Gặp Lại Sau Ly Hôn
-
Chương 79
Khương Thành đã nhận ra mọi chuyện không đơn giản như vậy, bởi khi cô giáo mang Bánh Đậu ra, anh tiếc nuối nói: "Thực ra, cho trẻ học cùng lớp với nhiều bạn ở trường thì tốt hơn. Trẻ con nên học hỏi không chỉ là kiến thức mà còn để đối xử với mọi người. Tất nhiên, đó chỉ là ý kiến cá nhân của tôi. "
Bánh Đậu là cháu trai vàng của Cố gia, nếu nữ giáo viên này không phải thực sự thích Bánh Đậu, hơn nữa nếu Bánh Đậu không thực sự thông minh và nhạy bén, cô sẽ không dám nói ra điều này.
Nhưng đây là cháu của Cố gia, nhà giàu quá sâu, ai biết làm sao.
Nữ giáo viên buồn bã nói lời từ biệt Bánh Đậu, Khương Thành không khỏi hỏi: "Xin lỗi, cô giá là có ý gì?"
Nữ giáo viên kinh ngạc nói: "Cố phu nhân vừa mới thông báo cho trường học, Cố thiếu gia hiện tại sẽ không đến nhà trẻ."
Khương Thành sửng sốt, nữ giáo viên không muốn gây thêm phiền phức nên vội vàng giải thích vài câu rồi rời đi.
Bánh Đậu ngơ ngác đi theo Khương Thành xuống xe, trong lòng vẫn còn tưởng rằng giống như lần trước, bà ngoại nhớ cậu nên đưa về nhà sớm, dù cậu thật muốn ở lại trường học.
Bánh Đậu không nói ra suy nghĩ của mình, mẹ đã nói rồi, sau này chỉ có thể nói sự thật với ba, không ai khác được.
Bánh Đậu ghi nh và ngoan ngoãn làm theo.
Tất cả mảnh sành sứ vỡ trong phòng làm việc đều đã được dọn sạch sẽ, Hà Uyển đã nguôi ngoai cơn tức giận và lên phòng khách ở lầu một.
Khi Bánh Đậu quay lại, bà không hề di chuyển, vẫn ngồi trên ghế sofa một cách điềm tĩnh.
Sau khi Bánh Đậu bước vào, Hà Uyển quay lại nhìn cậu với ánh mắt lẫn lộn.
Bánh Đậu chớp mắt, như thể khó hiểu.
Hà Uyển rốt cục thở dài nói: "Đến đây với bà nội, để bà nhìn kỹ một chút."
Bánh Đậu ngoan ngoãn đi tới, Hà Uyển ôm cậu vào lòng, nhìn kỹ lông mày của cậu, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Vẻ ngoài của đứa trẻ vẫn giống Cố Thừa Minh hơn, không có nhiều điểm giống với Thẩm Diễm.
Hà Uyển mím chặt môi, vô tình ấn mạnh tay vào, cánh tay đang ôm Bánh Đậu bị đau, thấp giọng kêu một tiếng, Hà Uyển định thần lại, vội vàng nhẹ giọng xin lỗi đứa nhỏ.
Bánh Đậu yếu ớt nói: "Không, không sao đâu."
Hà Uyển cố nặn ra một nụ cười nói: "Con muốn ăn gì? Để dì Lưu Vân đưa con đi ăn. Bà nội có chút mệt muốn lên lầu nghỉ ngơi."
Bánh Đậu cảm thấy bà vẫn rất tốt với cậu nên nói: "Bà ơi, bà bị bệnh à? Uống thuốc đi."
Hà Uyển khẽ thở dài, sờ lên đầu tóc cậu, nhẹ nói: "Ừ, bà ốm rồi, già rồi, còn chưa làm được gì."
Bà xoay người rời đi, bóng lưng uyển chuyển điềm tĩnh lúc này trông rất cô đơn, đương nhiên Bánh Đậu không nghĩ ra điều này, cậu chỉ nghĩ bà nội có chút kỳ quái.
Khi Cố Thừa Minh đi đón Bánh Đậu, biết được đứa bé buổi trưa được đón trước khi tan học, cũng đã nộp đơn xin nghỉ học rồi, Cố Thừa Minh rất kinh ngạc, sau đó nghĩ lại liền biết chuyện gì đang xảy ra.
Thẩm Diễm gọi điện thoại thúc giục, Cố Thừa Minh cũng không có nói cho cô biết, chỉ nói: "Đêm nay ở nhà có chuyện không tới được, em ăn cơm trước đi."
Thẩm Diễm giọng nói rất mất hứng: "Vậy, anh có thể đến muộn, cơm tối em đã chuẩn bị xong rồi..."
Vẻ mặt Cố Thừa Minh không thay đổi nhiều, nhưng giọng nói nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nói: "Đêm nay không được, buổi tối em đừng ngủ trên sô pha, cẩn thận kẻo bị cảm."
Thẩm Diễm lầm bầm một tiếng "Ờ"
Cố Thừa Minh mím môi, cảm thấy có chút áy náy, thở dài: "Thẩm Diễm, sự tình có chút đặc biệt, sau này anh sẽ giải thích cho em. Ngoan đi."
Một chữ "ngoan" khiến Thẩm Diễm giải trừ đầu hàng, cô ngoan ngoãn nói: "Em hiểu rồi, anh cứ làm đi, sẽ không gây phiền phức gì cho anh đâu, tạm biệt."
Xong việc, cô cúp máy.
Cố Thừa Minh mím môi cười một tiếng, nhớ tới cái gì đó, vẻ mặt lạnh lùng, lên xe ý bảo lão Trương về nhà.
Về nhà sao? Ngoại trừ việc Cố phu nhân đích thân gọi điện cho ông chủ và Cố Hiểu Vi về nhà, ông chủ hình như đã lâu không về nhà ăn tối?
Cố Thừa Minh sắc mặt bình tĩnh một chút, về đến nhà, trong nhà chỉ có Hà Uyển, không thấy Bánh Đậu.
Sau khi Cố Thừa Minh vào cửa, Hà Uyển cũng không ngẩng đầu nhìn anh, chỉ nhàn nhạt nói: "Con về sớm như vậy? Tối nay có định ăn cơm nhà không?"
Cố Thừa Minh hỏi: " Bánh Đậu đâu?"
"Trong phòng đồ chơi, đang ở cùng dì Lưu."
Cố Thừa Minh đè nén bất mãn trong lòng nói: "Sao mẹ lại xin cho Bánh Đậu nghỉ học?"
Hà Uyển cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt khó nhìn ra được cảm xúc, Hà Uyển nhẹ nhàng lật một trang sách nói: "Ở nhà trẻ lộn xộn quá. Mẹ sẽ tìm cho thằng bé giáo viên tư nhân."
Cố Thừa Minh nhìn bà chằm chằm, Hà Uyển thản nhiên nhìn anh.
Cố Thừa Minh đột nhiên giễu cợt nói: "Mẹ là muốn quản thúc thằng bé sao?"
Hà Uyển có vẻ rất ngạc nhiên nói: "Quản thúc? Thừa Minh, sao con lại nói như vậy? Bánh Đậu là cháu của mẹ, mẹ thương cho nó học hành vất vả, sau này học ở nhà sẽ thuận lợi hơn."
Cố Thừa Minh thờ ơ nói: "Con không đồng ý, ngày mai con sẽ đưa nó trở lại trường học."
Hà Uyển cuối cùng cũng xé bỏ lớp mặt nạ bình tĩnh, đứng dậy, chế nhạo nói: "Anh không đồng ý? Anh hỏi tôi xem khi anh làm những chuyện đó tôi đồng ý hay không?"
Cố Thừa Minh nói: "Con không có ý đó. Bánh Đậu còn quá nhỏ, nó nên đến trường học cùng bạn bè."
Hà Uyển lại ngồi xuống, lãnh đạm nói: "Mẹ sẽ không cho nó đi học."
"Con là cha của nó."
Hà Uyển cười nói: "Tôi cũng là mẹ của anh, anh cũng là do tôi nuôi nấng!"
Cố Thừa Minh lúc này mới phát hiện mọi chuyện dường như nghiêm trọng hơn một chút so với tưởng tượng của anh.
Hà Uyển quay lại nhìn anh, nhẹ nói: "Thừa Minh, mẹ luôn tự hào vì có một người con trai như con, nhưng thật sự không ngờ con lại làm mẹ đau lòng thế này. Mẹ đã nói rồi, mẹ không cho phéo cô ta bước vào Cố gia. Có lẽ là mẹ quá nuông chiều con và quá tin tưởng con rồi, con trai của mẹ, khi con làm chuyện này, con đã nghĩ đến tâm trạng của mẹ chua?"
Cố Thừa Minh còn chưa nói chuyện, Hà Uyển đã đứng dậy đi tới chỗ anh, nhỏ giọng nói: "Lúc con mang Bánh Đậu về, mẹ không nghĩ tới hỏi mẹ nó là ai, mẹ già rồi, chỉ muốn bình an hưởng phước cùng con cháu. Thật không ngờ, chuyện này lại làm mẹ đau lòng thế này."
Cố Thừa Minh không nói được gì vì nhận thức của anh và Hà Uyển quá khác nhau, hai người không thể giao tiếp được.
Hà Uyển nắm chặt tay, hít sâu một hơi, nói: "Ba tháng trước, con đi công tác ở Nam Hải, gặp lại Thẩm Diễm và Bánh Đậu. Giờ mẹ mới hiểu ra, tại sao co cự tuyệt chuyện đính hôn với Tĩnh Toàn như vậy, vì sao trong lúc đó con lại xúc động như vậy, thì ra là vì nữ nhân này đã trở lại."
"Mẹ đã quá xem thường cô ta. Cô ta giấu diếm sinh con. Bây giờ làm đảo lộn cả Cố gia đến thế này."
Hà Uyển ngẩng đầu nhìn Cố Thừa Minh nói: "Con trai, để cha mẹ an hưởng tuổi già an nhàn, được không?"
Cố Thừa Minh vẫn không lên tiếng, trong đôi mắt đen láy không một tia cảm xúc, vẻ mặt Hà Uyển dần trở nên lạnh lùng, bình tĩnh nói: "Mẹ không quan tâm bây giờ giữa con và Thẩm Diễm đang xảy ra chuyện gì, cô ta không bao giờ được gặp Bánh Đậu nữa, nếu muốn mang Bánh Đậu đi, hãy đợi cho đến khi mẹ chết, hoặc là giết mẹ ngay bây giờ"
Hà Uyển thở hổn hển, vẻ mặt đầy tức giận.
"Mẹ đã nghiêm trọng hóa vấn đề rồi, Thẩm Diễm không muốn đem Bánh Đậu đi."
Hà Uyển nghiêm nghị nói: "Không nghĩ tới? Không nghĩ tới tại sao lại lén lút trở về thành phố Bình Giang. Cô ta bỏ đi mấy năm rồi, sao có thể đột nhiên gặp con trong chuyến công tác về phía Nam? Con dám nói đó không phải là kế hoạch của cô ta? Cố Thừa Minh, con đã bị người phụ nữ này lừa một lần rồi, con còn muốn bị cô ấy lừa lần nữa?"
Hà Uyển câu cuối cùng suýt nữa bị hét lên, hiển nhiên là rất tức giận.
Cố Thừa Minh trầm giọng nói: "Sáu năm trước, Thẩm Diễm ở nhà là cuộc sống như thế nào, con nghĩ mẹ nên hiểu rõ hơn con. Những gì Cố Hiểu Vi làm khi cô ấy sảy thai là có cố ý hay không? Thẩm Diễm và tôi đã mất đứa con đầu lòng. Trong thời gian đó, có chuyện xảy ra trong công ty, con tập trung vào công ty đến mức không có thời gian để tâm đến chuyện trong nhà. Mẹ, con không muốn truy cứu bất cứ điều gì với mẹ về quá khứ, nhưng Thẩm Diễm là mẹ của con trai con và là người con định sống chung trọn đời. Con nói điều này không phải để hỏi xin sự cho phép của mẹ, nhưng là để báo cho mẹ, con sẽ không lấy Bạch Tĩnh Toàn. "
Hà Uyển sắc mặt tái nhợt, mở to hai mắt, đột nhiên thở dốc, lông mày nhíu lại mãnh liệt, hai tay nắm chặt y phục trên ngực, cả người run lên.
Vẻ mặt Cố Thừa Minh thay đổi, anh lập tức tiến lên đỡ bà.
"Đừng động vào tôi!" Hà Uyển nói, "Anh rõ ràng không nhận tôi là mẹ khi nói những câu như vậy, còn đi lo cho tôi làm gì..."
Khuôn mặt của bà rất xấu.
"Mẹ ngồi xuống trước đi." Cố Thừa Minh nói xong đỡ bà ngồi xuống sô pha, Hà Uyển nhíu mày, sắc mặt tái nhợt.
"Bánh Đậu ở trên lầu, con có thể đi xem, không muốn cũng được. Có điều, mẹ vẫn nói như vậy, nếu con muốn đem Bánh Đậu rời đi, vậy thì hãy đợi đến khi mẹ chết."
Cố Thừa Minh sửng sốt không nói ra được lời, anh nghĩ xem Hà Uyển sẽ phản ứng thế nào khi biết Thẩm Diễm chính là mẹ đẻ của Bánh Đậu, nhưng anh chưa bao giờ thấy tình huống Hà Uyển lại bị Bánh Đậu ám ảnh đến vậy.
Cố Thừa Minh nhất thời không có biện pháp đối phó, nhưng không có nghĩa là anh sẽ nhân nhượng.
Hà Uyển ngẩng đầu nhìn anh, mệt mỏi nói: "Vì anh sẵn sàng nhảy vào bẫy của người phụ nữ đó, nên chuyện kết hôn với Bạch Tĩnh Toàn, do anh quyết định."
Cố Thừa Minh hơi kinh ngạc, Hà Uyển lại cười mỉa mai, "Người phụ nữ đó hồi trước có thể mê hoặc anh đến mức vứt bỏ Tĩnh Toàn, bây giờ lại làm như vậy, tôi nghĩ chắc anh đã bị cô ta lừa rồi. Tôi không quản chuyện của anh nữa. Có điều, chỉ cần tôi còn ở đây, Thẩm Diễm sẽ không bao giờ vào được cửa Cố gia, Bánh Đậu cũng sẽ luôn do họ Cố chăm sóc."
Cố Thừa Minh bình tĩnh nói: "Mẹ không được khỏe, tâm trạng bây giờ cũng không ổn định. Hiện tại chúng ta sẽ không nói chuyện này nữa, mẹ nên nghỉ ngơi trước."
Nói xong liền đi gọi bác sĩ gia đình, Hà Uyển ngồi trên sô pha nhìn bóng lưng cao lớn của con trai, đột nhiên có chút sững sờ, không phải bây giờ cuộc sống rất tốt sao, người phụ nữ đó sao lại trở về?
Cố Thừa Minh nghe điện thoại xong liền dìu Hà Uyển lên lầu.
Hà Uyển tỏ vẻ thờ ơ, không đẩy anh ra, để anh dìu lên lầu.
Hà Uyển sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, Cố Thừa Minh dùng chăn bông đắp cho bà, Hà Uyể quay lưng về phía anh.
Cố Thừa Minh đợi ở cửa phòng một hồi, bác sĩ đi tới, cùng nhau đi vào, xác định huyết áp cao do xúc động, tâm tình Hà Uyển những năm này không được tốt lắm.
Hứa bác sĩ đã dặn dò kỹ, cũng nói không nên dùng thuốc tim quá nhiều, nên đến bệnh viện khám định kỳ để bệnh thuyên giảm.
Sau đó Cố Thừa Minh mới biết Hà Uyển uống thuốc, không biết thân thể mẹ mình đã đến mức cần thuốc chữa bệnh tim.
Cố Thừa Minh cảm thấy hỗn độn một hồi, sau khi tiễn bác sĩ ra ngoài, Cố Thừa Minh do dự trở về phòng của Hà Uyển.
Hà Uyển nằm trên giường quay lưng về phía anh, lạnh lùng nói: "Tôi không khỏe, muốn mẹ anh sống thêm mấy năm thì đừng nói chuyện với tôi nữa."
Cố Thừa Minh mím môi: "Khi nào thì bắt đầu uống thuốc tim?"
Hà Uyển mở mắt ra, sững sờ một lúc mới nhận ra anh đang nói đến thuốc chữa bệnh tim.
Hà Uyển nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Không lâu trước đây."
Cố Thừa Minh nắm chặt tay, thuốc là do bác sĩ Hứa kê, vừa rồi anh đã hỏi cặn kẽ rồi, bệnh của Hà Uyển đã bắt đầu từ hai năm trước, lúc đầu uống thuốc cũng không đến nỗi. Một năm trở lại đây, triệu chứng đau thắt ngực, khó thở ngày càng nhiều, bà ngoan cố không chịu khám chi tiết, chỉ nhờ bác sĩ khám đơn giản và khẳng định không có vấn đề gì lớn.
Sau khi nghe bác sĩ Hứa nói lời này, Cố Thừa Minh trong lòng cảm thấy kỳ quái.
Cố Thừa Minh đứng trước giường nói: "Ngày mai đi bệnh viện kiểm tra. Bác sỹ Hứa cũng nói không có chuyện gì lớn, nhưng có lẽ cần phải nhờ bác sĩ chẩn đoán và kê đơn thuốc phù hợp."
Hà Uyển đột nhiên ngồi dậy, tức giận nhìn chằm chằm vào anh, Cố Thừa Minh nhíu mày, chỉ là cố gắng thuyết phục bà đừng xúc động.
Hà Uyển lạnh lùng nói: "Anh chỉ muốn tôi chết? Khi tôi chết, anh có thể đưa Thẩm Diễm vào nhà đúng không?"
Cố Thừa Minh sắc mặt cũng rất không tốt, kiên nhẫn nói: "Ý của con không phải như vậy."
"Nghĩa là sao?!" Hà Uyển sắc mặt nói: "Hay là anh quan tâm đến tôi?"
Hà Uyển cười mỉa mai nói: "Từ nhỏ con chưa từng hôn mẹ, sau đó con đi du học, mười ngày nửa tháng cũng không điện thoại cho mẹ. Hầu như lần nào cũng chỉ nghe qua ca của con. Trong phòng làm việc, mẹ nghe thấy ch con hai người nói chuyện, mẹ rất muốn lắng nghe giọng nói của con và hỏi xem con đang ở nước ngoài có tốt không. "
Cố Thừa Minh hơi sững người.
"Lúc đó mẹ đang nghĩ, con trai mẹ tốt như vậy, tính tình lạnh lùng cũng không sao, không chỉ lạnh nhạt với mẹ mà còn không thiết tha với em gái. Mẹe tự an ủi mình sau này con trở về Trung Quốc sẽ chọn cho con một người vợ tốt nhất. Mẹ rất thích Tĩnh Toàn, mong con có thể kết hôn, nhưng rồi con lại lặng lẽ lấy một người phụ nữ không biết từ đâu ra, Thừa Minh, con biết lúc đó mẹ cảm thấy thế nào? "
Vẻ mặt của Hà Uyển không buồn cũng không vui.
Cố Thừa Minh không nói chuyện, Hà Uyển nói tiếp: "Mẹ chỉ nghĩ, đây là đứa con ngoan mẹ đã nuôi nấng. Con ngoan đến mức không cần mẹ nữa. Đúng vậy, con nói Thẩm Diễm kia sống ở Cố gia không tốt, vì mẹ không thích cô ta. Cố Hiểu Vi cũng không thích cô ta. Con nói xem, mẹ làm sao chấp nhận người phụ nữ kia làm con dâu của Cố gia."
Hà Uyển khóe miệng khẽ nhếch lên cười, "Vậy thì hiện thực cũng giáng cho chúng ta một cái tát trời giáng. Người vợ ngây thơ không chút do dự của anh lại chủ động ly hôn. Đây chỉ đơn giản là trò đùa lớn. Khi chúng ta đề cập đến số tiền cấp dưỡng sau này, dù con có muốn tin hay không thì sự thật vẫn ở đó, cô ta là một người phụ nữ tâm tư đen tối hơn ai hết. Cô ta tới gần con chỉ vì tiền của Cố gia."
Hà Uyển thở hổn hển, "Con bị cô ta lừa cả một năm trời, thật xấu hổ khi cả Cố Gia của chúng ta đều bị cô ta chơi đùa trong lòng bàn tay. Cố Thừa Minh, con bây giờ nói muốn sống cả đời với cô ta, nói Bánh Đậu là con của cô ta. Làm thế nào m có thể chấp nhận nó?! "
"Thừa Minh, con luôn là hậu duệ ưu tú nhất của Cố gia chúng ta, là đứa con trai đáng tự hào nhất của mẹ. Co muốn tái hôn với Thẩm Diễm, không thành vấn đề, mẹ sẽ không ngăn cản co, chỉ cần cô ta đừng xuất hiện trước mặt mẹ là được, cũng đừng chạm vào Bánh Đậu. Mẹ sẽ không quan tâm đến việc của con. Mẹ mệt rồi, con đi ra ngoài đi, đừng gọi mẹ ăn tối, mẹ không có cảm giác ngon miệng. "
Hà Uyển lại nằm xuống, im lặng.
Cố Thừa Minh sững sờ đứng ở trong phòng một hồi mới xoay người rời đi.
Vừa đi, Hà Uyển liền mở mắt ra, bà nằm nghiêng trên giường, âm thầm thở dài.
Cố Thừa Minh cau mày đi xuống lầu, vừa lúc Cố Tân Quốc từ phòng làm việc đi ra, liền hỏi: "Mẹ của con đâu? Hai người tranh luận cái gì?"
Cố Thừa Minh không nói chuyện, Cố Tân Quốc nói: "Bà ấy đang nghỉ ngơi sao?"
Cố Thừa Minh do dự vài giây, gật đầu nói: "Mẹ không khỏe, vừa kiểm tra kỹ bệnh tim"
Cố Tân Quốc kinh ngạc: "Bệnh tim? Mẹ anh đau tim?"
Cố Thừa Minh trong lòng nhất thời có cảm xúc kỳ quái, Cố Tân Quốc sắc mặt trở nên ngưng trọng: "Con nói mẹ con bị đau tim? Chuyện xảy ra khi nào?"
Cố Thừa Minh nhớ tới những gì Hà Uyển vừa nói trong phòng, hiện tại anh không thể phản bác lại, trong gia đình này, bà bị ốm mà không ai biết.
Giọng Cố Thừa Minh chùng xuống, "Con cũng vừa mới phát hiện ra. Vừa rồi con gọi bác sĩ Hứa đến mới được nghe chuyện này."
Cố Tân Quốc sắc mặt đại biến: "Vớ vẩn! Con là người lớn như vậy mà còn cãi lời mẹ! Con còn trẻ khỏe, mẹ con đã ngoài năm mươi rồi."
Cố Thừa Minh ngẩn người, Cố Tân Quốc vội vàng lên phòng xem vợ.
Cố Thừa Minh mệt mỏi xoa xoa thái dương, đi tới phòng đồ chơi nhìn Bánh Đậu, tên nhóc kia rất vui vẻ khi nhìn thấy anh, lại huyên thuyên về "kế hoạch" ngày mai, Cố Thừa Minh chỉ sờ sờ đầu không nói..
Trong bữa tối, Hà Uyển không xuống ăn cơm, Cố Hiểu Vi hỏi: "Mẹ đâu? Mẹ không xuống ăn cơm sao?"
Cố Tân Quốc xấu mặt nói: "Mẹ con không khỏe, vào phòng nghỉ ngơi rồi."
"Vậy con lên xem sao."
Cố Tân Quốc hừ một tiếng, Cố Thừa Minh từ đầu đến cuối đều không nói, sau bữa ăn lại đi ra ngoài, không mang theo Bánh Đậu
Cố Thừa Minh lái xe đến nhà Thẩm Diễm, vừa mở cửa đã nhìn thấy hộp mì gói trên bàn cà phê, sắc mặt Cố Thừa Minh đột nhiên chìm xuống.
Thẩm Diễm vội vàng ôm lấy cánh tay của anh, nhẹ giọng nói: "Không có gì, em cũng rất thích mì ăn liền."
"Như vậy rất không bổ dưỡng."
"Không sao, chỉ ăn hôm nay thôi."
Cố Thừa Minh gật đầu, Thẩm Diễm mang dép lê cùng áo khoácchạy sau. Cố Thừa Minh sắc mặt rất không tốt, hôm nay kế hoạch ban đầu đến đây ăn tối đột nhiên bị hủy bỏ, Thẩm Diễm cảm thấy đã xảy ra chuyện.
Thẩm Diễm đợi Cố Thừa Minh nói chuyện với cô, nhưng người đàn ông chỉ vòng tay qua eo cô, cúi đầu dò xét khuôn mặt cô, tìm môi cô, hôn cô như để an ủi.
Thẩm Diễm giật mình, ôm lấy cổ anh, hơi nhón chân lên hôn, hô hấp của Cố Thừa Minh càng lúc càng nặng nề, bàn tay ôm eo cô càng lúc càng mạnh.
Tâm trạng của anh dần dần không ổn định, nụ hôn càng ngày càng mãnh liệt, cho dù là trước đây hay bây giờ, Thẩm Diễm cũng chưa từng thấy qua mặt kích động của người đàn ông này. Cố Thừa Minh tính cách lạnh lùng, dù trong quá khứ đã từng là vợ chồng nhưng mối quan hệ của cả hai vẫn có khoảng cách.
Thẩm Diễm không khỏi mở mắt ra, nhìn thấy cảm xúc sâu kín của người đàn ông ẩn trong mắt mình, Thẩm Diễm biết có chuyện không hay, cô cũng không hỏi lại.
Thẩm Diễm nếm thử máu trong miệng, không khỏi thở dài một tiếng đau lòng, Cố Thừa Minh như mới định thần lại, vội vàng thả cô ra, liền nhìn thấy trên môi người phụ nữ có chút máu.
Thẩm Diễm "hừ" một tiếng, Cố Thừa Minh cúi người xuống, nhưng Thẩm Diễm lại giật mình, vì sợ anh lại cắn cô.
Cô đỏ mặt, có chút vui mừng có chút buồn bã, không biết Cố Thừa Minh đã xảy ra chuyện gì, anh có muốn nói cho cô biết hay không.
Cố Thừa Minh dường như thở dài một tiếng, ôm đầu cô, cúi đầu chạm nhẹ vào môi cô, Thẩm Diễm chỉ cảm thấy trên môi có thứ gì đó ấm áp liếm láp, vết máu cũng bị liếm mất.
Thẩm Diễm ngốc nghếch nhận ra đó là cái gì, mặt càng đỏ hơn, ngẩng đầu cũng không dám.
Cố Thừa Minh nhanh chóng rời đi, vẻ mặt thoải mái, nhưng trong mắt vẫn đầy cảm xúc.
Thẩm Diễm nghĩ tới đây, vào bếp pha một tách trà, trong ly nổi lên những chiếc lá xanh, Thẩm Diễm nói: "Trong nhà chỉ có thứ này... "
Cố Thừa Minh gật đầu nhấp một ngụm, Thẩm Diễm ngồi xuống bên cạnh, Cố Thừa Minh đỡ lấy cô, Thẩm Diễm ngoan ngoãn dựa vào trên vai hắn.
Bánh Đậu là cháu trai vàng của Cố gia, nếu nữ giáo viên này không phải thực sự thích Bánh Đậu, hơn nữa nếu Bánh Đậu không thực sự thông minh và nhạy bén, cô sẽ không dám nói ra điều này.
Nhưng đây là cháu của Cố gia, nhà giàu quá sâu, ai biết làm sao.
Nữ giáo viên buồn bã nói lời từ biệt Bánh Đậu, Khương Thành không khỏi hỏi: "Xin lỗi, cô giá là có ý gì?"
Nữ giáo viên kinh ngạc nói: "Cố phu nhân vừa mới thông báo cho trường học, Cố thiếu gia hiện tại sẽ không đến nhà trẻ."
Khương Thành sửng sốt, nữ giáo viên không muốn gây thêm phiền phức nên vội vàng giải thích vài câu rồi rời đi.
Bánh Đậu ngơ ngác đi theo Khương Thành xuống xe, trong lòng vẫn còn tưởng rằng giống như lần trước, bà ngoại nhớ cậu nên đưa về nhà sớm, dù cậu thật muốn ở lại trường học.
Bánh Đậu không nói ra suy nghĩ của mình, mẹ đã nói rồi, sau này chỉ có thể nói sự thật với ba, không ai khác được.
Bánh Đậu ghi nh và ngoan ngoãn làm theo.
Tất cả mảnh sành sứ vỡ trong phòng làm việc đều đã được dọn sạch sẽ, Hà Uyển đã nguôi ngoai cơn tức giận và lên phòng khách ở lầu một.
Khi Bánh Đậu quay lại, bà không hề di chuyển, vẫn ngồi trên ghế sofa một cách điềm tĩnh.
Sau khi Bánh Đậu bước vào, Hà Uyển quay lại nhìn cậu với ánh mắt lẫn lộn.
Bánh Đậu chớp mắt, như thể khó hiểu.
Hà Uyển rốt cục thở dài nói: "Đến đây với bà nội, để bà nhìn kỹ một chút."
Bánh Đậu ngoan ngoãn đi tới, Hà Uyển ôm cậu vào lòng, nhìn kỹ lông mày của cậu, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Vẻ ngoài của đứa trẻ vẫn giống Cố Thừa Minh hơn, không có nhiều điểm giống với Thẩm Diễm.
Hà Uyển mím chặt môi, vô tình ấn mạnh tay vào, cánh tay đang ôm Bánh Đậu bị đau, thấp giọng kêu một tiếng, Hà Uyển định thần lại, vội vàng nhẹ giọng xin lỗi đứa nhỏ.
Bánh Đậu yếu ớt nói: "Không, không sao đâu."
Hà Uyển cố nặn ra một nụ cười nói: "Con muốn ăn gì? Để dì Lưu Vân đưa con đi ăn. Bà nội có chút mệt muốn lên lầu nghỉ ngơi."
Bánh Đậu cảm thấy bà vẫn rất tốt với cậu nên nói: "Bà ơi, bà bị bệnh à? Uống thuốc đi."
Hà Uyển khẽ thở dài, sờ lên đầu tóc cậu, nhẹ nói: "Ừ, bà ốm rồi, già rồi, còn chưa làm được gì."
Bà xoay người rời đi, bóng lưng uyển chuyển điềm tĩnh lúc này trông rất cô đơn, đương nhiên Bánh Đậu không nghĩ ra điều này, cậu chỉ nghĩ bà nội có chút kỳ quái.
Khi Cố Thừa Minh đi đón Bánh Đậu, biết được đứa bé buổi trưa được đón trước khi tan học, cũng đã nộp đơn xin nghỉ học rồi, Cố Thừa Minh rất kinh ngạc, sau đó nghĩ lại liền biết chuyện gì đang xảy ra.
Thẩm Diễm gọi điện thoại thúc giục, Cố Thừa Minh cũng không có nói cho cô biết, chỉ nói: "Đêm nay ở nhà có chuyện không tới được, em ăn cơm trước đi."
Thẩm Diễm giọng nói rất mất hứng: "Vậy, anh có thể đến muộn, cơm tối em đã chuẩn bị xong rồi..."
Vẻ mặt Cố Thừa Minh không thay đổi nhiều, nhưng giọng nói nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nói: "Đêm nay không được, buổi tối em đừng ngủ trên sô pha, cẩn thận kẻo bị cảm."
Thẩm Diễm lầm bầm một tiếng "Ờ"
Cố Thừa Minh mím môi, cảm thấy có chút áy náy, thở dài: "Thẩm Diễm, sự tình có chút đặc biệt, sau này anh sẽ giải thích cho em. Ngoan đi."
Một chữ "ngoan" khiến Thẩm Diễm giải trừ đầu hàng, cô ngoan ngoãn nói: "Em hiểu rồi, anh cứ làm đi, sẽ không gây phiền phức gì cho anh đâu, tạm biệt."
Xong việc, cô cúp máy.
Cố Thừa Minh mím môi cười một tiếng, nhớ tới cái gì đó, vẻ mặt lạnh lùng, lên xe ý bảo lão Trương về nhà.
Về nhà sao? Ngoại trừ việc Cố phu nhân đích thân gọi điện cho ông chủ và Cố Hiểu Vi về nhà, ông chủ hình như đã lâu không về nhà ăn tối?
Cố Thừa Minh sắc mặt bình tĩnh một chút, về đến nhà, trong nhà chỉ có Hà Uyển, không thấy Bánh Đậu.
Sau khi Cố Thừa Minh vào cửa, Hà Uyển cũng không ngẩng đầu nhìn anh, chỉ nhàn nhạt nói: "Con về sớm như vậy? Tối nay có định ăn cơm nhà không?"
Cố Thừa Minh hỏi: " Bánh Đậu đâu?"
"Trong phòng đồ chơi, đang ở cùng dì Lưu."
Cố Thừa Minh đè nén bất mãn trong lòng nói: "Sao mẹ lại xin cho Bánh Đậu nghỉ học?"
Hà Uyển cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt khó nhìn ra được cảm xúc, Hà Uyển nhẹ nhàng lật một trang sách nói: "Ở nhà trẻ lộn xộn quá. Mẹ sẽ tìm cho thằng bé giáo viên tư nhân."
Cố Thừa Minh nhìn bà chằm chằm, Hà Uyển thản nhiên nhìn anh.
Cố Thừa Minh đột nhiên giễu cợt nói: "Mẹ là muốn quản thúc thằng bé sao?"
Hà Uyển có vẻ rất ngạc nhiên nói: "Quản thúc? Thừa Minh, sao con lại nói như vậy? Bánh Đậu là cháu của mẹ, mẹ thương cho nó học hành vất vả, sau này học ở nhà sẽ thuận lợi hơn."
Cố Thừa Minh thờ ơ nói: "Con không đồng ý, ngày mai con sẽ đưa nó trở lại trường học."
Hà Uyển cuối cùng cũng xé bỏ lớp mặt nạ bình tĩnh, đứng dậy, chế nhạo nói: "Anh không đồng ý? Anh hỏi tôi xem khi anh làm những chuyện đó tôi đồng ý hay không?"
Cố Thừa Minh nói: "Con không có ý đó. Bánh Đậu còn quá nhỏ, nó nên đến trường học cùng bạn bè."
Hà Uyển lại ngồi xuống, lãnh đạm nói: "Mẹ sẽ không cho nó đi học."
"Con là cha của nó."
Hà Uyển cười nói: "Tôi cũng là mẹ của anh, anh cũng là do tôi nuôi nấng!"
Cố Thừa Minh lúc này mới phát hiện mọi chuyện dường như nghiêm trọng hơn một chút so với tưởng tượng của anh.
Hà Uyển quay lại nhìn anh, nhẹ nói: "Thừa Minh, mẹ luôn tự hào vì có một người con trai như con, nhưng thật sự không ngờ con lại làm mẹ đau lòng thế này. Mẹ đã nói rồi, mẹ không cho phéo cô ta bước vào Cố gia. Có lẽ là mẹ quá nuông chiều con và quá tin tưởng con rồi, con trai của mẹ, khi con làm chuyện này, con đã nghĩ đến tâm trạng của mẹ chua?"
Cố Thừa Minh còn chưa nói chuyện, Hà Uyển đã đứng dậy đi tới chỗ anh, nhỏ giọng nói: "Lúc con mang Bánh Đậu về, mẹ không nghĩ tới hỏi mẹ nó là ai, mẹ già rồi, chỉ muốn bình an hưởng phước cùng con cháu. Thật không ngờ, chuyện này lại làm mẹ đau lòng thế này."
Cố Thừa Minh không nói được gì vì nhận thức của anh và Hà Uyển quá khác nhau, hai người không thể giao tiếp được.
Hà Uyển nắm chặt tay, hít sâu một hơi, nói: "Ba tháng trước, con đi công tác ở Nam Hải, gặp lại Thẩm Diễm và Bánh Đậu. Giờ mẹ mới hiểu ra, tại sao co cự tuyệt chuyện đính hôn với Tĩnh Toàn như vậy, vì sao trong lúc đó con lại xúc động như vậy, thì ra là vì nữ nhân này đã trở lại."
"Mẹ đã quá xem thường cô ta. Cô ta giấu diếm sinh con. Bây giờ làm đảo lộn cả Cố gia đến thế này."
Hà Uyển ngẩng đầu nhìn Cố Thừa Minh nói: "Con trai, để cha mẹ an hưởng tuổi già an nhàn, được không?"
Cố Thừa Minh vẫn không lên tiếng, trong đôi mắt đen láy không một tia cảm xúc, vẻ mặt Hà Uyển dần trở nên lạnh lùng, bình tĩnh nói: "Mẹ không quan tâm bây giờ giữa con và Thẩm Diễm đang xảy ra chuyện gì, cô ta không bao giờ được gặp Bánh Đậu nữa, nếu muốn mang Bánh Đậu đi, hãy đợi cho đến khi mẹ chết, hoặc là giết mẹ ngay bây giờ"
Hà Uyển thở hổn hển, vẻ mặt đầy tức giận.
"Mẹ đã nghiêm trọng hóa vấn đề rồi, Thẩm Diễm không muốn đem Bánh Đậu đi."
Hà Uyển nghiêm nghị nói: "Không nghĩ tới? Không nghĩ tới tại sao lại lén lút trở về thành phố Bình Giang. Cô ta bỏ đi mấy năm rồi, sao có thể đột nhiên gặp con trong chuyến công tác về phía Nam? Con dám nói đó không phải là kế hoạch của cô ta? Cố Thừa Minh, con đã bị người phụ nữ này lừa một lần rồi, con còn muốn bị cô ấy lừa lần nữa?"
Hà Uyển câu cuối cùng suýt nữa bị hét lên, hiển nhiên là rất tức giận.
Cố Thừa Minh trầm giọng nói: "Sáu năm trước, Thẩm Diễm ở nhà là cuộc sống như thế nào, con nghĩ mẹ nên hiểu rõ hơn con. Những gì Cố Hiểu Vi làm khi cô ấy sảy thai là có cố ý hay không? Thẩm Diễm và tôi đã mất đứa con đầu lòng. Trong thời gian đó, có chuyện xảy ra trong công ty, con tập trung vào công ty đến mức không có thời gian để tâm đến chuyện trong nhà. Mẹ, con không muốn truy cứu bất cứ điều gì với mẹ về quá khứ, nhưng Thẩm Diễm là mẹ của con trai con và là người con định sống chung trọn đời. Con nói điều này không phải để hỏi xin sự cho phép của mẹ, nhưng là để báo cho mẹ, con sẽ không lấy Bạch Tĩnh Toàn. "
Hà Uyển sắc mặt tái nhợt, mở to hai mắt, đột nhiên thở dốc, lông mày nhíu lại mãnh liệt, hai tay nắm chặt y phục trên ngực, cả người run lên.
Vẻ mặt Cố Thừa Minh thay đổi, anh lập tức tiến lên đỡ bà.
"Đừng động vào tôi!" Hà Uyển nói, "Anh rõ ràng không nhận tôi là mẹ khi nói những câu như vậy, còn đi lo cho tôi làm gì..."
Khuôn mặt của bà rất xấu.
"Mẹ ngồi xuống trước đi." Cố Thừa Minh nói xong đỡ bà ngồi xuống sô pha, Hà Uyển nhíu mày, sắc mặt tái nhợt.
"Bánh Đậu ở trên lầu, con có thể đi xem, không muốn cũng được. Có điều, mẹ vẫn nói như vậy, nếu con muốn đem Bánh Đậu rời đi, vậy thì hãy đợi đến khi mẹ chết."
Cố Thừa Minh sửng sốt không nói ra được lời, anh nghĩ xem Hà Uyển sẽ phản ứng thế nào khi biết Thẩm Diễm chính là mẹ đẻ của Bánh Đậu, nhưng anh chưa bao giờ thấy tình huống Hà Uyển lại bị Bánh Đậu ám ảnh đến vậy.
Cố Thừa Minh nhất thời không có biện pháp đối phó, nhưng không có nghĩa là anh sẽ nhân nhượng.
Hà Uyển ngẩng đầu nhìn anh, mệt mỏi nói: "Vì anh sẵn sàng nhảy vào bẫy của người phụ nữ đó, nên chuyện kết hôn với Bạch Tĩnh Toàn, do anh quyết định."
Cố Thừa Minh hơi kinh ngạc, Hà Uyển lại cười mỉa mai, "Người phụ nữ đó hồi trước có thể mê hoặc anh đến mức vứt bỏ Tĩnh Toàn, bây giờ lại làm như vậy, tôi nghĩ chắc anh đã bị cô ta lừa rồi. Tôi không quản chuyện của anh nữa. Có điều, chỉ cần tôi còn ở đây, Thẩm Diễm sẽ không bao giờ vào được cửa Cố gia, Bánh Đậu cũng sẽ luôn do họ Cố chăm sóc."
Cố Thừa Minh bình tĩnh nói: "Mẹ không được khỏe, tâm trạng bây giờ cũng không ổn định. Hiện tại chúng ta sẽ không nói chuyện này nữa, mẹ nên nghỉ ngơi trước."
Nói xong liền đi gọi bác sĩ gia đình, Hà Uyển ngồi trên sô pha nhìn bóng lưng cao lớn của con trai, đột nhiên có chút sững sờ, không phải bây giờ cuộc sống rất tốt sao, người phụ nữ đó sao lại trở về?
Cố Thừa Minh nghe điện thoại xong liền dìu Hà Uyển lên lầu.
Hà Uyển tỏ vẻ thờ ơ, không đẩy anh ra, để anh dìu lên lầu.
Hà Uyển sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, Cố Thừa Minh dùng chăn bông đắp cho bà, Hà Uyể quay lưng về phía anh.
Cố Thừa Minh đợi ở cửa phòng một hồi, bác sĩ đi tới, cùng nhau đi vào, xác định huyết áp cao do xúc động, tâm tình Hà Uyển những năm này không được tốt lắm.
Hứa bác sĩ đã dặn dò kỹ, cũng nói không nên dùng thuốc tim quá nhiều, nên đến bệnh viện khám định kỳ để bệnh thuyên giảm.
Sau đó Cố Thừa Minh mới biết Hà Uyển uống thuốc, không biết thân thể mẹ mình đã đến mức cần thuốc chữa bệnh tim.
Cố Thừa Minh cảm thấy hỗn độn một hồi, sau khi tiễn bác sĩ ra ngoài, Cố Thừa Minh do dự trở về phòng của Hà Uyển.
Hà Uyển nằm trên giường quay lưng về phía anh, lạnh lùng nói: "Tôi không khỏe, muốn mẹ anh sống thêm mấy năm thì đừng nói chuyện với tôi nữa."
Cố Thừa Minh mím môi: "Khi nào thì bắt đầu uống thuốc tim?"
Hà Uyển mở mắt ra, sững sờ một lúc mới nhận ra anh đang nói đến thuốc chữa bệnh tim.
Hà Uyển nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Không lâu trước đây."
Cố Thừa Minh nắm chặt tay, thuốc là do bác sĩ Hứa kê, vừa rồi anh đã hỏi cặn kẽ rồi, bệnh của Hà Uyển đã bắt đầu từ hai năm trước, lúc đầu uống thuốc cũng không đến nỗi. Một năm trở lại đây, triệu chứng đau thắt ngực, khó thở ngày càng nhiều, bà ngoan cố không chịu khám chi tiết, chỉ nhờ bác sĩ khám đơn giản và khẳng định không có vấn đề gì lớn.
Sau khi nghe bác sĩ Hứa nói lời này, Cố Thừa Minh trong lòng cảm thấy kỳ quái.
Cố Thừa Minh đứng trước giường nói: "Ngày mai đi bệnh viện kiểm tra. Bác sỹ Hứa cũng nói không có chuyện gì lớn, nhưng có lẽ cần phải nhờ bác sĩ chẩn đoán và kê đơn thuốc phù hợp."
Hà Uyển đột nhiên ngồi dậy, tức giận nhìn chằm chằm vào anh, Cố Thừa Minh nhíu mày, chỉ là cố gắng thuyết phục bà đừng xúc động.
Hà Uyển lạnh lùng nói: "Anh chỉ muốn tôi chết? Khi tôi chết, anh có thể đưa Thẩm Diễm vào nhà đúng không?"
Cố Thừa Minh sắc mặt cũng rất không tốt, kiên nhẫn nói: "Ý của con không phải như vậy."
"Nghĩa là sao?!" Hà Uyển sắc mặt nói: "Hay là anh quan tâm đến tôi?"
Hà Uyển cười mỉa mai nói: "Từ nhỏ con chưa từng hôn mẹ, sau đó con đi du học, mười ngày nửa tháng cũng không điện thoại cho mẹ. Hầu như lần nào cũng chỉ nghe qua ca của con. Trong phòng làm việc, mẹ nghe thấy ch con hai người nói chuyện, mẹ rất muốn lắng nghe giọng nói của con và hỏi xem con đang ở nước ngoài có tốt không. "
Cố Thừa Minh hơi sững người.
"Lúc đó mẹ đang nghĩ, con trai mẹ tốt như vậy, tính tình lạnh lùng cũng không sao, không chỉ lạnh nhạt với mẹ mà còn không thiết tha với em gái. Mẹe tự an ủi mình sau này con trở về Trung Quốc sẽ chọn cho con một người vợ tốt nhất. Mẹ rất thích Tĩnh Toàn, mong con có thể kết hôn, nhưng rồi con lại lặng lẽ lấy một người phụ nữ không biết từ đâu ra, Thừa Minh, con biết lúc đó mẹ cảm thấy thế nào? "
Vẻ mặt của Hà Uyển không buồn cũng không vui.
Cố Thừa Minh không nói chuyện, Hà Uyển nói tiếp: "Mẹ chỉ nghĩ, đây là đứa con ngoan mẹ đã nuôi nấng. Con ngoan đến mức không cần mẹ nữa. Đúng vậy, con nói Thẩm Diễm kia sống ở Cố gia không tốt, vì mẹ không thích cô ta. Cố Hiểu Vi cũng không thích cô ta. Con nói xem, mẹ làm sao chấp nhận người phụ nữ kia làm con dâu của Cố gia."
Hà Uyển khóe miệng khẽ nhếch lên cười, "Vậy thì hiện thực cũng giáng cho chúng ta một cái tát trời giáng. Người vợ ngây thơ không chút do dự của anh lại chủ động ly hôn. Đây chỉ đơn giản là trò đùa lớn. Khi chúng ta đề cập đến số tiền cấp dưỡng sau này, dù con có muốn tin hay không thì sự thật vẫn ở đó, cô ta là một người phụ nữ tâm tư đen tối hơn ai hết. Cô ta tới gần con chỉ vì tiền của Cố gia."
Hà Uyển thở hổn hển, "Con bị cô ta lừa cả một năm trời, thật xấu hổ khi cả Cố Gia của chúng ta đều bị cô ta chơi đùa trong lòng bàn tay. Cố Thừa Minh, con bây giờ nói muốn sống cả đời với cô ta, nói Bánh Đậu là con của cô ta. Làm thế nào m có thể chấp nhận nó?! "
"Thừa Minh, con luôn là hậu duệ ưu tú nhất của Cố gia chúng ta, là đứa con trai đáng tự hào nhất của mẹ. Co muốn tái hôn với Thẩm Diễm, không thành vấn đề, mẹ sẽ không ngăn cản co, chỉ cần cô ta đừng xuất hiện trước mặt mẹ là được, cũng đừng chạm vào Bánh Đậu. Mẹ sẽ không quan tâm đến việc của con. Mẹ mệt rồi, con đi ra ngoài đi, đừng gọi mẹ ăn tối, mẹ không có cảm giác ngon miệng. "
Hà Uyển lại nằm xuống, im lặng.
Cố Thừa Minh sững sờ đứng ở trong phòng một hồi mới xoay người rời đi.
Vừa đi, Hà Uyển liền mở mắt ra, bà nằm nghiêng trên giường, âm thầm thở dài.
Cố Thừa Minh cau mày đi xuống lầu, vừa lúc Cố Tân Quốc từ phòng làm việc đi ra, liền hỏi: "Mẹ của con đâu? Hai người tranh luận cái gì?"
Cố Thừa Minh không nói chuyện, Cố Tân Quốc nói: "Bà ấy đang nghỉ ngơi sao?"
Cố Thừa Minh do dự vài giây, gật đầu nói: "Mẹ không khỏe, vừa kiểm tra kỹ bệnh tim"
Cố Tân Quốc kinh ngạc: "Bệnh tim? Mẹ anh đau tim?"
Cố Thừa Minh trong lòng nhất thời có cảm xúc kỳ quái, Cố Tân Quốc sắc mặt trở nên ngưng trọng: "Con nói mẹ con bị đau tim? Chuyện xảy ra khi nào?"
Cố Thừa Minh nhớ tới những gì Hà Uyển vừa nói trong phòng, hiện tại anh không thể phản bác lại, trong gia đình này, bà bị ốm mà không ai biết.
Giọng Cố Thừa Minh chùng xuống, "Con cũng vừa mới phát hiện ra. Vừa rồi con gọi bác sĩ Hứa đến mới được nghe chuyện này."
Cố Tân Quốc sắc mặt đại biến: "Vớ vẩn! Con là người lớn như vậy mà còn cãi lời mẹ! Con còn trẻ khỏe, mẹ con đã ngoài năm mươi rồi."
Cố Thừa Minh ngẩn người, Cố Tân Quốc vội vàng lên phòng xem vợ.
Cố Thừa Minh mệt mỏi xoa xoa thái dương, đi tới phòng đồ chơi nhìn Bánh Đậu, tên nhóc kia rất vui vẻ khi nhìn thấy anh, lại huyên thuyên về "kế hoạch" ngày mai, Cố Thừa Minh chỉ sờ sờ đầu không nói..
Trong bữa tối, Hà Uyển không xuống ăn cơm, Cố Hiểu Vi hỏi: "Mẹ đâu? Mẹ không xuống ăn cơm sao?"
Cố Tân Quốc xấu mặt nói: "Mẹ con không khỏe, vào phòng nghỉ ngơi rồi."
"Vậy con lên xem sao."
Cố Tân Quốc hừ một tiếng, Cố Thừa Minh từ đầu đến cuối đều không nói, sau bữa ăn lại đi ra ngoài, không mang theo Bánh Đậu
Cố Thừa Minh lái xe đến nhà Thẩm Diễm, vừa mở cửa đã nhìn thấy hộp mì gói trên bàn cà phê, sắc mặt Cố Thừa Minh đột nhiên chìm xuống.
Thẩm Diễm vội vàng ôm lấy cánh tay của anh, nhẹ giọng nói: "Không có gì, em cũng rất thích mì ăn liền."
"Như vậy rất không bổ dưỡng."
"Không sao, chỉ ăn hôm nay thôi."
Cố Thừa Minh gật đầu, Thẩm Diễm mang dép lê cùng áo khoácchạy sau. Cố Thừa Minh sắc mặt rất không tốt, hôm nay kế hoạch ban đầu đến đây ăn tối đột nhiên bị hủy bỏ, Thẩm Diễm cảm thấy đã xảy ra chuyện.
Thẩm Diễm đợi Cố Thừa Minh nói chuyện với cô, nhưng người đàn ông chỉ vòng tay qua eo cô, cúi đầu dò xét khuôn mặt cô, tìm môi cô, hôn cô như để an ủi.
Thẩm Diễm giật mình, ôm lấy cổ anh, hơi nhón chân lên hôn, hô hấp của Cố Thừa Minh càng lúc càng nặng nề, bàn tay ôm eo cô càng lúc càng mạnh.
Tâm trạng của anh dần dần không ổn định, nụ hôn càng ngày càng mãnh liệt, cho dù là trước đây hay bây giờ, Thẩm Diễm cũng chưa từng thấy qua mặt kích động của người đàn ông này. Cố Thừa Minh tính cách lạnh lùng, dù trong quá khứ đã từng là vợ chồng nhưng mối quan hệ của cả hai vẫn có khoảng cách.
Thẩm Diễm không khỏi mở mắt ra, nhìn thấy cảm xúc sâu kín của người đàn ông ẩn trong mắt mình, Thẩm Diễm biết có chuyện không hay, cô cũng không hỏi lại.
Thẩm Diễm nếm thử máu trong miệng, không khỏi thở dài một tiếng đau lòng, Cố Thừa Minh như mới định thần lại, vội vàng thả cô ra, liền nhìn thấy trên môi người phụ nữ có chút máu.
Thẩm Diễm "hừ" một tiếng, Cố Thừa Minh cúi người xuống, nhưng Thẩm Diễm lại giật mình, vì sợ anh lại cắn cô.
Cô đỏ mặt, có chút vui mừng có chút buồn bã, không biết Cố Thừa Minh đã xảy ra chuyện gì, anh có muốn nói cho cô biết hay không.
Cố Thừa Minh dường như thở dài một tiếng, ôm đầu cô, cúi đầu chạm nhẹ vào môi cô, Thẩm Diễm chỉ cảm thấy trên môi có thứ gì đó ấm áp liếm láp, vết máu cũng bị liếm mất.
Thẩm Diễm ngốc nghếch nhận ra đó là cái gì, mặt càng đỏ hơn, ngẩng đầu cũng không dám.
Cố Thừa Minh nhanh chóng rời đi, vẻ mặt thoải mái, nhưng trong mắt vẫn đầy cảm xúc.
Thẩm Diễm nghĩ tới đây, vào bếp pha một tách trà, trong ly nổi lên những chiếc lá xanh, Thẩm Diễm nói: "Trong nhà chỉ có thứ này... "
Cố Thừa Minh gật đầu nhấp một ngụm, Thẩm Diễm ngồi xuống bên cạnh, Cố Thừa Minh đỡ lấy cô, Thẩm Diễm ngoan ngoãn dựa vào trên vai hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook