Gặp Quân Thời Khắc
-
Chương 67
Triệu Di và Lục Thù Đồng ở khu tạm giam đợi hai ngày.
Đàm Hồng Diệu cùng mấy người cấp dưới không hề rời Long An cục nửa bước. Họ biết rõ trong phòng thẩm vấn giam giữ hai đối tượng mang lực sát thương lợi hại bao nhiêu, nên cảnh giác vô cùng. Bất quá ở buổi tối đầu tiên, một hòm chữa bệnh loại nhỏ giản dị được ném vào phòng.
Lục Thù Đồng không ngủ, thấy rõ từng cử động của Đàm Hồng Diệu.
"Xử lý thiệt hại."
Đối phương nói.
Lục Thù Đồng ném rương cho Triệu Di. Nó vô dụng với bản thân y.
Không phải quật cường, chỉ là nhớ tới khi còn bé sau khi được người ta cứu ra cũi nhốt thú hoang, Hứa Ước cũng thế này, lén lén lút lút ném một hòm chữa bệnh đến, nói cũng chẳng chịu nói một câu.
Lục Thù Đồng nghĩ, đời này y chỉ có thể tiếp nhận trợ giúp từ Hứa Ước.
Những kẻ khác, y không cần.
Nhân khẩu hai ngày nay làm việc ở Long An cục tổng cộng 5 người. Đàm Hồng Diệu chờ mãi cũng chưa thấy bọn Trình Diên Huy trở về. Hắn tính toán hẳn là đối phương chán ghét thời gian lui tới hai khu quá dài, đơn giản ở lại khu nhà giàu. Nhưng hơi nghi hoặc một chút, giá cả nơi đó đắt như cắt cổ, người xuất cảnh tận hơn sáu mươi, thuê khách sạn.... tiền đâu ra? Hắn muốn gọi cho Trình Diên Huy, nhưng chẳng biết tại sao vẫn không thể nối máy.
Hắn mơ hồ cảm thấy không đúng.
Mãi đến buổi chiều ngày thứ ba.
Bão qua, bên ngoài cuối cùng cũng lấp ló ánh mặt trời. Có trải qua thời tiết âm u mưa rào liên tiếp mấy ngày nay, mới biết sự chói chang hiện tại đặc biệt quý giá thế nào.
Đàm Hồng Diệu như cũ sang phòng thẩm vấn, dự định tiếp tục ép hỏi hai kẻ tình nghi nọ. Một thư ký bỗng vội vội vàng vàng chạy đến, liếc nhìn Lục Thù Đồng và Triệu Di, bí mật tiến lại bên tai cấp trên, nhỏ giọng nói.
"Đội trưởng Đàm, có người tìm."
"Ai?" Đàm Hồng Diệu ngẩng đầu.
Cảnh tượng này rất quen thuộc, cực kỳ giống hình ảnh sáng sớm hai ngày trước, hắn cùng Trình Diên Huy đang quay mòng mòng, nặng nề phiền muộn với vô số tập tin trong phòng làm việc.
Giật mình, hắn như có linh cảm đi về phía cửa.
Hứa Ước ngồi xe lăn, từng câu từng chữ nói.
"Đàm sĩ quan, ta tới đón con trai nuôi của ta về nhà."
- -------------------------------------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ thực tôi cảm thấy tới đây, có thể kết thúc.
Mặt sau đều là cảm tình kịch..... sau đó có điểm ngược Hứa Ước, rất sợ bị các nàng mắng.... Vì vậy.... nói trước một tiếng xin lỗi.
Đàm Hồng Diệu cùng mấy người cấp dưới không hề rời Long An cục nửa bước. Họ biết rõ trong phòng thẩm vấn giam giữ hai đối tượng mang lực sát thương lợi hại bao nhiêu, nên cảnh giác vô cùng. Bất quá ở buổi tối đầu tiên, một hòm chữa bệnh loại nhỏ giản dị được ném vào phòng.
Lục Thù Đồng không ngủ, thấy rõ từng cử động của Đàm Hồng Diệu.
"Xử lý thiệt hại."
Đối phương nói.
Lục Thù Đồng ném rương cho Triệu Di. Nó vô dụng với bản thân y.
Không phải quật cường, chỉ là nhớ tới khi còn bé sau khi được người ta cứu ra cũi nhốt thú hoang, Hứa Ước cũng thế này, lén lén lút lút ném một hòm chữa bệnh đến, nói cũng chẳng chịu nói một câu.
Lục Thù Đồng nghĩ, đời này y chỉ có thể tiếp nhận trợ giúp từ Hứa Ước.
Những kẻ khác, y không cần.
Nhân khẩu hai ngày nay làm việc ở Long An cục tổng cộng 5 người. Đàm Hồng Diệu chờ mãi cũng chưa thấy bọn Trình Diên Huy trở về. Hắn tính toán hẳn là đối phương chán ghét thời gian lui tới hai khu quá dài, đơn giản ở lại khu nhà giàu. Nhưng hơi nghi hoặc một chút, giá cả nơi đó đắt như cắt cổ, người xuất cảnh tận hơn sáu mươi, thuê khách sạn.... tiền đâu ra? Hắn muốn gọi cho Trình Diên Huy, nhưng chẳng biết tại sao vẫn không thể nối máy.
Hắn mơ hồ cảm thấy không đúng.
Mãi đến buổi chiều ngày thứ ba.
Bão qua, bên ngoài cuối cùng cũng lấp ló ánh mặt trời. Có trải qua thời tiết âm u mưa rào liên tiếp mấy ngày nay, mới biết sự chói chang hiện tại đặc biệt quý giá thế nào.
Đàm Hồng Diệu như cũ sang phòng thẩm vấn, dự định tiếp tục ép hỏi hai kẻ tình nghi nọ. Một thư ký bỗng vội vội vàng vàng chạy đến, liếc nhìn Lục Thù Đồng và Triệu Di, bí mật tiến lại bên tai cấp trên, nhỏ giọng nói.
"Đội trưởng Đàm, có người tìm."
"Ai?" Đàm Hồng Diệu ngẩng đầu.
Cảnh tượng này rất quen thuộc, cực kỳ giống hình ảnh sáng sớm hai ngày trước, hắn cùng Trình Diên Huy đang quay mòng mòng, nặng nề phiền muộn với vô số tập tin trong phòng làm việc.
Giật mình, hắn như có linh cảm đi về phía cửa.
Hứa Ước ngồi xe lăn, từng câu từng chữ nói.
"Đàm sĩ quan, ta tới đón con trai nuôi của ta về nhà."
- -------------------------------------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ thực tôi cảm thấy tới đây, có thể kết thúc.
Mặt sau đều là cảm tình kịch..... sau đó có điểm ngược Hứa Ước, rất sợ bị các nàng mắng.... Vì vậy.... nói trước một tiếng xin lỗi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook