng thanh nói, Chu Nham chính là kẻ đầu tiêu, làm bị thương Chu quý phi cũng là hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook