Rạng sáng ngày thứ hai, trợ lý chuẩn bị mọi thủ tục thì đi tới phòng bệnh. Hứa Ước đã ngồi vào xe lăn, đang cứng nhắc kiểm tra công sự, nghe được tiếng mở cửa, quay đầu nhìn anh.

"Đều làm xong?"

"Vâng" Trợ lý đứng cạnh cửa, dùng thân thể ngăn chặn, nói với hắn rằng, "Tài xế đợi ở cổng."

"Được" Hứa Ước đáp một tiếng, Lục Thù Đồng phía sau đẩy hắn ra ngoài.

Trợ lý đi phía trước, Hứa Ước nhìn theo bóng lưng anh. Vừa rồi bị giường bệnh cản trở, giờ mới phát hiện trong tay đối phương có thêm thứ gì đó -- to bằng nắm đấm, hình như là một vật tròn bị bao phủ bởi tờ giấy trắng.

"Trong tay anh là cái gì?" Hắn hỏi.

"Là một ít than đá" Trợ lý ngửa tay, đem đồ vật triển khai trước mặt hắn, "Tôi nghe nói thời điểm bệnh nhân xuất viện, dùng giấy bọc than đá, tại cửa bệnh viện vứt bỏ, mang ý tứ xoá vận xui."

Hứa Ước chau mày, đối với ý tốt của anh hơi kinh ngạc: "Đây là một..... phong tục?"

"Đúng" Trợ lý nở nụ cười, "Chờ ông chủ lên xe tôi sẽ ném nó đi."

"Ừ" Hứa Ước gật đầu.

Lục Thù Đồng nghe cả hai đối thoại, hậu tri hậu giác ảo não lẩm bẩm: "Tôi cũng nên làm thế....."

Hứa Ước liếc mắt về sau, "tốt bụng" đề nghị: "Vậy hiện tại nhặt than đá lại đây đi?"

"Không, thế quá rõ ràng" Lục Thù Đồng làm bộ chưa nghe ra trào phúng trong lời nói của hắn, cúi thân cấp tốc hôn trộm đối phương một cái, nói một cách sâu xa: "Em có biện pháp khác lấy lòng ngài."

"..."

"Cần em nói cho ngài sao?"

"Không cần" Hứa Ước đoán y lại muốn thốt ra điều gì "đại nghịch bất đạo", lập tức cự tuyệt, "Ta tốt nhất cả đời cũng chẳng muốn biết."

Lục Thù Đồng cười thành tiếng, đẩy Hứa Ước tới cửa lớn bệnh viện, nhìn trợ lý đem khối giấy nọ ném vào thùng rác, thú vị lên tiếng: "Ngài không cần "biết", em sẽ dùng những cách khác khiến ngài "cảm nhận được"."

"..." Hứa Ước rốt cục nghe ra thâm ý trong lời nói, lườm y, thấp giọng mắng, "Không biết mùi vị."

Lục Thù Đồng bên cạnh cười sung sướng.

Y thích nhất bộ dạng này của đối phương: rõ ràng vô cùng tức giận, nhưng lại đối với mình chẳng cách nào -- Lục Thù Đồng cho rằng đây đại khái là loại sủng nịch đặc hữu Hứa Ước dành riêng với mình. Hai người dùng ánh mắt phân cao thấp lẫn nhau. Trợ lý bên kia tự động biến thành kẻ đui, một mực cung kính kéo cửa xe, để Lục thiếu ôm ông chủ vào, tiếp theo ngồi xuống vị trí phó lái, ra hiệu tài xế lái xe.

***

Trải qua lần bị tài xế ám hại lúc trước ở khu dân nghèo, trợ lý thừa dịp Hứa Ước nằm viện, đem hơn trăm nhân viên to nhỏ trong sòng bạc tra xét kĩ càng, xem kẻ nào là nội ứng của Lâm Thu Nghi hoặc những đối thủ khác xếp đặt.

Quả nhiên bắt được sáu tên, cũng xử lý xong.

Xe vững vàng chạy về sòng bạc.

Lục Thù Đồng ngồi sau xe, nhìn phong cảnh quen thuộc trên đường, tâm tình chẳng hiểu sao mang chút hoài niệm -- hơn nửa tháng nay y hầu như chẳng ghé sòng bạc. Từ khi theo Hứa Ước đến khu dân nghèo, rồi đối phương hôn mê ở bệnh viện, quãng thời gian dài như thế đều chẳng có cơ hội về đây.

Lục Thù Đồng không rõ ràng khái niệm "nhà" lắm, nhưng nơi nào có thể hoà hợp tâm tư, thoả sức chờ đợi người mình quan tâm, chỗ đó chính là nhà.

Xưa kia chẳng chiếm được yêu thương của phụ thân, Lục gia đối với y đơn thuần là nơi ở. Sau đó bị Hứa Ước giam cầm, căn phòng trống lạnh căm kia chỉ mỗi mình y, nên cũng chẳng thể xưng là "nhà". Bất quá bây giờ cùng Hứa Ước đồng thời trở về sòng bạc - chỗ ở thường xuyên của hai người.

Nói thế nào, Lục Thù Đồng cảm thấy rất hài lòng.

Y đời này chẳng cần ai yêu, chỉ mong được cùng Hứa Ước vĩnh viễn bên nhau.

Mà hiện tại, khi tất cả vấn đề đã lắng xuống, y cảm thấy mọi thứ đều phát triển theo phương hướng tốt đẹp.

Lục Thù Đồng chẳng hề che giấu tia vui sướng, từ trong ra ngoài toả ra tâm tình hạnh phúc trêu đến Hứa lão bản ngồi kế đó cũng nhận ra, hướng mắt nhìn y nhiều lần.

Nhưng hắn không cần thiết hỏi xem đối phương suy nghĩ gì.

Lục Thù Đồng quay đầu, tựa hồ nhận thấy tầm mắt ái nhân, cười khanh khách nói: "Hứa Ước, chúng ta đã lâu chưa về sòng bạc."

"Ừ" Hứa Ước đáp, "Nóng lòng đi cũi nhốt thú hoang ư?"

"Ngài thích không? Em có thể đi" Lục Thù Đồng đáp rất nhanh, mang theo ý tứ lấy lòng. Y xích lại gần thô bạo nắm chặt tay Hứa Ước, ngữ khí nhẹ nhàng nói, "Moi thứ của em đều vì yêu thích của ngài."

Hứa Ước liếc xéo: "Trước cậu chẳng phải nói nơi đó hoàn toàn không có lực sát thương, chỉ làm trò chơi đùa giỡn sao?"

Lục Thù Đồng tươi cười sáng lạn, tựa đầu trên vai hắn: "Đúng là như vậy, nhưng nếu ngài yêu thích..... em cũng có thể làm bộ rất sợ sệt."

"... Thú vui ác độc" Hứa Ước cảm khái.

Nụ cười trên mặt Lục Thù Đồng bất biến. Y dính sát rạt, hung hăng liên kết mười đầu ngón tay cùng hắn, nhỏ nhẹ nói: "Ngài nhắc cái này, vậy hồi đó em bảo ngài đừng công tác nữa, muốn suy nghĩ thêm chút chăng?"

Hứa Ước chẳng trả lời.

Lục Thù Đồng liền bổ sung: "Mọi người ai ai cũng khao khát tận hưởng lạc thú trước mắt. Hứa Ước, ngài cũng phải cùng em đồng thời "tận hưởng lạc thú trước mắt."

Hứa Ước mặt mày chẳng sợ hãi, giả vờ nghe không hiểu dụng ý của y, trào phúng: "Lục thiếu, tài sản của cậu hình như đều đóng băng lại rồi nhỉ? Ta là ta, cậu là cậu, đừng nói lẫn vào nhau."

"Không muốn... ngài đã nói sẽ cho em cơ hội" Lục Thù Đồng cố chấp cực kỳ, chưa đạt mục đích thề không bỏ qua. Y quấn trên người ông chủ Hứa, tiếp tục lải nhải: "Hứa Ước, chúng ta đi du lịch chứ? Thân thể ngài không thích hợp trường kỳ vất vả quá độ, hãy ngừng lại nghỉ ngơi."

"Nhiều năm qua ta đều như thế, rất ổn" Hứa Ước hiển nhiên chẳng để tình trạng cơ thể mình trong lòng, hững hờ trả lời, "Hơn nữa ta không muốn để chính mình rảnh rỗi."

Lục Thù Đồng quan sát hắn hồi lâu: "Ngoại trừ công sự, còn rất nhiều chuyện cần làm" Y rút di động, mở ra một ít điểm du lịch đứng đầu, ôn thanh nói, "Chúng ta có thể đi tắm suối nước nóng, nếm mỹ thực, thưởng thức các loại cà phê. Không thì đi trung tâm thành phố vui đùa chút cũng tốt."

Hứa Ước lẳng lặng nghe, bất chợt hỏi: "Kế hoạch lâu rồi?"

"..... Ừm" Lục Thù Đồng cẩn thận tìm từ ngữ, "Vào mấy tuần trước, lúc Lục Nhân Sâm hoài nghi em giết Lục Phú Sinh... có nghĩ qua."

"..... Chấp niệm của cậu với ta đến cùng lớn bao nhiêu" Hứa Ước đau đầu, nhẩm tính tự hồi đáp, "Những thứ cậu nói, khi còn trẻ ta đều từng làm, giờ không muốn thực hiện lần nữa."

"Vậy ngài muốn làm cái gì, yêu sao?" Lục Thù Đồng rất nhanh tiếp lời. Kỳ thực y lẽ ra phải tức giận, dù sao lúc đó y chẳng cách nào chia sẻ, cũng không thể tham gia. Bất quá hiện nay khả năng giựt giây Hứa Ước cùng y đi du lịch càng quan trọng. Lục Thù Đồng chẳng quản được nhiều, đôi mắt sáng kinh người, khoé miệng giơ cao thể hiển hứng thú dâng trào tột độ hướng phía hắn, chẳng kiêng kị mà công khai bộc bạch: "Em đối với người mình thích có dục vọng, không bình thường ư?"

"..." Hứa Ước hít sâu, "Lục Thù Đồng, ta trước giờ chưa phát hiện, cậu không biết xấu hổ như vậy". Bị đối phương chọc tức không nhẹ, Hứa Ước ý tại ngôn ngoại nói: "Ta không thích cậu, không muốn cùng cậu làm chuyện đó."

"Mới không phải, ngài tuy không thích em, nhưng cũng chẳng chán ghét em. Em nghĩ chúng ta cách bước cuối cùng... rất gần" Lục Thù Đồng tiến lại, ở cần cổ đối phương thật nhanh đặt xuống nụ hôn, nhíu mày, "Ngài xem, ngài chẳng phải không chống cự em nữa sao?"

"..." Hứa lão bản thở ra một hơi dài, cau mày hỏi, "Cậu lấy từ đâu nhiều nguỵ biện như thế?"

"Lời em nói đều là sự thật" Lục Thù Đồng đường hoàng cãi bướng, "Hứa Ước, ngài chưa phát hiện mình đối xử với em rất khoan dung ư. Em vừa hôn ngài, ngài cũng chẳng phạt em."

"... Phát hiện?" Hứa lão bản vừa hít sâu, lại buông tiếng thở mạnh, "Ta chỉ phát hiện, cậu thế nào đây, nghĩ ta sẽ như cách Lâm Thu Nghi đối xử với Lâm Dịch Hằng? Không đúng, cậu và anh ấy chẳng hề giống nhau....."

Lục Thù Đồng cười khẽ, nháy mắt nói: "Ngài hãy học cách người phụ nữ kia cưỡng bách Lâm Dịch Hằng mà đối với em y hệt: không có chuyện gì liền cùng em lên giường, cấm em rời khỏi tầm mắt ngài, đều được cả."

Y xoay vai ôm lấy người bên cạnh, chôn mặt trên vai hắn: "Hứa Ước, em ước gì ngài khoá em bên cạnh."

Nghĩ hay lắm – ông chủ Hứa định nói vậy đấy, nhưng sực nhớ lời tương tự nói qua vô số lần, mà nghịch tử đã lần nào nghe vào? Hắn phiền lòng xem y không tồn tại, dứt khoát ngẩng cằm hướng lên ghế phụ, hỏi trợ lý: "Còn bao lâu tới sòng bạc?"

Trợ lý đang đem "liếc mắt đưa tình" giữa ông chủ và Lục thiếu quăng xuống đất, một chữ cũng bỏ ngoài tai, cố gắng giảm thiểu cảm giác mình trở thành cái bóng đèn. Nghe ông chủ đặt câu thì giật mình, giấu đầu hở đuôi trả lời: "Đã tới chân núi, năm phút nữa liền đến."

"Được."

Hứa Ước gỡ bỏ áp lực từ con trai nuôi trên vai, thấp giọng: "Thu lại hành động của cậu, chúng ta bây giờ chẳng còn là tình nhân."

Vài ngày trước hắn rõ ràng chưa xác thực câu trả lời chắc chắn cho Lục Thù Đồng, chỉ mơ hồ nói "không biết", nhưng nghịch tử kia cứ như kẻ nghèo nửa đời trúng số hàng vạn đồng tiền kếch sù, nằng nặc được voi đòi tiên xằng bậy cả lên.

Bất quá cũng còn tốt, Lục Thù Đồng dù "tri ân báo đáp", không tình nguyện vẫn bằng lòng buông lỏng, ngồi thẳng dậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương