Gặp Lại Vui Vẻ
-
Chương 13: Không thoát được tình yêu
Cố Mạch vừa trở về sau tuần trăng mật, định ngày hẹn riêng các chị em tốt để phát quà.
Hạ Khải Minh không có ở nhà, mấy chị em phụ nữ cười nói náo loạn cả lên, buộc Cố Mạch phải kể chi tiết cuộc sống vợ chồng của cô.
Cố Mạch tất nhiên là không muốn nói, liếc mắt nhìn các cô: “Mình vừa kết hôn hơn một tháng, làm gì có cái gì mà kể cho các cậu? Bằng không các cậu nói trước về cuộc sống của các cậu đi, mình sẽ cẩn nhắc xem có thể học hỏi được thêm kinh nghiệm tốt nào không.”
Nhị Hỉ ngu ngốc gật đầu, mở miệng ra nói: “Lưu Hiệp thích nhất ở trong phòng tắm…”
Cả ba người sửng sốt nhìn cô chằm chằm, làm cô lập tức ngậm miệng.
“Khụ khụ ….” Phương Tình ho khang hai tiếng, “Tiếp tục đi!”
Nhị Hỉ nghi hoặc gãi gãi đầu: “Không có gì!”
Tạ Xuân Hồng làm vẻ mặt tiếc nuối: “Thật là, còn tưởng rằng anh Lưu cầm thú như vậy, xem ra còn nhiều cái thú vị bất ngờ đấy chứ!”
Cố Mạch mỉm cười: “Vẫn còn trẻ con lắm, tuổi trẻ không hiểu chuyện.”
Nhị Hỉ tức giận chỉ vào Cố Mạch: “Cậu mới là trẻ con, mình đây kết hôn còn lâu hơn cậu đấy!”
Phương Tình gật đầu tán thành: “Đúng vậy, cậu sớm nhưng mà sớm thất thân!”
Cố Mạch quay sang Phương Tình: “Đừng nghĩ đến chuyện chuyển đề tài, tới phiên cậu!”
Phương Tình không ngốc như Nhị Hỉ, tuy rằng đã làm bạn với nhau nhiều năm như vậy, có thói quen trêu đùa bỡn cợt với nhau, nhưng chuyện riêng tư vẫn là chuyện rất ngại để nói.
“Này thật không công bằng!”
Phương Tình đảo mắt, sau đó tức giận hất cằm nhìn Xuân Hồng: “Xuân Hồng bây giờ không có cuộc sống vợ chồng, không phải là khỏi kể cho chúng ta nghe sao?”
Tạ Xuân Hồng hơi mất tự nhiên nghoảnh mặt sang một bên, động tác nhỏ ấy bị Cố Mạch nhìn thấy ngay.
Cố Mạch cười: “Xuân Hồng, khai thật mau, con người ôn hòa ấy đã trở lại?”
Phương Tình kinh ngạc, không thể tin nhìn các bạn: “Có chuyện gì mình không biết sao? Xuân Hồng, cậu cùng với anh họ mình…”
“Có gì ghê gớm đâu!” Tạ Xuân Hồng mất kiên nhẫn khoát tay. “Trai chưa vợ, gái chưa chồng, thuận theo nhu cầu thôi!”
Nhị Hỉ rốt cục cũng thông minh ra: “Nói như vậy, cậu cùng với anh ấy đã phá thành!”
Cố Mạch vỗ vỗ đầu cô khen ngợi: “Không sai, Nhỉ Hỉ rốt cuộc cậu không hề ngốc!”
Nhị Hỉ khoa tay múa chân, tràn trề hứng trí hỏi: “Dịch Boss cường tráng như vậy, oa oa oa, khẳng định là rất không bình thường!”
Càng nói ánh mắt càng phát sáng, Nhị Hỉ đặt hai tay lên đôi má đang tỏa sáng: “Thế nào thế nào? Có phải rất cuồng nhiệt hat không? Đại Boss dáng người hớp hồn như vậy, đúng tiêu chuẩn tổng công đại nhân!”
Tạ Xuân Hồng khinh thường nhìn vẻ mặt bỉ ổi hạ lưu của cô, tức giận nói: “Kỹ thuật ở trên không biết so sánh cùng ai nên không rõ lắm, nhưng rất hài lòng về phương diện phần cứng, thể lực thì tuyệt đối hơn người!”
Cố Mạch hài lòng gật đầu, tốt bụng thay đổi mục tiêu.
“Hai người thông đồng với nhau khi nào?”
Tạ Xuân Hồng trừng mắt nhìn Phương Tình: “ Làm sao vậy? Sợ mình là bôi nhọ anh họ cậu à? Quả nhiên vẫn là anh họ vẫn quan trọng hơn!”
Phương Tình lạnh lùng hừ một tiếng: “Mình không phải là đang lo lắng cho cậu sao, cậu còn không biết à?”
Tạ Xuân Hồng cứng người, thở dài nói: “Tiểu Tình, mình không phải là trẻ con!”
“Nhưng mà…” Phương Tình do dự một chút, rồi vẫn quyết định nói ra: “Xuân Hồng, mình mặc kệ cậu nghĩ như thế nào, nhưng nếu Dịch Hồi đã quyết tâm muốn cái gì, nếu chưa đạt được thì tuyệt đối không bao giờ bỏ cuộc.”
Tạ Xuân Hồng đỡ trán thở dài: “Mình biết, nhưng có rất nhiều chuyện không còn cách nào khác!”
“Được rồi!” Phương Tình tựa vào sô pha, nhẹ nhàng thở ra nói: “Tùy ý hai người, nếu cậu làm chị dâu mình, mình thật là rất thích … Cùng lắm …”
Sờ sờ cằm, Phương Tình nhìn cô một lượt từ trên xuống: “Quả nhiên, cậu đúng là mạnh mẽ, Dịch Hồ khó xiêu lòng như vậy mà cũng bị cậu bắt được, chậc chậc, quả nhiên cơ thể bé nhỏ rất dễ dàng cho việc bồng bế!”
Tạ Xuân Hồng ném chiếc gối tựa lưng qua: “Trước tiên là nói về cậu đi! Đừng có ở đây mà khai chiến!”
Phương Tình ấp úng, không tình nguyện lặng thinh cả nửa ngày mới nói: “Có một lần trong washroom (phòng rửa tay) trên máy bay … ui ui, nhìn mình cái gì chứ? Mình là bị ép buộc! Đừng dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn mình như vậy!”
Phương Tình trong nháy mắt nổi nóng, chỉ biết rất không thể nói ra được nữa!”
Cố Mạch giả vờ ho một tiếng: “Quan hệ, trên cao …. Rất kích thích!”
Nhị Hỉ nằm trên sô pha kêu hừ hừ.
“Lục mặt đen thật sự là giấu nghề rất kỹ, quả nhiên thuộc loại trong nóng ngoài lạnh.”
Phương Tình khoát tay: “Được rồi, đó là tất cả!”
Cố Mạch tiếc nuối thở dài: “Sao lại chỉ có vậy? Mình còn tưởng các cậu sẽ nói một chút về hóa thân vào nhân vật nào đó, ngọn nến roi da gì đó…”
Ba người lập tức đồng loạt ngồi thẳng lên nhìn cô, tất cả mấy đôi mắt đều toát lên vẻ kinh hãi.
“Cố Tiểu Mạch…” Nhị Hị nuốt nước miếng, “Khẩu vị của cậu thật là nặng!”
Tạ Xuân Hồng ỉu xìu nói: “Thật là không nghĩ tới, anh Tiểu Hạ chính là trong nóng ngoài lạnh, hình tượng dịu dàng như công tử Như Ngọc…. quả nhiên thật sự là khẩu vị nặng!”
Phương Tình nghẹn họng nhìn trân trối rồi lẩm bẩm nói: “Mình biết anh ấy nhiều năm như vậy, cuối cùng mới biết anh ấy trong nóng ngoài lạnh ….”
Cố Mạch đứng lên, nhún vai: “Mình đi lấy hoa quả cho các cậu!”
Nhân cơ hội đó trốn luôn, dù sao cô cái gì cũng khai hết rồi, chuyện này đều là do các cậu ấy tự bồi bổ não bộ của chính mình, không thích trách cô được.
Tạ Xuân Hồng là người cuối cùng cô đi ngang qua, trước khi rời đi Cố Mạch vẫn không nhịn được nói
“Một số người không thể yêu được, vì trong trái tim không có người ấy. Những người đã từng yêu nhau, nhưng không được bao lâu, ruốt cuộc có phải là chưa tìm đúng người?”
Tạ Xuân Hồng không nói gì, im lặng chờ cô nói nốt
Cố Mạch cũng không hỏi tới cùng, dịu dàng mỉm cười: “Có vài người phải nhìn thử xem mới biết yêu được hay không, Xuân Hồng, nếu tương lai của anh ta không có cậu, thì đây là thời điểm để anh ta lùi về quá khứ, không cần bởi vì đã từng lưu luyến, mà không để mắt đến hiện tại, đừng nên chờ đợi một người không nên chờ, cũng đừng tự tổn thương trái tim mình, Dịch Hồi không phải xấu, anh ấy không phải là không xứng đáng với cậu!”
Tạ Xuân Hồng chấn động, lập tức đứng lên cười khổ: “Tiểu Mạch, chuyện tình cảm nếu có thể tự tiện trao đi hay lấy lại, mình làm gì phải vất vả như vậy?”
Cố Mạch bình thản nhìn cô, ánh mắt có chút ẩn hiện sự bất đắc dĩ.
“Chuyện này phải thử xem mới biết được a.”
Tạ Xuân Hồng và Dịch Hồi giống như đang lâm vào một vòng lẩn quẩn, không có lối thoát.
Xuân Hồng không hề nói ra những lời gây tổn thương nữa, ngầm đồng ý cho Dịch Hồi bá đạo lấn lướt mạnh mẽ, tuy rằng cô cũng có lúc nóng lúc lạnh, nhưng điều đó lại làm cho Dịch Hồi cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Dịch Hồi thường xuyên hận một nỗi là mỗi ngày đi tới đi lui rất bất tiện, nên không dưới một lần yêu cầu Xuân Hồng chuyển về ở cùng anh, Xuân Hồng vẫn không đồng ý. Dịch Hồi ở lại qua đêm cùng cô là một chuyện, nhưng chuyển qua sống cùng anh lại là một chuyện khác. Hơn nữa, hiện tại cô có thể thử bắt đầu, không hề e ngại mà hòa nhập từ từ vào cuộc sống của Dịch Hồi
Chớp mắt cũng gần hết năm, trong công ty công việc càng lúc càng nhiều, Dịch Hồi cũng thường làm việc đến nửa đêm mới nghỉ.
Tạ Xuân Hồng một mặt bắt đầu thu xếp tình hình tài chính, vừa lên kế hoạch về thăm gia đình.
Hôm nay Dịch Hồi xong việc về sớm, dẫn Xuân Hồng đến một nhà hàng riêng tư đến thưởng thức món ngon, trong lúc ăn Dịch Hồi lơ đãng nhắc tới.
“Có kế hoạch gì cho kỳ nghỉ không?”
Tạ Xuân Hồng đang ăn quên trời quên đất, thuận miệng trả lời: “Về đón năm mới với gia đình!”
Dịch Hồi sửng sốt, anh vốn chuẩn bị đề nghị đem cô về nhà họ Dịch gặp người nhà, cũng là để cho mẹ anh suốt ngày lải nhải, lại quên đi rằng Xuân Hồng cũng có nhà để về thăm, tết đến, đương nhiên là phải ở cùng cha mẹ đón năm mới.
“Làm sao vậy?”
Dịch Hồi rầu rĩ lắc lắc đầu: “Vậy khi nào em đi? Khi nào thì trở lại?”
Tạ Xuân Hồng buông đũa, chăm chú nhìn anh vài giây: “Nói đi, anh muốn làm gì?”
Không thể nói chắc được rằng cô có thể để mẹ mình đơn độc lẻ loi ở nhà một mình hay không, đây vốn là thời điểm cả nhà đoàn viên trong tiết trời đầu năm lạnh lẽo, mà riêng việc gặp trưởng bối nhà anh thì chắc chắc cô sẽ không đáp ứng.
“Được rồi, chừng nào thì em đi, anh giúp em đăng ký vé máy bay.”
“Không cần.” Xuân Hồng nhìn anh mất hứng đứng lên, vội vàng giải thích, “Nhà của em thật sự rất xa xôi, căn bản là không có sân bay.”
Dịch Hồi miễn cưỡng nói: “Để anh đưa em đi.”
Tạ Xuân Hồng gật gật đầu: “Được, đúng lúc em mang theo tương đối nhiều đồ, anh đưa em ra nhà ga thì rất thuận tiện.”
Dịch Hồi lắc lắc đầu: “Anh nói là, anh đưa em về nhà!”
Tạ Xuân Hồng cười cười vụng về nói: “ Không nhất định phải đưa về nhà….”
“Vì sao?” Dịch Hồi nghi hoặc hỏi: “Anh lái xe đưa em về không phải là dễ dàng hơn sao?”
Tạ Xuân Hồng bất đắc dĩ nhìn anh: “Bởi vì … Em đã đặt vé tàu rồi!”
Dịch Hồi tức giận nói: “Em làm cái gì có nói với anh không? Nếu anh không hỏi em, có phải em đi về nhà rồi cũng không báo với anh không?”
Tạ Xuân Hồng đuối lý, yếu ớt giải thích: “Không phải, trước khi em nhất định sẽ nói với anh.”
Vừa nghe những lời này Dịch Hồi lại càng thêm tức giận, âm thanh không tự chủ được bất giác cao lên mấy phần: “Trước khi đi?”
Tạ Xuân Hồng cười cười lấy lòng: “Đương nhiên trước khi đi sẽ nói với anh.”
Dịch Hồi lạnh lùng nhìn cô: “Mặc kệ, anh đưa em về nhà, vé tàu vứt đi!”
Tạ Xuân Hồng trong lòng có chút không kiên nhẫn, cô đứng lên vẻ mặt dần dần hiện ra vẻ xa cách, dửng dưng lau miệng, sau đó liếc mắt nhìn anh dò xét.
“Trong cuộc sống của em, vốn là làm chuyện gì cũng không cần ai cho phép, em không có thói quen để người khác chăm lo mọi việc từ đầu đến chân.”
Dịch Hồi nhìn sắc mặt không tốt của cô, không khỏi cảm thấy ảo não cảm thấy mất mặt.
Tạ Xuân Hồng nhìn anh nửa ngày không nói câu nào, cũng không muốn không khí trở nên nặng nề, vì thế chậm chậm nói: “Cùng lắm sau này em sẽ hết sức cố gắng thích ứng …”
Ánh mắt Dịch Hồi bỗng nhiên sáng ngời, lại nghe Tạ Xuân Hồng tiếp tục nói: “Cho nên lần này một mình em ngồi tàu về nhà là được rồi.”
Dịch Hồi không cam tâm, nhưng phải miễn cường đồng ý với cô.
Đồng ý thì đồng ý, Dịch Hồi không thể thuận lợi đem cô về nhà gặp người thân, lại cũng không thể đi theo cô về gặp ba mẹ vợ tương lai, trong lòng hiện tại có chút buồn bực.
Anh từ khi nào đã hao tâm tổn trí đi lấy lòng phụ nữ? Quả thực là đã hạ mình xuống thấp nhất, càng tức giận hơn vì vốn những điều đó cũng không làm người kia đánh giá cao.
Cho nên mấy ngày này, mặt anh vẫn thối ra, đối với bất cứ điều gì đều bày ra bộ dáng rất không kiên nhẫn.
Tạ Xuân Hồng nhìn thấy, cũng không thèm an ủi, chỉ lặng lẽ thu thập quà cáp.
Sáng sớm hôm đó, Dịch Hồi ép Xuân Hồng dậy thật sớm, từ từ quấn quit lấy cô, trong lòng chất đầy không khí chia xa, xuống tay rất không dịu dàng, tấn công cơ thể mẫn cảm của cô liên tiếp, đến cuối cùng Xuân Hồng thật sự chịu không nổi nữa, nức nở gắt gao ôm lấy cổ anh ghé miệng vào tai cầu xin anh tha mạng, cổ họng dịu dàng không ngừng gọi “anh, anh….”
Thiếu chút nữa là trễ tàu, trên đường ra Tạ Xuân Hồng nghiêm mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao trừng trừng người đàn ông đang nhàn nhã lái xe, nhìn vẻ mặt anh thỏa mãn cô hận nghiến răng nghiến lợi.
“Em lặp lại lần nữa, nếu em không kịp chuyến tàu, anh chết với em!”
Dịch Hồi biết sáng nay mình có hơi quá đáng, không dám trêu chọc cô, giẫm nhanh chân ga vội vàng phóng đi.
Thời điểm mọi người về nhà ăn tết, nhà ga chật ních, khắp nơi đều là người, toàn bộ không khí đợi tàu khẩn trương, tiếng người ồn ào, thật sự khiến cho lòng người sinh ra buồn phiền.
Dịch Hồi cau mày nghiêm mặt chen vào đám đông, thật vất vẻ mới tìm được hai vị trí để ngồi xuống, cất tiếng oán hận: “Để anh đưa em về có gì không tốt, sao phải hành xác như thế này?”
Tạ Xuân Hồng cũng bực bội, mỗi lần về nhà khổ nhất đúng là ngồi tàu.
“Em rất thích không khí náo nhiệt ở nhà ga!”
Dịch Hồi cười mỉa mai: “Như thế, anh so ra kém hơn em rất nhiều!”
Tạ Xuân Hồng căm phẫn, trừng mắt nhìn anh nửa ngày không nói, đột nhiên trong mắt ánh lên tia nhìn quỷ quái, thản nhiên cười.
Hạ Khải Minh không có ở nhà, mấy chị em phụ nữ cười nói náo loạn cả lên, buộc Cố Mạch phải kể chi tiết cuộc sống vợ chồng của cô.
Cố Mạch tất nhiên là không muốn nói, liếc mắt nhìn các cô: “Mình vừa kết hôn hơn một tháng, làm gì có cái gì mà kể cho các cậu? Bằng không các cậu nói trước về cuộc sống của các cậu đi, mình sẽ cẩn nhắc xem có thể học hỏi được thêm kinh nghiệm tốt nào không.”
Nhị Hỉ ngu ngốc gật đầu, mở miệng ra nói: “Lưu Hiệp thích nhất ở trong phòng tắm…”
Cả ba người sửng sốt nhìn cô chằm chằm, làm cô lập tức ngậm miệng.
“Khụ khụ ….” Phương Tình ho khang hai tiếng, “Tiếp tục đi!”
Nhị Hỉ nghi hoặc gãi gãi đầu: “Không có gì!”
Tạ Xuân Hồng làm vẻ mặt tiếc nuối: “Thật là, còn tưởng rằng anh Lưu cầm thú như vậy, xem ra còn nhiều cái thú vị bất ngờ đấy chứ!”
Cố Mạch mỉm cười: “Vẫn còn trẻ con lắm, tuổi trẻ không hiểu chuyện.”
Nhị Hỉ tức giận chỉ vào Cố Mạch: “Cậu mới là trẻ con, mình đây kết hôn còn lâu hơn cậu đấy!”
Phương Tình gật đầu tán thành: “Đúng vậy, cậu sớm nhưng mà sớm thất thân!”
Cố Mạch quay sang Phương Tình: “Đừng nghĩ đến chuyện chuyển đề tài, tới phiên cậu!”
Phương Tình không ngốc như Nhị Hỉ, tuy rằng đã làm bạn với nhau nhiều năm như vậy, có thói quen trêu đùa bỡn cợt với nhau, nhưng chuyện riêng tư vẫn là chuyện rất ngại để nói.
“Này thật không công bằng!”
Phương Tình đảo mắt, sau đó tức giận hất cằm nhìn Xuân Hồng: “Xuân Hồng bây giờ không có cuộc sống vợ chồng, không phải là khỏi kể cho chúng ta nghe sao?”
Tạ Xuân Hồng hơi mất tự nhiên nghoảnh mặt sang một bên, động tác nhỏ ấy bị Cố Mạch nhìn thấy ngay.
Cố Mạch cười: “Xuân Hồng, khai thật mau, con người ôn hòa ấy đã trở lại?”
Phương Tình kinh ngạc, không thể tin nhìn các bạn: “Có chuyện gì mình không biết sao? Xuân Hồng, cậu cùng với anh họ mình…”
“Có gì ghê gớm đâu!” Tạ Xuân Hồng mất kiên nhẫn khoát tay. “Trai chưa vợ, gái chưa chồng, thuận theo nhu cầu thôi!”
Nhị Hỉ rốt cục cũng thông minh ra: “Nói như vậy, cậu cùng với anh ấy đã phá thành!”
Cố Mạch vỗ vỗ đầu cô khen ngợi: “Không sai, Nhỉ Hỉ rốt cuộc cậu không hề ngốc!”
Nhị Hỉ khoa tay múa chân, tràn trề hứng trí hỏi: “Dịch Boss cường tráng như vậy, oa oa oa, khẳng định là rất không bình thường!”
Càng nói ánh mắt càng phát sáng, Nhị Hỉ đặt hai tay lên đôi má đang tỏa sáng: “Thế nào thế nào? Có phải rất cuồng nhiệt hat không? Đại Boss dáng người hớp hồn như vậy, đúng tiêu chuẩn tổng công đại nhân!”
Tạ Xuân Hồng khinh thường nhìn vẻ mặt bỉ ổi hạ lưu của cô, tức giận nói: “Kỹ thuật ở trên không biết so sánh cùng ai nên không rõ lắm, nhưng rất hài lòng về phương diện phần cứng, thể lực thì tuyệt đối hơn người!”
Cố Mạch hài lòng gật đầu, tốt bụng thay đổi mục tiêu.
“Hai người thông đồng với nhau khi nào?”
Tạ Xuân Hồng trừng mắt nhìn Phương Tình: “ Làm sao vậy? Sợ mình là bôi nhọ anh họ cậu à? Quả nhiên vẫn là anh họ vẫn quan trọng hơn!”
Phương Tình lạnh lùng hừ một tiếng: “Mình không phải là đang lo lắng cho cậu sao, cậu còn không biết à?”
Tạ Xuân Hồng cứng người, thở dài nói: “Tiểu Tình, mình không phải là trẻ con!”
“Nhưng mà…” Phương Tình do dự một chút, rồi vẫn quyết định nói ra: “Xuân Hồng, mình mặc kệ cậu nghĩ như thế nào, nhưng nếu Dịch Hồi đã quyết tâm muốn cái gì, nếu chưa đạt được thì tuyệt đối không bao giờ bỏ cuộc.”
Tạ Xuân Hồng đỡ trán thở dài: “Mình biết, nhưng có rất nhiều chuyện không còn cách nào khác!”
“Được rồi!” Phương Tình tựa vào sô pha, nhẹ nhàng thở ra nói: “Tùy ý hai người, nếu cậu làm chị dâu mình, mình thật là rất thích … Cùng lắm …”
Sờ sờ cằm, Phương Tình nhìn cô một lượt từ trên xuống: “Quả nhiên, cậu đúng là mạnh mẽ, Dịch Hồ khó xiêu lòng như vậy mà cũng bị cậu bắt được, chậc chậc, quả nhiên cơ thể bé nhỏ rất dễ dàng cho việc bồng bế!”
Tạ Xuân Hồng ném chiếc gối tựa lưng qua: “Trước tiên là nói về cậu đi! Đừng có ở đây mà khai chiến!”
Phương Tình ấp úng, không tình nguyện lặng thinh cả nửa ngày mới nói: “Có một lần trong washroom (phòng rửa tay) trên máy bay … ui ui, nhìn mình cái gì chứ? Mình là bị ép buộc! Đừng dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn mình như vậy!”
Phương Tình trong nháy mắt nổi nóng, chỉ biết rất không thể nói ra được nữa!”
Cố Mạch giả vờ ho một tiếng: “Quan hệ, trên cao …. Rất kích thích!”
Nhị Hỉ nằm trên sô pha kêu hừ hừ.
“Lục mặt đen thật sự là giấu nghề rất kỹ, quả nhiên thuộc loại trong nóng ngoài lạnh.”
Phương Tình khoát tay: “Được rồi, đó là tất cả!”
Cố Mạch tiếc nuối thở dài: “Sao lại chỉ có vậy? Mình còn tưởng các cậu sẽ nói một chút về hóa thân vào nhân vật nào đó, ngọn nến roi da gì đó…”
Ba người lập tức đồng loạt ngồi thẳng lên nhìn cô, tất cả mấy đôi mắt đều toát lên vẻ kinh hãi.
“Cố Tiểu Mạch…” Nhị Hị nuốt nước miếng, “Khẩu vị của cậu thật là nặng!”
Tạ Xuân Hồng ỉu xìu nói: “Thật là không nghĩ tới, anh Tiểu Hạ chính là trong nóng ngoài lạnh, hình tượng dịu dàng như công tử Như Ngọc…. quả nhiên thật sự là khẩu vị nặng!”
Phương Tình nghẹn họng nhìn trân trối rồi lẩm bẩm nói: “Mình biết anh ấy nhiều năm như vậy, cuối cùng mới biết anh ấy trong nóng ngoài lạnh ….”
Cố Mạch đứng lên, nhún vai: “Mình đi lấy hoa quả cho các cậu!”
Nhân cơ hội đó trốn luôn, dù sao cô cái gì cũng khai hết rồi, chuyện này đều là do các cậu ấy tự bồi bổ não bộ của chính mình, không thích trách cô được.
Tạ Xuân Hồng là người cuối cùng cô đi ngang qua, trước khi rời đi Cố Mạch vẫn không nhịn được nói
“Một số người không thể yêu được, vì trong trái tim không có người ấy. Những người đã từng yêu nhau, nhưng không được bao lâu, ruốt cuộc có phải là chưa tìm đúng người?”
Tạ Xuân Hồng không nói gì, im lặng chờ cô nói nốt
Cố Mạch cũng không hỏi tới cùng, dịu dàng mỉm cười: “Có vài người phải nhìn thử xem mới biết yêu được hay không, Xuân Hồng, nếu tương lai của anh ta không có cậu, thì đây là thời điểm để anh ta lùi về quá khứ, không cần bởi vì đã từng lưu luyến, mà không để mắt đến hiện tại, đừng nên chờ đợi một người không nên chờ, cũng đừng tự tổn thương trái tim mình, Dịch Hồi không phải xấu, anh ấy không phải là không xứng đáng với cậu!”
Tạ Xuân Hồng chấn động, lập tức đứng lên cười khổ: “Tiểu Mạch, chuyện tình cảm nếu có thể tự tiện trao đi hay lấy lại, mình làm gì phải vất vả như vậy?”
Cố Mạch bình thản nhìn cô, ánh mắt có chút ẩn hiện sự bất đắc dĩ.
“Chuyện này phải thử xem mới biết được a.”
Tạ Xuân Hồng và Dịch Hồi giống như đang lâm vào một vòng lẩn quẩn, không có lối thoát.
Xuân Hồng không hề nói ra những lời gây tổn thương nữa, ngầm đồng ý cho Dịch Hồi bá đạo lấn lướt mạnh mẽ, tuy rằng cô cũng có lúc nóng lúc lạnh, nhưng điều đó lại làm cho Dịch Hồi cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Dịch Hồi thường xuyên hận một nỗi là mỗi ngày đi tới đi lui rất bất tiện, nên không dưới một lần yêu cầu Xuân Hồng chuyển về ở cùng anh, Xuân Hồng vẫn không đồng ý. Dịch Hồi ở lại qua đêm cùng cô là một chuyện, nhưng chuyển qua sống cùng anh lại là một chuyện khác. Hơn nữa, hiện tại cô có thể thử bắt đầu, không hề e ngại mà hòa nhập từ từ vào cuộc sống của Dịch Hồi
Chớp mắt cũng gần hết năm, trong công ty công việc càng lúc càng nhiều, Dịch Hồi cũng thường làm việc đến nửa đêm mới nghỉ.
Tạ Xuân Hồng một mặt bắt đầu thu xếp tình hình tài chính, vừa lên kế hoạch về thăm gia đình.
Hôm nay Dịch Hồi xong việc về sớm, dẫn Xuân Hồng đến một nhà hàng riêng tư đến thưởng thức món ngon, trong lúc ăn Dịch Hồi lơ đãng nhắc tới.
“Có kế hoạch gì cho kỳ nghỉ không?”
Tạ Xuân Hồng đang ăn quên trời quên đất, thuận miệng trả lời: “Về đón năm mới với gia đình!”
Dịch Hồi sửng sốt, anh vốn chuẩn bị đề nghị đem cô về nhà họ Dịch gặp người nhà, cũng là để cho mẹ anh suốt ngày lải nhải, lại quên đi rằng Xuân Hồng cũng có nhà để về thăm, tết đến, đương nhiên là phải ở cùng cha mẹ đón năm mới.
“Làm sao vậy?”
Dịch Hồi rầu rĩ lắc lắc đầu: “Vậy khi nào em đi? Khi nào thì trở lại?”
Tạ Xuân Hồng buông đũa, chăm chú nhìn anh vài giây: “Nói đi, anh muốn làm gì?”
Không thể nói chắc được rằng cô có thể để mẹ mình đơn độc lẻ loi ở nhà một mình hay không, đây vốn là thời điểm cả nhà đoàn viên trong tiết trời đầu năm lạnh lẽo, mà riêng việc gặp trưởng bối nhà anh thì chắc chắc cô sẽ không đáp ứng.
“Được rồi, chừng nào thì em đi, anh giúp em đăng ký vé máy bay.”
“Không cần.” Xuân Hồng nhìn anh mất hứng đứng lên, vội vàng giải thích, “Nhà của em thật sự rất xa xôi, căn bản là không có sân bay.”
Dịch Hồi miễn cưỡng nói: “Để anh đưa em đi.”
Tạ Xuân Hồng gật gật đầu: “Được, đúng lúc em mang theo tương đối nhiều đồ, anh đưa em ra nhà ga thì rất thuận tiện.”
Dịch Hồi lắc lắc đầu: “Anh nói là, anh đưa em về nhà!”
Tạ Xuân Hồng cười cười vụng về nói: “ Không nhất định phải đưa về nhà….”
“Vì sao?” Dịch Hồi nghi hoặc hỏi: “Anh lái xe đưa em về không phải là dễ dàng hơn sao?”
Tạ Xuân Hồng bất đắc dĩ nhìn anh: “Bởi vì … Em đã đặt vé tàu rồi!”
Dịch Hồi tức giận nói: “Em làm cái gì có nói với anh không? Nếu anh không hỏi em, có phải em đi về nhà rồi cũng không báo với anh không?”
Tạ Xuân Hồng đuối lý, yếu ớt giải thích: “Không phải, trước khi em nhất định sẽ nói với anh.”
Vừa nghe những lời này Dịch Hồi lại càng thêm tức giận, âm thanh không tự chủ được bất giác cao lên mấy phần: “Trước khi đi?”
Tạ Xuân Hồng cười cười lấy lòng: “Đương nhiên trước khi đi sẽ nói với anh.”
Dịch Hồi lạnh lùng nhìn cô: “Mặc kệ, anh đưa em về nhà, vé tàu vứt đi!”
Tạ Xuân Hồng trong lòng có chút không kiên nhẫn, cô đứng lên vẻ mặt dần dần hiện ra vẻ xa cách, dửng dưng lau miệng, sau đó liếc mắt nhìn anh dò xét.
“Trong cuộc sống của em, vốn là làm chuyện gì cũng không cần ai cho phép, em không có thói quen để người khác chăm lo mọi việc từ đầu đến chân.”
Dịch Hồi nhìn sắc mặt không tốt của cô, không khỏi cảm thấy ảo não cảm thấy mất mặt.
Tạ Xuân Hồng nhìn anh nửa ngày không nói câu nào, cũng không muốn không khí trở nên nặng nề, vì thế chậm chậm nói: “Cùng lắm sau này em sẽ hết sức cố gắng thích ứng …”
Ánh mắt Dịch Hồi bỗng nhiên sáng ngời, lại nghe Tạ Xuân Hồng tiếp tục nói: “Cho nên lần này một mình em ngồi tàu về nhà là được rồi.”
Dịch Hồi không cam tâm, nhưng phải miễn cường đồng ý với cô.
Đồng ý thì đồng ý, Dịch Hồi không thể thuận lợi đem cô về nhà gặp người thân, lại cũng không thể đi theo cô về gặp ba mẹ vợ tương lai, trong lòng hiện tại có chút buồn bực.
Anh từ khi nào đã hao tâm tổn trí đi lấy lòng phụ nữ? Quả thực là đã hạ mình xuống thấp nhất, càng tức giận hơn vì vốn những điều đó cũng không làm người kia đánh giá cao.
Cho nên mấy ngày này, mặt anh vẫn thối ra, đối với bất cứ điều gì đều bày ra bộ dáng rất không kiên nhẫn.
Tạ Xuân Hồng nhìn thấy, cũng không thèm an ủi, chỉ lặng lẽ thu thập quà cáp.
Sáng sớm hôm đó, Dịch Hồi ép Xuân Hồng dậy thật sớm, từ từ quấn quit lấy cô, trong lòng chất đầy không khí chia xa, xuống tay rất không dịu dàng, tấn công cơ thể mẫn cảm của cô liên tiếp, đến cuối cùng Xuân Hồng thật sự chịu không nổi nữa, nức nở gắt gao ôm lấy cổ anh ghé miệng vào tai cầu xin anh tha mạng, cổ họng dịu dàng không ngừng gọi “anh, anh….”
Thiếu chút nữa là trễ tàu, trên đường ra Tạ Xuân Hồng nghiêm mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao trừng trừng người đàn ông đang nhàn nhã lái xe, nhìn vẻ mặt anh thỏa mãn cô hận nghiến răng nghiến lợi.
“Em lặp lại lần nữa, nếu em không kịp chuyến tàu, anh chết với em!”
Dịch Hồi biết sáng nay mình có hơi quá đáng, không dám trêu chọc cô, giẫm nhanh chân ga vội vàng phóng đi.
Thời điểm mọi người về nhà ăn tết, nhà ga chật ních, khắp nơi đều là người, toàn bộ không khí đợi tàu khẩn trương, tiếng người ồn ào, thật sự khiến cho lòng người sinh ra buồn phiền.
Dịch Hồi cau mày nghiêm mặt chen vào đám đông, thật vất vẻ mới tìm được hai vị trí để ngồi xuống, cất tiếng oán hận: “Để anh đưa em về có gì không tốt, sao phải hành xác như thế này?”
Tạ Xuân Hồng cũng bực bội, mỗi lần về nhà khổ nhất đúng là ngồi tàu.
“Em rất thích không khí náo nhiệt ở nhà ga!”
Dịch Hồi cười mỉa mai: “Như thế, anh so ra kém hơn em rất nhiều!”
Tạ Xuân Hồng căm phẫn, trừng mắt nhìn anh nửa ngày không nói, đột nhiên trong mắt ánh lên tia nhìn quỷ quái, thản nhiên cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook