Gì Con Của Cậu Ấy Là Con Của Tôi
Chương 9: Đòn Sát Thủ Bất Đắc Dĩ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Editor: Tô
Beta: Mian
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Ngoại thành trước không có thôn sau không có điếm, toàn bộ khu vực này đều là núi cao rừng rậm, nhưng lại là điều kiện tốt nhất để ẩn náu.

Liễu Sùng đưa Trình Ương vào một chỗ rừng cây rậm rạp, lợi dụng địa hình phức tạp để tránh thoát sự truy kích của cảnh sát.

Trước không có thôn sau không có điếm: đồng không mông quạnh, khỉ ho cò gáy.

Khi hoàng hôn buông xuống, cỏ cây đồi núi bốn bề được bao phủ bởi sắc vàng của ánh tịch dương, khiến cho cả vùng sơn dã trở nên huyền bí mà thanh bình.

Liễu Sùng ôm Trình Ương đau đến mức ý thức mơ hồ ra khỏi rừng cây, tìm một chỗ khuất dừng lại nghỉ ngơi.

Anh nửa ôm Trình Ương lấy balo lót ở dưới cho cậu ngồi, lại cởi áo khoác ra cẩn thận đắp lên trên người cậu, tay phải run rẩy nhưng cố gắng cẩn thận từng li từng tí lau mồ hôi cho cậu.

Vuốt lại mái tóc đen nhánh xốc xếch ướt đẫm mồ hôi, sau đó đưa tay nhẹ nhàng đặt lên bụng cậu, giữa chân mày tràn đầy đau lòng nhìn hai mắt nhắm nghiền của Trình Ương, khô khốc hỏi "Còn đau không em?"
Thể lực của Trình Ương đã kiệt quệ vì từng đợt đau dữ dội, may mắn cơn đau không nặng thêm mà dần dần thuyên giảm.

Cậu ráng nặn ra một nụ cười, nắm lấy áo đang đắp trên người tựa như tìm kiếm cảm giác an toàn, yếu ớt nói: "Đã tốt hơn nhiều rồi."
Liễu Sùng đau lòng muốn chết, càng đau lòng Trình Ương lại càng hận Liễu Hoa Cường đã ép bọn họ đến nông nỗi này.

Anh kìm nén lửa giận cúi đầu hôn lên trán Trình Ương, nhỏ giọng trấn an "Rời khỏi đây chúng ta lập tức đi bệnh viện kiểm tra nhé."
Trình Ương cũng không đáp, cậu đã sớm mệt mỏi tựa vào trong ngực Liễu Sùng ngủ thiếp đi.

Liễu Sùng để cậu nắm quần áo trên người mình, lúc đưa tay vuốt ve khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi của Trình Ương không khỏi nghĩ tới Liễu Hoa Cường đã bức cậu tới mức này, trong mắt bỗng thoáng qua một tia tàn nhẫn.

——Cứ chờ đó.

Sắc trời càng ngày càng một tối, xung quanh bắt đầu trở nên lạnh, Trình Ương vẫn đang ngủ, cậu ngủ một giấc rất an ổn.


Liễu Sùng không nỡ đánh thức cậu dậy, sợ sau khi dậy bụng lại không thoải mái liền một mực duy trì tư thế không nhúc nhích mặc cho cậu tựa vào.

Hồi lâu sau vẫn không thấy Trình Ương có dấu hiệu tỉnh lại, anh đành phải rút cái túi đang lót cho cậu ở dưới ra đeo lên trước ngực, nhẹ nhàng đặt Trình Ương lên trên lưng, bước chân vào màn đêm quay về.

Những cảnh sát kia có thông minh cỡ nào đi nữa cũng không thể nào đoán được bọn họ sẽ lặn lội quay lại trạm thu phí.

Dọc đường đi ngoại trừ tiếng côn trùng kêu và tiếng gió lay cỏ ra thì không có bất cứ âm thanh nào, Liễu Sùng vẫn không dám lấy điện thoại ra soi, lại tận lực bước chân thật nhẹ, rất sợ kinh động cảnh sát vẫn còn lục soát gần đây thì rắc rối.

Anh cõng Trình Ương đi bộ một đường trong bóng tối quay trở lại trạm thu phí.

Anh núp trong bóng tối quan sát hồi lâu, thấy xung quanh thực sự không còn lực lượng cảnh sát mới lên đường cao tốc.

Sau khi đi ngược hướng trạm thu phí một thời gian dài mới tìm được vành đai khẩn cấp, vội vàng đặt Trình Ương xuống tựa vào lan can đi đón xe.


Vành đai đỗ xe khẩn cấp (dải đỗ xe khẩn cấp; bố trí) đề cập đến khu vực đỗ xe tạm thời trên đường cao tốc và đường chính khi phương tiện bị hỏng hóc tạm thời hoặc các nguyên nhân khác của việc đỗ xe khẩn cấp.

Vành đai đỗ xe khẩn cấp chỉ được sử dụng trong trường hợp khẩn cấp và không được sử dụng mà không có lý do.

Nửa đêm đón xe trên đường cao tốc hết sức khó khăn, các bác tài đi đường ban đêm canh phòng cẩn thận sợ bị cướp giật, may mà trên đời này không thiếu người tử tế.

Trải qua gần một tiếng đồng hồ ở chỗ này, cuối cùng cũng có một người tài xế xe tải sẵn sàng tấp vào lề chở bọn họ, hết sức nhiệt tình xuống xe giúp Liễu Sùng lấy đồ, sau khi lên xe thấy sắc mặt Trình Ương không tốt còn đã chủ động lấy đồ cho hai người ăn.

Sau khi đi xe tải vào thành phố D, Liễu Sùng cưỡng ép nhét một trăm nhân dân tệ cho bác tài, từ tận đáy lòng nói cảm ơn, sau đó anh liền đưa Trình Ương đã chuyển biến tốt đến bệnh viện để khám bệnh, còn hết sức cẩn thận mua khẩu trang đeo lên.

Anh vốn là muốn cho Trình Ương kiểm tra toàn diện, để tránh cho cái bệnh tình tiềm ẩn gì đó phát tác gây hại cho Trình Ương.

Nhưng mà phòng siêu âm đã đóng cửa, chỉ đành phải qua phòng khám bệnh trước xem là vấn đề gì.

Vị bác sĩ trẻ chỉ hỏi vài câu sau đó không trả lời gì liền kê đơn thuốc yêu cầu họ truyền nước biển, Liễu Sùng hết sức không ưa thái độ cẩu thả của bác sĩ, kiên nhẫn hỏi: "Cậu ấy bị vấn đề gì, có nghiêm trọng không?"

Bác sĩ cũng không ngẩng đầu lên nói "Co thắt phế quản, không phải vấn đề gì lớn, dùng một ít đường gluco để bổ sung □ □ thể lực, ngủ một giấc là được rồi, từ nay về sau khuyên cậu nên khởi động trước khi chạy, để tránh gặp lại vấn đề tương tự."
Co thắt phế quản (Bronchospasm) là tình trạng mà các bắp thịt chung quanh đường thở trong phổi bị co rút.

Điều này làm cho khó thở ra và gây nên chứng thở "khò khè" (:wheezing") là một tiếng thở cao (a high-pitched whistling sound) khi thở ra.

Co thắt phế quản cũng có thể gây nên ho thường xuyên mà không có tiếng khò khè.

Liễu Sùng nửa tin nửa ngờ, luôn cảm thấy triệu chứng có chút không đồng nhất, đau thành bộ dạng đó nhìn thế nào cũng không giống co thắt phế quản.

Tuy nhiên bác sĩ nói như vậy anh có xoắn xuýt cũng không có ý nghĩa gì, đành phải cầm hồ sơ bệnh án dẫn Trình Ương đi lấy thuốc, tìm giường cho cậu nằm.

Trong lúc chờ y tá pha thuốc, anh chạy đi mua mì chờ cậu ăn xong sau đó ngồi trên ghế đẩu trông nom cậu truyền nước biển.

Lúc này đã là nửa đêm, ở bệnh viện rất an tĩnh, trong phòng bệnh chỉ có hai người bọn họ, Trình Ương ăn đồ nóng sắc mặt có hơi tốt lên chút.

Cậu nhìn về Liễu Sùng mặt mày đang nghiêm trọng nhìn chằm chằm đọc tờ hướng dẫn dùng thuốc, khoé miệng không kìm được cong lên, cậu nhích hướng vào phía trong muốn đối phương lên giường dựa vào mình.

Liễu Sùng vì hành động của cậu mà hoàn hồn, vẻ mặt đầy nghiêm túc nhìn tay có cắm kim của cậu "Cẩn thận đừng nhúc nhích, em ngủ một chút đi, anh canh cho."
Trình Ương gật đầu cười, ngoan ngoãn để hai tay sang một bên, nói với Liễu Sùng "Lên nằm một lát?"
Liễu Sùng cẩn thận tỉ mỉ nói "Em ngủ đi, không cần để ý anh."
Ấy thế mà Trình Ương lại hiếm thấy không chịu bỏ qua, Liễu Sùng mệt bao nhiêu cậu biết rõ hơn ai hết, vươn tay ra đặt trên cánh tay đối phương, quang minh chính đại nói "Ba chai nước thuốc lớn như vậy ít nhất cũng phải mất hai tiếng, anh không nghỉ ngơi tốt, lỡ như xảy ra tình huống đột xuất gì đó thì làm sao xử lý đây."
Liễu Sùng nhìn mu bàn tay trắng nõn của người nọ trên cánh tay mình, sau đó đột nhiên nắm tay cậu đứng dậy nằm xuống giường, quay đầu nhìn cậu khẽ cười "Em có thể nói thẳng ra là muốn ngủ với anh là được mà."
Trình Ương cũng cười theo, coi như là ngầm đồng ý.

Hai người bọn họ ngày hôm nay đã chịu quá nhiều khổ cực nên đều rất mệt mỏi, mệt nhất là Liễu Sùng, bôn ba cả ngày không chợp mắt, vừa nằm trên giường đã bắt đầu cảm thấy mệt rã rời.

Anh cố gắng giữ bản thân tỉnh táo giúp Trình Ương nhìn bình nước thuốc nhưng vô tình ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Trình Ương thấy vậy liền treo một tay kéo chăn đắp lên người anh, còn cậu thì nhìn chằm chằm bình nước thuốc.


Sau khi truyền hết nước thuốc đã là bốn năm giờ sáng, thời điểm này chính là lúc mệt mỏi nhất.

Liễu Sùng ngủ rất say, Trình Ương thử gọi anh một tiếng, thấy anh không chút phản ứng nào dứt khoát tìm y tá đang làm nhiệm vụ trực ca thay mới giường bệnh, mang những đồ vật có giá trị nhét vào trong chăn.

Hai người chen nhau trên chiếc giường bệnh chật hẹp ngủ một giấc tới hừng sáng, cho đến khi bị dì dọn vệ sinh đánh thức mới rời đi.

Liễu Sùng dẫn Trình Ương đi ăn sáng, đi qua cửa hàng nhỏ bên cạnh thấy điện thoại nên tiện tay gọi một cú điện thoại.

Điện thoại reo mấy tiếng đến gần khi tự động ngắt thì mới có người bắt máy.

Đầu bên kia rõ ràng vẫn còn chưa tỉnh ngủ, âm thanh lười biếng lại khàn khàn alo một tiếng.

Liễu Sùng cười khẩy "Cục trưởng, con trai đã trở thành tội phạm truy nã đang chạy trốn mà ngài còn có thể ngủ ngon như vậy, ngài cũng thật vô tư nhỉ."
Người kia chính là Liễu Hoa Cường, nghe thấy giọng của Liễu Sùng lập tức giật mình một cái, buồn ngủ gì đó bay mất ráo.

Ông theo bản năng nhìn số điện thoại, là điện thoại bàn gọi tới, vì vậy lập tức tìm một cái điện thoại khác chuẩn bị thông báo cho cảnh sát địa phương.

Liễu Sùng ở xa ngàn dặm tựa như nhìn thấy hành động của ông, nhởn nhơ vênh váo nói "Tôi có thể dùng điện thoại bàn gọi tới tất nhiên không sợ ông tới bắt tôi, cơ mà ông dám bắt sao?"
Liễu Hoa Cường cũng không sợ lời lẽ này của anh, một bên dùng điện thoại khác gửi tin nhắn một bên giễu cợt nói "Không dám? Mày cho tao cái lý do để tao không dám bắt mày đi?"
Cô gái trẻ đang ngủ bên cạnh bị hành động của ông đánh thức, liền hờn dỗi ngã vào người ông làm nũng, Liễu Hoa Cường buông điện thoại trong tay xuống trêu chọc người phụ nữ, vừa cười lạnh vừa trả lời điện thoại.

Liễu Sùng trấn định như thường nói "Lý do thì có mấy cái, tôi nói thử vài ba cái, ông xem chút lý do đó cái nào đầy đủ hơn.....Ví dụ như chuyện ông tìm người cưỡng hiếp con gái Hắc Sơn Báo rồi giết chết, giá hoạ cho Hắc Sơn Hổ để cho hai anh em bọn họ lục đục.

Ông có phiền không nếu tôi nói với họ, ông có nghĩ rằng hai băng nhóm này sẽ hợp tác với nhau làm ông khốn khổ chút.

Hoặc cũng có thể là chuyện thuê người giết cục trưởng thuế cục tiền nhiệm cho ông thượng vị, chuyện thuê lao động trẻ em để trồng □□..."
□□: Tô đoán là ma tuý!
Không đợi Liễu Sùng nói hết, Liễu Hoa Cường trong nháy mắt cả người đổ mồ hôi lạnh, hít một hơi rống lớn "Mày con mẹ nó đừng có mà nói bậy! Mày mà còn nói thêm một từ nữa lão tử không tha cho mày!"
Liễu Sùng cười thầm, anh còn biết nhiều hơn chuyện này.

Kiếp trước vì muốn hạ bệ Liễu Hoa Cường mà anh đã tốn không ít công sức tìm người thu thập những thứ bẩn thỉu ông ta đã làm, những thứ này đều là tiền đặt cược anh định giữ lại từ từ hành hạ ông ta.

Mặc dù sao khi sống lại ý thức được uy hiếp của Liễu Hoa Cường nhưng anh cũng chưa từng nghĩ tới sẽ dùng nó.


Tuy vậy hiện tại để có thể chung sống ổn định với Trình Ương anh không thể không tung ra, nhưng chỉ ném một phần mười mà thôi.

"Có phải nói bậy không trong lòng ông tự hiểu.

Vị trí cục trưởng nếu ngồi chán thì có thể kêu những người này đến làm phiền tôi.

Cơ mà tôi đoán ông có thể sẽ chọn tìm người bắn lén tiêu diệt tôi, đáng tiếc những thứ này tôi đã sao lưu vào mail từ lâu, 48 tiếng sau sẽ tự động gửi đến mail của □□." Liễu Sùng vẫn ung dung báo tên một mail, vô hại cười nói "Là cái này sao."
Liễu Hoa Cường nghe lời anh nói trước đó suýt chút nữa phát điên.

Quả thật ông có dự định tìm người giết anh, mà bây giờ ông nghe anh thậm chí có mail của □□ làm đường lui, trái tim ông tức thì nghẹn lại.

Tức giận và không cam lòng không thể bộc phát, ông cầm một chiếc điện thoại di động khác đập mạnh vào tường làm người phụ nữ trong tay giật mình, xong ông vẫn cảm thấy chưa đủ liền tức giận đá người phụ nữ đang dính trên người xuống, làm người phụ nữ sợ hãi lặn một vòng chạy ra khỏi phòng, sau đó mới cáu kỉnh hét "Súc sinh! Mày con mẹ nó muốn làm cái gì!"
Liễu Sùng trong nháy mắt trở nên vô cùng lạnh lùng "Không muốn để cho vợ và con trai đi thăm thù thì ra lệnh người ông rút lui đi.

Ông đã có một người con trai hiếu thuận như Liễu Kinh rồi, đừng có lúc nào cũng gây khó dễ với tôi.

Đúng rồi, thuận tiện để cảnh sát thông báo chứng minh tôi vô tội, nếu có bản lĩnh bôi nhọ cuộc đời tôi thì thế nào cũng phải tống ông đi ăn cơm tù mấy ngày bù lại mới được.

Nếu ông không tin có thể tìm người làm thử một chút, dù sao tôi chết có ông đệm lưng cũng không mất mát gì.

Cơ mà hôm nay đừng đưa tôi vào cục cảnh sát, tôi bị người của ông làm trì hoãn không ít thời gian, không còn nhiều thời gian nữa.

Không muốn đánh cược địa vị quyền lực của mình thì tốt hơn hết ông nên học cách quên đi việc mình có một đứa con trai như tôi."
Liễu Sùng hoàn toàn không cho Liễu Hoa Cường có thời gian phản ứng liền cúp điện thoại, trả tiền sau đó qua bên cạnh tìm Trình Ương.

Để lại Liễu Hoa Cường tức muốn cuồng bạo, lại không thể không gọi điện thoại tìm quan hệ giải quyết toàn bộ những chuyện này.

Ăn sáng xong đi ra, Trình Ương chuẩn bị đeo khẩu trang ra khỏi tiệm thì Liễu Sùng cầm lấy khẩu trang của cậu rồi ném vào thùng rác, nhìn cậu cười nói "Sau này không cần đeo cái này, cũng sẽ không để cho em chạy trốn đến co thắt phế quản nữa.

Hôm nay chúng ta sẽ ở khách sạn, kiểu dùng thẻ căn cước đó."
Trình Ương vừa nghe nói vậy cũng biết anh đã giải quyết rắc rối rồi, tâm trạng không khỏi vui vẻ, nhướng mày cười "Vậy chúng ta ổn định ở đây đi, không thì đi thuê nhà."
"Nếu em thích ở đây, anh sẽ thuê một căn nhà ngay bây giờ."
"Đi thôi."
Liễu Sùng cưng chiều cười cười nhìn cậu, không thèm để ý ánh mắt của người khác, dắt tay Trình Ương dần dần đi xa..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương