Gấu Qua Lại Phải Chú Ý
Chương 32: Về chuyện “hoạ từ miệng mà ra”

Hôm sau, Hướng Dương Viễn đi làm mang theo một quầng mắt đen sì, miễn cưỡng lên tinh thần nhập dữ liệu, Hùng Hoạ Nhiên kéo ghế sang ngồi cạnh cậu, vừa uống trà vừa nhìn cậu chằm chằm

“Ái dà! Hạo Nhiên à, sao hôm nay sao lại chăm chỉ làm việc thế này?” Lưu Đại Võ ngạc nhiên, chân thành khen ngợi.

Hùng Hạo Nhiên giãn gân cốt một chút: “Hừm, phải đó.”

Hướng Dương Viễn đang bận sứt đầu mẻ trán nghe thấy thế muốn phun máu lên màn hình. Tên ngốc này không phải chỉ chuyển địa điểm uống trà từ ghế sô pha qua chỗ cậu thôi sao? Cái gì mà tích cực công tác cơ chứ! Chết mất a! Hai người kia rốt cuộc có để cậu vào mắt hay không đây!

“Đồ đệ ngoan, sai số liệu kìa.” Hùng Hạo Nhiên nhàn nhã nhắc nhở, Hướng Dương Viễn phục hồi tinh thần, nhìn lại, nhanh chóng sửa chữa.

“Anh cứu em đó nha. Nếu không em sẽ bị trung tâm chỉ huy mắng chết luôn.”

“Em không ngại nếu anh làm đâu.”

“Dương Viễn! Kể cậu nghe chuyện này hay cực luôn!” Lục Tây làm xong việc, nhảy qua chỗ cậu, khắp người toả ra không khí ngọt ngào.

Không cần phải nói cũng biết là tối hôm qua cậu ta trải qua lễ tình nhân rất sung sướng…

“Tôi đang bận.” Hướng Dương Viễn cũng không ngẩng đầu, không tỏ chút hứng thú gì.

“Thế à…” Lục Tây chớp chớp mắt: “Nhưng tôi rất muốn kể cho cậu mà, cậu nghỉ tay chút đi.”

Hướng Dương Viễn thở dài, xoa xoa thái dương: “Nói đi.”

“Khà khà.” Lục Tây ngoan ngoãn kéo một ghế qua, ngồi xuống rồi nói: “Hôm qua không phải tôi với bạn gái đi xem phim sao? Thuận tiện nói luôn, phim đó cũng hay, bạn gái của tôi nói…”

“… Cậu mà muốn khoe khoang thì nên tìm Lưu đại ca.”

“Ớ? Tại sao?”

Hùng Hạo Nhiên ngồi một bên xen vào: “Bởi vì anh ấy tương đối ‘khát khao’, tuyệt đối thoả mãn tâm lý muốn khoe khoang của cậu luôn.”

“Ồ Nhưng mà tôi không muốn khoe khoang gì hết á. Nói tiếp, sau đó chúng ta sau khi xem xong cũng muộn, gần 12h đêm, liền gợi ý cô ấy đến nhà tôi ngủ, khà khà khà khà khà, cô ấy đồng ý…”

“Lục Tây này, tôi không có hứng thú với cuộc sống về đêm của cậu…”

“Đến rồi đến rồi. Bọn tôi đi đường thấy một tiệm hoa nhỏ, liền muốn mua cho cô ấy một bó hoa, tạo chút không khi ý ý. Cậu cũng biết đấy, con gái ai chả thích hoa lá gì gì đó mà.”

Hướng Dương Viễn đã chán không muốn cản: “Sau đó cậu cầu hôn?”

“Không phải! Sau đó tôi nghe cô bán hàng kể chuyện cười.”

“…” Cậu cố nén kích động ném màn hình vào tên kia: “Xin phép hỏi một câu. Thế những thứ làm nền phía trước cậu vừa nói có tác dụng gì vậy?”

Đoạn Dao Dao đang chỉnh sửa tài liệu bên cạnh, ngẩng đầu liêc bọn họ một lượt rồi nói: “Cậu phải biết thông cảm cho một tên đàn ông sống hơn hai mươi năm mới được trải qua Valentine một cách chân chính chứ.”

“Ai bảo thế! Hồi tôi học lớp năm đã…”

“Tôi muốn tiếp tục công việc…” Hướng Dương Viễn đeo kính lên.

“Á! Đừng mà! Sắp nói xong rồi!” Lục Tây kéo tay cậu xuống, nói: “Tôi chỉ mua 10 bông hồng thôi, lại sợ bạn gái nghĩ tôi ki bo, thế nên hỏi cô kia 10 bông liệu có ít quá không. Kết quả, cô bán hàng nói, 10 bông là quá được rồi, trước khi tôi mua có một tên đàn ông đến đó, mở mồm muốn mua 99 bông, chọn tới chọn lui nửa ngày, cuối cùng lấy ra 50 đồng. Ôi zời ơi, cô ấy như bị sét đánh luôn. Á há há há há há há há há, loại đàn ông keo kiệt lại tinh tướng như thế mà cũng có bạn gái á! Hẳn là bạn gái tên đó bị mù rồi! Á há há há há há há há buồn cười chết mất!”

“…”

“Sao cậu không cười? Không buồn cười à?”

“A… A… A…”

Người vốn bàng quan, chuyên tâm uống trà – Hùng Hạo Nhiên nhướn mày, bỗng dưng phát giận gọi một tiếng: “Lục Tây!”

“Hả, Hùng đại ca.”

“Tôi chợt nhớ ra, lúc nãy Lão Thường bảo với tôi là, tối hôm qua mọi người đều trực, chỉ có cậu nghỉ đi hẹn hò, cho nên hai ngày cuối tuần phải trực làm tiếp dân.”

“Hả?! Nói lúc nào vậy? Sao không nói cho tôi biết chứ!”

“Giờ tôi đang nói với cậu đó thôi!”

“Có nhầm không chứ! Trước giờ chưa bao giờ nghe thấy quy định này a! Cuối tuần nay tôi còn muốn mời bạn gái về nhà ăn cơm a!”

“Có ý kiến thì tự mình nói với lão Thường.” Hùng Hạo Nhiên đứng lên, nhàn nhã cầm cốc nước của Hướng Dương Viễn đi rót thêm nước: “Nói với chúng tôi vô ích thôi.”

“Tôi sao dám chứ…” Lục Tay bất mãn kéo ghế về chỗ: “Tôi khó khăn lắm mới có bạn gái, vạn nhất bị đá thì tôi sao sống nổi đây…”

Hướng Dương Viễn tò mò nhìn Hùng Hạo Nhiên vẻ mặt điềm nhiên như không, chờ anh ta về liền ghé tai hỏi nhỏ: “Thật hay giả vậy?”

“Vừa nãy là giả.” Hùng Hạo Nhiên đặt ly xuống cho cậu rồi mặc áo khoác cảnh phục vào: “Giờ tôi đi biến nó thành thật.”

“Này, anh không thù không oán với Lục Tây mà, sao lại chỉnh cậu ấy?”

“Cậu ta mắng tiểu tình nhân của anh là tên đàn ông keo kiệt với cả tinh tướng, mối thù này đủ sâu chưa?”

“…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương