Tiêu Linh thầm kêu một tiếng: chết rồi!

Quả nhiên, từ WC truyền ra tiếng kêu sợ hãi của ai kia.

Tiêu Linh cao giọng đáp với WC: “Chỉ là mất điện, không sao đâu không sao đâu!” Một bên khép laptop lại, lại kéo chặt rèm cửa ngăn ánh sáng ngoài đường hắt vào, để cho ánh sao cũng không len vào được, lúc này mới sờ soạng vọt tới cửa WC.

“Chu Hoàn, không sao, chỉ là mất điện. Cậu mở cửa nào.”

Bên trong phút chốc yên tĩnh, tựa như tiếng kêu nghẹn ngào sợ hãi lúc trước không phải phát ra từ đây, thế nhưng Tiêu Linh hiểu rõ, Chu Hoàn vừa nghe xong câu chuyện kích thích, trong nháy mắt cả WC tối om sẽ sợ hãi thế nào.

Anh có chút yêu thương, lại gõ gõ cửa, tiếng nói dịu dàng hơn nữa: “Chu Hoàn? Mở cửa nào, tôi là Tiêu Linh, cậu đi theo phía tiếng tôi, chỉ là mất điện thôi, đừng sợ…”

“Ai sợ chứ?” Bên trong cánh cửa, Chu Hoàn ấm ức phản bác.

“Vậy cậu mở cửa ra.” Tiêu Linh cũng không chọc phá cậu.

Chu Hoàn không nói chuyện, nhưng tự bên trong truyền đến tiếng va chạm binh bang, Tiêu Linh thầm đánh giá dấu vết đường đi trong bóng tối của đối phương, ừm, chắc là đầu tiên làm đổ gói bột giặt, sau đó lại đụng phải giá treo quần áo, tiếng lăn lốc vừa rồi chắc là tiếng cái chậu nhựa bị đá phải, anh cơ hồ tưởng tượng ra được hình dạng Chu Hoàn mắt đỏ hồng nơm nớp lo sợ, lần mò trong bóng tối dày đặc tìm về phía cửa.

“Ai ya! A…” Người đã sắp đi đến cửa, lại truyền đến một tiếng thở nhẹ, tuy rằng rất nhanh ngậm miệng, nhưng Tiêu Linh vẫn nghe ra điểm không bình thường: “Chu Hoàn? Có phải ngã rồi không, mở cửa nào, tôi xem thử!”

“Giẫm phải cục xà bông…”

Cửa rốt cục được mở ra, Chu Hoàn cơ hồ là bổ nhào vào trong lòng Tiêu Linh, Tiêu Linh cảm thấy trơn dính đầy tay, à, đúng rồi, người ta đang tắm mà.

Chu Hoàn lôi kéo anh về phía WC, “Tới ”

Tiêu Linh hỏi: “Gì thế?”

“Bọt còn chưa xả hết!”

Tiêu Linh bị cậu kéo vào WC, giả vờ khó hiểu, hỏi: “Vậy cậu xả là được rồi, lôi kéo tôi làm gì?”

Vòi hoa sen bị nhét vào trong tay anh, Chu Hoàn nói: “Anh xả giúp tôi.” Nói xong thì mở nước nóng.

WC không có cửa sổ, so với phòng khách càng tối hơn, Tiêu Linh hầu như không nhìn thấy Chu Hoàn ở đâu, anh cầm vòi hoa sen duỗi tới chỗ phát ra âm thanh, không quên trêu cậu: “Cậu không dám tắm một mình chứ gì?”

Chu Hoàn tựa hồ cho hắn một cái liếc khinh thường trước, sau đó mới nói: “Còn không phải tại anh, kể cái loại tin tức ấy cho tôi nghe.”

“Ha ha, ai bảo cậu giả vẻ không sợ…”

Chu Hoàn không nói chuyện, bọt xà phòng cũng đã được xả hết. Lúc hai người dìu nhau ra phía cửa, Tiêu Linh thuận tiện sờ đến cái giá treo khăn mặt rồi vắt nó lên cánh tay.

Lần mò ra khỏi phòng tắm, ngồi xuống trên giường, lúc này, Chu Hoàn mới nhàn nhạt thở dài, Tiêu Linh đưa khăn mặt qua, hỏi: “Vừa rồi không ngã hỏng chứ?”

“Không sao, chỉ là vấp chân thôi.” Chu Hoàn nhận lấy khăn mặt yên lặng chà lau thân thể, thầm nghĩ: may là trong nhà còn có một người, bằng không phải mang theo một thân mồ hôi lạnh và bọt xà phòng đi vào giấc ngủ rồi.

“Lần này mất đến là lâu, bình thường mất điện thế nào?” Tiêu Linh ngồi xuống bên cạnh cậu. “Cách một thời gian sẽ mất, nhất là mùa hè, sức dùng vượt mức… Đúng rồi, có nến,” Chu Hoàn nói.

“Ở đâu?”

“Ở trong ngăn kéo của tủ đầu giường.”

Tiêu Linh thuận thế sờ soạng phía đầu giường, trong bóng tối đụng đổ một chiếc đồng hồ báo thức, anh le lưỡi, một tay lục tìm ngăn kéo, “Cái nào là ngọn nến vậy, trong ngăn kéo của cậu lộn xộn quá…”

Chu Hoàn không kiên nhẫn bò lên giường, duỗi dài cánh tay, “Chỗ nào lộn xộn, là anh làm loạn thì có! Ngay trong ngăn kéo ấy, anh sờ không tới sao?” Cậu một tay vịn vai Tiêu Linh, một tay dò vào trong ngăn kéo, Tiêu Linh cảm giác lòng bàn tay ướt sũng của đối phương sờ lên da thịt anh, giống như dây mây khô nhẹ quấn lấy chậm rãi kéo dài về phía đầu cuối, có cảm giác khiến người ta sợ run.

Cuối cùng Chu Hoàn theo tay anh thành công sờ vào trong ngăn kéo.

“Ơ? Thực sự không có? Tôi nhớ rõ mình đặt ở đây mà.” Chu Hoàn cũng không tìm ra ngọn nến.

“Vậy đừng tìm nữa, lát sẽ có điện thôi.” Tiêu Linh rút tay ra, đưa ngọn nến trong tay lặng lẽ nhét nhét vào gầm giường.

“Được rồi. Dù sao một lát cũng phải ngủ.” Chu Hoàn khép ngăn kéo vào.

“Vừa rồi sợ phải không?” Cùng cậu nằm trên giường, Tiêu Linh hỏi.

Chu Hoàn trầm mặc một hồi, nói: “Lúc tôi tắm một mực nhớ tới câu chuyện anh kể kia, càng nghĩ càng có cảm giác như bên trong góc phòng cũng có người… Sau đó, lại đột nhiên mất điện.”

“Khụ! Loại chuyện này dù thật dù giả, cũng không thể nghĩ sâu xa, coi như nghe xong một chuyện mới mẻ thôi, cậu còn suy xét…”

Lần đầu tiên Chu Hoàn thản nhiên thừa nhận sự sợ hãi, Tiêu Linh nghĩ đây là một sự tiến bộ, chi bằng thoải mái, hắn luồn cánh tay vào dưới cổ Chu Hoàn, Chu Hoàn hỏi: “Anh làm gì thế?”

“Ôm cậu chút, cho cậu đỡ sợ.”

“Mất điện có cái gì phải sợ.”

“Vậy cậu vừa kêu to.”

Chu Hoàn không hé răng, cậu đích xác rất sợ mất điện, cảm giác bỗng nhiên không thấy cái gì thật đáng sợ.

Làm một người đàn ông đã thành niên còn sợ tối, rất là mất mặt, nhưng Tiêu Linh không chê cười cậu, mà lẳng lặng ôm bờ vai cậu, Chu Hoàn cảm thấy rất đau khổ trong lòng.

“Nhà ma tối như vậy sao cậu không sợ?” Tiêu Linh đột nhiên hỏi.

Chu Hoàn liếc đểu một cái trong bóng tối, sửa lại đúng: “Là ‘hắc ám chi lữ’.”

“Được, được, ‘hắc ám chi lữ’.”

“Kia, nó không giống thế, đó là công việc, hơn nữa, không phải có mặt nạ bảo hộ sao, tấm kính trên mặt nạ bảo hộ có thể nhìn thấy mọi thứ. Thấy rõ rồi còn gì mà sợ.” Chu Hoàn nhàn nhạt nói.

À, thì ra là có chuyện như vậy… Tiêu Linh âm thầm gật đầu.

“Cậu sợ nhìn không thấy mọi thứ?” Tiêu Linh hỏi.

“Có đôi chút, như là lòng người, không sợ được sao?” Chu Hoàn hỏi ngược lại.

Lòng người khó dò, đáng sợ hơn cả quỷ.

Đáy lòng Tiêu Linh hơi run rẩy, quyết định đổi đề tài.

•••

Cơ hội đổi đề tài rất nhanh đã tới, cơ hồ là trong khoảnh khắc đó.

•••

Đó chính là ─── có điện rồi.

•••

Ánh sáng chiếu khắp gian phòng trong chớp mắt, Tiêu Linh chỉ cảm thấy trước mắt như có một đóa hoa trắng vừa nở.

Ha Hallelujah ─── Chu Hoàn không mặc quần áo!

•••

Chu Hoàn bị anh kéo vai, tư thế nằm thẳng, vừa trắng vừa hồng nhìn không xót một cái gì, kinh hỉ tới đột nhiên, Tiêu Linh không kịp làm bộ, con mắt trợn to đã bán đứng hắn.

Trong khoảnh khắc có điện, Chu Hoàn nhắm mắt lại, mở mắt ra thì thấy Tiêu Linh cứng đơ người nhìn chằm chằm mình, cậu thì khó hiểu, nghi hoặc thuận theo ánh mắt đối phương chuyển tới người mình, giờ cậu mới thấy xấu hổ.

Ở trước mặt đàn ông vậy mà lại không che chắn gì cả, nhưng vì sao lại thấy có chút xấu hổ nhỉ?

Chu Hoàn cứ sững sờ trần như nhộng trước mặt đối phương, thẳng đến khi nghĩ rõ rồi thì muốn kêu ─── trong nhà tắm tất cả mọi người đều cởi trần, bạn trần, tôi cũng truồng, đương nhiên không có gì không đúng, cơ mà nếu như đếu phương ăn mặc kín kẽ, chỉ có mình lỏa, vậy rất cảm thấy xấu hổ.

Chu Hoàn nhanh chóng dùng khăn phủ giường bao chặt mình lại, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt đo đỏ, hung hăng gào lên với Tiêu Linh: “Nhìn cái gì chứ! Anh không có à!?”

Tiêu Linh lúc này mới lấy lại tinh thần, xấu hổ quay mặt đi, “Kia, cậu ngủ đi, tôi có việc…”

Vừa bước chân xuống, quần bị níu lại.

Chu Hoàn ngượng ngùng nói: “Trước chớ đi.”

“Hả?”

“Tôi còn có chút hơi sợ…” Vết đo đỏ trên mặt Chu Hoàn đã lui phân nửa, nói thẳng băng ý sợ khiến cậu yếu ớt đi không ít, không giống bình thường dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn người ta, mái tóc đen ướt át dán trên khóe mắt ửng đỏ, tình trạng có nửa xấu hổ nửa là sợ hãi.

Tiêu Linh nhớ tới lúc vừa nãy kéo vai cậu, cảm xúc khi giọt nước lạnh lẽo rơi trên tay.

Anh chu miệng, nói: “Vậy tôi lại cùng cậu trò chuyện tán gẫu nhé.”

.:Hết chap 11:.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương