Gặp Phải Một Lão Công Nhỏ Hơn Ngươi
Chương 16: Đại hội thể dục thể thao (Thượng)

D đại Kỉ Tích đang theo học, hai mùa xuân thu nhất định cử hành đại hội thể thao. Mỗi khi đến gần ngày thi đấu, các lớp đối địch nhau, tựa như chiến trường tràn ngập khói thuốc súng. Kỉ Tích học là chương trình thạc sĩ chính quy cũng coi như một nửa sinh viên, không thể tránh khỏi bị kéo vào trong nước lũ phân tranh.

Buổi chiều hai giờ, giáo sư thỉnh giảng vừa rời khỏi, lớp trưởng phụ trách liên lạc các hạng mục công việc chiếm dụng thời gian sau giờ học. Trừ bỏ nói một chút các vấn đề học tập cần lưu ý, chủ yếu là an bài về đại hội thể thao vào thứ sáu, cũng cổ vũ mọi người ghi danh các hạng mục trận đấu, cũng nói người thắng giải sẽ được cộng điểm học phần.

Tin tức của lớp trưởng vừa nói ra, lập tức hình thành cục diện mấy nhà vui sướng mấy nhà sầu. Học thạc sĩ phần lớn là người thế nào? Giống Kỉ Tích ở nước ngoài học nhảy lớp trở về chỉ là số ít, phần lớn đều là đào tạo chuyên sâu sau đại học, sau khi vào đơn vị cần nâng cao bằng cấp, hoặc là ở công ty làm vài năm cảm thấy tri thức không đủ…. nói ngắn gọn, lớn tuổi.

Không tính Kỉ Tích, thành viên lớp học tuổi từ xấp xỉ hai mươi lăm đến ba mươi hai, lão tay lão chân như vậy, bảo bọn họ như thế nào cùng một đám sinh viên tinh thần phấn chấn, quyết tranh hơn thua a? Khó trách đoạt giải có thể tính vào học phần, bọn họ tuổi này căn bản là liều mạng thôi!

Đang ngồi đều là người thông minh, có thể tinh tường nhận ra điểm học phần cùng tính mạng cái nào trọng yếu hơn, cho nên dưới sự cưỡng bức lợi dụng của giảng viên hướng dẫn*, cho đến nay chưa xuất hiện người thứ nhất ăn con cua.

(*người này chắc giống cố vấn học tập bên mình)

Lớp trưởng bất đắc dĩ, thay đổi chính sách nói: “Tôi hiện tại tuyên bố, Lớp E khoa công nghê thông tin chúng ta, mỗi người phải đăng kí hai hạng mục. Người không tham gia không chỉ trừ điểm, không được ý kiến, hơn nữa hôm nay tôi và các người phí thời gian, ai cũng đừng nghĩ về nhà.”

Sao lại thành thế này a! Trần Trần còn ở nhà chờ mình về ăn bữa tiệc ngọt ngào đó. Kỉ Tích lập tức bật người chạy đến bục giảng, đoạt lấy tờ đăng kí  trong tay lớp trưởng, ở mục nam nhảy cao, nhảy xa, chạy 400m viết tên. Vừa viết vừa nghĩ, này mà ở nước Mỹ, lớp trưởng nói chuyện kiểu này, tuyệt đối có thể lấy lý do xâm phạm tự do của người khác mà khởi tố. Nhưng ấn theo tình hình trong nước mà nói, thật sự là một phen hiếp bức không cho bàn cãi, không nên vì chuyện này lãng phí thời gian.

“Tốt, tốt.” Giảng viên cười đến hòa ái, càng không ngừng gật đầu vỗ vai Kỉ Tích, tỏ vẻ coi trọng. Kỉ Tích liền hỏi có thể hay không đi về, lớp trưởng lập tức tươi cười đầy mặt vui vẻ đưa tiễn.

Hệ thạc sĩ không có đứa ngốc, đoàn người lập tức mô phỏng Kỉ Tích, một người tiếp một người đăng kí, chỉ sợ chậm trễ nhặt được hạng mục ‘chịu chết’ còn thừa.

Lúc giảng viên các lớp mang theo danh sách vui vẻ rời đi, không khí D đại cũng tùy theo kịch biến.

Giữa trưa ngày hôm sau, nhà ăn sinh viên.

“Kỉ Tích, cậu thực không phải bạn tốt! Gặp phải loại chuyện quan trọng thế này, như thế nào không đăng kí dùm anh hả?”, Hợi Nhẫm Tĩnh kéo góc áo T-shirt Kỉ Tích, mặt đau đớn làm người ta không dám nhìn thẳng, hắn tâm muốn chết đều có, còn sợ làm ra cái gì xấu mặt nha?

Kỉ Tích trêu ghẹo nói: “Như thế nào ghi dùm? Vạn nhất chọn cái anh không thích, tôi không phải thành người ác.”

Hợi nhẫm tĩnh rú lên: “Quản nó cái gì so với tám cây số đều tốt! Kỉ Tích, nể tình chúng ta bằng hữu đã lâu, hỗ trợ nghĩ cách đổi người đi?”

Kỉ Tích theo đội ngũ mua cơm chậm rãi đi tới, buồn bã vỗ vỗ bả vai suy sút của Hợi Nhẫm Tĩnh nói: “Đừng nói nữa, không được. Anh nghĩ xem, tất cả hạng mục đều báo xong rồi, anh giao cho ai đi?”

“Chẳng lẽ cậu thấy chết mà không cứu?”, Hợi Nhẫm Tĩnh ôm khúc gỗ cuối cùng không muốn phủi.

Kỉ Tích mày kiếm nhướng lên, cười nói: “Yên tâm, tôi sẽ kêu xe cứu thương.”

“Kỉ Tích, cậu rất nhẫn tâm! Nếu không phải có việc bồi Quế Lan về nhà mẹ đẻ, anh làm sao thảm như vậy? Ngày hôm qua túi tiền chảy máu, có phải lúc này muốn tôi chết mới cam tâm? Ông trời! Tôi làm gì có lỗi với ông a!”, Hợi Nhẫm Tĩnh vung tay giẫm chân khóc thét.

Một đám người chung quanh, đồng loạt nhìn Hợi Nhẫm Tĩnh bằng con mắt thương hại.

Lấy đồ ăn.

“Bác gái, con cảm thấy bác múc đồ ăn cho mấy người khoa F nhiều hơn nha.”

>_<//// “Giống nhau mà! Sao có thể nói vậy, cậu đã mười tám rồi đó.” Bác gái nấu cơm nhăn mày lạnh lùng nói.

“Sao lại thế này a?”, Hợi Nhẫm Tĩnh tạm thời bỏ qua phiền não một bên, trong khổ tìm vui hỏi.

Kỉ Tích lấy khay, liếc mắt qua đống người một cái nói: “Anh cẩn thận nghe.”

“Nghe nói, cậu cùng phòng ngủ với đại cao thủ lớp A. Có biện pháp nào không, làm cho tới ngày hắn thi đấu không thoải mái a?”

“Chúng ta tuy là huynh đệ, nhưng gặp phải vấn đề lập trường này, cũng cần tránh hiềm khích. Trước khi trận đấu chấm dứt, chúng ta phải phân rõ giới hạn.”

“Tiểu tử, còn muốn cùng em gái anh đây kết giao không? Lúc thi đấu, nhớ thông minh chút.”

“Hi, tôi biết nhược điểm của cậu nga. Muốn tôi giữ bí mật cũng không khó, trận đấu phải làm như thế nào, không cần tôi nói đi?”

…….

◎0◎~~~ này là đại hội thể thao đại học đúng không? Quả thực giống khúc dạo đầu chiến tranh xâm lược, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Hợi nhẫm tĩnh dại ra tiếp nhận thức ăn từ cửa sổ nhỏ của phòng bếp, cước bộ ngây ngốc, chui ra khỏi đám người.

“Kỉ Tích, ở đây có chỗ trống, vì sao không ngồi?”, Kỉ Tích bên đường vượt qua hơn phân nửa nhà ăn, Hợi Nhẫm Tĩnh không rõ bên người có chỗ trống, vì cái gì phải bỏ gần tìm xa.

“Anh không muốn gây chuyện đi?”, Kỉ Tích quay đầu lại hỏi.

“A?”

Kỉ Tích chỉ chỉ vị trí trên bàn ăn không thấy được. “Nhìn xem góc bàn viết cái gì”

Địa bàn lớp B. >_<///

“Uy! Kỉ đại soái ca! Lớp E ở bên này——“, phía đông bắc nhà ăn có người đứng lên, phất tay lớn tiếng gọi Kỉ Tích.

Toàn thể sinh viên trong nhà ăn, ánh mắt nhất tề vèo vèo bắn vào Kỉ Tích. Hợi Nhẫm Tĩnh tránh né không kịp, chỉ có thể cúi đầu chôn chân tại chỗ, một hồi người ta đánh giá ngẩng đầu lên, chỉ còn mình hắn bị tầm mắt xung quanh bắn phá.

Ngược lại Kỉ Tích bưng đồ ăn, không coi ai ra gì đi đến đối diện người vừa la to ngồi xuống.

“Dư Thịnh, tiểu tử cậu la lớn như vậy làm gì? Hại anh giống như động vật quý hiếm, hai ngày này thật sự là xui xẻo!”, Hợi Nhẫm Tĩnh chọt miếng đậu hủ, hung tợn nhét vào miệng, nhai nuốt cho hả giận.

Dư Thịnh không đau không ngứa nói giỡn: “Hiện tại, chính là thời điểm lung lạc lòng người. Bảng hiệu sống của chúng ta Kỉ soái ca, vừa đứng ra phía trước, mỹ nhân D đại, còn không thành đội cổ động viên cho lớp E chúng ta!”

“Tiểu tử cậu là mê gái đi?”, Hợi Nhẫm Tĩnh phun tào nói.

“Nhẫm Tĩnh, bất quá là tám cây số thôi, đừng có như nuốt thuốc nổ được không? Nói không chừng, anh chạy vài vòng, còn có thể gầy được mười cân”, Dư Thịnh chanh chua nói móc.

Hợi Nhẫm Tĩnh đập bàn một cái, trừng mắt Dư Thịnh quát: “Mẹ nó, cậu đi mà chạy a? Không cần nói móc.” Mắng xong, còn cảm thấy giận chưa tiêu hết, vội hướng Kỉ Tích thêm mắm thêm muối. “Tiểu tử này chơi chúng ta đó! Vừa rồi lúc mấy người trong đại sảnh xem xét anh, thực ghê tởm tới cực điểm. Cũng nhờ năng lực của nó! Lần tới nộp luận văn, Kỉ Tích, cậu cũng đừng giúp nó.”

Kỉ Tích đang ăn cử chỉ nhã nhặn, rất giống quý tộc trong văn học cổ. Hắn múc một muỗng canh thổi thổi, nhấp một ngụm, sau đó mặt hướng Dư Thịnh mỉm cười nói: “Tôi đang định làm vậy.”

“Xứng đáng!”, Hợi Nhẫm Tĩnh vỗ vai Kỉ Tích, một trận cuồng tiếu.

Dư Thịnh nóng nảy, lão nhân nhà mình còn chờ bằng tốt nghiệp của cậu mà! Cậu bật người thái độ đoan chính, sâu sắc kiểm điểm. “Kỉ Tích, Kỉ đại ca! Ngàn vạn lần không cần vứt bỏ huynh đệ a! Vừa rồi hai anh không tìm thấy chỗ, em sao có thể không thay hai anh sốt ruột! Nhất thời lỡ miệng, nhất thời lỡ miệng a! Vì để tỏ lòng xin lỗi, cái thẻ ‘Đạt Bách Liên’ này, chị dâu nhất định thích.” Nói xong từ trong túi tiền lấy ra thẻ bạch kim, đưa cho Kỉ Tích.

“A! ‘Đạt Bách Liên’ không phải là salon dành cho nữ nhân sao.”

“Là cái ‘Đạt Bách Liên’ cắt cắt sấy sấy cũng tốn năm ngàn sao? Dư Thịnh, cậu làm sao có?”

“Đưa Kỉ Tích, không bằng cho chị. Thẻ bạch kim của ‘Đạt Bách Liên’, chị trong mộng còn muốn.”

Mấy nữ thạc sĩ sinh cùng lớp Kỉ Tích, cảm thấy hứng thú đoạt lấy thẻ trong tay Dư Thịnh, truyền nhau xem.

Hợi Nhẫm Tĩnh tâm tư ác độc, ở một bên cười lạnh. Dư Thịnh vuốt mông ngựa chụp lộn đùi ngựa rồi. Đừng nói Tiêu Trần không thích ăn diện, cho dù thích, một đại nam nhân có thể đi salon cho nữ nhân sao? Bất quá, người không biết không có tội, nếu mình không phải là bạn đại học thân thiết của Kỉ Tích, lúc này chỉ sợ cũng chẳng hay biết đâu!

Dư Thịnh đang cùng mấy nữ thạc sĩ tranh đoạt thẻ bạch kim, Kỉ Tích uống xong canh, nuốt xuống miếng thịt kho tàu cuối cùng, thu thập khay ăn ra khỏi đại sảnh. Mặc cho Dư Thịnh ở đằng sau ngàn hô vạn gọi, cũng không quay đầu lại. Kỉ Tích đối với những chuyện ngoài Tiêu Trần, hoàn toàn không thèm quan tâm, căn bản sẽ không phí một chút tâm tư.

D đại không hổ là trường học trăm năm, cả vườn trường sâu thẳm mà yên tĩnh. Kỉ Tích vì tiêu thực vào hoa viên tản bộ, nửa giờ sau tựa vào ghế đá bên đường đọc sách, đáy mắt tràn ra ý cười ôn nhu.

“Xin hỏi, có thể ngồi bên cạnh không?”

Thanh âm ôn nhu của con gái tiến vào trong tai Kỉ Tích. “Xin cứ tự nhiên”, Kỉ Tích vùi đầu đọc sách, thậm chí không bố thí cho đối phương một ánh mắt.

Nữ sinh một chút không để ý, ngược lại cảm thấy được Kỉ Tích đặc biệt khốc, đặc biệt nam tính. Cô đánh giá khuôn mặt lạnh lùng của Kỉ Tích, tầm mắt từ trên xuống dưới, tứ chi thon dài nhất nhất đảo qua, cảm thán nét đẹp mạnh mẽ cứng cáp. Lập tức cố ý gợi chủ đề: “A, cậu đang xem 《 Dạo bước đêm khuya 》? Tôi cũng thực thích sách của Thanh Không, không khí vừa đúng, nội dung đáng sợ lại kích thích.”

Kỉ Tích thoáng kinh ngạc ngẩng đầu, gợi lên khóe môi, hướng cô gái mỉm cười, khép lại trang sách nói: “Phải không? Không nghĩ tới đến hoa viên ngồi, nhưng lại gặp gỡ thư hữu.” (bạn cùng sở thích đọc sách)

Nữ sinh giờ phút này mới hiểu được, cái gì gọi là như dục xuân phong. Ngây người nửa ngày, đỏ mặt tự giới thiệu. “Tôi là Lăng Thư lớp E khoa Văn học. Xin hỏi, có thể kết giao bằng hữu không?”

Kỉ Tích không sao cả nhún nhún vai nói: “Lớp E khoa công nghệ thông tin, Kỉ Tích. Rất vui được biết cô.”

Lăng Thư kéo kéo góc váy, ngồi bên cạnh Kỉ Tích, nghiêng đầu hỏi: “Khoa công nghệ thông tin, trường chúng ta có khoa này sao?”

“Hệ thạc sĩ khu Bắc.” Kỉ Tích lại mở ra trang sách.

“Trời ạ!”, Lăng Thư hai tay che miệng, hai mắt lóe sáng nhìn chăm chú vào Kỉ Tích. “Anh bao nhiêu tuổi? Thật sự nhìn không ra đã học thạc sĩ.” Lăng Thư nghĩ, trách không được đó giờ chỉ có thể nhìn thấy Kỉ Tích ở nhà ăn, nguyên lai hắn đã sớm không phải sinh viên.

Khó có được thời gian im lặng đọc sách, ai ngờ nửa đường nhảy ra cái Trình Giảo Kim. Kỉ Tích cảm thấy không kiên nhẫn, trên mặt lại không lộ ra cái gì. Hắn tiêu sái đứng dậy, phủi phủi lá vàng trên áo T-shirt, nhìn xuống cô gái lạnh nhạt cười nói: “Tiết buổi chiều sắp bắt đầu rồi, tôi đi trước.”

“Ai—–!”, không đợi Lăng Thư phản ứng, Kỉ Tích sớm xuyên qua đường mòn, biến mất ở đầu khác của hoa viên.

Từ giàn hoa tử đằng chui ra năm sáu nữ sinh, cười hì hì tới gần Lăng Thư đang si ngốc nhìn tòa nhà phía Bắc xa xa. “Hoa hậu giảng đường của chúng ta, nhưng lại cũng có thời điểm bị bỏ qua? Ánh mắt người nọ làm sao a!”

Lăng Thư vội vàng vì Kỉ Tích nói đỡ: “Người ta đều học thạc sĩ, kia là nghiêm túc tới đọc sách. Dáng vẻ không giống nam sinh cả ngày vây quanh chúng ta a, không khí chất, không nội hàm.”

“Hắn nói thạc sĩ, cậu sẽ tin a? Nhìn qua, một chút cũng không giống đại thúc?”

“Hiểu Linh nói đúng a, hắn như vậy, so với chúng ta còn trẻ hơn.”

“Các cậu nói, hắn có thể hay không là muốn câu Lăng hoa khôi giảng đường của chúng ta, mới ra hạ sách này?”

Lăng Thư tiểu nữ nhân cuộn cuộn tóc, hướng bằng hữu làm cái mặt quỷ nói: “Tớ không tin hắn nói dối gạt người, chờ hỏi qua dượng (em rể của mẹ) tớ, hết thảy tư liệu còn không tới tay?”

“Đi a! Mới biết được tên người ta liền tiến công, Lăng đại hoa khôi cậu thực háo sắc a!”

“Nữ sắc quỷ, quả nhiên không hổ là Lăng đại tỷ của chúng ta”

“Các cậu nói cái gì vậy!” Lăng Thư tức giận đến giương nanh múa vuốt.

“Các cậu nói sai rồi, Lăng Thư trông ngóng người ta ba tháng, hôm nay rốt cục thỏa mãn mong muốn, này không gọi háo sắc, là si.”

“Đúng vậy! Hoa si!”

“Tiểu hoa si!”

“Các cậu đứng lại cho tớ! Tớ phải khâu miệng mấy người, để các người còn nói lung tung không!”

Nữ sinh cãi nhau ầm ĩ đi khỏi hoa viên.

Buổi tối, ăn cơm xong. Kỉ Tích, Tiêu Trần ôm nhau xem TV, một bên nói chuyện phiếm tâm sự.

“Trần Trần, D đại tuần sau cử hành đại hội thể thao, anh tới chứ?” Kỉ Tích dùng cây tăm đâm một miếng lê, đưa vào miệng Tiêu Trần.

Tiêu Trần cắn khối lê tươi mát hỏi: “Đại hội thể thao, em cũng tham gia sao?”

“Ừ”, Kỉ Tích dán vào cổ Tiêu Trần gật đầu. “Nhảy cao, nhảy xa, chạy 400m”

Tiêu Trần đút lại cho Kỉ Tích một miếng lê, cười nói: “Được, anh đi. Bất quá, đại hội thể thao trường các em còn có thể đem người nhà theo?”

“Được a, trường học thật ra muốn làm tuyên truyền, chỉ sợ sinh viên không chịu mời người nhà đến” Tối hôm qua Trần Trần tiến vào trạng thái viết sách, hắn không muốn đi quấy rầy Trần Trần phân tâm. Đêm nay không có việc gì, Kỉ Tích vui vẻ nói: “Trần Trần, anh chưa từng tới D đại, đến lúc đó em mang anh đi tham quan.”

“Tốt. Kỉ Tích, đại hội diễn ra mấy ngày?”

“3, 4, 5, ba ngày. Xong rồi thì nghỉ.” Kỉ Tích cắn cắn cổ Tiêu Trần, tranh thủ thời gian nói: “Mấy hạng mục nhỏ như nhảy cao, nhảy xa, chấm dứt cùng ngày. 400m, ngày đầu tiên đấu loại, ngày hôm sau chung kết. Mấy loại như 8km, ngày thứ ba diễn ra cùng nhau.”

“Diễn ra cùng nhau làm thế nào so tài?”

“D đại mỗi năm học phân từ A đến J mười lớp, em chính là lớp E. Trận đấu cuối cùng, xem tổng điểm số trong cùng một lớp, cho nên mấy ngày đó trong trường đều muốn phân liệt.” Kỉ Tích xoa xoa thân mình Tiêu Trần, có chút tự hào nói: “Trần Trần, em hôm nay gặp được một cô gái thích xem sách của anh.”

Tiêu Trần đưa lưng về phía Kỉ Tích, nhíu mày hỏi: “Lúc ấy, em không phải đang cầm sách của anh chứ?”

>_<

Tiêu Trần thấy Kỉ Tích trầm mặc, khẽ cười nói: “Cô gái ấy nhất định là muốn cùng em làm thân, lại sợ tìm lầm đề tài. Em cầm sách, vừa vặn cho cô cơ hội, thật sự là cô gái có tâm cơ.”

Kỉ Tích chặt chẽ ôm lấy Tiêu Trần, hờn dỗi nói: “Em chỉ là muốn cho anh cao hứng thôi! Nói sau, D đại nhiều sinh viên như vậy, gặp phải một fan sách của Trần Trần, có cái gì kỷ lạ.” Kỉ Tích dùng sức cọ cọ lưng Tiêu Trần, vuốt ve eo anh.

Giống như con chó lớn làm nũng. Tiêu Trần xoay người sờ sờ sợi tóc mềm mại của Kỉ Tích, hôn con ngươi tha thiết kia, cười nói: “Được rồi, là anh không đúng. Anh biết, trong tâm Kỉ Tích luôn có anh.”

Nhìn Tiêu Trần ánh mắt ranh mãnh, Kỉ Tích cắn anh mấy cái cho hả giận, liếm liếm dấu răng nhợt nhạt, căm giận nói: “Em sẽ đoạt huy chương vàng, để cho Trần Trần đối với em thêm vài phần kính trọng! Hiện tại bắt đầu rèn luyện.” Nói xong, một phen ôm lấy Tiêu Trần thẳng tiến phòng ngủ. ^^ làm tình, cũng là cần thể lực, Kỉ Tích trong lòng vui vẻ nói.

Tiêu Trần ôn nhu liếc Kỉ Tích đang không phục. Nghĩ thầm chồng mình thật sự là đứa nhỏ lớn đầu, đáng yêu như vậy, không biết có bao nhiêu người thèm chảy nước miếng. Chính mình cần phải hảo hảo chú ý.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương