Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc
-
Chương 22: Đã định trước muốn một người
"Mười hai cái gương tương ứng mười hai người, vừa rồi chúng tôi nhìn thấy ba cái gương vỡ nát đại diện cho ba người đã chết kia."
Người xung quanh nghe thấy những lời này của Tư Dư, nhất thời đồng loạt quay đầu nhìn về phía hắn, một nam sinh trong đó càng là trợn mắt nhìn Tư Dư, mắng: "Mày rõ ràng đã đoán được, tại sao không nói sớm?!"
Tư Dư lạnh nhạt nhìn hắn một cái, giống như tự giễu nói: "Tôi nói cho các cậu biết, các cậu có dám tin tôi không?"
"Cậu có tin nếu như tôi cản các cậu, người đập vỡ gương của các cậu ngược lại sẽ càng nhiều hay không." Tư Dư nâng cằm hắn lên, môi mỏng khẽ nhếch, nhẹ giọng nói.
Nam nhân nghe vậy lui về phía sau hai bước, hắn vừa rồi bởi vì nhất thời kích động lại quên mất chuyện người trước mặt này khả năng là người chết.
Ngay cả Phương Chấp vừa muốn chất vấn Tư Dư nghe thấy lời nói của hắn, vẻ mặt cũng đồng thời biến hoá.
Nếu như lúc ấy hắn kịch liệt ngăn cản đối phương sẽ xảy ra chuyện gì, những người khác có thể hiểu lầm cho là bọn họ có âm mưu, đập vỡ càng nhiều gương hay không?
Phải biết rằng ba người bọn họ đang bị sáu người này nghi ngờ là người đã chết, không có bức họa của Lâm Mộng làm chứng cho họ, họ càng ngăn cản, người đập gương ngược lại sẽ càng nhiều! Bởi vì sáu người này không tin bọn họ! Bọn họ càng nói đừng đập, những người này lại càng sẽ đập!
Nói xong, Tư Dư lạnh lùng nhìn mấy người một cái, để ý cũng không để ý những người khác, tiến lên hai bước trực tiếp từ trong vũng máu trên mặt đất bắt đầu tìm kiếm, hắn đem những mảnh gương vụn trên mặt đất thu thập lại đếm xem, gương vỡ thành mười sáu khối, thi thể vừa rớt bể cũng vừa vặn chia thành mười sáu khối.
Gương đối ứng với ba người chết trước đây mặc dù cũng đã vỡ vụn, nhưng bởi vì gương là cố định ở trên tường, mặt kính nứt nẻ nhưng cũng không giống với mặt gương tán lạc trên đất lúc này.
Vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh, khiến Phương Chấp nhìn thấy không nhịn được ngược lại hít một hơi khí lạnh, hình ảnh như vậy cho dù là bọn họ làm cảnh sát hình sự cũng chưa từng thấy qua, mà xác chết trên mặt đất máu thịt be bét, vỡ vụn thành mấy khối, trên đất toàn bộ đều là máu cùng thịt, Tư Dư lại trực tiếp đem tay vói vào trong vũng máu như vậy để tìm kiếm!
Phương Chấp nắm vạt áo của Cố Tây Châu, hắn hoàn toàn không biết nên đánh giá Tư Dư người này như thế nào, hắn không hiểu Tư Dư rốt cuộc là muốn để cho người khác tới thăm dò quy tắc, hay chỉ là không muốn dẫn tới tâm lý phản nghịch của mọi người khiến càng nhiều người đập bể gương.
Bản thân Tư Dư lại đối với điều này không thèm để ý chút nào, cũng không nhìn sắc mặt trắng bệch của Phương Chấp và những người khác, hắn đang ở tìm tòi quy tắc của thế giới này.
"Thế giới nhiệm vụ này tổng cộng có mười hai người, trong đó có một nửa đều là người mới, theo lý thuyết hẳn phải rất đơn giản mới đúng." Tư Dư cau mày một cái, tự lẩm bẩm.
Lúc này một nữ sinh tên là Viên Viên ở bên cạnh đột nhiên sụp đổ mà khóc lên, nước mắt nước mũi dính đầy mặt, cô nàng có chút hoảng loạn, "Tại sao lại có thể như vậy, không phải các anh nói rất đơn giản sao? Làm sao lại chết rất nhiều người, chết rất nhiều người!"
"Tôi không muốn chết, tôi thật sự không muốn chết... Để cho tôi về nhà! Tôi muốn về nhà!"
Mấy cái người mới khác cũng bị tâm tình này của cô nữ sinh lây nhiễm, đều có chút sụp đổ.
"Đập gương là chết, không đập gương cũng phải chết! Chúng ta khẳng định là không thể trở về được, không thể sống mà trở về... Cái này quá khó khăn, quá khó khăn..."
Tâm tình của mấy người suy sụp, Lỗi ca ở một bên thấy vậy rốt cuộc không nhịn được mắng: "Tất cả im miệng cho tôi, mấy người mới các người mẹ nó đừng có khóc ở chỗ này, khóc là có thể rời đi sao? Hả?"
"Còn là suy nghĩ thật kỹ làm sao tìm được quy tắc đi!"
Tâm tình của tiểu Vũ coi như ổn định, mặc dù có chút sợ hãi nhưng nói chuyện vẫn coi như rõ ràng: "Một chiếc gương đại biểu cho một người, vậy nếu là không cẩn thận làm vỡ gương, chúng ta chẳng phải sẽ chết sao? Ai biết mấy cái gương này tương ứng với ai?"
"Không, một chiếc gương tương ứng với một người, nhưng hẳn không phải là cố định." Cố Tây Châu trả lời vấn đề của đối phương, hắn chỉ thi thể chết trên mặt đất, "Vừa rồi chúng ta có chín người, tương ứng chín cái gương, nếu như hắn lấy được là chiếc gương tương ứng với chính mình kia, xác suất là 1/9, cô cảm thấy anh ta sẽ xui xẻo như vậy sao?"
"Chết chỉ có người đập bể gương kia."
Tư Dư cũng gật đầu một cái, ngữ khí rất bình thản: "Tôi cũng nghĩ như vậy."
"Vậy, vậy làm sao bây giờ, gương không thể đập, nhưng ai biết lúc nào thứ kia sẽ xuất hiện? Nếu là buổi tối tất cả mọi người ngủ, nó đột nhiên xuất hiện thì phải làm sao bây giờ?" Tiểu Vũ gấp giọng hỏi.
"Không biết, đây căn bản là không thể giải!" Môi Đổng Siêu trắng bệch, "Độ khó của thế giới này cũng quá khó khăn rồi..."
"Trước tiên đem gương cất đi, đừng làm vỡ." Lỗi ca bất đắc dĩ nói.
Tiếng nói của hắn rơi xuống hồi lâu, mọi người vẫn luôn rất nghe lời lại không có ai dám động thủ.
"Thế nào?" Lỗi ca hỏi.
Cố Tây Châu nhìn sáu người kia một cái, hắn rất nhanh liền rõ ràng mấy người kia đang nghĩ gì, gương vỡ sẽ chết, lúc vận chuyển gương sơ ý một chút cũng sẽ chết, vừa rồi lúc bọn họ lục soát gương không có loại lo âu này, nhưng khi biết hàm nghĩa đại biểu sau những cái gương này căn bản không ai dám đụng những thứ gương này nữa.
Ngay cả Cố Tây Châu nhìn những cái gương này cũng cảm giác vô cùng không thoải mái, hắn không sợ con quỷ quái kia đột nhiên xuất hiện, nhưng là hắn cũng sẽ lo lắng cho mình trong lúc vô ý đập vỡ gương, trực tiếp đưa đến tử vong lần nữa của hắn, so với quỷ quái có hình, thứ thực sự làm hắn không đoán được ngược lại là quy tắc kỳ kỳ quái quái của thế giới nhiệm vụ.
"Nếu các người đã đều sợ hãi, vậy tôi cầm một chiếc gương đi đây." Cố Tây Châu đi tới bên cạnh cái bàn mọi người đặt gương, từ phía trên cầm lấy một cái gương, bàn tay nắm chặt hơn so với bình thường một chút, Tư Dư bên cạnh cau mày liếc nhìn hắn một cái, cũng đi theo tiến lên cầm một cái gương, Phương Chấp thấy Cố Tây Châu và Tư Dư mỗi người cầm một chiếc gương, nên hắn cũng cầm lên một cái.
Lúc này thời gian đã rất khuya, vì vậy ba người theo hành lang trở về trong phòng.
Phương Chấp cảm thấy thứ mình cầm trong tay không phải là gương, mà là tổ tông, còn kém không quỳ xuống trước cái gương này thôi, nhân sinh quan, thế giới quan hơn hai mươi năm của hắn ở trong mấy ngày nay bị hủy diệt trong chốc lát.
Hắn sững sờ mà nhìn tay mình, vừa rồi trên cánh tay này còn dính đến nhiệt độ của máu nóng, một người tươi sống liền ở trước mặt hắn chia năm xẻ bảy, những thứ này đều đang nói cho hắn biết hắn thật sự là ở trong một thế giới linh dị, bên trong một cái không gian khác bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra hiện tượng siêu tự nhiên!
"Sao cậu lại muốn cầm gương đi?" Tư Dư nói sau khi vào phòng.
Cố Tây Châu liền nói: "Mỗi người một gương, tôi nghĩ muốn tự mình chọn một cái tôi thích."
Tư Dư: "... Nói tiếng người."
Cố Tây Châu đem gương cẩn thận dè dặt đặt ở trong ngăn kéo, "Tôi cảm thấy những cái gương này còn có tác dụng khác."
Tư Dư nhìn gương trong tay một chút, gật đầu biểu thị tán đồng.
Nghe vậy, Phương Chấp đem gương chính mình cầm đặt ở trong ngăn kéo, vì bảo vệ gương trong ngăn kéo hắn còn đặc biệt bọc gương bằng khăn tắm mềm mại.
Cố Tây Châu tiếp tục nói: "Trước đây các anh nói cái thế giới này rất đơn giản, nhưng tình huống bây giờ là đã chết năm người, nhưng cũng may là phòng ngủ của chúng ta còn bình an vô sự."
Tư Dư nhìn về phía hắn, hơi hơi nhíu mày, tự lẩm bẩm, "Đơn giản... Cái thế giới này rất đơn giản, chúng ta bình an vô sự..."
"Coi như lần này cậu nhắc nhở tôi!" Tư Dư đột nhiên nói.
Cố Tây Châu cùng Phương Chấp đồng thời nhìn về phía hắn: "Anh nghĩ tới cái gì?"
Tư Dư cũng không trả lời bọn hắn, ngược lại nói: "Đi ngủ sớm một chút đi, tôi nghĩ rằng ngày mai khả năng sẽ có người chết."
"..." Phương Chấp nghe lời nói của Tư Dư, bị dọa cho giật mình, thoắt một cái liền trở lại nằm xuống trên giường mình, dùng chăn nhỏ che kín chính mình.
Bộ dạng thi thể máu thịt be bét của nam nhân vừa rồi vẫn còn ở trong đầu hắn không chịu biến mất đây!
Ban đêm, Phương Chấp đã ngủ, Cố Tây Châu nhìn về phía giường Tư Dư bên trái, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Này, anh ngủ chưa?"
Nam nhân trở mình một cái, cho hắn một cái liếc mắt, hơi nhíu mày, "?"
Cố Tây Châu nhìn hắn, "Lúc ấy anh tại sao không nói? Nếu là anh nói sớm một câu, anh ta sẽ không phải chết, ở thế giới trước kia anh đối với những người khác rất tốt, hôm nay anh còn quay lại tìm tôi với Phương Chấp..."
Tư Dư yên lặng trong chốc lát, một đôi con ngươi giống như hồ sâu ở trong bóng tối khẽ động, thanh âm của anh ta có chút khản, "Lúc trước tôi từng gặp được quy tắc tương tự, lần đó chết rất nhiều người, trong số bọn họ có vài người vốn sẽ không phải chết."
Cố Tây Châu: "Vậy không thể trách anh... anh đừng tự trách."
Tư Dư: "Tôi không tự trách."
Mặt Cố Tây Châu đầy vẻ tôi hiểu, có chút thương hại mà gật đầu, tiểu bạch kiểm thật sự là hiếu thắng.
Tư Dư: "..."
Cứ như vậy đến ngày thứ hai, bọn Cố Tây Châu sáng dậy thật sớm, sau khi ăn cơm xong liền theo Lâm Mộng một lần nữa đến hồ chứa vẽ thực vật, ba người bọn họ vào tranh đầu tiên, ba người trong hình da thịt trắng noãn, mặt lộ vẻ giận dữ.
Những người khác cũng theo thứ tự vào tranh, bởi vì thiếu một người, nhóm cuối cùng lại thêm Lỗi ca vào, Lỗi ca và Tiểu Vũ trong tấm hình màu da hơi trắng, Đổng Siêu theo bọn hắn vào tranh lại cùng ba người chết đi mấy ngày trước giống nhau, xuất hiện mặt mũi kinh hoàng giống vậy!
Cố Tây Châu sau khi nhìn thấy bức vẽ: "Bây giờ các người tin ba người chúng tôi còn chưa chết rồi chứ."
Mặc dù chắc chắn ba người Cố Tây Châu vẫn còn sống như cũ, nhưng biểu tình của đám người Lỗi ca lại không tốt lắm, thanh âm của anh ta có chút run rẩy: "Đổng Siêu chết."
Tư Dư: "... Ừ." Ngày hôm qua sau khi cái gương bể nát, anh liền đại khái đoán được một ít gì đó, cho đến hiện tại nhìn thấy nam nhân đã chết này, anh càng chắc chắn suy đoán của mình, từ sau khi tới đây mỗi buổi tối đều có người chết, nhưng thứ ở ban đêm kia lại cho tới giờ cũng chưa từng đến phòng của bọn họ!
Thực ra rất đơn giản, đây cũng là một quy tắc trong đó -- nếu như ban đêm trong phòng có ba người, thì nó không thể giết người trong căn phòng này.
Mặc dù quy tắc này nhìn qua tưởng chừng hoang đường, nhưng Tư Dư lại có lý do tin tưởng như vậy, thử nghĩ nếu như ngày thứ nhất tới đây, tất cả mọi người đều dựa theo phòng ngủ chủ nhân nam cho bọn hắn, đêm hôm ấy thì hẳn là mỗi phòng có ba người, như vậy căn bản sẽ không có người chết!
Sau khi trở lại biệt thự, chờ Lâm Mộng rời đi Tư Dư liền nói ra suy đoán của mình, những người khác như lọt vào trong sương mù.
Lỗi ca có chút minh bạch ý của Tư Dư, anh ta chần chờ: "Không, không thể nào chứ?"
Cố Tây Châu cũng đã minh bạch ý của hắn, nói: "Không, tôi cho là anh ta nói đúng."
"Thứ nhất -- nếu như ngày thứ nhất tới đây, chúng ta phân chia dựa theo phòng ngủ chủ nhân cho chúng ta thì buổi tối đầu tiên sẽ không phải có người chết, nói như vậy, thế giới này đúng là rất đơn giản. Từ vừa mới bắt đầu, điều kiện nguyên sơ nó cho ra vốn đã không phải có người chết."
"Thứ hai -- nhắc nhở của Lâm Mộng, cô ấy sẽ không từ chối yêu cầu nhiều lần vẽ tranh của chúng ta, hơn nữa mỗi lần bất kể chúng ta có bao nhiêu người, đều chỉ có thể có ba người đồng thời vào tranh."
"Thứ ba -- thanh âm trên lầu cũng có thể giúp chúng ta phán đoán xem trong chúng ta có người sống hay chết."
"Thứ tư -- gương vỡ."
Tư Dư gật đầu tỏ vẻ tán đồng với lời nói của Cố Tây Châu: "Cẩn thận mà xem thì thế giới này cho nhắc nhở vô cùng nhiều, so với bất kỳ thế giới nhiệm vụ nào tôi trải qua trước kia đều nhiều hơn!"
Lỗi ca có chút bừng tỉnh, "Thì ra là thế..."
Những người khác giống như đồng ý cách nói của Cố Tây Châu và Tư Dư, trong nháy mắt lúc bọn họ còn vui vẻ vì đã thăm dò quy tắc rõ ràng, trừ ba người Cố Tây Châu ra thì bốn người còn lại hai mắt nhìn nhau một cái, bọn họ còn bảy người, chuyện này ý nghĩa tối nay có một người nhất định phải ngủ một mình!
Người xung quanh nghe thấy những lời này của Tư Dư, nhất thời đồng loạt quay đầu nhìn về phía hắn, một nam sinh trong đó càng là trợn mắt nhìn Tư Dư, mắng: "Mày rõ ràng đã đoán được, tại sao không nói sớm?!"
Tư Dư lạnh nhạt nhìn hắn một cái, giống như tự giễu nói: "Tôi nói cho các cậu biết, các cậu có dám tin tôi không?"
"Cậu có tin nếu như tôi cản các cậu, người đập vỡ gương của các cậu ngược lại sẽ càng nhiều hay không." Tư Dư nâng cằm hắn lên, môi mỏng khẽ nhếch, nhẹ giọng nói.
Nam nhân nghe vậy lui về phía sau hai bước, hắn vừa rồi bởi vì nhất thời kích động lại quên mất chuyện người trước mặt này khả năng là người chết.
Ngay cả Phương Chấp vừa muốn chất vấn Tư Dư nghe thấy lời nói của hắn, vẻ mặt cũng đồng thời biến hoá.
Nếu như lúc ấy hắn kịch liệt ngăn cản đối phương sẽ xảy ra chuyện gì, những người khác có thể hiểu lầm cho là bọn họ có âm mưu, đập vỡ càng nhiều gương hay không?
Phải biết rằng ba người bọn họ đang bị sáu người này nghi ngờ là người đã chết, không có bức họa của Lâm Mộng làm chứng cho họ, họ càng ngăn cản, người đập gương ngược lại sẽ càng nhiều! Bởi vì sáu người này không tin bọn họ! Bọn họ càng nói đừng đập, những người này lại càng sẽ đập!
Nói xong, Tư Dư lạnh lùng nhìn mấy người một cái, để ý cũng không để ý những người khác, tiến lên hai bước trực tiếp từ trong vũng máu trên mặt đất bắt đầu tìm kiếm, hắn đem những mảnh gương vụn trên mặt đất thu thập lại đếm xem, gương vỡ thành mười sáu khối, thi thể vừa rớt bể cũng vừa vặn chia thành mười sáu khối.
Gương đối ứng với ba người chết trước đây mặc dù cũng đã vỡ vụn, nhưng bởi vì gương là cố định ở trên tường, mặt kính nứt nẻ nhưng cũng không giống với mặt gương tán lạc trên đất lúc này.
Vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh, khiến Phương Chấp nhìn thấy không nhịn được ngược lại hít một hơi khí lạnh, hình ảnh như vậy cho dù là bọn họ làm cảnh sát hình sự cũng chưa từng thấy qua, mà xác chết trên mặt đất máu thịt be bét, vỡ vụn thành mấy khối, trên đất toàn bộ đều là máu cùng thịt, Tư Dư lại trực tiếp đem tay vói vào trong vũng máu như vậy để tìm kiếm!
Phương Chấp nắm vạt áo của Cố Tây Châu, hắn hoàn toàn không biết nên đánh giá Tư Dư người này như thế nào, hắn không hiểu Tư Dư rốt cuộc là muốn để cho người khác tới thăm dò quy tắc, hay chỉ là không muốn dẫn tới tâm lý phản nghịch của mọi người khiến càng nhiều người đập bể gương.
Bản thân Tư Dư lại đối với điều này không thèm để ý chút nào, cũng không nhìn sắc mặt trắng bệch của Phương Chấp và những người khác, hắn đang ở tìm tòi quy tắc của thế giới này.
"Thế giới nhiệm vụ này tổng cộng có mười hai người, trong đó có một nửa đều là người mới, theo lý thuyết hẳn phải rất đơn giản mới đúng." Tư Dư cau mày một cái, tự lẩm bẩm.
Lúc này một nữ sinh tên là Viên Viên ở bên cạnh đột nhiên sụp đổ mà khóc lên, nước mắt nước mũi dính đầy mặt, cô nàng có chút hoảng loạn, "Tại sao lại có thể như vậy, không phải các anh nói rất đơn giản sao? Làm sao lại chết rất nhiều người, chết rất nhiều người!"
"Tôi không muốn chết, tôi thật sự không muốn chết... Để cho tôi về nhà! Tôi muốn về nhà!"
Mấy cái người mới khác cũng bị tâm tình này của cô nữ sinh lây nhiễm, đều có chút sụp đổ.
"Đập gương là chết, không đập gương cũng phải chết! Chúng ta khẳng định là không thể trở về được, không thể sống mà trở về... Cái này quá khó khăn, quá khó khăn..."
Tâm tình của mấy người suy sụp, Lỗi ca ở một bên thấy vậy rốt cuộc không nhịn được mắng: "Tất cả im miệng cho tôi, mấy người mới các người mẹ nó đừng có khóc ở chỗ này, khóc là có thể rời đi sao? Hả?"
"Còn là suy nghĩ thật kỹ làm sao tìm được quy tắc đi!"
Tâm tình của tiểu Vũ coi như ổn định, mặc dù có chút sợ hãi nhưng nói chuyện vẫn coi như rõ ràng: "Một chiếc gương đại biểu cho một người, vậy nếu là không cẩn thận làm vỡ gương, chúng ta chẳng phải sẽ chết sao? Ai biết mấy cái gương này tương ứng với ai?"
"Không, một chiếc gương tương ứng với một người, nhưng hẳn không phải là cố định." Cố Tây Châu trả lời vấn đề của đối phương, hắn chỉ thi thể chết trên mặt đất, "Vừa rồi chúng ta có chín người, tương ứng chín cái gương, nếu như hắn lấy được là chiếc gương tương ứng với chính mình kia, xác suất là 1/9, cô cảm thấy anh ta sẽ xui xẻo như vậy sao?"
"Chết chỉ có người đập bể gương kia."
Tư Dư cũng gật đầu một cái, ngữ khí rất bình thản: "Tôi cũng nghĩ như vậy."
"Vậy, vậy làm sao bây giờ, gương không thể đập, nhưng ai biết lúc nào thứ kia sẽ xuất hiện? Nếu là buổi tối tất cả mọi người ngủ, nó đột nhiên xuất hiện thì phải làm sao bây giờ?" Tiểu Vũ gấp giọng hỏi.
"Không biết, đây căn bản là không thể giải!" Môi Đổng Siêu trắng bệch, "Độ khó của thế giới này cũng quá khó khăn rồi..."
"Trước tiên đem gương cất đi, đừng làm vỡ." Lỗi ca bất đắc dĩ nói.
Tiếng nói của hắn rơi xuống hồi lâu, mọi người vẫn luôn rất nghe lời lại không có ai dám động thủ.
"Thế nào?" Lỗi ca hỏi.
Cố Tây Châu nhìn sáu người kia một cái, hắn rất nhanh liền rõ ràng mấy người kia đang nghĩ gì, gương vỡ sẽ chết, lúc vận chuyển gương sơ ý một chút cũng sẽ chết, vừa rồi lúc bọn họ lục soát gương không có loại lo âu này, nhưng khi biết hàm nghĩa đại biểu sau những cái gương này căn bản không ai dám đụng những thứ gương này nữa.
Ngay cả Cố Tây Châu nhìn những cái gương này cũng cảm giác vô cùng không thoải mái, hắn không sợ con quỷ quái kia đột nhiên xuất hiện, nhưng là hắn cũng sẽ lo lắng cho mình trong lúc vô ý đập vỡ gương, trực tiếp đưa đến tử vong lần nữa của hắn, so với quỷ quái có hình, thứ thực sự làm hắn không đoán được ngược lại là quy tắc kỳ kỳ quái quái của thế giới nhiệm vụ.
"Nếu các người đã đều sợ hãi, vậy tôi cầm một chiếc gương đi đây." Cố Tây Châu đi tới bên cạnh cái bàn mọi người đặt gương, từ phía trên cầm lấy một cái gương, bàn tay nắm chặt hơn so với bình thường một chút, Tư Dư bên cạnh cau mày liếc nhìn hắn một cái, cũng đi theo tiến lên cầm một cái gương, Phương Chấp thấy Cố Tây Châu và Tư Dư mỗi người cầm một chiếc gương, nên hắn cũng cầm lên một cái.
Lúc này thời gian đã rất khuya, vì vậy ba người theo hành lang trở về trong phòng.
Phương Chấp cảm thấy thứ mình cầm trong tay không phải là gương, mà là tổ tông, còn kém không quỳ xuống trước cái gương này thôi, nhân sinh quan, thế giới quan hơn hai mươi năm của hắn ở trong mấy ngày nay bị hủy diệt trong chốc lát.
Hắn sững sờ mà nhìn tay mình, vừa rồi trên cánh tay này còn dính đến nhiệt độ của máu nóng, một người tươi sống liền ở trước mặt hắn chia năm xẻ bảy, những thứ này đều đang nói cho hắn biết hắn thật sự là ở trong một thế giới linh dị, bên trong một cái không gian khác bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra hiện tượng siêu tự nhiên!
"Sao cậu lại muốn cầm gương đi?" Tư Dư nói sau khi vào phòng.
Cố Tây Châu liền nói: "Mỗi người một gương, tôi nghĩ muốn tự mình chọn một cái tôi thích."
Tư Dư: "... Nói tiếng người."
Cố Tây Châu đem gương cẩn thận dè dặt đặt ở trong ngăn kéo, "Tôi cảm thấy những cái gương này còn có tác dụng khác."
Tư Dư nhìn gương trong tay một chút, gật đầu biểu thị tán đồng.
Nghe vậy, Phương Chấp đem gương chính mình cầm đặt ở trong ngăn kéo, vì bảo vệ gương trong ngăn kéo hắn còn đặc biệt bọc gương bằng khăn tắm mềm mại.
Cố Tây Châu tiếp tục nói: "Trước đây các anh nói cái thế giới này rất đơn giản, nhưng tình huống bây giờ là đã chết năm người, nhưng cũng may là phòng ngủ của chúng ta còn bình an vô sự."
Tư Dư nhìn về phía hắn, hơi hơi nhíu mày, tự lẩm bẩm, "Đơn giản... Cái thế giới này rất đơn giản, chúng ta bình an vô sự..."
"Coi như lần này cậu nhắc nhở tôi!" Tư Dư đột nhiên nói.
Cố Tây Châu cùng Phương Chấp đồng thời nhìn về phía hắn: "Anh nghĩ tới cái gì?"
Tư Dư cũng không trả lời bọn hắn, ngược lại nói: "Đi ngủ sớm một chút đi, tôi nghĩ rằng ngày mai khả năng sẽ có người chết."
"..." Phương Chấp nghe lời nói của Tư Dư, bị dọa cho giật mình, thoắt một cái liền trở lại nằm xuống trên giường mình, dùng chăn nhỏ che kín chính mình.
Bộ dạng thi thể máu thịt be bét của nam nhân vừa rồi vẫn còn ở trong đầu hắn không chịu biến mất đây!
Ban đêm, Phương Chấp đã ngủ, Cố Tây Châu nhìn về phía giường Tư Dư bên trái, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Này, anh ngủ chưa?"
Nam nhân trở mình một cái, cho hắn một cái liếc mắt, hơi nhíu mày, "?"
Cố Tây Châu nhìn hắn, "Lúc ấy anh tại sao không nói? Nếu là anh nói sớm một câu, anh ta sẽ không phải chết, ở thế giới trước kia anh đối với những người khác rất tốt, hôm nay anh còn quay lại tìm tôi với Phương Chấp..."
Tư Dư yên lặng trong chốc lát, một đôi con ngươi giống như hồ sâu ở trong bóng tối khẽ động, thanh âm của anh ta có chút khản, "Lúc trước tôi từng gặp được quy tắc tương tự, lần đó chết rất nhiều người, trong số bọn họ có vài người vốn sẽ không phải chết."
Cố Tây Châu: "Vậy không thể trách anh... anh đừng tự trách."
Tư Dư: "Tôi không tự trách."
Mặt Cố Tây Châu đầy vẻ tôi hiểu, có chút thương hại mà gật đầu, tiểu bạch kiểm thật sự là hiếu thắng.
Tư Dư: "..."
Cứ như vậy đến ngày thứ hai, bọn Cố Tây Châu sáng dậy thật sớm, sau khi ăn cơm xong liền theo Lâm Mộng một lần nữa đến hồ chứa vẽ thực vật, ba người bọn họ vào tranh đầu tiên, ba người trong hình da thịt trắng noãn, mặt lộ vẻ giận dữ.
Những người khác cũng theo thứ tự vào tranh, bởi vì thiếu một người, nhóm cuối cùng lại thêm Lỗi ca vào, Lỗi ca và Tiểu Vũ trong tấm hình màu da hơi trắng, Đổng Siêu theo bọn hắn vào tranh lại cùng ba người chết đi mấy ngày trước giống nhau, xuất hiện mặt mũi kinh hoàng giống vậy!
Cố Tây Châu sau khi nhìn thấy bức vẽ: "Bây giờ các người tin ba người chúng tôi còn chưa chết rồi chứ."
Mặc dù chắc chắn ba người Cố Tây Châu vẫn còn sống như cũ, nhưng biểu tình của đám người Lỗi ca lại không tốt lắm, thanh âm của anh ta có chút run rẩy: "Đổng Siêu chết."
Tư Dư: "... Ừ." Ngày hôm qua sau khi cái gương bể nát, anh liền đại khái đoán được một ít gì đó, cho đến hiện tại nhìn thấy nam nhân đã chết này, anh càng chắc chắn suy đoán của mình, từ sau khi tới đây mỗi buổi tối đều có người chết, nhưng thứ ở ban đêm kia lại cho tới giờ cũng chưa từng đến phòng của bọn họ!
Thực ra rất đơn giản, đây cũng là một quy tắc trong đó -- nếu như ban đêm trong phòng có ba người, thì nó không thể giết người trong căn phòng này.
Mặc dù quy tắc này nhìn qua tưởng chừng hoang đường, nhưng Tư Dư lại có lý do tin tưởng như vậy, thử nghĩ nếu như ngày thứ nhất tới đây, tất cả mọi người đều dựa theo phòng ngủ chủ nhân nam cho bọn hắn, đêm hôm ấy thì hẳn là mỗi phòng có ba người, như vậy căn bản sẽ không có người chết!
Sau khi trở lại biệt thự, chờ Lâm Mộng rời đi Tư Dư liền nói ra suy đoán của mình, những người khác như lọt vào trong sương mù.
Lỗi ca có chút minh bạch ý của Tư Dư, anh ta chần chờ: "Không, không thể nào chứ?"
Cố Tây Châu cũng đã minh bạch ý của hắn, nói: "Không, tôi cho là anh ta nói đúng."
"Thứ nhất -- nếu như ngày thứ nhất tới đây, chúng ta phân chia dựa theo phòng ngủ chủ nhân cho chúng ta thì buổi tối đầu tiên sẽ không phải có người chết, nói như vậy, thế giới này đúng là rất đơn giản. Từ vừa mới bắt đầu, điều kiện nguyên sơ nó cho ra vốn đã không phải có người chết."
"Thứ hai -- nhắc nhở của Lâm Mộng, cô ấy sẽ không từ chối yêu cầu nhiều lần vẽ tranh của chúng ta, hơn nữa mỗi lần bất kể chúng ta có bao nhiêu người, đều chỉ có thể có ba người đồng thời vào tranh."
"Thứ ba -- thanh âm trên lầu cũng có thể giúp chúng ta phán đoán xem trong chúng ta có người sống hay chết."
"Thứ tư -- gương vỡ."
Tư Dư gật đầu tỏ vẻ tán đồng với lời nói của Cố Tây Châu: "Cẩn thận mà xem thì thế giới này cho nhắc nhở vô cùng nhiều, so với bất kỳ thế giới nhiệm vụ nào tôi trải qua trước kia đều nhiều hơn!"
Lỗi ca có chút bừng tỉnh, "Thì ra là thế..."
Những người khác giống như đồng ý cách nói của Cố Tây Châu và Tư Dư, trong nháy mắt lúc bọn họ còn vui vẻ vì đã thăm dò quy tắc rõ ràng, trừ ba người Cố Tây Châu ra thì bốn người còn lại hai mắt nhìn nhau một cái, bọn họ còn bảy người, chuyện này ý nghĩa tối nay có một người nhất định phải ngủ một mình!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook