Ghét Thể Xác, Yêu Linh Hồn
-
Chương 11: Hoài Đan Bị truy sát (1)
Đứng trước ban công, mặc cho gió đêm thổi tung từng sợi tóc, Dương Chấn Phong vẫn nhìn về phía màn trời đêm đen kịt, trầm tư suy nghĩ. Hắn không thể tin được, trên trần đời này lại có sự phi lí xảy ra như vậy hay sao? Hai con người hoàn toàn không hề liên quan đến nhau vậy mà chỉ sau một vụ tai nạn giao thông lập tức hoàn đổi linh hồn! Điều này thật vô lí, không thể tin được. Nếu là Dương Chấn Phong trước đây, hắn sẽ không tin. Nhưng khi nhìn thấy sự thay đổi lạ lùng của Hoàng Đan Vi và nghe được cuộc nói chuyện của cô ta và cô gái tên Hoài Đan, hắn lập tức cho là thực, đối với hắn, điều này thật điên rồ nhưng không thể không tin.
Đang mải suy nghĩ, Dương Chấn Phong không hề hay biết có người đang đến, cho đến khi có một vòng tay mịn màng trắng muốt ôm eo từ phía sau lưng, hắn mới giật mình quay về hiện tại. Trịnh Kiều Anh không biết đến từ lúc nào, cất tiếng nhỏ nhẹ:
- Sao giờ này anh vẫn chưa ngủ?
- Còn em sao vẫn thức? Thức khuya không tốt cho sức khỏe! - Dương Chấn Phong lấy tay mình đặt lên đôi tay Trịnh Kiều Anh đang ôm mình.
- Nhớ anh không chịu được! - Trịnh Kiều Anh áp mặt và tấm lưng rắn chắc của hắn.
Dương Chấn Phong lập tức quay người, ôm cô ta vào lòng, thở hắt một hơi, nhẹ nhàng hỏi:
- Tại sao em lại tiếp cận Hoàng Đan Vi, cô ta đã giết hại chị em, em không sợ bản thân sẽ là nạn nhân tiếp theo ư?
- Em muốn báo thù cho chị, hơn nữa đã có anh bảo vệ em rồi. – Trịnh Kiều Anh áp mặt vào lưng hắn.
- Cô ta có thể làm hại em trước khi anh kịp cứu em đó! – Dương Chấn Phong nhíu mi.
- Anh! Hãy để em trả thù cho chị, để em giúp anh một tay. – Trịnh Kiều Anh nhỏ nhẹ đáp.
- Được rồi! Em muốn làm gì cô ta cũng được, nhưng phải cẩn thận đó, Hoàng Đan Vi không phải loại người dễ đối phó, em nhất định không được để cô ta làm hại em. – Gật đầu đồng ý với thỉnh cầu của Trịnh Kiều Anh, hắn nhẹ nhàng xoa đầu cô ta nhắc nhở:
- Em mau ngủ đi! Muộn rồi!
- Em có thể ngủ với anh được không? - Trịnh Kiều Anh ngước mặt lên nhìn hắn.
- Không được! Mau đi ngủ nào! – Dương Chấn Phong lắc đầu, sau đó nắm tay Trịnh Kiều Anh kéo về phòng.
Trịnh Kiều Anh lập tức khó chịu mè nheo:
- Anh! Anh nhớ chị không? Em nhớ chị!
Cánh tay đang nắm tay Trịnh Kiều Anh lập tức run lên. Thấy sự thay đổi nhanh chóng của hắn, Trịnh Kiều Anh mỉm cười, kéo Dương Chấn phong lại:
- Anh ôm em ngủ đi, ngủ một mình em không ngủ được.
- Không được! Em mau về phòng mình đi! – Dương Chấn Phong quả quyết, rồi lại kéo Trịnh Kiểu Anh về phòng.
Trịnh Kiều Anh thấy Dương Chấn Phong quả quyết như vậy, tức giận chu môi rồi bỏ đi trước, không đợi phải hắn kéo về phòng, cô ta đã dậm chân rời khỏi phòng Dương Chấn Phong thật nhanh. Nhìn theo bóng Trịnh Kiều Anh khuất dần sau cánh cửa, Dương Chấn Phong lắc đầu, đúng thật là Trịnh Kiều Anh có khuôn mặt giống hệt Kiều Dương, nhưng ở trong tim Dương Chấn Phong hắn luôn luôn tự động sinh ra một khoảng cách với Trịnh Kiều Anh, dường như hắn chỉ coi cô ta như em gái, không hề nảy sinh một chút tình cảm nam nữ nào. Dương Chấn Phong ngay lúc này thiết nghĩ, có lẽ ngoài Trịnh Kiều Dương ra, hắn sẽ chẳng bao giờ yêu nổi một ai nữa.
Trịnh Kiều Anh rời khỏi, Dương Chấn Phong lập tức quay lại bàn làm việc, thả mình xuống ghế, từ đầu đến cuối không hề rời mắt khỏi tập hồ sơ trên bàn, miệng không ngừng lẩm bẩm “Phạm Hoài Đan! Hoàng Đan Vi!”
Với tay lấy chiếc điện thoại, Dương Chấn Phong nhấn dãy số quen thuộc, đợi một lúc lâu đầu dây bên kia mới chịu nghe máy, giọng nói tràn đầy sự bực dọc:
- Biết bây giờ là mấy giờ không còn gọi!
- Tôi vừa gửi vào mail của cậu thông tin về một người, giúp tôi giết cô ta! – Dương Chấn Phong lạnh lùng đáp, mặc cho Lăng Thiên Vũ vẫn đang bốc hỏa, bình thường Lăng Thiên Vũ ít nói là thế, nhưng khi một ai đó cắt đứt giấc ngủ của hắn, hắn lập tức hóa điên.
Đang điên tiết định xả Dương Chấn Phong một trận, Lăng Thiên Vũ không ngờ mình bị hắn dội cho một gáo nước lạnh khi được giao cho nhiệm vụ giết người giữa đêm khuya thế này, lại còn là thời gian hắn đang say giấc nồng nữa.
- Cô ta đắc tội gì với cậu? – Lăng Thiên Vũ hỏi. – Cậu chưa bao giờ giết phụ nữ!
- Cậu không cần phải biết! Cứ làm giúp tôi là được, chỉ cần giết cô ta, nhớ đừng làm liên lụy tới người nhà! – Dương Chấn Phong đáp.
- Gia Bảo biết không?
- Tôi chưa nói với cậu ấy, có thể lại đang hưởng lạc ở đâu đó rồi, cậu giúp tôi nói với cậu ấy. – Nói rồi, Dương Chấn Phong không nói không rằng cúp máy, để lại Lăng Thiên Vũ với rất nhiều dấu hỏi chấm
trên đầu tiếp tục chui vào chăn ngủ cho tới sáng.
* * * * * *
- Hoài Đan! – Hoài Đan vừa bước ra khỏi cổng, Vương Nguyên Khôi đã chạy gọi với theo.
- Có chuyện gì? - Hoài Đan nhíu mi nhìn tên phiền phức mà cô thấy ghét nhất quả đất. Mấy lần, Hoài Đan đã bị hắn chọc tức đến nỗi cô không kìm chế được vung nắn đấm vào khuôn mặt đẹp trai của hắn, nhưng vì “công phu” của Vương Nguyên Khôi không tồi nên hắn đã tránh được rất dễ dàng.
Trước đây, Hoài Đan đấm được Vương Nguyên Khôi một quả là do hắn quá bất ngờ, hắn chưa bao giờ nghĩ có ngày Phạm Hoài Đan sẽ vô tình đấm vào khuôn mặt đẹp trai của hắn như vậy. Sau một thời gian thích ứng với sự thay đổi của Hoài Đan, Vương Nguyên Khôi bây giờ hoàn toàn có thế tránh khỏi mọi đòn tấn công của cô và Hoài Đan cũng nhận ra rằng, Vương Nguyên Khôi không phải một người bình thường.
- À! Không có gì! Chỉ là hôm nay thấy cậu đột nhiên vội ra về, thường ngày khi tan học cậu thường rất thong thả mà. – Vương Nguyên Khôi cười “hì hì”, nhìn Hoài Đan đáp.
- Mẹ nhắn tin nhờ tôi mua chút đồ trong siêu thị. – Hoài Đan trả lời, nói xong cô mới giật mình suy nghĩ, trước đây cô chưa bao giờ giải thích với bất cứ ai về hành động của mình. “Hừ!” – Khẽ thở dài một cái, Hoài Đan không đợi Vương Nguyên Khôi nói thêm câu gì đã xoay người bước đi, từ khi cô trở thành “Hoài Đan”, tính cách cũng dần thay đổi lúc nào không hay. Chẳng hạn như bố mẹ gọi thì phải “dạ”, bố mẹ nói thì phải “vâng”, trước kia cô chưa bao giờ dùng những từ ngữ như thế. Không chỉ vậy, Hoài Đan còn tự nhiên có cả một nhóm bạn chơi thân, một lớp học thân thiện chuyên bày trò trốn tiết và gạt giáo viên để “nhảy” giờ, cô…chưa bao giờ được sống một cuộc sống vui vẻ đến vậy, bản thân mình cười nhiều hơn từ lúc nào cũng không biết.
Bước đi được một đoạn, Hoài Đan thấy Vương Nguyên Khôi vẫn sánh bước đi ngang bằng cùng mình, cô nhíu mày nhìn hắn:
- Đi theo tôi làm gì?
- A ha! – Hắn cười – Đúng lúc tôi cũng cần ra siêu thị, đi cùng đi!
- Hừ! – Hoài Đan chẳng thèm ngó ngàng đến hắn nữa, tiếp tục nhìn thẳng và bước đi.
Quen với sự thay đổi lạ lùng của Hoài Đan một thời gian, Vương Nguyên Khôi hiểu rằng hành động “hừ” nhẹ không phản đối của cô có nghĩa là đã chấp thuận, hắn vui vẻ cười một mình rồi vỗ vai Hoài Đan nói:
- Đứng đây chờ! Tôi đi lấy xe.
Vương Nguyên Khôi vừa quay lưng chạy đi, Hoài Đan liền quay người lại nhìn theo bóng lưng hắn, cô thầm nghĩ Vương Nguyên Khôi chắc chắn không phải một người bình thường, vì một nam sinh 17 tuổi đơn thuần sẽ đi xe đạp đến trường chứ không phải tự mình lái một chiếc Lamborghini lúc nào cũng bóng loáng như vậy được, lại còn chưa đủ tuổi, chỉ có thể là một người cực kì có gia thế mới có khả năng làm những điều như vậy.
Chẳng mấy chốc, đúng như suy nghĩ của Hoài Đan, một chiếc Lamborghini màu bạc bóng loáng dừng ngay cạnh cô, Vương Nguyên Khôi ngồi trong xe hạ kính xuống, nhìn Hoài Đan nháy mắt một cái rồi ra hiệu ý bảo cô mau chóng ngồi lên xe. Thông thường, nếu là những cô gái khác, khi nhìn thấy chiếc siêu xe hạng sang của hắn, chắc chắn sẽ thốt lên khen ngợi, hoặc nếu “Hoài Đan trước đây”, có lẽ sẽ lưỡng lự không ngồi vào, nhưng riêng Hoài Đan bây giờ, cô lạnh lùng liếc Vương Nguyên Khôi một cái, sau đó mau chóng ngồi vào xe không một chút kiêng nể khiến Vương Nguyên Khôi có chút ngạc nhiên. Hoài Đan không ngần ngại ngồi ngay ghế phụ cạnh Vương Nguyên Khôi, không hề nhìn hắn mà thản nhiên như đang ngồi xe nhà, còn Vương Nguyên Khôi từ đầu đến cuối nhìn mọi hành động của Hoài Đan, khẽ cười, sau đó khởi động xe nhằm hướng siêu thị trung tâm thành phố mà tiến thẳng.
* * *
Rất nhanh chóng, hai người dừng lại trước cổng siêu thị lớn.
- Mẹ cậu nhờ cậu mua gì vậy? – Vương Nguyên Khôi bước đi bên cạnh Hoài Đan, nhìn cô mỉm cười hỏi.
- Đậu đỏ! – Hoài Đan đáp.
- Đậu đỏ? – Vương Nguyên Khôi ngạc nhiên, đậu đỏ là gì thật tình hắn cũng không biết.
- Là thứ này! – Hoài Đan giơ chiếc điện thoại lên trước mặt Vương Nguyên Khôi để hắn thấy hình ảnh đậu đỏ trên màn hình.
Ngay lập tức, Vương Nguyên Khôi bật cười thật lớn, hóa ra Hoài Đan cũng không biết đó là thứ gì vậy nên mới lên mạng tìm hỏi “ông bạn thông thái” Google sao? Thật buồn cười quá, hai người cùng dắt nhau đi siêu thị nhưng thực chất lại chẳng hề biết thứ mình cần mua là thứ gì! Có ai đi siêu thị mà như vậy không?
- Cười nhỏ! Cậu cần gây chú ý thêm? – Hoài Đan cau mày nhìn Vương Nguyên Khôi vẫn đang cười ha hả, đùa gì chứ, cô biết hắn rất đẹp trai, đẹp trai đến mức vừa mới bước chân xuống xe đã có nhiều cô đổ rần rần, giờ lại cười rõ là lớn tiếng, làm như muốn cả khu siêu thị lớn này tập trung nhìn hắn vậy!
- Tôi chưa đi siêu thị bao giờ. – Vương Nguyên Khôi thật thà kể.
- Tôi cũng vậy! – Hoài Đan “hừ” một tiếng, sau đó mặc Vương Nguyên Khôi phía sau mà đi vào trước.
Vương Nguyên Khôi nhìn theo bóng Hoài Đan, tâm tình bỗng chốc trở nên vui vẻ hơn bao giờ hết. Hắn nổi hứng nhìn trời, nhìn mây và vô tình…hắn nhìn thấy một người đàn ông mặc bộ đồ đen, khuôn mặt trùm mặt nạ kín mít cầm một khẩu súng bắn tỉa đang xác định mục tiêu bên dưới. Trong phút chốc, bộ não của Vương Nguyên Khôi như thể căng ra hết mức, hắn vội vã lao đến gần Hoài Đan đang đi đến trước cửa lớn siêu thị, vừa kinh hãi vừa hét lớn:
- Phạm Hoài Đan!
Nghe tiếng gọi, Hoài Đan giật mình quay người lại, cô còn không kịp lên tiếng hỏi, chỉ kịp nhìn thấy Vương Nguyên Khôi lao về phía mình. Hắn ôm chầm lấy cô, rồi cả hai cùng ngã xuống đất, bên cạnh tiếng “uỵch” do 2 người va đập mạnh xuống nền đất là một tiếng “Đoàng!” vang lên thật lớn. Mọi người xung quanh dừng mọi hoạt động, ai nấy kinh hãi nhìn hai người một nam một nữ đang ôm nhau nằm dưới đất, rồi lại ngước lên tìm kiếm người nào đó bắn súng trên sân thượng. Cả siêu thị bỗng chốc trở nên lộn xộn nhốn nháo hơn bao giờ hết, mọi người kéo nhau bỏ chạy, cảnh tượng trông rất hỗn loạn. Đâu đó vang lên tiếng kêu lớn “Gọi cảnh sát, gọi cảnh sát mau, ở đây có người dùng súng!”
- Có sao không? – Vương Nguyên Khôi vội vã đỡ Hoài Đan dậy rồi lai vội vàng lo lắng nhìn cô hỏi.
- Không! – Hoài Đan lắc đầu, ánh mắt có hơi ngạc nhiên trước sự lo lắng của Vương Nguyên Khôi dành cho mình, hắn lại còn vừa liều mạng cứu cô nữa. Từ trước đến nay, Hoài Đan chưa bao giờ có một người bạn lo lắng cho cô như vậy cả, chưa bao giờ...
- Cậu có đắc tội hay bị ai thù oán gì không? – Vương Nguyên Khôi lại hỏi.
Hoài Đan ngẫm nghĩ một lúc, nếu trước đây khi cô là Đan Vi, chắc là có nhiều lắm, nhưng giờ cô là Phạm Hoài Đan, một nữ sinh bình thường có chút nhút nhát này thì chắc chắc là không hề gây thù chuốc oán với ai. Nghĩ vậy, Hoài Đan liền lắc đầu đáp:
- Không hề!
- Kì lạ! Sao lại có người muốn ám sát cậu nhỉ? – Vương Nguyên Khôi nhíu mày.
- Ám sát tôi? Tiếng súng vừa rồi…? Là nhằm bắn tôi sao? – Hoài Đan ngạc nhiên, lại có người ám sát Phạm Hoài Đan ư?
- Ừ, tôi nhìn thấy một tên mặc đồ đen, bịt mặt đứng ở trên sân thượng của siêu thị đợi cậu đi đến trước cửa lớn, định giết cậu. – Vương Nguyên Khôi gật đầu quả quyết.
Hoài Đan nhíu mày, bắt đầu cảnh giác nhìn xung quanh. Cô lập tức nhận ra có gì đó không ổn, có rất nhiều người mặc đồ đen lảng vảng quanh đây. Nhưng, Hoài Đan chưa kịp phản ứng thì một tay đã bị Vương Nguyên Khôi kéo đi, hắn kéo cô chạy thật nhanh ra chỗ để xe, miệng không ngừng nói:
- Mau rời khỏi đây, ở đây rất nguy hiểm! Phạm Hoài Đan, đừng lo, tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu!
Hả? Hoài Đan có nói là cô sợ hãi hay lo lắng sao? Người bị truy sát là cô, sao tên Vương Nguyên Khôi này còn lo lắng hơn cả cô thế? Như thể hắn mới là người bị truy sát vậy! Nhưng, Hoài Đan thấy làm lạ, mấy người mặc đồ đen kia, cô thấy có gì đó không ổn, có cái gì đó rất quen nhưng Hoài Đan hiện tại lại không thể nhớ ra.
Khi hai người Hoài Đan và Vương Nguyên Khôi có ý rời đi thật nhanh, thì những người mặc đồ đen lảng vảng quanh đó cũng lập tức đuổi theo. Vương Nguyên Khôi mau chóng kéo Hoài Đan ngồi vào xe, không quên nhắc cô thắt dây an toàn rồi mau chóng lái xe rời đi.
Đang mải suy nghĩ, Dương Chấn Phong không hề hay biết có người đang đến, cho đến khi có một vòng tay mịn màng trắng muốt ôm eo từ phía sau lưng, hắn mới giật mình quay về hiện tại. Trịnh Kiều Anh không biết đến từ lúc nào, cất tiếng nhỏ nhẹ:
- Sao giờ này anh vẫn chưa ngủ?
- Còn em sao vẫn thức? Thức khuya không tốt cho sức khỏe! - Dương Chấn Phong lấy tay mình đặt lên đôi tay Trịnh Kiều Anh đang ôm mình.
- Nhớ anh không chịu được! - Trịnh Kiều Anh áp mặt và tấm lưng rắn chắc của hắn.
Dương Chấn Phong lập tức quay người, ôm cô ta vào lòng, thở hắt một hơi, nhẹ nhàng hỏi:
- Tại sao em lại tiếp cận Hoàng Đan Vi, cô ta đã giết hại chị em, em không sợ bản thân sẽ là nạn nhân tiếp theo ư?
- Em muốn báo thù cho chị, hơn nữa đã có anh bảo vệ em rồi. – Trịnh Kiều Anh áp mặt vào lưng hắn.
- Cô ta có thể làm hại em trước khi anh kịp cứu em đó! – Dương Chấn Phong nhíu mi.
- Anh! Hãy để em trả thù cho chị, để em giúp anh một tay. – Trịnh Kiều Anh nhỏ nhẹ đáp.
- Được rồi! Em muốn làm gì cô ta cũng được, nhưng phải cẩn thận đó, Hoàng Đan Vi không phải loại người dễ đối phó, em nhất định không được để cô ta làm hại em. – Gật đầu đồng ý với thỉnh cầu của Trịnh Kiều Anh, hắn nhẹ nhàng xoa đầu cô ta nhắc nhở:
- Em mau ngủ đi! Muộn rồi!
- Em có thể ngủ với anh được không? - Trịnh Kiều Anh ngước mặt lên nhìn hắn.
- Không được! Mau đi ngủ nào! – Dương Chấn Phong lắc đầu, sau đó nắm tay Trịnh Kiều Anh kéo về phòng.
Trịnh Kiều Anh lập tức khó chịu mè nheo:
- Anh! Anh nhớ chị không? Em nhớ chị!
Cánh tay đang nắm tay Trịnh Kiều Anh lập tức run lên. Thấy sự thay đổi nhanh chóng của hắn, Trịnh Kiều Anh mỉm cười, kéo Dương Chấn phong lại:
- Anh ôm em ngủ đi, ngủ một mình em không ngủ được.
- Không được! Em mau về phòng mình đi! – Dương Chấn Phong quả quyết, rồi lại kéo Trịnh Kiểu Anh về phòng.
Trịnh Kiều Anh thấy Dương Chấn Phong quả quyết như vậy, tức giận chu môi rồi bỏ đi trước, không đợi phải hắn kéo về phòng, cô ta đã dậm chân rời khỏi phòng Dương Chấn Phong thật nhanh. Nhìn theo bóng Trịnh Kiều Anh khuất dần sau cánh cửa, Dương Chấn Phong lắc đầu, đúng thật là Trịnh Kiều Anh có khuôn mặt giống hệt Kiều Dương, nhưng ở trong tim Dương Chấn Phong hắn luôn luôn tự động sinh ra một khoảng cách với Trịnh Kiều Anh, dường như hắn chỉ coi cô ta như em gái, không hề nảy sinh một chút tình cảm nam nữ nào. Dương Chấn Phong ngay lúc này thiết nghĩ, có lẽ ngoài Trịnh Kiều Dương ra, hắn sẽ chẳng bao giờ yêu nổi một ai nữa.
Trịnh Kiều Anh rời khỏi, Dương Chấn Phong lập tức quay lại bàn làm việc, thả mình xuống ghế, từ đầu đến cuối không hề rời mắt khỏi tập hồ sơ trên bàn, miệng không ngừng lẩm bẩm “Phạm Hoài Đan! Hoàng Đan Vi!”
Với tay lấy chiếc điện thoại, Dương Chấn Phong nhấn dãy số quen thuộc, đợi một lúc lâu đầu dây bên kia mới chịu nghe máy, giọng nói tràn đầy sự bực dọc:
- Biết bây giờ là mấy giờ không còn gọi!
- Tôi vừa gửi vào mail của cậu thông tin về một người, giúp tôi giết cô ta! – Dương Chấn Phong lạnh lùng đáp, mặc cho Lăng Thiên Vũ vẫn đang bốc hỏa, bình thường Lăng Thiên Vũ ít nói là thế, nhưng khi một ai đó cắt đứt giấc ngủ của hắn, hắn lập tức hóa điên.
Đang điên tiết định xả Dương Chấn Phong một trận, Lăng Thiên Vũ không ngờ mình bị hắn dội cho một gáo nước lạnh khi được giao cho nhiệm vụ giết người giữa đêm khuya thế này, lại còn là thời gian hắn đang say giấc nồng nữa.
- Cô ta đắc tội gì với cậu? – Lăng Thiên Vũ hỏi. – Cậu chưa bao giờ giết phụ nữ!
- Cậu không cần phải biết! Cứ làm giúp tôi là được, chỉ cần giết cô ta, nhớ đừng làm liên lụy tới người nhà! – Dương Chấn Phong đáp.
- Gia Bảo biết không?
- Tôi chưa nói với cậu ấy, có thể lại đang hưởng lạc ở đâu đó rồi, cậu giúp tôi nói với cậu ấy. – Nói rồi, Dương Chấn Phong không nói không rằng cúp máy, để lại Lăng Thiên Vũ với rất nhiều dấu hỏi chấm
trên đầu tiếp tục chui vào chăn ngủ cho tới sáng.
* * * * * *
- Hoài Đan! – Hoài Đan vừa bước ra khỏi cổng, Vương Nguyên Khôi đã chạy gọi với theo.
- Có chuyện gì? - Hoài Đan nhíu mi nhìn tên phiền phức mà cô thấy ghét nhất quả đất. Mấy lần, Hoài Đan đã bị hắn chọc tức đến nỗi cô không kìm chế được vung nắn đấm vào khuôn mặt đẹp trai của hắn, nhưng vì “công phu” của Vương Nguyên Khôi không tồi nên hắn đã tránh được rất dễ dàng.
Trước đây, Hoài Đan đấm được Vương Nguyên Khôi một quả là do hắn quá bất ngờ, hắn chưa bao giờ nghĩ có ngày Phạm Hoài Đan sẽ vô tình đấm vào khuôn mặt đẹp trai của hắn như vậy. Sau một thời gian thích ứng với sự thay đổi của Hoài Đan, Vương Nguyên Khôi bây giờ hoàn toàn có thế tránh khỏi mọi đòn tấn công của cô và Hoài Đan cũng nhận ra rằng, Vương Nguyên Khôi không phải một người bình thường.
- À! Không có gì! Chỉ là hôm nay thấy cậu đột nhiên vội ra về, thường ngày khi tan học cậu thường rất thong thả mà. – Vương Nguyên Khôi cười “hì hì”, nhìn Hoài Đan đáp.
- Mẹ nhắn tin nhờ tôi mua chút đồ trong siêu thị. – Hoài Đan trả lời, nói xong cô mới giật mình suy nghĩ, trước đây cô chưa bao giờ giải thích với bất cứ ai về hành động của mình. “Hừ!” – Khẽ thở dài một cái, Hoài Đan không đợi Vương Nguyên Khôi nói thêm câu gì đã xoay người bước đi, từ khi cô trở thành “Hoài Đan”, tính cách cũng dần thay đổi lúc nào không hay. Chẳng hạn như bố mẹ gọi thì phải “dạ”, bố mẹ nói thì phải “vâng”, trước kia cô chưa bao giờ dùng những từ ngữ như thế. Không chỉ vậy, Hoài Đan còn tự nhiên có cả một nhóm bạn chơi thân, một lớp học thân thiện chuyên bày trò trốn tiết và gạt giáo viên để “nhảy” giờ, cô…chưa bao giờ được sống một cuộc sống vui vẻ đến vậy, bản thân mình cười nhiều hơn từ lúc nào cũng không biết.
Bước đi được một đoạn, Hoài Đan thấy Vương Nguyên Khôi vẫn sánh bước đi ngang bằng cùng mình, cô nhíu mày nhìn hắn:
- Đi theo tôi làm gì?
- A ha! – Hắn cười – Đúng lúc tôi cũng cần ra siêu thị, đi cùng đi!
- Hừ! – Hoài Đan chẳng thèm ngó ngàng đến hắn nữa, tiếp tục nhìn thẳng và bước đi.
Quen với sự thay đổi lạ lùng của Hoài Đan một thời gian, Vương Nguyên Khôi hiểu rằng hành động “hừ” nhẹ không phản đối của cô có nghĩa là đã chấp thuận, hắn vui vẻ cười một mình rồi vỗ vai Hoài Đan nói:
- Đứng đây chờ! Tôi đi lấy xe.
Vương Nguyên Khôi vừa quay lưng chạy đi, Hoài Đan liền quay người lại nhìn theo bóng lưng hắn, cô thầm nghĩ Vương Nguyên Khôi chắc chắn không phải một người bình thường, vì một nam sinh 17 tuổi đơn thuần sẽ đi xe đạp đến trường chứ không phải tự mình lái một chiếc Lamborghini lúc nào cũng bóng loáng như vậy được, lại còn chưa đủ tuổi, chỉ có thể là một người cực kì có gia thế mới có khả năng làm những điều như vậy.
Chẳng mấy chốc, đúng như suy nghĩ của Hoài Đan, một chiếc Lamborghini màu bạc bóng loáng dừng ngay cạnh cô, Vương Nguyên Khôi ngồi trong xe hạ kính xuống, nhìn Hoài Đan nháy mắt một cái rồi ra hiệu ý bảo cô mau chóng ngồi lên xe. Thông thường, nếu là những cô gái khác, khi nhìn thấy chiếc siêu xe hạng sang của hắn, chắc chắn sẽ thốt lên khen ngợi, hoặc nếu “Hoài Đan trước đây”, có lẽ sẽ lưỡng lự không ngồi vào, nhưng riêng Hoài Đan bây giờ, cô lạnh lùng liếc Vương Nguyên Khôi một cái, sau đó mau chóng ngồi vào xe không một chút kiêng nể khiến Vương Nguyên Khôi có chút ngạc nhiên. Hoài Đan không ngần ngại ngồi ngay ghế phụ cạnh Vương Nguyên Khôi, không hề nhìn hắn mà thản nhiên như đang ngồi xe nhà, còn Vương Nguyên Khôi từ đầu đến cuối nhìn mọi hành động của Hoài Đan, khẽ cười, sau đó khởi động xe nhằm hướng siêu thị trung tâm thành phố mà tiến thẳng.
* * *
Rất nhanh chóng, hai người dừng lại trước cổng siêu thị lớn.
- Mẹ cậu nhờ cậu mua gì vậy? – Vương Nguyên Khôi bước đi bên cạnh Hoài Đan, nhìn cô mỉm cười hỏi.
- Đậu đỏ! – Hoài Đan đáp.
- Đậu đỏ? – Vương Nguyên Khôi ngạc nhiên, đậu đỏ là gì thật tình hắn cũng không biết.
- Là thứ này! – Hoài Đan giơ chiếc điện thoại lên trước mặt Vương Nguyên Khôi để hắn thấy hình ảnh đậu đỏ trên màn hình.
Ngay lập tức, Vương Nguyên Khôi bật cười thật lớn, hóa ra Hoài Đan cũng không biết đó là thứ gì vậy nên mới lên mạng tìm hỏi “ông bạn thông thái” Google sao? Thật buồn cười quá, hai người cùng dắt nhau đi siêu thị nhưng thực chất lại chẳng hề biết thứ mình cần mua là thứ gì! Có ai đi siêu thị mà như vậy không?
- Cười nhỏ! Cậu cần gây chú ý thêm? – Hoài Đan cau mày nhìn Vương Nguyên Khôi vẫn đang cười ha hả, đùa gì chứ, cô biết hắn rất đẹp trai, đẹp trai đến mức vừa mới bước chân xuống xe đã có nhiều cô đổ rần rần, giờ lại cười rõ là lớn tiếng, làm như muốn cả khu siêu thị lớn này tập trung nhìn hắn vậy!
- Tôi chưa đi siêu thị bao giờ. – Vương Nguyên Khôi thật thà kể.
- Tôi cũng vậy! – Hoài Đan “hừ” một tiếng, sau đó mặc Vương Nguyên Khôi phía sau mà đi vào trước.
Vương Nguyên Khôi nhìn theo bóng Hoài Đan, tâm tình bỗng chốc trở nên vui vẻ hơn bao giờ hết. Hắn nổi hứng nhìn trời, nhìn mây và vô tình…hắn nhìn thấy một người đàn ông mặc bộ đồ đen, khuôn mặt trùm mặt nạ kín mít cầm một khẩu súng bắn tỉa đang xác định mục tiêu bên dưới. Trong phút chốc, bộ não của Vương Nguyên Khôi như thể căng ra hết mức, hắn vội vã lao đến gần Hoài Đan đang đi đến trước cửa lớn siêu thị, vừa kinh hãi vừa hét lớn:
- Phạm Hoài Đan!
Nghe tiếng gọi, Hoài Đan giật mình quay người lại, cô còn không kịp lên tiếng hỏi, chỉ kịp nhìn thấy Vương Nguyên Khôi lao về phía mình. Hắn ôm chầm lấy cô, rồi cả hai cùng ngã xuống đất, bên cạnh tiếng “uỵch” do 2 người va đập mạnh xuống nền đất là một tiếng “Đoàng!” vang lên thật lớn. Mọi người xung quanh dừng mọi hoạt động, ai nấy kinh hãi nhìn hai người một nam một nữ đang ôm nhau nằm dưới đất, rồi lại ngước lên tìm kiếm người nào đó bắn súng trên sân thượng. Cả siêu thị bỗng chốc trở nên lộn xộn nhốn nháo hơn bao giờ hết, mọi người kéo nhau bỏ chạy, cảnh tượng trông rất hỗn loạn. Đâu đó vang lên tiếng kêu lớn “Gọi cảnh sát, gọi cảnh sát mau, ở đây có người dùng súng!”
- Có sao không? – Vương Nguyên Khôi vội vã đỡ Hoài Đan dậy rồi lai vội vàng lo lắng nhìn cô hỏi.
- Không! – Hoài Đan lắc đầu, ánh mắt có hơi ngạc nhiên trước sự lo lắng của Vương Nguyên Khôi dành cho mình, hắn lại còn vừa liều mạng cứu cô nữa. Từ trước đến nay, Hoài Đan chưa bao giờ có một người bạn lo lắng cho cô như vậy cả, chưa bao giờ...
- Cậu có đắc tội hay bị ai thù oán gì không? – Vương Nguyên Khôi lại hỏi.
Hoài Đan ngẫm nghĩ một lúc, nếu trước đây khi cô là Đan Vi, chắc là có nhiều lắm, nhưng giờ cô là Phạm Hoài Đan, một nữ sinh bình thường có chút nhút nhát này thì chắc chắc là không hề gây thù chuốc oán với ai. Nghĩ vậy, Hoài Đan liền lắc đầu đáp:
- Không hề!
- Kì lạ! Sao lại có người muốn ám sát cậu nhỉ? – Vương Nguyên Khôi nhíu mày.
- Ám sát tôi? Tiếng súng vừa rồi…? Là nhằm bắn tôi sao? – Hoài Đan ngạc nhiên, lại có người ám sát Phạm Hoài Đan ư?
- Ừ, tôi nhìn thấy một tên mặc đồ đen, bịt mặt đứng ở trên sân thượng của siêu thị đợi cậu đi đến trước cửa lớn, định giết cậu. – Vương Nguyên Khôi gật đầu quả quyết.
Hoài Đan nhíu mày, bắt đầu cảnh giác nhìn xung quanh. Cô lập tức nhận ra có gì đó không ổn, có rất nhiều người mặc đồ đen lảng vảng quanh đây. Nhưng, Hoài Đan chưa kịp phản ứng thì một tay đã bị Vương Nguyên Khôi kéo đi, hắn kéo cô chạy thật nhanh ra chỗ để xe, miệng không ngừng nói:
- Mau rời khỏi đây, ở đây rất nguy hiểm! Phạm Hoài Đan, đừng lo, tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu!
Hả? Hoài Đan có nói là cô sợ hãi hay lo lắng sao? Người bị truy sát là cô, sao tên Vương Nguyên Khôi này còn lo lắng hơn cả cô thế? Như thể hắn mới là người bị truy sát vậy! Nhưng, Hoài Đan thấy làm lạ, mấy người mặc đồ đen kia, cô thấy có gì đó không ổn, có cái gì đó rất quen nhưng Hoài Đan hiện tại lại không thể nhớ ra.
Khi hai người Hoài Đan và Vương Nguyên Khôi có ý rời đi thật nhanh, thì những người mặc đồ đen lảng vảng quanh đó cũng lập tức đuổi theo. Vương Nguyên Khôi mau chóng kéo Hoài Đan ngồi vào xe, không quên nhắc cô thắt dây an toàn rồi mau chóng lái xe rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook