Gặp Phải Anh Chàng Cực Phẩm
-
Chương 9
Lại đến cuối tuần, khó có được 1 ngày nghỉ đẹp trời vậy mà lại phải tăng ca.
Đồng chí Tô Tố đứng xiêu xiêu vẹo vẹo. Nghe nói sếp tổng muốn đến công ty thị sát trong thời gian là 3 tháng, chỉ rõ muốn đồng chí Tô Tố làm trợ lí đặc biệt.
“Đứng nghiêm! Đứng nghiêm! Cô phải thể hiện được bộ mặt tinh thần của bộ phận chi nhánh chúng ta.” Bạch cốt tinh đứng thẳng lưng, các khớp xương kêu đùng đoàng.
Tô Tố siết chặt tấm biển gỗ đang giơ lên đến nỗi phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt. Là ai chưa đến 5 giờ sáng đã kéo tôi đến công ty hả, ngủ không đủ giấc thì sao có thể có tinh thần được chứ ?
“Hoan nghênh, hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh!”
Mẹ nó chứ, lại là công ty Huệ An, quả nhiên cùng ngành chính là oan gia, Bạch cốt tinh giương cao tấm biển, khớp xương trên tay siết chặt răng rắc răng rắc. “Tô Tố, cô lên cho tôi, nhất định phải hét lên phong thái của công ty chúng ta mới được.”
Tô Tố lé mắt nhìn sang, mở to miệng ngáp một cái.
“Tô Tố, hét cho tôi!”
Hét cái rắm, hét khản cả cổ, ngày mai đi xem mắt thế nào được.
“Hoan nghênh, hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh!” Âm thanh rõ ràng chỉ bằng một nửa công ty Huệ An bên cạnh.
“Cô tránh ra, để tôi” Bạch cốt tinh kéo Tô Tố ra sau “Cô đứng phía sau tôi biểu diễn động tác.”
Không phải chứ, như thế cũng có thể sao???
Đồng chí giám đốc muốn hát bài hát truyền thống của ngành ở phòng chờ máy bay, không cần phải thế chứ, đã mất mặt mà còn muốn lôi cả mình mất mặt theo. |||||
“Thế gian tự có công bằng, muốn làm thì sẽ làm tốt nhất, nói được không bằng làm được, muốn làm thì sẽ làm tốt nhất, không ngừng thăng tiến.” Tình cảm mãnh liệt tràn trề, Tô Tố đổ sụp người xuống, đầu gối gập về phía trước, hai tay giơ cao qua đầu, cuối cùng là động tác kết thúc, không ngờ trong cả chi nhánh chỉ có bản thân cô là làm tốt nhất.
“Tốt tốt tốt, quả nhiên vô cùng sôi nổi” bàn tay Bạch cốt tinh vỗ ra tiếng thật to, vừa vỗ tay vừa chỉ thị “Tô Tố, bắt chước tinh thần lúc nãy của tôi, cô kết hợp động tác và hát một lần cho tôi.”
…… Nhịn nhịn nhịn nào, không sợ khổ, không sợ ngốc, cứ coi như bản thân là tôm hùm lớn là được!
Tình cảm dạt dào, chí khí cương quyết ấy đã át đi toàn bộ âm thanh chào đón của bên công ty Huệ An.
“Tôi cho rằng khi đón máy bay nên hát bài ‘Đấu tranh mới giành được thắng lợi’ (*)” sếp tổng Phú Hắc cười đến sáng lạn, chỉ vào Tô Tố đang uốn gối dẫn đầu, biểu thị tán thưởng.
(*) bài hát tên gốc là 爱拼才会赢 (You must fight in onder to win) do Trác Y Đình và Lâm Chính Hoa trình bày.
“Sếp tổng nói đúng, Tô Tố, cô phải nhớ kĩ cho tôi, bài hát cổ động của chi nhánh chúng ta đã đổi rồi, phải hát ‘Đấu tranh mới giành được thắng lợi’.”
Ừm, ừm, ừm, gật đầu, Tô Tố chỉnh lại cái váy đồng phục, đang làm động tác uốn gối cuối cùng, vì biên độ quá lớn mà có chút rão chỉ.Ngày mai lúc nhảy cổ động nhất định phải mặc thêm chiếc quần đùi mới được, đó mới là bảo hiểm quan trọng nhất.
Đồng chí Tô Tố đứng xiêu xiêu vẹo vẹo. Nghe nói sếp tổng muốn đến công ty thị sát trong thời gian là 3 tháng, chỉ rõ muốn đồng chí Tô Tố làm trợ lí đặc biệt.
“Đứng nghiêm! Đứng nghiêm! Cô phải thể hiện được bộ mặt tinh thần của bộ phận chi nhánh chúng ta.” Bạch cốt tinh đứng thẳng lưng, các khớp xương kêu đùng đoàng.
Tô Tố siết chặt tấm biển gỗ đang giơ lên đến nỗi phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt. Là ai chưa đến 5 giờ sáng đã kéo tôi đến công ty hả, ngủ không đủ giấc thì sao có thể có tinh thần được chứ ?
“Hoan nghênh, hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh!”
Mẹ nó chứ, lại là công ty Huệ An, quả nhiên cùng ngành chính là oan gia, Bạch cốt tinh giương cao tấm biển, khớp xương trên tay siết chặt răng rắc răng rắc. “Tô Tố, cô lên cho tôi, nhất định phải hét lên phong thái của công ty chúng ta mới được.”
Tô Tố lé mắt nhìn sang, mở to miệng ngáp một cái.
“Tô Tố, hét cho tôi!”
Hét cái rắm, hét khản cả cổ, ngày mai đi xem mắt thế nào được.
“Hoan nghênh, hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh!” Âm thanh rõ ràng chỉ bằng một nửa công ty Huệ An bên cạnh.
“Cô tránh ra, để tôi” Bạch cốt tinh kéo Tô Tố ra sau “Cô đứng phía sau tôi biểu diễn động tác.”
Không phải chứ, như thế cũng có thể sao???
Đồng chí giám đốc muốn hát bài hát truyền thống của ngành ở phòng chờ máy bay, không cần phải thế chứ, đã mất mặt mà còn muốn lôi cả mình mất mặt theo. |||||
“Thế gian tự có công bằng, muốn làm thì sẽ làm tốt nhất, nói được không bằng làm được, muốn làm thì sẽ làm tốt nhất, không ngừng thăng tiến.” Tình cảm mãnh liệt tràn trề, Tô Tố đổ sụp người xuống, đầu gối gập về phía trước, hai tay giơ cao qua đầu, cuối cùng là động tác kết thúc, không ngờ trong cả chi nhánh chỉ có bản thân cô là làm tốt nhất.
“Tốt tốt tốt, quả nhiên vô cùng sôi nổi” bàn tay Bạch cốt tinh vỗ ra tiếng thật to, vừa vỗ tay vừa chỉ thị “Tô Tố, bắt chước tinh thần lúc nãy của tôi, cô kết hợp động tác và hát một lần cho tôi.”
…… Nhịn nhịn nhịn nào, không sợ khổ, không sợ ngốc, cứ coi như bản thân là tôm hùm lớn là được!
Tình cảm dạt dào, chí khí cương quyết ấy đã át đi toàn bộ âm thanh chào đón của bên công ty Huệ An.
“Tôi cho rằng khi đón máy bay nên hát bài ‘Đấu tranh mới giành được thắng lợi’ (*)” sếp tổng Phú Hắc cười đến sáng lạn, chỉ vào Tô Tố đang uốn gối dẫn đầu, biểu thị tán thưởng.
(*) bài hát tên gốc là 爱拼才会赢 (You must fight in onder to win) do Trác Y Đình và Lâm Chính Hoa trình bày.
“Sếp tổng nói đúng, Tô Tố, cô phải nhớ kĩ cho tôi, bài hát cổ động của chi nhánh chúng ta đã đổi rồi, phải hát ‘Đấu tranh mới giành được thắng lợi’.”
Ừm, ừm, ừm, gật đầu, Tô Tố chỉnh lại cái váy đồng phục, đang làm động tác uốn gối cuối cùng, vì biên độ quá lớn mà có chút rão chỉ.Ngày mai lúc nhảy cổ động nhất định phải mặc thêm chiếc quần đùi mới được, đó mới là bảo hiểm quan trọng nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook