Gấu Qua Lại Phải Chú Ý
Chương 70: Về chuyện: “ai là bại tướng dưới tay ai”

Hùng Hạo Nhiên vừa dứt lời, phòng khách liền chìm trong yên lặng.

Mẹ Hướng hung dữ nhìn qua lại giữa hai người đàn ông, sau đó dừng lại trên người Hướng Dương Viễn, ánh mắt mang theo ý tứ ‘Mày nói rõ ràng cho mẹ!’

Mà ba Hướng như có điều suy nghĩ mà nhìn Hùng Hạo Nhiên, ánh mắt như đang đánh giá.

Hướng Dương Viễn cúi đầu không dám nhìn ba mẹ mình mà chỉ kiên trì: “Chuyện… đúng như những gì bố mẹ nghe. Con đang quen anh ấy, quen… được một khoảng thời gian rồi.”

“Một khoảng là bao lâu?” Mẹ Hướng không chút nghĩ ngợi mà hỏi lại.

“Từ giữa tháng 2… đến giờ…”

“Chia tay ngay!”

“…” Hướng Dương Viễn có chút không chịu được. Phản ứng này của mẹ đến quá nhanh, ít ra cũng phải nổi bão trước chứ! Sao vừa ra quân là đã bắt chia tay rồi? Đáng lẽ phải có phần khởi động để chuẩn bị tinh thần chứ!

Lần này đến lượt Hùng Hạo Nhiên đáp nhanh: “Không thể.”

“Đây là nhà tôi, chưa đến lượt anh lên tiếng đâu!”

“Mẹ, mẹ cứ nghe bọn con nói xong đã mà. Con…”

“Không nghe! Không nghe không nghe không nghe!”

Ba Hướng tìm cách chuyển biến tình hình, xen vào nói: “Ba muốn nghe xem sao.”

Hướng Dương Viễn lập tức víu lấy cọng cỏ cứu mạng, không suy nghĩ mà tuôn một tràng: “Con thấy anh ấy là thích hợp sống với con đến hết cuộc đời bọn con rất hợp nhau không có chỗ nào mâu thuẫn hết phương diện nào cũng rất hòa hợp con muốn cùng anh ấy đi hết cuộc đời con yêu anh ấy!”

Trong nháy mắt, Hùng Hạo Nhiên bị làm kinh sợ, mấy khi có được lời tỏ tình như thế. Quả là cầu mà không được a. Không ghi âm lại đúng là thiệt thời lớn!!!

“Hợp cái đầu mày! Hòa hợp cái đầu mày ấy! Mày xem Tần Phi nhà người ta kia kìa! Trai tài gái sắc như thế mới gọi là hòa hợp chứ! Mày ở với một thằng đàn ông thì làm sao mà có tương lại được hả con? Đầu mày toàn rác hả?”

“Dì à…”

“Anh câm miệng!” Mẹ Hướng chỉ vào mũi Hùng Hạo Nhiên mà mắng: “Vừa nhìn đã thấy không phải người tốt rồi! Tính tình thằng con trai của tôi tuy mềm yếu những cũng không phải vài lời là lừa được nó đâu. Anh tỉnh lại đi!”

“Mẹ! Là con thích anh ấy trước, mẹ muốn mắng thì cứ mắng con đi.”

“Mày yên tâm! Mẹ có nhiều thời gian để mắng mày! Mày vào phòng ngay!”

“Mẹ! Mẹ bình tĩnh chút đi! Bọn con không phải đến để cãi nhau với mẹ!”

“Dĩ nhiên không phải đến để cãi nhau với mẹ mày rồi! Lúc nhà người ta vui vẻ làm đám cưới thì mày lại nói cho mẹ là ở cũng một thằng đàn ông mới tốt. Mày quả nhiên sinh ra để tức chết mẹ!”

“Mình à, được rồi được rồi, đừng kích động mà, có gì thì từ từ nói. Muốn đánh muốn giết gì thì tùy bà, cần phải phải tăng xông vì mấy thằng nhóc. Được rồi, hạ hỏa hạ hỏa.” Ba Hướng khuyên bảo, vuốt vuốt lưng mẹ Hướng, thầm nghĩ, hai đứa mà không đi là bà ấy vào bếp lấy dao thái ra chém thật nhá.

Hướng Dương Viễn hiểu ý của ba mình, kéo tay Hùng Hạo Nhiên định chạy thẳng.

“Dì à, cháu xin lỗi, bọn cháu không nghĩ chuyện sẽ như vậy, chỉ là…” Hùng Hạo Nhiên thật muốn đập đầu chết luôn, lần đầu ra mắt ba mẹ vợ đã làm hai cụ tức đến sắp bùng nổ, nếu cứ ở đây không đi sợ sẽ có chuyện gì bất trắc, thôi thì cụp đuôi đi vậy. Sau này còn gặp vợ mình không nữa, cũng là vấn đề a.

Mẹ Hướng tức đến bùng nổ, nhìn quanh nhà, cầm luôn quả vải ném Hùng Hạo Nhiên: “Sớm biết như này thì tôi đã mua sầu riêng cho rồi! Ai cho anh lừa con trai tôi!”

Hùng Hạo Nhiên không tránh, cứ thế đứng cho mẹ Hướng ném hết đĩa vải. Ném hết đĩa vải mà vẫn chưa hết tức, mẹ Hướng chạy ra ban công lấy cây chổi định mang vào gõ cho hả.

“Mẹ!” Hướng Dương Viễn xông đến, quỳ trước mặt mẹ mình: “Anh ấy mới làm phẫu thuật xong, vết thương còn chưa lành hẳn, mẹ mà đánh là chết người đó! Mẹ muốn đánh thì cứ đánh con đi!”

Ba mẹ Hướng sững sờ, cả Hùng Hạo Nhiên cũng ngây người.

Khổ nhục kế có hiểu quả. Cuối cùng mẹ Hướng cũng từ trạng thái bùng nổ về trạng thái hòa hoãn, ngồi xuống suy nghĩ kĩ.

Ba Hướng thấy mọi việc có khả năng chuyển biến tốt, liên tục nháy mắt với Hướng Dương Viễn. Cậu kéo ghế nhỏ ra cho mẹ ngồi, như nha hoàng mà bóp chân cho mẹ: “Mẹ à, mẹ đừng giận mà. Mẹ vừa giận là ba với con đau lòng muốn chết.”

“Mày bớt lời đi. Ra khỏi cửa là quên ngay mẹ mày là ai luôn ấy chứ!”

“Con mãi mãi là con trai của mẹ mà!”

“Cút!”

“Con không cút!”

“Vậy thằng kia tính sao?” Mẹ Hướng chỉ về phía Hùng Hạo Nhiên, vừa tức vừa nghẹn.

“Anh ấy…” Hướng Dương Viễn quay đầu lại nhìn người kia, rồi nhìn thẳng vào mẹ mình, nói: “Anh ấy là người muốn thay mẹ chăm sóc cho con. Mẹ đuổi anh ấy đi thì sau này con trai mẹ chỉ có thể sống một mình. Không ai đưa con trai mẹ đi ăn cơm, không ai nói chuyện với con, không ai ra ga tàu khiêng vali con con, cũng không ai dạy con làm cảnh sát giỏi như thế nào, mẹ không lo sao?”

Mẹ Hướng yên lặng, Hùng Hạo Nhiên không nói gì mà cứ nhìn Hướng Dương Viễn, viền mắt hơi nóng lên. Đồ đệ ngốc này, thầy của em là người dễ bị đuổi đi sao? Mặt dày quấn lấy em lâu như thế mới bẻ cong được em, sau này khiêng vali cho em cả đời, được không?”

Mẹ Hướng đau lòng, nước mắt lưng tròng nhìn về phía chồng mình, ba Hướng thở dài, nói: “Dương Viễn à, ba mẹ biết con ở ngoài có một thân mình, cũng khó tránh khỏi cô đơn, nhưng mà…”

“Không phải là vì con cô đơn nên mới yêu anh ấy.” Hướng Dương Viễn nói: “Ba à, ba mẹ là người hiểu con nhất mà, con là người sợ cô đơn sao?”

“…” Đúng là không phải như vậy. Nghĩ đi nghĩ lại, tính cách Hướng Dương Viễn làm nhiều người lo là cậu sẽ độc thân cả đời… Ây, không đúng, thằng này sao ngày càng khéo mồm thế, trước đây muốn nói một câu phải nói mất ba lần mới nói xong mà giờ lại nhanh mồm nhanh miệng chả khác gì đảo lạc? Chẳng lẽ là do thằng họ Hùng kia dạy sao?

“Ba, mẹ, con biết hai người không thể tiếp thu chuyện này ngay được. Con cũng không bắt ba mẹ thừa nhận anh ấy ngay, con dẫn anh ấy về ra mắt hai người vì con quá yêu anh ấy, yêu đến mức không thể không khoe ngay cho ba mẹ thôi. Bọn con không muốn làm ba mẹ tức giận, nhưng bọn con phải nói rõ cho ba mẹ. Con đang rất hạnh phúc, ba mẹ có thể yên tâm.”

Mẹ Hướng nghe thấy lại càng tủi thân: “Thằng ngốc, con yêu nó như thế nhưng nó thì sao? Nó có tốt với con không? Có hay bắt nạt con không? Nó cao hơn con, to hơn con, vạn nhất có đánh nhau thì làm sao mà thắng nổi nó đây?”

“…” Hướng Dương Viễn ngây người, dở khóc dở cười. Đây đúng là vấn đề thật đó nhưng sao mẹ nghĩ được hay thế.

“Dì à, cháu sẽ không để cho em ấy thua đâu.” Hùng Hạo Nhiên vừa cười vừa nói: “Trước mặt em ấy, cháu vẫn luôn là bại tướng mà.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương