Gặp Quỷ
-
Chương 8
CHƯƠNG THỨ TÁM
“Bất luận khi còn sống phát sinh cái gì, chết rồi tất cả đều không còn quan hệ. Lại đi tìm hiểu mấy chuyện kia, chỉ khiến cho mình ngay cả thành quỷ cũng không thoải mái. Cho nên không nhớ được gì thật ra lại là chuyện tốt, không suy nghĩ nữa liền không có chấp niệm, cũng sẽ không đem mình biến thành oán quỷ.” Quỷ lại quay một vòng, híp mắt cười vô cùng khoái trá, “Đối với người nào cũng là chuyện tốt.”
La Kỳ nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, khóe miệng không giải thích được phát sáp, sáp đến không cách nào cất nên lời.
Xung quanh có rất nhiều người cùng chờ xe, thế nhưng La Kỳ lại không buồn che giấu hành động mà trong mắt người khác có bao nhiêu quái dị —— y giơ tay lên, giữa không trung, khe khẽ vuốt ve.
Có người nhìn thấy liền nhíu mi, lách mình tránh ra xa.
Mà sâu trong mắt La Kỳ, y chẳng qua là nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của một tiểu tử —— mặc dù không thể chân chính chạm được, y vẫn là muốn làm như vậy.
Đây là một hành động mang ý nghĩa trấn an. La Kỳ cũng không hiểu y tại sao lại đột nhiên làm như vậy, nhưng thân thể chính là thân thể, đơn giản vươn tay, đơn giản đến nỗi lý trí cũng không kịp phản ứng.
Quỷ đương nhiên không thể cảm nhận, nhưng hắn rõ ràng cũng hơi giật mình, một đôi mắt hắc bạch tựa lưu viên khẽ chớp chớp.
“Tiểu hài tử.” La Kỳ nhẹ giọng than thở, có chút thân mật, có chút đau lòng.
Cho dù thật đã biến thành quỷ, thế nhưng chuyện khi còn sống nói buông liền buông được hay sao? Cố ý quên đi chỉ mong sẽ không phải một lần nữa suy tư, đơn giản mà nói quá khứ là thứ hắn luôn để tâm vô cùng.
La Kỳ đột nhiên nhớ tới hôm đó trời mưa, cơn mưa đã hại mình cảm mạo. Ngay dưới làn nước lạnh buốt, quỷ lặng thing, ngây ngốc nhìn.
Thật có thể không thèm nhớ nữa? Thật có thể buông tha hết thảy?
“Tôi không phải tiểu hài tử.” Quỷ sờ sờ tóc mình, có chút ngờ hoặc, cũng có chút lúng túng, “Tôi tròn mười tám đã lâu rồi.”
“Vậy cậu bây giờ bao nhiêu tuổi?” La Kỳ hỏi hắn.
Quỷ bĩu môi:“Đã biến thành quỷ còn quan trọng tuổi tác sao?”
“Ưm.”
“Vậy thì chắc là tầm hai mươi mốt.” Quỷ mặt vô biểu tình, đáy mắt không gợn một tia sợ hãi, “Tôi ở đây đã nhìn qua bốn lần tuyết rơi, vậy hẳn là đã hai mươi mốt.”
La Kỳ không nói gì. Ngực nghẹn ứ cảm giác trầm muộn khiến cho y nhịn không được cố hít một hơi thật sâu.
Không khí mùa hè nóng rực cùng hỗn hợp các mùi vị xông vào buồng phổi, khiến cho La Kỳ ngực một trận tê buốt.
Y đành cuống quít dời tầm mắt, làm bộ sốt ruột đợi xe buýt.
“Tôi đi lên trên kia giúp anh xem một cái nhé.” Quỷ nhiệt tình phiêu lên nóc trạm bài, phóng ánh mắt ra xa.
La Kỳ dùng dư quang liếc hắn, trong lòng loạn thành một đoàn:Chỉ thấy thứ cảm xúc mềm mại khó gọi tên dần dần lan tràn khắp thân thể, sau đó ngấm sâu vào tận tâm khảm.
Y biết, y biết đây là cảm giác gì. Có lẽ từ nhỏ đã tiếp xúc với nhiều loại người, thế nên đối với những người bị kẻ khác vô tình hay cố ý bài xích, La Kỳ luôn cảm thấy thương mến. Y sẽ cố gắng đối xử thật tốt, vì bọn họ mà làm chút chuyện trong khả năng của mình —— thế nhưng La Kỳ đều cẩn trọng không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của họ.
Vậy mà đối với tiểu quỷ nơi trạm thai này hình như đều không phải vậy.
Y muốn biết đối phương khi còn sống đã gặp phải chuyện gì, muốn biết đối phương khi còn sống là người như thế nào, còn muốn vì hắn làm chút gì đó, muốn cho hắn một lần chân chính nở nụ cười.
Như vậy so với cảm giác trước đây đều không giống nhau đi, thế nhưng La Kỳ vẫn là phân không rõ.
Bên tai thoáng có tiếng nói khẽ như đáp lại:“Là đang yêu không phải sao?”
“A?” La Kỳ phát ngốc.
“Hơn nữa còn giống như yêu thầm mà không dám nói, hảo cực khổ nha.” Nữ đồng nghiệp một tay vỗ vỗ vai y, một tay gập mép quyển sách chiêm tinh, “Đành phải tự cầu phúc thôi.”
“A?” La Kỳ tiếp tục ngây ngốc.
Chờ vị nữ đồng nghiệp thỏa mãn rời đi, nam đồng nghiệp bàn kế bên mới lén lút chạy tới:“Lời nói của Mạnh Sa cậu ngàn vạn lần đừng cho là thật —— cô ấy vốn thích xem cung a loại máu a sau đó giúp người khác đoán nhân duyên, không nên tin tưởng quá làm gì!”
La Kỳ thẫn thờ gật đầu một cái:“Cám ơn, mình hiểu mà.”
“Ha, cùng là chiến hào chiến hữu, khách khí như thế làm gì!” Đồng nghiệp hào sảng vung tay một cái, “Tối nay đi hát karaoke, Tiểu La cậu cùng đi nhé?”
La Kỳ cười cười:“Chỉ sợ mọi người chê cười thôi, mình hát dở lắm.”
La Kỳ không thích ca hát, cũng không thích đánh bài, thế nhưng có một số việc không thể từ chối, nhất là khi y vẫn chỉ là người mới vào công ty chưa bao lâu.
Buổi tối tan cuộc đã là đêm khuya, chuyến xe buýt cuối cùng cũng đã hết. La Kỳ đánh bắt taxi về nhà, trước khi đến tiểu khu phụ cận, một thoáng do dự, y quyết định bảo tài xế dừng xe nơi trạm thai không một bóng người.
Quỷ không có ở bên ngoài phiêu phiêu.
La Kỳ đứng dưới trạm bài, nhẹ nhàng gõ hai cái:“Đã ngủ chưa?”
Quỷ thò đầu ra:“Tôi không cần ngủ.”
“Nga.” La Kỳ ứng hạ, sau đó liền dựa vào trạm bài không lên tiếng.
Quỷ kỳ quái nhìn y, chậm rãi bay ra:“Đã trễ thế này anh thế nào vẫn chưa về nhà?”
La Kỳ cúi đầu không đáp.
Quỷ hơi khụy chân, sau đó đột nhiên ngồi thụp xuống:“Anh uống rượu a?”
“Ưm.”
Quỷ kinh hãi:“Đi mau đi mau!Anh mau về nhà đi!Muốn ói thì về nhà mà ói, ngàn vạn lần đừng ói ở đây!”
La Kỳ bật cười, trong nụ cười có điểm không tỉnh táo, ánh mắt cũng là một mảnh mơ hồ. Y vươn tay, tựa hồ muốn chạm vào tiểu quỷ đang la hét thất thanh trước mặt mình.
“La Kỳ?” Quỷ khó hiểu gọi tên y.
La Kỳ ngẩn người, sau đó thu tay lại:“Xin lỗi, hôm nay uống nhiều quá …… tôi cần phải về nhà thôi.”
Quỷ không có đáp trả.
La Kỳ hướng hắn vẫy vẫy tay, sau đó bước thấp bước cao rời đi.
“Bất luận khi còn sống phát sinh cái gì, chết rồi tất cả đều không còn quan hệ. Lại đi tìm hiểu mấy chuyện kia, chỉ khiến cho mình ngay cả thành quỷ cũng không thoải mái. Cho nên không nhớ được gì thật ra lại là chuyện tốt, không suy nghĩ nữa liền không có chấp niệm, cũng sẽ không đem mình biến thành oán quỷ.” Quỷ lại quay một vòng, híp mắt cười vô cùng khoái trá, “Đối với người nào cũng là chuyện tốt.”
La Kỳ nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, khóe miệng không giải thích được phát sáp, sáp đến không cách nào cất nên lời.
Xung quanh có rất nhiều người cùng chờ xe, thế nhưng La Kỳ lại không buồn che giấu hành động mà trong mắt người khác có bao nhiêu quái dị —— y giơ tay lên, giữa không trung, khe khẽ vuốt ve.
Có người nhìn thấy liền nhíu mi, lách mình tránh ra xa.
Mà sâu trong mắt La Kỳ, y chẳng qua là nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của một tiểu tử —— mặc dù không thể chân chính chạm được, y vẫn là muốn làm như vậy.
Đây là một hành động mang ý nghĩa trấn an. La Kỳ cũng không hiểu y tại sao lại đột nhiên làm như vậy, nhưng thân thể chính là thân thể, đơn giản vươn tay, đơn giản đến nỗi lý trí cũng không kịp phản ứng.
Quỷ đương nhiên không thể cảm nhận, nhưng hắn rõ ràng cũng hơi giật mình, một đôi mắt hắc bạch tựa lưu viên khẽ chớp chớp.
“Tiểu hài tử.” La Kỳ nhẹ giọng than thở, có chút thân mật, có chút đau lòng.
Cho dù thật đã biến thành quỷ, thế nhưng chuyện khi còn sống nói buông liền buông được hay sao? Cố ý quên đi chỉ mong sẽ không phải một lần nữa suy tư, đơn giản mà nói quá khứ là thứ hắn luôn để tâm vô cùng.
La Kỳ đột nhiên nhớ tới hôm đó trời mưa, cơn mưa đã hại mình cảm mạo. Ngay dưới làn nước lạnh buốt, quỷ lặng thing, ngây ngốc nhìn.
Thật có thể không thèm nhớ nữa? Thật có thể buông tha hết thảy?
“Tôi không phải tiểu hài tử.” Quỷ sờ sờ tóc mình, có chút ngờ hoặc, cũng có chút lúng túng, “Tôi tròn mười tám đã lâu rồi.”
“Vậy cậu bây giờ bao nhiêu tuổi?” La Kỳ hỏi hắn.
Quỷ bĩu môi:“Đã biến thành quỷ còn quan trọng tuổi tác sao?”
“Ưm.”
“Vậy thì chắc là tầm hai mươi mốt.” Quỷ mặt vô biểu tình, đáy mắt không gợn một tia sợ hãi, “Tôi ở đây đã nhìn qua bốn lần tuyết rơi, vậy hẳn là đã hai mươi mốt.”
La Kỳ không nói gì. Ngực nghẹn ứ cảm giác trầm muộn khiến cho y nhịn không được cố hít một hơi thật sâu.
Không khí mùa hè nóng rực cùng hỗn hợp các mùi vị xông vào buồng phổi, khiến cho La Kỳ ngực một trận tê buốt.
Y đành cuống quít dời tầm mắt, làm bộ sốt ruột đợi xe buýt.
“Tôi đi lên trên kia giúp anh xem một cái nhé.” Quỷ nhiệt tình phiêu lên nóc trạm bài, phóng ánh mắt ra xa.
La Kỳ dùng dư quang liếc hắn, trong lòng loạn thành một đoàn:Chỉ thấy thứ cảm xúc mềm mại khó gọi tên dần dần lan tràn khắp thân thể, sau đó ngấm sâu vào tận tâm khảm.
Y biết, y biết đây là cảm giác gì. Có lẽ từ nhỏ đã tiếp xúc với nhiều loại người, thế nên đối với những người bị kẻ khác vô tình hay cố ý bài xích, La Kỳ luôn cảm thấy thương mến. Y sẽ cố gắng đối xử thật tốt, vì bọn họ mà làm chút chuyện trong khả năng của mình —— thế nhưng La Kỳ đều cẩn trọng không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của họ.
Vậy mà đối với tiểu quỷ nơi trạm thai này hình như đều không phải vậy.
Y muốn biết đối phương khi còn sống đã gặp phải chuyện gì, muốn biết đối phương khi còn sống là người như thế nào, còn muốn vì hắn làm chút gì đó, muốn cho hắn một lần chân chính nở nụ cười.
Như vậy so với cảm giác trước đây đều không giống nhau đi, thế nhưng La Kỳ vẫn là phân không rõ.
Bên tai thoáng có tiếng nói khẽ như đáp lại:“Là đang yêu không phải sao?”
“A?” La Kỳ phát ngốc.
“Hơn nữa còn giống như yêu thầm mà không dám nói, hảo cực khổ nha.” Nữ đồng nghiệp một tay vỗ vỗ vai y, một tay gập mép quyển sách chiêm tinh, “Đành phải tự cầu phúc thôi.”
“A?” La Kỳ tiếp tục ngây ngốc.
Chờ vị nữ đồng nghiệp thỏa mãn rời đi, nam đồng nghiệp bàn kế bên mới lén lút chạy tới:“Lời nói của Mạnh Sa cậu ngàn vạn lần đừng cho là thật —— cô ấy vốn thích xem cung a loại máu a sau đó giúp người khác đoán nhân duyên, không nên tin tưởng quá làm gì!”
La Kỳ thẫn thờ gật đầu một cái:“Cám ơn, mình hiểu mà.”
“Ha, cùng là chiến hào chiến hữu, khách khí như thế làm gì!” Đồng nghiệp hào sảng vung tay một cái, “Tối nay đi hát karaoke, Tiểu La cậu cùng đi nhé?”
La Kỳ cười cười:“Chỉ sợ mọi người chê cười thôi, mình hát dở lắm.”
La Kỳ không thích ca hát, cũng không thích đánh bài, thế nhưng có một số việc không thể từ chối, nhất là khi y vẫn chỉ là người mới vào công ty chưa bao lâu.
Buổi tối tan cuộc đã là đêm khuya, chuyến xe buýt cuối cùng cũng đã hết. La Kỳ đánh bắt taxi về nhà, trước khi đến tiểu khu phụ cận, một thoáng do dự, y quyết định bảo tài xế dừng xe nơi trạm thai không một bóng người.
Quỷ không có ở bên ngoài phiêu phiêu.
La Kỳ đứng dưới trạm bài, nhẹ nhàng gõ hai cái:“Đã ngủ chưa?”
Quỷ thò đầu ra:“Tôi không cần ngủ.”
“Nga.” La Kỳ ứng hạ, sau đó liền dựa vào trạm bài không lên tiếng.
Quỷ kỳ quái nhìn y, chậm rãi bay ra:“Đã trễ thế này anh thế nào vẫn chưa về nhà?”
La Kỳ cúi đầu không đáp.
Quỷ hơi khụy chân, sau đó đột nhiên ngồi thụp xuống:“Anh uống rượu a?”
“Ưm.”
Quỷ kinh hãi:“Đi mau đi mau!Anh mau về nhà đi!Muốn ói thì về nhà mà ói, ngàn vạn lần đừng ói ở đây!”
La Kỳ bật cười, trong nụ cười có điểm không tỉnh táo, ánh mắt cũng là một mảnh mơ hồ. Y vươn tay, tựa hồ muốn chạm vào tiểu quỷ đang la hét thất thanh trước mặt mình.
“La Kỳ?” Quỷ khó hiểu gọi tên y.
La Kỳ ngẩn người, sau đó thu tay lại:“Xin lỗi, hôm nay uống nhiều quá …… tôi cần phải về nhà thôi.”
Quỷ không có đáp trả.
La Kỳ hướng hắn vẫy vẫy tay, sau đó bước thấp bước cao rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook