Đêm đó, Phó Tô hỏi, em không muốn biết ngọn nguồn sao, tại sao em lại ở nhà họ Ôn.

Ôn Nhung lắc đầu, không quan trọng, bọn họ không để ý đến em, vì sao em lại phải để ý đến họ.

Phó Tô ngây ngẩn.

Bọn họ vẫn sóng vai ngồi cho đến sáng, lúc mẹ Ôn tới thay ca, mắt Ôn Nhung đã như mắt gấu mèo, vẻ mặt lạnh nhạt rời đi, lúc đi đến cửa, thắt lưng lại nhói lên, trong phút chốc cả người cô như co rút lại, Phó Tô lập tức tới vịn cô từ phía sau.

“Không sao.” Ôn Nhung khoát khoát tay, hít vài hơi, từ từ ngồi thẳng dậy.

“Là vết thương cũ sao?”

“Thỉnh thoảng sẽ như vậy.”

Phó Tô vẫn còn chưa buông tay, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của cô, không nhịn được nói: “Anh nghe nói gần đây nhà họ Lâm xảy ra biến cố rất lớn, đêm đó Lâm Tuyển tìm em, là vì chuyện này sao?”

Ôn Nhung theo phản xạ có điệu kiện cứng người, trong dạ dày nhộn nhạo, nhưng cô nhanh chóng trấn định: “Chuyện của nhà anh ta là chuyện của nhà anh ta.”

Phó Tô cảm thấy có điểm gì là lạ, lúc đó anh ở trong trạng thái thất thần, vô tri vô giác, hình như mơ hồ nghe thấy Lâm Giám Phi uy hiếp Ôn Nhung, nhưng anh không xác định lắm: “Thật sự không có gì?”

Ôn Nhung né khỏi cánh tay anh, tránh khỏi tầm mắt anh: “Tự em có thể xử lý tốt, tất cả.” Cô ngẩng đầu lên, cố gắng cười cười, “Cho em chút thời gian được chứ, chúng ta đều cần một chút thời gian.”

Bàn tay anh chợt vô lực.

“À, “ Ôn Nhung bước tới cửa thì dừng lại, “Thứ bảy này em đính hôn, nhớ tới tham gia.”

Anh đứng nơi đó, bất động, không lên tiếng, Ôn Nhung có chút lúng túng cúi đầu, hồi lâu, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp của anh: “Bây giờ em thích anh ta?”

Đã từng, bây giờ, thời quá khứ, thời hiện tại.

Chữ thích này, thật khiến cho người ta đau đớn.

Ôn Nhung cười cười, nét cười có chút lạnh: “Lập gia đình, đương nhiên là phải tìm người mình thích.”

——————————————————————————-

Mấy ngày gần đây rất không yên bình.

Nghe nói, Lâm Tuyển nhà họ Lâm im hơi lặng tiếng 5 năm đã lấy thủ đoạn khiến người ta vừa nghe đã sợ đến mất mật càn quét đến tầng cao cấp của Lâm thị, gây nên chấn động luân chuyển quyền lực trong nhà họ Lâm, sau đó không tới hai ngày, hắn truyền đạt mệnh lệnh, điều động hơn hai trăm vị quản lý trên khắp cả nước, triệu tập một cuộc đại hội nhậm chức cấp cao đầu tiên, tuyên bố chính thức tiến vào “Thời đại của Lâm Tuyển”.

Sự trở lại của Lâm Tuyển như cuồng phong quét qua, không chỉ lật đổ thế cục của nhà họ Lâm, mà còn gây cho giới buôn bán trong thành phố S chấn động khổng lồ. Bên ngoài có một số những chuyên gia chứng khoáng không đáng tin nói là Lâm thị có biến động lớn, giá cổ phiếu sẽ giảm mạnh, song, giá cổ phiếu của Lâm thị lại cứ phát triển ngược lại so với lời bọn họ, nhanh chóng tăng mạnh, mà trọng yếu nhất, tin tức Lâm Tuyển đính hôn càng khiến cho thị trường chứng khoán được tăng thêm một liều thuốc trợ tim, trong lúc nhất thời giá cổ phiếu của Lâm thị lên cao như bão táp.

Có rất nhiều người nói, đây chẳng qua chỉ là một tuồng kịch Lâm Tuyển đã sớm bày ra, hoàn toàn triệt để, đến một giọt nước cũng không lọt, có thể nói là hoàn mỹ, sau 5 năm ẩn núp hắn càng thêm thâm trầm.

Sau đó, tiêu điểm của mọi người đều tập trung vào thứ sáu tuần này, nghi lễ đính hôn xa hoa của chủ nhân mới nhà họ Lâm .

Người phụ nữ nào có thể xứng với Lâm Tuyển? Quan trọng hơn chính là, người phụ nữ nào sẽ được Lâm Tuyển nhắm trúng? Đây không phải là một bữa tiệc đính hôn bình thường, đây còn là một bữa thịnh yến buôn bán, chỉ cần là người sâu sắc sáng suốt vừa nhìn là biết. Đám người bên ngoài cứ gọi là người ngã ngựa đổ, liều mạng moi móc tin tức nội bộ, người phụ nữ kia tròn hay dẹt, có tài đức gì, truy lùng người ta vô tiền khoáng hậu.

Tầng chót của cao ốc Lâm thị, Lâm Giám Phi đem tình hình mới nhất báo cáo với Lâm Tuyển: “Nhóm thiệp mời cuối cùng đã phát rồi, những khách khứa khác đã xác nhận toàn bộ sẽ tham gia. Chỗ ngồi dành cho đám truyền thông cũng đã phân phát xong.”

Trung tâm của quyền lực, Lâm Tuyển đứng bên cửa sổ sát đất, mắt nhìn xuống dòng xe nhỏ bé dưới tòa nhà, giống như một vị thần cao cao tại thượng, thờ ơ đáp một tiếng.

“Nếu như không có chuyện gì nữa, em xin phép ra ngoài trước.”

“Cô ấy đâu?”

Lâm Giám Phi sửng sốt, lập tức trả lời: “Đồ dùng để đính hôn đều đã được chuyển đến nhà cô ấy, những thứ khác tất cả đều như cũ, mỗi ngày đi làm, không có gì khác thường.”

Lâm Tuyển nheo mắt lại: “Không có gì khác thường phải không…. Cậu nói với cô ấy thế nào?”

Lâm Giám Phi kéo cà vạt: “Theo lời anh phân phó, nói với cô ấy, nếu như không tham dự, sẽ không chuyển cho nhà họ Ôn một phân tiền, còn có thể theo đuổi những khoản nợ của nhà họ Ôn.”

“Rất tốt.” Lâm Tuyển gật đầu một cái, “Thiệp mời bên cô ấy chuyển chưa?”

Ôn Nhung lúc trước đã đưa cho hắn một tờ danh sách.

“Đã chuyển.” Lâm Giám Phi sau khi do dự, nói, “Cô giáo Ôn nói có mấy tấm cô ấy muốn đích thân đưa.”

“Ai?”

“Người trong nhà, còn có… Văn Lam.”

Lâm Tuyển nghe xong không lên tiếng, một lúc lâu sau nói: “Ừm, cậu đi xuống đi.”

Thuốc trên tay đã cháy tới đầu, không cẩn thận bỏng đến ngón tay, theo bản năng buông ngón tay, tàn thuốc rớt trên mặt đất, rơi trên một chiếc túi giấy con. Lâm Tuyển cúi đầu nhìn chiếc túi kia, chợt yên lặng trong chốc lát, cho đến khi chuông điện thoại reo mới phục hồi tinh thần lại.

Tất cả, đều trông vào ngày mai.

——————————————————————————-

Ôn Nhung nghỉ hết phép đi làm, trừ sắc mặt có hơi khó coi một chút, những thứ khác đều bình thường. Song, cô vừa mới vào cổng trường đã đón nhận ánh mắt chằm chằm từ khắp mọi nơi, ngay cả hiệu trưởng cũng hạ mình chào hỏi với cô: “Cô giáo Ôn, chúc mừng chúc mừng.”

“Dạ?”

“Tôi nhận được thiệp mời của cô rồi.”

Ôn Nhung ngẩn người: “À.”

Phản ứng này, có chút ngoài dự đoán của mọi người, hiệu trưởng đại nhân sờ sờ đầu tránh ra.

Ngay sau đó, cả một ngày, Ôn Nhung nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm của trường học, các giáo viên nhân dân bát quái từ bốn phương tám hướng chạy tới chúc mừng, ngay cả lão Đại nhà cô cũng cười mập mờ cả ngày: “Tiểu Nhung, hai ngày trước cô nghỉ là để chuẩn bị hôn lễ chứ gì?”

Ôn Nhung cười tùy tiện, không nói nhiều.

Khi lên lớp, Ôn Nhung để cho bọn nhỏ tự do hoạt động, cô ngồi một bên ngẩn người. Lúc này, có hai bạn nhỏ đứng bên đống cát chỉ chỉ cô, lại chỉ chỉ Lâm Tử Hào, ở đó bàn luận xôn xao. Lâm Tử Hào banh cái mặt nhỏ căm tức nhìn bọn chúng: “Mấy cậu nói gì?”

“Có phải cậu sắp phải gọi cô giáo Ôn là mẹ đúng không?” Một bạn nhỏ lấy can đảm hỏi.

Khuôn mặt xinh xắn của Lâm Tử Hào lập tức sôi máu: “Vớ vẩn, ai nói tôi phải gọi cô ấy là mẹ!”

“Các thầy cô đều nói, ba ba cậu sắp kết hôn với cô giáo Ôn.”

“…. Không liên quan đến các cậu!” Lâm Tử Hào hung dữ quát mấy đứa trẻ.

Đám nhóc rụt cổ lại, chạy trối chết.

“Làm gì mà hung dữ với bạn học thế.” Ôn Nhung bước lên trước, vừa rồi cô cũng nghe được.

Lâm Tử Hào nghiêng đầu qua trừng cô: “Bọn nó nói lung tung.”

Ôn Nhung nhặt một nhánh cậy vẽ nguệch ngoạc trên đống cát, trên mặt cát xuất hiện một chữ Lâm, cô vẽ trên đó một cái sừng, lại vẽ thêm một cái sừng nữa.

Lâm Tử Hảo dẩu cái miệng nhỏ lên, bộ dáng rất chi là khinh khỉnh: “Cô muốn em gọi cô là mẹ, vẫn còn sớm đấy.”

Ôn Nhung liếc cậu nhóc một cái: “Cô không muốn em gọi cô là mẹ.”

Vẻ mặt đáng đánh đòn của Lâm Tử Hào lập tức cứng nhắc: “Cô có ý gì?”

“Ý là cô sẽ không làm mẹ em.”

Lâm Tử Hào chợt ngây ngốc: “Không phải cô sẽ kết hôn với ba em sao?”

“Chẳng qua chỉ là đính hôn.”

“Thì cũng sẽ kết hôn.”

“Em còn quá nhỏ, không hiểu đâu, đây chỉ là một màn kịch.” Ôn Nhung dùng sức xoa xoa cái đầu nhỏ nhắn của cậu nhóc, “Đừng có học ba em, sau này không có con gái thích đâu.”

Ôn Nhung vứt nhánh cây xuống, phủi phủi tay, huýt sáo: “Tập hợp!”

“Này!”

Lâm Tử Hào vẫn đi theo sau cô kêu la, cô lại vờ như ngơ ngẩn, khiến cho tiểu ác ma đứng đó tức đến hỏng cả người.

Chiều hôm đó, lão Đại giục Ôn Nhung về nhà sớm, ngủ một giấc ngon lành, ngày mai làm một cô dâu xinh đẹp, Ôn Nhung nhàn nhạt nói, em còn chưa phải là cô dâu. Lão Đại khinh bỉ, đính hôn cũng đính rồi, kết hôn còn xa sao, Ôn Nhung cúi đầu, cười như không cười.

Ôn Nhung bắt xe quay về nhà họ Ôn, bên trong nhà đèn vàng ấm áp, nhưng trong mắt Ôn Nhung chỉ là một mảnh lạnh lẽo.

Cô vừa mới bước vào cửa, mẹ Ôn lập tức kéo cô vào, trên mặt mũi tràn ngập vẻ gấp rút: “Con về vừa đúng lúng, bên ngoài đều nói ngày mai Lâm Tuyển đính hôn, bao nhiêu người tới hỏi chúng ta, chúng ta đều không rõ là xảy ra chuyện gì, Lâm Tuyển cũng không nói gì với chúng ta, cha con cũng không chịu gọi điện thoại hỏi, mấy người xảy ra chuyện gì vậy?

Ông ta nếu còn cần cái mạng, đương nhiên sẽ không dám gọi vào số điện thoại này.

Ôn Nhung đổi giày, mắt điếc tai ngơ bước vào phòng khách, cha Ôn cùng Ôn Tuyết đều ở đó, Ôn Tuyết vừa nhìn thấy cô, lập tức mặt biến thành đen sì, trong đôi mắt to tràn ngập vẻ chán ghét, lại mang theo khinh thường, cười khẩy nói: “Chị không phải đến nói cho tôi biết, lễ đính hôn bị hủy rồi chứ, bà nội ráng chống đỡ xuất viện, đang chờ để tham gia lễ đính hôn của chị đấy.”

Ôn Nhung không nói gì, trực tiếp rút từ trong túi xách ra ba tấm thiệp mời, đặt trước mặt Ôn Tuyết.

Ôn Tuyết ngây ngẩn, bỗng dựng thẳng người dậy, sắc mặt đột biến, có chút khó tin nhìn thiệp mời. Tấm thiệp xinh đẹp đến chói mắt, màu xanh, chạm vào mềm mại như nhung tơ, chữ màu vàng thanh thoát, có thể ngửi thấy cả mùi vị xa hoa.

“Tối mai, 5 giờ, nhớ đến đúng giờ.”

Trái lại cha Ôn ngồi một bên kịp phản ứng lại: “Ha ha ha, đây là thật? Chuyện kia thì…?” Cha Ôn ẩn ý liếc Ôn Nhung.

“Con sẽ xử lý.”

“Tiểu Nhung, cha xem nhẹ con rồi, con thực sự thu phục được Lâm Tuyển, hắc. Tốt tốt tốt, không hổ là con gái của cha.”

Nhìn cha Ôn mừng như điên như được hồi sinh, Ôn Nhung nhàn nhạt nói: “Bà nội mới vừa bình phục, thân thể không tốt, đừng để bà mệt mỏi.”

“Rồi, cái này con yên tâm, cha sẽ tự mình đón bà đi cùng.”

Ôn Nhung nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Ôn Tuyết, cười nói: “Cô thấy chuyện này không thể nào, đúng không?”

Ôn Tuyết ngẩng đầu lên, cắn răng, nhanh chóng đứng dậy lên lầu.

“Nếu như cô muốn gọi điện cho cô ta, thì không cần đâu, tôi sắp đến gặp cô ta rồi đây.”

Ôn Tuyết cuống quít xoay người, giấu di động vào trong ngực: “Tôi không hiểu chị đang nói gì.”

Trên khuôn mặt bình thản của Ôn Nhung chẳng còn yêu hận: “Tiểu Tuyết, từ hôm nay trở đi, cô không còn là em gái tôi nữa, nhớ lấy điều này.”

Ôn Tuyết hùng hổ dọa người, không muốn thua khí thế: “Bắt đầu biết hận rồi? Con thỏ nóng lên cũng biết cắn người, giờ tôi đã biết rồi. Nhưng chị cho là Lâm Tuyển sẽ thành chỗ dựa cho chị sao, chớ có nằm mơ, người đàn ông như anh ta chuyện gì cũng dám làm, chị chẳng qua chỉ là đồ chơi của anh ta thôi.”

Ôn Nhung không muốn cãi cọ với cô ta: “Tôi chỉ muốn nói cho cô biết, không phải cô muốn thế nào thì sẽ như thế ấy, có câu này trả lại cho cô, tôi không có được, cô cũng đừng mong chiếm lấy.”

Ôn Nhung bước ra khỏi nhà, đi thẳng đến một nơi.

Lần trước tới đây, là cùng Văn Lam ăn cơm, hai người “Trò chuyện với nhau thật vui”, lần này gặp lại, Ôn Nhung không thể nào lạnh nhạt để bắn lén như trước được.

Văn Lam vẫn như cũ, giả bộ thanh thuần, thấy Ôn Nhung, dịu dàng mỉm cười: “Cô giáo Ôn, đột nhiên tìm tôi có việc sao?”

Ôn Nhung đứng dậy, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi nghĩ, Lâm Tuyển còn chưa đưa cho cô cái này, cho nên cố ý đến tặng cho cô.”

Một tấp thiệp mời xinh đẹp xuất hiện trên bàn.

Phản ứng của Văn Lam rất nhạy bén, không bối rối giống như cô em gái nhà cô: “A, chúc mừng.”

“Cô Văn.”

“Sao?”

“Cùng là phụ nữ, sao phải gây khó dễ cho nhau.”

Đôi lông mày thanh tú của Văn Lam khẽ nhíu lại: “Cô giáo Ôn, cô đây là có ý gì? Tôi vừa mới bay từ Mỹ về, chênh lệch múi giờ còn chưa quen.”

Muốn phủi sạch sao, Ôn Nhung bĩu môi, cô không chơi được trò âm hiểm, cô không thông minh được như người đàn bà này, cô nói thằng: “Có lẽ cô muốn thấy tôi có chung một kết cục giống như cô, như vậy trong lòng cô sẽ cân bằng một chút, nhưng cô không thể dùng cùng một thủ đoạn để đuổi hết tất cả những người phụ nữ bên cạnh Lâm Tuyển được, anh ta không yêu cô, chính là không yêu cô.”

Nụ cười của Văn Lam mờ đi: “Cô giáo Ôn, tôi không chọc gì đến cô đúng không, cô nói vậy có quá đáng quá không.”

“Trong lòng cô rõ ràng hơn tôi, nếu như tôi là cô, tôi sẽ không tự thắt cổ mình trên một thân cây nhiều năm như vậy, vì một người đàn ông như vậy không đáng.”

“Vậy còn cô, cô không phải vẫn muốn đính hôn với anh ấy sao? Sau khi cô đã bị thương tổn.” Móng tay xinh đẹp của Văn Lam gõ lên tấm thiệp mời, “Lâm Tuyển bây giờ rất tin tôi, tôi là công thần đã giúp anh ấy lật đổ Lâm Nham. Mà cô, buổi đính hôn này chẳng qua chỉ là một vở diễn mà thôi.”

Người phụ nữ ngốc nghếch, theo anh ta nhiều năm như vậy mà vẫn chưa nhìn thấu, ngay cả cô cũng đã nhìn ra rồi.

“Trong thế giới của Lâm Tuyển, chỉ có chính anh ta, ai cũng không thể xông vào được. Mà tôi bây giờ, một chút cũng không muốn tiến vào.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương