Âu Nhược Thành vừa mới bước vào của phòng quản lí, trực giác liền cảm thấy có điểm không đúng, lặng lẽ nhìn quanh bốn phía thì thấy người đàn ông kia ngồi trên ghế sa lông. Tướng mạo, con người, trang phục, hắn dám cam đoan trong vòng một năm mà gặp lại người đàn ông này một lần hắn sẽ không quên được, huống hồ từ hôm ấy đến giờ còn chưa đươc một tuần lễ.

“Quản lí, anh gọi em?” Âu Nhược Thành trước là hướng về ông chủ chào hỏi, sau đó nhìn về người ngồi đàng sau ông chủ béo gật đầu một chút thầm nói không ngờ có thể gặp gỡ người đàn ông này ở đây, cả ngày bị đả kích lòng tự ái như thế làm sao mà sống được! !

“Tiểu Âu, ngồi một chút ” Trần Khánh Sinh thay đổi dáng vẻ bình thường từ cái điệu bộ nửa ngồi nửa nằm trên ghế, ngữ khí cũng cố làm ra vẻ, hiếm thấy mà có chút ít hòa ái.. đột nhiên nhớ tới : ‘‘không lấy lòng, không làm nên sự” không khỏi nổi một thân da gà, nhìn ông chủ béo mỉm cười mà như sói đến chúc tết gà thực cảm thấy ghê sợ. Âu Nhược Thành tận thực thôi miên chính mình: ‘thế giới vẫn tốt đẹp, béo Trần vẫn thiện lương’’ vừa nở nụ cười nhợt nhạt vừa mở miệng: ‘không, không, quản lý Trần anh cứ nói, em đứng là tốt rồi’’

Hứa Tường gác hai chân ngồi trên ghế sa lon bằng da thật, một tay nâng cùi chỏ một tay đỡ cằm, bất động thanh sắc nhìn người nam nhân trẻ tuổi trước mắt. ừm, quả nhiên vẫn là kiểu người đặc biệt khiến người ta tim đập thình thịch đi! ! Hứa Tường theo bản năng nhíu mày, trước đấy hắn vẫn biết người này là một mỹ nhân hiếm thấy, nhưng hắn thấy Âu Nhược Thành đối với Trần Khánh Sinh đang giả mù sương sa trước mặt vẫn khách khí, một dạ hai vâng mỉm cười, mặt không biến sắc nhưng trong lòng không khỏi cười lên.

“Cho cậu ngồi thì ngồi. Còn khách khí làm gì?” Trần Khánh Sinh kéo thân thể mập mạp từ trên ghế đứng lên, thực sự so sánh thì chẳng khác nào hạt đậu với khoai tây. Trần Khánh Sinh nói Âu Nhược Thành ngồi đối diện với Hứa Tường rồi bắt đầu pha trà.

Âu Nhược Thành không lo lắng người đối diện, chỉ nhìn trần Béo cử chỉ càng khác thường, không nhịn được nhíu mày lại. Hứa Tường thấy hắn nhìn chằm chằm Trần Khánh Sinh với ánh mắt ngờ vực không khỏi cười rộ lên, Âu Nhược Thành lúc này mới thẳng tắp chăm chú nhìn trên mặt hắn, rõ ràng là ánh mắt mang ý cười nhưng cũng không biết vì sao thấy sắc bén giống như đâm vào tim, hoảng sợ vội vàng đem tầm mắt buông xuống mấy phần, ngoài ý muốn mặt có chút nóng lên, thầm nghĩ mình cũng không phải nữ nhân, có gì phải thẹn thùng! !

“Em gọi Âu Nhược Thành đúng không?”

Nam nhân mở miệng , thanh âm trầm nhẹ nhàng thực sự làm cho người ta rung động. Âu Nhược Thành không tự chủ được mà ngẩng đầu lên, đánh giá vài lần, vóc người đẹp, lớn lên lại có tiền, ngay cả thanh âm cũng mười phần mị lực, người quá hoàn mỹ khẳng định không sống được lâu! !

“Vâng. Xin mời chỉ giáo nhiều hơn.” Trong lòng tuy là đố kị gần chết nhưng trên mặt cũng không thể lộ ra, phải giữ nụ cười chuyên nghiệp.

Hứa Tường nhưng vừa thấy cặp mắt to hơi rủ xuống lại né qua một tia xem thường, trong lòng “Ồ ~” một tiếng, hơi nheo mắt, nhẹ nhàng gật gù. Nghĩ dùng ánh mắt ra hiệu cho Trần Khánh Sinh, lại phát hiện tên Béo kia luống cuống tay chân lăn qua lăn lại trà cụ, âm thầm cười nhạo một hồi, có thể thấy tên này bình thường cũng chẳng phải lãnh đạo chỉ huy cái gì, lúc này lại nhìn hắn với vẻ đáng thương cùng bộ nịnh hót tiểu nhân đắc chí, cũng thôi không để ý, cũng không chút khách khí mà để ý nhìn Âu Nhược Thành.

Âu Nhược Thành thừa dịp Hứa Tường nhìn về phía trần Béo liền lén lút đánh giá đối phương. Cẩn thận nhìn một cái, người này tướng mạo nói là rất tuấn tú chẳng bằng nói là phi thường có mị lực, bề ngoài không phải đặc biệt xuất chúng nhưng khí chất cực kỳ trầm ổn, hành động vung tay nhấc chân cũng rất tao nhã có thể thấy xuất thân rất tốt, người như thế mặc một thân đồ hiệu mới thể hiện được cái gì gọi là cao quý, lại nhìn về Trần Khánh Sinh, từ đầu đến chân là trang phục quý giá, nhưng nhìn ngược nhìn xuôi cũng chỉ như nhà giàu mới nổi.

Lại từ dưới lên trên, giày da sáng bóng.. ờ.. chân đủ thon, lần trước ở quầy thu ngân bị chặn nên không thể nhìn thấy, hắn tốt nhất chân nên vòng kiềng! !eo không béo, không nhỏ, có điều tựa hồ không có sẹo lồi, trời nắng nóng như vậy vẫn mặc áo sơ mi đeo caravat, lại còn mặc cả áo vét! ! nước vào đầu sao! ! nhưng thành thật mà nói, nam nhân này thực phong độ, khí chất. Nhìn áo trắng mỏng cơ hồ lộ ra cơ ngực.. Âu Nhược Thành lại theo bản năng mà nhìn lại vóc người mỏng manh của mình, một lần nữa chịu đả kích lại không chịu đươc nghĩ thầm, người vạm vỡ nhất đinh không đơn giản! ! gần như một bên căm giận một bên hướng ánh mắt dời lên, thấy đối phương lần thứ 2 nhìn chằm chằm hắn, không khỏi cảm thấy kinh hãi, tận lực tự nhiên mà đem ánh mắt dời sang bên canh, cầm cầm ống tay áo để giảm bớt phần nào lúng túng! !

“anh không phải nhìn em để thu tiền phí xem xét đâu?” Hứa Tường nhếch miệng lại không nhịn được ý cười.

“A?” Âu Nhược Thành động tác cứng đờ, ngẩng đầu lên ngượng ngùng nở nụ cười , “anh cũng thật là hài hước.” Nhưng trong lòng đang nghĩ, nếu thế thì không cần nhìn chằm chằm người ta thế chứ, bây giờ tôi muốn đưa anh tiền cũng chẳng có đây.

Trần Khánh Sinh rốt cục đã pha xong mấy chén trà, trước tiên cung kính đưa tới trước mặt Hứa Tường. Hứa Tường không thích uống trà lắm nhưng vẫn lịch sự mà nhận lấy uống một hớp, Trần Khánh Sinh vừa uống trà vừa bắt đầu mở miệng: ‘đều nói đến việc bảo vệ môi trường, nhưng trong phòng người đến người đi như thế, dù nóng nhưng có điều hòa vẫn còn mát mẻ hơn, đúng không Tiểu Âu?’’

“Đúng đấy, quản lí.” Âu Nhược Thành gật đầu phụ họa, thầm mắng, ngồi trong phòng làm việc xem báo uống trà lên mạng đánh bài như thế không nóng là đúng rồi, có bản lĩnh thử đứng ngoài tám chín tiếng trong cái không gian chật chội ấy thử xem.

Trần Khánh Sinh theo thói quen lấy tay để ở vịn sô pha, người ngửa ra sau, lấy tư thế trên cao nhìn xuống mà nói: ‘anh gọi cậu tới đây là có chút việc, cậu làm ở Khuất Thần cũng hơn một năm, cũng rất nỗ lực làm việc, tuy nói cậu hiện tại cùng với đàn anh làm ở đây không giống nhau, nhưng thái độ làm việc anh đây cũng rất khẳng định, hôm nay có vị này đến đây, tổng giám đốc Hứa thị Hứa Tường, Hứa tổng hôm nay đến, chỉ tiện đường ghé qua, muốn nói với cậu một chuyện, sau này theo anh Hứa phải cố gắng nỗ lực, đừng làm cho họ cười người Khuất Thần chúng ta không có năng lực làm việc, biết không?’’

Âu Nhược Thành ngồi thẳng tắp mà câu nghe câu không lại nghĩ đến giờ còn không giới thiệu khách mời, Trần Béo này một điểm lịch sự cũng không biết, lại nghe đến thân phận người đàn ông này đã sợ hết hồn, tuy nói hắn không biết rõ về Hứa thị nhưng vẫn biết Hứa thị là doanh nghiệp kinh doanh hải sản , riêng ở Quảng Đông đã có ít nhất tám mươi cửa hàng, nhà cao ốc lớn, bất động sản cũng có cổ phần, nói chung là nhân vật nổi danh. Người nổi tiếng tôn quý như hắn chạy tới siêu thị nhỏ bé Khuất Thần làm gì? Còn kêu hắn làm gì? Nghe đến câu cuối cùng đầu óc lại mơ hồ, sau này theo Hứa tổng??

“Trần quản lý, anh nói cái gì .” Âu Nhược Thành có chút khó khăn nở nụ cười.

Trần Khánh Sinh lấy một ánh mắt ước ao cùng xem thường nhìn hắn: “bên trên đã thay đổi nhân sự, cậu hiện giờ không phải là nhân viên của Khuất Thần mà đã là nhân viên của Hứa thị, hồ sơ cũng đã chuyển sang bên kia, tuy nói hôm nay Hứa tổng tiện đường tới đây,nhưng đã tự mình đi đưa tin, cậu mặt mũi cũng không nhỏ nha! !’’

“A? !” Âu Nhược Thành khó có thể che giấu nội tâm kinh ngạc, có chút ngơ ngác mà nhìn Trần Khánh Sinh, lại quay đầu nhìn về Hứa Tường.

“Nếu như không có vấn đề gì, em hiện tại hãy đi thu dọn đồ đạc rồi theo anh quay về công ty ký hợp đồng đi.’’ Hứa Tường nhìn đồng hồ: “anh không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở đây.’’

“Nghe rõ rồi thì mau đi chuẩn bị một chút đi, đừng phiền phiền nhiễu nhiễu khiến Hứa tổng chờ quá lâu.” Trần Khánh Sinh phất tay ra hiệu Âu Nhược Thành nhanh cuốn gói biến đi.

Âu Nhược Thành đầu hoàn toàn đầy dấu chấm hỏi đi phòng thay quần áo, thu dọn đồ dùng tư nhân. Đồ vật của hắn cũng không nhiều, mười mấy phút cũng là thu dọn xong , nhưng hắn làm sao cũng không nghĩ rõ ràng được hắn vì sao được bán cho Hứa thị. Nghe nói Hứa Tường đãi ngộ cực kỳ tốt bởi thế mà người muốn vào hứa thị tranh nhau đến xé rách đầu, nếu đi theo đường phỏng vấn bình thường mà với bằng cấp này của hắn thì riêng vòng thứ nhât đã bị đá xuống.

Đột nhiên cứ như thế tiến vào Hứa thị? Thực sự không hiểu ra sao ? Âu Nhược Thành ngước mắt nhìn trần nhà nghĩ mãi mà không ra. Trên trời lại tự nhiên rớt cái nhân bánh thế này, vô duyên vô cớ nhận vận may cũng không biết có ẩn tình gì..

Âu Nhược Thành đột nhiên cảm giác thấy chính mình giống như cá nằm trên thớt mặc người xâu xé.nếu quá mức bức ép ông đây mặc kệ là được chứ gì! ! nghĩ nghĩ cuối cùng cũng mang theo túi, chào mọi người liền đi ra ngoài.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương