Gặp Phải Kỳ Duyên Là Đại Boss
-
Chương 70
Tử Vĩ đi lên cầu thang phía sau liền nhiều hơn một bóng người, bộ dáng có chút xộc xệch xem ra Đường Dịch tốn không ít công sức tìm cô, bộ mặt đầy vẻ ai oán. Tử Vĩ cười nhạt, nhún vai vẻ mặt vô tội cất bước về phòng trước khi buổi đấu giá kết thúc.
Tử Vĩ vén rèm châu đi vào, vừa lúc Giả Nghi đang định hô giá, Tử Vĩ đi tới liền mở miệng ngăn lại.
- Không cần hô đâu.
Giả Nghi nghe xong liền chớp mắt tò mò hỏi.
- Hả?
Tử Vĩ mỉm cười sáng lạn, rút trong túi áo ra ba phong thư đẩy tới trước mặt ba người.
Nhìn phong thư trước mặt Giả Nghi không kìm được tò mò liền vồ lấy mở ra xem, kinh ngạc thốt lên.
- Thư mời?
Giả Nghi nhìn bức thư nhướn mày nhìn Tử Vĩ chờ cô giải thích. Mọi người ở đây đâu phải đồ ngốc đương nhiên biết thứ này là gì, Giả Nghi tự mình kiểm chứng xem bức thư có là đồ giả hay không, quả nhiên không khiến anh thất vọng, đều là thật.
- Cô từ đâu có vậy?
Giả Nghi nhìn lại bức thư rồi đem chia cho Mạc Tử Thiên và An Phong. Thấy thế Mạc Tử Thiên duỗi tay nhận lấy, ánh mắt nhìn bản vẽ một lượt, rồi lướt qua người cô đáy mắt hiện lên thần sắc không rõ. Tử Thiên vươn tay tới bả vai cô lấy ra một sợi tóc màu đỏ.
Tử Vĩ nhìn thấy sợi tóc kia, trong đầu lập tức liên tưởng đến màu tóc của Hoàng Tử Dực, trong lòng có tư vị chột dạ. Sao lại có cảm giác bị vợ bắt gian vậy nhỉ. Tử Vĩ lén nhìn gương mặt tuấn tú của Tử Thiên đã hoàn toàn lạnh lẽo liền hơi rùng mình.
- Sợi tóc này của ai đây?
Tử Thiên kìm nén cơn giận, trầm giọng nói. Tử Vĩ cố gắng sắp xếp lại tư duy hợp tình hợp lý nói.
- Ờm... một...một người bạn.
- Người nào?
Tử Thiên nhíu mày, không vui.
Không khí trong phòng chợt im lặng, Giả Nghi cố gắng vận động não bộ lắm mới có thể chuyển được tình tiết từ bọn họ có món quà từ trên trời rơi xuống qua tình tiết sự mâu thuẫn trong tình yêu và nhân vật nữ chính thì có vẻ bộ dáng của người phản bội. Dừng tưởng tượng Giả Nghi lựa chọn im lặng lót dép ngồi xem. Tử Vĩ trầm ngâm một hồi cuối cùng cũng lên tiếng.
- Người này anh không quen.
- Em không nói thì làm sao em biết anh không quen.
Tử Thiên thấp giọng nói. Tiếng nói rõ ràng có chút rầu rĩ không vui. Trực giác nói cho anh biết, Tử Vĩ đang giấu diếm anh, Tử Thiên liền cảm thấy trong lòng vô cùng tức giận. Anh thật không muốn tưởng tượng ra chuyện hai người kia phải làm gì mới khiến tóc còn vương lên người cô. Một lúc sau anh mới áp cảm xúc cuồn cuộn trong đáy mắt xuống nhìn về phía Tử Vĩ.
Giả Nghi thấy ánh mắt hai người này hình nhue không đúng, sao trông như kiểu bùng nổ đến nơi rồi liền ho he giảng hòa.
- Ờm, có gì bình tĩnh... bình tĩnh nói.
Tử Thiên không thèm để ý đến lời Giả Nghi nói, tiến lên một bước kéo cô lại về phía mình, dùng giọng trầm ổn nhất của mình để nói.
- Tử Vĩ, anh không muốn tức giận. Anh hỏi em lần cuối, ai cho em thứ này.
Thực ra Tử Vĩ cũng không tính toán lừa gạt ai, chỉ là thấy anh ghen hơi quá rồi liền mở miệng nói.
- Hoàng Tử Dực cho.
Trong nháy mắt, Giả Nghi cho rằng lỗ tai mình có vấn đề. Tới chỗ này mà còn gặp được người yêu cũ, thật lo lắng cho Tử Thiên. Đột nhiên anh tán thành việc sau này nhốt Tử Vĩ vào nhà không cho ra ngoài của Tử Thiên. Giả Nghi hay Tử Thiên đều biết Hoàng Tử Dực là người thế nào, hiện tại đem thư mời cho bọn hắn, nghĩ thế nào cũng không đúng.
- Tử Vĩ, cô nói thật đi. Có phải cô dùng mỹ nhân kế với tên kia để hắn giúp cô lấy thư mời không? Chẳng lẽ hai người tình chưa dứt?
Giả Nghi hốt hoảng, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Tử Vĩ, sợ cô thực sự gật đầu.
Tử Vĩ khinh bỉ nhìn Giả Nghi, thạt khâm phục trí tưởng tượng phong phú kia.
- Con mắt nào của anh thấy tôi dùng mỹ nhân kế với hắn, tôi bị điên đâu. Vả lại yêu hắn ý hả, tôi chưa muốn điên chết.
Dưới ánh mắt hoảng sợ của Giả Nghi, niềm tò mò của hắn vẫn chưa đến hồi kết.
- Nhưng hắn ta tuyệt đối không thể cho không cái gì. Cô không đồng ý với hắn cái gì chứ?
Trầm ngâm hồi lâu, Tử Vĩ liền lắc đầu.
- Chắc là không. Tên đó nắng mưa thất thường, hôm nay chắc lương tâm trỗi dậy đi.
Nghe Tử Vĩ nói, Tử Thiên trong lòng có một tia cảm xúc khác. Phong thư này giống như lời khiêu chiến, muốn cùng anh công khai tranh giành cô. Thật tốt, Hoàng Tử Dực... cuối cùng cũng chịu xuất hiện đấu với anh rồi.
- Lần sau gặp phải Hoàng Tử Dực, lập tức gọi cho anh. Không được cùng hắn ở riêng một chỗ.
Thấy bộ dạng như muốn nhốt cô vào lồng kính vì sợ người khác cướp mất của anh, Tử Vĩ không khỏi bật cười liền đưa tay lên xoa đầu anh.
- Được rồi, em biết rồi. Không cần tức giận.
Giả Nghi không nhìn nổi nữa quay đi, thậ không hiểu nổi bọn người yêu nhau nó nghĩ gì. Vừa mới sấm chớp bão bùng bây giờ lại rắc thính khắp nơi, anh không chịu nổi nữa. Quay sang liền thấy một hình bóng, ngồi thu mình trong góc phòng từ đầu tới cuối đều không lên tiếng của An Phong tâm trạng Giả Nghi mới tốt lên đôi chút. May quá, ở đây có một con tim tan nát, nhìn lại mình thấy vẫn còn nguyên vẹn, thật đáng tự hào
Tử Vĩ vén rèm châu đi vào, vừa lúc Giả Nghi đang định hô giá, Tử Vĩ đi tới liền mở miệng ngăn lại.
- Không cần hô đâu.
Giả Nghi nghe xong liền chớp mắt tò mò hỏi.
- Hả?
Tử Vĩ mỉm cười sáng lạn, rút trong túi áo ra ba phong thư đẩy tới trước mặt ba người.
Nhìn phong thư trước mặt Giả Nghi không kìm được tò mò liền vồ lấy mở ra xem, kinh ngạc thốt lên.
- Thư mời?
Giả Nghi nhìn bức thư nhướn mày nhìn Tử Vĩ chờ cô giải thích. Mọi người ở đây đâu phải đồ ngốc đương nhiên biết thứ này là gì, Giả Nghi tự mình kiểm chứng xem bức thư có là đồ giả hay không, quả nhiên không khiến anh thất vọng, đều là thật.
- Cô từ đâu có vậy?
Giả Nghi nhìn lại bức thư rồi đem chia cho Mạc Tử Thiên và An Phong. Thấy thế Mạc Tử Thiên duỗi tay nhận lấy, ánh mắt nhìn bản vẽ một lượt, rồi lướt qua người cô đáy mắt hiện lên thần sắc không rõ. Tử Thiên vươn tay tới bả vai cô lấy ra một sợi tóc màu đỏ.
Tử Vĩ nhìn thấy sợi tóc kia, trong đầu lập tức liên tưởng đến màu tóc của Hoàng Tử Dực, trong lòng có tư vị chột dạ. Sao lại có cảm giác bị vợ bắt gian vậy nhỉ. Tử Vĩ lén nhìn gương mặt tuấn tú của Tử Thiên đã hoàn toàn lạnh lẽo liền hơi rùng mình.
- Sợi tóc này của ai đây?
Tử Thiên kìm nén cơn giận, trầm giọng nói. Tử Vĩ cố gắng sắp xếp lại tư duy hợp tình hợp lý nói.
- Ờm... một...một người bạn.
- Người nào?
Tử Thiên nhíu mày, không vui.
Không khí trong phòng chợt im lặng, Giả Nghi cố gắng vận động não bộ lắm mới có thể chuyển được tình tiết từ bọn họ có món quà từ trên trời rơi xuống qua tình tiết sự mâu thuẫn trong tình yêu và nhân vật nữ chính thì có vẻ bộ dáng của người phản bội. Dừng tưởng tượng Giả Nghi lựa chọn im lặng lót dép ngồi xem. Tử Vĩ trầm ngâm một hồi cuối cùng cũng lên tiếng.
- Người này anh không quen.
- Em không nói thì làm sao em biết anh không quen.
Tử Thiên thấp giọng nói. Tiếng nói rõ ràng có chút rầu rĩ không vui. Trực giác nói cho anh biết, Tử Vĩ đang giấu diếm anh, Tử Thiên liền cảm thấy trong lòng vô cùng tức giận. Anh thật không muốn tưởng tượng ra chuyện hai người kia phải làm gì mới khiến tóc còn vương lên người cô. Một lúc sau anh mới áp cảm xúc cuồn cuộn trong đáy mắt xuống nhìn về phía Tử Vĩ.
Giả Nghi thấy ánh mắt hai người này hình nhue không đúng, sao trông như kiểu bùng nổ đến nơi rồi liền ho he giảng hòa.
- Ờm, có gì bình tĩnh... bình tĩnh nói.
Tử Thiên không thèm để ý đến lời Giả Nghi nói, tiến lên một bước kéo cô lại về phía mình, dùng giọng trầm ổn nhất của mình để nói.
- Tử Vĩ, anh không muốn tức giận. Anh hỏi em lần cuối, ai cho em thứ này.
Thực ra Tử Vĩ cũng không tính toán lừa gạt ai, chỉ là thấy anh ghen hơi quá rồi liền mở miệng nói.
- Hoàng Tử Dực cho.
Trong nháy mắt, Giả Nghi cho rằng lỗ tai mình có vấn đề. Tới chỗ này mà còn gặp được người yêu cũ, thật lo lắng cho Tử Thiên. Đột nhiên anh tán thành việc sau này nhốt Tử Vĩ vào nhà không cho ra ngoài của Tử Thiên. Giả Nghi hay Tử Thiên đều biết Hoàng Tử Dực là người thế nào, hiện tại đem thư mời cho bọn hắn, nghĩ thế nào cũng không đúng.
- Tử Vĩ, cô nói thật đi. Có phải cô dùng mỹ nhân kế với tên kia để hắn giúp cô lấy thư mời không? Chẳng lẽ hai người tình chưa dứt?
Giả Nghi hốt hoảng, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Tử Vĩ, sợ cô thực sự gật đầu.
Tử Vĩ khinh bỉ nhìn Giả Nghi, thạt khâm phục trí tưởng tượng phong phú kia.
- Con mắt nào của anh thấy tôi dùng mỹ nhân kế với hắn, tôi bị điên đâu. Vả lại yêu hắn ý hả, tôi chưa muốn điên chết.
Dưới ánh mắt hoảng sợ của Giả Nghi, niềm tò mò của hắn vẫn chưa đến hồi kết.
- Nhưng hắn ta tuyệt đối không thể cho không cái gì. Cô không đồng ý với hắn cái gì chứ?
Trầm ngâm hồi lâu, Tử Vĩ liền lắc đầu.
- Chắc là không. Tên đó nắng mưa thất thường, hôm nay chắc lương tâm trỗi dậy đi.
Nghe Tử Vĩ nói, Tử Thiên trong lòng có một tia cảm xúc khác. Phong thư này giống như lời khiêu chiến, muốn cùng anh công khai tranh giành cô. Thật tốt, Hoàng Tử Dực... cuối cùng cũng chịu xuất hiện đấu với anh rồi.
- Lần sau gặp phải Hoàng Tử Dực, lập tức gọi cho anh. Không được cùng hắn ở riêng một chỗ.
Thấy bộ dạng như muốn nhốt cô vào lồng kính vì sợ người khác cướp mất của anh, Tử Vĩ không khỏi bật cười liền đưa tay lên xoa đầu anh.
- Được rồi, em biết rồi. Không cần tức giận.
Giả Nghi không nhìn nổi nữa quay đi, thậ không hiểu nổi bọn người yêu nhau nó nghĩ gì. Vừa mới sấm chớp bão bùng bây giờ lại rắc thính khắp nơi, anh không chịu nổi nữa. Quay sang liền thấy một hình bóng, ngồi thu mình trong góc phòng từ đầu tới cuối đều không lên tiếng của An Phong tâm trạng Giả Nghi mới tốt lên đôi chút. May quá, ở đây có một con tim tan nát, nhìn lại mình thấy vẫn còn nguyên vẹn, thật đáng tự hào
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook