Chuông báo còn chưa vang lên, Chu Hoàn đã mở mắt ra, vừa nhìn một cái đã thấy Tiêu Linh đang ngồi ở đầu giường mình.

•••

“Anh ở đây làm gì?” Chu Hoàn hỏi.

•••

Dưới mắt Tiêu Linh có một quầng xanh đen không rõ ràng lắm, thấy cậu tỉnh lại anh thở phào nhẹ nhõm, “Tỉnh rồi à? Tỉnh thì dậy đi, tôi cùng cậu đi làm.”

Chu Hoàn có hơi hàm hồ, “Anh muốn làm gì?”

Tiêu Linh ném qua bộ quần áo, không giải thích gì, “Không phải thời gian gấp, nhiệm vụ khẩn sao? Chủ ý là do tôi đưa ra, không quan sát các cậu nhỡ thành kiểu không đúng thì sao.”

“Xì.” Chu Hoàn nói thầm, “Còn tưởng rằng anh có lòng tốt hỗ trợ chứ, thì ra là sợ tôi làm hỏng.”

Lời tuy nói như vậy, nhưng lòng cậu rõ ràng, Tiêu Linh là muốn hỗ trợ, chả qua miệng người này quá kín, lời nói cứ phải đi đường vòng mới được việc.

•••

Chu Hoàn bên thì lầm bầm bên thì khoác bộ quần áo Tiêu Linh ném qua, đang mặc được một nửa thì bỗng nhiên cứng đờ người.

Cậu nhìn chằm chằm lòng bàn tay xám xịt của mình, nhìn nhìn lại quầng thâm trên mí mắt Tiêu Linh, nhất thời rõ hết mọi việc.

Cậu khàn giọng, hỏi: “Ngày hôm qua, anh… đã nhìn thấy?”

Tiêu Linh đang sửa sang quần áo của mình ở phòng khách, nghe nói như thế, quay đầu lại, hỏi ngược: “Thấy cái gì?”

•••

Chu Hoàn cắn môi không hé răng, một lát sau mới nói: “Không cần anh đi cùng tôi.”

Tiêu Linh đã lấy chìa khóa xe rồi, móc vào đầu ngón tay đang xoay vòng vòng: “Thế nào? Không phải đã nói được rồi sao? Quần áo tôi cũng đổi rồi cậu mới nói không cho tôi đi, giờ thì ngay cả một giấc ngủ cũng không ngủ được rồi.” Còn nói: “Mắc gì mà kỳ cục thế, đi thôi nào!”

•••

Bị Tiêu Linh thúc giục đi ra, cả đoạn đường đi đều vắng vẻ im lặng.

Đến khu trò chơi, dừng xe rồi mới là bảy giờ sáng, Chu Hoàn mang theo Tiêu Linh đi chấm công rồi đi qua con đường dành cho nhân viên.

•••

Cả khu vườn im ắng, các máy móc bình thường hoạt động gây nên tiếng nổ vang rung động bây giờ đều yên ắng không tiếng động, toàn bộ cảnh vật đều tắm mình trong ánh nắng ngày hè, ngoại trừ nhân viên vệ sinh ra, chỉ có tiếng vỗ cánh phành phạch của mấy con chim bay thoáng qua.

•••

Chu Hoàn mặc một chiếc áo phông màu xanh dương do Tiêu Linh tiện tay chọn lấy, độ dài vừa tới thắt lưng, vô cùng vừa người, phía dưới là một chiếc quần ngố màu trắng, rộng thùng thà thùng thình, lộ ra hai cẳng chân thẳng tắp, da Chu Hoàn trắng, vô cùng thích hợp với loại màu sắc tươi mới sạch sẽ, chỉ là kiểu phong thái này không thấy nhiều, bình thường đều bị bộ quần áo đồng phục màu đen che hết.

Tiêu Linh đi ở đằng sau, khoảng cách không xa, ngầm thưởng thức, đắc ý với ánh mắt của mình, nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua mà lại có chút sợ.

•••

Đêm qua, sau khi Chu Hoàn cầm được tay nắm cửa, nói được hai câu chẳng hiểu ra sao thì ngửa về đằng sau, tựa ở trong lòng Tiêu Linh ngủ mất.

•••

Tiêu Linh không dám xê người, rất sợ chỉ dịch một chút thì sẽ khiến Chu Hoàn giật mình tỉnh giấc, anh biết cậu da mặt mỏng, nếu phát hiện ngủ ở trong lòng người khác, còn bị bắt gặp khi mộng du, khẳng định sẽ đẩy anh đi xa, giống như việc một mình ra ở ngoài khi bị phát hiện bóng đè năm đó vậy.

•••

Tiêu Linh đương nhiên hi vọng bản thân anh không giống người thường trong cảm nhận của cậu, nhưng bây giờ thời cơ còn chưa chín muồi.

Nhìn sắc mặt tái nhợt của Chu Hoàn sáng sớm dậy đã hỏi anh “nhìn thấy cái gì rồi” thì là hiểu liền.

•••

Anh lặng lẽ chuyển động bờ vai đang đau nhức lại cảm thấy xót xa cho mình ─── ngày hôm qua bị Chu Hoàn đè đến là đau, nắm tay lái còn hơi run nữa.

Anh thẳng đến khi Chu Hoàn ngủ say rồi mới đưa cậu lên giường, nhẹ nhàng buông xuống, giống như đối đãi với vật bằng thủy tinh vậy, khi đó cách mấy mà trời cũng dần sáng rồi.

•••

Anh vô cùng muốn biết Chu Hoàn lúc nhỏ rốt cục đã xảy ra chuyện gì, cùng với nội dung kỹ càng tỉ mỉ của giấc mộng kia, nhưng anh không thể hỏi, anh phải chờ đối phương chủ động nói ra.

•••

Anh chưa từng để tâm tới một người như vậy, lúc đầu thì là hiếu kỳ, cảm thấy người này rất thú vị, nhưng bây giờ ngay cả chính anh cũng ý thức được loại hiếu kỳ này không còn thuần khiết như ban đầu nữa, tất cả những gì có quan hệ với người này, từ trong ra ngoài, từ quá khứ, hiện tại tới tương lai, anh đều muốn biết.

Cho dù không tốt đẹp, anh cũng muốn biết.

Đặc biệt vào ngày hôm qua, anh đã thấy dáng vẻ đáng thương vô cùng của cậu, càng khiến cho anh thấy đau lòng.

Hình như trong lúc vô ý đã nhìn thấy tấm ảnh chụp của đối phương, Chu Hoàn trong ảnh chụp giống như chú vịt con xấu xí, đáng yêu mà lại đáng thương.

•••

Anh còn muốn xem nhiều nữa, nhưng cuốn album này, phải do bản thân Chu Hoàn tự mở ra.

•••

… … ….

•••

Thì ra thức đêm không chỉ có anh, trong phòng nghỉ dành cho nhân viên, Tiểu Lệ và Tiểu Ngũ đã sớm ở đó, cũng có quầng thâm cực lớn, đang tranh thủ uống một cốc cà phê đặc nâng cao tinh thần, nhìn thấy Chu Hoàn và Tiêu Linh thì ôm máy vi tính khoe thành tích.

•••

“Đầu nhi, không nhục sứ mệnh rồi!” Tiểu Ngũ hai tay ôm quyền rất là khoa trương.

•••

Nhìn hai người tròng mắt đầy tơ máu, Chu Hoàn thản nhiên nói: “Lát nữa nghe thử nếu không còn vấn đề gì, hai người có thể nghỉ ngày hôm nay, công việc còn lại tôi và Lão La… Ừ, còn có Tiêu Linh làm là tốt rồi.” Dừng một chút, nói tiếp, “Lần này cấp trên chi kinh phí nhiều, hôm qua mua đồ còn thừa không ít, lát nữa tôi sẽ phát tiền thưởng cho các cậu.”

“A!!” Tiểu Lệ và Tiểu Ngũ đứng lên hoan hô, Tiểu Ngũ tiếp tục tranh công: “Hậu kỳ là do tôi làm, tôi làm đấy! Có phải nên chia nhiều hơn không!”

Tiểu Lệ tát cho hắn một cái: “Còn muốn mặt mũi không hả? Video này đều là do tôi thu thập được! Hơn nữa, cô đây còn hiến giọng nhé ” Quay đầu nói với Chu Hoàn: “Đầu nhi, không phải nói muốn bắt chước theo 《vực sâu》sao? Tôi hô gào theo tình tiết phỏng đoán trong sách, cậu thử nghe xem, nghe thử xem…” Nói rồi lôi kéo Chu Hoàn đi về phía bên cạnh bàn.

“Chờ đã, lão La đâu?” Chu Hoàn hỏi.

“Hắn đang ở trong động quét tước đó mà, nói là quét sạch để đỡ cản trở công việc tiếp theo.”

“Vậy chúng ta đi thẳng vào động đi, nghe ở trong động.” Chu Hoàn vung tay lên, đoàn người đi thẳng đến phòng thay quần áo đồng phục.

•••

Tiêu Linh nhìn file video trên màn hình có tên là “Ngụy 《vực sâu》” thì dở khóc dở cười.

•••

… … … … ….

•••

Ở trong động, Lão La tay trái cầm chổi, tay phải cầm khăn lau đang lau dọn thuận lợi.

•••

Đoàn người làm thành một vòng đứng ở gian phòng hình tròn đắp đống khớp xương, lúc này ngọn đèn bật hết lên, chiếu trong động sáng như ban ngày.

Tiêu Linh liếc mắt đã thấy bên tường có dựng một túi dây thừng thật lớn, nhét tràn đầy ra ngoài.

•••

Thừa dịp ba người kia cãi cọ chuyện chạy thử video, Chu Hoàn nháy mắt với Tiêu Linh ra hiệu rồi đi về phía cái túi to đùng, Tiêu Linh cũng ngoan ngoãn đi theo không cãi lời.

•••

“Đều là đồ mua ngày hôm qua.” Chu Hoàn mở miệng túi, lộ ra thứ bên trong.

•••

Đây vẫn là câu nói đầu tiên Chu Hoàn chủ động nói với anh từ khi ra khỏi cửa tới giờ, Tiêu Linh vội “hở?” một tiếng, nhìn về phía cái túi.

•••

Phỏng chừng ngoại trừ Tiêu Linh ra thì không ai biết thứ trong túi có ích lợi gì.

•••

Bọt biển phỏng theo cảm xúc của rêu xanh, rong bằng ni lon trơn ướt, một đống gì đó dính dính không biết làm từ cái gì, chuột giả lông xù, bóp một con còn có thể kêu chít chít ─── rất nhiều đồ dùng để đùa dai.

•••

“Bên kia còn có len đã cuộn,” Chu Hoàn chỉ chỉ mấy cuộn dựng ở bên cạnh, nét mặt rất chi là đắc ý, “Màu sắc không giống nhau cũng không sao hết, tôi mua nhiều lắm, không có hàng có sẵn, dù sao cảm giác vuốt lên cũng như nhau là được.”

•••

“Tốt đấy,” Tiêu Linh sờ sờ len, rồi lại bóp cánh tay gầy của Chu Hoàn: “Sờ vào khá là tốt, rất giống da lông của động vật trong tự nhiên. Nhìn không ra cậu còn rất có sức đấy, đều là một mình khiêng về à?”

Chu Hoàn gật đầu.

•••

“Được rồi!” Tiểu Ngũ đã nối dây xong, trên đỉnh đầu bắt đầu truyền ra tiếng, “Hư…”

•••

Mọi người không hẹn mà cùng ngậm miệng lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, ngay cả Tiêu Linh cũng hiếu kỳ ─── âm thanh làm nền này là phỏng theo 《vực sâu》rốt cục có hiệu quả gì?

Chu Hoàn tiện tay sờ lên trên vách tường, tắt đi toàn bộ đèn.

•••

Sáu người vây quanh đống hài cốt trắng âm u, nín lặng thở nhẹ đón âm hiệu đầu tiên của chủ đề mới ─── tiếng pháo.

•••

Đầu tiên là tiếng giọt nước mưa rơi, tí tách tí tách như lúc đầu, nhưng nương theo tiếng gió thổi tinh tế, tiếng nước cũng dần dần tăng mạnh, cuối cùng sẽ tụ thành tiếng nước chảy róc ra róc rách, giống như có một dòng suối nhỏ nào đó đang chảy bên chân mỗi người.

Có người nhịn không được sợ run lên.

Chu Hoàn vừa nghe vừa vạch kế trong đầu, chỗ nào phải thổi băng khô ra, chỗ nào phải dán cỏ rêu trơn ướt lên vách tường…

•••

Dần dần, trong tiếng nước có tiếng động khác, lúc đầu rất yếu, không tỉ mỉ nghe sẽ không nhận ra, thịch thịch thịch, tựa như tiết tấu tim đập, nhưng qua một hồi sẽ nghe ra, là tiếng bước đi, còn là tiếng giày da thô nặng đi trên mặt đất ẩm ướt… Sau đó, tiếng nước sẽ nhạt dần, bước chân càng ngày càng rõ ràng, tựa như trong bóng tối thực sự có người đang gọi bọn họ tới.

Nếu như lúc này bọn họ không phải đang đứng, mà là đi về phía trước, tiếng bước chân kia giống như đang đi theo đằng sau bọn họ, như hình với bóng.

•••

Chu Hoàn cảm thấy có hơi lạnh, nhịn không được nắm vạt áo.

Đi cùng với tiếng bước chân ngày càng rõ ràng còn có tiếng hít thở, tiết tấu nhanh hơn tim đập một chút, chậm rãi ồ ồ, hỗn loạn, bởi vì không giống tiếng nói mà cũng tách khỏi tiếng bước chân, tựa như một ai đó trong bọn họ bởi vì sợ hãi mà không ngừng hít sâu.

•••

Hiệu quả thực sự quá là tốt, Chu Hoàn nghe thấy cũng không nhịn được thở dốc theo tần suất này, cậu hối hận vừa rồi không nên tắt đèn mới phải, bây giờ ở trong lòng cậu rất hoang mang rối loạn.

Tay nắm chặt hai bên quần áo, tựa như nắm một góc quần áo mới có thể nhắc nhở bản thân, đây là nơi làm việc của cậu, tối đen, tiếng bước chân, tiếng hít thở, đều là thuộc phạm trù công việc của cậu.

Đúng lúc này, một người cầm tay cậu.

Cậu run lên một chút, xém tí kêu thành tiếng, nhưng cái tay kia rất quen thuộc, nhẹ nhàng xoa nắn lòng bàn tay cậu.

Là Tiêu Linh.

Chỉ có Tiêu Linh biết cậu sợ.

Chu Hoàn đỏ mặt, chậm rãi bừng lên, bởi vì cậu cảm giác được khối thân thể ấm áp bên cạnh, mùi vị quen thuộc, độ ấm, xúc cảm, vững vàng bao lấy cậu.

Chu Hoàn rút tay ra, rất nhanh lại bị nắm cổ tay, lôi trở lại, sau đó một tay khác cũng bị nắm chặt lấy, toàn bộ đằng sau lưng đều ấm áp, Chu Hoàn tiến về phía trước nửa bước, Tiêu Linh cũng tiến theo, trong bóng tối, giữa luồng hơi thở mờ ám, Chu Hoàn bại bởi Tiêu Linh da mặt dày, cuối cùng đành phải ngoan ngoãn mặc anh làm bờ vai chống đỡ.

•••

Kỳ thực ở trước mặt Tiêu Linh cậu nào có việc riêng tư gì đáng nói đây?

Ngay cả tình hình cậu đã giấu kín như vậy cũng bị anh thấy hết.

Chu Hoàn nghĩ đến lòng bàn tay dơ hầy của mình, cùng đầu gối bị trầy da, không cần hiểu được cảnh trong mơ kia cậu cũng biết, đối phương nhất định đã thấy hết quá trình mộng du của cậu.

Nghĩ vậy, da mặt cậu lại đỏ như lửa thiêu.

•••

Tiêu Linh sở dĩ cùng đi làm với cậu, đơn giản là không muốn cậu tiếp tục mệt nhọc quá độ, Chu Hoàn cũng không phải đồ ngốc, sao lại không rõ chứ? Chỉ là với sự săn sóc như vậy, cậu không hiểu cho lắm.

Mỗi một ai khi gặp phải người mộng du, phản ứng thông thường không phải đều là ngạc nhiên sao? Sau đó, vào sáng hôm sau sẽ chỉ vào hắn mà nói: ngày hôm qua cậu làm sao làm sao làm sao vậy, hù chết người ta đó.

Thế nhưng Tiêu Linh không làm như vậy, không chỉ không bất hòa, trái lại anh càng gần gũi cậu hơn.

Hay là nói bản thân người này chính là một quái thai?

•••

Trong lúc suy nghĩ, âm hiệu lại thay đổi.

•••

Tiếng bước chân đã dần dần đi xa, tiếng nước lại trở nên mạnh hơn, dựa theo tình tiết của 《vực sâu》, chắc là đoàn người sắp phát hiện ra hồ nước trong động.

Tiêu Linh nhắm mắt lại.

Thiết kế khá là tốt, cái hồ kia kỳ thực không phải hồ, là chất lỏng của sơn động hội tụ thành, bởi vậy tiếng nước của nó cũng không phải tiếng róc rách, mà là có chút dính nhầy.

─── âm hiệu này làm rất thích hợp.

Tiếng nước là tiếng dính nhầy mà ứ đọng, ngay cả gợn sóng nhộn nhạo cũng có cảm giác rất nặng nề, tiếng nước kia gờn gợn, từ từ trở nên rõ ràng, cho dù chỉ đứng thôi, nhưng thông qua thay đổi của âm thanh cũng có thể cảm giác được mình tựa hồ đang ‘di động’.

Cách đầm nước không biết là chất lỏng gì này càng ngày càng gần.

Chu Hoàn khe khẽ thở dài, nhịn không được dựa về phía sau, Tiêu Linh thoải mái nhắm mắt lại, nắm tay cậu lại dùng thêm chút sức.

Người kia à, chính là mềm mại nhất vào lúc này đấy.

•••

Tiếng nước tiếp tục vang lên, nương theo tiếng bọt nước vỗ bì bạch, tựa như có một con vật to lớn nào đó vẫn ẩn náu trong nước cuối cùng cũng bơi về phía bên bờ, sau đó ẩm ướt dinh dính bò lên bờ.

‘Thứ kia’ bò lạch bạch, lạch bạch, dính nhầy lại chậm chạp, Tiêu Linh cơ hồ nhịn không được muốn kiến nghị với bọn họ thêm chút hiệu quả về khứu giác nữa, nếu như lúc này thổi tới một thứ mùi tanh tưởi, vậy hiệu quả phải chấn động cỡ nào đây! Chắc chắn chỉ có tưởng tượng là có thể suy ra những nơi sinh vật da mềm ấy bò qua sẽ lưu lại chuỗi dấu vết nhơn nhớt như thế nào… Có điều xem ra không được rồi, chỉ là thế này mà Chu Hoàn cũng sắp chịu không nổi rồi ─── thân thể trong lòng đang dần lạnh lẽo.

•••

“Á a… …” Một giọng nữ vang lên lanh lảnh, kinh khủng tuyệt vọng đến cực điểm, nương theo tiếng giày cao gót vang lên lộn xộn, ngay cả Lão La cũng bị dọa nhảy dựng.

“Khốn! Tiểu Lệ cô cũng quá là pro đi! Sao không đi thi vào khoa sân khấu thế!!”

“Xuỵt! Đừng ồn!”

•••

‘Ào’ Tiếng nước mạnh mẽ, tiếng nữ nhân thét chói tai bỗng dừng lại, một chiếc giày rớt trên mặt đất, bùm bùm lăn người ra xa, sau đó là tiếng nhấm nuốt rất thật, cùng với tiếng ‘bụp bụp’ do máu tươi bắn ra.

•••

“Cũng khá giống thế này.” Sau khi nghe xong toàn bộ, Tiểu Ngũ thở dài một hơi.

“… Tuyệt lắm.” Sau một lúc lâu, Lão La lẩm bẩm nói.

•••

Chỉ với bối cảnh âm hiệu thế này, đã khiến nhân viên nghe mà choáng váng, du khách không phải sẽ đi vào và được bế ra ư?

•••

“Đầu nhi, cậu cảm thấy thế nào? Tiểu Lệ cũng bị hoảng bởi chính bản thân, nên biết là khi cô ghi âm cũng không biết sau khi hậu kỳ sửa chữa sẽ thành hiệu quả thế này.

•••

Chu Hoàn còn đang lo lắng, Tiêu Linh nhanh chóng xoa nắn tay cậu, trêu ghẹo nói: “Đầu nhi, đang chờ cậu cho phép đấy!”

•••

Chu Hoàn bình tĩnh lại, rút khỏi cánh tay Tiêu Linh, ậm ừ nói: “Thành công hơn dự đoán của tôi.” Nói rồi xoay người đi đến bên tường bật đèn lên.

Trong tia sáng sáng rực, sắc mặt Chu Hoàn vẫn cứ trắng xanh không bình thường, nhưng một tay lại tự nhiên chống tường, một tay đút túi quần, Tiêu Linh thấy mà không khỏi buồn cười, cúi đầu khụ vài tiếng.

Chu Hoàn thầm lườm anh một cái, tiếp tục nói: “Âm hiệu này tôi cảm thấy không còn vấn đề gì. Tiểu Lệ và Tiểu Ngũ đã vất vả rồi, hôm nay và ngày mai hãy nghỉ ngơi cho tốt đi.”

“Vậy tiền thưởng…” Tiểu Lệ nhăn nhó hỏi.

“Đương nhiên là có rồi.” Chu Hoàn cười trả lời.

Lão La cũng vỗ vai Tiểu Ngũ, tán dương: “Thật không nghĩ tới, cậu còn có ngón nghề này nha? Sao không sớm lộ ra?”

“Hì hì, kỳ thực em vẫn làm hậu kỳ cho kịch truyền thanh tư nhân, ở trên mạng nổi tiếng lắm đó…”

“Thật đúng là, nhìn vành mắt đen kia của cậu, đúng là người chết vì tiền chim chết vì ăn!” Tiểu Lệ một chút cũng không khách khí.

Hết chap 24

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương