Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc
-
Chương 23: Vạn Tượng
"Không... Không phải như vậy, khẳng định không phải, hôm qua thứ kia ban ngày cũng đi ra mà!"
Quy tắc như vật một khi thành sự thật, kết cục không cần suy nghĩ nhiều -- trong số bọn họ còn phải chết thêm một người!
"Lỗi ca, A Vĩ, các anh không thể không lo cho tôi đâu đấy! Chúng ta là người đi cùng nhau!" Đúng lúc này một giọng nói ôn nhu lại tủi thân vang lên, cặp mắt tiểu Vũ rưng rưng, đột nhiên liền khóc lên.
Viên Viên nghe giọng nói nũng nịu này, theo bản năng nhìn về phía Lỗi ca và một nam nhân khác cùng gian phòng, cùng lúc đó cô phát hiện hai người kia không dấu vết lui về phía sau một bước, cùng tiểu Vũ thủy tính dương hoa kia đứng cùng một chỗ.
(*thủy tính dương hoa: tính lẳng lơ)
A Vĩ đem tầm mắt rời khỏi người Viên Viên, chột dạ nói: "Cái đó... Viên Viên, chúng tôi trước đây vốn là ở chung với tiểu Vũ, cho nên..."
Ban đầu lúc chia phòng là Lỗi ca phân phối lại lần nữa, nhưng theo tình cảm bọn họ đương nhiên vẫn sẽ chọn Tiểu Vũ, thật ra thì ngày đầu tiên bọn họ cũng không nói thật, hai người bọn họ và tiểu Vũ, Đổng Siêu thật ra là quen nhau từ thế giới trước, lần này bốn người bọn họ thực ra là cùng đi với nhau!
Lúc phải đưa ra lựa chọn ở nơi này, bọn họ không chút do dự vứt bỏ cô bé người mới đó, lựa chọn tiểu Vũ đã hợp tác qua mấy lần, mà không phải là một người mới.
"Các anh... Sao các anh có thể làm như vậy? Tôi, vậy tôi làm sao đây? Tôi nên làm cái gì đây?"
"Không... không phải như vậy..."
Cô gái trong phòng lập tức gào khóc lên, Cố Tây Châu quay đầu nhìn về phía người mới này, tâm tình của cô gái sụp đổ, sau khi cô và mấy người Lỗi ca hai mắt nhìn nhau một cái, toàn thân đều lâm vào trạng thái tuyệt vọng, "Không, các anh không thể đối xử với tôi như vậy! Không, tôi không, tôi không muối chết ---- "
"Đừng để tôi lại một mình, đừng để tôi phải ở một mình, cầu xin các anh... bảo tôi làm gì cũng được, cầu xin các anh mà..."
Tiểu Vũ nhìn về phía cô bé, phát run sau lưng hai nam nhân, tay nắm chặt vạt áo của hai người, "Xin lỗi Viên Viên, nhưng tôi với bọn Lỗi ca vốn là cùng nhau đi vào, cô đừng có trách tôi."
"Hơn nữa đây cũng chỉ là suy đoán của bọn họ, không nhất định là thật..."
Thấy ánh mắt oán độc của cô bé, tiểu Vũ cúi đầu, giống như bị bắt nạt mà tràn đầy oan ức, "Tôi cũng không muốn thế, cô đừng hận tôi."
Cô ta nói xong lời này, đột nhiên một giọng nam vang lên, "Để dao xuống, cô muốn làm gì!"
Cố Tây Châu nhìn thấy một con dao gọt trái cây thẳng tắp cắm vào ngực của A Vĩ, cô bé tràn đầy luống cuống mà nhìn bàn tay dính đầy máu tươi của mình, nói: "Tôi... tôi không phải muốn giết anh, tôi rõ ràng là muốn... Là cô ta, là cô ta đẩy anh!"
Viên Viên sợ hãi giải thích, giải thích... Đột nhiên cô nhìn những người còn lại, đáy mắt dấy lên tia lửa nóng bỏng, "Lỗi ca... Chúng ta chỉ còn sáu người, sáu người... Không có ai phải ngủ một mình một phòng!"
Thân thể lỗi ca run rẩy lùi về phía sau mấy bước, cô bé lại càng đi càng gần, "Ba người chúng ta một phòng..."
"Chúng ta sẽ không chết." Cô bé nói, "Chúng ta nhất định có thể rời đi nơi này, chỉ còn lại hai ngày cuối cùng!"
Lỗi ca lắc đầu, anh ta theo bản năng nuốt nước miếng, chỉ chỉ phía sau cô bé.
Sau lưng của cô gái, A Vĩ vốn đã chết dường như giống động vật chân đốt bò trên mặt đất, cổ không ngừng kéo dài, kéo thành đầu rắn giống như con quỷ quái hôm qua bọn họ thấy. Đầu nó vòng qua cô gái xoay quanh cổ của cô, nhìn về phía cô gái toét miệng nở nụ cười, miệng hắn ta trong nháy mắt mở ra, biến thành một trương miệng to như chậu máu, một cái liền muốn cắn.
Cố Tây Châu muốn di chuyển, nhưng có một cỗ lực lượng lần nữa đem hắn cố định ở tại chỗ, khiến cho hắn không thể động đậy, trong thoáng chốc Cố Tây Châu nghe tiếng xích sắt trượt động.
Quái vật do A Vĩ biến thành kia sau khi ăn cô gái, cơ thể trong nháy mắt biến trở về hình dáng nhân loại bình thường, có điều đồng thời là đã chết đến mức không thể chết hơn.
"Chết, chết..." Lỗi ca cả người phát run, đây không phải là lần đầu tiên hắn gặp loại tình huống này, lúc hắn lần đầu tiến vào thế giới nhiệm vụ, liền có một người mới không tin lời của người cũ nói, vì bảo vệ mình mà giết người, cuối cùng đã bị người chết mang đi cùng nhau.
Không thể giết người ở thế giới nhiệm vụ, hắn vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt điều này.
Ngay sau khi quỷ quái biến mất, Cố Tây Châu phát hiện cỗ lực lượng kiềm chế người hắn kia cũng biến mất trong nháy mắt.
"Vừa rồi hình như có tiếng động kỳ quái." Cố Tây Châu nói.
Tư Dư quay đầu liếc hắn một cái, "Tiếng gì?"
"Liền ở thời điểm người kia giết chết cô bé vừa rồi, tôi giống như có nghe được tiếng dây xích." Cố Tây Châu nghi ngờ nhìn về phía xác chết nam trên đất kia nói.
"Tôi không nghe được."
"Tôi cũng không có..."
"Là cậu nghe nhầm rồi." Tư Dư lạnh nhạt nói.
Sau khi thấy tất cả mọi người đều tỏ vẻ rằng không nghe thấy, bao gồm cả tiểu Phương, đầu lông mày của Cố Tây Châu hơi nhíu, lúc hắn nhìn thấy trí nhớ của nữ quỷ tự sát ở thế giới trước cũng từng nghe thấy tiếng dây xích...
"Bây giờ... bây giờ chúng ta muốn làm gì?" Tiểu Vũ nuốt nước miếng, kéo Lỗi ca chỉ thi thể trên mặt đất, bọn họ bây giờ chỉ có năm người nhưng ba người kia luôn luôn hành động cùng nhau, cô vừa nghĩ tới điều quy tắc kia liền sợ hãi phát run cả người.
Cô mắng: "Đáng chết, người phụ nữ kia chính là muốn hại chết tất cả chúng ta!"
Nghe vậy Lỗi ca nhìn về phía thi thể A Vĩ trên mặt đất, vẻ mặt trắng bệch nói: "Còn có thể thế nào nữa, chỉ có hai người chúng ta ở trong một căn phòng, nếu quả thật phải chết thì chúng ta cũng chạy không thoát."
"Bản thân cô ta phải chết, tại sao còn muốn kéo theo chúng ta, a a a a —— "
Phương Chấp thấy cô gái kia phát điên kêu to, yết hầu chuyển động muốn nói lại thôi mà nhìn về phía Cố Tây Châu và Tư Dư, miệng há ra còn chưa phát ra thanh âm liền bị người cắt đứt.
Khóe miệng Tư Dư hơi cong lên, giọng điệu bình thản: "Đừng nói cái gì mà muốn lo cho bọn họ, thứ nhất, quy tắc chúng ta suy đoán không nhất định là chính xác, thứ hai, ở chỗ này cậu tưởng cậu là chúa cứu thế, có thể cứu tất cả mọi người à?"
"Có thể cứu thì cứu, nhưng nếu biết rõ là không thể, nói cũng không muốn nói ra."
"Còn nữa... Đừng cảm thấy cái thế giới này khiến cậu đau khổ không chịu nổi, bởi vì chúng ta vốn là những kẻ chắc chắn phải chết, nếu không có nó chúng ta đã sớm chết."
Tư Dư nhẹ giọng nói, "Mọi người tiến vào thế giới này vốn là những người phải chết, còn nhớ những lời ngày thứ nhất tôi nói với cậu không? Sống tiếp ở chỗ này chẳng qua cũng chỉ là giành mạng sống với Trời mà thôi."
Phương Chấp bị lời nói liên tiếp của Tư Dư ngăn miệng lại, suy nghĩ nghĩ sẵn trong đầu tất cả đều kẹt ở cổ họng, nhưng Tư Dư cũng không nói sai, nếu như lần này cậu không thể sống đi ra ngoài thế giới hiện thực thì cậu sẽ bị người phụ nữ kia lái xe đâm chết...
Trong đầu cậu từ từ hiện lên khuôn mặt em gái vẫn còn đang học đại học, cậu vẫn không thể chết!
Cố Tây Châu vỗ vỗ bả vai của cậu, trong một phòng không có ba người chưa chắn là điều kiện hẳn phải chết, bởi vì trong những phòng lúc trước không có đủ ba người cũng không phải là lập tức toàn quân đều bị diệt, cùng với việc gương vỡ còn không quá giống nhau.
Lúc tấm gương kia bể nát, hắn không cảm giác được xung quanh có bất kỳ đồ vật kỳ quái gì tồn tại, thế nhưng người đập vỡ gương lại ở ngay trước mặt hắn chia năm xẻ bảy, loại quy tắc chết không đoán ra lý do này so với quỷ quái càng làm cho người ta sợ hãi.
Đến đêm, năm người Cố Tây Châu đều tự trở về phòng mình, Lỗi ca cười khổ nhìn về phía bọn họ, có chút bất đắc dĩ.
Sau khi ba người Cố Tây Châu trở lại phòng, rất nhanh trên lầu liền có tiếng động.
" Nha đầu chết tiệt kia mỗi ngày đều muốn chết không muốn sống, làm cho ai xem? Ta đối với các người chẳng lẽ không tốt à? Nếu như không phải do ta các người còn có thể ở biện thự, trải qua thời gian như vậy?" Chủ nhân nam hùng hùng hổ hổ ở trên lầu nói.
"Ông xã anh đừng tức giận, để em lát nữa đi phòng bên cạnh khuyên nhủ con, đứa nhỏ này từ bé đã nghe lời, có lẽ cái chết của đứa bé kia quá đả kích nó."
Vừa nói nữ nhân liền mở cửa đi ra ngoài, rất nhanh bọn Cố Tây Châu liền không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, những lời này lại để cho người ta không có manh mối.
Cố Tây Châu cẩn thận hổi tưởng chuyện mấy ngày nay, quay đầu nhìn về phía Tư Dư nói: "Anh nói bức tranh của Lâm Mộng là một loại nhắc nhở, những bức vẽ trước đây của cô ta có khả năng cũng là một loại nhắc nhở hay không?"
Tư Dư nghe vậy, trầm ngâm trong chốc lát nói: "Đây cũng là có thể."
"Anh nhớ những bức tranh chúng ta nhìn thấy đầu tiên không?"
Tư Dư gật đầu một cái, Phương Chấp ở một bên cũng nhớ lại theo —— tờ thứ nhất là chân dung Lâm Mộng tự họa, tấm thứ hai là vẽ Lâm Mộng và cha cô, tấm thứ ba vẽ em gái Lâm Mộng và cha cô, tờ cuối cùng chính là một bức ảnh gia đình.
"Tôi nhớ trong những bức họa kia trừ Lâm Mộng và em gái nàng màu da đều thiên về trắng ra, màu da bốn người khác giống những người chết đều hơi tối." Tư Dư nói, "Có điều vẻ mặt người trong tranh đều là mỉm cười thản nhiên, lại không thấy tức giận cũng không có hoảng sợ."
Cố Tây Châu cũng gật đầu: " Đúng, sự khác biệt này nhất định có ý nghĩa gì đặc biệt."
Hai người cũng trầm tư, đúng lúc này Phương Chấp ở một bên đột nhiên giơ tay, ở dưới con mắt của Cố Tây Châu nhỏ giọng nói: "Tôi, tôi có một ý tưởng."
Tư Dư hơi kinh ngạc, làm ra tư thế mời, "Cậu nói đi."
"Màu da tối tăm, mặt mũi hoảng sợ đại biểu cho cái chết, màu da trắng nõn, mặt lộ vẻ giận dữ đại biểu còn sống, như vậy màu da tối tăm, nhưng vẻ mặt mỉm cười của một nhà chủ nhân... Có phải ý nghĩa bọn họ ở trong mắt của Lâm Mộng đều là người chết, nhưng lại chưa có tử vong chân chính trên ý nghĩa?" Sau khi Phương Chấp nói xong yếu ớt mà nhìn về phía hai người, chờ hai người trả lời.
"Rất có thể!"
Cố Tây Châu gật đầu, "Giải thích này rất hợp lý, nói như vậy Lâm Mộng thật ra rất ghét người nhà cô, hi vọng bọn họ đều chết đi."
"Có thể lý do là gì chứ?"
Tư Dư và Phương Chấp đồng thời lắc đầu.
Gia cảnh của Lâm Mộng hiển nhiên rất tốt, cả nhà đều di dân sang Mỹ, lần này hồi hương (*trở về quê hương) chẳng qua chỉ là thăm người thân, ở mấy ngày nay bọn họ cũng có thể nhìn ra sinh hoạt của Lâm Mộng cũng không bị bất kỳ hạn chế gì, không tồn tại tình huống bị người nhà ngược đãi, hơn nữa từ ăn mặc chi tiêu đều có thể nhìn ra người nhà này vẫn luôn nuôi dương xa xỉ đứa con gái này.
"Có phải bỏi vì đứa bé đã chết kia không?" Phương Chấp nói.
Cố Tây Châu lắc đầu, "Không phải, những bức vẽ kia là ở trước khi chúng ta tới liền vẽ xong, khi đó đứa trẻ còn chưa chết."
Phương Chấp xoa xoa cái trán, làm cảnh sát hình sự còn có thể tìm manh mối vụ án giết người, nhưng ở thế giới này tới bây giờ hắn còn có cảm giác hai mắt mịt mờ nhu cũ, nếu như không phải là Cố Ca và Tư Dư bị hắn cùng nhau mang vào, hắn đã sớm chết.
Ban đêm, Cố Tây Châu ngủ tới nửa đêm đột nhiên nghe có tiếng người vội vàng gõ cửa.
"Mở cửa! Mở cửa! Mở cửa nhanh đi!" Lỗi ca ở ngoài lo lắng gõ cửa, hôm nay hắn đi ngủ vẫn cảm thấy tâm thần không yên, lúc nửa đêm hắn đột nhiên tỉnh lại, trong phòng ngủ vốn có hai người lại chỉ còn một mình hắn!
Không thấy tiểu Vũ!
Hắn không khỏi nhớ tới ánh mắt ác độc của tiểu Vũ lúc ban đêm, trong lòng có loại dự cảm không tốt.
Quy tắc như vật một khi thành sự thật, kết cục không cần suy nghĩ nhiều -- trong số bọn họ còn phải chết thêm một người!
"Lỗi ca, A Vĩ, các anh không thể không lo cho tôi đâu đấy! Chúng ta là người đi cùng nhau!" Đúng lúc này một giọng nói ôn nhu lại tủi thân vang lên, cặp mắt tiểu Vũ rưng rưng, đột nhiên liền khóc lên.
Viên Viên nghe giọng nói nũng nịu này, theo bản năng nhìn về phía Lỗi ca và một nam nhân khác cùng gian phòng, cùng lúc đó cô phát hiện hai người kia không dấu vết lui về phía sau một bước, cùng tiểu Vũ thủy tính dương hoa kia đứng cùng một chỗ.
(*thủy tính dương hoa: tính lẳng lơ)
A Vĩ đem tầm mắt rời khỏi người Viên Viên, chột dạ nói: "Cái đó... Viên Viên, chúng tôi trước đây vốn là ở chung với tiểu Vũ, cho nên..."
Ban đầu lúc chia phòng là Lỗi ca phân phối lại lần nữa, nhưng theo tình cảm bọn họ đương nhiên vẫn sẽ chọn Tiểu Vũ, thật ra thì ngày đầu tiên bọn họ cũng không nói thật, hai người bọn họ và tiểu Vũ, Đổng Siêu thật ra là quen nhau từ thế giới trước, lần này bốn người bọn họ thực ra là cùng đi với nhau!
Lúc phải đưa ra lựa chọn ở nơi này, bọn họ không chút do dự vứt bỏ cô bé người mới đó, lựa chọn tiểu Vũ đã hợp tác qua mấy lần, mà không phải là một người mới.
"Các anh... Sao các anh có thể làm như vậy? Tôi, vậy tôi làm sao đây? Tôi nên làm cái gì đây?"
"Không... không phải như vậy..."
Cô gái trong phòng lập tức gào khóc lên, Cố Tây Châu quay đầu nhìn về phía người mới này, tâm tình của cô gái sụp đổ, sau khi cô và mấy người Lỗi ca hai mắt nhìn nhau một cái, toàn thân đều lâm vào trạng thái tuyệt vọng, "Không, các anh không thể đối xử với tôi như vậy! Không, tôi không, tôi không muối chết ---- "
"Đừng để tôi lại một mình, đừng để tôi phải ở một mình, cầu xin các anh... bảo tôi làm gì cũng được, cầu xin các anh mà..."
Tiểu Vũ nhìn về phía cô bé, phát run sau lưng hai nam nhân, tay nắm chặt vạt áo của hai người, "Xin lỗi Viên Viên, nhưng tôi với bọn Lỗi ca vốn là cùng nhau đi vào, cô đừng có trách tôi."
"Hơn nữa đây cũng chỉ là suy đoán của bọn họ, không nhất định là thật..."
Thấy ánh mắt oán độc của cô bé, tiểu Vũ cúi đầu, giống như bị bắt nạt mà tràn đầy oan ức, "Tôi cũng không muốn thế, cô đừng hận tôi."
Cô ta nói xong lời này, đột nhiên một giọng nam vang lên, "Để dao xuống, cô muốn làm gì!"
Cố Tây Châu nhìn thấy một con dao gọt trái cây thẳng tắp cắm vào ngực của A Vĩ, cô bé tràn đầy luống cuống mà nhìn bàn tay dính đầy máu tươi của mình, nói: "Tôi... tôi không phải muốn giết anh, tôi rõ ràng là muốn... Là cô ta, là cô ta đẩy anh!"
Viên Viên sợ hãi giải thích, giải thích... Đột nhiên cô nhìn những người còn lại, đáy mắt dấy lên tia lửa nóng bỏng, "Lỗi ca... Chúng ta chỉ còn sáu người, sáu người... Không có ai phải ngủ một mình một phòng!"
Thân thể lỗi ca run rẩy lùi về phía sau mấy bước, cô bé lại càng đi càng gần, "Ba người chúng ta một phòng..."
"Chúng ta sẽ không chết." Cô bé nói, "Chúng ta nhất định có thể rời đi nơi này, chỉ còn lại hai ngày cuối cùng!"
Lỗi ca lắc đầu, anh ta theo bản năng nuốt nước miếng, chỉ chỉ phía sau cô bé.
Sau lưng của cô gái, A Vĩ vốn đã chết dường như giống động vật chân đốt bò trên mặt đất, cổ không ngừng kéo dài, kéo thành đầu rắn giống như con quỷ quái hôm qua bọn họ thấy. Đầu nó vòng qua cô gái xoay quanh cổ của cô, nhìn về phía cô gái toét miệng nở nụ cười, miệng hắn ta trong nháy mắt mở ra, biến thành một trương miệng to như chậu máu, một cái liền muốn cắn.
Cố Tây Châu muốn di chuyển, nhưng có một cỗ lực lượng lần nữa đem hắn cố định ở tại chỗ, khiến cho hắn không thể động đậy, trong thoáng chốc Cố Tây Châu nghe tiếng xích sắt trượt động.
Quái vật do A Vĩ biến thành kia sau khi ăn cô gái, cơ thể trong nháy mắt biến trở về hình dáng nhân loại bình thường, có điều đồng thời là đã chết đến mức không thể chết hơn.
"Chết, chết..." Lỗi ca cả người phát run, đây không phải là lần đầu tiên hắn gặp loại tình huống này, lúc hắn lần đầu tiến vào thế giới nhiệm vụ, liền có một người mới không tin lời của người cũ nói, vì bảo vệ mình mà giết người, cuối cùng đã bị người chết mang đi cùng nhau.
Không thể giết người ở thế giới nhiệm vụ, hắn vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt điều này.
Ngay sau khi quỷ quái biến mất, Cố Tây Châu phát hiện cỗ lực lượng kiềm chế người hắn kia cũng biến mất trong nháy mắt.
"Vừa rồi hình như có tiếng động kỳ quái." Cố Tây Châu nói.
Tư Dư quay đầu liếc hắn một cái, "Tiếng gì?"
"Liền ở thời điểm người kia giết chết cô bé vừa rồi, tôi giống như có nghe được tiếng dây xích." Cố Tây Châu nghi ngờ nhìn về phía xác chết nam trên đất kia nói.
"Tôi không nghe được."
"Tôi cũng không có..."
"Là cậu nghe nhầm rồi." Tư Dư lạnh nhạt nói.
Sau khi thấy tất cả mọi người đều tỏ vẻ rằng không nghe thấy, bao gồm cả tiểu Phương, đầu lông mày của Cố Tây Châu hơi nhíu, lúc hắn nhìn thấy trí nhớ của nữ quỷ tự sát ở thế giới trước cũng từng nghe thấy tiếng dây xích...
"Bây giờ... bây giờ chúng ta muốn làm gì?" Tiểu Vũ nuốt nước miếng, kéo Lỗi ca chỉ thi thể trên mặt đất, bọn họ bây giờ chỉ có năm người nhưng ba người kia luôn luôn hành động cùng nhau, cô vừa nghĩ tới điều quy tắc kia liền sợ hãi phát run cả người.
Cô mắng: "Đáng chết, người phụ nữ kia chính là muốn hại chết tất cả chúng ta!"
Nghe vậy Lỗi ca nhìn về phía thi thể A Vĩ trên mặt đất, vẻ mặt trắng bệch nói: "Còn có thể thế nào nữa, chỉ có hai người chúng ta ở trong một căn phòng, nếu quả thật phải chết thì chúng ta cũng chạy không thoát."
"Bản thân cô ta phải chết, tại sao còn muốn kéo theo chúng ta, a a a a —— "
Phương Chấp thấy cô gái kia phát điên kêu to, yết hầu chuyển động muốn nói lại thôi mà nhìn về phía Cố Tây Châu và Tư Dư, miệng há ra còn chưa phát ra thanh âm liền bị người cắt đứt.
Khóe miệng Tư Dư hơi cong lên, giọng điệu bình thản: "Đừng nói cái gì mà muốn lo cho bọn họ, thứ nhất, quy tắc chúng ta suy đoán không nhất định là chính xác, thứ hai, ở chỗ này cậu tưởng cậu là chúa cứu thế, có thể cứu tất cả mọi người à?"
"Có thể cứu thì cứu, nhưng nếu biết rõ là không thể, nói cũng không muốn nói ra."
"Còn nữa... Đừng cảm thấy cái thế giới này khiến cậu đau khổ không chịu nổi, bởi vì chúng ta vốn là những kẻ chắc chắn phải chết, nếu không có nó chúng ta đã sớm chết."
Tư Dư nhẹ giọng nói, "Mọi người tiến vào thế giới này vốn là những người phải chết, còn nhớ những lời ngày thứ nhất tôi nói với cậu không? Sống tiếp ở chỗ này chẳng qua cũng chỉ là giành mạng sống với Trời mà thôi."
Phương Chấp bị lời nói liên tiếp của Tư Dư ngăn miệng lại, suy nghĩ nghĩ sẵn trong đầu tất cả đều kẹt ở cổ họng, nhưng Tư Dư cũng không nói sai, nếu như lần này cậu không thể sống đi ra ngoài thế giới hiện thực thì cậu sẽ bị người phụ nữ kia lái xe đâm chết...
Trong đầu cậu từ từ hiện lên khuôn mặt em gái vẫn còn đang học đại học, cậu vẫn không thể chết!
Cố Tây Châu vỗ vỗ bả vai của cậu, trong một phòng không có ba người chưa chắn là điều kiện hẳn phải chết, bởi vì trong những phòng lúc trước không có đủ ba người cũng không phải là lập tức toàn quân đều bị diệt, cùng với việc gương vỡ còn không quá giống nhau.
Lúc tấm gương kia bể nát, hắn không cảm giác được xung quanh có bất kỳ đồ vật kỳ quái gì tồn tại, thế nhưng người đập vỡ gương lại ở ngay trước mặt hắn chia năm xẻ bảy, loại quy tắc chết không đoán ra lý do này so với quỷ quái càng làm cho người ta sợ hãi.
Đến đêm, năm người Cố Tây Châu đều tự trở về phòng mình, Lỗi ca cười khổ nhìn về phía bọn họ, có chút bất đắc dĩ.
Sau khi ba người Cố Tây Châu trở lại phòng, rất nhanh trên lầu liền có tiếng động.
" Nha đầu chết tiệt kia mỗi ngày đều muốn chết không muốn sống, làm cho ai xem? Ta đối với các người chẳng lẽ không tốt à? Nếu như không phải do ta các người còn có thể ở biện thự, trải qua thời gian như vậy?" Chủ nhân nam hùng hùng hổ hổ ở trên lầu nói.
"Ông xã anh đừng tức giận, để em lát nữa đi phòng bên cạnh khuyên nhủ con, đứa nhỏ này từ bé đã nghe lời, có lẽ cái chết của đứa bé kia quá đả kích nó."
Vừa nói nữ nhân liền mở cửa đi ra ngoài, rất nhanh bọn Cố Tây Châu liền không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, những lời này lại để cho người ta không có manh mối.
Cố Tây Châu cẩn thận hổi tưởng chuyện mấy ngày nay, quay đầu nhìn về phía Tư Dư nói: "Anh nói bức tranh của Lâm Mộng là một loại nhắc nhở, những bức vẽ trước đây của cô ta có khả năng cũng là một loại nhắc nhở hay không?"
Tư Dư nghe vậy, trầm ngâm trong chốc lát nói: "Đây cũng là có thể."
"Anh nhớ những bức tranh chúng ta nhìn thấy đầu tiên không?"
Tư Dư gật đầu một cái, Phương Chấp ở một bên cũng nhớ lại theo —— tờ thứ nhất là chân dung Lâm Mộng tự họa, tấm thứ hai là vẽ Lâm Mộng và cha cô, tấm thứ ba vẽ em gái Lâm Mộng và cha cô, tờ cuối cùng chính là một bức ảnh gia đình.
"Tôi nhớ trong những bức họa kia trừ Lâm Mộng và em gái nàng màu da đều thiên về trắng ra, màu da bốn người khác giống những người chết đều hơi tối." Tư Dư nói, "Có điều vẻ mặt người trong tranh đều là mỉm cười thản nhiên, lại không thấy tức giận cũng không có hoảng sợ."
Cố Tây Châu cũng gật đầu: " Đúng, sự khác biệt này nhất định có ý nghĩa gì đặc biệt."
Hai người cũng trầm tư, đúng lúc này Phương Chấp ở một bên đột nhiên giơ tay, ở dưới con mắt của Cố Tây Châu nhỏ giọng nói: "Tôi, tôi có một ý tưởng."
Tư Dư hơi kinh ngạc, làm ra tư thế mời, "Cậu nói đi."
"Màu da tối tăm, mặt mũi hoảng sợ đại biểu cho cái chết, màu da trắng nõn, mặt lộ vẻ giận dữ đại biểu còn sống, như vậy màu da tối tăm, nhưng vẻ mặt mỉm cười của một nhà chủ nhân... Có phải ý nghĩa bọn họ ở trong mắt của Lâm Mộng đều là người chết, nhưng lại chưa có tử vong chân chính trên ý nghĩa?" Sau khi Phương Chấp nói xong yếu ớt mà nhìn về phía hai người, chờ hai người trả lời.
"Rất có thể!"
Cố Tây Châu gật đầu, "Giải thích này rất hợp lý, nói như vậy Lâm Mộng thật ra rất ghét người nhà cô, hi vọng bọn họ đều chết đi."
"Có thể lý do là gì chứ?"
Tư Dư và Phương Chấp đồng thời lắc đầu.
Gia cảnh của Lâm Mộng hiển nhiên rất tốt, cả nhà đều di dân sang Mỹ, lần này hồi hương (*trở về quê hương) chẳng qua chỉ là thăm người thân, ở mấy ngày nay bọn họ cũng có thể nhìn ra sinh hoạt của Lâm Mộng cũng không bị bất kỳ hạn chế gì, không tồn tại tình huống bị người nhà ngược đãi, hơn nữa từ ăn mặc chi tiêu đều có thể nhìn ra người nhà này vẫn luôn nuôi dương xa xỉ đứa con gái này.
"Có phải bỏi vì đứa bé đã chết kia không?" Phương Chấp nói.
Cố Tây Châu lắc đầu, "Không phải, những bức vẽ kia là ở trước khi chúng ta tới liền vẽ xong, khi đó đứa trẻ còn chưa chết."
Phương Chấp xoa xoa cái trán, làm cảnh sát hình sự còn có thể tìm manh mối vụ án giết người, nhưng ở thế giới này tới bây giờ hắn còn có cảm giác hai mắt mịt mờ nhu cũ, nếu như không phải là Cố Ca và Tư Dư bị hắn cùng nhau mang vào, hắn đã sớm chết.
Ban đêm, Cố Tây Châu ngủ tới nửa đêm đột nhiên nghe có tiếng người vội vàng gõ cửa.
"Mở cửa! Mở cửa! Mở cửa nhanh đi!" Lỗi ca ở ngoài lo lắng gõ cửa, hôm nay hắn đi ngủ vẫn cảm thấy tâm thần không yên, lúc nửa đêm hắn đột nhiên tỉnh lại, trong phòng ngủ vốn có hai người lại chỉ còn một mình hắn!
Không thấy tiểu Vũ!
Hắn không khỏi nhớ tới ánh mắt ác độc của tiểu Vũ lúc ban đêm, trong lòng có loại dự cảm không tốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook