Gặp Gỡ Mỹ Nhân Ở Siêu Thị
-
Chương 18
Hầu hết đối với tất cả những người đi làm mà nói, tối thứ sáu luôn là thời điểm tốt đẹp nhất, cũng chẳng tại sao cả, chỉ vì cho dù quậy quá ăn chơi quá nửa đêm thì hôm sau cũng có thể ngủ bù, hơn nữa thứ bảy cũng là một ngày nghỉ ngơi, không giống như chủ nhật vẫn là ngày nghỉ nhưng thứ hai cần phải đi làm, dù không muốn nhưng đều băn khoăn lo lắng mà kiêng dè. Trước đây nếu không tăng ca thì hắn sẽ cùng bạn gái chen chúc trên đường mà đi dạo phố, bận bịu đến xoay quanh, đã nghĩ có thể hảo hảo ngủ một ngày thì tốt rồi. hiện tại hai người đã chia tay, Hứa Tường cũng không nói hắn tăng ca, Âu Nhược Thành cảm giác hai ngày nghỉ này quá thoải mái quá nhàn rỗi thực có chút không quen.
Thứ sáu hạnh phúc đối với Âu Nhược Thành có vẻ có chút thê lương, muốn đi chơi hay đi ăn nhưng nghĩ chỉ có một mình lại cảm thấy buồn chán, cũng muốn mời mấy người bạn cùng đi nhưng quan hệ lại không quá thân thuộc, hơn nữa mỗi người đều có kế hoạch của mình. Cuối tuần cứ thế này chắc lại đơn độc lẻ loi một mình mất thôi.
Âu Nhược Thành ngã xuống dường, ngửa mặt lên ngơ ngác nhìn trần nhà, cân nhắc chút xem tí nữa ăn gì, nhưng hắn giờ chẳng buồn nhúc nhích, hiếm có một cái cuối tuần rảnh rỗi cũng không thể làm tổ trong nhà xem tivi, quá lãng phí. trong tiềm thức mỗi người, cuối tuần luôn là thời gian thả lỏng, có lẽ nên ăn một bữa ăn thật ngon. Trong khách sạn này cho dù thức ăn có tốt thì cũng không ăn cả ngày được, mặc dù hắn đối với thức ăn cũng không chọn lựa gì nhiều, thi thoảng cũng sẽ phát dồ cái tính thèm ăn nên sẽ đi chỗ nào kiếm chút đồ ăn vặt. đặc biệt hôm qua mới phát tiền lương, nhìn số chữ trên tờ tiền lương, khóe miệng không nhịn được lại cong lên.
Tóm lại là nên đi đến quán Lục Thiên ăn nấm bào ngư hay đi ăn đồ nướng đây? Nếu một mình đến Lục Thiên thì ăn chẳng hết, đi ăn đồ nướng thì đường quá xa lại có chút lười, đi ăn shusi kiểu Nhật thì nhanh gọn nhưng ăn cơm khô lại sợ đau dạ dày. Bây giờ cũng không có gì quan trọng, Âu Nhược Thành cứ thế lười biếng mà lựa chọn một hồi, nghĩ đến đờ người chuyện ăn uống mà hắn đã duy trì trạng thái này từ năm giờ rưỡi đến tận bảy giờ, rồi mất tập trung lơ đãng mà nghĩ đến tám giờ, hay đi ăn tô mì cho xong nhỉ? Âu Nhược Thành suy nghĩ lâu như thế vẫn chưa quyết định được chuyện này.
Đang lúc mơ mơ màng thì điện thoại rung rung rồi vang lên, Âu Nhược Thành chậm vài giây mới nhớ đến đây là chuông dành riêng cho Hứa Tường, hắn cứ như cá chép mà nhảy bật dậy, luống cuống tay chân cầm điện thoại.
Ông chủ gọi điện thoại có thể thất lễ sao!! từ lúc phát sinh chuyện lần trước đến giờ hắn cũng không gặp qua Hứa Tường. Có điều như thế vẫn tốt hơn, hắn cũng chẳng có mặt mũi nào mà gặp Hứa Tường nữa. lúc này nhận điện thoại tay chân nhất thời có chút run rẩy.
“uy.” Âu Nhược Thành cảm giác thanh âm của mình yếu ớt vô cùng.
“Anh là Hứa Tường. em giờ đang ở đâu?” Là giọng nam trầm thấp quen thuộc.
“Chủ tịch, em đang ở ký túc xá.” Âu Nhược Thành chỉ cảm thấy mặt có chút nóng lên, không nhịn được thầm cười nhạo chính mình.
“Anh đang dừng xe trước quán rượu dưới nhà, em nếu không bận gì thì xuống đây đi, có chút việc anh muốn nhờ em.”
“em biết rồi, em lập tức xuống.” Âu Nhược Thành cũng không có thời gian mà suy nghĩ, liền thay đổi bộ quần áo, thoáng sửa sang lại đầu tóc rồi rời khỏi phòng.
Xe Hứa Tường đang đi chính là xe mui trần, chiều hôm nay mới có một trận mưa, tuy bây giờ cũng không mát mẻ lắm nhưng thi thoảng gió thổi vào mặt vẫn cảm thấy rất thoải mái.
Âu Nhược Thành chào hỏi một tiếng rồi bước lên, Hứa Tường không nói hai lời cứ thế khởi động xe. Hắn biết cho dù hắn không nói thì Hứa Tường cũng sẽ mở miêng trước.
“Đêm nay theo anh đi mua mấy bộ quần áo được rồi.” Hứa Tường quả nhiên mở miệng trước, âm thanh trầm thấp rất tự nhiên, nhưng không hiểu sao lại khiến Âu Nhược Thành có chút đứng ngồi không yên.
“Chủ tịch muốn mua quần áo như thế nào?” Âu Nhược Thành không nhịn được có chút ngạc nhiên.
Hứa Tường nghiêng đầu: “con gái thứ hai của bí thư thành phố đính hôn, bữa tiệc đã được đặt trước ở nhà hàng OpenRice. Nhưng bọn họ lại muốn thuần Trung Quốc, vì thế mà yêu cầu mọi người phải mặc Đường Trang, anh xưa nay chưa từng mặc qua kiểu này, nên muốn đi mua một bộ, vừa lúc em có thể thay anh nhìn xem bộ nào thích hợp.
Âu Nhược Thành nhìn ống tay được xắn lên nhưng nhìn qua áo sơ mi của Hứa Tường cũng là một thân trang phục, dù thế nào cũng muốn nhìn xem người này mặc Đường Trang sẽ như thế nào, không lẽ hắn cho mình ấn tượng “thương nhân quanh năm mặc ba bộ âu phục” quá sâu?
“Ồ.” Âu Nhược Thành gật gù.
“Anh không thường xuyên đường trang, không biết nhìn có được hay không a.” Hứa Tường cười cười có chút cảm thán.
“Chủ tịch có vóc người đẹp, mặc cái gì đều dễ nhìn.” trong lời nói của Âu Nhược Thành có chút ít ước ao. Hắn nhìn từ trên xuống dưới kiểu đàn ông gợi cảm như Hứa Tường rồi nhìn lại vóc người gầy yếu của mình, chán nản mà nghĩ chăc cả đời cũng đuổi không kịp.
Hứa Tường trầm thấp cười rộ lên, cảm giác được bản thân đối với vóc người này cũng có chút tự phụ.
Nghĩ đến việc Hứa Tường lõa thể, Âu Nhược Thành nhịn không được lại nhớ tới cảnh hai người đàn ông làm tình lúc ấy, giật mình thấy suy nghĩ của mình quá bay xa, hắn lắc lắc đầu để xua tan ý nghĩ vừa nãy.
Trên thực tế, Hứa Tường muốn Âu Nhược Thành thay hắn nhìn bộ nào vừa vặn, nhưng chờ bọn họ bước vào liền thấy nhân viên nhiệt tình giới thiệu, Hứa Tường nhìn tổng thể rồi lấy ba bộ cho Hứa Tường mặc thử, chủ cửa hàng tự mình tiếp đón liền biết Hứa Tường là khách quen ở đây. Thừa dịp Hứa Tường đang thử đồ, hắn đi xem quần áo một chút, ông chủ đến một bên cười nói: “chưa thấy Hứa tổng dẫn người đến đây bao giờ?” còn nói hắn có muốn thử vài bộ hay không, Âu Nhược Thành sờ sờ chất liệu đồng thời lặng lẽ nhìn nhãn mác cũng tấm yết giá chỉ từ trên dưới bốn số, có cái còn lên tận năm số, sợ đến ngay cả động cũng chẳng dám động. Trong lòng thầm mắng chỉ ngần ấy vải làm cái gì mà đắt như vậy chứ? Quả thực ăn cướp!! nếu như hắn thì có chết cũng chẳng đốt tiền ở đây.
Không thể không thừa nhận, con mắt Hứa Tường khá cao, bản thân nó chỉ là bộ quần áo đơn giản, vài món thiết kế cho đàn ông, nhìn tinh tế thoải mái cho thấy một phong cách trang trọng điển hình của Trung Quốc. Thêm vào thân hình Hứa Tường rất ưa nhìn, nếu cầm trong tay cây quạt, khả năng sẽ có người gọi hắn là “ Hứa công tử”, Hứa Tường hỏi Âu Nhược Thành cái nào đẹp hơn, hắn liền ăn ngay nói thật mà nói ba cái đều đẹp. kết quả Hứa Tường gật gù ba cái đều lấy sau đó lấy vài bộ cho Âu Nhược Thành mặc thử. tuy nói quần áo đắt như thế nhưng nếu ông chủ đã lên tiếng thì hắn cũng vui vẻ mà tiếp nhận, Âu Nhược Thành bây giờ như búp bê barbie mà thay đổi năm sáu bộ quần áo.
Sau khi xong xuôi, Hứa Tường cầm ra sáu, bảy cái túi giấy. Âu Nhược Thành thấy kỳ quái sao mua nhiều như vậy lại nhịn không được trong lòng thầm mắng hủ bại a hủ bại(sa đọa), chí ít nửa năm tiền lương của hắn đều đi tong trong một buổi tối. chờ đến khi trở lại xe, Hứa Tường đem một nửa túi giấy nhét vào tay Âu Nhược Thành.
“Này vài món là cho em, để bên phải , chờ sau khi về em đừng đừng quên lấy.” Vừa nói Hứa Tường liền đem mấy cái túi đặt ở trên ghế sau.
Âu Nhược Thành nào dám nhận: “Cái này em không thể nhận, chủ tịch, những y phục này quá mắc! !”
Hứa Tường khẽ mỉm cười: “Mua cũng mua rồi, nhãn mác cũng cắt , muốn trả cũng không trả được, hơn nữa đồ nhỏ thế anh mặc cũng chả vừa, cho em.”
“Không được không được, hoặc là anh đưa cho người khác đi.” Nếu như ăn bữa cơm thì thôi đi. Mấy bộ quần áo phỏng chừng cũng phải đến 20 ngàn.
“Ngày mai em cũng phải dự tiệc, em có quần áo thích hợp để mặc sao?” Không biết có phải Âu Nhược Thành từ chối nên hắn có chút không cao hứng, ngữ khí của Hứa Tường đều có chút lạnh nhạt.
Âu Nhược Thành cũng không biết nói gì, đầu rũ xuống.dù thế nào thì hắn cũng không nhận quần áo đắt tiền như thế.
“Y phục của đàn ông không nhất định phải nhiều như phụ nữ, nhưng khi đi họp dự tiệc cũng phải có vài ba chiếc cho thích hợp.” Hứa Tường ngừng chút rồi nói tiếp: “em dù gì giờ cũng là quản lý, đi theo anh ra ngoài cũng nhiều, đây cũng là đồng phục làm việc. Anh không mua riêng gì cho em, cũng vì công tác mà thôi.”
Âu Nhược Thành nghĩ như thế cũng có thể chấp nhận được, nhưng đồng phục làm gì cao cấp như vậy chứ, đây là hàng xa xỉ thì có.
“Cảm ơn chủ tịch.” Âu Nhược Thành trịnh trọng nói.
Hứa Tường chỉ là trầm thấp nở nụ cười.
Hứa Tường lựa chọn con đường ven sông, bởi vì nơi đó không có đèn xanh đèn đỏ, xe cũng tương đối ít. Âu Nhược Thành thu tay từ cửa sổ bắt đầu nâng mặt, nhìn trên con đường ven đê nhà nối tiếp nhà, thi thoảng còn có vài đợt khói bay lên, cái cảm giác đói bụng lúc nãy đã bừng tỉnh mà kêu gào ùng ục.
“thì ra nơi này lại nhiều người ăn cơm như vậy !” Âu Nhược Thành nhịn không được lầm bầm lầu bầu.
Lời này lại bị Hứa Tường nghe được rõ ràng: “chưa ăn cơm tối sao?”
“vẫn chưa.” Âu Nhược Thành nhìn mấy quán bờ sông, cân nhắc xem tí nữa có nên đến đây không?
“Vậy dứt khoát ở đây ăn chút gì đi, vừa vặn anh cũng có chút đói bụng.” Hứa Tường vừa nói vừa giảm bớt tốc độ bắt đầu tìm vị trí đậu xe.
“Vậy chúng ta ăn đồ nướng chứ?” Âu Nhược Thành lập tức trở nên hưng phấn.
Hứa Tường nghe giọng nói kia liền nghiêng đầu qua nhìn hắn: “Em thích ăn đồ nướng?”
“Hừm, em thích cái hương vị tự mình làm” Âu Nhược Thành bắt đầu dò xét tìm quán thịt nướng.
“Tốt lắm.” Hứa Tường đem xe chậm rãi đi vào vị trí “coi như là đáp lại phần quần áo đó, em mời anh ăn đồ nướng đi.”
Âu Nhược Thành nghe lời này liền quay đầu lại,tươi cười rạng rỡ mà nhìn Hứa Tường, nhất thời không biết lý do mà tim thùng thùng nhảy mấy lần.
áo đường trang dt
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook