Gặp Lại Vui Vẻ
-
Chương 18: Dùng sự ấm áp từng bước tiếp cận
Dịch Hồi làm việc quả nhiên là nhanh chóng và hiệu quả, sáng sớm hôm say đã gọi điện tìm người đến chuyển nhà.
Tạ Xuân Hồng chẳng nói chẳng rằng cưới lấy điện thoại của anh: “Em sẽ tự chuyển đồ đạc qua, cũng không có gì nhiều, anh cũng cần huy động nhiều người vậy!”
Dịch Hồi suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý: “Cũng đúng, bên đó cái gì cũng có, nếu thiếu thì sẽ mua thêm, mấy thứ ở đây chắc cũng không dùng đến!”
Tạ Xuân Hồng cũng nghĩ vậy, cô căn bản là chưa tính đến việc sống lâu dài cùng Dịch Hồi, cho nên liền thu thập ít đồ đạc mang đi.
Tạ Xuân Hồng hướng dẫn Dịch Hồi giúp cô dùng vải trùm tất cả vật dụng trong nhà, tránh bám bụi lại dẫn tới sự nghi ngờ của Dịch Hồi.
“Em định giữ phòng này lại để quay về?”
Tạ Xuân Hồng khó hiểu nhìn anh: “Về thì làm sao? Em muốn là khi quay về còn có chỗ ở…”
“Ý em là gì?” Dịch Hồi bình tĩnh hỏi: “Em nghĩ rằng em và anh chuyển tới chỗ anh là chuyện giỡn à? Anh muốn em ở cùng với anh lâu dài!”
Tạ Xuân Hồng ngập ngừng không biết giải thích thế nào, cô cố tình hiểu lầm ý của Dịch Hồi, chính là để cho mình một con đường lui, bởi vì ngay cả chính cô cũng không xác định hai người có thể ở cùng với nhau được bao lâu.
“Em đã trả trước nửa năm tiền thuê nhà, vẫn chưa hết hạn, chủ nhà không trả tiền lại!”
Sắc mặt Dịch Hồi có phần dịu đi, trầm giọng nói: “Anh hỗ trợ em tiền thuê nhà.”
“Không cần, em không phải thuê phòng của anh!”
Tạ Xuân Hồng thở dài: “Dịch Hồi, anh cũng biết em luôn có cảm giác không an toàn…”
Dịch Hồi yên lặng nhìn cô, ánh mắt u buồn, một lúc sau mới thấp giọng nói: “Anh nghĩ rằng… anh đã làm đủ tốt để em có thể cảm thấy an toàn mà ở cạnh bên anh…”
Xuân Hồng nhìn anh đang tỏ ra tự giễu và thất bại, không khỏi có chút mềm lòng.
“Đừng như vậy, anh đã làm quá nhiều rồi …. Em chịu thua rồi!”
Ánh mắt Dịch Hồi bỗng nhiên rạng rỡ, xoay người nhìn đi chỗ khác che dấu nụ cười đắc ý.
Tạ Xuân Hồng có chút bực mình, càng ngày càng cảm thấy mình giống như cây Hồng Hạnh leo tường, chịu thua anh rất nhiều lần.
Tạ Xuân Hồng nếu như đã quyết định trả lại phòng trọ, tất nhiên sẽ phải có rất nhiều đồ sẽ được chuyển đi, vì vậy cái kệ sách kia chính là một vật to lớn cần di chuyển.
Dịch Hồi nhìn Tạ Xuân Hồng chuẩn bị gói ghém sách đóng gói, trong lòng bỗng nảy ra ý muốn vứt bỏ toàn bộ sách liên quan đến Đường triều.
Tạ Xuân Hồng đối với loại tính trẻ con này của anh chỉ thấy buồn cười chứ không hề tức giận, cố ý mang một cuốn đặt lên trên người anh.
Dịch Hồi mang vẻ mặt căm ghét đá văng cuốn sách, hận không thể dùng cả hai chân dẫm đạp lên, tức giận nói: “Mang theo nhiều sách như vậy để làm gì? Em muốn sách gì anh sẽ mua cho em, những thứ này hãy ném đi!”
Tạ Xuân Hồng rốt cục không nhịn được mà cười thành tiếng: “Dịch Hồi, anh thật là ngây thơ, người lớn như vậy mà đi tính toán với mấy cuốn sách à?”
Dịch Hồi tối sầm mặt, đột nhiên động tay kéo cô lại gần, hung hăng cắn cô một cái.
“Như thế nào? Xem anh ghen em thật thích thú hả?”
Tạ Xuân Hồng sờ sờ lên miệng vừa bị cắn đau, cười cười gật đầu: “Vâng, có chút thú vị, rất thỏa mãn lòng hư vinh phụ nữ của em…”
Dịch Hồi đột nhiên cười xấu xa ghé sát vào cô: “Có muốn anh thỏa mãn em chút nữa không?”
Nói xong không đợi Xuân Hồng phản ứng, anh đỡ gáy cô hôn xuống.
Tạ Xuân Hồng thở hồng hộc đẩy anh ra, tức giận sai khiến hắn: “Thu dọn đồ đạc đi!”
Dịch Hồi vô cùng kiêu ngạo cười rộ lên: “Được, chỗ anh cái gì cũng có, chỉ mang theo một mình em là tốt rồi.”
Tạ Xuân Hồng không để ý tới anh, đem rất nhiều đồ đạc rất tốt chuẩn bị đưa lại cho chủ nhà.
Dịch Hồi thuận tay lấy một cuốn sách lơ đãng lật lật vài trang, đột nhiên từ bên trong rơi ra một tấm thẻ dấu trang.
Hoa văn trên thẻ trang nhã, mặt trên lại buộc dây màu hồng, thẻ dấu trang đã hơi cũ, có thể thấy được đã có từ nhiều năm rồi.
Dịch Hồi lật mặt sau, phía sau tấm thẻ có viết hai câu bằng mực đen.
“Lâm hoa tạ liễu xuân hồng, thái thông thông, vô nại triêu lại hàn vũ vãn lai phong.”
(Rừng Xuân Hồng tàn úa, quá vội vàng, bất đắc dĩ dầm mình trong mưa lạnh gió khuya)
Tất nhiên là chữ viết bình thường nho nhỏ, chẳng qua là nét chữ bộc lộ nỗi niềm hoang vắng, tinh tế như chủ nhân của nó.
Trong lòng Dịch Hồi đột nhiên nảy lên một sự khổ sở không rõ ràng, không biết dòng chữ này làm anh xúc động, hoặc là đau lòng cho người phụ nữ cô độc đã viết xuống những dòng này.
Tạ Xuân Hồng thấy Dịch Hồi nửa ngày không động tĩnh gì, tò mò nhìn lên hỏi: “Anh đang xem cái gì vậy?”
Dịch Hồi vội vàng che dấu cảm giác kỳ quái trong lòng, miễn cưỡng cười lắc lắc quyển sách trên tay: “Lâm hoa tàn Xuân Hồng, tên của em có ý nghĩ như vậy à? Thật là đẹp như tranh như thơ.”
Tạ Xuân Hồng căng thẳng, xem như không có gì tiện tay rút thẻ dấu trang đặt lại trong sách: “Có lẽ vậy, em trước kia vẫn cảm thấy tên này rất quê mùa.”
Dịch Hồi trêu chọc nói: “Anh còn tưởng tên em được lấy từ trong các tích Liêu Trai nữa đấy!”
“Như thế nào?”
“Chuyện xửa của Tiểu Tạ, Tống Từ quả nhiên đứng đắn hơn một chút so với đám nữ quỷ!”
Tạ Xuân Hồng liếc trắng mắt: “Vậy anh phải cẩn thận nữ quỷ là em đây, ngày nào đó sẽ hút khô máu của anh!”
Dịch Hồi không nói, thích thú nhìn cô.
Tạ Xuân Hồng ngẩn người một lúc mới phản ứng, thẹn quá hóa giận trừng mắt liếc anh một cái.
Dịch Hồi càng cười to, cúi đầu ghé vào tai cô nói: “Em thử xem xem có thể hút khô máu anh hay không? Cơ thể của anh rất tốt…..”
“Không biết xấu hổ!” Tạ Xuân Hồng giận dữ, đẩy anh một cái chạy vào trong phòng.
Dịch Hồi thu lại nụ cười, nhìn bóng lưng cô,khẽ thở dài một cái.
Dịch Hồi không ở tại nhà cũ của Dịch Gia, mà mua nhà ở một khu biệt thự tư nhân có khuôn viên thanh nhã xinh đẹp, tuy không lớn nhưng hết thức thoải mái. Tường trong nhà được sơn màu vàng làm cho người ta cảm thấy rất ấm áp, thêm vào đèn trang trí tinh xảo nhưng không xa hoa tạo cho người ở cảm giác rất tình cảm, có thể thấy bố trí trong nhà đơn giản trang nhã.
Tạ Xuân Hồng nhìn khung cảnh mình sẽ sống trong tương lai cảm thấy rất hài lòng.
Dịch Hồi giúp cô đem hành lý vào nhà, sau đó rót cho cô ly nước cười nói: “Tạm thời ở nơi này đi, phòng ốc không được lớn, anh ở Dịch Gia cảm thấy không được thoải mái, không thích ở nơi to lớn, cho nên đã mua căn nhà này.”
Tạ Xuân Hồng ngồi trên sô pha, nhình quanh một lượt: “Tốt lắm, em rất thích chỗ này!”
Uống hết ly nước, nghỉ ngơi một lát, Dịch Hồi đem hàng lý của cô vào phòng ngủ, sau đó lấy quần áo của cô treo vào tủ quần áo.
Như vậy coi như đường đường chính chính về ở chung một nhà?
“Dịch Hồi, em cảm thấy chúng ta ở chung như vậy thật sự không được thoải mái”
Tạ Xuân Hồng trong lòng cảm thán, quả nhiên ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó của chính mình, cô ở một mình nhiều năm như vậy, ở nhà mình muốn làm gì thì làm, không cần kiêng dè người khác thật là tự do.
“Tại sao? Em không cần khách sáo, đây cũng là nhà của em mà!”
Nhà sao….
Tạ Xuân Hồng cười cười không nói gì.
Nhà tốt như vậy là có thật, Dịch Hồi đem hết thủ đoạn làm cho cô chuyển về đây ở cùng, chính là bởi vì muốn cho cô có được cuộc sống yên ổn sao?
Ay da, Dịch Hồi, anh cũng thật là nắm bắt được nhược điểm của người khác, biết rõ ràng sự ấm áp có tồn tại, với cô mà nói đó là điểm yếu trí mạng, lại còn muốn dùng điều ấm áp đó bao vây cô.
“Nếu em cảm thấy hai người sống với nhau lạnh lẽo, bằng không….chúng ta sinh một đứa bé đi?” Dịch Hồi ôm cô cười nói
Tạ Xuân Hồng đẩy anh ngồi trở lại ghế sô pha: “Trẻ con rất nhiều phiền toái, không bằng nuôi thú cưng, như vậy không phải mang nhiều trách nhiệm.”
Dịch Hồi suy nghĩ rồi gật gật đầu: “Không sai, vậy nuôi mèo đi, em với mèo rất giống nhau!”
“Tại sao em lại giống mèo?”
“Không nhớ rõ đã đọc được ở đâu đó, mèo rất giống như người, kiêu ngạo trầm lặng, luôn cẩn thận đề phòng người khác, sẽ không dễ dàng cho người ta tới gần, dù có ngàn vạn yêu thương cũng vẫn như cũ không tin tưởng đối phương, nói không chừng có khi sẽ vươn móng vuốt cong người một chút….”
Tạ Xuân Hồng liếc mắt nhìn nhìn anh: “Anh đang mắng em?”
Dịch Hồi nắm bả vai cô cười lấy lòng: “Làm sao có thể, anh khen em và mèo giống nhau, rất đáng yêu quyến rũ!”
“Hừ!” Tạ Xuân Hồng cười lạnh, “Đáng tiếc, em thích chó hơn, Dịch tiểu tướng quân thật ra rất oai phong lẫm liệt như Đại Cẩu!”
Dịch Hồi nghe thấy mấy lời này cảm thấy không có gì đặc biệt.
Xuân Hồng tiếp tục nói: “Hơn nữa là giống chó Ngao Napoleon chưa thuần hóa, đặc biệt hung bạo!”
Dịch Hồi dở khóc dở cười nhìn cô: “Ý em không muốn nói anh hung tàn, em muốn mắng anh là xấu xa, bộ dạng giống như cún thật khó coi đúng không? Em xác định là muốn nuôi?”
Tạ Xuân Hồng khoát tay: “Có một mình anh trông nhà là đủ rồi, không cần thêm một con nữa, e là các ngươi đồng loại với nhau mỗi ngày lại cắn nhau!”
“Em dám!” Dịch Hồi cười bổ nhào về phía cô, đè cô xuống hung hăng hôn lên môi cô.
Cuộc sống ở chung cũng không có nhiều phức tạp như tưởng tượng, Dịch Hồi đúng là một đàn ông tri kỷ, mọi chuyện đều vì Xuân Hồng mà suy nghĩ, dốc hết toàn lực cốt chỉ để làm cô cảm thấy thoải mái.
Tạ Xuân Hồng đột nhiên nhớ tới công việc ở Dịch Thị, bất ngờ có người nuôi ăn, khiến cho cô cảm thấy công việc rất thú vị, không còn phải suy nghĩ lung tung nữa.
Vừa ngồi vào vị trí, Dan liền xông đến, qua năm mới tất nhiên kiểu tóc cũng phải mới, mái tóc dài được nhuộm thành màu nâu, làm cho anh ta càng thêm vẻ phóng khoáng vô cùng.
“Xuân Hồng, em cuối cùng cũng trở lại, tất cả chúng tôi đều nhớ em muốn chết!”
Tạ Xuân Hồng chống cằm nhìn anh: “Phải không? Em không biết chúng ta lại duyên phận tốt đến vậy?”
Dan cười tủm tỉm kéo một cái ghế ngồi xuống, ghé vào bàn chống cằm làm ra vẻ thân thiết đáng yêu hỏi: “Em dịu dàng với Dịch Tổng làm sao vậy?”
“Cái gì làm sao vậy?”
“Ây da, Xuân Hồng, hai chúng ta tốt với nhau như vậy, người Trung Quốc bọn em nói thế nào nhỉ? Gọi là cái gì…. Mật?
“Khuê mật?” Tạ Xuân Hồng khinh thường nhìn anh ta.
“Đúng đúng, chúng ta chính là khuê mật!” Dan cười cười kỳ quái, “Mấy ngày hôm trước em không đi làm, Dịch Tổng mặt mày u ám, mỗi người đều mắng người khác, chúng tôi rất khổ sở, cả ngày bị anh ta giáo huấn, em đi làm rồi thì công ty thật giống mùa xuân trở lại, hoa nở khắp nơi…”
Tạ Xuân Hồng không kiên nhẫn thở dài: “Anh muốn nói cái gì? Em còn phải làm việc!”
Dan giật lấy văn kiện cô đang cầm trên tau ném sang một bên: “Không vội, không vội, nói chuyện cùng anh trước đã, vì sao hai người cãi nhau, hiện tại đã làm hòa rồi sao?”
Tạ Xuân Hồng bất đắc dĩ nhìn anh ta: “Trẻ con mới cãi nhau, anh cho rằng ai cũng giống như trẻ con ngây thơ nhàm chán sao?”
Dan nhíu nhíu mày: “Em không chịu nói thì thôi, cuối cùng có một vấn đề em nhất định phải nói cho anh biết…Em và Dịch Tổng ở cùng nhau sao? Anh thấy hai người cùng đi làm!”
Tạ Xuân Hồng đột nhiên thấy hồi hộp, thôi xong, buổi sáng vội vàng cùng nhau đi vào công ty mà quên tách riêng ra, chuyện này chắc chắn có rất nhiều người nhìn thấy, không biết lời đồn đã truyền đi bao xa và được thêm thắt như thế nào rồi.
“Dịch Tổng không phải là học trưởng của anh sao, vì sao anh không đi hỏi anh ấy? Em vừa mới nhớ ra, Dịch Tổng nhờ em pha cho anh ấy ly cà phê….” Xuân Hồng vội vàng chạy thoát, để lại Dan với vẻ mặt bất bình.
Đáng ghét, cái gì cũng không nói ra còn bỏ đi.
Dan thuần thục bấm điện thoại.
“Vâng, Dì Dịch, học trưởng và Xuân Hồng sáng nay cùng đi vào công ty…. Đúng vậy…. à, con cũng đoán được ra… Yên tâm, con dâu của dì không chạy thoát được đâu….”
“Cậu đang làm gì đó?”
Dan sợ tới mới vội vàng giấu biến di động đi, quay đầu lại thấy Dịch Hồi đang cau mày nhìn anh, vội cười cười lấy lòng: “Không có gì, đang nói chuyện với khách hàng…”
Dịch Hồi rõ ràng là không tin, thừa dịp anh không chú ý đưa tay ra cướp điện thoại, vừa mở nhật ký cuộc gọi thấy cuộc gọi mới nhất lập tức nheo nheo mắt, lộ ra nụ cười kỳ quái.
Dan vừa nhìn thấy nụ cười của anh chân tay liền mềm nhũn, vừa định mở miệng cầu xin tha thứ thì thấy Dịch Hồi cầm di động đưa lên tai
“Mẹ, là con… Vâng, đúng vậy… Da mặt cô ấy mỏng, nên ngại theo con về nhà…. Con biết rồi, có thời gian sẽ cùng cô ấy về nhà thăm mẹ….”
Dịch Hồi cảm thấy thỏa mãn cúp điện thoại, ném trả cho người bên cạnh, cũng không thèm nhìn anh ta một cái đã bỏ đi.
Cứ như vậy, cho dù Xuân Hồng không muốn cùng anh đến nhà họ Dịch gặp người thân, Dịch phu nhân chắc cũng rất nóng lòng không nhịn được sẽ chạy tới xem con dâu tương lai của mình….
Tạ Xuân Hồng chẳng nói chẳng rằng cưới lấy điện thoại của anh: “Em sẽ tự chuyển đồ đạc qua, cũng không có gì nhiều, anh cũng cần huy động nhiều người vậy!”
Dịch Hồi suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý: “Cũng đúng, bên đó cái gì cũng có, nếu thiếu thì sẽ mua thêm, mấy thứ ở đây chắc cũng không dùng đến!”
Tạ Xuân Hồng cũng nghĩ vậy, cô căn bản là chưa tính đến việc sống lâu dài cùng Dịch Hồi, cho nên liền thu thập ít đồ đạc mang đi.
Tạ Xuân Hồng hướng dẫn Dịch Hồi giúp cô dùng vải trùm tất cả vật dụng trong nhà, tránh bám bụi lại dẫn tới sự nghi ngờ của Dịch Hồi.
“Em định giữ phòng này lại để quay về?”
Tạ Xuân Hồng khó hiểu nhìn anh: “Về thì làm sao? Em muốn là khi quay về còn có chỗ ở…”
“Ý em là gì?” Dịch Hồi bình tĩnh hỏi: “Em nghĩ rằng em và anh chuyển tới chỗ anh là chuyện giỡn à? Anh muốn em ở cùng với anh lâu dài!”
Tạ Xuân Hồng ngập ngừng không biết giải thích thế nào, cô cố tình hiểu lầm ý của Dịch Hồi, chính là để cho mình một con đường lui, bởi vì ngay cả chính cô cũng không xác định hai người có thể ở cùng với nhau được bao lâu.
“Em đã trả trước nửa năm tiền thuê nhà, vẫn chưa hết hạn, chủ nhà không trả tiền lại!”
Sắc mặt Dịch Hồi có phần dịu đi, trầm giọng nói: “Anh hỗ trợ em tiền thuê nhà.”
“Không cần, em không phải thuê phòng của anh!”
Tạ Xuân Hồng thở dài: “Dịch Hồi, anh cũng biết em luôn có cảm giác không an toàn…”
Dịch Hồi yên lặng nhìn cô, ánh mắt u buồn, một lúc sau mới thấp giọng nói: “Anh nghĩ rằng… anh đã làm đủ tốt để em có thể cảm thấy an toàn mà ở cạnh bên anh…”
Xuân Hồng nhìn anh đang tỏ ra tự giễu và thất bại, không khỏi có chút mềm lòng.
“Đừng như vậy, anh đã làm quá nhiều rồi …. Em chịu thua rồi!”
Ánh mắt Dịch Hồi bỗng nhiên rạng rỡ, xoay người nhìn đi chỗ khác che dấu nụ cười đắc ý.
Tạ Xuân Hồng có chút bực mình, càng ngày càng cảm thấy mình giống như cây Hồng Hạnh leo tường, chịu thua anh rất nhiều lần.
Tạ Xuân Hồng nếu như đã quyết định trả lại phòng trọ, tất nhiên sẽ phải có rất nhiều đồ sẽ được chuyển đi, vì vậy cái kệ sách kia chính là một vật to lớn cần di chuyển.
Dịch Hồi nhìn Tạ Xuân Hồng chuẩn bị gói ghém sách đóng gói, trong lòng bỗng nảy ra ý muốn vứt bỏ toàn bộ sách liên quan đến Đường triều.
Tạ Xuân Hồng đối với loại tính trẻ con này của anh chỉ thấy buồn cười chứ không hề tức giận, cố ý mang một cuốn đặt lên trên người anh.
Dịch Hồi mang vẻ mặt căm ghét đá văng cuốn sách, hận không thể dùng cả hai chân dẫm đạp lên, tức giận nói: “Mang theo nhiều sách như vậy để làm gì? Em muốn sách gì anh sẽ mua cho em, những thứ này hãy ném đi!”
Tạ Xuân Hồng rốt cục không nhịn được mà cười thành tiếng: “Dịch Hồi, anh thật là ngây thơ, người lớn như vậy mà đi tính toán với mấy cuốn sách à?”
Dịch Hồi tối sầm mặt, đột nhiên động tay kéo cô lại gần, hung hăng cắn cô một cái.
“Như thế nào? Xem anh ghen em thật thích thú hả?”
Tạ Xuân Hồng sờ sờ lên miệng vừa bị cắn đau, cười cười gật đầu: “Vâng, có chút thú vị, rất thỏa mãn lòng hư vinh phụ nữ của em…”
Dịch Hồi đột nhiên cười xấu xa ghé sát vào cô: “Có muốn anh thỏa mãn em chút nữa không?”
Nói xong không đợi Xuân Hồng phản ứng, anh đỡ gáy cô hôn xuống.
Tạ Xuân Hồng thở hồng hộc đẩy anh ra, tức giận sai khiến hắn: “Thu dọn đồ đạc đi!”
Dịch Hồi vô cùng kiêu ngạo cười rộ lên: “Được, chỗ anh cái gì cũng có, chỉ mang theo một mình em là tốt rồi.”
Tạ Xuân Hồng không để ý tới anh, đem rất nhiều đồ đạc rất tốt chuẩn bị đưa lại cho chủ nhà.
Dịch Hồi thuận tay lấy một cuốn sách lơ đãng lật lật vài trang, đột nhiên từ bên trong rơi ra một tấm thẻ dấu trang.
Hoa văn trên thẻ trang nhã, mặt trên lại buộc dây màu hồng, thẻ dấu trang đã hơi cũ, có thể thấy được đã có từ nhiều năm rồi.
Dịch Hồi lật mặt sau, phía sau tấm thẻ có viết hai câu bằng mực đen.
“Lâm hoa tạ liễu xuân hồng, thái thông thông, vô nại triêu lại hàn vũ vãn lai phong.”
(Rừng Xuân Hồng tàn úa, quá vội vàng, bất đắc dĩ dầm mình trong mưa lạnh gió khuya)
Tất nhiên là chữ viết bình thường nho nhỏ, chẳng qua là nét chữ bộc lộ nỗi niềm hoang vắng, tinh tế như chủ nhân của nó.
Trong lòng Dịch Hồi đột nhiên nảy lên một sự khổ sở không rõ ràng, không biết dòng chữ này làm anh xúc động, hoặc là đau lòng cho người phụ nữ cô độc đã viết xuống những dòng này.
Tạ Xuân Hồng thấy Dịch Hồi nửa ngày không động tĩnh gì, tò mò nhìn lên hỏi: “Anh đang xem cái gì vậy?”
Dịch Hồi vội vàng che dấu cảm giác kỳ quái trong lòng, miễn cưỡng cười lắc lắc quyển sách trên tay: “Lâm hoa tàn Xuân Hồng, tên của em có ý nghĩ như vậy à? Thật là đẹp như tranh như thơ.”
Tạ Xuân Hồng căng thẳng, xem như không có gì tiện tay rút thẻ dấu trang đặt lại trong sách: “Có lẽ vậy, em trước kia vẫn cảm thấy tên này rất quê mùa.”
Dịch Hồi trêu chọc nói: “Anh còn tưởng tên em được lấy từ trong các tích Liêu Trai nữa đấy!”
“Như thế nào?”
“Chuyện xửa của Tiểu Tạ, Tống Từ quả nhiên đứng đắn hơn một chút so với đám nữ quỷ!”
Tạ Xuân Hồng liếc trắng mắt: “Vậy anh phải cẩn thận nữ quỷ là em đây, ngày nào đó sẽ hút khô máu của anh!”
Dịch Hồi không nói, thích thú nhìn cô.
Tạ Xuân Hồng ngẩn người một lúc mới phản ứng, thẹn quá hóa giận trừng mắt liếc anh một cái.
Dịch Hồi càng cười to, cúi đầu ghé vào tai cô nói: “Em thử xem xem có thể hút khô máu anh hay không? Cơ thể của anh rất tốt…..”
“Không biết xấu hổ!” Tạ Xuân Hồng giận dữ, đẩy anh một cái chạy vào trong phòng.
Dịch Hồi thu lại nụ cười, nhìn bóng lưng cô,khẽ thở dài một cái.
Dịch Hồi không ở tại nhà cũ của Dịch Gia, mà mua nhà ở một khu biệt thự tư nhân có khuôn viên thanh nhã xinh đẹp, tuy không lớn nhưng hết thức thoải mái. Tường trong nhà được sơn màu vàng làm cho người ta cảm thấy rất ấm áp, thêm vào đèn trang trí tinh xảo nhưng không xa hoa tạo cho người ở cảm giác rất tình cảm, có thể thấy bố trí trong nhà đơn giản trang nhã.
Tạ Xuân Hồng nhìn khung cảnh mình sẽ sống trong tương lai cảm thấy rất hài lòng.
Dịch Hồi giúp cô đem hành lý vào nhà, sau đó rót cho cô ly nước cười nói: “Tạm thời ở nơi này đi, phòng ốc không được lớn, anh ở Dịch Gia cảm thấy không được thoải mái, không thích ở nơi to lớn, cho nên đã mua căn nhà này.”
Tạ Xuân Hồng ngồi trên sô pha, nhình quanh một lượt: “Tốt lắm, em rất thích chỗ này!”
Uống hết ly nước, nghỉ ngơi một lát, Dịch Hồi đem hàng lý của cô vào phòng ngủ, sau đó lấy quần áo của cô treo vào tủ quần áo.
Như vậy coi như đường đường chính chính về ở chung một nhà?
“Dịch Hồi, em cảm thấy chúng ta ở chung như vậy thật sự không được thoải mái”
Tạ Xuân Hồng trong lòng cảm thán, quả nhiên ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó của chính mình, cô ở một mình nhiều năm như vậy, ở nhà mình muốn làm gì thì làm, không cần kiêng dè người khác thật là tự do.
“Tại sao? Em không cần khách sáo, đây cũng là nhà của em mà!”
Nhà sao….
Tạ Xuân Hồng cười cười không nói gì.
Nhà tốt như vậy là có thật, Dịch Hồi đem hết thủ đoạn làm cho cô chuyển về đây ở cùng, chính là bởi vì muốn cho cô có được cuộc sống yên ổn sao?
Ay da, Dịch Hồi, anh cũng thật là nắm bắt được nhược điểm của người khác, biết rõ ràng sự ấm áp có tồn tại, với cô mà nói đó là điểm yếu trí mạng, lại còn muốn dùng điều ấm áp đó bao vây cô.
“Nếu em cảm thấy hai người sống với nhau lạnh lẽo, bằng không….chúng ta sinh một đứa bé đi?” Dịch Hồi ôm cô cười nói
Tạ Xuân Hồng đẩy anh ngồi trở lại ghế sô pha: “Trẻ con rất nhiều phiền toái, không bằng nuôi thú cưng, như vậy không phải mang nhiều trách nhiệm.”
Dịch Hồi suy nghĩ rồi gật gật đầu: “Không sai, vậy nuôi mèo đi, em với mèo rất giống nhau!”
“Tại sao em lại giống mèo?”
“Không nhớ rõ đã đọc được ở đâu đó, mèo rất giống như người, kiêu ngạo trầm lặng, luôn cẩn thận đề phòng người khác, sẽ không dễ dàng cho người ta tới gần, dù có ngàn vạn yêu thương cũng vẫn như cũ không tin tưởng đối phương, nói không chừng có khi sẽ vươn móng vuốt cong người một chút….”
Tạ Xuân Hồng liếc mắt nhìn nhìn anh: “Anh đang mắng em?”
Dịch Hồi nắm bả vai cô cười lấy lòng: “Làm sao có thể, anh khen em và mèo giống nhau, rất đáng yêu quyến rũ!”
“Hừ!” Tạ Xuân Hồng cười lạnh, “Đáng tiếc, em thích chó hơn, Dịch tiểu tướng quân thật ra rất oai phong lẫm liệt như Đại Cẩu!”
Dịch Hồi nghe thấy mấy lời này cảm thấy không có gì đặc biệt.
Xuân Hồng tiếp tục nói: “Hơn nữa là giống chó Ngao Napoleon chưa thuần hóa, đặc biệt hung bạo!”
Dịch Hồi dở khóc dở cười nhìn cô: “Ý em không muốn nói anh hung tàn, em muốn mắng anh là xấu xa, bộ dạng giống như cún thật khó coi đúng không? Em xác định là muốn nuôi?”
Tạ Xuân Hồng khoát tay: “Có một mình anh trông nhà là đủ rồi, không cần thêm một con nữa, e là các ngươi đồng loại với nhau mỗi ngày lại cắn nhau!”
“Em dám!” Dịch Hồi cười bổ nhào về phía cô, đè cô xuống hung hăng hôn lên môi cô.
Cuộc sống ở chung cũng không có nhiều phức tạp như tưởng tượng, Dịch Hồi đúng là một đàn ông tri kỷ, mọi chuyện đều vì Xuân Hồng mà suy nghĩ, dốc hết toàn lực cốt chỉ để làm cô cảm thấy thoải mái.
Tạ Xuân Hồng đột nhiên nhớ tới công việc ở Dịch Thị, bất ngờ có người nuôi ăn, khiến cho cô cảm thấy công việc rất thú vị, không còn phải suy nghĩ lung tung nữa.
Vừa ngồi vào vị trí, Dan liền xông đến, qua năm mới tất nhiên kiểu tóc cũng phải mới, mái tóc dài được nhuộm thành màu nâu, làm cho anh ta càng thêm vẻ phóng khoáng vô cùng.
“Xuân Hồng, em cuối cùng cũng trở lại, tất cả chúng tôi đều nhớ em muốn chết!”
Tạ Xuân Hồng chống cằm nhìn anh: “Phải không? Em không biết chúng ta lại duyên phận tốt đến vậy?”
Dan cười tủm tỉm kéo một cái ghế ngồi xuống, ghé vào bàn chống cằm làm ra vẻ thân thiết đáng yêu hỏi: “Em dịu dàng với Dịch Tổng làm sao vậy?”
“Cái gì làm sao vậy?”
“Ây da, Xuân Hồng, hai chúng ta tốt với nhau như vậy, người Trung Quốc bọn em nói thế nào nhỉ? Gọi là cái gì…. Mật?
“Khuê mật?” Tạ Xuân Hồng khinh thường nhìn anh ta.
“Đúng đúng, chúng ta chính là khuê mật!” Dan cười cười kỳ quái, “Mấy ngày hôm trước em không đi làm, Dịch Tổng mặt mày u ám, mỗi người đều mắng người khác, chúng tôi rất khổ sở, cả ngày bị anh ta giáo huấn, em đi làm rồi thì công ty thật giống mùa xuân trở lại, hoa nở khắp nơi…”
Tạ Xuân Hồng không kiên nhẫn thở dài: “Anh muốn nói cái gì? Em còn phải làm việc!”
Dan giật lấy văn kiện cô đang cầm trên tau ném sang một bên: “Không vội, không vội, nói chuyện cùng anh trước đã, vì sao hai người cãi nhau, hiện tại đã làm hòa rồi sao?”
Tạ Xuân Hồng bất đắc dĩ nhìn anh ta: “Trẻ con mới cãi nhau, anh cho rằng ai cũng giống như trẻ con ngây thơ nhàm chán sao?”
Dan nhíu nhíu mày: “Em không chịu nói thì thôi, cuối cùng có một vấn đề em nhất định phải nói cho anh biết…Em và Dịch Tổng ở cùng nhau sao? Anh thấy hai người cùng đi làm!”
Tạ Xuân Hồng đột nhiên thấy hồi hộp, thôi xong, buổi sáng vội vàng cùng nhau đi vào công ty mà quên tách riêng ra, chuyện này chắc chắn có rất nhiều người nhìn thấy, không biết lời đồn đã truyền đi bao xa và được thêm thắt như thế nào rồi.
“Dịch Tổng không phải là học trưởng của anh sao, vì sao anh không đi hỏi anh ấy? Em vừa mới nhớ ra, Dịch Tổng nhờ em pha cho anh ấy ly cà phê….” Xuân Hồng vội vàng chạy thoát, để lại Dan với vẻ mặt bất bình.
Đáng ghét, cái gì cũng không nói ra còn bỏ đi.
Dan thuần thục bấm điện thoại.
“Vâng, Dì Dịch, học trưởng và Xuân Hồng sáng nay cùng đi vào công ty…. Đúng vậy…. à, con cũng đoán được ra… Yên tâm, con dâu của dì không chạy thoát được đâu….”
“Cậu đang làm gì đó?”
Dan sợ tới mới vội vàng giấu biến di động đi, quay đầu lại thấy Dịch Hồi đang cau mày nhìn anh, vội cười cười lấy lòng: “Không có gì, đang nói chuyện với khách hàng…”
Dịch Hồi rõ ràng là không tin, thừa dịp anh không chú ý đưa tay ra cướp điện thoại, vừa mở nhật ký cuộc gọi thấy cuộc gọi mới nhất lập tức nheo nheo mắt, lộ ra nụ cười kỳ quái.
Dan vừa nhìn thấy nụ cười của anh chân tay liền mềm nhũn, vừa định mở miệng cầu xin tha thứ thì thấy Dịch Hồi cầm di động đưa lên tai
“Mẹ, là con… Vâng, đúng vậy… Da mặt cô ấy mỏng, nên ngại theo con về nhà…. Con biết rồi, có thời gian sẽ cùng cô ấy về nhà thăm mẹ….”
Dịch Hồi cảm thấy thỏa mãn cúp điện thoại, ném trả cho người bên cạnh, cũng không thèm nhìn anh ta một cái đã bỏ đi.
Cứ như vậy, cho dù Xuân Hồng không muốn cùng anh đến nhà họ Dịch gặp người thân, Dịch phu nhân chắc cũng rất nóng lòng không nhịn được sẽ chạy tới xem con dâu tương lai của mình….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook