Gặp Lại Vui Vẻ
-
Chương 42: Chôn vùi theo thời gian
Đường Sơ vẫn ngồi nguyên tại chỗ, mắt mở to nhìn hết thảy những chuyện đang xảy ra trước mắt, lại giống như cái gì cũng không lọt được vào mắt anh, trên mặt tràn trề mơ màng, cực ký giống như một đứa trẻ không biết phải làm sao.
Trong lòng Tạ Xuân Hồng rất buồn khổ, nhẹ nhàng đi đến bên Đường Sơ ngồi xuống bên cạnh, vươn tay ra mang đầu anh dựa vào vai cô, vỗ vỗ lưng anh, giống như đang an ủi một đứa trẻ: “Nếu thầy thấy đau thì hãy khóc đi …”
Đường Sơ chậm rãi quay đầu lại, nhìn Xuân Hồng nghiêm túc hỏi: “Tô Văn sẽ không chết đúng không?”
Trong lòng Tạ Xuân Hồng cực kỳ đau khổ, cô rất muốn bất chấp tất cả mà khóc một trận lớn, đem tất cả lo lắng trong lòng trút ra hết, nỗi sợ khi đối diện với sinh ly tử biệt, sự lo âu lúc đứng chờ ngoài phòng phẫu thuật, cùng với đau đớn vì chuyện ra đi của Tô Văn …
Nhưng vì người đàn ông trước mặt, chỉ có thể nhìn Hà Giai Hỉ đang đứng bên cạnh nhờ giúp đỡ.
Hà Giai Hỉ thở dài đi đến, dùng giọng cứng nhắc nói: “Đứa bé đã hơn năm tháng, chỉ là sức khỏe của Tô Văn quá yếu, hơn nữa suy nghĩ quá nhiều nên đã sinh non … Chúng tôi đã kiểm tra qua, bước đầu xác định là nhau thai đã bị rách, nước ối chảy vào làm vỡ mạch máu bên trong làm tắc máu trong phổi tạo ra sự tắc nghẽn của hệ hô hấp, từ đó dẫn tới suy tim cấp tính cùng với hô hấp suy kiệt. Bệnh tim vốn đã làm cho cô ấy yếu ớt, sự tuần hoàn máu cũng cực kỳ kém, dẫn tới lúc sinh ra DIC (DIC: máu đông tràn lan trong mạch máu), chúng tôi cũng không thể làm gì được … Cô ấy ra đi rất nhanh, cũng không có đau đớn gì nhiều …”
Hà Giai Hỉ bất chợt im bặt, cô biết rõ nói gì lúc này cũng vô dụng, nhưng vẫn không thể không nói cho người nhà bệnh nhân những tình huống đã xảy ra.
Đường Sơ giống như cái gì cũng không nghe thấy, ánh mắt cố chấp nhìn chằm chằm Tạ Xuân Hồng: “Xuân Hồng, thầy muốn em nói cho thầy biết, Tô Văn vẫn còn sống, giống như lần phẫu thuật trước, cô ấy đã rất cố gắng, vẫn tiếp tục sống …”
Tạ Xuân Hồng càng nghe càng đau lòng, nước mắt đã dâng lên mi nhưng cô cố gắng kìm lại không để rơi ra, hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh mở miệng: “Thầy Đường, chị Tô Văn không thể chịu đựng được nữa, cô ấy đã ra đi.” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Ánh sáng trong mắt Đường Sơ lập tức tắt ngúm, vốn là đang gắng ngồi thẳng lưng trong nháy mắt đã sụp xuống, cả người toát ra sự suy sụp không thể diễn tả được, giống như chỉ trong nháy mắt đã già đi hàng chục tuổi.
Đường Sơ cúi đầu, vô cùng đè nén thốt lên một tiếng uất nghẹn: “Tô Văn …”
Tạ Xuân Hồng không đành lòng nhìn anh co rúm thân mình, đứng lên đi nhanh về phía bên kia, dựa trán vào bức tường lạnh băng, cắn chặt đôi môi.
Cũng may Hà Giai Hỉ đã chứng kiến nhiều chuyện sinh ly tử biệt, lúc này sắc mặt không hề thay đổi, biết rằng lúc này có an ủi gì cũng đều là vô nghĩa, tốt nhất là để cho bọn họ một lần trút hết những đau khổ kia đi, vì vậy vỗ vai an ủi Xuân Hồng rồi bối rối rời đi.
Không biết trải qua bao nhiêu lâu, Tạ Xuân Hồng mới miễn cường ép mình ngồi dậy, đỡ mẹ Đường qua một bên ngồi nghỉ, hỏi xin y tá cho bà một ly nước, sau đó một lần nữa đến bên cạnh Đường Sơ, ngồi xổm xuống ôm anh vào lòng.
“Đừng đau khổ quá, đến nhìn mặt chị Tô Văn lần cuối đi …”
Tạ Xuân Hồng cảm thấy bả vai mình ấm ướt, lặng lẽ ngồi xổm chịu đựng đến hai bàn chân cũng buốt đau, mặc cho Đường Sơ ôm lấy mình mà khóc mà trút hết.
Qua thật lâu, Đường Sơ mới buông cô ra, cặp mắt sưng đỏ, sắc mặt trắng bệch, trong nháy mắt ánh mắt kia tràn ngập sự tức giận.
“Rõ ràng là thầy …” Đường Sơ nghẹn ngào nói: “Rõ ràng là thầy đã không thể gặp mặt cô ấy lần cuối cùng … Tại sao cô ấy có thể ra đi nhanh như vậy? Tại sao chờ thầy quay lại? Cô ấy nhất định là rất giận thầy, trách thầy đã không thích đứa bé của thầy và cô ấy …”
Khuôn mặt dịu dàng của Đường Sơ tràn ngập vẻ đau khổ và ảo não, sắc mặt xám xịt, đôi mắt vô thức nhìn về phía trước lẩm bẩm một mình.
“Tô Văn nhất định đã rất sợ, không còn đứa bé nhất định đã rất đau khổ, nhưng thầy lại không có bên cạnh để chăm sóc cô ấy … Thầy thật đáng chết, thầy không phải là người chồng tốt!”
Tạ Xuân Hồng không nhịn được lên tiếng: “Thầy, thầy đừng nói như vậy, chị Tô Văn biết sẽ rất khổ sở, chị ấy không trách thầy, thầy không cần phải tự trách mình …”
Ánh mắt Đường Sơ bỗng dưng sáng lên, gắt gao nhìn chằm chằm Tạ Xuân Hồng, lôi kéo cổ tay cô lo lắng hỏi: “Cô ấy có nói gì trước khi ra đi không? Cô ấy nhất định là phải có lời gì muốn nhắn với thầy, cô ấy đã nói gì?”
Tạ Xuân Hồng cảm thấy cổ tay mình bị anh bóp sẽ gãy mất, đau đến nỗi cô phải nhíu mày, cố rút tay ra: “Chị ấy không nói gì …Mọi chuyện quá đột ngột, chị ấy không kịp nói gì hết …”
Ánh sáng trong mắt Đường Sơ trong nháy mắt lại biến mất, ánh mắt nặng nề chết lặng, mở miệng nói nhưng không biết là đang nói với người nào: “Cô ấy cái gì cũng không để lại, vội vã đi rồi …”
Mẹ Đường không thể nhìn được nữa, dựa tường đi đến bên cạnh anh, ôm chầm anh nói: “Con trai, nếu đau khổ quá thì hãy khóc ra đi … Tiểu Văn là một cô gái tốt, trước khi đi con bé còn nói với mẹ “Thật xin lỗi” … Con bé làm sao có thể trách con được?”
Rốt cục Đường Sơ không nhịn được nữa ôm mẹ của mình khóc nấc lên: “Mẹ, Tô Văn chết rồi, cô ấy chết rồi …”
Mẹ Đường cũng khóc theo, vuốt đầu Đường Sơ nói: “Con trai đáng thương, đi gặp con bé một chút đi, nhìn con bé lần cuối đi.”
Đường Sơ gật đầu một cái, chậm rãi đứng lên đi vào phòng phẫu thuật.
Mẹ Đường để cho anh một mình vào tạm biệt Tô Văn, thở dài đi tới vị trí cũ ngồi xuống.
Không biết qua bao lâu, Dịch Hồi vội vã chạy đến, tóc bị gió thổi rối tung, áo sơ mi cởi tung hai nút trên cùng, tay áo xắn lên đến khủy tay, cả người toát ra vẻ hết sức tùy tiện.
Nhìn trong mắt anh có chút lo lắng, khuôn mặt trầm tĩnh kiên cường, Tạ Xuân Hồng mới cố gắng đè nén tâm trạng cho ổn định, rốt cục cũng không nhịn được lao vào lòng anh, ra sức ôm lấy anh mà khóc.
“Dịch Hồi, chị Tô Văn chết rồi …” dieendaanleequuydonn
Dịch Hồi nghe vậy toàn thân cứng đờ, ôm chặt cô, đem đầu cô đặt vào hõm vai của chính mình, đau lòng nói: “Ngoan, khóc đi, khóc đi, khóc ra được là tốt rồi …”
Từ khi Tạ Xuân Hồng và Dịch Hồi dọn về ở chung, chưa bao giờ cô tỏ ra đau khổ như vậy, bất kể cô đau lòng như thế nào cũng chưa bao giờ khóc trước mặt người khác, vào giờ phút này, cô giống như là muốn đem tất cả nỗi thống khổ trút hết ra ngoài, cũng như dùng hết sức mà khóc to lên, giống như một đứa trẻ lạc đường đã lâu bất ngờ gặp được chỗ dựa, cô cứ thế mà nắm thấy áo Dịch Hồi thật chặc ở trong lòng anh mà khóc, khóc đến muốn quên hết tất cả đi.
Dịch Hồi cực kỳ đau lòng, lại không biết nên an ủi cô thế nào, chỉ có thể đứng yên nơi đó để cho cô trút hết, một tay vuốt ve lưng cô.
Tạ Xuân Hồng khóc thật lâu mới từ từ nín khóc, không chút khách sáo đem toàn nước mắt nước mũi lau vào phần áo trước ngực Dịch Hồi sau đó mới đứng thẳng người dậy.
Dịch Hồi dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau giọt nước mắt còn sót lại trên khóe mắt cô, nhìn cô nhíu chặt đôi lông mày cùng đôi mắt sưng đỏ không khỏi cảm thấy rất đau lòng, dịu dàng an ủi cô: “Đừng đau khổ quá, người chết đi rồi cũng không thể sống lại được.”
Tạ Xuân Hồng từ từ phục hồi tâm trạng đau thương, có Dịch Hồi bên cạnh, lập tức cô cảm thấy an tâm rất nhiều, giống như được tiếp thêm sức mạnh.
“Dịch Hồi, anh ở đây một lát, em đi xem Đường Sơ một chút, thầy ấy vào trong đó lâu như vậy vẫn chưa trở ra …”
Tạ Xuân Hồng cầm tay Dịch Hồi, nghiêm túc nói: “Cám ơn anh!”
Dịch Hồi cười khoan dung: “Đi đi, giữa chúng ta còn nói câu cám ơn sau?”
Tạ Xuân Hồng đi vào nhìn thấy Đường Sơ ngẩn ngơ ngồi bên cạnh nhìn Tô Văn, khóa mắt khô ráo không có một giọt nước mắt. Tô Văn nằm đó khuôn mặt bình thản, tự như đang ngủ, không nhìn ra được chị ấy đã thật sự đi xa.
Xuân Hồng nhẹ nhàng đi đến bên cạnh anh, vươn tay đặt lên vai anh: “Thầy”
Đường Sơ không quay đầu lại, vẫn mê dại như cũ nhìn vào người nằm đó, hồi lâu mới nói: “Khi lần đầu tiên thầy gặp Tô Văn, cô ấy mới vừa tròn hai mươi tuổi, tóc buộc đuôi ngựa đơn giản, nụ cười thuần khiết mà dí dỏm, tiếp xúc lâu đầu mới phát hiện cô ấy là một cô gái lương thiện dịu dàng, thầy lập tức bất chấp tất cả để có cô ấy, chẳng lo lắng gì hết …”
Rốt cục Đường Sơ giơ tay lên, tỉ mỉ phát họa nhân dáng của Tô Văn.
“Cho nên, em cũng không cần đau lòng, anh chưa từng trách em, không phải là anh không thích con của chúng ta, anh chỉ sợ nó làm tổn hại đến em, em không có lỗi với bất cứ ai cả, tất cả đều là lựa chọn của chính anh!”
Đường Sơ cúi đầu, hôn lên trán Tô Văn, thâm trầm nói: “Nhưng mà bây giờ anh có chút oán giận em, ai cho phép em ra đi đột ngột như vậy, ngày cả gặp mặt lần cuối cũng không để cho anh được toại nguyện …”
Âm thanh dần dần thấp đi, Đường Sơ cúi thấp đầu, một giọt nước mắt rơi đúng vào khóe mắt của Tô Văn.
Tạ Xuân Hồng khóc trong lặng lẽ, ở một bên cùng Đường Sơ tạm biết Tô Văn.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, lúc Đường Sơ bình tĩnh đứng dậy, có rất nhiều thứ ra đi không bao giờ trở lại được nữa, giống như một chương trong sách đang được viết dang dở bỗng nhiên phải ngừng lại, rồi buộc phải chuyển sang một câu chuyện mới.
Cuối cùng Đường Sơ nhìn Tô Văn thật lâu, ánh mắt ẩn chứa vô vàn lưu luyến, dùng hết tất cả sức lực mới có thể thốt ra: “Tạm biệt em …” Sau đó chậm rãi kéo tấm vải trắng, đắp lên khuôn mặt xinh đẹp trầm tĩnh kia.
Tạ Xuân Hồng đi theo Đường Sơ ra ngoài, nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của anh mà thấy không yên lòng, không thể làm gì khác hơn là tiễn bọn họ về nhà nghỉ ngơi trước, Xuân Hồng hiểu rất rõ, bây giờ bọn họ cần nhất là không gian yên tĩnh, chờ thời gian trôi qua làm cho những đau đớn trong lòng sẽ dần phai nhạt.
Đợi đến khi Đường Sơ cùng mẹ Đường rời đi, Tạ Xuân Hồng mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần nhìn Dịch Hồi nói: “Còn một ít thủ tục phải hoàn thành ở bệnh viện, em giúp bọn họ xử lý …”
“Để anh làm.” Dịch Hồi nhàn nhạt nói, “Hôm nay em đã rất mệt mỏi rồi, ngồi nghỉ ngơi một chút đi, anh sẽ trở lại nhanh thôi, sau đó chúng ta cùng nhau về nhà.”
Về nhà, hai chữ này làm cho Xuân Hồng cảm thấy rất ấm áp trong lòng, thả lỏng người và mệt mỏi bây giờ mới thấm vào cơ thể cô, vì vậy cô gật đầu một cái ngồi xuống ghế chờ.
Dịch Hồi làm việc rất nhanh chóng có kết quả, không bao lâu sau đã đến bên cạnh Xuân Hồng, ôm cô cùng nhau rời khỏi bệnh viện.
Sau khi về đến nhà, Dịch Hồi giúp cô pha nước nóng, để cho cô tắm một cái, đem bộ quần áo dính máu của cô vứt đi, lúc này mới vào bếp làm chút đồ ăn bưng ra.
Xuân Hồng tắm xong liền nằm xuống giường, những chuyện xảy ra trong ngày bây giờ không ngừng xuất hiện trước mắt cô, càng không muốn nghĩ đến lại càng không thể không chế đầu óc nhớ đến.
Dịch Hồi bưng đồ ăn vào phòng ngủ, vuốt ve mặt Xuân Hồng nói: “Cả ngày nay không ăn gì rồi, ngồi dậy ăn một chút rồi ngủ tiếp.”
Tạ Xuân Hồng lắc đầu, khóc nhiều làm giọng cô khàn đi rất nhiều: “Em không muốn ăn …”
Dịch Hồi thở dài, tiếp tục dỗ dành: “Không muốn ăn cũng phải ăn.”
Tạ Xuân Hồng làm sao có thể nuốt vào, hơi buồn phiền khoát tay một cái.
Trên cổ tay nhỏ nhắn trắng trẻo, xuất hiện một vòng bầm tím nhìn ghê người, thấy vậy lửa giận lập tức xông lên hai mắt Dịch Hồi.
Dịch Hồi nắm lấy tay của cô, đau lòng nhẹ nhàng vuốt ve vết bầm tím ở cổ tay, lạnh lùng hỏi: “Ai làm cho em bị như vậy!”
Tạ Xuân Hồng kinh hãi, bận rộn cả một ngày, tất nhiên không phát hiện ra cổ tay bị Đường Sơ bóp đến bầm tím, trong lòng không khỏi muốn che dấu Dịch Hồi, nhíu mày một cái, hời hợt nói: “Ở trên xe cứu thương, chị Tô Văn vô cùng đau đớn, nên nắm lấy.”
Vẻ lạnh lùng trên mặt Dịch Hồi giãn ra, từ trong tủ đầu giường lấy ra một lọ thuốc trị bầm, chậm rãi dịu dàng thoa lên vết bầm ở cổ tay cô.
Chất thuốc lành lạnh rất thoải mái, vẻ mặt Xuân Hồng cũng thả lỏng hơn.
Dịch Hồi để tay cô xuống, bất đắc dĩ nói: “Ngày mai em nhất định sẽ đến phụ giúp hậu sự của Tô Văn, em không ăn uống thì sao có sức để làm? Dù sao … Em nên uống chút sữa rồi đi ngủ nhé.”
Rốt cục Tạ Xuân Hồng không từ chối ý tốt của anh nữa, gật đầu một cái rồi ngồi dậy.
Dịch Hồi bưng ly sữa, cẩn thận thổi cho nguội, lúc này mới đưa cho cô uống.
Một ly sữa nóng được cho vào bụng, Tạ Xuân Hồng cảm thấy thư giãn rất nhiều, không cảm thấy trống trãi khó chịu nữa, mùi thơm nồng của chất lỏng ấy trong nháy mắt sưởi ấm dạ dày cô, làm cho chân tay cô cũng được thư giãn, cơn buồn ngủ chầm chậm tóm lấy cô.
Dịch Hồi đắp chăn cho cô, bưng đồ ra khỏi phòng ngủ.
Đợi đến khi Dịch Hồi dọn dẹp xong rồi đi vào phòng ngủ, Tạ Xuân Hồng đã ngủ say, nhưng mà chân mày cô nhíu lại giống như ngủ không được ngon giấc.Die nd da nl e q uu ydo n
Dịch Hồi rón rén vén chăn leo lên giường, từ phía sau kéo cô vào lòng, Xuân Hồng tự động nhích sát vào anh, tự điều chỉnh tư thế thoải mái nhất, cuối cùng cũng giãn hai hàng chân mày ngủ thật say.
Trong lòng Tạ Xuân Hồng rất buồn khổ, nhẹ nhàng đi đến bên Đường Sơ ngồi xuống bên cạnh, vươn tay ra mang đầu anh dựa vào vai cô, vỗ vỗ lưng anh, giống như đang an ủi một đứa trẻ: “Nếu thầy thấy đau thì hãy khóc đi …”
Đường Sơ chậm rãi quay đầu lại, nhìn Xuân Hồng nghiêm túc hỏi: “Tô Văn sẽ không chết đúng không?”
Trong lòng Tạ Xuân Hồng cực kỳ đau khổ, cô rất muốn bất chấp tất cả mà khóc một trận lớn, đem tất cả lo lắng trong lòng trút ra hết, nỗi sợ khi đối diện với sinh ly tử biệt, sự lo âu lúc đứng chờ ngoài phòng phẫu thuật, cùng với đau đớn vì chuyện ra đi của Tô Văn …
Nhưng vì người đàn ông trước mặt, chỉ có thể nhìn Hà Giai Hỉ đang đứng bên cạnh nhờ giúp đỡ.
Hà Giai Hỉ thở dài đi đến, dùng giọng cứng nhắc nói: “Đứa bé đã hơn năm tháng, chỉ là sức khỏe của Tô Văn quá yếu, hơn nữa suy nghĩ quá nhiều nên đã sinh non … Chúng tôi đã kiểm tra qua, bước đầu xác định là nhau thai đã bị rách, nước ối chảy vào làm vỡ mạch máu bên trong làm tắc máu trong phổi tạo ra sự tắc nghẽn của hệ hô hấp, từ đó dẫn tới suy tim cấp tính cùng với hô hấp suy kiệt. Bệnh tim vốn đã làm cho cô ấy yếu ớt, sự tuần hoàn máu cũng cực kỳ kém, dẫn tới lúc sinh ra DIC (DIC: máu đông tràn lan trong mạch máu), chúng tôi cũng không thể làm gì được … Cô ấy ra đi rất nhanh, cũng không có đau đớn gì nhiều …”
Hà Giai Hỉ bất chợt im bặt, cô biết rõ nói gì lúc này cũng vô dụng, nhưng vẫn không thể không nói cho người nhà bệnh nhân những tình huống đã xảy ra.
Đường Sơ giống như cái gì cũng không nghe thấy, ánh mắt cố chấp nhìn chằm chằm Tạ Xuân Hồng: “Xuân Hồng, thầy muốn em nói cho thầy biết, Tô Văn vẫn còn sống, giống như lần phẫu thuật trước, cô ấy đã rất cố gắng, vẫn tiếp tục sống …”
Tạ Xuân Hồng càng nghe càng đau lòng, nước mắt đã dâng lên mi nhưng cô cố gắng kìm lại không để rơi ra, hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh mở miệng: “Thầy Đường, chị Tô Văn không thể chịu đựng được nữa, cô ấy đã ra đi.” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Ánh sáng trong mắt Đường Sơ lập tức tắt ngúm, vốn là đang gắng ngồi thẳng lưng trong nháy mắt đã sụp xuống, cả người toát ra sự suy sụp không thể diễn tả được, giống như chỉ trong nháy mắt đã già đi hàng chục tuổi.
Đường Sơ cúi đầu, vô cùng đè nén thốt lên một tiếng uất nghẹn: “Tô Văn …”
Tạ Xuân Hồng không đành lòng nhìn anh co rúm thân mình, đứng lên đi nhanh về phía bên kia, dựa trán vào bức tường lạnh băng, cắn chặt đôi môi.
Cũng may Hà Giai Hỉ đã chứng kiến nhiều chuyện sinh ly tử biệt, lúc này sắc mặt không hề thay đổi, biết rằng lúc này có an ủi gì cũng đều là vô nghĩa, tốt nhất là để cho bọn họ một lần trút hết những đau khổ kia đi, vì vậy vỗ vai an ủi Xuân Hồng rồi bối rối rời đi.
Không biết trải qua bao nhiêu lâu, Tạ Xuân Hồng mới miễn cường ép mình ngồi dậy, đỡ mẹ Đường qua một bên ngồi nghỉ, hỏi xin y tá cho bà một ly nước, sau đó một lần nữa đến bên cạnh Đường Sơ, ngồi xổm xuống ôm anh vào lòng.
“Đừng đau khổ quá, đến nhìn mặt chị Tô Văn lần cuối đi …”
Tạ Xuân Hồng cảm thấy bả vai mình ấm ướt, lặng lẽ ngồi xổm chịu đựng đến hai bàn chân cũng buốt đau, mặc cho Đường Sơ ôm lấy mình mà khóc mà trút hết.
Qua thật lâu, Đường Sơ mới buông cô ra, cặp mắt sưng đỏ, sắc mặt trắng bệch, trong nháy mắt ánh mắt kia tràn ngập sự tức giận.
“Rõ ràng là thầy …” Đường Sơ nghẹn ngào nói: “Rõ ràng là thầy đã không thể gặp mặt cô ấy lần cuối cùng … Tại sao cô ấy có thể ra đi nhanh như vậy? Tại sao chờ thầy quay lại? Cô ấy nhất định là rất giận thầy, trách thầy đã không thích đứa bé của thầy và cô ấy …”
Khuôn mặt dịu dàng của Đường Sơ tràn ngập vẻ đau khổ và ảo não, sắc mặt xám xịt, đôi mắt vô thức nhìn về phía trước lẩm bẩm một mình.
“Tô Văn nhất định đã rất sợ, không còn đứa bé nhất định đã rất đau khổ, nhưng thầy lại không có bên cạnh để chăm sóc cô ấy … Thầy thật đáng chết, thầy không phải là người chồng tốt!”
Tạ Xuân Hồng không nhịn được lên tiếng: “Thầy, thầy đừng nói như vậy, chị Tô Văn biết sẽ rất khổ sở, chị ấy không trách thầy, thầy không cần phải tự trách mình …”
Ánh mắt Đường Sơ bỗng dưng sáng lên, gắt gao nhìn chằm chằm Tạ Xuân Hồng, lôi kéo cổ tay cô lo lắng hỏi: “Cô ấy có nói gì trước khi ra đi không? Cô ấy nhất định là phải có lời gì muốn nhắn với thầy, cô ấy đã nói gì?”
Tạ Xuân Hồng cảm thấy cổ tay mình bị anh bóp sẽ gãy mất, đau đến nỗi cô phải nhíu mày, cố rút tay ra: “Chị ấy không nói gì …Mọi chuyện quá đột ngột, chị ấy không kịp nói gì hết …”
Ánh sáng trong mắt Đường Sơ trong nháy mắt lại biến mất, ánh mắt nặng nề chết lặng, mở miệng nói nhưng không biết là đang nói với người nào: “Cô ấy cái gì cũng không để lại, vội vã đi rồi …”
Mẹ Đường không thể nhìn được nữa, dựa tường đi đến bên cạnh anh, ôm chầm anh nói: “Con trai, nếu đau khổ quá thì hãy khóc ra đi … Tiểu Văn là một cô gái tốt, trước khi đi con bé còn nói với mẹ “Thật xin lỗi” … Con bé làm sao có thể trách con được?”
Rốt cục Đường Sơ không nhịn được nữa ôm mẹ của mình khóc nấc lên: “Mẹ, Tô Văn chết rồi, cô ấy chết rồi …”
Mẹ Đường cũng khóc theo, vuốt đầu Đường Sơ nói: “Con trai đáng thương, đi gặp con bé một chút đi, nhìn con bé lần cuối đi.”
Đường Sơ gật đầu một cái, chậm rãi đứng lên đi vào phòng phẫu thuật.
Mẹ Đường để cho anh một mình vào tạm biệt Tô Văn, thở dài đi tới vị trí cũ ngồi xuống.
Không biết qua bao lâu, Dịch Hồi vội vã chạy đến, tóc bị gió thổi rối tung, áo sơ mi cởi tung hai nút trên cùng, tay áo xắn lên đến khủy tay, cả người toát ra vẻ hết sức tùy tiện.
Nhìn trong mắt anh có chút lo lắng, khuôn mặt trầm tĩnh kiên cường, Tạ Xuân Hồng mới cố gắng đè nén tâm trạng cho ổn định, rốt cục cũng không nhịn được lao vào lòng anh, ra sức ôm lấy anh mà khóc.
“Dịch Hồi, chị Tô Văn chết rồi …” dieendaanleequuydonn
Dịch Hồi nghe vậy toàn thân cứng đờ, ôm chặt cô, đem đầu cô đặt vào hõm vai của chính mình, đau lòng nói: “Ngoan, khóc đi, khóc đi, khóc ra được là tốt rồi …”
Từ khi Tạ Xuân Hồng và Dịch Hồi dọn về ở chung, chưa bao giờ cô tỏ ra đau khổ như vậy, bất kể cô đau lòng như thế nào cũng chưa bao giờ khóc trước mặt người khác, vào giờ phút này, cô giống như là muốn đem tất cả nỗi thống khổ trút hết ra ngoài, cũng như dùng hết sức mà khóc to lên, giống như một đứa trẻ lạc đường đã lâu bất ngờ gặp được chỗ dựa, cô cứ thế mà nắm thấy áo Dịch Hồi thật chặc ở trong lòng anh mà khóc, khóc đến muốn quên hết tất cả đi.
Dịch Hồi cực kỳ đau lòng, lại không biết nên an ủi cô thế nào, chỉ có thể đứng yên nơi đó để cho cô trút hết, một tay vuốt ve lưng cô.
Tạ Xuân Hồng khóc thật lâu mới từ từ nín khóc, không chút khách sáo đem toàn nước mắt nước mũi lau vào phần áo trước ngực Dịch Hồi sau đó mới đứng thẳng người dậy.
Dịch Hồi dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau giọt nước mắt còn sót lại trên khóe mắt cô, nhìn cô nhíu chặt đôi lông mày cùng đôi mắt sưng đỏ không khỏi cảm thấy rất đau lòng, dịu dàng an ủi cô: “Đừng đau khổ quá, người chết đi rồi cũng không thể sống lại được.”
Tạ Xuân Hồng từ từ phục hồi tâm trạng đau thương, có Dịch Hồi bên cạnh, lập tức cô cảm thấy an tâm rất nhiều, giống như được tiếp thêm sức mạnh.
“Dịch Hồi, anh ở đây một lát, em đi xem Đường Sơ một chút, thầy ấy vào trong đó lâu như vậy vẫn chưa trở ra …”
Tạ Xuân Hồng cầm tay Dịch Hồi, nghiêm túc nói: “Cám ơn anh!”
Dịch Hồi cười khoan dung: “Đi đi, giữa chúng ta còn nói câu cám ơn sau?”
Tạ Xuân Hồng đi vào nhìn thấy Đường Sơ ngẩn ngơ ngồi bên cạnh nhìn Tô Văn, khóa mắt khô ráo không có một giọt nước mắt. Tô Văn nằm đó khuôn mặt bình thản, tự như đang ngủ, không nhìn ra được chị ấy đã thật sự đi xa.
Xuân Hồng nhẹ nhàng đi đến bên cạnh anh, vươn tay đặt lên vai anh: “Thầy”
Đường Sơ không quay đầu lại, vẫn mê dại như cũ nhìn vào người nằm đó, hồi lâu mới nói: “Khi lần đầu tiên thầy gặp Tô Văn, cô ấy mới vừa tròn hai mươi tuổi, tóc buộc đuôi ngựa đơn giản, nụ cười thuần khiết mà dí dỏm, tiếp xúc lâu đầu mới phát hiện cô ấy là một cô gái lương thiện dịu dàng, thầy lập tức bất chấp tất cả để có cô ấy, chẳng lo lắng gì hết …”
Rốt cục Đường Sơ giơ tay lên, tỉ mỉ phát họa nhân dáng của Tô Văn.
“Cho nên, em cũng không cần đau lòng, anh chưa từng trách em, không phải là anh không thích con của chúng ta, anh chỉ sợ nó làm tổn hại đến em, em không có lỗi với bất cứ ai cả, tất cả đều là lựa chọn của chính anh!”
Đường Sơ cúi đầu, hôn lên trán Tô Văn, thâm trầm nói: “Nhưng mà bây giờ anh có chút oán giận em, ai cho phép em ra đi đột ngột như vậy, ngày cả gặp mặt lần cuối cũng không để cho anh được toại nguyện …”
Âm thanh dần dần thấp đi, Đường Sơ cúi thấp đầu, một giọt nước mắt rơi đúng vào khóe mắt của Tô Văn.
Tạ Xuân Hồng khóc trong lặng lẽ, ở một bên cùng Đường Sơ tạm biết Tô Văn.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, lúc Đường Sơ bình tĩnh đứng dậy, có rất nhiều thứ ra đi không bao giờ trở lại được nữa, giống như một chương trong sách đang được viết dang dở bỗng nhiên phải ngừng lại, rồi buộc phải chuyển sang một câu chuyện mới.
Cuối cùng Đường Sơ nhìn Tô Văn thật lâu, ánh mắt ẩn chứa vô vàn lưu luyến, dùng hết tất cả sức lực mới có thể thốt ra: “Tạm biệt em …” Sau đó chậm rãi kéo tấm vải trắng, đắp lên khuôn mặt xinh đẹp trầm tĩnh kia.
Tạ Xuân Hồng đi theo Đường Sơ ra ngoài, nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của anh mà thấy không yên lòng, không thể làm gì khác hơn là tiễn bọn họ về nhà nghỉ ngơi trước, Xuân Hồng hiểu rất rõ, bây giờ bọn họ cần nhất là không gian yên tĩnh, chờ thời gian trôi qua làm cho những đau đớn trong lòng sẽ dần phai nhạt.
Đợi đến khi Đường Sơ cùng mẹ Đường rời đi, Tạ Xuân Hồng mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần nhìn Dịch Hồi nói: “Còn một ít thủ tục phải hoàn thành ở bệnh viện, em giúp bọn họ xử lý …”
“Để anh làm.” Dịch Hồi nhàn nhạt nói, “Hôm nay em đã rất mệt mỏi rồi, ngồi nghỉ ngơi một chút đi, anh sẽ trở lại nhanh thôi, sau đó chúng ta cùng nhau về nhà.”
Về nhà, hai chữ này làm cho Xuân Hồng cảm thấy rất ấm áp trong lòng, thả lỏng người và mệt mỏi bây giờ mới thấm vào cơ thể cô, vì vậy cô gật đầu một cái ngồi xuống ghế chờ.
Dịch Hồi làm việc rất nhanh chóng có kết quả, không bao lâu sau đã đến bên cạnh Xuân Hồng, ôm cô cùng nhau rời khỏi bệnh viện.
Sau khi về đến nhà, Dịch Hồi giúp cô pha nước nóng, để cho cô tắm một cái, đem bộ quần áo dính máu của cô vứt đi, lúc này mới vào bếp làm chút đồ ăn bưng ra.
Xuân Hồng tắm xong liền nằm xuống giường, những chuyện xảy ra trong ngày bây giờ không ngừng xuất hiện trước mắt cô, càng không muốn nghĩ đến lại càng không thể không chế đầu óc nhớ đến.
Dịch Hồi bưng đồ ăn vào phòng ngủ, vuốt ve mặt Xuân Hồng nói: “Cả ngày nay không ăn gì rồi, ngồi dậy ăn một chút rồi ngủ tiếp.”
Tạ Xuân Hồng lắc đầu, khóc nhiều làm giọng cô khàn đi rất nhiều: “Em không muốn ăn …”
Dịch Hồi thở dài, tiếp tục dỗ dành: “Không muốn ăn cũng phải ăn.”
Tạ Xuân Hồng làm sao có thể nuốt vào, hơi buồn phiền khoát tay một cái.
Trên cổ tay nhỏ nhắn trắng trẻo, xuất hiện một vòng bầm tím nhìn ghê người, thấy vậy lửa giận lập tức xông lên hai mắt Dịch Hồi.
Dịch Hồi nắm lấy tay của cô, đau lòng nhẹ nhàng vuốt ve vết bầm tím ở cổ tay, lạnh lùng hỏi: “Ai làm cho em bị như vậy!”
Tạ Xuân Hồng kinh hãi, bận rộn cả một ngày, tất nhiên không phát hiện ra cổ tay bị Đường Sơ bóp đến bầm tím, trong lòng không khỏi muốn che dấu Dịch Hồi, nhíu mày một cái, hời hợt nói: “Ở trên xe cứu thương, chị Tô Văn vô cùng đau đớn, nên nắm lấy.”
Vẻ lạnh lùng trên mặt Dịch Hồi giãn ra, từ trong tủ đầu giường lấy ra một lọ thuốc trị bầm, chậm rãi dịu dàng thoa lên vết bầm ở cổ tay cô.
Chất thuốc lành lạnh rất thoải mái, vẻ mặt Xuân Hồng cũng thả lỏng hơn.
Dịch Hồi để tay cô xuống, bất đắc dĩ nói: “Ngày mai em nhất định sẽ đến phụ giúp hậu sự của Tô Văn, em không ăn uống thì sao có sức để làm? Dù sao … Em nên uống chút sữa rồi đi ngủ nhé.”
Rốt cục Tạ Xuân Hồng không từ chối ý tốt của anh nữa, gật đầu một cái rồi ngồi dậy.
Dịch Hồi bưng ly sữa, cẩn thận thổi cho nguội, lúc này mới đưa cho cô uống.
Một ly sữa nóng được cho vào bụng, Tạ Xuân Hồng cảm thấy thư giãn rất nhiều, không cảm thấy trống trãi khó chịu nữa, mùi thơm nồng của chất lỏng ấy trong nháy mắt sưởi ấm dạ dày cô, làm cho chân tay cô cũng được thư giãn, cơn buồn ngủ chầm chậm tóm lấy cô.
Dịch Hồi đắp chăn cho cô, bưng đồ ra khỏi phòng ngủ.
Đợi đến khi Dịch Hồi dọn dẹp xong rồi đi vào phòng ngủ, Tạ Xuân Hồng đã ngủ say, nhưng mà chân mày cô nhíu lại giống như ngủ không được ngon giấc.Die nd da nl e q uu ydo n
Dịch Hồi rón rén vén chăn leo lên giường, từ phía sau kéo cô vào lòng, Xuân Hồng tự động nhích sát vào anh, tự điều chỉnh tư thế thoải mái nhất, cuối cùng cũng giãn hai hàng chân mày ngủ thật say.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook