Gặp Gỡ Mùa Đông
-
Chương 22: Sau này bọn mình kết hôn sẽ mời cậu ngồi bàn chính
Đàm Tu đến toà nhà dạy học nhưng không đón được người, bèn gọi điện thoại hỏi thì Nhạc Dao mới ấp úng kể thật.
Cô vô ý té ngã khi đang học thể dục, chẳng những đầu gối bị trầy, mà mắt cá chân cũng bị trật rồi sưng lên.
Cô gái vốn luôn yếu ớt này đau đến nước mắt lưng tròng, vì vậy cô bèn xin chủ nhiệm lớp cho nghỉ rồi gọi cho ba mẹ đón mình về nhà.
Thông thường, dù có chuyện vui hay không vui cô đều sẽ kể hết, nhưng chỉ có lần ngã bị thương này, Nhạc Dao không rêu rao khắp nơi.
Thấy Đàm Tu gọi điện tới, phản ứng đầu tiên của cô là chột dạ, rề rà hồi lâu mới bắt máy: “Alô, A Tu...”
Qua cuộc trò chuyện giữa hai người, cô từ từ lộ ra ánh mắt khó thể tin.
Mười phút sau, Nhạc Dao khập khiễng lén đi ra cửa.
Mở cửa ra, Đàm Tu trong bộ áo lông màu đen và đeo cặp đen ở một bên vai đang đứng trước mặt cô.
Không tỉnh táo và bình thản như ngày thường, giờ phút này hơi thở anh không đều. Trong mùa đông rét lạnh, gò má như ngọc ửng đỏ vì nóng.
Ngay cả tóc cũng bị gió đêm thổi rối.
Đàm Tu chạy từ trường về đây mà chỉ mất một nửa thời gian thường dùng để về nhà. Anh quan sát Nhạc Dao cẩn thận từ trên xuống mấy lần: “Em bị thương ở đâu?”
Nhạc Dao chỉ vào chân.
Vì đầu gối bị thương nên cô cố ý mặc quần dài rộng thùng thình, che kín đến mức không nhìn thấy gì cả.
Lo cho vết thương của cô, Đàm Tu cau chặt mày: “Để anh xem coi.”
Nhạc Dao cả kinh: “Vậy... không tốt đâu.”
Sắc mặt Đàm Tu nghiêm túc: “Ba mẹ em ở trong phòng thì anh có thể làm gì em chứ?”
Bầu không khí khi đứng trò chuyện ở cửa khiến người ta thấp thỏm, Nhạc Dao đành chỉ vào bên trong: “Hay là vào phòng em trước đi.”
Lần này đến lượt anh lúng túng: “... Vậy không tốt đâu.”
Nhạc Dao trả câu vừa rồi lại cho anh: “Ba mẹ em ở kế bên, em có thể làm gì anh chứ?”
Rõ là thể hiện sự lo sợ nhưng giờ phút này lại bị hai người lấy ra làm lá chắn.
Nhạc Dao ngồi trên giường, cẩn thận vén quần lên cho vết thương lộ ra. Chỗ đầu gối được dán băng gạc trông không lớn lắm, còn mắt cá chân thì sưng vù.
Đàm Tu vươn tay, rồi dừng lại ở khoảng cách gần: “Đau lắm hả?”
Hai tay Nhạc Dao chống bên giường, cô thở dài: “Bây giờ thì đỡ rồi ạ.”
“Sao lại bị ngã vậy?”
“Chạy bộ đó ạ, chân yếu nên em bị ngã.”
Cô ghét học thể dục, mỗi lần học tới tiết đó là cảm thấy đau chân, bây giờ quả nhiên gặp chuyện xui rủi rồi.
Cửa phòng ngủ đóng chặt, giọng của hai người được ép xuống rất thấp, tuy nhiên vẫn là Nhạc Dao nói nhiều nhất, còn Đàm Tu chỉ một mực lắng nghe cô phàn nàn đại loại như “tiết thể dục mệt chết đi được”, “ngày nào cũng phải kiểm tra”, “tối về làm bài”, “chẳng ngủ ngon giấc được”... mà thôi.
Lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân đi ngang qua, Nhạc Dao giật mình đứng bật dậy. Vốn dĩ bị trật mắt cá chân đã là nghèo gặp phải cái eo rồi, cô đau đến mức há to miệng nhưng không dám kêu thành tiếng.
Nhạc Dao ngã ngửa ra sau, Đàm Tu đưa tay ra đỡ theo phản xạ. Trong phút chốc, hai người đồng thời ngã xuống giường.
Nhạc Dao nằm phía sau, Đàm Tu chống hai cánh tay ở bên hông cô.
Đôi mắt của họ không hề che giấu, đồng tử cũng bị chiếm giữ bởi hình bóng của nhau. Và trong bầu không khí hỗn loạn ấy, hơi thở không chỗ ẩn náu hoà quyện vào nhau như thể họ bị hạ lệnh cấm nói, không tài nào thốt nên lời.
“Dao Dao.” Nhạc Gia Thành đi ngang qua phòng cô, gõ cửa.
Nhạc Dao hốt hoảng lúng túng, lắp bắp nói dối: “Đừng đừng đừng, đừng vào nha ba, con đang thay đồ ạ.”
Thật ra cô biết, nếu cô chưa đồng ý thì ba chắc chắn sẽ không đẩy cửa vào, nhưng vì quá chột dạ nên cô đâm ra bối rối.
Ở ngoài cửa, Nhạc Gia Thành “à” lên: “Không có gì đâu, tại ba thấy phòng con còn sáng đèn, mau đi ngủ đi, nghỉ ngơi tốt thì cơ thể mới hồi phục mau được.”
Sau đó, họ nghe tiếng đóng cửa phòng. Nhạc Gia Thành đã về phòng mình.
Sau kinh hãi là hoảng hốt.
Thậm chí nhịp tim cũng bắt đầu đọ sức với nhau, không biết ai nhanh hơn ai.
Chân lại bắt đầu đau, Nhạc Dao đành phải nhắc nhở: “Anh còn không đứng lên đi.”
Đàm Tu đột nhiên hoàn hồn đứng bật dậy. Ngữ điệu mất bình tĩnh, anh nói thật khẽ: “Em nghỉ ngơi cho tốt đi, anh về đây.”
“A Tu.” Nhạc Dao kéo anh lại từ sau lưng: “Sao tự dưng anh lại về thế ạ?”
Đàm Tu gượng gạo đưa ra lý do: “Tết Dương lịch mà.”
“Nhưng anh đến trường trước mà nhỉ.” Ngồi trên giường, Nhạc Dao ngửa cao đầu, trong mắt đong đầy ý cười ra chiều đã nhìn thấu tâm can anh.
Rõ là anh cố tình đến trường đợi cô, vậy mà còn không chịu thừa nhận.
Đàm Tu xoay mặt lại, đứng trên cao xoa đầu cô: “Tết Dương lịch vui vẻ.”
Sau khi người ấy đi, Nhạc Dao đặt bàn tay mình lên nơi anh vừa chạm vào, không khỏi nở nụ cười.
Cười tủm tỉm, rồi gương mặt nhỏ nhắn xụ xuống.
Mấy ngày nay bận rộn học tập, cô chưa kịp gội đầu, chưa có gội đầu đó!
Vì vết thương ở chân, Nhạc Dao không tiện ra ngoài. Ngày hôm sau, Đàm Tu đường đường chính chính tới nhà chào hỏi.
Nhạc Gia Thành và Tiêu Tuệ Vân thấy anh thì hơi bất ngờ, nhưng họ vẫn nhiệt tình tiếp đãi anh vào nhà.
Nhạc Dao đang nghỉ ngơi trong phòng, cửa mở rộng ra, chứng minh cô và anh không làm gì khuất tất cả.
Gần đến giờ cơm trưa, Tiêu Tuệ Vân cố ý tới hỏi: “Tiểu Tu à, con thích ăn món gì?”
Đàm Tu rất ít khi ở chung hòa thuận với cha mẹ nên anh chỉ có thể cố gắng cư xử với người nhà cô bằng thái độ lễ phép: “Cảm ơn cô, không cần làm phiền đâu ạ.”
“Không phiền, không phiền mà.” Tiêu Tuệ Vân hiếu khách nên chắc chắn sẽ không để bất cứ ai bụng rỗng rời đi. Vì vậy, bà kêu chồng đi mua thêm mấy món thịt: “Mua thêm cả vịt nướng ở tiệm mà Dao Dao rất thích nữa, anh mua cho Tiểu Tu ăn thử luôn nha.”
Không thể từ chối thịnh tình, Đàm Tu ở lại đến giờ ăn trưa.
Khi món ăn được dọn lên đủ đầy, Nhạc Gia Thành đứng ở phòng khách gọi vọng vào phòng ngủ: “Dao Dao, Tiểu Tu, chuẩn bị ăn cơm nè.”
Dứt lời, ông lại vào bếp.
Nhạc Dao vén chăn lên, xuống giường một cách cẩn thận.
Bác sĩ bảo cô nên cố gắng ít đi lại. Không dám để bàn chân bị bong gân của mình dùng sức, cô bèn dồn hết trọng tâm lên một chân, động tác trông cực kỳ buồn cười.
“Nhạc Dao.”
“Hả?”
“Bụm miệng lại, đừng có kêu đấy.”
Đàm Tu nắm lấy cánh tay cô, bế ngang cô lên rồi đặt lên ghế ở bàn cơm.
Cả quá trình vô cùng lưu loát như đã luyện tập vô số lần, đến nỗi chỉ có người trong cuộc mới biết mình đang rơi vào trạng thái bàng hoàng.
Cô cô cô...
Anh anh anh...
Ban nãy Đàm Tu vừa bế cô sao?
Quá đột ngột, cô chẳng kịp chuẩn bị gì cả.
Hôm qua bị thương, cô chưa tắm đó!
Nhạc Dao nâng cánh tay lên ngửi hít hà, ừ, buổi sáng có bôi kem rồi, còn thơm lắm.
Tranh thủ ba mẹ vẫn còn trong bếp, Nhạc Dao nghiêng người kề gần Đàm Tu rồi hỏi: “A Tu, em nặng không ạ?”
Đàm Tu nhìn đăm đăm phía trước không chớp mắt, không dám nhìn thẳng vào mắt cô: “Không nặng.”
Nhạc Dao cười khúc khích: “Vậy lần sau anh bồng em nữa nha.”
Đàm Tu: “?”
Nhạc Dao: “Hồi nãy mọi thứ diễn ra bất thình lình quá, em chưa kịp cảm nhận nghiêm túc gì hết trơn.”
Đàm Tu: “...”
“Đồ ăn xong rồi nè.” Trong khi hai người đang nói chuyện, Nhạc Gia Thành bưng món ăn cuối cùng lên bàn, là canh trứng cà chua.
Đàm Tu đứng dậy giúp lấy chén đũa, Tiêu Tuệ Vân chỉ vào nồi cơm điện, vừa nói với anh: “Cơm ở đó nha con, lát ăn chưa no thì tới múc thêm, cứ coi này là nhà của mình, đừng có khách sáo.”
Đây không phải là lần đầu tiên họ chung đụng, Đàm Tu biết ba mẹ Nhạc Dao là những người thật sự hiền lành, chứ không phải hay đóng kịch như mẹ Đàm.
Để không làm khách lạc lõng, chủ đề trên bàn cơm về cơ bản xoay quanh Đàm Tu. Tiêu Tuệ Vân muôn đời bất biến luôn chú ý đến mảng học tập: “Cô nhớ hiện nay Tiểu Tu đang học năm nhất đại học hả con?”
Đàm Tu thong dong đáp: “Dạ, khoa y của Lê Xuyên ạ.”
“Đúng đúng, Dao Dao nói cho cô biết rồi nè.” Anh vô tình tiết lộ thông tin khiến Tiêu Tuệ Vân cười tít mắt. Là giáo viên, bà hy vọng nhất khi thấy con em có tương lai xán lạn, tuy không phải là học sinh của mình nhưng kỳ vọng của bà cũng tương tự vậy.
“Lúc ấy Dao Dao nói cho cô chú biết con là thủ khoa tỉnh, mà cô chú không tin mới ghê chứ.” Tiêu Tuệ Vân liên tục hỏi rất nhiều câu và Đàm Tu đều đối đáp trôi chảy, khiến bà càng nghe càng hài lòng. “Sang năm Dao Dao cũng sắp thi tuyển sinh, nếu thi vào Lê Xuyên thì các con vừa hay cùng trường rồi.”
Bữa cơm này khiến Đàm Tu ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
Anh ngồi đây, rõ ràng không phải là người một nhà nhưng lại làm anh cảm nhận được bầu không khí gia đình thật sự.
Người gắn mác “thủ khoa tuyển sinh đại học” quả là có thể tự tin đi trước mặt giáo viên thế này. Lúc Đàm Tu rời đi, Tiêu Tuệ Vân đuổi theo kín đáo tặng cho anh nửa bịch trái cây: “Tiểu Tu à, mốt nghỉ học về thì cứ tới đây chơi lúc nào cũng được nha con.”
Tiễn Đàm Tu, Nhạc Gia Thành ra chiều suy nghĩ sâu xa: “Chẳng lẽ thằng nhóc kia có ý với Dao Dao nhà chúng ta à?”
“Vậy thì sao?” Tiêu Tuệ Vân lườm chồng: “Con cái cũng sắp trưởng thành rồi, lên đại học yêu đương là chuyện thường tình mà.”
“Em không muốn trở thành một trong những bậc cha mẹ cấm đoán tình cảm của tụi nhỏ thời đi học rồi thúc giục con cái yêu đương và kết hôn sau khi ra trường đâu.” Nguyên tắc giáo dục con của bà luôn là không can thiệp vào bất cứ điều gì không gây ra tác động tiêu cực.
“Với lại, Tiểu Tu thông minh quá chừng, sau này chắc chắn có tương lai tươi sáng, hơn nữa ngoại hình cũng... Chẹp chẹp chẹp.”
Nhạc Gia Thành: “...”
Nửa câu sau mới là trọng điểm đúng không.
Vì chân bị thương không tiện hành động nên bị cưỡng chế ngồi trên ghế, Nhạc Dao rướn cổ hỏi: “Ba mẹ, ba mẹ to nhỏ gì ở ngoài cửa thế ạ?”
Tiêu Tuệ Vân tươi cười đi tới, nói đùa: “Khen bạn con đẹp trai ấy mà.”
Mắt Nhạc Dao sáng lên: “Thật ạ? Con cũng cảm thấy vậy á!”
Tiêu Tuệ Vân nói: “Con gái của mẹ thật tinh mắt.”
Nhạc Dao nhoẻn miệng cười: “Mẹ con thật dễ gần.”
Nịnh nọt lẫn nhau cũng chỉ đến thế là cùng.
Sau tết Dương lịch, mọi người nhanh chóng nghênh đón kỳ thi cuối kỳ.
Bị chôn vùi trong biển sách, Nhạc Dao giống như con chim bị nhốt trong lòng khao khát tự do. Trên thực tế, kỳ nghỉ của học sinh trung học đã bị rút ngắn một cách tàn nhẫn xuống còn hai ngày.
Những cấp lớp khác lần lượt được nghỉ hè. Chiều nào Nhạc Dao từ buổi tự học tối về cũng ca thán, hy vọng những ngày này sẽ sớm qua đi.
“Muốn ra ngoài chơi quá đi à.”
“Đi đâu?”
“Đi đâu cũng được.” Vừa nói xong, cô lướt thấy một bộ ảnh tuyết trên Weibo: “A, trên núi tuyết rơi rồi kìa, em muốn đi ngắm tuyết.”
“Được.” Đàm Tu dùng cái này để khích lệ: “Đợi em nghỉ thì chúng ta đi ngắm tuyết.”
Vốn dĩ cô chỉ thuận miệng nói vậy thôi, nhưng Đàm Tu đã ghi nhớ trong lòng, đến khi Nhạc Dao được nghỉ thì anh đã sớm sắp xếp xong mọi thứ.
Qua lời mời, Kỷ Trì và Lý Tây Nguyệt đồng ý đi cùng họ.
Hỏi Lâm Viễn Châu thì cậu ấy do dự rồi lắc đầu nói: “Mình không thích xem mấy cái đó đâu, lạnh lắm.”
Nhạc Dao biết cậu ấy không thể bỏ ba ở nhà một mình và không đủ khả năng chi trả cho chuyến đi. Dù bạn bè nói sẽ giúp cậu trang trải chi phí nhưng cậu vẫn không đồng ý.
Nhạc Dao xin phép cha mẹ; sau khi được cho phép, cô và ba người bạn cùng nhau bước vào cuộc hành trình đến núi tuyết.
Trong bốn người thì hai người kiệm lời, hai người nói nhiều. Gần như toàn bộ hành trình đều chỉ có thể nghe tiếng của Kỷ Trì và Nhạc Dao mà thôi.
“Hôm nay qua đó trọ một đêm đi, ngày mai chúng ta đi trượt tuyết.”
“Em không biết trượt đâu mà.”
“Không sao, để A Tu dạy em.”
Người nói là Kỷ Trì, nhưng người làm là Đàm Tu.
Bốn người vào một khách sạn du lịch, thuê hai phòng cạnh nhau. Đặt hành lý xuống, Nhạc Dao đẩy cửa sổ ra rồi chợt bị hấp dẫn bởi cảnh tuyết đẹp đẽ ngoài trời, nên lập tức cầm điện thoại di động lên chụp hình.
Buổi chiều chưa có tuyết rơi, bốn người đi dạo trên nền tuyết đọng rộng lớn.
“Mọi người có biết bãi cỏ rộng ở đâu không?”
“Bản đồ cho thấy nó ở hơi xa.”
Nếu nói bãi cỏ rộng là chỉ sân cỏ xanh mơn mởn vào mùa hè thì nay đã bị bao phủ bởi băng tuyết. Những cành cây ven đường phủ đầy tinh thể băng, tạo thành một khu rừng thuần khiết, như thể một thế giới băng tuyết đã xuất hiện trở lại.
Nhạc Dao cố ý dặn dò Lý Tây Nguyệt mang theo máy chụp hình.
Cô mạnh dạn và thoải mái trước ống kính, vẻ mặt khi lên hình trông vô cùng tự nhiên.
Suốt hành trình, Đàm Tu không tham dự.
Có lúc Kỷ Trì sẽ cố ý chạy tới ké vài kiểu.
Lý Tây Nguyệt cũng không thích chụp hình, bắt cô ấy tạo dáng thế nào thì cô ấy sẽ chỉ nghiêm mặt. Trên đường đi, trong máy chụp hình chứa đầy ảnh Nhạc Dao.
“Chỗ này đẹp quá, tìm người chụp cho bọn mình đi.” Nhạc Dao nghĩ vậy và cũng làm vậy. Bấy giờ, cô chạy đến bên đường kéo một cô gái trông có vẻ dễ nói chuyện nhờ làm nhiếp ảnh gia tạm thời.
Khi họ đứng cùng nhau, hai người cười, còn hai người kia thì mặt không chút thay đổi.
Nhiếp ảnh gia tạm thời vô cùng có tâm, chụp mấy tấm cũng cảm thấy không ổn: “Hai người kia không cười, tôi chụp lại cho mấy bạn thêm vài tấm nữa nha.”
Nhạc Dao chống nạnh giáo dục hai người: “A Tu, Tây Nguyệt, ra ngoài chơi phải tươi lên chứ.”
Lý Tây Nguyệt chịu phối hợp, mới nở một nụ cười đủ tiêu chuẩn.
Nhưng Đàm Tu dường như không biết cười, khóe môi khẽ giật, làm thế nào trông cũng rất giả.
Họ cũng ngại giữ chân nhiếp ảnh gia có tâm này quá lâu nên chỉ đành tạm tạo dáng chụp cho xong.
Trước khi tạo dáng, không biết Nhạc Dao nói gì với cô gái được nhờ chụp giúp, chỉ thấy đối phương ra hiệu “OK”.
Chụp ảnh bắt đầu: “3, 2, 1.”
Lúc người chụp đếm đến “1”, Nhạc Dao chợt xoay người, ngón tay chọc vào mặt Đàm Tu hòng ép anh nhướng môi lên.
Khi bức ảnh thành hình, Nhạc Dao nhìn máy chụp ảnh cười ha ha và nói nhất định phải rửa tấm này ra làm kỷ niệm.
Chẳng những có du khách chụp hình, mà còn có vợ chồng mới cưới dẫn theo nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp đang bố trí bối cảnh xung quanh, gây nên sự chú ý.
“Có người chụp hình cưới trong trời tuyết kìa.”
“Họ không lạnh sao?”
“Mặc đầm đẹp dĩ nhiên không lạnh rồi.”
Chứng kiến cảnh tượng này, Nhạc Dao không khỏi cảm thán: “Phải xem thật kỹ mới được, mình cũng muốn mặc áo cưới giống vậy.”
Lý Tây Nguyệt nhắc nhở: “Cậu còn chưa trưởng thành đâu.”
Nhạc Dao dường như đã hiểu sai, theo đó trả lời: “Vậy trưởng thành mình sẽ đi chụp.”
Lý Tây Nguyệt: “...” Ý cô ấy không phải là vậy.
Lý Tây Nguyệt ôm máy chụp hình đứng bên cạnh, vừa nghiêm chỉnh nói: “Trưởng thành rồi cậu cũng không chụp ảnh cưới được đâu, luật quy định số tuổi kết hôn hợp pháp của phái nữ là hai mươi đấy.”
“Không ai quy định chỉ có kết hôn mới có thể mặc áo cưới, chỉ cần mình muốn, bất cứ lúc nào cũng được cả, đây chẳng qua chỉ là một bộ váy áo xinh đẹp thôi mà.” Trong đầu cô luôn có rất nhiều ý tưởng kỳ lạ nhưng lại hợp lý.
Đến tối, Nhạc Dao thật sự nằm trong khách sạn tìm kiếm ảnh cưới của người khác. Thấy vậy, Lý Tây Nguyệt liên tục ngạc nhiên: “Cậu muốn rủ Đàm Tu chụp cùng hả?”
“Vậy không tốt lắm đâu...” Nhạc Dao nhăn nhó, rồi thật sự tưởng tượng đến hình ảnh đó: “Chẳng phải sẽ giống kết hôn với nhau lắm à.”
“Cậu muốn kết hôn với anh ấy không?” Có lẽ do khí chất gương mặt của Lý Tây Nguyệt nên mỗi câu cô ấy nói nghe vô cùng nghiêm túc.
Nhạc Dao đưa di động lên môi, vẽ ra cho cô ấy một viễn cảnh thật to: “Sau này tụi mình mà kết hôn sẽ mời cậu ngồi chủ bàn nha.”
Đùa giỡn là đùa giỡn, Nhạc Dao chia sẻ một đường liên kết có tiêu đề “Mười tám tuổi cùng chụp ảnh cưới với bạn thân” cho Lý Tây Nguyệt và nồng nhiệt mời cô ấy: “Tây Nguyệt, chờ mình mười tám tuổi, chúng ta cùng đi chụp ảnh cưới nha, mình cảm thấy rất có ý nghĩa kỷ niệm đó.”
Nghe được ý tưởng của cô, Lý Tây Nguyệt lấy làm kinh ngạc, nhưng miễn là Nhạc Dao yêu cầu thì cô ấy lập tức gật đầu: “Được.”
Đêm nay, cả hai căn phòng đều ngủ muộn vì nhiều lý do, rồi ăn ý hoãn lại việc trượt tuyết.
Chiều hôm sau, họ đi tới khu trượt tuyết. Đàm Tu - người rành rọt bộ môn trượt tuyết - đã chuẩn bị tất những vật dụng cần thiết cho “dân mới vào nghề” Nhạc Dao.
“Em hơi sợ.” Quãng thời gian trước bị ngã đau chân, phải nghỉ ngơi hai ba tuần mới khỏi, bây giờ cô sợ sẽ bị ngã nữa nhưng lại rất muốn chơi.
“Đừng sợ, kỹ thuật của A Tu rất tốt.” Kỷ Trì - đã mặc trang phục xong xuôi - ở bên cạnh thấy vậy thì trêu đùa: “Nói đúng hơn là sao A Tu nỡ để em ngã chứ.”
Đàm Tu im lặng giúp Nhạc Dao đeo đồ bảo hộ rồi dắt tay cô: “Làm theo phương pháp mà anh dạy em.”
Cảm nhận được tay Nhạc Dao đang phát run, anh dùng giọng điệu mình không am hiểu nhằm trấn an cô: “Đừng sợ, anh sẽ luôn dắt em.”
“Ừm!” Có lời hứa của anh, Nhạc Dao yên tâm bước lên ván trượt tuyết.
Tuy nhiên, cô đã đánh giá cao khả năng thể thao của mình. Do các cử động cơ thể không phối hợp nhịp nhàng khiến cô di chuyển rất khó khăn, vất vả lắm mới bắt đầu được, nhưng cũng đi không được bao xa.
Đối mặt với cô, Đàm Tu vô cùng kiên nhẫn. Anh dạy đi dạy lại, không hề mất kiên nhẫn.
Nhưng dẫu vậy, Nhạc Dao vẫn không tài nào học được môn trượt tuyết đơn giản này.
“Em thật sự không được.” Dù luôn tự tin và lạc quan nhưng cô không thể không chịu thua trước khía cạnh thể thao. Hơn nữa không biết có phải do ám ảnh tâm lý hay không, cô cảm thấy chân chưa hoàn toàn bình phục, nó vẫn hơi đau sau phen luyện tập kia.
Tuân theo nguyên tắc “Không làm khó bản thân”, Nhạc Dao quyết định từ bỏ: “Xem ra em không có duyên với trượt tuyết rồi.”
Đàm Tu nhìn lướt qua dốc trượt tuyết, nghiêng đầu hỏi: “Tin anh không?”
Câu hỏi không đầu không đuôi này làm Nhạc Dao ngơ ngác: “Dạ?”
“Anh sẽ đưa em đi trượt tuyết.” Đàm Tu bước lên hai tấm trượt tuyết của mình: “Chỉ cần em tin anh thôi.”
Nhạc Dao chưa phát hiện sự kiên định trong mắt anh: “Đương nhiên là em tin anh rồi, nhưng em thật sự...”
Không đợi cô nói xong, Đàm Tu một tay bồng ngang cô lên.
Bất thình lình được bế công chúa, Nhạc Dao giật thót: “Anh anh anh, anh muốn làm gì?”
“Ôm chặt anh.” Đàm Tu hơi ngửa đầu, nhìn vào mắt cô qua kính trượt tuyết và thì thầm một câu chỉ hai người họ mới hiểu: “Đây là lần thứ hai, em hãy cảm nhận rõ ràng nhé.”
Giây sau, anh bế Nhạc Dao trượt xuống ngọn đồi dốc.
Trong vòng tay anh, Nhạc Dao hoảng hồn hét lên. Đàm Tu trượt tới trước một cách vững vàng, không hề gắng sức.
“A Tu.” Tiếng gọi của cô bị gió nuốt mất, cảm giác không trọng lượng khiến trái tim như lơ lửng, cả thể xác và tinh thần cô đều treo trên cổ Đàm Tu cả rồi.
Trong thoáng chốc, hình như cô nghe Đàm Tu nói: “Dao Dao, thả lỏng nào.”
Trái tim dần dần thích ứng với tốc độ trượt, Nhạc Dao chậm rãi mở mắt ra và thấy gương mặt nghiêm túc của người ấy.
Cô từ từ thả lỏng cơ thể đang cứng ngắc của mình, học cách tin tưởng chàng trai có vẻ lạnh lùng, bộc trực và cực kỳ mạnh mẽ này.
Người cô thầm mến là một người siêu đỉnh.
Tốc độ trượt chậm lại, Đàm Tu bình thản xoay người trên mặt đất bằng phẳng, kết thúc màn trình diễn “trượt tuyết đôi” gây sửng sốt và đáng kinh ngạc.
Nhạc Dao khó thể tin rằng mình đã nằm vững trong vòng tay Đàm Tu và trải nghiệm một màn trượt tuyết trước nay chưa từng có.
Cô có thể khoe khoang chuyện này cả đời đấy!
“Quao.”
Người xung quanh há hốc mồm thán phục. Kỷ Trì giơ điện thoại lên quay video, vừa liên tiếp thốt ra những từ như “đỉnh của chóp” hoặc “Á đù” trên màn hình, như thể anh ấy vừa xem được một chương trình thế kỷ vậy.
Những người vốn đang thảo luận trượt tuyết, nay lại bắt đầu thảo luận về “người vừa ôm người khác vừa trượt tuyết”. Tất cả mọi người có mặt ở đó đều rất bội phục Đàm Tu.
“Mình biết cậu siêu, nhưng không ngờ đến mức đó luôn đấy!” Suýt nữa Kỷ Trì đã quỳ lạy anh. Thằng bạn mù quáng trong tình yêu này quả là chuyện gì cũng làm được.
Dắt Nhạc Dao về, Đàm Tu vẫn luôn chú ý đến ánh mắt cô: “Sợ hả?”
Nhạc Dao hoàn hồn khỏi cơn ngỡ ngàng, bỗng chốc cô ngẩng đầu rồi tươi cười rực rỡ: “Chơi vui lắm anh ơi.”
Trong mắt cô không giấu được kích động: “A Tu, anh đúng thật là người siêu đỉnh nhất mà em từng gặp đó ạ!” Dường như bất cứ chuyện gì vào tay anh đều sẽ trở nên cực kì giản đơn.
“Đúng rồi.” Nhạc Dao trở tay nắm chặt tay anh: “Ban nãy anh gọi em là gì vậy?”
“Nhạc Dao.”
“Ứm…” Nhạc Dao lắc đầu nguầy nguậy, noi theo tác phong thẳng thắn trước sau như một của mình: “Không dám đâu, em nghe anh gọi ‘Dao Dao’ rồi nhé.”
Đàm Tu khẽ mím môi, không phản bác.
Khi Nhạc Dao quấn lấy anh bảo anh gọi lại, làm thế nào anh cũng không chịu mở miệng.
Chàng trai trầm lặng đó luôn giữ thái độ khiêm tốn sau khi làm được một việc rúng động lòng người.
Nhạc Dao không phải là người dễ dàng buông tha cho ai. Dọc đường đi, cô luôn quấy nhiễu Đàm Tu bằng mọi cách, chốc chọc vào cánh tay anh, chốc lại giật mũ anh rồi kéo áo khoác của anh, hệt như một đứa trẻ đang làm loạn.
Tuy vậy, Đàm Tu không tỏ ra e ngại, chẳng những yên lặng chịu đựng “sự tra tấn” của cô, mà thỉnh thoảng còn che chở để cô không bị ngã.
Cảnh tượng này khiến Kỷ Trì và Lý Tây Nguyệt đi đằng sau cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi.
Đây là sức mạnh của tình yêu sao?
Kỷ Trì không ngậm miệng nổi, đành phải nói với Lý Tây Nguyệt: “Em cũng cảm thấy rất thần kỳ đúng không?”
Lý Tây Nguyệt liếc nhìn anh ấy.
“Bí mật này anh thường không nói cho người khác biết đâu nhé.” Kỷ Trì cố ý kéo gần khoảng cách, cố ra vẻ thần bí: “Thật ra thằng bạn anh là một đứa yêu dại khờ đấy.”
Lý Tây Nguyệt: “...”
Hơi buồn cười, nhưng dường như không sai tẹo nào.
Mọi người về lại khách sạn, thay quần áo rồi ra nhà hàng ăn cơm.
Nhạc Dao mặc áo lông màu hồng nhạt, vì sợ lạnh nên cô tiện tay kéo chiếc khăn quàng cổ màu đỏ choàng lên cổ.
Sau khi ra ngoài, Nhạc Dao phát hiện Đàm Tu đã thay một chiếc áo khoác màu lam đậm thì mắt lập tức sáng lên, có cảm giác như nam chính và nam phụ phim Hàn trong tivi đang đi tới trước mặt cô.
“Rất đẹp trai nha.” Cô không che giấu sự yêu thích của mình và cũng không keo kiệt phóng đại nó lên.
Trái lại, Đàm Tu bị sặc bởi giọng nói kinh ngạc của cô. Anh nắm tay thành đấm che miệng ho khan.
Ban đêm, bên ngoài tuyết rơi dày đặc, rất nhiều du khách cố ý ra khỏi phòng để ngắm tuyết.
“Tây Nguyệt, mau lấy máy chụp hình của cậu xuống đi, chúng ta cũng đi ngắm tuyết.” Nhạc Dao nôn nóng.
Họ không đi quá xa, chỉ loanh quanh dưới ngọn đèn đường gần đó. Những bông tuyết bay phấp phới như biến thành những con bướm vàng rực lượn vòng bay xuống nhờ ánh đèn đường màu cam.
Nhạc Dao đưa tay ra đón, lơ đãng lùi lại rồi chợt đụng vào lồng ngực Đàm Tu.
“Cẩn thận nào.” Lần đầu tiên anh quan tâm một người như vậy, vì không yên lòng nên toàn bộ hành trình anh luôn coi sóc cô.
Gió rét phà vào bả vai Kỷ Trì, thấy Lý Tây Nguyệt dường như không có hứng thú thưởng thức tuyết, anh ấy bèn nói: “Ngắm cũng tầm tầm rồi, hai đứa mình về trước đi chứ.”
Lý Tây Nguyệt lắc đầu: “Anh về một mình đi.”
Kỷ Trì hỏi: “Em không về cùng anh à?”
Lý Tây Nguyệt ôm máy chụp hình: “Lỡ như Dao Dao muốn chụp hình thì sao.”
Kỷ Trì cười: “Thế em cứ đứng đây đợi em ấy chụp hình à, em bị ngốc hả.”
“Thú thực, anh không phủ nhận Nhạc Dao là một cô gái rất tốt, nhưng có phải các em đối xử với em ấy tốt thái quá rồi không?” Những cô gái mà anh ấy tiếp xúc, ngoài mặt thì chị chị em em nhưng sau lưng lại không ít kẻ giẫm đạp lẫn nhau. Dẫu cho thật sự là bạn tốt nhưng sẽ không làm được như Lý Tây Nguyệt.
Hiếm khi Lý Tây Nguyệt không tranh cãi với anh, thay vào đó chỉ nói: “Anh không hiểu đâu.”
Làm sao một cậu ấm được người người nâng niu như Kỷ Trì có thể hiểu được hơi ấm của vầng thái dương chiếu rọi trong mùa đông giá rét chứ.
Cô ấy né tránh Kỷ Trì, quay lại đã thấy Đàm Tu và Nhạc Dao cùng đứng dưới đèn đường. Cô ấy vội giơ máy chụp hình lên định ghi lại khoảnh khắc hai người này, thì chợt thấy cô gái choàng khăn đỏ trong màn ảnh đang kiễng chân như muốn hôn lên mặt chàng trai.
Mới rồi, Nhạc Dao vô tình thấy một đôi tình nhân đang hôn nhau trong trời tuyết. Cô cảm thấy vô cùng lãng mạn nên hưng phấn muốn chia sẻ với Đàm Tu. Đàm Tu không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt thâm thúy.
Không chịu nổi sự mê hoặc, Nhạc Dao bèn bắt chước đôi tình nhân kia nhón chân hôn anh.
Chỉ một chút nữa thôi, nhưng Đàm Tu chợt quay mặt sang chỗ khác.
Hôn trộm thất bại, Nhạc Dao khẽ “hừ” dưới cằm anh, vừa như giở trò lưu manh, vừa nói bằng giọng đùa giỡn: “Chuyện sớm muộn mà thôi.”
Đàm Tu nhíu mày, không phản bác lời cô.
Nhạc Dao quay đầu, phát hiện Lý Tây Nguyệt đang chụp mình, nhưng cô không thấy xấu hổ mà thoải mái chạy tới xem. Nhận thấy cảnh đặc sắc bị chụp lại, cô giả vờ thẹn thùng vài giây: “Tây Nguyệt Nguyệt, lát xuất ra gửi cho mình nha.”
Chuyến du lịch vui vẻ này kéo dài bốn ngày.
Trên đường trở về, Nhạc Dao vẫn chưa thoả mãn: “Bông tuyết đẹp cực, núi tuyết quá lạnh.”
Cô đột ngột nảy sinh một ý tưởng: “Mọi người ơi, mình có thể tạo một căn phòng mô phỏng đặc biệt, khi bật ở chế độ nhất định sẽ có tuyết rơi nhưng bên trong lại ấm áp như xuân không nhỉ.”
Cô nàng trung thực Lý Tây Nguyệt hỏi: “Vậy vẫn gọi là ngày tuyết à?”
Nhạc Dao ngồi trong xe cười khanh khách: “Gọi là nhà tuyết đi, ha ha ha.”
Về lại Vân An, bốn người chia làm hai tốp.
Lý Tây Nguyệt đi cùng Kỷ Trì, còn Đàm Tu và Nhạc Dao cùng đường.
Họ ngồi lên tuyến xe buýt 025 quen thuộc.
Trở về thành phố mình đã sinh ra và lớn lên, rốt cuộc Nhạc Dao đã tiêu hao hết sức sống, bèn tựa vào vài Đàm Tu ngủ mất.
Theo lộ trình kéo dài, hành khách trên xe buýt thưa dần. Điểm dừng tiếp theo chính là đường Hương Chương, nhưng giao thông trên đường bị tắc nghẽn bởi một chiếc xe bị hỏng.
Chưa đến đúng trạm sẽ không mở cửa xe, tài xế xe buýt đạp chân ga khiến Nhạc Dao trượt khỏi vai anh.
Đàm Tu nhanh chóng giơ tay lên đỡ đầu cô.
Đang mơ màng ngủ, Nhạc Dao khẽ nhìn thoáng qua anh, rồi tin tưởng đưa tay bám lên vai phải của anh đồng thời vùi nửa khuôn mặt vào cổ anh.
Tim Đàm Tu như đánh trống.
Lần đầu tiên anh cảm thấy đường tới Hương Chương dài đến thế, tới nỗi anh không khống chế được, đã phá bỏ gông xiềng trong lòng để rồi cúi đầu hôn lên trán cô gái.
“Dao Dao...”
- -------------------
Lời tác giả:
Mẹ vợ tương lai: “Con đang học ở Lê Xuyên à?”
A Tu: “Dạ, con đang học khoa y ở Lê Xuyên.” (Tới tận bây giờ chưa từng chủ động biểu hiện như vậy)
Cô vô ý té ngã khi đang học thể dục, chẳng những đầu gối bị trầy, mà mắt cá chân cũng bị trật rồi sưng lên.
Cô gái vốn luôn yếu ớt này đau đến nước mắt lưng tròng, vì vậy cô bèn xin chủ nhiệm lớp cho nghỉ rồi gọi cho ba mẹ đón mình về nhà.
Thông thường, dù có chuyện vui hay không vui cô đều sẽ kể hết, nhưng chỉ có lần ngã bị thương này, Nhạc Dao không rêu rao khắp nơi.
Thấy Đàm Tu gọi điện tới, phản ứng đầu tiên của cô là chột dạ, rề rà hồi lâu mới bắt máy: “Alô, A Tu...”
Qua cuộc trò chuyện giữa hai người, cô từ từ lộ ra ánh mắt khó thể tin.
Mười phút sau, Nhạc Dao khập khiễng lén đi ra cửa.
Mở cửa ra, Đàm Tu trong bộ áo lông màu đen và đeo cặp đen ở một bên vai đang đứng trước mặt cô.
Không tỉnh táo và bình thản như ngày thường, giờ phút này hơi thở anh không đều. Trong mùa đông rét lạnh, gò má như ngọc ửng đỏ vì nóng.
Ngay cả tóc cũng bị gió đêm thổi rối.
Đàm Tu chạy từ trường về đây mà chỉ mất một nửa thời gian thường dùng để về nhà. Anh quan sát Nhạc Dao cẩn thận từ trên xuống mấy lần: “Em bị thương ở đâu?”
Nhạc Dao chỉ vào chân.
Vì đầu gối bị thương nên cô cố ý mặc quần dài rộng thùng thình, che kín đến mức không nhìn thấy gì cả.
Lo cho vết thương của cô, Đàm Tu cau chặt mày: “Để anh xem coi.”
Nhạc Dao cả kinh: “Vậy... không tốt đâu.”
Sắc mặt Đàm Tu nghiêm túc: “Ba mẹ em ở trong phòng thì anh có thể làm gì em chứ?”
Bầu không khí khi đứng trò chuyện ở cửa khiến người ta thấp thỏm, Nhạc Dao đành chỉ vào bên trong: “Hay là vào phòng em trước đi.”
Lần này đến lượt anh lúng túng: “... Vậy không tốt đâu.”
Nhạc Dao trả câu vừa rồi lại cho anh: “Ba mẹ em ở kế bên, em có thể làm gì anh chứ?”
Rõ là thể hiện sự lo sợ nhưng giờ phút này lại bị hai người lấy ra làm lá chắn.
Nhạc Dao ngồi trên giường, cẩn thận vén quần lên cho vết thương lộ ra. Chỗ đầu gối được dán băng gạc trông không lớn lắm, còn mắt cá chân thì sưng vù.
Đàm Tu vươn tay, rồi dừng lại ở khoảng cách gần: “Đau lắm hả?”
Hai tay Nhạc Dao chống bên giường, cô thở dài: “Bây giờ thì đỡ rồi ạ.”
“Sao lại bị ngã vậy?”
“Chạy bộ đó ạ, chân yếu nên em bị ngã.”
Cô ghét học thể dục, mỗi lần học tới tiết đó là cảm thấy đau chân, bây giờ quả nhiên gặp chuyện xui rủi rồi.
Cửa phòng ngủ đóng chặt, giọng của hai người được ép xuống rất thấp, tuy nhiên vẫn là Nhạc Dao nói nhiều nhất, còn Đàm Tu chỉ một mực lắng nghe cô phàn nàn đại loại như “tiết thể dục mệt chết đi được”, “ngày nào cũng phải kiểm tra”, “tối về làm bài”, “chẳng ngủ ngon giấc được”... mà thôi.
Lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân đi ngang qua, Nhạc Dao giật mình đứng bật dậy. Vốn dĩ bị trật mắt cá chân đã là nghèo gặp phải cái eo rồi, cô đau đến mức há to miệng nhưng không dám kêu thành tiếng.
Nhạc Dao ngã ngửa ra sau, Đàm Tu đưa tay ra đỡ theo phản xạ. Trong phút chốc, hai người đồng thời ngã xuống giường.
Nhạc Dao nằm phía sau, Đàm Tu chống hai cánh tay ở bên hông cô.
Đôi mắt của họ không hề che giấu, đồng tử cũng bị chiếm giữ bởi hình bóng của nhau. Và trong bầu không khí hỗn loạn ấy, hơi thở không chỗ ẩn náu hoà quyện vào nhau như thể họ bị hạ lệnh cấm nói, không tài nào thốt nên lời.
“Dao Dao.” Nhạc Gia Thành đi ngang qua phòng cô, gõ cửa.
Nhạc Dao hốt hoảng lúng túng, lắp bắp nói dối: “Đừng đừng đừng, đừng vào nha ba, con đang thay đồ ạ.”
Thật ra cô biết, nếu cô chưa đồng ý thì ba chắc chắn sẽ không đẩy cửa vào, nhưng vì quá chột dạ nên cô đâm ra bối rối.
Ở ngoài cửa, Nhạc Gia Thành “à” lên: “Không có gì đâu, tại ba thấy phòng con còn sáng đèn, mau đi ngủ đi, nghỉ ngơi tốt thì cơ thể mới hồi phục mau được.”
Sau đó, họ nghe tiếng đóng cửa phòng. Nhạc Gia Thành đã về phòng mình.
Sau kinh hãi là hoảng hốt.
Thậm chí nhịp tim cũng bắt đầu đọ sức với nhau, không biết ai nhanh hơn ai.
Chân lại bắt đầu đau, Nhạc Dao đành phải nhắc nhở: “Anh còn không đứng lên đi.”
Đàm Tu đột nhiên hoàn hồn đứng bật dậy. Ngữ điệu mất bình tĩnh, anh nói thật khẽ: “Em nghỉ ngơi cho tốt đi, anh về đây.”
“A Tu.” Nhạc Dao kéo anh lại từ sau lưng: “Sao tự dưng anh lại về thế ạ?”
Đàm Tu gượng gạo đưa ra lý do: “Tết Dương lịch mà.”
“Nhưng anh đến trường trước mà nhỉ.” Ngồi trên giường, Nhạc Dao ngửa cao đầu, trong mắt đong đầy ý cười ra chiều đã nhìn thấu tâm can anh.
Rõ là anh cố tình đến trường đợi cô, vậy mà còn không chịu thừa nhận.
Đàm Tu xoay mặt lại, đứng trên cao xoa đầu cô: “Tết Dương lịch vui vẻ.”
Sau khi người ấy đi, Nhạc Dao đặt bàn tay mình lên nơi anh vừa chạm vào, không khỏi nở nụ cười.
Cười tủm tỉm, rồi gương mặt nhỏ nhắn xụ xuống.
Mấy ngày nay bận rộn học tập, cô chưa kịp gội đầu, chưa có gội đầu đó!
Vì vết thương ở chân, Nhạc Dao không tiện ra ngoài. Ngày hôm sau, Đàm Tu đường đường chính chính tới nhà chào hỏi.
Nhạc Gia Thành và Tiêu Tuệ Vân thấy anh thì hơi bất ngờ, nhưng họ vẫn nhiệt tình tiếp đãi anh vào nhà.
Nhạc Dao đang nghỉ ngơi trong phòng, cửa mở rộng ra, chứng minh cô và anh không làm gì khuất tất cả.
Gần đến giờ cơm trưa, Tiêu Tuệ Vân cố ý tới hỏi: “Tiểu Tu à, con thích ăn món gì?”
Đàm Tu rất ít khi ở chung hòa thuận với cha mẹ nên anh chỉ có thể cố gắng cư xử với người nhà cô bằng thái độ lễ phép: “Cảm ơn cô, không cần làm phiền đâu ạ.”
“Không phiền, không phiền mà.” Tiêu Tuệ Vân hiếu khách nên chắc chắn sẽ không để bất cứ ai bụng rỗng rời đi. Vì vậy, bà kêu chồng đi mua thêm mấy món thịt: “Mua thêm cả vịt nướng ở tiệm mà Dao Dao rất thích nữa, anh mua cho Tiểu Tu ăn thử luôn nha.”
Không thể từ chối thịnh tình, Đàm Tu ở lại đến giờ ăn trưa.
Khi món ăn được dọn lên đủ đầy, Nhạc Gia Thành đứng ở phòng khách gọi vọng vào phòng ngủ: “Dao Dao, Tiểu Tu, chuẩn bị ăn cơm nè.”
Dứt lời, ông lại vào bếp.
Nhạc Dao vén chăn lên, xuống giường một cách cẩn thận.
Bác sĩ bảo cô nên cố gắng ít đi lại. Không dám để bàn chân bị bong gân của mình dùng sức, cô bèn dồn hết trọng tâm lên một chân, động tác trông cực kỳ buồn cười.
“Nhạc Dao.”
“Hả?”
“Bụm miệng lại, đừng có kêu đấy.”
Đàm Tu nắm lấy cánh tay cô, bế ngang cô lên rồi đặt lên ghế ở bàn cơm.
Cả quá trình vô cùng lưu loát như đã luyện tập vô số lần, đến nỗi chỉ có người trong cuộc mới biết mình đang rơi vào trạng thái bàng hoàng.
Cô cô cô...
Anh anh anh...
Ban nãy Đàm Tu vừa bế cô sao?
Quá đột ngột, cô chẳng kịp chuẩn bị gì cả.
Hôm qua bị thương, cô chưa tắm đó!
Nhạc Dao nâng cánh tay lên ngửi hít hà, ừ, buổi sáng có bôi kem rồi, còn thơm lắm.
Tranh thủ ba mẹ vẫn còn trong bếp, Nhạc Dao nghiêng người kề gần Đàm Tu rồi hỏi: “A Tu, em nặng không ạ?”
Đàm Tu nhìn đăm đăm phía trước không chớp mắt, không dám nhìn thẳng vào mắt cô: “Không nặng.”
Nhạc Dao cười khúc khích: “Vậy lần sau anh bồng em nữa nha.”
Đàm Tu: “?”
Nhạc Dao: “Hồi nãy mọi thứ diễn ra bất thình lình quá, em chưa kịp cảm nhận nghiêm túc gì hết trơn.”
Đàm Tu: “...”
“Đồ ăn xong rồi nè.” Trong khi hai người đang nói chuyện, Nhạc Gia Thành bưng món ăn cuối cùng lên bàn, là canh trứng cà chua.
Đàm Tu đứng dậy giúp lấy chén đũa, Tiêu Tuệ Vân chỉ vào nồi cơm điện, vừa nói với anh: “Cơm ở đó nha con, lát ăn chưa no thì tới múc thêm, cứ coi này là nhà của mình, đừng có khách sáo.”
Đây không phải là lần đầu tiên họ chung đụng, Đàm Tu biết ba mẹ Nhạc Dao là những người thật sự hiền lành, chứ không phải hay đóng kịch như mẹ Đàm.
Để không làm khách lạc lõng, chủ đề trên bàn cơm về cơ bản xoay quanh Đàm Tu. Tiêu Tuệ Vân muôn đời bất biến luôn chú ý đến mảng học tập: “Cô nhớ hiện nay Tiểu Tu đang học năm nhất đại học hả con?”
Đàm Tu thong dong đáp: “Dạ, khoa y của Lê Xuyên ạ.”
“Đúng đúng, Dao Dao nói cho cô biết rồi nè.” Anh vô tình tiết lộ thông tin khiến Tiêu Tuệ Vân cười tít mắt. Là giáo viên, bà hy vọng nhất khi thấy con em có tương lai xán lạn, tuy không phải là học sinh của mình nhưng kỳ vọng của bà cũng tương tự vậy.
“Lúc ấy Dao Dao nói cho cô chú biết con là thủ khoa tỉnh, mà cô chú không tin mới ghê chứ.” Tiêu Tuệ Vân liên tục hỏi rất nhiều câu và Đàm Tu đều đối đáp trôi chảy, khiến bà càng nghe càng hài lòng. “Sang năm Dao Dao cũng sắp thi tuyển sinh, nếu thi vào Lê Xuyên thì các con vừa hay cùng trường rồi.”
Bữa cơm này khiến Đàm Tu ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
Anh ngồi đây, rõ ràng không phải là người một nhà nhưng lại làm anh cảm nhận được bầu không khí gia đình thật sự.
Người gắn mác “thủ khoa tuyển sinh đại học” quả là có thể tự tin đi trước mặt giáo viên thế này. Lúc Đàm Tu rời đi, Tiêu Tuệ Vân đuổi theo kín đáo tặng cho anh nửa bịch trái cây: “Tiểu Tu à, mốt nghỉ học về thì cứ tới đây chơi lúc nào cũng được nha con.”
Tiễn Đàm Tu, Nhạc Gia Thành ra chiều suy nghĩ sâu xa: “Chẳng lẽ thằng nhóc kia có ý với Dao Dao nhà chúng ta à?”
“Vậy thì sao?” Tiêu Tuệ Vân lườm chồng: “Con cái cũng sắp trưởng thành rồi, lên đại học yêu đương là chuyện thường tình mà.”
“Em không muốn trở thành một trong những bậc cha mẹ cấm đoán tình cảm của tụi nhỏ thời đi học rồi thúc giục con cái yêu đương và kết hôn sau khi ra trường đâu.” Nguyên tắc giáo dục con của bà luôn là không can thiệp vào bất cứ điều gì không gây ra tác động tiêu cực.
“Với lại, Tiểu Tu thông minh quá chừng, sau này chắc chắn có tương lai tươi sáng, hơn nữa ngoại hình cũng... Chẹp chẹp chẹp.”
Nhạc Gia Thành: “...”
Nửa câu sau mới là trọng điểm đúng không.
Vì chân bị thương không tiện hành động nên bị cưỡng chế ngồi trên ghế, Nhạc Dao rướn cổ hỏi: “Ba mẹ, ba mẹ to nhỏ gì ở ngoài cửa thế ạ?”
Tiêu Tuệ Vân tươi cười đi tới, nói đùa: “Khen bạn con đẹp trai ấy mà.”
Mắt Nhạc Dao sáng lên: “Thật ạ? Con cũng cảm thấy vậy á!”
Tiêu Tuệ Vân nói: “Con gái của mẹ thật tinh mắt.”
Nhạc Dao nhoẻn miệng cười: “Mẹ con thật dễ gần.”
Nịnh nọt lẫn nhau cũng chỉ đến thế là cùng.
Sau tết Dương lịch, mọi người nhanh chóng nghênh đón kỳ thi cuối kỳ.
Bị chôn vùi trong biển sách, Nhạc Dao giống như con chim bị nhốt trong lòng khao khát tự do. Trên thực tế, kỳ nghỉ của học sinh trung học đã bị rút ngắn một cách tàn nhẫn xuống còn hai ngày.
Những cấp lớp khác lần lượt được nghỉ hè. Chiều nào Nhạc Dao từ buổi tự học tối về cũng ca thán, hy vọng những ngày này sẽ sớm qua đi.
“Muốn ra ngoài chơi quá đi à.”
“Đi đâu?”
“Đi đâu cũng được.” Vừa nói xong, cô lướt thấy một bộ ảnh tuyết trên Weibo: “A, trên núi tuyết rơi rồi kìa, em muốn đi ngắm tuyết.”
“Được.” Đàm Tu dùng cái này để khích lệ: “Đợi em nghỉ thì chúng ta đi ngắm tuyết.”
Vốn dĩ cô chỉ thuận miệng nói vậy thôi, nhưng Đàm Tu đã ghi nhớ trong lòng, đến khi Nhạc Dao được nghỉ thì anh đã sớm sắp xếp xong mọi thứ.
Qua lời mời, Kỷ Trì và Lý Tây Nguyệt đồng ý đi cùng họ.
Hỏi Lâm Viễn Châu thì cậu ấy do dự rồi lắc đầu nói: “Mình không thích xem mấy cái đó đâu, lạnh lắm.”
Nhạc Dao biết cậu ấy không thể bỏ ba ở nhà một mình và không đủ khả năng chi trả cho chuyến đi. Dù bạn bè nói sẽ giúp cậu trang trải chi phí nhưng cậu vẫn không đồng ý.
Nhạc Dao xin phép cha mẹ; sau khi được cho phép, cô và ba người bạn cùng nhau bước vào cuộc hành trình đến núi tuyết.
Trong bốn người thì hai người kiệm lời, hai người nói nhiều. Gần như toàn bộ hành trình đều chỉ có thể nghe tiếng của Kỷ Trì và Nhạc Dao mà thôi.
“Hôm nay qua đó trọ một đêm đi, ngày mai chúng ta đi trượt tuyết.”
“Em không biết trượt đâu mà.”
“Không sao, để A Tu dạy em.”
Người nói là Kỷ Trì, nhưng người làm là Đàm Tu.
Bốn người vào một khách sạn du lịch, thuê hai phòng cạnh nhau. Đặt hành lý xuống, Nhạc Dao đẩy cửa sổ ra rồi chợt bị hấp dẫn bởi cảnh tuyết đẹp đẽ ngoài trời, nên lập tức cầm điện thoại di động lên chụp hình.
Buổi chiều chưa có tuyết rơi, bốn người đi dạo trên nền tuyết đọng rộng lớn.
“Mọi người có biết bãi cỏ rộng ở đâu không?”
“Bản đồ cho thấy nó ở hơi xa.”
Nếu nói bãi cỏ rộng là chỉ sân cỏ xanh mơn mởn vào mùa hè thì nay đã bị bao phủ bởi băng tuyết. Những cành cây ven đường phủ đầy tinh thể băng, tạo thành một khu rừng thuần khiết, như thể một thế giới băng tuyết đã xuất hiện trở lại.
Nhạc Dao cố ý dặn dò Lý Tây Nguyệt mang theo máy chụp hình.
Cô mạnh dạn và thoải mái trước ống kính, vẻ mặt khi lên hình trông vô cùng tự nhiên.
Suốt hành trình, Đàm Tu không tham dự.
Có lúc Kỷ Trì sẽ cố ý chạy tới ké vài kiểu.
Lý Tây Nguyệt cũng không thích chụp hình, bắt cô ấy tạo dáng thế nào thì cô ấy sẽ chỉ nghiêm mặt. Trên đường đi, trong máy chụp hình chứa đầy ảnh Nhạc Dao.
“Chỗ này đẹp quá, tìm người chụp cho bọn mình đi.” Nhạc Dao nghĩ vậy và cũng làm vậy. Bấy giờ, cô chạy đến bên đường kéo một cô gái trông có vẻ dễ nói chuyện nhờ làm nhiếp ảnh gia tạm thời.
Khi họ đứng cùng nhau, hai người cười, còn hai người kia thì mặt không chút thay đổi.
Nhiếp ảnh gia tạm thời vô cùng có tâm, chụp mấy tấm cũng cảm thấy không ổn: “Hai người kia không cười, tôi chụp lại cho mấy bạn thêm vài tấm nữa nha.”
Nhạc Dao chống nạnh giáo dục hai người: “A Tu, Tây Nguyệt, ra ngoài chơi phải tươi lên chứ.”
Lý Tây Nguyệt chịu phối hợp, mới nở một nụ cười đủ tiêu chuẩn.
Nhưng Đàm Tu dường như không biết cười, khóe môi khẽ giật, làm thế nào trông cũng rất giả.
Họ cũng ngại giữ chân nhiếp ảnh gia có tâm này quá lâu nên chỉ đành tạm tạo dáng chụp cho xong.
Trước khi tạo dáng, không biết Nhạc Dao nói gì với cô gái được nhờ chụp giúp, chỉ thấy đối phương ra hiệu “OK”.
Chụp ảnh bắt đầu: “3, 2, 1.”
Lúc người chụp đếm đến “1”, Nhạc Dao chợt xoay người, ngón tay chọc vào mặt Đàm Tu hòng ép anh nhướng môi lên.
Khi bức ảnh thành hình, Nhạc Dao nhìn máy chụp ảnh cười ha ha và nói nhất định phải rửa tấm này ra làm kỷ niệm.
Chẳng những có du khách chụp hình, mà còn có vợ chồng mới cưới dẫn theo nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp đang bố trí bối cảnh xung quanh, gây nên sự chú ý.
“Có người chụp hình cưới trong trời tuyết kìa.”
“Họ không lạnh sao?”
“Mặc đầm đẹp dĩ nhiên không lạnh rồi.”
Chứng kiến cảnh tượng này, Nhạc Dao không khỏi cảm thán: “Phải xem thật kỹ mới được, mình cũng muốn mặc áo cưới giống vậy.”
Lý Tây Nguyệt nhắc nhở: “Cậu còn chưa trưởng thành đâu.”
Nhạc Dao dường như đã hiểu sai, theo đó trả lời: “Vậy trưởng thành mình sẽ đi chụp.”
Lý Tây Nguyệt: “...” Ý cô ấy không phải là vậy.
Lý Tây Nguyệt ôm máy chụp hình đứng bên cạnh, vừa nghiêm chỉnh nói: “Trưởng thành rồi cậu cũng không chụp ảnh cưới được đâu, luật quy định số tuổi kết hôn hợp pháp của phái nữ là hai mươi đấy.”
“Không ai quy định chỉ có kết hôn mới có thể mặc áo cưới, chỉ cần mình muốn, bất cứ lúc nào cũng được cả, đây chẳng qua chỉ là một bộ váy áo xinh đẹp thôi mà.” Trong đầu cô luôn có rất nhiều ý tưởng kỳ lạ nhưng lại hợp lý.
Đến tối, Nhạc Dao thật sự nằm trong khách sạn tìm kiếm ảnh cưới của người khác. Thấy vậy, Lý Tây Nguyệt liên tục ngạc nhiên: “Cậu muốn rủ Đàm Tu chụp cùng hả?”
“Vậy không tốt lắm đâu...” Nhạc Dao nhăn nhó, rồi thật sự tưởng tượng đến hình ảnh đó: “Chẳng phải sẽ giống kết hôn với nhau lắm à.”
“Cậu muốn kết hôn với anh ấy không?” Có lẽ do khí chất gương mặt của Lý Tây Nguyệt nên mỗi câu cô ấy nói nghe vô cùng nghiêm túc.
Nhạc Dao đưa di động lên môi, vẽ ra cho cô ấy một viễn cảnh thật to: “Sau này tụi mình mà kết hôn sẽ mời cậu ngồi chủ bàn nha.”
Đùa giỡn là đùa giỡn, Nhạc Dao chia sẻ một đường liên kết có tiêu đề “Mười tám tuổi cùng chụp ảnh cưới với bạn thân” cho Lý Tây Nguyệt và nồng nhiệt mời cô ấy: “Tây Nguyệt, chờ mình mười tám tuổi, chúng ta cùng đi chụp ảnh cưới nha, mình cảm thấy rất có ý nghĩa kỷ niệm đó.”
Nghe được ý tưởng của cô, Lý Tây Nguyệt lấy làm kinh ngạc, nhưng miễn là Nhạc Dao yêu cầu thì cô ấy lập tức gật đầu: “Được.”
Đêm nay, cả hai căn phòng đều ngủ muộn vì nhiều lý do, rồi ăn ý hoãn lại việc trượt tuyết.
Chiều hôm sau, họ đi tới khu trượt tuyết. Đàm Tu - người rành rọt bộ môn trượt tuyết - đã chuẩn bị tất những vật dụng cần thiết cho “dân mới vào nghề” Nhạc Dao.
“Em hơi sợ.” Quãng thời gian trước bị ngã đau chân, phải nghỉ ngơi hai ba tuần mới khỏi, bây giờ cô sợ sẽ bị ngã nữa nhưng lại rất muốn chơi.
“Đừng sợ, kỹ thuật của A Tu rất tốt.” Kỷ Trì - đã mặc trang phục xong xuôi - ở bên cạnh thấy vậy thì trêu đùa: “Nói đúng hơn là sao A Tu nỡ để em ngã chứ.”
Đàm Tu im lặng giúp Nhạc Dao đeo đồ bảo hộ rồi dắt tay cô: “Làm theo phương pháp mà anh dạy em.”
Cảm nhận được tay Nhạc Dao đang phát run, anh dùng giọng điệu mình không am hiểu nhằm trấn an cô: “Đừng sợ, anh sẽ luôn dắt em.”
“Ừm!” Có lời hứa của anh, Nhạc Dao yên tâm bước lên ván trượt tuyết.
Tuy nhiên, cô đã đánh giá cao khả năng thể thao của mình. Do các cử động cơ thể không phối hợp nhịp nhàng khiến cô di chuyển rất khó khăn, vất vả lắm mới bắt đầu được, nhưng cũng đi không được bao xa.
Đối mặt với cô, Đàm Tu vô cùng kiên nhẫn. Anh dạy đi dạy lại, không hề mất kiên nhẫn.
Nhưng dẫu vậy, Nhạc Dao vẫn không tài nào học được môn trượt tuyết đơn giản này.
“Em thật sự không được.” Dù luôn tự tin và lạc quan nhưng cô không thể không chịu thua trước khía cạnh thể thao. Hơn nữa không biết có phải do ám ảnh tâm lý hay không, cô cảm thấy chân chưa hoàn toàn bình phục, nó vẫn hơi đau sau phen luyện tập kia.
Tuân theo nguyên tắc “Không làm khó bản thân”, Nhạc Dao quyết định từ bỏ: “Xem ra em không có duyên với trượt tuyết rồi.”
Đàm Tu nhìn lướt qua dốc trượt tuyết, nghiêng đầu hỏi: “Tin anh không?”
Câu hỏi không đầu không đuôi này làm Nhạc Dao ngơ ngác: “Dạ?”
“Anh sẽ đưa em đi trượt tuyết.” Đàm Tu bước lên hai tấm trượt tuyết của mình: “Chỉ cần em tin anh thôi.”
Nhạc Dao chưa phát hiện sự kiên định trong mắt anh: “Đương nhiên là em tin anh rồi, nhưng em thật sự...”
Không đợi cô nói xong, Đàm Tu một tay bồng ngang cô lên.
Bất thình lình được bế công chúa, Nhạc Dao giật thót: “Anh anh anh, anh muốn làm gì?”
“Ôm chặt anh.” Đàm Tu hơi ngửa đầu, nhìn vào mắt cô qua kính trượt tuyết và thì thầm một câu chỉ hai người họ mới hiểu: “Đây là lần thứ hai, em hãy cảm nhận rõ ràng nhé.”
Giây sau, anh bế Nhạc Dao trượt xuống ngọn đồi dốc.
Trong vòng tay anh, Nhạc Dao hoảng hồn hét lên. Đàm Tu trượt tới trước một cách vững vàng, không hề gắng sức.
“A Tu.” Tiếng gọi của cô bị gió nuốt mất, cảm giác không trọng lượng khiến trái tim như lơ lửng, cả thể xác và tinh thần cô đều treo trên cổ Đàm Tu cả rồi.
Trong thoáng chốc, hình như cô nghe Đàm Tu nói: “Dao Dao, thả lỏng nào.”
Trái tim dần dần thích ứng với tốc độ trượt, Nhạc Dao chậm rãi mở mắt ra và thấy gương mặt nghiêm túc của người ấy.
Cô từ từ thả lỏng cơ thể đang cứng ngắc của mình, học cách tin tưởng chàng trai có vẻ lạnh lùng, bộc trực và cực kỳ mạnh mẽ này.
Người cô thầm mến là một người siêu đỉnh.
Tốc độ trượt chậm lại, Đàm Tu bình thản xoay người trên mặt đất bằng phẳng, kết thúc màn trình diễn “trượt tuyết đôi” gây sửng sốt và đáng kinh ngạc.
Nhạc Dao khó thể tin rằng mình đã nằm vững trong vòng tay Đàm Tu và trải nghiệm một màn trượt tuyết trước nay chưa từng có.
Cô có thể khoe khoang chuyện này cả đời đấy!
“Quao.”
Người xung quanh há hốc mồm thán phục. Kỷ Trì giơ điện thoại lên quay video, vừa liên tiếp thốt ra những từ như “đỉnh của chóp” hoặc “Á đù” trên màn hình, như thể anh ấy vừa xem được một chương trình thế kỷ vậy.
Những người vốn đang thảo luận trượt tuyết, nay lại bắt đầu thảo luận về “người vừa ôm người khác vừa trượt tuyết”. Tất cả mọi người có mặt ở đó đều rất bội phục Đàm Tu.
“Mình biết cậu siêu, nhưng không ngờ đến mức đó luôn đấy!” Suýt nữa Kỷ Trì đã quỳ lạy anh. Thằng bạn mù quáng trong tình yêu này quả là chuyện gì cũng làm được.
Dắt Nhạc Dao về, Đàm Tu vẫn luôn chú ý đến ánh mắt cô: “Sợ hả?”
Nhạc Dao hoàn hồn khỏi cơn ngỡ ngàng, bỗng chốc cô ngẩng đầu rồi tươi cười rực rỡ: “Chơi vui lắm anh ơi.”
Trong mắt cô không giấu được kích động: “A Tu, anh đúng thật là người siêu đỉnh nhất mà em từng gặp đó ạ!” Dường như bất cứ chuyện gì vào tay anh đều sẽ trở nên cực kì giản đơn.
“Đúng rồi.” Nhạc Dao trở tay nắm chặt tay anh: “Ban nãy anh gọi em là gì vậy?”
“Nhạc Dao.”
“Ứm…” Nhạc Dao lắc đầu nguầy nguậy, noi theo tác phong thẳng thắn trước sau như một của mình: “Không dám đâu, em nghe anh gọi ‘Dao Dao’ rồi nhé.”
Đàm Tu khẽ mím môi, không phản bác.
Khi Nhạc Dao quấn lấy anh bảo anh gọi lại, làm thế nào anh cũng không chịu mở miệng.
Chàng trai trầm lặng đó luôn giữ thái độ khiêm tốn sau khi làm được một việc rúng động lòng người.
Nhạc Dao không phải là người dễ dàng buông tha cho ai. Dọc đường đi, cô luôn quấy nhiễu Đàm Tu bằng mọi cách, chốc chọc vào cánh tay anh, chốc lại giật mũ anh rồi kéo áo khoác của anh, hệt như một đứa trẻ đang làm loạn.
Tuy vậy, Đàm Tu không tỏ ra e ngại, chẳng những yên lặng chịu đựng “sự tra tấn” của cô, mà thỉnh thoảng còn che chở để cô không bị ngã.
Cảnh tượng này khiến Kỷ Trì và Lý Tây Nguyệt đi đằng sau cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi.
Đây là sức mạnh của tình yêu sao?
Kỷ Trì không ngậm miệng nổi, đành phải nói với Lý Tây Nguyệt: “Em cũng cảm thấy rất thần kỳ đúng không?”
Lý Tây Nguyệt liếc nhìn anh ấy.
“Bí mật này anh thường không nói cho người khác biết đâu nhé.” Kỷ Trì cố ý kéo gần khoảng cách, cố ra vẻ thần bí: “Thật ra thằng bạn anh là một đứa yêu dại khờ đấy.”
Lý Tây Nguyệt: “...”
Hơi buồn cười, nhưng dường như không sai tẹo nào.
Mọi người về lại khách sạn, thay quần áo rồi ra nhà hàng ăn cơm.
Nhạc Dao mặc áo lông màu hồng nhạt, vì sợ lạnh nên cô tiện tay kéo chiếc khăn quàng cổ màu đỏ choàng lên cổ.
Sau khi ra ngoài, Nhạc Dao phát hiện Đàm Tu đã thay một chiếc áo khoác màu lam đậm thì mắt lập tức sáng lên, có cảm giác như nam chính và nam phụ phim Hàn trong tivi đang đi tới trước mặt cô.
“Rất đẹp trai nha.” Cô không che giấu sự yêu thích của mình và cũng không keo kiệt phóng đại nó lên.
Trái lại, Đàm Tu bị sặc bởi giọng nói kinh ngạc của cô. Anh nắm tay thành đấm che miệng ho khan.
Ban đêm, bên ngoài tuyết rơi dày đặc, rất nhiều du khách cố ý ra khỏi phòng để ngắm tuyết.
“Tây Nguyệt, mau lấy máy chụp hình của cậu xuống đi, chúng ta cũng đi ngắm tuyết.” Nhạc Dao nôn nóng.
Họ không đi quá xa, chỉ loanh quanh dưới ngọn đèn đường gần đó. Những bông tuyết bay phấp phới như biến thành những con bướm vàng rực lượn vòng bay xuống nhờ ánh đèn đường màu cam.
Nhạc Dao đưa tay ra đón, lơ đãng lùi lại rồi chợt đụng vào lồng ngực Đàm Tu.
“Cẩn thận nào.” Lần đầu tiên anh quan tâm một người như vậy, vì không yên lòng nên toàn bộ hành trình anh luôn coi sóc cô.
Gió rét phà vào bả vai Kỷ Trì, thấy Lý Tây Nguyệt dường như không có hứng thú thưởng thức tuyết, anh ấy bèn nói: “Ngắm cũng tầm tầm rồi, hai đứa mình về trước đi chứ.”
Lý Tây Nguyệt lắc đầu: “Anh về một mình đi.”
Kỷ Trì hỏi: “Em không về cùng anh à?”
Lý Tây Nguyệt ôm máy chụp hình: “Lỡ như Dao Dao muốn chụp hình thì sao.”
Kỷ Trì cười: “Thế em cứ đứng đây đợi em ấy chụp hình à, em bị ngốc hả.”
“Thú thực, anh không phủ nhận Nhạc Dao là một cô gái rất tốt, nhưng có phải các em đối xử với em ấy tốt thái quá rồi không?” Những cô gái mà anh ấy tiếp xúc, ngoài mặt thì chị chị em em nhưng sau lưng lại không ít kẻ giẫm đạp lẫn nhau. Dẫu cho thật sự là bạn tốt nhưng sẽ không làm được như Lý Tây Nguyệt.
Hiếm khi Lý Tây Nguyệt không tranh cãi với anh, thay vào đó chỉ nói: “Anh không hiểu đâu.”
Làm sao một cậu ấm được người người nâng niu như Kỷ Trì có thể hiểu được hơi ấm của vầng thái dương chiếu rọi trong mùa đông giá rét chứ.
Cô ấy né tránh Kỷ Trì, quay lại đã thấy Đàm Tu và Nhạc Dao cùng đứng dưới đèn đường. Cô ấy vội giơ máy chụp hình lên định ghi lại khoảnh khắc hai người này, thì chợt thấy cô gái choàng khăn đỏ trong màn ảnh đang kiễng chân như muốn hôn lên mặt chàng trai.
Mới rồi, Nhạc Dao vô tình thấy một đôi tình nhân đang hôn nhau trong trời tuyết. Cô cảm thấy vô cùng lãng mạn nên hưng phấn muốn chia sẻ với Đàm Tu. Đàm Tu không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt thâm thúy.
Không chịu nổi sự mê hoặc, Nhạc Dao bèn bắt chước đôi tình nhân kia nhón chân hôn anh.
Chỉ một chút nữa thôi, nhưng Đàm Tu chợt quay mặt sang chỗ khác.
Hôn trộm thất bại, Nhạc Dao khẽ “hừ” dưới cằm anh, vừa như giở trò lưu manh, vừa nói bằng giọng đùa giỡn: “Chuyện sớm muộn mà thôi.”
Đàm Tu nhíu mày, không phản bác lời cô.
Nhạc Dao quay đầu, phát hiện Lý Tây Nguyệt đang chụp mình, nhưng cô không thấy xấu hổ mà thoải mái chạy tới xem. Nhận thấy cảnh đặc sắc bị chụp lại, cô giả vờ thẹn thùng vài giây: “Tây Nguyệt Nguyệt, lát xuất ra gửi cho mình nha.”
Chuyến du lịch vui vẻ này kéo dài bốn ngày.
Trên đường trở về, Nhạc Dao vẫn chưa thoả mãn: “Bông tuyết đẹp cực, núi tuyết quá lạnh.”
Cô đột ngột nảy sinh một ý tưởng: “Mọi người ơi, mình có thể tạo một căn phòng mô phỏng đặc biệt, khi bật ở chế độ nhất định sẽ có tuyết rơi nhưng bên trong lại ấm áp như xuân không nhỉ.”
Cô nàng trung thực Lý Tây Nguyệt hỏi: “Vậy vẫn gọi là ngày tuyết à?”
Nhạc Dao ngồi trong xe cười khanh khách: “Gọi là nhà tuyết đi, ha ha ha.”
Về lại Vân An, bốn người chia làm hai tốp.
Lý Tây Nguyệt đi cùng Kỷ Trì, còn Đàm Tu và Nhạc Dao cùng đường.
Họ ngồi lên tuyến xe buýt 025 quen thuộc.
Trở về thành phố mình đã sinh ra và lớn lên, rốt cuộc Nhạc Dao đã tiêu hao hết sức sống, bèn tựa vào vài Đàm Tu ngủ mất.
Theo lộ trình kéo dài, hành khách trên xe buýt thưa dần. Điểm dừng tiếp theo chính là đường Hương Chương, nhưng giao thông trên đường bị tắc nghẽn bởi một chiếc xe bị hỏng.
Chưa đến đúng trạm sẽ không mở cửa xe, tài xế xe buýt đạp chân ga khiến Nhạc Dao trượt khỏi vai anh.
Đàm Tu nhanh chóng giơ tay lên đỡ đầu cô.
Đang mơ màng ngủ, Nhạc Dao khẽ nhìn thoáng qua anh, rồi tin tưởng đưa tay bám lên vai phải của anh đồng thời vùi nửa khuôn mặt vào cổ anh.
Tim Đàm Tu như đánh trống.
Lần đầu tiên anh cảm thấy đường tới Hương Chương dài đến thế, tới nỗi anh không khống chế được, đã phá bỏ gông xiềng trong lòng để rồi cúi đầu hôn lên trán cô gái.
“Dao Dao...”
- -------------------
Lời tác giả:
Mẹ vợ tương lai: “Con đang học ở Lê Xuyên à?”
A Tu: “Dạ, con đang học khoa y ở Lê Xuyên.” (Tới tận bây giờ chưa từng chủ động biểu hiện như vậy)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook