Lúc này, Lý Phá Tinh mới ngửi thấy mùi hương bất thường trong không khí. Hắn thầm chửi bậy một câu, cuống quýt lấy thuốc ức chế khẩn cấp, từ từ đâm vào cánh tay. Thấy thuốc ức chế từng chút từng chút truyền vào cơ thể Lý Phá Tinh, hắn và Tế Tu đều thở phào nhẹ nhõm
Thế nhưng, một phút, hai phút trôi qua, mùi tín tức tố ngày càng nồng.
“Có vấn đề gì vậy?” Tế Tu hỏi.
Lý Phá Tinh: “Anh cũng không biết, huynh đệ à…”
Tế Tu: “Ném vỏ chai thuốc cho em.”
Cả người Lý Phá Tinh mềm nhũn, hắn gần như dùng hết sức lực mới ném được chai thuốc cho Tế Tu.
Tế Tu nhìn thuốc, trầm mặc.
“Thuốc ức chế anh dùng không có mã số chuyên dụng của đế quốc cấp, là hàng giả.”
Lý Phá Tinh: “…Đệt! Mịa nó cái gì cũng làm giả được!”
Thuốc ức chế và thuốc che tín tức tố được quốc gia cấp cho học sinh qua trường học, cơ mà Lý Phá Tinh phịa mình là Alpha, giấu giấy kết quả, cổ tay đeo đầu cuối đặc biệt chỉ dành cho Omega và Alpha, vì vậy khi đăng ký danh sách, lớp trưởng Trần Lâm An liền ghi hắn là Alpha. Thế nên, các Omega khác nhận được thuốc ức chế, còn hắn chỉ được hai bình xịt che tín tức tố Alpha vô dụng.
Lý Phá Tinh đánh lộn bị thương, phải nghỉ học một năm, lớn hơn các học sinh cùng lớp một tuổi, bác sĩ nói hắn sẽ sớm phát tình, vì vậy hắn không dám chủ quan, cắn răng rút sạch túi, tự lên mạng mua thuốc ức chế và bình xịt dành cho Omega.
… Kết quả mua phải hàng dỏm.
Thời gian cứ thế trôi qua, hai người đều chịu dày vò khổ sở.
Đối với Lý Phá Tinh mà nói, tuy Tế Tu cách hắn mười mấy mét, nhưng tín tức tố của y vẫn bay thẳng vào mũi hắn. Hắn muốn lại gần Tế Tu một chút, đáng tiếc lại không đứng lên nổi. Lý Phá Tinh thở ngày càng mạnh, hắn ngó Tế Tu trong góc, phì phò nói: “Chú… Chú tránh xa thế làm chi?”
Tế Tu: …
Lý Phá Tinh: “Chú có thể nhích lại gần anh tí được không?”
Tế Tu lẳng lặng rụt về sau, dán chặt vào tường.
Lý Phá Tinh bắt đầu xài kế dụ dỗ: “Tế Tu, anh đối xử với chú có tốt không? Anh vì cứu chú mà bị người ta cắm một dao sâu quá là sâu.”
Lý Phá Tinh thở hổn hển, nói tiếp: “Bây giờ anh khó chịu quá, chú giúp anh một chút được không? Tín tức tố của chú rất dễ chịu, anh chỉ ngửi thôi, không làm gì chú đâu, thật đó.”
Tế Tu: “…Thực sự chỉ ngửi thôi?”
Lý Phá Tinh: “Thật!”
Lúc Tế Tu bước từng bước một về phía Lý Phá Tinh, y đã hơi hối hận.
Cơ mà hối hận cũng vô dụng.
…
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Hôm sau.
Lý Phá Tinh đỡ cái hông mềm nhũn ngồi dậy, liếc Tế Tu bên cạnh đã ăn mặc chỉnh tề. Nghĩ lại chuyện hôm qua, hắn không khỏi xấu hổ. Hắn chống đất đứng dậy, giả vờ hung dữ nói: “Tế Tu, mịa nếu chú mà dám nói chuyện này với ai, chúng ta khỏi làm huynh đệ nữa.”
Huynh đệ?
Tế Tu mặt không đổi sắc quay đầu.
Cái người đàn ông tối qua còn nằm dưới người y hô “Cục cưng giỏi quá” giờ bảo tiếp tục làm huynh đệ với y?!
Lý Phá Tinh nói tiếp: “Chuyện anh là Omega cũng phải giữ bí mật tuyệt đối!”
Tế Tu xoay người đối mặt với tường, không muốn nhìn hắn: “Mặc quần áo vào.”
Lý Phá Tinh cúi đầu, giờ mới nhớ ra mình không mặc gì.
Ban nãy hắn cứ thế nói chuyện với Tế Tu, chẳng trách từ đầu tới cuối Tế Tu không nhìn hắn…
Lý Phá Tinh nghiêm mặt mặc quần áo vào. Mặc xong, hắn nhìn đống báo nhàu nhĩ nát bét dưới đất, vô thức hồi tưởng tỉ mỉ, khuôn mặt càng xí hổ mà đỏ hơn. Hắn thô bạo ngồi xổm xuống, vo báo thành một cục.
Tế Tu đưa lưng về phía hắn tai cũng đỏ bừng.
Chờ tới lúc Lý Phá Tinh dọn xong báo, cửa cũng được mở ra. Tế Tu trả phí cứu viện qua đầu cuối, bước đi trước.
Lý Phá Tinh nhanh chóng chạy tới thùng rác cách đó không xa, vứt báo, sau đó chạy đến chỗ Tế Tu.
Tế Tu thấy Lý Phá Tinh đi theo, bước nhanh hơn. Lý Phá Tinh chạy vài bước đã đuổi kịp y.
Lý Phá Tinh lặng lẽ quay đầu liếc hắn. Tế Tu là nam sinh có ngoại hình đỉnh nhất hắn từng thấy, da thịt trắng trẻo, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ, ngay cả dáng môi mím chặt vì tâm trạng không tốt của y lúc này cũng đẹp muốn chết. Cả người y hệt như một tác phẩm nghệ thuật được trưng bày trong tủ kính.
Thế mà, hôm qua mình lại bắt tác phẩm nghệ thuật…
Hắn thấy Tế Tu hơi nhíu mày, mắt nhìn thẳng, không muốn để ý đến mình, trong lòng hổ thẹn muốn chết.
Đêm qua Tế Tu người ta đã trốn trong góc phòng rồi, ấy thế mà hắn cứ dụ người ta ra hoài.
Chính mồm nói “Anh chỉ ngửi ngửi chứ không làm gì đâu”, cuối cùng lại ôm người ta.
Chính mồm nói “Anh chỉ ôm tí chứ không sờ linh tinh đâu”, cuối cùng lại lột quần áo người ta.
Chính mồm nói “Anh có thể hôn cái không, chỉ một cái thôi”, cuối cùng lại để người ta hôn quên hết trời đất.
Hắn Lý Phá Tinh thật vô liêm sỉ, nói không giữ lời.
Tế Tu là đứa trẻ ngoan ngoãn xiết bao, tuổi còn nhỏ đã bị hắn giày xéo như thế…
Hắn còn xứng làm đại ca không?!
Ở trong sách, Lý Phá Tinh hắn chính là một tên cặn bã lừa chịch, dụ dỗ thiếu niên vô tội, chịu vạn người chửi rủa!
Hai người bọn họ sóng vai đi, không ai nói một lời. Bầu không khí áp lực tới cực điểm.
Trong lòng Tế Tu hết sức phức tạp. Y chưa từng gặp chuyện thế này, y nghĩ, hôm qua y đi tới chỗ Lý Phá Tinh làm chi, y biết rõ ràng là khi Omega phát tình sẽ đánh mất lý trí, vậy mà còn tin Lý Phá Tinh sẽ chỉ ngửi một chút. Y lại nghĩ tiếp, thực ra hôm qua y có thể đánh ngất Lý Phá Tinh, hoặc đánh ngất chính mình, không thì có thể cắn tuyến thể sau gáy Lý Phá Tinh để ký hiệu tạm thời.
Thế nhưng, y lại chọn cách giải quyết bết bát nhất. Thậm chí… Thậm chí y còn thành kết trong cơ thể Lý Phá Tinh.
Y kiềm chế không cắn tuyến thể của Lý Phá Tinh, không rót tính tức tố của mình vào để ký hiệu hoàn toàn hắn, cũng chỉ vì Lý Phá Tinh đẩy y hô to: “Ký hiệu khi thành kết sẽ mang thai!” nên mới tỉnh táo lại.
Trước đó, y gần như triệt để mất trí.
Nhất là sáng hôm nay, khi nhìn thấy vết xanh tím loang lổ trên người Lý Phá Tinh, y càng cảm thấy mình đúng là cầm thú. Tế Tu chưa từng nghĩ sẽ sống trọn đời với một Omega, thậm chí, y chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ kết hôn, sinh con với một người nào đó, trong kế hoạch của y, cuộc đời y chưa từng xuất hiện bất cứ ai.
Nhưng mà…
Y đã ngủ với một Omega.
Đã vậy, đó còn là anh Tinh đã cứu y khỏi vũng bùn.
Đúng lúc này, Lý Phá Tinh bỗng kéo kéo tay áo Tế Tu. Tế Tu quay sang nhìn hắn. Lý Phá Tinh nói: “Chuyện hôm qua—“
“Em sẽ chịu trách nhiệm với anh.”
“Có phải chú vẫn còn giận không?”
Hai người đồng thời thốt ra.
Tế Tu sửng sốt, y lại nhìn con đường phía trước: “Không giận.”
Lý Phá Tinh phản ứng chậm hơn y một chút: “Gì cơ?! Chịu trách nhiệm!?! Không không không không.. Chú ngàn vạn lần đừng làm vậy! Anh là trai thẳng, chỉ thích con gái thôi, tốt nhất là nữ Omega! Chú… Chú không được không được không được không được không được!!!”
Nghe Lý Phá Tinh nói liên tục năm từ “Không được”, Tế Tu nhìn y bằng khuôn mặt không cảm xúc, môi mím chặt, không nói gì. Y xoay người, tiếp tục đi về phía trước.
Lý Phá Tinh theo sau, thành khẩn nói: “Chuyện này là lỗi của anh, anh xin lỗi chú! Chú bảo anh làm gì cũng được! Hay để anh mua cơm cho chú hai tháng, hoặc lấy nước hai tháng cũng được, không thì anh tới dọn phòng cho chú hai tháng?”
Tế Tu: “Không cần, cũng không phải lỗi của anh.”
Lý Phá Tinh: “Là lỗi của anh mà.”
Tế Tu không nói tiếp.
Lý Phá Tinh thấy cách đó không xa có một quán mì, lập tức kéo Tế Tu đi tới: “Đói không, vào đây ăn đi, anh mời chú!”
Tế Tu nhíu mày định từ chối, nhưng Lý Phá Tinh đã kéo y vào quán, còn nói to với bà chủ: “Cho tôi hai bát mì đắt nhất chỗ này!”
“Được!” Bà chủ hét to: “Hai bát mì bò đắt nhất!”
Tế Tu kéo Lý Phá Tinh: “Lý Phá Tinh…”
Lý Phá Tinh hào khí ngất trời, phất tay: “Không có gì! Anh Tinh có tiền!”
Tế Tu: “…Bây giờ là chín giờ, đã bắt đầu vào tiết hai, là giờ của phó hiệu trưởng Mã.”
Vừa nhắc tới phó hiệu trưởng Mã, Lý Phá Tinh đã nghĩ ngay tới bản kiểm điểm mười ngàn chữ.
Lý Phá Tinh: “Đệt!”
Hắn báo với bà chủ: “Đừng làm, đừng làm, chúng tôi không ăn nữa!”
Bà chủ: “Vậy cũng phải trả tiền, tiệm tôi đang nấu rồi!”
Lý Phá Tinh: “Hợ, bao nhiêu tiền?”
Bà chủ: “Ba mươi tư.”
Đầu cuối của Lý Phá Tinh mua thuốc ức chế dỏm hết sạch tiền, may mà hắn có mang theo ví. Hắn móc ví ra lật nửa buổi, lúng túng bảo Tế Tu: “Huynh đệ, anh còn thiếu một ít, chỉ cần bù số lẻ thôi.”
“Thiếu bao nhiêu?”
Lý Phá Tinh moi trong ví ra bốn đồng xu, đặt trong lòng bàn tay, ngượng ngùng nói: “Thiếu ba mươi.”
Tế Tu:…
Thế nhưng, một phút, hai phút trôi qua, mùi tín tức tố ngày càng nồng.
“Có vấn đề gì vậy?” Tế Tu hỏi.
Lý Phá Tinh: “Anh cũng không biết, huynh đệ à…”
Tế Tu: “Ném vỏ chai thuốc cho em.”
Cả người Lý Phá Tinh mềm nhũn, hắn gần như dùng hết sức lực mới ném được chai thuốc cho Tế Tu.
Tế Tu nhìn thuốc, trầm mặc.
“Thuốc ức chế anh dùng không có mã số chuyên dụng của đế quốc cấp, là hàng giả.”
Lý Phá Tinh: “…Đệt! Mịa nó cái gì cũng làm giả được!”
Thuốc ức chế và thuốc che tín tức tố được quốc gia cấp cho học sinh qua trường học, cơ mà Lý Phá Tinh phịa mình là Alpha, giấu giấy kết quả, cổ tay đeo đầu cuối đặc biệt chỉ dành cho Omega và Alpha, vì vậy khi đăng ký danh sách, lớp trưởng Trần Lâm An liền ghi hắn là Alpha. Thế nên, các Omega khác nhận được thuốc ức chế, còn hắn chỉ được hai bình xịt che tín tức tố Alpha vô dụng.
Lý Phá Tinh đánh lộn bị thương, phải nghỉ học một năm, lớn hơn các học sinh cùng lớp một tuổi, bác sĩ nói hắn sẽ sớm phát tình, vì vậy hắn không dám chủ quan, cắn răng rút sạch túi, tự lên mạng mua thuốc ức chế và bình xịt dành cho Omega.
… Kết quả mua phải hàng dỏm.
Thời gian cứ thế trôi qua, hai người đều chịu dày vò khổ sở.
Đối với Lý Phá Tinh mà nói, tuy Tế Tu cách hắn mười mấy mét, nhưng tín tức tố của y vẫn bay thẳng vào mũi hắn. Hắn muốn lại gần Tế Tu một chút, đáng tiếc lại không đứng lên nổi. Lý Phá Tinh thở ngày càng mạnh, hắn ngó Tế Tu trong góc, phì phò nói: “Chú… Chú tránh xa thế làm chi?”
Tế Tu: …
Lý Phá Tinh: “Chú có thể nhích lại gần anh tí được không?”
Tế Tu lẳng lặng rụt về sau, dán chặt vào tường.
Lý Phá Tinh bắt đầu xài kế dụ dỗ: “Tế Tu, anh đối xử với chú có tốt không? Anh vì cứu chú mà bị người ta cắm một dao sâu quá là sâu.”
Lý Phá Tinh thở hổn hển, nói tiếp: “Bây giờ anh khó chịu quá, chú giúp anh một chút được không? Tín tức tố của chú rất dễ chịu, anh chỉ ngửi thôi, không làm gì chú đâu, thật đó.”
Tế Tu: “…Thực sự chỉ ngửi thôi?”
Lý Phá Tinh: “Thật!”
Lúc Tế Tu bước từng bước một về phía Lý Phá Tinh, y đã hơi hối hận.
Cơ mà hối hận cũng vô dụng.
…
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Hôm sau.
Lý Phá Tinh đỡ cái hông mềm nhũn ngồi dậy, liếc Tế Tu bên cạnh đã ăn mặc chỉnh tề. Nghĩ lại chuyện hôm qua, hắn không khỏi xấu hổ. Hắn chống đất đứng dậy, giả vờ hung dữ nói: “Tế Tu, mịa nếu chú mà dám nói chuyện này với ai, chúng ta khỏi làm huynh đệ nữa.”
Huynh đệ?
Tế Tu mặt không đổi sắc quay đầu.
Cái người đàn ông tối qua còn nằm dưới người y hô “Cục cưng giỏi quá” giờ bảo tiếp tục làm huynh đệ với y?!
Lý Phá Tinh nói tiếp: “Chuyện anh là Omega cũng phải giữ bí mật tuyệt đối!”
Tế Tu xoay người đối mặt với tường, không muốn nhìn hắn: “Mặc quần áo vào.”
Lý Phá Tinh cúi đầu, giờ mới nhớ ra mình không mặc gì.
Ban nãy hắn cứ thế nói chuyện với Tế Tu, chẳng trách từ đầu tới cuối Tế Tu không nhìn hắn…
Lý Phá Tinh nghiêm mặt mặc quần áo vào. Mặc xong, hắn nhìn đống báo nhàu nhĩ nát bét dưới đất, vô thức hồi tưởng tỉ mỉ, khuôn mặt càng xí hổ mà đỏ hơn. Hắn thô bạo ngồi xổm xuống, vo báo thành một cục.
Tế Tu đưa lưng về phía hắn tai cũng đỏ bừng.
Chờ tới lúc Lý Phá Tinh dọn xong báo, cửa cũng được mở ra. Tế Tu trả phí cứu viện qua đầu cuối, bước đi trước.
Lý Phá Tinh nhanh chóng chạy tới thùng rác cách đó không xa, vứt báo, sau đó chạy đến chỗ Tế Tu.
Tế Tu thấy Lý Phá Tinh đi theo, bước nhanh hơn. Lý Phá Tinh chạy vài bước đã đuổi kịp y.
Lý Phá Tinh lặng lẽ quay đầu liếc hắn. Tế Tu là nam sinh có ngoại hình đỉnh nhất hắn từng thấy, da thịt trắng trẻo, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ, ngay cả dáng môi mím chặt vì tâm trạng không tốt của y lúc này cũng đẹp muốn chết. Cả người y hệt như một tác phẩm nghệ thuật được trưng bày trong tủ kính.
Thế mà, hôm qua mình lại bắt tác phẩm nghệ thuật…
Hắn thấy Tế Tu hơi nhíu mày, mắt nhìn thẳng, không muốn để ý đến mình, trong lòng hổ thẹn muốn chết.
Đêm qua Tế Tu người ta đã trốn trong góc phòng rồi, ấy thế mà hắn cứ dụ người ta ra hoài.
Chính mồm nói “Anh chỉ ngửi ngửi chứ không làm gì đâu”, cuối cùng lại ôm người ta.
Chính mồm nói “Anh chỉ ôm tí chứ không sờ linh tinh đâu”, cuối cùng lại lột quần áo người ta.
Chính mồm nói “Anh có thể hôn cái không, chỉ một cái thôi”, cuối cùng lại để người ta hôn quên hết trời đất.
Hắn Lý Phá Tinh thật vô liêm sỉ, nói không giữ lời.
Tế Tu là đứa trẻ ngoan ngoãn xiết bao, tuổi còn nhỏ đã bị hắn giày xéo như thế…
Hắn còn xứng làm đại ca không?!
Ở trong sách, Lý Phá Tinh hắn chính là một tên cặn bã lừa chịch, dụ dỗ thiếu niên vô tội, chịu vạn người chửi rủa!
Hai người bọn họ sóng vai đi, không ai nói một lời. Bầu không khí áp lực tới cực điểm.
Trong lòng Tế Tu hết sức phức tạp. Y chưa từng gặp chuyện thế này, y nghĩ, hôm qua y đi tới chỗ Lý Phá Tinh làm chi, y biết rõ ràng là khi Omega phát tình sẽ đánh mất lý trí, vậy mà còn tin Lý Phá Tinh sẽ chỉ ngửi một chút. Y lại nghĩ tiếp, thực ra hôm qua y có thể đánh ngất Lý Phá Tinh, hoặc đánh ngất chính mình, không thì có thể cắn tuyến thể sau gáy Lý Phá Tinh để ký hiệu tạm thời.
Thế nhưng, y lại chọn cách giải quyết bết bát nhất. Thậm chí… Thậm chí y còn thành kết trong cơ thể Lý Phá Tinh.
Y kiềm chế không cắn tuyến thể của Lý Phá Tinh, không rót tính tức tố của mình vào để ký hiệu hoàn toàn hắn, cũng chỉ vì Lý Phá Tinh đẩy y hô to: “Ký hiệu khi thành kết sẽ mang thai!” nên mới tỉnh táo lại.
Trước đó, y gần như triệt để mất trí.
Nhất là sáng hôm nay, khi nhìn thấy vết xanh tím loang lổ trên người Lý Phá Tinh, y càng cảm thấy mình đúng là cầm thú. Tế Tu chưa từng nghĩ sẽ sống trọn đời với một Omega, thậm chí, y chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ kết hôn, sinh con với một người nào đó, trong kế hoạch của y, cuộc đời y chưa từng xuất hiện bất cứ ai.
Nhưng mà…
Y đã ngủ với một Omega.
Đã vậy, đó còn là anh Tinh đã cứu y khỏi vũng bùn.
Đúng lúc này, Lý Phá Tinh bỗng kéo kéo tay áo Tế Tu. Tế Tu quay sang nhìn hắn. Lý Phá Tinh nói: “Chuyện hôm qua—“
“Em sẽ chịu trách nhiệm với anh.”
“Có phải chú vẫn còn giận không?”
Hai người đồng thời thốt ra.
Tế Tu sửng sốt, y lại nhìn con đường phía trước: “Không giận.”
Lý Phá Tinh phản ứng chậm hơn y một chút: “Gì cơ?! Chịu trách nhiệm!?! Không không không không.. Chú ngàn vạn lần đừng làm vậy! Anh là trai thẳng, chỉ thích con gái thôi, tốt nhất là nữ Omega! Chú… Chú không được không được không được không được không được!!!”
Nghe Lý Phá Tinh nói liên tục năm từ “Không được”, Tế Tu nhìn y bằng khuôn mặt không cảm xúc, môi mím chặt, không nói gì. Y xoay người, tiếp tục đi về phía trước.
Lý Phá Tinh theo sau, thành khẩn nói: “Chuyện này là lỗi của anh, anh xin lỗi chú! Chú bảo anh làm gì cũng được! Hay để anh mua cơm cho chú hai tháng, hoặc lấy nước hai tháng cũng được, không thì anh tới dọn phòng cho chú hai tháng?”
Tế Tu: “Không cần, cũng không phải lỗi của anh.”
Lý Phá Tinh: “Là lỗi của anh mà.”
Tế Tu không nói tiếp.
Lý Phá Tinh thấy cách đó không xa có một quán mì, lập tức kéo Tế Tu đi tới: “Đói không, vào đây ăn đi, anh mời chú!”
Tế Tu nhíu mày định từ chối, nhưng Lý Phá Tinh đã kéo y vào quán, còn nói to với bà chủ: “Cho tôi hai bát mì đắt nhất chỗ này!”
“Được!” Bà chủ hét to: “Hai bát mì bò đắt nhất!”
Tế Tu kéo Lý Phá Tinh: “Lý Phá Tinh…”
Lý Phá Tinh hào khí ngất trời, phất tay: “Không có gì! Anh Tinh có tiền!”
Tế Tu: “…Bây giờ là chín giờ, đã bắt đầu vào tiết hai, là giờ của phó hiệu trưởng Mã.”
Vừa nhắc tới phó hiệu trưởng Mã, Lý Phá Tinh đã nghĩ ngay tới bản kiểm điểm mười ngàn chữ.
Lý Phá Tinh: “Đệt!”
Hắn báo với bà chủ: “Đừng làm, đừng làm, chúng tôi không ăn nữa!”
Bà chủ: “Vậy cũng phải trả tiền, tiệm tôi đang nấu rồi!”
Lý Phá Tinh: “Hợ, bao nhiêu tiền?”
Bà chủ: “Ba mươi tư.”
Đầu cuối của Lý Phá Tinh mua thuốc ức chế dỏm hết sạch tiền, may mà hắn có mang theo ví. Hắn móc ví ra lật nửa buổi, lúng túng bảo Tế Tu: “Huynh đệ, anh còn thiếu một ít, chỉ cần bù số lẻ thôi.”
“Thiếu bao nhiêu?”
Lý Phá Tinh moi trong ví ra bốn đồng xu, đặt trong lòng bàn tay, ngượng ngùng nói: “Thiếu ba mươi.”
Tế Tu:…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook