Gen Mê Luyến
-
Chương 30
Đoạn video trong con chip dường như đưa họ trở lại đêm hư vô ở S Star.
Nhạc rock and roll say mê, cùng ánh đèn neon sân khấu, càng khiến bầu không khí mờ ảo với loại ảo giác ngọt ngào.Tùng Ngu không dám quan sát vẻ mặt của Trì Yến, điều đó quá rõ ràng.Nhưng lòng cô luôn bất an.Sau gáy cô nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, mái tóc ướt sũng rối vào nhau như rong biển, kéo cô xuống biển sâu không chút ánh sáng.Video phát đến cuối cùng, hung thủ đột nhiên nhảy lên sân khấu.Cảnh quay tối om, buồn nôn và kết thúc đột ngột—Ngụ ý rằng người quay video đã vội vàng tắt máy và bỏ trốn.Kết thúc tự nhiên đến mức dù là người cùng ngành, hơn phân nữa cũng có khả năng bị cô đánh lừa.Nhưng không thể dùng tâm lý của người bình thường để suy đoán người đàn ông trước mặt.Hắn có thể không hiểu phim, nhưng lại nhạy bén và đáng sợ hơn bất kỳ ai khác.Trong sự im lặng chết chóc, vẫn là giọng nói của Dương Ỷ Xuyên vang lên đầu tiên.Cô nghe thấy cậu ấy vui vẻ hỏi Trì Yến: "Thế nào? Quà sinh nhật của tôi có tuyệt không?"Trì Yến kẹp tàn thuốc giữa hai ngón tay, vỗ nhẹ hai cái, mỉm cười nhìn Tùng Ngu: "Quả nhiên là quay rất tốt."Thực sự quay tốt.Chỗ nào tốt?Tùng Ngu nghĩ, hắn đang thật sự khen ngợi kỹ năng đạo diễn của cô, hay là hắn còn có chuyện muốn nói, ám chỉ mình đã phát hiện ra manh mối trong video này.Cô cuối cùng cũng ngẩng đầu.Xuyên qua làn khói lượn lờ, khóe miệng Trì Yến khẽ cong lên, nhìn chằm chằm vào cô, nhưng đôi mắt hắn lại tối sầm.
Một tia lửa nhỏ lóe lên trong mắt hắn.Hắn dường như đang theo dõi con mồi, như thể cô đã ở trong tầm tay của hắn.Tùng Ngu nghe chính mình nói thẳng: "Cảm ơn đã khích lệ."Cô giả vờ tự nhiên nhất có thể và ngồi thẳng dậy.Nhưng thân thể đã sớm cứng ngắc, dường như không thuộc về chính mình nữa, giống như phạm nhân bị trói, đứng ở pháp trường dưới ánh mắt của mọi người, một giây sau sẽ bị bịt mắt, bị đẩy ra một cách tàn nhẫn——Không được.Ít nhất còn muốn giãy giụa một lần nữa.Một lần cuối cùng.“Nhân tiện.” Tùng Ngu quay đầu nhìn Dương Ỷ Xuyên, giả vờ không có việc gì hỏi: “Hôm nay các người tới tìm tôi có chuyện gì?”"A! Tôi quên mất!" Dương Ỷ Xuyên quay sang nhìn Trì Yến: "Chase, anh vẫn chưa đưa kịch bản cho Trần lão sư xem sao?"Tùng Ngu: "Kịch bản?"Dương Ỷ Xuyên rất hào hứng giới thiệu: "Là như thế này.
Chase đang mở một công ty điện ảnh mới và đang chuẩn bị làm một bộ phim.
Kịch bản và kinh phí đã sẵn sàng.
Điều duy nhất còn thiếu là đội sáng tạo chính, nhưng anh ấy không quen thuộc tình hình của Thủ Đô Tinh, cho nên tôi có lòng đề cử người cho anh ấy—Trần lão sư, cô cũng nên đọc kịch bản và đưa ra đề xuất!"“Được.” Tùng Ngu cười cười, sau đó tựa hồ tùy ý hỏi: “Nếu không biết rõ nơi này, vì sao nhất định phải đi đến một nơi xa lạ như thế này để quay phim?”"Cái này..." Dương Ỷ Xuyên thực sự bế tắc, cậu ấy nhìn Trì Yến như thể đang cầu cứu.Trì Yến nói đầy ẩn ý: "Nếu không đến, làm sao tôi có thể gặp lại Trần tiểu thư?"Hắn nhàn nhã lấy ra một chiếc máy đọc sách điện tử và đưa cho Tùng Ngu.Cô không trả lời mà nhìn thẳng vào mắt hắn, cười lạnh nói: "Nghe anh nói, hình như anh đến đây chỉ vì tôi."Hắn tựa hồ có chút sửng sốt, sau đó nụ cười càng sâu: "Tôi tới đây là vì đạo diễn tốt nhất."Tùng Ngu mím môi nói: "Không dám nhận."Cuối cùng cô nhận lấy máy đọc sách điện tử.Mặc dù nó giống như một củ khoai tây nóng.Lúc đầu, Tùng Ngu chỉ định tính toán loa qua cho xong, tùy tiện xem một cái cho xong việc – dẫu sao ý định ban đầu của cô là dùng cái gọi là kịch bản này để chuyển hướng chủ đề và câu giờ cho bản thân.Nhưng ngay sau đó cô liền gạt bỏ ý tưởng đó sang một bên.Cô thực sự đắm chìm trong câu chuyện này.Đây là một câu chuyện nhân vật rất thực tế và tàn nhẫn.Một cậu bé trong khu ổ chuột giẫm lên xác chết của vô số người, dần trở thành trùm xã hội đen giữa các vì sao thông qua sự phản bội, âm mưu và chiến đấu, đồng thời thành lập vương quốc ngầm của riêng mình.Thật kỳ lạ là Tùng Ngu chưa bao giờ có hứng thú với thể loại phim xã hội đen này, cô thậm chí còn không thích "Bố già" cho lắm.Nhưng câu chuyện này lại có tác động mạnh mẽ đến cô, thậm chí còn có mối liên hệ...tinh tế và bí mật nào đó với cô.Những gì cô đọc rõ ràng là các từ, nhưng khi các từ này được kết nối với nhau, chúng trở nên rất sống động.
Chúng tuôn xuống như nước chảy, lọt qua khe hẹp, trở thành hình ảnh trong máy quay, trở thành tia sáng rực rỡ của máy chiếu.Cô muốn biến nó thành một bộ phim.Một lúc lâu sau, Tùng Ngu ngẩng đầu lên..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook