Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc
-
Chương 27: Băng đảng tội phạm
Cố Tây Châu bất thình lình hô, Phương Chấp và hắn đồng thời nhấc chân đuổi theo, lưu lại Phương Tri vẻ mặt mờ mịt luống cuống ở lại tại chỗ.
Phương Chấp một bên chạy một bên quay đầu lại dặn Phương Tri: "Em mau trở lại trường học! Anh đợi lát nữa sẽ trở lại!"
Hắn và Phương Tri nói chuyện đồng thời đụng phải một người, lảo đảo một cái thiếu chút nữa đứng không vững, Phương Chấp không để ý tới đối phương, cũng không quay đầu lại theo bước chân của Cố Tây Châu, chạy băng băng đuổi theo xa tải ở vài trong mắt phía trước.
Gã đàn ông trung niên bị đụng phải nhíu mày, cưỡi một chiếc xe đạp nhỏ, trong miệng tức giận đối với bóng lưng của Phương Chấp mắng hai câu không có tố chất.
Cố Tây Châu đi theo phía sau chiếc xe kia, tốc độc của hắn so với chạy nước rút 100m đều phải nhanh hơn.
Gã đàn ông trung niêm cao to đang lái xe chú ý tới kính chiếu hậu toát ra hai gã đàn ông tuổi trẻ đang đuổi theo sát phía sau xe, theo bản năng hắn đạp chân ga phóng tốc độ nhanh hơn, đồng thời đối với phụ nữ trung niên và gã đàn ông trẻ tuổi phía sau nói: "Đệt, đừng nói nhảm, đem cô ta trói lại mau, có người đuổi theo phía sau chúng ta!"
Gã đàn ông bất thình lình lên tiếng làm Ngô Tiểu Tú đang khóc ở phía ghế sau sửng sốt một chút, hoàn toàn không kịp phản ứng hàm nghĩa trong lời nói của gã đàn ông trung niên.
"Anh..."
Câu nói tiếp theo của cô còn chưa ra khỏi miệng đã bị một nam một nữ ngồi chung ghế sau với cô đột nhiên đè lại cơ thể.
Gã đàn ông không biết lúc nào đã cởi ra sợi dây vừa rồi trói trên người hắn, từ trong lòng ngực móc ra một con dao kề ngay mặt của cô, hung tợn uy hiếp nói: "Đừng lộn xộn, lộn xộn sẽ giết mày!"
Ngô Tiểu Tú hoàn toàn bị doạ ngốc, mặt gã đàn ông trẻ tuổi lộ vẻ dữ tợn chợt đem đầu của cô áp xuống ghế, cả người cưỡi ngồi ở trên người của cô, đem tay cô trói ở sau lưng, khiến cho cô sợ hãi hơn nữa là vị chị gái lớn tuổi vừa rồi còn giúp đỡ cô đưa cho gã đàn ông trẻ tuổi sợi dây.
Phụ nữ trung niên từ phía sau lấy ra một cuốn băng dán lớn ở trên sợi dây đã trói tốt lại quấn thêm vài vòng, tay cô không thể động đậy được một chút, người phụ nữ trung niên còn dùng tay lôi kéo hai cái, xác định là Ngô Tiểu Tú không thể giãy giụa.
"Cứu..."
Lời của cô còn chưa ra khỏi miệng, gã đàn ông khuôn mặt dữ tợn đã lấy tay chặt chẽ đè đầu của xuống, đầu của cô bị ép ở trên ghế tới biến hình, tiếng kêu lên đều trở thành tiếng hừ hừ không tiếng động, hơn nữa tất cả cửa thuỷ tinh của xe tải đều đóng cửa, còn quét một lớp chống nắng, người bên ngoài căn bản là không nghe cũng không nhìn thấy được tình huống bên trong.
Ngô Tiểu Tú lúc này mới hiểu thì ra ba người này căn bản là cùng một phe!
Cô hoàn toàn bị doạ sợ, lúc này miệng của cô đã bị gã đàn ông dán băng dính, căn bản không há miệng được, mặt bị băng dính chen biến hình, gã đàn ông lúc này mới tiện tay đem băng dính ném ở trong góc xe.
"Ô ô ô... Ô" Cô trừng mắt nhìn thẳng vào phụ nữ trung niên bên cạnh, hy vọng phụ nữ trung niên có thể nhìn ở trên mặt cả hai cùng là phụ nữ mà buông tha cho cô, thế nhưng người phụ nữ kia chỉ là không mặn không nhạt nhìn cô một cái, lại nói chuyện phiếm với gã đàn ông trung niên ở phía trước.
"Đứa này nhìn rất xinh đẹp, có thể bán không ít tiền."
"Sinh viên, giá trị không ít, đến lúc đấy cùng người bên kia nói nâng giá tốt một chút."
Cô nghe ba người kia chậm rãi nói, chỉ biết ba người này không phải là lần đầu tiên làm loại chuyện này, nước mắt của cô tách tách tách theo gò má rơi xuống, cô vốn tưởng rằng vừa rồi mình gặp được người tốt thoát khỏi bọn buôn người, lại không nghĩ rằng... Đây căn bản là cái bẫy.
Tâm tình tuyệt vọng dâng lên trên ngực, vừa nghĩ mình sẽ bị bán đi, không biết bán tới chỗ nào, có thể sẽ trải qua cái gì, nghĩ tới ba mẹ sau khi biết tin có bao nhiêu đau lòng khổ sở, cô sử dụng ra sức lực uống sữa muốn kêu cứu, thế nhưng cô bị một nam một nữ trói lại tay chân nhét vào phía sau xe tải, trên miệng, trên người đều bị băng dính thật lớn trong suốt bao quanh.
Gã đàn ông trung niên lái xe nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, nhỏ giọng mắng: "Đệt, con mẹ nó thằng kia vẫn còn đuổi theo!"
"Vậy anh lái mau lên a!" Phụ nữ trung niên mắng một đồng thời cũng nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, hai gã đàn ông một trước một sau ở phía sau đuổi theo bọn họ.
Gã đàn ông trung niên nhìn thoáng qua phía trước, mắng: "Con đường này hẹp quá!"
Lúc mấy người nói chuyện, Ngô Tiểu Tú bị ném ở phía sau nghe thấy đột nhiên đáy lòng sinh ra một tia hi vọng, cô cố gắng di động thân thể, từ cửa sổ phía sau xe tải nhìn về phía sau.
Có người đang chạy như điên đuổi theo phía sau xe.
...
"Đậu má!"
Tất cả chuyện này xảy ra quá nhanh, cho dù phản ứng của Cố Tây Châu nhanh chóng nhưng sự thực chứng minh quy tắc ở thế giới hiện thực và thế giới nhiệm vụ thần quái hoàn toàn không giống nhau, hắn ở chỗ này giống như cũng bị quy tắc hạn chế, không thể sử dụng thủ đoạn của ma tu nữa, ngoại trừ thân thủ so với người thường tốt hơn, sức lực càng mạnh ra thủ đoạn khác của hắn cũng không thể sử dụng.
"Đệt, bố mày cũng không tin thằng này có thể tiếp tục đuổi theo như thế?" Gã đàn ông lái xe tức giận mắng một câu.
Cố Tây Châu đối với sức lực của mình vẫn có lòng tin, bởi vì đây là một con đường nhỏ gần trường đại học cho nên xe tải bị cảnh vật xung quanh hạn chế tốc độ, tốc độ không đạt được trên trăm, hắn cách xe tải càng ngày càng gần, xe tải sắp muốn đi vào đường chính, xung quanh đều là xe cộ chặn đường, Cố Tây Châu hô to một tiếng: "Tôi là cảnh sát, xin các vị giúp tôi ngăn cản chiếc xe tải xám trắng kia, trong xe là bọn buôn người!"
"Trên xe có một cô gái!"
"Ngăn xe lại!"
Gã đàn ông trung niên lái xe nghe thấy Cố Tây Châu nói lại càng hoảng sợ, mà phụ nữ trung niên đi cùng hắn lại càng hoảng hồn, "Là cảnh sát..."
Lúc này xe cộ xung quanh cũng có người di chuyển, lái xe đến giữa đường!
"Đệt!" Gã đàn ông trung niên lái xe không nghĩ sẽ gặp phải chuyện như vậy, lúc này cũng luống cuống gấp giọng nói: "Đem cửa xe mở ra ném cô ta xuống!"
Nói xong một nam một nữ phía sau lập tức đứng dậy mở cốp sau xe tải ra, đem Ngô Tiểu Tú đẩy xuống!
"Đệt mợ mày!" Cố Tây Châu nhìn thấy cử động của mấy người, cũng không nhịn được ở bên đường mắng to, hắn bước nhanh về phía trước một cái --
Tiếng vật nặng rơi xuống, trầm trầm.
Cố Tây Châu tung người một cái nhảy lên, cứng rắn đỡ lấy Ngô Tiểu Tú bị đẩy xuống từ trên xe, trở thành cái đệm thịt người, áo tay ngắn mặc trên người đều bị mài rách, hắn chịu đau kiểm tra tình hình của Ngô Tiểu Tú, Ngô Tiểu Tú không bị thương, hắn xác nhận nếu không phải động tác của hắn nhanh thì khuôn mặt này của Ngô Tiểu Tú nhất định là sẽ chạm đất, không thể thoát khỏi huỷ dung.
"Cảnh sát, tôi, tôi là cảnh sát, ngăn cản chiếc xe tải kia!" Phương Chấp theo phía sau thở hồng hộc hô lớn, người chung quanh nhìn thấy một màn kia cũng còn không phản ứng kịp, đột nhiên ba chiếc xe ô tô từ ba hướng khác nhau dẫm ga lao tới, trực tiếp ngăn cản chiếc xe tải ý đồ chạy trốn!
Cố Tây Châu từ dưới đất đứng lên, quần chúng nhiệt tình bên cạnh vây xem qua đây, giúp Ngô Tiểu Tú cởi ra dây thừng và băng dán trên người.
Ba người bắt cóc vốn tưởng rằng đem người bỏ lại là có thể chạy mất, thế nhưng không nghĩ tới lại có mấy chiếc xe sau khi nghe thấy gã đàn ông trẻ tuổi ở phía nói xong trực tiếp đem đường ngăn lại!
Xung quanh còn có người nhiệt tình đỡ hắn lên, phía sau lưng Cố Tây Châu đau rát, đúng lúc này xe tải bị ngăn ở giữa đường kéo ra, hai nam một nữ nhảy xuống, một gã đàn ông trung niên cao lớn trong đó muốn đẩy ra những người khác xong ra ngoài, thế nhưng cho dù hắn thật cao thật to thì quần chúng xung quanh cũng không phải là ăn chay, huống chi còn có Phương Chấp.
"Đứng lại, cảnh sát đây!"
Phương Chấp đuổi sát theo sau đối phương, thân thủ của cậu tốt, không mấy phút, Phương Chấp đá một chân lên bụng của gã đàn ông, gã đàn ông trung niên trong nháy mắt mất đi sức chống cự, cậu thuận thế đem gã đàn ông còn tay lại, mà một nam một nữ khác cũng bị người nhiệt tình xung quanh bắt lại.
Phương Chấp bắt được người liền lập tứ trở về nhìn cố Tây Châu bị thương, "Cố ca, anh không sao chứ?"
Cố Tây Châu nhìn hắn bắt được gã đàn ông trung niên trở về liền đứng vứng vàng cơ thể, gật đầu: "Không có việc gì, không có việc gì... Trước gọi 110... Ừm còn là gọi 120 đi."
Cố Tây Châu suy nghĩ một chút vẫn là nghĩ có thể gọi 120, hiện giờ cũng không phải là ở thế giới khác, bị thương gì cũng phải cố gắng chịu, hắn đi bệnh viện một cái cũng không quá phận đi!
Cố Tây Châu cúi đầu nhìn Ngô Tiểu Tú đang cầm lấy vạt áo của hắn một cái, an ủi một câu: "Được rồi đừng khóc nữa, những người trẻ tuổi các em ý thức cảnh giác vẫn là rất kém."
Ngô Tiểu Tú không nói một lời, vẫn luôn khóc, nói đều không nói rõ, xem ra là thực sự rất sợ hãi, chỉ cầm lấy góc áo của Cố Tây Châu.
Sau khi những người xung quanh báo cảnh sát bọn họ liền đem ba người buôn lậu kéo vào vệ đường, nhường ra đường, ba người tài xế vừa rồi lái xe chặn đường cũng ở đó, bọn họ vẫn đang đợi cục cảnh sát gần đại học Tây Kinh nhất phái người qua đây, Cố Tây Châu và Phương Chấp xuất ra giấy chứng nhận cùng đồn công an đại học Tây Kinh bên này nói rõ tình huống.
Xung quanh có không ít người tự nguyện làm chứng, một đám người đều đang mắng ba kẻ lừa gạt đáng chết kia, hỗ trợ đưa ba kẻ lừa đảo này đến cục cảnh sát, cùng lúc 120 chạy đến, "Người bị thương ở chỗ nào?"
Cố Tây Châu yên lặng nhấc tay, hắn thấy y tá đối diện lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, Cố Tây Châu yên lặng xoay người lộ ra sau lưng của mình.
"Trời ạ, tôi trước tiên giúp anh xử lý một chút, mau lên đây." Y tá thấy máu thịt lẫn lộn sau lưng lại càng hoảng sợ lôi kéo Cố Tây Châu lên xe, Cố Tây Châu mới vừa đi tới bên cạnh xe chợt nghe thấy một cảnh sát không quen biết bên cạnh hô: "Anh đừng đi!"
Cố Tây Châu quay đầu lại, cái này tốt rồi, cô bé kia có thể là rất sợ, vẫn còn đang nắm góc áo của hắn, vậy mà cũng đi theo hắn luôn.
Người chung quanh khuyên như thế nào cũng không được, cuối cùng cảnh sát dẫn đầu kia bất đắc dĩ nói: "Cái kia... Nếu không cảnh sát Cố anh xem thế này, người là anh và cảnh sát Phương bắt được, đến lúc đó cũng phải cần làm ghi chép, tôi phái một người đi cùng anh và học sinh này cùng đi bệnh viện một chuyến, sau đó các anh trở lại cục cảnh sát làm ghi chép sau, anh xem như vậy có được không?"
Cố Tây Châu gật đầu, Ngô Tiểu Tú ngày hôm nay đã chịu kích thích, hoàn toàn là vừa mới sống sót sau tai nạn, đến hiện tại vẫn còn đang khóc, vừa lúc đi bệnh viện cũng kiểm tra một chút cũng tốt.
Bên kia Phương Chấp trước hết theo những người khác đến cục cảnh sát địa phương để làm điều tra.
120 nhanh như chớp chạy đến bệnh viện, sau khi chờ bác sĩ khám, vết thương của hắn tuy trông dọa người trên thực tế đều là vết thương ngoài da, bôi thuốc quấn băng gạc lại coi như xong, chờ lúc hắn đi ra đã nhìn thấy Ngô Tiểu Tú được nữ cảnh sát chăm sóc hiện tại đã tỉnh táo lại, cô thấy Cố Tây Châu đi ra, thoắt một cái đứng dậy, có phần nôn nóng.
"Anh cảnh sát, anh, anh không sao chứ!" Lời nói của cô bé còn có chút nghẹn ngào, mơ hồ mang theo một chút giọng mũi, ánh mắt hồng hồng.
Cố Tây Châu nhìn cô nói: "Không có việc gì, bác sĩ đều nói là vết thương ngoài da."
"Vậy bây giờ đi cục cảnh sát đi." Cố Tây Châu nói với nữ cảnh sát đi theo Ngô Tiểu Tú tới.
Nữ cảnh sát có một chút do dự: "Anh như vậy..."
Cố Tây Châu: "Yên tâm, không có gì đáng ngại, lại nói tôi là cảnh sát mà."
Cố Tây Châu suy nghĩ một chút đến những vết sẹo trên cỗ thân thể này, lớn nhỏ tất cả có bảy tám vết, nhìn ra được cuộc sống của nguyên chủ là vô cùng kích thích và mạo hiểm, hai người bọn họ vẫn là có điểm giống nhau, hắn rất nguyện ý cùng nguyên chủ chia sẻ một chút cuộc sống ma tu của hắn, đáng tiếc nguyên chủ... Luôn luôn lười nói chuyện cùng hắn.
Aiz.
Nghĩ đến đây, Cố Tây Châu có điểm mất hứng.
Khi mấy người chạy tới cục cảnh sát, mấy tên buôn lậu kia đang làm ghi chép, vị trí của bọn họ có thể rõ ràng nghe thấy đối thoại trong phòng giam giữ.
"Đã từng buôn bán bao nhiêu người?"
"Này ai con mẹ nó nhớ lại được, bắt rất nhiều, không nhớ nổi."
"Bắt là nam nữ vẫn là trẻ con?"
"Đều có..."
"A, nói chi tiết quá trình gây án một chút—— "
"Kể lại sao... Dù sao chính là buộc lại, bắt cóc nữ thì dùng trò này, không phải là rất nhiều người đều nói gặp phải người tốt sao? Tổ chức liền có người dạy bọn tôi kế hoạch như vậy, chúng tôi làm như vậy bắt được không ít thiếu nữ."
"Ngoại trừ loại này ra còn có cái khác?"
"Ừ, có, chúng tôi thỉnh thoảng cũng sẽ mang vài cô gái tuổi còn trẻ đi cùng, bây giờ không phải là rất nhiều người nhiệt tình sao? Bọn họ thấy liền đoán được chúng tôi là bọn buôn người, chúng tôi bị vạch trần liền trực tiếp đem cô gái đó bỏ lại, sau đó cô gái tuổi còn trẻ kia sẽ cầu xin người nhiệt tình đưa cô ta về nhà... Cô gái kia liền trực tiếp đem người đưa tới chỗ của chúng tôi, trước chúng tôi bắt một người chính là bắt như vậy."
"Còn trẻ con thì sao?"
"Trẻ con à... Vậy tôi sẽ nói là trẻ con không chịu làm bài tập, một bên đánh một bên mang đi, tôi nghe có người từng nói với tôi... Bọn họ có vài người còn mang theo trẻ con đi lừa bán trẻ con..."
"... Rõ ràng một chút." Cảnh sát thẩm vấn nghe những lời này, cũng hít một ngụm khí lạnh.
"Aiz, chính là mang theo trẻ con chơi cùng trẻ con nhà người khác, sau đó nói có món đồ chơi để ở trong xe, mang hai đứa bé cùng đi, có chút phụ huynh sẽ cảm thấy anh cũng mang theo đứa bé, rất dễ dàng thả lỏng cảnh giác..."
Khi Cố Tây Châu chạy tới vừa vặn nghe được vài câu đối thoại này, Ngô Tiểu Tú bên cạnh trực tiếp toàn thân cứng ở tại chỗ.
Vài cảnh sát bên cạnh mắng to: "Đệt, mấy tên buôn người đáng chết này, đường đi nước bước quá bài bản, bọn họ làm như vậy sau này còn có người lòng tốt dám đi giúp người nữa sao? Fuck!"
Cố Tây Châu nhìn thoáng qua Ngô Tiểu Tú còn đang nghĩ mà sợ, vỗ vỗ bả vai của cô nói: "Cũng không phải là chuyện gì thực sự khó lòng phòng bị, sau này gặp phải loại chuyện này mặc kệ đối phương muốn cô làm cái gì, đầu tiên trước báo cảnh sát, sau đó chờ cảnh sát đến, không được rời khỏi đám đông, mặc kệ hắn là bọn buôn người hay là người bị hại thật, xử lý như vậy đều là chính xác nhất."
"Yên tâm, chuyện trái pháp luật ngày hôm nay của các cậu chúng ta sẽ xử lý, hôm nay thật sự rất cảm ơn các cậu, nếu không bé kia liền nguy hiểm."
Một mặt khác ba tài xế vừa rồi lái xe chặn đường cũng làm xong ghi chép đi ra, cùng cảnh sát thẩm vấn nắm tay, mới vừa đi ra liền gặp được hai người Cố Tây Châu và Ngô Tiểu Tú, Ngô Tiểu Tú đứng ra nước mắt đều mau không dừng được, cô đối ba người từng người nói lời cảm ơn, trong ba người kia có hai người là nữ tài xế, nữ tài xế vỗ vỗ cô: "Đều là nữ nhân, nên làm vậy, em gái à, sau này ra ngoài phải cẩn thận một chút."
...
Làm xong ghi chép đi ra, Cố Tây Châu mới vừa đi ra chợt nghe Phương Chấp đang cùng người khác thấp giọng nói chuyện với nhau.
"Những người này còn có một cái ổ, bên trong có hai cô bé bị giam bắt, bọn họ có tổ chức, có tuyến trên tuyến dưới, tôi xem đây cũng là một băng đang buôn bán nhân khẩu, là một án lớn a."
Phương Chấp: "Những người này cũng quá độc ác tàn nhẫn..."
Thấy Cố Tây Châu đi ra, hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, hô một tiếng: "Cố ca!"
"Ừm, em gái cậu tới trường học an toàn chưa?" Cố Tây Châu hỏi.
Phương Chấp gật đầu, "Đã sớm tới rồi, sau khi em ấy tới trường học liền gọi điện thoại cho em."
Cố Tây Châu ừ một tiếng, mãi cho đến cha mẹ của Ngô Tiểu Tú tới rồi, sau khi Cố Tây Châu cùng hai người nói hai câu lại gặp được cảnh sát lâu năm một chút hôm nay cùng hắn nói chuyện.
"Chào cảnh sát Cố, tôi là Tống Kiền, rất hân hạnh được biết cậu." Hai người bắt tay, Tống Kiền nói tiếp, "Nếu như sau này cần các cậu phải làm chứng, chúng tôi bên này có thể sẽ lại làm phiền các cậu."
"Không thành vấn đề." Cố Tây Châu gật đầu.
Cố Tây Châu và Phương Chấp trao đổi phương thức liên lạc với đối phương mới rời đi cục cảnh sát, ở gần Tây Kinh tìm một cái khách sạn ở tạm, sau khi đến khách sạn hắn đem sự tình một lần nữa nói cùng Vương Ngạo.
Vương Ngạo: "Thương thế của cháu không nghiêm trọng chứ?"
Cố Tây Châu: "Liền là không thể lái xe, tiểu Phương cũng không biết lái, ngày hôm nay chỉ có thể tạm thời ở lại Tây Kinh ở tạm một đêm, ngày mai lại nghĩ biện pháp."
Vương Ngạo ở một một đầu khác của điện thoại thở dài, nói: "Vậy chú cho bọn cháu mấy ngày nghỉ, ngày mai chú tới đón các cháu."
Cố Tây Châu: "Cảm ơn lãnh đạo..."
Vương ngạo lắc đầu: "Tiểu tử thối."
Cố Tây Châu cúp điện thoại, cảm thán nguyên chủ và Phó cục trưởng Vương Ngạo này quan hệ lại lốt như vậy, Phó cục trưởng vậy mà đặc biệt đi xe tới đón hắn trở lại.
Ngày thứ hai, Cố Tây Châu vốn là chờ Vương Ngạo tới đón hắn, kết quả sáng sớm hắn nhận được điện thoại của Vương Ngạo ——
"Ngày hôm nay chú tới không được, mấy người buôn lậu hôm qua các cháu bắt được kia là một băng đảng quy mô lớn, tối hôm qua cảnh sát tập kích chỗ ở của bọn họ, còn có hai cô gái bị giam bắt, vừa rồi trên tỉnh mau chóng cho bọn chú biết phải mở họp, chuyện này có điểm lớn, số lượng người bị lừa bán liên quan rất nhiều, rất có thể hàng trăm..., thậm chí là ngàn..."
"Những kẻ trời đánh này, thật đáng hận."
Cố Tây Châu cùng Vương Ngạo nói đơn giản hai câu, có phần đau đầu, xe này của hắn cũng không thể ném ở bên cạnh đi? Chính lúc hắn đang khổ não, bên kia liền có người cho hắn gửi cho hắn cái tin nhắn.
Hướng Nguyên: "Ui, Cố đội, bị thương? Bị nhốt ở Tây Kinh?"
Cố Tây Châu: "..."
Hướng Nguyên: "Xin anh đi, xin anh, anh liền qua tìm cậu lái xe đưa cậu về nhà."
Cố Tây Châu: "Cút."
Cố Tây Châu để điện thoại di động xuống không để ý tới Hướng Nguyên, quay đầu gọi một cuộc điện thoại ra ngoài.
"Tôi ở Tây Kinh bị thương, không lái được xe, anh tới đón tôi về đi." Hắn thản nhiên nói với điện thoại.
Người ở một đầu khác của điện thoại: "..."
"Cậu có phải chưa tỉnh ngủ hay không, cậu dựa vào cái gì muốn tôi tới đón cậu?" Tư Dư đang lái chiếc xe huyễn khốc của mình hơi co rút khoé miệng, nghe giọng Cố Tây Châu trong thiết bị nói chuyện trong xe, có phần mạc danh kỳ diệu.
(* mạc danh kỳ diệu: Không hiểu ra sao cả.)
Cố Tây Châu: "Tiểu Tư, anh là người tốt, tôi biết mà!"
"Tôi không phải!" Tư Dư đang lái xe thiếu chút nữa tức giận đến muốn đập xe, chuyện thủy tinh rơi xuống đổ lên người hắn, hắn... Hắn không lời nào để nói, thế nhưng tên vô lại Cố Tây Châu lần này bị thương cũng không có quan hệ tới hắn!
Cố Tây Châu: "Lúc anh bảo tôi cứu anh, tôi không suy nghĩ liền đem gương của tôi cho anh."
"Anh người này quá lạnh lùng vô tình, aiz..." Hắn nói tiếp, "Tôi chỉ có một yêu cầu nho nhỏ này mà thôi, anh người này dùng xong liền ném đi a, aiz..."
Tư Dư: "..." Thế nào ở trong miệng của Cố Tây Châu, chính mình lại giống như là một thằng tra nam thay lòng đổi dạ vậy? Cậu làm cảnh sát cái gì, sao cậu không đi hát bè luôn đi!
Nghĩ đến đây, khóe miệng của Tư Dư hơi giật giật, đau đầu.
"Dù sao anh cũng không có việc gì, vì sao không thể tới đón tôi!" Cố Tây Châu, "Ba người chúng ta bình thường nên ở cùng một chỗ mới đúng, bồi dưỡng ăn ý!"
Tư Dư: "..."
"Chẳng lẽ nói anh quản lý công ty nên bề bộn nhiều việc, không rảnh đến?"
Tư Dư vừa định giận dữ trả lời phải, hắn chợt nghe thấy người nọ nói tiếp, "Thế nhưng lần trước rõ ràng anh nói với tôi công ty của anh là có người khác quản... Quả nhiên là bởi vì có người quản lý không tốt, cho nên dẫn đến việc tôi thiếu chút nữa bị đập chết!"
Tư Dư: "... Cậu, câm miệng."
Cố Tây Châu: "Vậy anh tới đón tôi không?!"
Tư Dư: "..."
Cố Tây Châu: "Không phải lái xe đến, anh tự ngồi xe bus qua đây, dùng xe của tôi lái trở về! Tôi ở tại khách sạn xx!"
Tư Dư: "..."
Lúc này điện thoại di động của Cố Tây Châu lại vang lên —— Hướng Nguyên: "Ở nơi nào a, anh đến tìm chú là được, thực sự."
Cố Tây Châu trả lời: Không cần, tôi tìm được người rồi.
Hướng Nguyên: A? Vậy được.
...
Buổi trưa Cố Tây Châu cùng Phương Chấp ở khách sạn ăn cơm xong, vừa xuống lầu đã nhìn thấy Tư Dư vẻ mặt không tốt, nữ sinh xung quanh thấy Tư Dư châu đầu ghé tai nhỏ giọng nói.
Cố Tây Châu ném chìa khóa cho Tư Dư nói: "Chìa khoá cho anh, xe ở khu B2, chiếc xe việt dã màu đen chính là xe của tôi."
Tư Dư đem xe từ tầng hầm lái ra, trước tiên đem Phương Chấp đưa về nhà, sau lại đưa Cố Tây Châu về sau.
Một đường lao nhanh giảm tốc độ dừng lại, Cố Tây Châu thấy cửa nhà, rốt cục thoải mái, đối với Tư Dư nói: "Cảm ơn!"
Tư Dư ngồi ở chỗ tài xế mặt vô biểu tình nhìn hắn một cái, "Hừ."
Cố Tây Châu thấy thế sau khi xuống xe nói với hắn, "Vậy tôi lên lầu dưỡng thương đây, anh đừng quên đã đồng ý đi cùng tôi và tiểu Phương cùng nhau vào thế giới nhiệm vụ."
Tư Dư xuống xe ném chìa khóa xe cho Cố Tây Châu, sau đó xua tay không nhịn được nói: "Đã biết, cậu mau cút cho tôi đi!"
Sau khi chờ Cố Tây Châu rời đi, Tư Dư nhìn bốn phía, đột nhiên... Tự hỏi... Bây giờ hắn phải trở lại thế nào, khốn kiếp a! Chỉ biết dùng chuyện thủy tinh nhờ cậy hắn!
...
Cố Tây Châu lên lầu mở cửa nhà, trong nhà một chút thanh âm cũng không có.
Phía sau cửa dán mấy tấm giấy ghi nhớ ——
"Cậu đã đi đâu?"
"Vẫn chưa quay lại?"
"Chạy?"
"Cậu chờ cho tôi!"
Hắn đem tấm giấy ghi nhớ lấy xuống nhìn một hồi, liếc mắt thản nhiên giải thích ——
"Tôi đưa tiểu Phương và em gái hắn đi tới trường, cậu biết."
"Tôi bị thương."
"Chạy cái gì mà chạy, tôi bây giờ không mua nổi phòng ở, phải ở của cậu."
"Quỷ chết, vậy cậu trái lại đi ra làm tôi xem một cái a! Không được tôi khinh thường cậu!"
Cố Tây Châu nói xong tất cả liền trở về phòng trực tiếp gục xuống, về phần tại sao phải nằm sấp xuống... Ừm, lưng hắn đau.
Ngủ một giấc đến quá nửa đêm, Cố Tây Châu mới mơ hồ tỉnh lại.
Đầu giường đặt một chén nước ấm, cùng với thuốc hắn mang về từ bệnh viện, còn có một tấm giấy ghi nhớ—— "Sao lại bị thương?"
Cố Tây Châu nhìn bốn phía một chút, giống như trước hắn không nhìn thấy nguyên chủ, hắn đơn giản đem chuyện ngày hôm qua nói một lần, một người đối với không khí lẩm bà lẩm bẩm, nếu như có ai tới thấy hắn như vậy, khẳng định cho rằng hắn là người điên.
Phương Chấp một bên chạy một bên quay đầu lại dặn Phương Tri: "Em mau trở lại trường học! Anh đợi lát nữa sẽ trở lại!"
Hắn và Phương Tri nói chuyện đồng thời đụng phải một người, lảo đảo một cái thiếu chút nữa đứng không vững, Phương Chấp không để ý tới đối phương, cũng không quay đầu lại theo bước chân của Cố Tây Châu, chạy băng băng đuổi theo xa tải ở vài trong mắt phía trước.
Gã đàn ông trung niên bị đụng phải nhíu mày, cưỡi một chiếc xe đạp nhỏ, trong miệng tức giận đối với bóng lưng của Phương Chấp mắng hai câu không có tố chất.
Cố Tây Châu đi theo phía sau chiếc xe kia, tốc độc của hắn so với chạy nước rút 100m đều phải nhanh hơn.
Gã đàn ông trung niêm cao to đang lái xe chú ý tới kính chiếu hậu toát ra hai gã đàn ông tuổi trẻ đang đuổi theo sát phía sau xe, theo bản năng hắn đạp chân ga phóng tốc độ nhanh hơn, đồng thời đối với phụ nữ trung niên và gã đàn ông trẻ tuổi phía sau nói: "Đệt, đừng nói nhảm, đem cô ta trói lại mau, có người đuổi theo phía sau chúng ta!"
Gã đàn ông bất thình lình lên tiếng làm Ngô Tiểu Tú đang khóc ở phía ghế sau sửng sốt một chút, hoàn toàn không kịp phản ứng hàm nghĩa trong lời nói của gã đàn ông trung niên.
"Anh..."
Câu nói tiếp theo của cô còn chưa ra khỏi miệng đã bị một nam một nữ ngồi chung ghế sau với cô đột nhiên đè lại cơ thể.
Gã đàn ông không biết lúc nào đã cởi ra sợi dây vừa rồi trói trên người hắn, từ trong lòng ngực móc ra một con dao kề ngay mặt của cô, hung tợn uy hiếp nói: "Đừng lộn xộn, lộn xộn sẽ giết mày!"
Ngô Tiểu Tú hoàn toàn bị doạ ngốc, mặt gã đàn ông trẻ tuổi lộ vẻ dữ tợn chợt đem đầu của cô áp xuống ghế, cả người cưỡi ngồi ở trên người của cô, đem tay cô trói ở sau lưng, khiến cho cô sợ hãi hơn nữa là vị chị gái lớn tuổi vừa rồi còn giúp đỡ cô đưa cho gã đàn ông trẻ tuổi sợi dây.
Phụ nữ trung niên từ phía sau lấy ra một cuốn băng dán lớn ở trên sợi dây đã trói tốt lại quấn thêm vài vòng, tay cô không thể động đậy được một chút, người phụ nữ trung niên còn dùng tay lôi kéo hai cái, xác định là Ngô Tiểu Tú không thể giãy giụa.
"Cứu..."
Lời của cô còn chưa ra khỏi miệng, gã đàn ông khuôn mặt dữ tợn đã lấy tay chặt chẽ đè đầu của xuống, đầu của cô bị ép ở trên ghế tới biến hình, tiếng kêu lên đều trở thành tiếng hừ hừ không tiếng động, hơn nữa tất cả cửa thuỷ tinh của xe tải đều đóng cửa, còn quét một lớp chống nắng, người bên ngoài căn bản là không nghe cũng không nhìn thấy được tình huống bên trong.
Ngô Tiểu Tú lúc này mới hiểu thì ra ba người này căn bản là cùng một phe!
Cô hoàn toàn bị doạ sợ, lúc này miệng của cô đã bị gã đàn ông dán băng dính, căn bản không há miệng được, mặt bị băng dính chen biến hình, gã đàn ông lúc này mới tiện tay đem băng dính ném ở trong góc xe.
"Ô ô ô... Ô" Cô trừng mắt nhìn thẳng vào phụ nữ trung niên bên cạnh, hy vọng phụ nữ trung niên có thể nhìn ở trên mặt cả hai cùng là phụ nữ mà buông tha cho cô, thế nhưng người phụ nữ kia chỉ là không mặn không nhạt nhìn cô một cái, lại nói chuyện phiếm với gã đàn ông trung niên ở phía trước.
"Đứa này nhìn rất xinh đẹp, có thể bán không ít tiền."
"Sinh viên, giá trị không ít, đến lúc đấy cùng người bên kia nói nâng giá tốt một chút."
Cô nghe ba người kia chậm rãi nói, chỉ biết ba người này không phải là lần đầu tiên làm loại chuyện này, nước mắt của cô tách tách tách theo gò má rơi xuống, cô vốn tưởng rằng vừa rồi mình gặp được người tốt thoát khỏi bọn buôn người, lại không nghĩ rằng... Đây căn bản là cái bẫy.
Tâm tình tuyệt vọng dâng lên trên ngực, vừa nghĩ mình sẽ bị bán đi, không biết bán tới chỗ nào, có thể sẽ trải qua cái gì, nghĩ tới ba mẹ sau khi biết tin có bao nhiêu đau lòng khổ sở, cô sử dụng ra sức lực uống sữa muốn kêu cứu, thế nhưng cô bị một nam một nữ trói lại tay chân nhét vào phía sau xe tải, trên miệng, trên người đều bị băng dính thật lớn trong suốt bao quanh.
Gã đàn ông trung niên lái xe nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, nhỏ giọng mắng: "Đệt, con mẹ nó thằng kia vẫn còn đuổi theo!"
"Vậy anh lái mau lên a!" Phụ nữ trung niên mắng một đồng thời cũng nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, hai gã đàn ông một trước một sau ở phía sau đuổi theo bọn họ.
Gã đàn ông trung niên nhìn thoáng qua phía trước, mắng: "Con đường này hẹp quá!"
Lúc mấy người nói chuyện, Ngô Tiểu Tú bị ném ở phía sau nghe thấy đột nhiên đáy lòng sinh ra một tia hi vọng, cô cố gắng di động thân thể, từ cửa sổ phía sau xe tải nhìn về phía sau.
Có người đang chạy như điên đuổi theo phía sau xe.
...
"Đậu má!"
Tất cả chuyện này xảy ra quá nhanh, cho dù phản ứng của Cố Tây Châu nhanh chóng nhưng sự thực chứng minh quy tắc ở thế giới hiện thực và thế giới nhiệm vụ thần quái hoàn toàn không giống nhau, hắn ở chỗ này giống như cũng bị quy tắc hạn chế, không thể sử dụng thủ đoạn của ma tu nữa, ngoại trừ thân thủ so với người thường tốt hơn, sức lực càng mạnh ra thủ đoạn khác của hắn cũng không thể sử dụng.
"Đệt, bố mày cũng không tin thằng này có thể tiếp tục đuổi theo như thế?" Gã đàn ông lái xe tức giận mắng một câu.
Cố Tây Châu đối với sức lực của mình vẫn có lòng tin, bởi vì đây là một con đường nhỏ gần trường đại học cho nên xe tải bị cảnh vật xung quanh hạn chế tốc độ, tốc độ không đạt được trên trăm, hắn cách xe tải càng ngày càng gần, xe tải sắp muốn đi vào đường chính, xung quanh đều là xe cộ chặn đường, Cố Tây Châu hô to một tiếng: "Tôi là cảnh sát, xin các vị giúp tôi ngăn cản chiếc xe tải xám trắng kia, trong xe là bọn buôn người!"
"Trên xe có một cô gái!"
"Ngăn xe lại!"
Gã đàn ông trung niên lái xe nghe thấy Cố Tây Châu nói lại càng hoảng sợ, mà phụ nữ trung niên đi cùng hắn lại càng hoảng hồn, "Là cảnh sát..."
Lúc này xe cộ xung quanh cũng có người di chuyển, lái xe đến giữa đường!
"Đệt!" Gã đàn ông trung niên lái xe không nghĩ sẽ gặp phải chuyện như vậy, lúc này cũng luống cuống gấp giọng nói: "Đem cửa xe mở ra ném cô ta xuống!"
Nói xong một nam một nữ phía sau lập tức đứng dậy mở cốp sau xe tải ra, đem Ngô Tiểu Tú đẩy xuống!
"Đệt mợ mày!" Cố Tây Châu nhìn thấy cử động của mấy người, cũng không nhịn được ở bên đường mắng to, hắn bước nhanh về phía trước một cái --
Tiếng vật nặng rơi xuống, trầm trầm.
Cố Tây Châu tung người một cái nhảy lên, cứng rắn đỡ lấy Ngô Tiểu Tú bị đẩy xuống từ trên xe, trở thành cái đệm thịt người, áo tay ngắn mặc trên người đều bị mài rách, hắn chịu đau kiểm tra tình hình của Ngô Tiểu Tú, Ngô Tiểu Tú không bị thương, hắn xác nhận nếu không phải động tác của hắn nhanh thì khuôn mặt này của Ngô Tiểu Tú nhất định là sẽ chạm đất, không thể thoát khỏi huỷ dung.
"Cảnh sát, tôi, tôi là cảnh sát, ngăn cản chiếc xe tải kia!" Phương Chấp theo phía sau thở hồng hộc hô lớn, người chung quanh nhìn thấy một màn kia cũng còn không phản ứng kịp, đột nhiên ba chiếc xe ô tô từ ba hướng khác nhau dẫm ga lao tới, trực tiếp ngăn cản chiếc xe tải ý đồ chạy trốn!
Cố Tây Châu từ dưới đất đứng lên, quần chúng nhiệt tình bên cạnh vây xem qua đây, giúp Ngô Tiểu Tú cởi ra dây thừng và băng dán trên người.
Ba người bắt cóc vốn tưởng rằng đem người bỏ lại là có thể chạy mất, thế nhưng không nghĩ tới lại có mấy chiếc xe sau khi nghe thấy gã đàn ông trẻ tuổi ở phía nói xong trực tiếp đem đường ngăn lại!
Xung quanh còn có người nhiệt tình đỡ hắn lên, phía sau lưng Cố Tây Châu đau rát, đúng lúc này xe tải bị ngăn ở giữa đường kéo ra, hai nam một nữ nhảy xuống, một gã đàn ông trung niên cao lớn trong đó muốn đẩy ra những người khác xong ra ngoài, thế nhưng cho dù hắn thật cao thật to thì quần chúng xung quanh cũng không phải là ăn chay, huống chi còn có Phương Chấp.
"Đứng lại, cảnh sát đây!"
Phương Chấp đuổi sát theo sau đối phương, thân thủ của cậu tốt, không mấy phút, Phương Chấp đá một chân lên bụng của gã đàn ông, gã đàn ông trung niên trong nháy mắt mất đi sức chống cự, cậu thuận thế đem gã đàn ông còn tay lại, mà một nam một nữ khác cũng bị người nhiệt tình xung quanh bắt lại.
Phương Chấp bắt được người liền lập tứ trở về nhìn cố Tây Châu bị thương, "Cố ca, anh không sao chứ?"
Cố Tây Châu nhìn hắn bắt được gã đàn ông trung niên trở về liền đứng vứng vàng cơ thể, gật đầu: "Không có việc gì, không có việc gì... Trước gọi 110... Ừm còn là gọi 120 đi."
Cố Tây Châu suy nghĩ một chút vẫn là nghĩ có thể gọi 120, hiện giờ cũng không phải là ở thế giới khác, bị thương gì cũng phải cố gắng chịu, hắn đi bệnh viện một cái cũng không quá phận đi!
Cố Tây Châu cúi đầu nhìn Ngô Tiểu Tú đang cầm lấy vạt áo của hắn một cái, an ủi một câu: "Được rồi đừng khóc nữa, những người trẻ tuổi các em ý thức cảnh giác vẫn là rất kém."
Ngô Tiểu Tú không nói một lời, vẫn luôn khóc, nói đều không nói rõ, xem ra là thực sự rất sợ hãi, chỉ cầm lấy góc áo của Cố Tây Châu.
Sau khi những người xung quanh báo cảnh sát bọn họ liền đem ba người buôn lậu kéo vào vệ đường, nhường ra đường, ba người tài xế vừa rồi lái xe chặn đường cũng ở đó, bọn họ vẫn đang đợi cục cảnh sát gần đại học Tây Kinh nhất phái người qua đây, Cố Tây Châu và Phương Chấp xuất ra giấy chứng nhận cùng đồn công an đại học Tây Kinh bên này nói rõ tình huống.
Xung quanh có không ít người tự nguyện làm chứng, một đám người đều đang mắng ba kẻ lừa gạt đáng chết kia, hỗ trợ đưa ba kẻ lừa đảo này đến cục cảnh sát, cùng lúc 120 chạy đến, "Người bị thương ở chỗ nào?"
Cố Tây Châu yên lặng nhấc tay, hắn thấy y tá đối diện lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, Cố Tây Châu yên lặng xoay người lộ ra sau lưng của mình.
"Trời ạ, tôi trước tiên giúp anh xử lý một chút, mau lên đây." Y tá thấy máu thịt lẫn lộn sau lưng lại càng hoảng sợ lôi kéo Cố Tây Châu lên xe, Cố Tây Châu mới vừa đi tới bên cạnh xe chợt nghe thấy một cảnh sát không quen biết bên cạnh hô: "Anh đừng đi!"
Cố Tây Châu quay đầu lại, cái này tốt rồi, cô bé kia có thể là rất sợ, vẫn còn đang nắm góc áo của hắn, vậy mà cũng đi theo hắn luôn.
Người chung quanh khuyên như thế nào cũng không được, cuối cùng cảnh sát dẫn đầu kia bất đắc dĩ nói: "Cái kia... Nếu không cảnh sát Cố anh xem thế này, người là anh và cảnh sát Phương bắt được, đến lúc đó cũng phải cần làm ghi chép, tôi phái một người đi cùng anh và học sinh này cùng đi bệnh viện một chuyến, sau đó các anh trở lại cục cảnh sát làm ghi chép sau, anh xem như vậy có được không?"
Cố Tây Châu gật đầu, Ngô Tiểu Tú ngày hôm nay đã chịu kích thích, hoàn toàn là vừa mới sống sót sau tai nạn, đến hiện tại vẫn còn đang khóc, vừa lúc đi bệnh viện cũng kiểm tra một chút cũng tốt.
Bên kia Phương Chấp trước hết theo những người khác đến cục cảnh sát địa phương để làm điều tra.
120 nhanh như chớp chạy đến bệnh viện, sau khi chờ bác sĩ khám, vết thương của hắn tuy trông dọa người trên thực tế đều là vết thương ngoài da, bôi thuốc quấn băng gạc lại coi như xong, chờ lúc hắn đi ra đã nhìn thấy Ngô Tiểu Tú được nữ cảnh sát chăm sóc hiện tại đã tỉnh táo lại, cô thấy Cố Tây Châu đi ra, thoắt một cái đứng dậy, có phần nôn nóng.
"Anh cảnh sát, anh, anh không sao chứ!" Lời nói của cô bé còn có chút nghẹn ngào, mơ hồ mang theo một chút giọng mũi, ánh mắt hồng hồng.
Cố Tây Châu nhìn cô nói: "Không có việc gì, bác sĩ đều nói là vết thương ngoài da."
"Vậy bây giờ đi cục cảnh sát đi." Cố Tây Châu nói với nữ cảnh sát đi theo Ngô Tiểu Tú tới.
Nữ cảnh sát có một chút do dự: "Anh như vậy..."
Cố Tây Châu: "Yên tâm, không có gì đáng ngại, lại nói tôi là cảnh sát mà."
Cố Tây Châu suy nghĩ một chút đến những vết sẹo trên cỗ thân thể này, lớn nhỏ tất cả có bảy tám vết, nhìn ra được cuộc sống của nguyên chủ là vô cùng kích thích và mạo hiểm, hai người bọn họ vẫn là có điểm giống nhau, hắn rất nguyện ý cùng nguyên chủ chia sẻ một chút cuộc sống ma tu của hắn, đáng tiếc nguyên chủ... Luôn luôn lười nói chuyện cùng hắn.
Aiz.
Nghĩ đến đây, Cố Tây Châu có điểm mất hứng.
Khi mấy người chạy tới cục cảnh sát, mấy tên buôn lậu kia đang làm ghi chép, vị trí của bọn họ có thể rõ ràng nghe thấy đối thoại trong phòng giam giữ.
"Đã từng buôn bán bao nhiêu người?"
"Này ai con mẹ nó nhớ lại được, bắt rất nhiều, không nhớ nổi."
"Bắt là nam nữ vẫn là trẻ con?"
"Đều có..."
"A, nói chi tiết quá trình gây án một chút—— "
"Kể lại sao... Dù sao chính là buộc lại, bắt cóc nữ thì dùng trò này, không phải là rất nhiều người đều nói gặp phải người tốt sao? Tổ chức liền có người dạy bọn tôi kế hoạch như vậy, chúng tôi làm như vậy bắt được không ít thiếu nữ."
"Ngoại trừ loại này ra còn có cái khác?"
"Ừ, có, chúng tôi thỉnh thoảng cũng sẽ mang vài cô gái tuổi còn trẻ đi cùng, bây giờ không phải là rất nhiều người nhiệt tình sao? Bọn họ thấy liền đoán được chúng tôi là bọn buôn người, chúng tôi bị vạch trần liền trực tiếp đem cô gái đó bỏ lại, sau đó cô gái tuổi còn trẻ kia sẽ cầu xin người nhiệt tình đưa cô ta về nhà... Cô gái kia liền trực tiếp đem người đưa tới chỗ của chúng tôi, trước chúng tôi bắt một người chính là bắt như vậy."
"Còn trẻ con thì sao?"
"Trẻ con à... Vậy tôi sẽ nói là trẻ con không chịu làm bài tập, một bên đánh một bên mang đi, tôi nghe có người từng nói với tôi... Bọn họ có vài người còn mang theo trẻ con đi lừa bán trẻ con..."
"... Rõ ràng một chút." Cảnh sát thẩm vấn nghe những lời này, cũng hít một ngụm khí lạnh.
"Aiz, chính là mang theo trẻ con chơi cùng trẻ con nhà người khác, sau đó nói có món đồ chơi để ở trong xe, mang hai đứa bé cùng đi, có chút phụ huynh sẽ cảm thấy anh cũng mang theo đứa bé, rất dễ dàng thả lỏng cảnh giác..."
Khi Cố Tây Châu chạy tới vừa vặn nghe được vài câu đối thoại này, Ngô Tiểu Tú bên cạnh trực tiếp toàn thân cứng ở tại chỗ.
Vài cảnh sát bên cạnh mắng to: "Đệt, mấy tên buôn người đáng chết này, đường đi nước bước quá bài bản, bọn họ làm như vậy sau này còn có người lòng tốt dám đi giúp người nữa sao? Fuck!"
Cố Tây Châu nhìn thoáng qua Ngô Tiểu Tú còn đang nghĩ mà sợ, vỗ vỗ bả vai của cô nói: "Cũng không phải là chuyện gì thực sự khó lòng phòng bị, sau này gặp phải loại chuyện này mặc kệ đối phương muốn cô làm cái gì, đầu tiên trước báo cảnh sát, sau đó chờ cảnh sát đến, không được rời khỏi đám đông, mặc kệ hắn là bọn buôn người hay là người bị hại thật, xử lý như vậy đều là chính xác nhất."
"Yên tâm, chuyện trái pháp luật ngày hôm nay của các cậu chúng ta sẽ xử lý, hôm nay thật sự rất cảm ơn các cậu, nếu không bé kia liền nguy hiểm."
Một mặt khác ba tài xế vừa rồi lái xe chặn đường cũng làm xong ghi chép đi ra, cùng cảnh sát thẩm vấn nắm tay, mới vừa đi ra liền gặp được hai người Cố Tây Châu và Ngô Tiểu Tú, Ngô Tiểu Tú đứng ra nước mắt đều mau không dừng được, cô đối ba người từng người nói lời cảm ơn, trong ba người kia có hai người là nữ tài xế, nữ tài xế vỗ vỗ cô: "Đều là nữ nhân, nên làm vậy, em gái à, sau này ra ngoài phải cẩn thận một chút."
...
Làm xong ghi chép đi ra, Cố Tây Châu mới vừa đi ra chợt nghe Phương Chấp đang cùng người khác thấp giọng nói chuyện với nhau.
"Những người này còn có một cái ổ, bên trong có hai cô bé bị giam bắt, bọn họ có tổ chức, có tuyến trên tuyến dưới, tôi xem đây cũng là một băng đang buôn bán nhân khẩu, là một án lớn a."
Phương Chấp: "Những người này cũng quá độc ác tàn nhẫn..."
Thấy Cố Tây Châu đi ra, hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, hô một tiếng: "Cố ca!"
"Ừm, em gái cậu tới trường học an toàn chưa?" Cố Tây Châu hỏi.
Phương Chấp gật đầu, "Đã sớm tới rồi, sau khi em ấy tới trường học liền gọi điện thoại cho em."
Cố Tây Châu ừ một tiếng, mãi cho đến cha mẹ của Ngô Tiểu Tú tới rồi, sau khi Cố Tây Châu cùng hai người nói hai câu lại gặp được cảnh sát lâu năm một chút hôm nay cùng hắn nói chuyện.
"Chào cảnh sát Cố, tôi là Tống Kiền, rất hân hạnh được biết cậu." Hai người bắt tay, Tống Kiền nói tiếp, "Nếu như sau này cần các cậu phải làm chứng, chúng tôi bên này có thể sẽ lại làm phiền các cậu."
"Không thành vấn đề." Cố Tây Châu gật đầu.
Cố Tây Châu và Phương Chấp trao đổi phương thức liên lạc với đối phương mới rời đi cục cảnh sát, ở gần Tây Kinh tìm một cái khách sạn ở tạm, sau khi đến khách sạn hắn đem sự tình một lần nữa nói cùng Vương Ngạo.
Vương Ngạo: "Thương thế của cháu không nghiêm trọng chứ?"
Cố Tây Châu: "Liền là không thể lái xe, tiểu Phương cũng không biết lái, ngày hôm nay chỉ có thể tạm thời ở lại Tây Kinh ở tạm một đêm, ngày mai lại nghĩ biện pháp."
Vương Ngạo ở một một đầu khác của điện thoại thở dài, nói: "Vậy chú cho bọn cháu mấy ngày nghỉ, ngày mai chú tới đón các cháu."
Cố Tây Châu: "Cảm ơn lãnh đạo..."
Vương ngạo lắc đầu: "Tiểu tử thối."
Cố Tây Châu cúp điện thoại, cảm thán nguyên chủ và Phó cục trưởng Vương Ngạo này quan hệ lại lốt như vậy, Phó cục trưởng vậy mà đặc biệt đi xe tới đón hắn trở lại.
Ngày thứ hai, Cố Tây Châu vốn là chờ Vương Ngạo tới đón hắn, kết quả sáng sớm hắn nhận được điện thoại của Vương Ngạo ——
"Ngày hôm nay chú tới không được, mấy người buôn lậu hôm qua các cháu bắt được kia là một băng đảng quy mô lớn, tối hôm qua cảnh sát tập kích chỗ ở của bọn họ, còn có hai cô gái bị giam bắt, vừa rồi trên tỉnh mau chóng cho bọn chú biết phải mở họp, chuyện này có điểm lớn, số lượng người bị lừa bán liên quan rất nhiều, rất có thể hàng trăm..., thậm chí là ngàn..."
"Những kẻ trời đánh này, thật đáng hận."
Cố Tây Châu cùng Vương Ngạo nói đơn giản hai câu, có phần đau đầu, xe này của hắn cũng không thể ném ở bên cạnh đi? Chính lúc hắn đang khổ não, bên kia liền có người cho hắn gửi cho hắn cái tin nhắn.
Hướng Nguyên: "Ui, Cố đội, bị thương? Bị nhốt ở Tây Kinh?"
Cố Tây Châu: "..."
Hướng Nguyên: "Xin anh đi, xin anh, anh liền qua tìm cậu lái xe đưa cậu về nhà."
Cố Tây Châu: "Cút."
Cố Tây Châu để điện thoại di động xuống không để ý tới Hướng Nguyên, quay đầu gọi một cuộc điện thoại ra ngoài.
"Tôi ở Tây Kinh bị thương, không lái được xe, anh tới đón tôi về đi." Hắn thản nhiên nói với điện thoại.
Người ở một đầu khác của điện thoại: "..."
"Cậu có phải chưa tỉnh ngủ hay không, cậu dựa vào cái gì muốn tôi tới đón cậu?" Tư Dư đang lái chiếc xe huyễn khốc của mình hơi co rút khoé miệng, nghe giọng Cố Tây Châu trong thiết bị nói chuyện trong xe, có phần mạc danh kỳ diệu.
(* mạc danh kỳ diệu: Không hiểu ra sao cả.)
Cố Tây Châu: "Tiểu Tư, anh là người tốt, tôi biết mà!"
"Tôi không phải!" Tư Dư đang lái xe thiếu chút nữa tức giận đến muốn đập xe, chuyện thủy tinh rơi xuống đổ lên người hắn, hắn... Hắn không lời nào để nói, thế nhưng tên vô lại Cố Tây Châu lần này bị thương cũng không có quan hệ tới hắn!
Cố Tây Châu: "Lúc anh bảo tôi cứu anh, tôi không suy nghĩ liền đem gương của tôi cho anh."
"Anh người này quá lạnh lùng vô tình, aiz..." Hắn nói tiếp, "Tôi chỉ có một yêu cầu nho nhỏ này mà thôi, anh người này dùng xong liền ném đi a, aiz..."
Tư Dư: "..." Thế nào ở trong miệng của Cố Tây Châu, chính mình lại giống như là một thằng tra nam thay lòng đổi dạ vậy? Cậu làm cảnh sát cái gì, sao cậu không đi hát bè luôn đi!
Nghĩ đến đây, khóe miệng của Tư Dư hơi giật giật, đau đầu.
"Dù sao anh cũng không có việc gì, vì sao không thể tới đón tôi!" Cố Tây Châu, "Ba người chúng ta bình thường nên ở cùng một chỗ mới đúng, bồi dưỡng ăn ý!"
Tư Dư: "..."
"Chẳng lẽ nói anh quản lý công ty nên bề bộn nhiều việc, không rảnh đến?"
Tư Dư vừa định giận dữ trả lời phải, hắn chợt nghe thấy người nọ nói tiếp, "Thế nhưng lần trước rõ ràng anh nói với tôi công ty của anh là có người khác quản... Quả nhiên là bởi vì có người quản lý không tốt, cho nên dẫn đến việc tôi thiếu chút nữa bị đập chết!"
Tư Dư: "... Cậu, câm miệng."
Cố Tây Châu: "Vậy anh tới đón tôi không?!"
Tư Dư: "..."
Cố Tây Châu: "Không phải lái xe đến, anh tự ngồi xe bus qua đây, dùng xe của tôi lái trở về! Tôi ở tại khách sạn xx!"
Tư Dư: "..."
Lúc này điện thoại di động của Cố Tây Châu lại vang lên —— Hướng Nguyên: "Ở nơi nào a, anh đến tìm chú là được, thực sự."
Cố Tây Châu trả lời: Không cần, tôi tìm được người rồi.
Hướng Nguyên: A? Vậy được.
...
Buổi trưa Cố Tây Châu cùng Phương Chấp ở khách sạn ăn cơm xong, vừa xuống lầu đã nhìn thấy Tư Dư vẻ mặt không tốt, nữ sinh xung quanh thấy Tư Dư châu đầu ghé tai nhỏ giọng nói.
Cố Tây Châu ném chìa khóa cho Tư Dư nói: "Chìa khoá cho anh, xe ở khu B2, chiếc xe việt dã màu đen chính là xe của tôi."
Tư Dư đem xe từ tầng hầm lái ra, trước tiên đem Phương Chấp đưa về nhà, sau lại đưa Cố Tây Châu về sau.
Một đường lao nhanh giảm tốc độ dừng lại, Cố Tây Châu thấy cửa nhà, rốt cục thoải mái, đối với Tư Dư nói: "Cảm ơn!"
Tư Dư ngồi ở chỗ tài xế mặt vô biểu tình nhìn hắn một cái, "Hừ."
Cố Tây Châu thấy thế sau khi xuống xe nói với hắn, "Vậy tôi lên lầu dưỡng thương đây, anh đừng quên đã đồng ý đi cùng tôi và tiểu Phương cùng nhau vào thế giới nhiệm vụ."
Tư Dư xuống xe ném chìa khóa xe cho Cố Tây Châu, sau đó xua tay không nhịn được nói: "Đã biết, cậu mau cút cho tôi đi!"
Sau khi chờ Cố Tây Châu rời đi, Tư Dư nhìn bốn phía, đột nhiên... Tự hỏi... Bây giờ hắn phải trở lại thế nào, khốn kiếp a! Chỉ biết dùng chuyện thủy tinh nhờ cậy hắn!
...
Cố Tây Châu lên lầu mở cửa nhà, trong nhà một chút thanh âm cũng không có.
Phía sau cửa dán mấy tấm giấy ghi nhớ ——
"Cậu đã đi đâu?"
"Vẫn chưa quay lại?"
"Chạy?"
"Cậu chờ cho tôi!"
Hắn đem tấm giấy ghi nhớ lấy xuống nhìn một hồi, liếc mắt thản nhiên giải thích ——
"Tôi đưa tiểu Phương và em gái hắn đi tới trường, cậu biết."
"Tôi bị thương."
"Chạy cái gì mà chạy, tôi bây giờ không mua nổi phòng ở, phải ở của cậu."
"Quỷ chết, vậy cậu trái lại đi ra làm tôi xem một cái a! Không được tôi khinh thường cậu!"
Cố Tây Châu nói xong tất cả liền trở về phòng trực tiếp gục xuống, về phần tại sao phải nằm sấp xuống... Ừm, lưng hắn đau.
Ngủ một giấc đến quá nửa đêm, Cố Tây Châu mới mơ hồ tỉnh lại.
Đầu giường đặt một chén nước ấm, cùng với thuốc hắn mang về từ bệnh viện, còn có một tấm giấy ghi nhớ—— "Sao lại bị thương?"
Cố Tây Châu nhìn bốn phía một chút, giống như trước hắn không nhìn thấy nguyên chủ, hắn đơn giản đem chuyện ngày hôm qua nói một lần, một người đối với không khí lẩm bà lẩm bẩm, nếu như có ai tới thấy hắn như vậy, khẳng định cho rằng hắn là người điên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook