Gặp Gỡ Mùa Đông
-
Chương 20: Như muốn khảm cô vào người mình
Sau hôm đó, Đàm Tu không quay về nhà họ Đàm nữa.
Kỷ Trì nhiệt tình muốn mời anh ở cùng với mình. Đàm Tu không đợi thêm mà bắt đầu liên hệ tìm phòng.
Kỷ Trì nghĩ mãi không ra: “Sau khi nhập học, cậu luôn ở trường mà. Lớp mười hai mỗi tuần nghỉ một ngày, không cần phải thuê phòng chứ?”
“Mình có sắp xếp của mình.” Anh tính học ngoại trú, ở ngoài tự do hơn.
Suy xét khoảng cách, tiền mướn phòng, hoàn cảnh và nhiều nhân tố khác, thật sự không có nhiều chọn lựa. Huống hồ anh là trẻ vị thành niên, vì vậy chủ trọ có khá nhiều băn khoăn.
Khi họ đang rầu rĩ, Lâm Viễn Châu đề nghị: “Hay là, ở nhà em đi?”
Nhà Lâm Viễn Châu bài trí đơn giản, nhưng diện tích lớn, ba phòng ngủ một phòng khách và một cái sân nhỏ.
Họ cũng đã từng cho thuê phòng, nhưng sau này vì một số nguyên nhân mà ầm ĩ không vui. Thế nên, chuyện này đành gác lại.
Qua cuộc thi Vật lý lần trước, Lâm Viễn Châu hết sức tín nhiệm Đàm Tu. Sau khi nảy sinh ý định này, cậu ấy bắt đầu hò khách: “Nhà em gần trường nè, lại còn yên tĩnh, niệm tình anh em mình là người quen, em sẽ để giá rẻ cho anh nha.”
Tất cả mọi người đang đợi Đàm Tu trả lời.
Kỷ Trì quan sát sơ hoàn cảnh xung quanh, đoán chừng Đàm Tu sẽ không đồng ý đâu. Tuy nhiên giây lát sau, anh ấy đã nghe Đàm Tu đáp “Được”.
Kỷ Trì kinh ngạc muốn rớt cằm. Chuyện thuê phòng đã được quyết định như thế.
Vì ở gần nhà nên Nhạc Dao thường xuyên chạy đến nhà họ Lâm, ngay cả chú Lâm cũng nhìn thấu tâm tư cô.Thỉnh thoảng, chú ấy sẽ trêu ghẹo đôi câu: “Ba mẹ con nếu biết con gái cưng của ổng bả có người thương, không biết sẽ thế nào nhỉ.”
Ngồi trên ghế đẩu, Nhạc Dao chống cằm khoe mẽ: “Ba mẹ con chắc chắn sẽ mừng cho con.”
“Nhìn mấy đứa thanh niên tụi con năng động vậy mới tốt, Châu Châu nhà chú bị chú liên luỵ rồi.” Dứt lời, chú Lâm bắt đầu thở dài. Nhạc Dao ần cần an ủi đôi câu, lại pha trò dỗ người lớn tuổi phải mỉm cười.
Tháng chín tựu trường, Nhạc Dao từ lớp mười lên lớp mười một; cô quyết định chọn học văn.
Lâm Viễn Châu và Lý Tây Nguyệt học khoa học tự nhiên, thế nên hai người vẫn học cùng lớp.
Sau khi tựu trường, Đàm Tu lấy lý do chuyên tâm học hành xin trường cho học ngoại trú.
Kể từ ngày đó, mỗi buổi tối sau giờ tự học, anh sẽ đứng dưới gốc cây trước sân trường chờ người đó đi xuống lầu.
“A Tu.”
Xa xa, Nhạc Dao nhìn thấy Đàm Tu, bèn ôm sách chạy đến chỗ anh.
Bị bỏ lại phía sau, Tạ Dực Tu thở ngắn than dài, đúng là cùng “tên” nhưng không cùng mệnh mà.
Trường học chia lớp theo thành tích nên hai người được xếp vào cùng một lớp có thành tích tương đương. Vì ngồi cùng bàn nên họ không tránh khỏi việc thường xuyên cùng nhau xuống lầu. Mỗi lần thấy cậu ấy, Đàm Tu luôn hết sức khó chịu, kể cả Tạ Dực Tu cũng thế.
Thế nhưng, hai người đều giả vờ, tuyệt nhiên sẽ không trở mặt trước mặt Nhạc Dao.
Trên quãng đường về nhà, bóng cây loang lổ cùng với đèn đường lập loè.
Đàm Tu đeo cặp ở một bên vai, trong tay ôm mấy quyển sách không thuộc về mình, ngay cả bìa sách cũng là màu lam hồng đầy trái tim thiếu nữ.
Cô bé từng chạy theo phía sau nay đã đi tới trước mặt, cô vui vẻ chia sẻ những câu chuyện lý thú trong lớp, còn khoa tay múa chân nữa.
“A Tu, anh biết thầy Địa lý của bọn em không? Ông ấy để đầu trọc mới ghê chứ, hôm nay có một bạn giỡn trên bục giảng rồi bất cẩn xốc tóc giả của thầy Địa lý lên luôn.”
“Sau đó anh đoán thử xem chuyện sẽ thế nào?”
“Bạn đó bị phạt đứng nguyên một tiết, còn phải đứng bằng tư thế một chân nữa á, giống vậy nè.”
Cô bắt chước bằng những tư thế hài hước, cái bóng in trên mặt đất như được thổi linh hồn vào.
Cô gái tự do vung đôi tay, khi nói đến chỗ phấn khích thì cô sẽ quay người lại và cơn gió sẽ làm tóc cô bay bay.
Thiếu nữ xinh đẹp đứng trong vầng sáng, như một đoá hoa mùa hè rực rỡ thu hút anh và cho anh dũng khí bất chấp lao mình vào đó.
-
Họ không cố ý hẹn sẵn thời gian tan học, cứ ăn ý đồng hành thế thôi.
Mỗi buổi sáng trên đường Hương Chương, Nhạc Dao sẽ luôn nhìn thấy Đàm Tu đứng ở đầu đường, sau đó đưa cho cô một chai sữa chua vị dâu.
Lần một lần hai có thể tiếp nhận, nhưng đưa nhiều đâm ra trong lòng Nhạc Dao băn khoăn.
Cô từng nghiêm khắc từ chối và cũng nghiêm túc lý luận với Đàm Tu, nhưng anh không chịu nghe, cứ khăng khăng làm vậy.
Sữa chua không mắc, nhưng với hiện trạng sinh hoạt độc lập của Đàm Tu, Nhạc Dao không tài nào yên tâm chấp nhận được.
Đây cũng là lần đầu tiên cô phát hiện ra rằng Đàm Tu này rất bướng bỉnh.
Suy đi nghĩ lại, Nhạc Dao thử tìm Kỷ Trì tâm sự một phen.
Nghe cô lo lắng Đàm Tu không đủ tiền trang trải, Kỷ Trì cười ngặt nghẽo: “Cậu ta không thiếu tiền đâu.”
“Chắc em không biết, những cuộc thi cậu ta từng tham gia trước đây đếm không xuể luôn đấy, tiền thưởng cũng bộn lắm.”
“Vả lại trường học này, em nghĩ tại sao cậu ta chọn trường này? Hiệu trưởng đào tới đấy.”
Ngụ ý, Đàm Tu có tiền.
Nói đến đây, Nhạc Dao lại nghĩ tới: “Này anh, rõ là A Tu rất thông minh, tại sao cuộc thi nào anh ấy cũng không chú tâm vậy ạ?”
“Chuyện này, anh không rõ lý do cụ thể lắm, dù sao có liên quan đến gia đình cậu ta, có kẻ nào đó không ưa sự xuất sắc của người khác ấy mà...” Kỷ Trì ậm ờ suy đoán: “Cái ông kia thích giấu nhẹm mọi chuyện, em phải tự đi hỏi thôi.”
Dĩ nhiên Nhạc Dao từng nghĩ tới rồi, chỉ có điều cô không tìm được thời cơ thích hợp.
Cô định đi nhưng Kỷ Trì chợt gọi lại: “Đúng rồi, dạo gần đây chẳng phải trường học đang tổ chức thi đấu bóng rổ ư, em bảo cậu ấy đi đăng ký đi.”
Nhạc Dao nhún vai: “Tại sao anh lại muốn em nói chứ?”
“Ha ha...” Không phải là vì Đàm Tu chẳng đoái hoài đến anh ấy à.
“A Tu không muốn tham gia, vậy tại sao em phải bắt anh ấy tham gia?” Suy nghĩ đầu tiên của Nhạc Dao là tôn trọng nguyện vọng cá nhân của Đàm Tu.
Kỷ Trì theo đó bịa chuyện: “Rèn luyện cơ thể chứ sao, lớp mười hai bọn anh bận tối mặt tối mày, mỗi ngày không phải đọc sách thì là làm bài, hiếm lắm mới có một lý do chính đáng để hoạt động gân cốt đấy chứ.”
“Được rồi, em sẽ thử nói giúp anh, nhưng em không bảo đảm anh ấy có đi hay không nha.”
“Yes sir!” Kỷ Trì ra hiệu bằng tay với cô. Sau khi về lớp, anh ấy bảo ban cán sự thể dục thêm tên Đàm Tu vào.
Chẳng cần Nhạc Dao bảo đảm gì cả, suy cho cùng, thằng bạn của anh ấy là một đứa mụ mị trong tình yêu mà.
Giải bóng rổ do nhà trường tổ chức nhằm làm phong phú cuộc sống sau giờ học của học sinh và nâng cao tinh thần vinh danh tập thể. Lấy lớp học làm đơn vị, học sinh lớp mười, lớp mười một và lớp mười hai đều có thể tham gia giải đấu, thông qua cách rút thăm và thăng cấp để liên tục sàng chọn ra lớp học mạnh nhất.
Thời gian thi đấu được xếp vào buổi trưa và chiều. Ngoài những bạn tham gia thi đấu ra, những người khác sẽ được ban cán sự môn thể dục kéo tới làm khán giả: “Các bạn lớp 11A1 ơi, mau lấy khí thế ra nào!”
“Lớp 11A1 ơi, hãy dũng cảm tiến lên nào!”
Giọng của ban cán sự môn thể dục to chẳng kém tiếng kèn là bao.
Tuyển thủ mạnh nhất lớp họ là Tạ Dực Tu và hầu hết khán giả đều đổ dồn sự chú ý vào cậu ấy: “Tạ Dực Tu, cố lên!”
Khi trận đấu đã qua hơn phân nửa, Nhạc Dao len lén chạy ra khỏi đám đông, ôm theo một bình nước chưa mở chạy đến khu thi đấu của lớp 12A3.
Xung quanh có khá nhiều nữ sinh nhưng Đàm Tu chỉ nhận đồ của cô.
Giải đấu cứ thế diễn ra. Hai ngày sau, cuối cùng cũng nghênh đón trận chung kết.
Chủ nhiệm lớp đích thân dẫn dắt đội, các đội viên tham gia thi đấu nhiệt huyết sôi trào. Mọi người vây xem cũng rất hăng hái, liên tục hô vang khẩu hiệu “Dũng cảm tiến lên”.
Khi Tạ Dực Tu lên sân, tất cả mọi người đều đặt nhiều kỳ vọng vào cậu ấy vì thành tích trước đó của cậu: “Tạ Dực Tu, cố lên, hôm nay cố gắng giành quán quân nha.”
Cầu thủ bên đội đối thủ lần lượt ra sân, tiếng hô hào tên Tạ Dực Tu cũng ngày càng cao chừng như thật sự đang muốn lấy khí thế áp đảo đối phương.
Trong bầu không khí ấy, Nhạc Dao cũng giơ cao lá cờ nhỏ thuộc về lớp 11A1 phụ họa theo: “Tạ Dực Tu, cố gắng lên!”
“Tạ Dực Tu, cố... A.” Cô chợt bị ai đó kéo lại.
Quay lại, Đàm Tu trong bộ cầu thủ bóng rổ đang đứng trước mặt cô, sắc mặt sa sầm: “Em đang cổ vũ ai cố lên đấy?”
“Anh, đối diện là lớp anh à?” Cuối cùng Nhạc Dao cũng phản ứng kịp, hôm nay lớp so tài với họ là 12A3 ư.
Toang rồi.
Nếu cổ vũ cho người mình thầm mến thì có phải cô bị thiếu tinh thần vinh danh lớp không nhỉ?
Vậy thì...
Trận đấu bắt đầu, Nhạc Dao cao giọng cổ vũ theo các bạn: “Lớp 11A1 cố lên.”
Tiếp đó, cô lập tức thầm bổ sung: “A Tu cố lên, cố lên.”
Số lần giống nhau, số từ giống nhau, vậy chắc công bằng rồi nhỉ.
Trận đấu diễn ra rất căng thẳng. Cuối cùng, lớp 12A3 giành được một điểm và chiến thắng chung cuộc.
Nhạc Dao hưng phấn vỗ tay, rồi chợt phát hiện toàn bộ bạn bè xung quanh đang nhìn mình.
Cô cười ngượng ngùng rồi lập tức chạy biến như thể chân được bôi dầu.
Cô đi quanh tìm Đàm Tu, bỗng phát hiện ra kể từ khi rời sân anh luôn ôm tay trái của mình.
Cô vội chạy tới: “Tay anh sao rồi?”
Đàm Tu buột miệng đáp: “Không sao.”
Kỷ Trì đảm nhiệm trọng trách làm máy phiên dịch cho anh: “Hôm qua thi đấu bị người ta đụng trúng.”
“Đụng chỗ nào vậy ạ? Đưa em xem thử?” Quan sát cánh tay anh, Nhạc Dao phát hiện trên ống tay áo bóng rổ có một mảng màu đỏ: “Là ở đây ạ?”
Cô muốn nhìn kỹ hơn nhưng lại bị Đàm Tu cố ý lảng tránh.
Nhạc Dao gạt áo trên vai anh, trong lúc vội vàng, bộ đồng phục rộng thùng thình chợt bị kéo xuống một đoạn.
Trên vai Đàm Tu là một vết sẹo nổi bật.
Nhạc Dao khẽ hé môi, vẻ mặt lúng túng bỗng chốc chuyển thành kinh ngạc và khó hiểu: “Tại sao...”
Đàm Tu nắm lấy ngón tay cô rồi dời chúng khỏi vai mình.
Trong ánh chiều tà, vết sẹo ấy dần dần rõ rệt.
Anh sẽ mãi không cách nào quên được nguồn gốc của vết sẹo này.
Năm Đàm Kỳ Nhi năm tuổi, thừa cơ không ai chú ý, cô bé trèo lên một chiếc ghế đẩu để leo lên cửa sổ rồi dùng đồ chơi đập vào cửa kính.
Tai nạn xảy ra, cửa sổ kính bất ngờ bị vỡ tan tành. Đàm Tu từ phòng đi ra xông tới ôm lấy em gái, khó khăn lắm mới thoát được.
Đàm Kỳ Nhi hoảng hồn khóc ré lên. Cha mẹ Đàm ra ngoài thấy vậy bèn hấp tấp ôm con gái kiểm tra ngược xuôi rồi vừa quan tâm vừa dỗ dành, thế nhưng không một ai chú ý tới vai của cậu bé bên cạnh đang chảy máu.
Sau đó, anh đến bệnh viện được bác sĩ xử lý vết thương; còn Đàm Vân Thiên mải bận bịu nghe điện thoại, không quan tâm hỏi han một câu.
Bác sĩ khen anh còn nhỏ mà biết chịu đựng giỏi hơn người lớn, nhưng anh không đáp lại, bởi anh đã biết rõ từ rất lâu rằng…
Không phải đứa trẻ nào cũng được quyền khóc.
Mãi đến hôm nay, anh đã quen với việc tự liếm vết thương, vì vậy anh nói với Nhạc Dao: “Khi còn nhỏ hay quậy phá, bị mảnh thuỷ tinh cứa vào.”
Nhạc Dao nhăn mặt, hỏi anh lúc ấy có phải rất đau không, anh có khóc không?
Anh đáp: “Anh không nhớ nữa.”
Rời khỏi cuộc sống của nhà họ Đàm sung sướng hơn nhiều so với tưởng tượng của anh, hoặc có lẽ do có cô ở đây.
Có cô, dù là cả mùa đông cũng trở nên ấm áp đến lạ.
Mùa đông năm nay tới hơi chậm. Cuối tháng Mười Một, Nhạc Dao kéo Lý Tây Nguyệt đi dạo phố, mặc hai lớp áo suýt nữa đã túa mồ hôi.
Đi dạo mệt mỏi, Lý Tây Nguyệt kéo Nhạc Dao lại: “Dao Dao, đủ rồi mà, ai mà tặng tới tận ba phần quà cơ chứ.”
Nhạc Dao chỉ vào mình, ra chiều đắc ý lắm: “Mình nè.”
Chuyện này phải bắt đầu từ khi Nhạc Dao hỏi Kỷ Trì về sinh nhật của Đàm Tu.
Cách đây rất lâu, cô đã biết được từ Kỷ Trì rằng sinh nhật của Đàm Tu hàng năm là vào ngày đông chí. Cô luôn ghi nhớ điều đó.
Một tháng trước Nhạc Dao đã bắt đầu tính ngày rồi, thế là cô kéo theo Lý Tây Nguyệt đi dạo phố chọn quà với mình.
Một chiếc cặp phù hợp với sinh viên đại học, một bộ găng tay đấm bốc và một cái bánh kem được đặt riêng.
Đông chí của năm 2013 nhằm ngày 22 tháng 12, đúng lúc rơi vào cuối tuần.
Một ngày trước sinh nhật, nhà họ Lâm đã bận rộn. Lâm Viễn Châu chuẩn bị nguyên liệu ở trong bếp đến khuya.
Vào hôm sinh nhật, Nhạc Dao và Lý Tây Nguyệt đến nhà họ Lâm từ sớm để hỗ trợ. Kỷ Trì là cậu ấm chẳng biết làm gì nhưng lại cứ nhất quyết bon chen vào bếp cho đủ nhân số.
Mãi đến khi tiếng ồn ào vọng vào phòng ngủ của Đàm Tu, người trong cuộc mới muộn màng phát hiện: “Mọi người đang làm gì vậy?”
Kỷ Trì gõ vào cái chén không: “Hôm nay không phải là sinh nhật cậu hả, chuẩn bị ăn bữa hoành tráng chứ gì.”
Trong dự kiến, Đàm Tu từ chối: “Mình không tổ chức sinh nhật.”
Nhạc Dao giơ một nắm hành và gừng lên, ló đầu ra khỏi bếp: “Vậy không được đâu nha, em mua thịt hết rồi.”
“Mau tới giúp em làm vằn thắn đi nè.”
“Hôm nay là đông chí, phải ăn sủi cảo nữa chứ.”
Trong tiếng thúc giục, Nhạc Dao kéo Đàm Tu vào bếp, vậy là nhân vật chính cũng không tránh khỏi kiếp lao động tay chân rồi.
Kỷ Trì lượn quanh Lý Tây Nguyệt, dù bị khinh bỉ cũng không chịu rời đi.
Lý Tây Nguyệt không đành lòng thấy anh rảnh rỗi quá, bèn đưa nắm hành và gừng cho anh: “Nào, anh đi cắt tụi nó ra đi.”
Kỷ Trì vô thức nắm chặt hành, tỏi, gừng rồi nhìn dáo dác, chẳng biết làm sao.
Sợ mất mặt trước Lý Tây Nguyệt, anh cứ cầm dao làm bếp lên múa may trên thớt, vừa nhìn đã biết không có kinh nghiệm rồi.
Đứng một bên, Lý Tây Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu. Ngay khi vừa xoay người giúp Lâm Viễn Châu châm nước thì cô chợt nghe tiếng Kỷ Trì kêu thảm thiết.
Mọi người ngoảnh lại nhìn thì thấy cậu chủ nhà giàu không giỏi nấu ăn đã bị đứt tay, may mà vết thương không lớn, chỉ là một vết cắt rất nông.
“Trong nhà có băng keo cá nhân đó.” Lâm Viễn Châu đang định đi lấy thì trong nồi chợt sôi lên.
Cậu không đi được, thế là Lý Tây Nguyệt bèn cướp lời: “Để mình đi lấy cho.”
Câu này nghe chẳng có gì sai, nhưng chỉ có Kỷ Trì nghiêng đầu suy tư: Sao Lý Tây Nguyệt biết băng keo cá nhân của nhà Lâm Viễn Châu để đâu chứ?
Chẳng bao lâu sau, Lý Tây Nguyệt bưng một hộp băng keo nhỏ quay lại nhà bếp. Kỷ Trì bèn chìa ngón tay ra muốn cô băng giúp.
Lâm Viễn Châu là đầu bếp chính ở đây, còn những người khác giúp đỡ hỗ trợ tới tận trưa.
Đợi sủi cảo và thức ăn nóng hổi ra nồi, cuối cùng Nhạc Dao cũng chịu đặt cái bánh kem to tướng được cô giấu đi lên bàn: “Mau mau mau, ngồi xuống đây, A Tu có thể chuẩn bị thổi nến rồi.”
Trước khi vào nhà, Đàm Tu đã ngoái lại nhìn chân trời phía xa.
Hình như đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy mặt trời mùa đông.
Trong gia đình nhà họ Lâm nghèo khó, không ai được phép lãng phí thức ăn. Bánh kem chưa ăn hết được cất vào tủ lạnh, thế nên Kỷ Trì đành phải từ bỏ thú vui xấu trét kem vào mặt người khác của mình.
Chiều lại, năm người ngồi trong sân phơi nắng.
Cuối cùng Kỷ Trì cũng phát huy tác dụng. Anh ấy lôi ra một đống hộp trò chơi trên bàn cho cả bọn đắm chìm vào trò chơi suốt cả buổi chiều, không mảy may thấy chán.
Mọi người ở lại nhà họ Lâm ăn tối xong mới lần lượt về nhà.
Sau khi Lý Tây Nguyệt và Kỷ Trì đi khỏi, Nhạc Dao vẫn tựa vào cạnh cửa bảo là chờ tiêu cơm.
Đàm Tu giúp Lâm Viễn Châu dọn dẹp chén đũa, rồi đi tới trước mặt cô nói khẽ: “Đi thôi.”
Nhạc Dao nghiêng đầu hỏi: “Đi đâu ạ?”
Đàm Tu đáp: “Đưa em về nhà.”
“Ừm...” Nhạc Dao chần chừ, mỉm cười với anh rồi chạy đến một bên đeo ba lô: “Đi thôi.”
Đàm Tu thoáng nhìn ba lô trên lưng cô, là màu đen à.
Nhà họ Lâm khá gần nhà Nhạc Dao nên hai người đi rất chậm.
Trên đường, Nhạc Dao cố ý khoe khoang với anh: “Anh nhìn cặp mới của em xem đẹp không nè?”
Đàm Tu: “... Tàm tạm.”
Nhạc Dao dẩu môi với sự chậm lụt của anh: “Miễn cưỡng quá vậy ạ, anh thấy nó không đẹp sao?”
“Không phải đâu.” Anh nhận xét rất nghiêm túc: “Không phù hợp với phong cách của em.”
“Dĩ nhiên rồi, vì đây không phải là cặp của em mà.” Nghe anh nói vậy, Nhạc Dao không giả vờ nữa. Cô cởi cặp xuống đưa tới trước mặt Đàm Tu: “A Tu, sinh nhật tuổi mười tám vui vẻ nha.”
Cô chỉ vào cặp, hết sức tin tưởng vào mắt nhìn của mình: “Sang năm anh sẽ phải thi lên đại học nữa, chất lượng của cặp này rất tốt, dùng tận ba bốn năm cũng không hề gì đâu.”
Kế đến, cô mở khóa kéo, từ trong chiếc cặp căng phồng lấy ra một hộp găng tay: “Đây là găng tay đấm bốc, trước đây anh rất thích đấm bốc phải không ạ, em không biết nhiều nên chỉ mua theo đề cử trên mạng thôi à, mong là anh thích.”
Đàm Tu sững sờ tại chỗ.
Lại là...
Quà cho anh.
Khi Nhạc Dao đặt bánh kem lên bàn và nhất quyết yêu cầu anh phải ước nguyện trước nến, anh chỉ coi đó như một nghi thức của các cô gái mà thôi.
Không ngờ cô còn chuẩn bị món quà thân thiết này, hơn nữa không chỉ có một.
“A Tu, sao anh không nói gì vậy ạ? Anh không thích sao?” Sự im lặng kéo dài khiến Nhạc Dao hoài nghi.
Đàm Tu không khỏi bước lên.
Ngay khi Nhạc Dao cho rằng anh muốn nhận quà thì anh chợt ôm chầm lấy cô.
Chàng trai chậm rãi cúi xuống, hai tay vòng qua eo và lưng cô gái, dường như muốn khảm cô vào cơ thể mình.
Không nhìn thấy đôi mắt mở to đầy kinh ngạc của cô gái, anh nhẹ nhàng tựa đầu vào vai cô: “Cảm ơn em, anh rất thích.”
Cảm ơn em đã mang lại cho anh từng chút từng chút một những gì anh chưa bao giờ có và cả những gì anh có được rồi lại mất đi.
-
Sau sinh nhật của Đàm Tu là ngày đầu năm mới. Kỳ nghỉ lễ quốc gia kéo dài ba ngày, ngoại trừ khối mười hai nặng việc học nên chỉ được nghỉ một ngày ra thì chẳng khác gì những ngày bình thường.
Năm mới có nghĩa học kỳ sắp kết thúc, để rồi cuộc thi cuối kỳ sẽ gấp rút cuốn lấy mỗi một học sinh.
Cuối tháng là ngày đầu năm mới và họ sẽ phải trải qua kỳ nghỉ Tết dương lịch, kỳ thi cuối kỳ, đêm giao thừa và Tết Nguyên đán chỉ trong một tháng.
Thậm chí là...
“Nể mặt anh đóng nhiều tiền thuê phòng cho em, em xin báo cho anh biết rằng sinh nhật của đại ca sắp đến rồi đó.”
Vào giữa mỗi tháng là ngày Đàm Tu và Lâm Viễn Châu thoả thuận sẽ trả tiền thuê nhà. Thường thì Lâm Viễn Châu nhận tiền xong sẽ cảm ơn anh, nhưng hôm nay cậu lại nhắc tới sinh nhật Nhạc Dao.
Sinh nhật Nhạc Dao rơi vào ngày lập xuân hằng năm, năm nay đúng lúc là bốn ngày sau Tết Nguyên đán.
Vào đêm giao thừa, Nhạc Dao sẽ đón giao thừa cùng cha mẹ, rồi khoe những bao lì xì mới mà cô nhận được lên vòng bạn bè.
Tiền mừng tuổi được đựng trong bao lì xì. Nhạc Dao đắc ý nói: “Hôm nay ba uống hơi quá chén nên lì xì cho búp bê của mình nữa đó, giàu to rồi!”
Một gia đình đầy ắp tình yêu thương, thậm chí có thể cảm nhận được sự ấm áp sâu đậm ấy qua từng hàng chữ.
Mùng một năm mới, Đàm Tu vẫn ở lại nhà họ Lâm.
Mẹ Đàm từng liên lạc với anh vài lần, có một dạo Đàm Vân Thiên cũng ở cạnh bà, có lẽ cảm thấy nhục nhã khi bị anh từ chối nên sau lần đó họ không còn gọi điện thoại tới nữa.
Chạng vạng, Nhạc Dao từ nhà chạy tới gọi hai người ra ngoài chơi.
Lâm Viễn Châu không muốn để ba một mình, nhưng chú Lâm - tựa vào ghế - liên tục giục cậu đi mau đi.
Bóng cây trên đường Hương Chương cứ lay động. Họ gặp Lý Tây Nguyệt ở đầu đường; Nhạc Dao mừng rỡ chạy tới rồi khoác tay cô ấy.
Trên đường phố náo nhiệt treo đầy đèn lồng. Hai cô gái đi ở phía trước, hai cậu trai khoanh tay đi đằng sau.
Thừa cơ hai cô gái kia không chú ý, Lâm Viễn Châu mới dám lén phát biểu ý kiến: “Anh có cảm thấy hơi hơi chán không ạ?”
Đàm Tu im lặng một hồi, nhìn dòng người chen chúc, anh đành phải thừa nhận: “... Ừ.”
Trên đường đi dạo, Nhạc Dao mua một số loại pháo hoa khác nhau.
Họ đi một quãng đường xa đến một bãi cỏ trống trải để đốt chúng lên.
Ba người cầm pháo hoa quơ múa, chỉ có Đàm Tu đứng phía sau, giơ ống kính di động nhắm vào một hướng khác.
“Nhạc Dao.”
Nghe tên mình, Nhạc Dao vô thức ngoảnh lại, từ đó ống kính chụp lại dáng vẻ cô đang vẫy pháo hoa và cười thật duyên dáng.
Anh nói khẽ với người trong video: “Năm mới vui vẻ.”
-
Mùa xuân năm 2014, chuyện vui liên tiếp kéo tới.
Sinh nhật Nhạc Dao rơi vào mùng năm Tết, tranh thủ đang được nghỉ lễ, Tiêu Tuệ Vân gọi bạn bè cô tới nhà ăn uống.
Sáng sớm, Lâm Viễn Châu đang làm bánh kem trong bếp. Nhiều năm qua, tài làm bánh của cậu đã vô cùng thuần thục.
Nhược điểm duy nhất có lẽ là những chữ to “Happy Birthday Đại ca” bằng nước si rô đường mà cậu muốn viết trên mặt bánh trông nghiêng ngả và mất thẩm mỹ lắm.
Bánh kem hoàn thành, Lâm Viễn Châu mời Đàm Tu ngắm nghía thành quả của mình, rồi tự tin hỏi: “Sao nào?”
Đàm Tu cau mày không nói gì.
Lâm Viễn Châu cười khoát tay: “Anh muốn nói gì thì cứ việc nói thẳng đi ạ.”
Đàm Tu khẽ lườm: “Xấu quắc.”
Lâm Viễn Châu: “...” Thật ra anh không cần thành thật vậy đâu.
“Tại sao lại viết kiểu này vậy?” Anh nhìn chữ viết của Lâm Viễn Châu, đừng viết ngoáy thế chứ.
Lâm Viễn Châu đặt bánh kem xuống rồi lấy hộp gói lại: “Nhiều năm trước, có một cậu bé không được ăn bánh kem và cũng không ai chúc mừng sinh nhật cho cậu ấy cả. Bỗng bấy giờ có một cô gái ngốc nghếch moi hết tất cả tiền ăn vặt trên người mình ra dẫn cậu bé ấy đến cửa hàng bánh ngọt.”
“Nhưng số tiền ít ỏi đó vốn không đủ để mua bánh sinh nhật, thế là hai đứa nhóc đó mỗi đứa cầm cái bánh cupcake ngồi xổm ở vệ đường...”
Bé Nhạc Dao: “Trên bánh sinh nhật phải viết chúc mừng sinh nhật chứ, để mình viết cho bạn giống vậy nha.”
Vì vậy, cô lượm một hòn đá rồi viết xuống đất vài từ xiêu xiêu vẹo vẹo.
Bỏ tiền ra mua bánh kem và quà là một điều rất xa xỉ với Lâm Viễn Châu, vậy nên cậu học cách tự làm bánh và mỗi năm cậu sẽ tặng một cái bánh kem nhỏ cho Nhạc Dao để bày tỏ tấm lòng.
Dứt lời, Lâm Viễn Châu mở túi nến ra, tìm số “1” và “6” trong đó.
Đàm Tu như lơ đãng đề cập tới: “Hình như cô ấy học vượt nhỉ.”
Lâm Viễn Châu không hề phòng bị, tiếp lời anh: “Đúng vậy, hồi tiểu học đại ca nhảy một lớp, ngày xưa còn hay khoe khoang trước mặt em lắm.”
Vì công việc của Tiêu Tuệ Vân nên bé Nhạc Dao thường đến trường. Cô ngại văn phòng quá lạnh, bởi thế cô hay chạy đến các lớp học dự thính, đôi lúc còn giành trả lời với các anh các chị trong lớp, tạo ra rất nhiều chuyện cười.
Nhưng cô khá thông minh, học vượt cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô.
Lâm Viễn Châu luôn không nhận ra mình bị anh bẫy khá nhiều chỗ, sau đó cậu hỏi Đàm Tu: “Anh chuẩn bị quà gì thế? Cho em xem thử được không?”
Người kia đáp lại lời ít ý nhiều: “Bí mật.”
Khi họ bấm chuông cửa nhà họ Nhạc, Đàm Tu âm thầm lùi lại một bước, thấy người mở cửa là Nhạc Dao thì bấy giờ anh mới tiến lên.
Trong nhà được trang trí đơn giản, vài quả bóng bay được buộc thêm và một tấm bảng đèn “HAPPY BIRTHDAY” cực lớn được đặt trên ban công, tạo nên một bầu không khí tuyệt vời.
Nhạc Gia Thành, đang bận bịu trong bếp, cầm muôi ghé đầu nhìn ra bảo bọn trẻ cứ chơi tự nhiên. Tiêu Tuệ Vân mang một túi hạt dưa và đậu phộng ra đãi khách. Lúc ngẩng lên, bà tỏ ra kinh ngạc.
Bà không ngờ sẽ nhìn thấy Đàm Tu ở nhà mình.
Bà không biết tên Đàm Tu, chỉ nhớ đã từng đi thăm hỏi các gia đình và tận mắt chứng kiến gia đình đó đã đối xử với con trai mình thế nào, vậy nên bà có ấn tượng rất sâu sắc.
Bọn trẻ đều ở đây nên Tiêu Tuệ Vân giục chúng cứ ăn tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Khi nhóm học sinh đứng trước mặt, Tiêu Tuệ Vân bị bệnh nghề nghiệp ảnh hưởng nên tiện thể hỏi về kết quả thi cuối kỳ của tụi nhỏ.
Lý Tây Nguyệt và Lâm Viễn Châu đáp rất nhanh. Là giáo viên, Tiêu Tuệ Vân đặc biệt có hảo cảm với những học sinh có thành tích ưu tú.
Chỉ có Đàm Tu cụp mắt; sau khi mọi người trả lời xong, anh mới nói chi tiết về thứ hạng hơn 300 của mình.
Trước đây, những người bạn con gái quen biết luôn học rất giỏi. Tiêu Tuệ Vân quả thật không ngờ thành tích của Đàm Tu sẽ kém nhiều vậy.
Thành tích xếp hạng thứ 3-400 ở độ tuổi này hoàn toàn không thoả đáng, Tiêu Tuệ Vân từng kinh qua rất nhiều loại học sinh rồi, nhưng cuối cùng bà quyết định chọn cách khích lệ: “Ừm, mỗi người đều có lĩnh vực mình am hiểu và không am hiểu, thành tích không phải là nhân tố quyết định tất cả, cố gắng hết sức là tốt rồi.”
Sợ lúng túng, Tiêu Tuệ Vân tìm lý do tách khỏi tụi nhỏ.
Đàm Tu hơi nghiêng mắt, thoáng thấy bóng lưng rời đi của người phụ nữ ấy.
Cuối cùng, anh đã biết tại sao Nhạc Dao lại trưởng thành được như bây giờ rồi, có cha mẹ sáng suốt như vậy thì con cái chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
Nhạc Dao lặng lẽ đến bên cạnh Đàm Tu rồi thì thầm: “Mẹ em bị bệnh nghề nghiệp đó, anh đừng để ý nha.”
“Không sao.” Đàm Tu đan hai tay vào nhau, ra vẻ suy tư: “Ba mẹ em thích người thông minh lắm à?”
Nhạc Dao nghe câu này hơi quen tai, chưa kịp trả lời thì chợt nghe anh nói: “Anh biết rồi.”
Nhạc Dao cau mày thoáng nghi ngờ. Anh tự hỏi tự đáp, hoàn toàn không cần cô an ủi luôn hả.
Thôi vậy, sinh nhật phải thật vui vẻ mà!
Quá trình của buổi sinh nhật đơn giản tương tự như tháng trước, nay đến lượt Nhạc Dao ước nguyện, cô không cà kê mà nhắm mắt lại vô cùng nghiêm túc chắp tay ước.
“Điều ước đầu tiên, con ước mọi người bên cạnh con đều khoẻ mạnh và vui vẻ.”
“Điều ước thứ hai, con ước thành tích của mình ngày càng tốt, thi đậu Lê Xuyên để làm rạng rỡ tổ tông.”
Cô nói to điều ước mình thi đậu vào một trường đại học tốt để làm “rạng rỡ tổ tông” khiến mọi người xung quanh phải bật cười ha ha.
“Điều ước thứ ba...” Cô lặng lẽ mở mắt nhìn Đàm Tu rồi thầm ước điều thứ ba.
Chủ buổi tiệc đích thân cắt cho mỗi người một miếng bánh kem, chợt nhận ra không biết Đàm Tu đã một mình đi ra ban công từ lúc nào.
Tiêu Tuệ Vân nhắc nhở con gái: “Tính người bạn kia của con hơi lạnh nhạt nhỉ.”
Nhạc Dao cố gắng thay đổi hình tượng của anh: “Mẹ, A Tu chỉ không thích nói chuyện thôi, thật ra anh ấy tốt lắm ạ.”
Nhớ tới lần đó đi thăm hỏi các gia đình, Tiêu Tuệ Vân lẩm bẩm: “Đứa bé ấy đáng thương quá.”
Nhạc Dao bưng bánh kem ra ban công.
Thấy cô, hiếm khi anh chủ động mở lời: “Em muốn thi vào Lê Xuyên phải không?”
Nhạc Dao trả lời theo tiềm thức: “Ai không muốn học ở một trường đại học tốt nhất chứ ạ, hồi đó mẹ em hay nhắc mãi nếu em thi đậu Lê Xuyên, mẹ sẽ thưởng cho em mười nghìn tệ tiền tiêu vặt đó.”
Với học sinh, mười nghìn tệ là một số tiền khổng lồ.
Nói đến đây, Nhạc Dao nhớ tới câu hỏi mình đã giữ trong lòng bấy lâu: “Tại sao anh không chú tâm vào thi cử ạ?”
Bưng dĩa bánh kem đã ăn hết, Đàm Tu suy tư về câu hỏi của cô:
Tại sao không chú tâm vào thi cử ư?
Khi anh được trường trung học số 1 liên lạc và mong muốn trao một phần học bổng lớn để anh theo học tại trường, suy nghĩ đầu tiên của cha mẹ Đàm không phải là vui mừng và tự hào, mà ngược lại họ sợ mai này anh sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.
“Thằng Tiểu Tu thông minh quá, còn tâm tính của Kỳ Nhi lại quá đơn giản, lỡ như sau này...”
Khi đó anh mới biết, xuất sắc sẽ không được cha mẹ chú ý, mà chỉ làm người ta kiêng dè.
Thấy anh im lặng, Nhạc Dao không đào sâu nguyên nhân mà chỉ bày tỏ sự lo lắng về tương lai bất định của anh: “A Tu, còn bốn tháng nữa sẽ đến kỳ thi đại học, anh đã nghĩ xem mình muốn vào trường nào chưa ạ?”
Cô là cô gái có nguyên tắc, dám yêu dám hận,.
Cô không thể ép buộc Đàm Tu lựa chọn sống thế nào và cũng sẽ không thay đổi mục tiêu đến Lê Xuyên của mình.
Nhạc Dao ưu sầu đến nỗi nhăn cả mày, cảm xúc gần như được viết hết lên mặt.
Mặt khác, Đàm Tu lại tỏ thái độ khác thường. Rũ bỏ gương mặt lạnh lùng, anh khẽ nhướng môi.
“Nhạc Dao.”
Anh lấy một cái hộp trong cặp ra đưa cho chủ nhân buổi tiệc hôm nay, rồi hứa với cô một cách chắc chắn: “Anh sẽ chờ em ở Lê Xuyên nhé.”
Đó là trường đại học mà họ đã ước hẹn sẽ học cùng nhau.
- -------------------
Lời tác giả:
Có người muốn vì yêu thi đậu thủ khoa ~
Lúc gõ chữ, mị đã tưởng tượng ra cảnh A Tu và Dao Dao cùng đi về nhà, rung động đến điên mất thôi! Không ai có thể cưỡng lại một cô gái trong sáng và tuyệt vời như vậy đâu!
Kỷ Trì nhiệt tình muốn mời anh ở cùng với mình. Đàm Tu không đợi thêm mà bắt đầu liên hệ tìm phòng.
Kỷ Trì nghĩ mãi không ra: “Sau khi nhập học, cậu luôn ở trường mà. Lớp mười hai mỗi tuần nghỉ một ngày, không cần phải thuê phòng chứ?”
“Mình có sắp xếp của mình.” Anh tính học ngoại trú, ở ngoài tự do hơn.
Suy xét khoảng cách, tiền mướn phòng, hoàn cảnh và nhiều nhân tố khác, thật sự không có nhiều chọn lựa. Huống hồ anh là trẻ vị thành niên, vì vậy chủ trọ có khá nhiều băn khoăn.
Khi họ đang rầu rĩ, Lâm Viễn Châu đề nghị: “Hay là, ở nhà em đi?”
Nhà Lâm Viễn Châu bài trí đơn giản, nhưng diện tích lớn, ba phòng ngủ một phòng khách và một cái sân nhỏ.
Họ cũng đã từng cho thuê phòng, nhưng sau này vì một số nguyên nhân mà ầm ĩ không vui. Thế nên, chuyện này đành gác lại.
Qua cuộc thi Vật lý lần trước, Lâm Viễn Châu hết sức tín nhiệm Đàm Tu. Sau khi nảy sinh ý định này, cậu ấy bắt đầu hò khách: “Nhà em gần trường nè, lại còn yên tĩnh, niệm tình anh em mình là người quen, em sẽ để giá rẻ cho anh nha.”
Tất cả mọi người đang đợi Đàm Tu trả lời.
Kỷ Trì quan sát sơ hoàn cảnh xung quanh, đoán chừng Đàm Tu sẽ không đồng ý đâu. Tuy nhiên giây lát sau, anh ấy đã nghe Đàm Tu đáp “Được”.
Kỷ Trì kinh ngạc muốn rớt cằm. Chuyện thuê phòng đã được quyết định như thế.
Vì ở gần nhà nên Nhạc Dao thường xuyên chạy đến nhà họ Lâm, ngay cả chú Lâm cũng nhìn thấu tâm tư cô.Thỉnh thoảng, chú ấy sẽ trêu ghẹo đôi câu: “Ba mẹ con nếu biết con gái cưng của ổng bả có người thương, không biết sẽ thế nào nhỉ.”
Ngồi trên ghế đẩu, Nhạc Dao chống cằm khoe mẽ: “Ba mẹ con chắc chắn sẽ mừng cho con.”
“Nhìn mấy đứa thanh niên tụi con năng động vậy mới tốt, Châu Châu nhà chú bị chú liên luỵ rồi.” Dứt lời, chú Lâm bắt đầu thở dài. Nhạc Dao ần cần an ủi đôi câu, lại pha trò dỗ người lớn tuổi phải mỉm cười.
Tháng chín tựu trường, Nhạc Dao từ lớp mười lên lớp mười một; cô quyết định chọn học văn.
Lâm Viễn Châu và Lý Tây Nguyệt học khoa học tự nhiên, thế nên hai người vẫn học cùng lớp.
Sau khi tựu trường, Đàm Tu lấy lý do chuyên tâm học hành xin trường cho học ngoại trú.
Kể từ ngày đó, mỗi buổi tối sau giờ tự học, anh sẽ đứng dưới gốc cây trước sân trường chờ người đó đi xuống lầu.
“A Tu.”
Xa xa, Nhạc Dao nhìn thấy Đàm Tu, bèn ôm sách chạy đến chỗ anh.
Bị bỏ lại phía sau, Tạ Dực Tu thở ngắn than dài, đúng là cùng “tên” nhưng không cùng mệnh mà.
Trường học chia lớp theo thành tích nên hai người được xếp vào cùng một lớp có thành tích tương đương. Vì ngồi cùng bàn nên họ không tránh khỏi việc thường xuyên cùng nhau xuống lầu. Mỗi lần thấy cậu ấy, Đàm Tu luôn hết sức khó chịu, kể cả Tạ Dực Tu cũng thế.
Thế nhưng, hai người đều giả vờ, tuyệt nhiên sẽ không trở mặt trước mặt Nhạc Dao.
Trên quãng đường về nhà, bóng cây loang lổ cùng với đèn đường lập loè.
Đàm Tu đeo cặp ở một bên vai, trong tay ôm mấy quyển sách không thuộc về mình, ngay cả bìa sách cũng là màu lam hồng đầy trái tim thiếu nữ.
Cô bé từng chạy theo phía sau nay đã đi tới trước mặt, cô vui vẻ chia sẻ những câu chuyện lý thú trong lớp, còn khoa tay múa chân nữa.
“A Tu, anh biết thầy Địa lý của bọn em không? Ông ấy để đầu trọc mới ghê chứ, hôm nay có một bạn giỡn trên bục giảng rồi bất cẩn xốc tóc giả của thầy Địa lý lên luôn.”
“Sau đó anh đoán thử xem chuyện sẽ thế nào?”
“Bạn đó bị phạt đứng nguyên một tiết, còn phải đứng bằng tư thế một chân nữa á, giống vậy nè.”
Cô bắt chước bằng những tư thế hài hước, cái bóng in trên mặt đất như được thổi linh hồn vào.
Cô gái tự do vung đôi tay, khi nói đến chỗ phấn khích thì cô sẽ quay người lại và cơn gió sẽ làm tóc cô bay bay.
Thiếu nữ xinh đẹp đứng trong vầng sáng, như một đoá hoa mùa hè rực rỡ thu hút anh và cho anh dũng khí bất chấp lao mình vào đó.
-
Họ không cố ý hẹn sẵn thời gian tan học, cứ ăn ý đồng hành thế thôi.
Mỗi buổi sáng trên đường Hương Chương, Nhạc Dao sẽ luôn nhìn thấy Đàm Tu đứng ở đầu đường, sau đó đưa cho cô một chai sữa chua vị dâu.
Lần một lần hai có thể tiếp nhận, nhưng đưa nhiều đâm ra trong lòng Nhạc Dao băn khoăn.
Cô từng nghiêm khắc từ chối và cũng nghiêm túc lý luận với Đàm Tu, nhưng anh không chịu nghe, cứ khăng khăng làm vậy.
Sữa chua không mắc, nhưng với hiện trạng sinh hoạt độc lập của Đàm Tu, Nhạc Dao không tài nào yên tâm chấp nhận được.
Đây cũng là lần đầu tiên cô phát hiện ra rằng Đàm Tu này rất bướng bỉnh.
Suy đi nghĩ lại, Nhạc Dao thử tìm Kỷ Trì tâm sự một phen.
Nghe cô lo lắng Đàm Tu không đủ tiền trang trải, Kỷ Trì cười ngặt nghẽo: “Cậu ta không thiếu tiền đâu.”
“Chắc em không biết, những cuộc thi cậu ta từng tham gia trước đây đếm không xuể luôn đấy, tiền thưởng cũng bộn lắm.”
“Vả lại trường học này, em nghĩ tại sao cậu ta chọn trường này? Hiệu trưởng đào tới đấy.”
Ngụ ý, Đàm Tu có tiền.
Nói đến đây, Nhạc Dao lại nghĩ tới: “Này anh, rõ là A Tu rất thông minh, tại sao cuộc thi nào anh ấy cũng không chú tâm vậy ạ?”
“Chuyện này, anh không rõ lý do cụ thể lắm, dù sao có liên quan đến gia đình cậu ta, có kẻ nào đó không ưa sự xuất sắc của người khác ấy mà...” Kỷ Trì ậm ờ suy đoán: “Cái ông kia thích giấu nhẹm mọi chuyện, em phải tự đi hỏi thôi.”
Dĩ nhiên Nhạc Dao từng nghĩ tới rồi, chỉ có điều cô không tìm được thời cơ thích hợp.
Cô định đi nhưng Kỷ Trì chợt gọi lại: “Đúng rồi, dạo gần đây chẳng phải trường học đang tổ chức thi đấu bóng rổ ư, em bảo cậu ấy đi đăng ký đi.”
Nhạc Dao nhún vai: “Tại sao anh lại muốn em nói chứ?”
“Ha ha...” Không phải là vì Đàm Tu chẳng đoái hoài đến anh ấy à.
“A Tu không muốn tham gia, vậy tại sao em phải bắt anh ấy tham gia?” Suy nghĩ đầu tiên của Nhạc Dao là tôn trọng nguyện vọng cá nhân của Đàm Tu.
Kỷ Trì theo đó bịa chuyện: “Rèn luyện cơ thể chứ sao, lớp mười hai bọn anh bận tối mặt tối mày, mỗi ngày không phải đọc sách thì là làm bài, hiếm lắm mới có một lý do chính đáng để hoạt động gân cốt đấy chứ.”
“Được rồi, em sẽ thử nói giúp anh, nhưng em không bảo đảm anh ấy có đi hay không nha.”
“Yes sir!” Kỷ Trì ra hiệu bằng tay với cô. Sau khi về lớp, anh ấy bảo ban cán sự thể dục thêm tên Đàm Tu vào.
Chẳng cần Nhạc Dao bảo đảm gì cả, suy cho cùng, thằng bạn của anh ấy là một đứa mụ mị trong tình yêu mà.
Giải bóng rổ do nhà trường tổ chức nhằm làm phong phú cuộc sống sau giờ học của học sinh và nâng cao tinh thần vinh danh tập thể. Lấy lớp học làm đơn vị, học sinh lớp mười, lớp mười một và lớp mười hai đều có thể tham gia giải đấu, thông qua cách rút thăm và thăng cấp để liên tục sàng chọn ra lớp học mạnh nhất.
Thời gian thi đấu được xếp vào buổi trưa và chiều. Ngoài những bạn tham gia thi đấu ra, những người khác sẽ được ban cán sự môn thể dục kéo tới làm khán giả: “Các bạn lớp 11A1 ơi, mau lấy khí thế ra nào!”
“Lớp 11A1 ơi, hãy dũng cảm tiến lên nào!”
Giọng của ban cán sự môn thể dục to chẳng kém tiếng kèn là bao.
Tuyển thủ mạnh nhất lớp họ là Tạ Dực Tu và hầu hết khán giả đều đổ dồn sự chú ý vào cậu ấy: “Tạ Dực Tu, cố lên!”
Khi trận đấu đã qua hơn phân nửa, Nhạc Dao len lén chạy ra khỏi đám đông, ôm theo một bình nước chưa mở chạy đến khu thi đấu của lớp 12A3.
Xung quanh có khá nhiều nữ sinh nhưng Đàm Tu chỉ nhận đồ của cô.
Giải đấu cứ thế diễn ra. Hai ngày sau, cuối cùng cũng nghênh đón trận chung kết.
Chủ nhiệm lớp đích thân dẫn dắt đội, các đội viên tham gia thi đấu nhiệt huyết sôi trào. Mọi người vây xem cũng rất hăng hái, liên tục hô vang khẩu hiệu “Dũng cảm tiến lên”.
Khi Tạ Dực Tu lên sân, tất cả mọi người đều đặt nhiều kỳ vọng vào cậu ấy vì thành tích trước đó của cậu: “Tạ Dực Tu, cố lên, hôm nay cố gắng giành quán quân nha.”
Cầu thủ bên đội đối thủ lần lượt ra sân, tiếng hô hào tên Tạ Dực Tu cũng ngày càng cao chừng như thật sự đang muốn lấy khí thế áp đảo đối phương.
Trong bầu không khí ấy, Nhạc Dao cũng giơ cao lá cờ nhỏ thuộc về lớp 11A1 phụ họa theo: “Tạ Dực Tu, cố gắng lên!”
“Tạ Dực Tu, cố... A.” Cô chợt bị ai đó kéo lại.
Quay lại, Đàm Tu trong bộ cầu thủ bóng rổ đang đứng trước mặt cô, sắc mặt sa sầm: “Em đang cổ vũ ai cố lên đấy?”
“Anh, đối diện là lớp anh à?” Cuối cùng Nhạc Dao cũng phản ứng kịp, hôm nay lớp so tài với họ là 12A3 ư.
Toang rồi.
Nếu cổ vũ cho người mình thầm mến thì có phải cô bị thiếu tinh thần vinh danh lớp không nhỉ?
Vậy thì...
Trận đấu bắt đầu, Nhạc Dao cao giọng cổ vũ theo các bạn: “Lớp 11A1 cố lên.”
Tiếp đó, cô lập tức thầm bổ sung: “A Tu cố lên, cố lên.”
Số lần giống nhau, số từ giống nhau, vậy chắc công bằng rồi nhỉ.
Trận đấu diễn ra rất căng thẳng. Cuối cùng, lớp 12A3 giành được một điểm và chiến thắng chung cuộc.
Nhạc Dao hưng phấn vỗ tay, rồi chợt phát hiện toàn bộ bạn bè xung quanh đang nhìn mình.
Cô cười ngượng ngùng rồi lập tức chạy biến như thể chân được bôi dầu.
Cô đi quanh tìm Đàm Tu, bỗng phát hiện ra kể từ khi rời sân anh luôn ôm tay trái của mình.
Cô vội chạy tới: “Tay anh sao rồi?”
Đàm Tu buột miệng đáp: “Không sao.”
Kỷ Trì đảm nhiệm trọng trách làm máy phiên dịch cho anh: “Hôm qua thi đấu bị người ta đụng trúng.”
“Đụng chỗ nào vậy ạ? Đưa em xem thử?” Quan sát cánh tay anh, Nhạc Dao phát hiện trên ống tay áo bóng rổ có một mảng màu đỏ: “Là ở đây ạ?”
Cô muốn nhìn kỹ hơn nhưng lại bị Đàm Tu cố ý lảng tránh.
Nhạc Dao gạt áo trên vai anh, trong lúc vội vàng, bộ đồng phục rộng thùng thình chợt bị kéo xuống một đoạn.
Trên vai Đàm Tu là một vết sẹo nổi bật.
Nhạc Dao khẽ hé môi, vẻ mặt lúng túng bỗng chốc chuyển thành kinh ngạc và khó hiểu: “Tại sao...”
Đàm Tu nắm lấy ngón tay cô rồi dời chúng khỏi vai mình.
Trong ánh chiều tà, vết sẹo ấy dần dần rõ rệt.
Anh sẽ mãi không cách nào quên được nguồn gốc của vết sẹo này.
Năm Đàm Kỳ Nhi năm tuổi, thừa cơ không ai chú ý, cô bé trèo lên một chiếc ghế đẩu để leo lên cửa sổ rồi dùng đồ chơi đập vào cửa kính.
Tai nạn xảy ra, cửa sổ kính bất ngờ bị vỡ tan tành. Đàm Tu từ phòng đi ra xông tới ôm lấy em gái, khó khăn lắm mới thoát được.
Đàm Kỳ Nhi hoảng hồn khóc ré lên. Cha mẹ Đàm ra ngoài thấy vậy bèn hấp tấp ôm con gái kiểm tra ngược xuôi rồi vừa quan tâm vừa dỗ dành, thế nhưng không một ai chú ý tới vai của cậu bé bên cạnh đang chảy máu.
Sau đó, anh đến bệnh viện được bác sĩ xử lý vết thương; còn Đàm Vân Thiên mải bận bịu nghe điện thoại, không quan tâm hỏi han một câu.
Bác sĩ khen anh còn nhỏ mà biết chịu đựng giỏi hơn người lớn, nhưng anh không đáp lại, bởi anh đã biết rõ từ rất lâu rằng…
Không phải đứa trẻ nào cũng được quyền khóc.
Mãi đến hôm nay, anh đã quen với việc tự liếm vết thương, vì vậy anh nói với Nhạc Dao: “Khi còn nhỏ hay quậy phá, bị mảnh thuỷ tinh cứa vào.”
Nhạc Dao nhăn mặt, hỏi anh lúc ấy có phải rất đau không, anh có khóc không?
Anh đáp: “Anh không nhớ nữa.”
Rời khỏi cuộc sống của nhà họ Đàm sung sướng hơn nhiều so với tưởng tượng của anh, hoặc có lẽ do có cô ở đây.
Có cô, dù là cả mùa đông cũng trở nên ấm áp đến lạ.
Mùa đông năm nay tới hơi chậm. Cuối tháng Mười Một, Nhạc Dao kéo Lý Tây Nguyệt đi dạo phố, mặc hai lớp áo suýt nữa đã túa mồ hôi.
Đi dạo mệt mỏi, Lý Tây Nguyệt kéo Nhạc Dao lại: “Dao Dao, đủ rồi mà, ai mà tặng tới tận ba phần quà cơ chứ.”
Nhạc Dao chỉ vào mình, ra chiều đắc ý lắm: “Mình nè.”
Chuyện này phải bắt đầu từ khi Nhạc Dao hỏi Kỷ Trì về sinh nhật của Đàm Tu.
Cách đây rất lâu, cô đã biết được từ Kỷ Trì rằng sinh nhật của Đàm Tu hàng năm là vào ngày đông chí. Cô luôn ghi nhớ điều đó.
Một tháng trước Nhạc Dao đã bắt đầu tính ngày rồi, thế là cô kéo theo Lý Tây Nguyệt đi dạo phố chọn quà với mình.
Một chiếc cặp phù hợp với sinh viên đại học, một bộ găng tay đấm bốc và một cái bánh kem được đặt riêng.
Đông chí của năm 2013 nhằm ngày 22 tháng 12, đúng lúc rơi vào cuối tuần.
Một ngày trước sinh nhật, nhà họ Lâm đã bận rộn. Lâm Viễn Châu chuẩn bị nguyên liệu ở trong bếp đến khuya.
Vào hôm sinh nhật, Nhạc Dao và Lý Tây Nguyệt đến nhà họ Lâm từ sớm để hỗ trợ. Kỷ Trì là cậu ấm chẳng biết làm gì nhưng lại cứ nhất quyết bon chen vào bếp cho đủ nhân số.
Mãi đến khi tiếng ồn ào vọng vào phòng ngủ của Đàm Tu, người trong cuộc mới muộn màng phát hiện: “Mọi người đang làm gì vậy?”
Kỷ Trì gõ vào cái chén không: “Hôm nay không phải là sinh nhật cậu hả, chuẩn bị ăn bữa hoành tráng chứ gì.”
Trong dự kiến, Đàm Tu từ chối: “Mình không tổ chức sinh nhật.”
Nhạc Dao giơ một nắm hành và gừng lên, ló đầu ra khỏi bếp: “Vậy không được đâu nha, em mua thịt hết rồi.”
“Mau tới giúp em làm vằn thắn đi nè.”
“Hôm nay là đông chí, phải ăn sủi cảo nữa chứ.”
Trong tiếng thúc giục, Nhạc Dao kéo Đàm Tu vào bếp, vậy là nhân vật chính cũng không tránh khỏi kiếp lao động tay chân rồi.
Kỷ Trì lượn quanh Lý Tây Nguyệt, dù bị khinh bỉ cũng không chịu rời đi.
Lý Tây Nguyệt không đành lòng thấy anh rảnh rỗi quá, bèn đưa nắm hành và gừng cho anh: “Nào, anh đi cắt tụi nó ra đi.”
Kỷ Trì vô thức nắm chặt hành, tỏi, gừng rồi nhìn dáo dác, chẳng biết làm sao.
Sợ mất mặt trước Lý Tây Nguyệt, anh cứ cầm dao làm bếp lên múa may trên thớt, vừa nhìn đã biết không có kinh nghiệm rồi.
Đứng một bên, Lý Tây Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu. Ngay khi vừa xoay người giúp Lâm Viễn Châu châm nước thì cô chợt nghe tiếng Kỷ Trì kêu thảm thiết.
Mọi người ngoảnh lại nhìn thì thấy cậu chủ nhà giàu không giỏi nấu ăn đã bị đứt tay, may mà vết thương không lớn, chỉ là một vết cắt rất nông.
“Trong nhà có băng keo cá nhân đó.” Lâm Viễn Châu đang định đi lấy thì trong nồi chợt sôi lên.
Cậu không đi được, thế là Lý Tây Nguyệt bèn cướp lời: “Để mình đi lấy cho.”
Câu này nghe chẳng có gì sai, nhưng chỉ có Kỷ Trì nghiêng đầu suy tư: Sao Lý Tây Nguyệt biết băng keo cá nhân của nhà Lâm Viễn Châu để đâu chứ?
Chẳng bao lâu sau, Lý Tây Nguyệt bưng một hộp băng keo nhỏ quay lại nhà bếp. Kỷ Trì bèn chìa ngón tay ra muốn cô băng giúp.
Lâm Viễn Châu là đầu bếp chính ở đây, còn những người khác giúp đỡ hỗ trợ tới tận trưa.
Đợi sủi cảo và thức ăn nóng hổi ra nồi, cuối cùng Nhạc Dao cũng chịu đặt cái bánh kem to tướng được cô giấu đi lên bàn: “Mau mau mau, ngồi xuống đây, A Tu có thể chuẩn bị thổi nến rồi.”
Trước khi vào nhà, Đàm Tu đã ngoái lại nhìn chân trời phía xa.
Hình như đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy mặt trời mùa đông.
Trong gia đình nhà họ Lâm nghèo khó, không ai được phép lãng phí thức ăn. Bánh kem chưa ăn hết được cất vào tủ lạnh, thế nên Kỷ Trì đành phải từ bỏ thú vui xấu trét kem vào mặt người khác của mình.
Chiều lại, năm người ngồi trong sân phơi nắng.
Cuối cùng Kỷ Trì cũng phát huy tác dụng. Anh ấy lôi ra một đống hộp trò chơi trên bàn cho cả bọn đắm chìm vào trò chơi suốt cả buổi chiều, không mảy may thấy chán.
Mọi người ở lại nhà họ Lâm ăn tối xong mới lần lượt về nhà.
Sau khi Lý Tây Nguyệt và Kỷ Trì đi khỏi, Nhạc Dao vẫn tựa vào cạnh cửa bảo là chờ tiêu cơm.
Đàm Tu giúp Lâm Viễn Châu dọn dẹp chén đũa, rồi đi tới trước mặt cô nói khẽ: “Đi thôi.”
Nhạc Dao nghiêng đầu hỏi: “Đi đâu ạ?”
Đàm Tu đáp: “Đưa em về nhà.”
“Ừm...” Nhạc Dao chần chừ, mỉm cười với anh rồi chạy đến một bên đeo ba lô: “Đi thôi.”
Đàm Tu thoáng nhìn ba lô trên lưng cô, là màu đen à.
Nhà họ Lâm khá gần nhà Nhạc Dao nên hai người đi rất chậm.
Trên đường, Nhạc Dao cố ý khoe khoang với anh: “Anh nhìn cặp mới của em xem đẹp không nè?”
Đàm Tu: “... Tàm tạm.”
Nhạc Dao dẩu môi với sự chậm lụt của anh: “Miễn cưỡng quá vậy ạ, anh thấy nó không đẹp sao?”
“Không phải đâu.” Anh nhận xét rất nghiêm túc: “Không phù hợp với phong cách của em.”
“Dĩ nhiên rồi, vì đây không phải là cặp của em mà.” Nghe anh nói vậy, Nhạc Dao không giả vờ nữa. Cô cởi cặp xuống đưa tới trước mặt Đàm Tu: “A Tu, sinh nhật tuổi mười tám vui vẻ nha.”
Cô chỉ vào cặp, hết sức tin tưởng vào mắt nhìn của mình: “Sang năm anh sẽ phải thi lên đại học nữa, chất lượng của cặp này rất tốt, dùng tận ba bốn năm cũng không hề gì đâu.”
Kế đến, cô mở khóa kéo, từ trong chiếc cặp căng phồng lấy ra một hộp găng tay: “Đây là găng tay đấm bốc, trước đây anh rất thích đấm bốc phải không ạ, em không biết nhiều nên chỉ mua theo đề cử trên mạng thôi à, mong là anh thích.”
Đàm Tu sững sờ tại chỗ.
Lại là...
Quà cho anh.
Khi Nhạc Dao đặt bánh kem lên bàn và nhất quyết yêu cầu anh phải ước nguyện trước nến, anh chỉ coi đó như một nghi thức của các cô gái mà thôi.
Không ngờ cô còn chuẩn bị món quà thân thiết này, hơn nữa không chỉ có một.
“A Tu, sao anh không nói gì vậy ạ? Anh không thích sao?” Sự im lặng kéo dài khiến Nhạc Dao hoài nghi.
Đàm Tu không khỏi bước lên.
Ngay khi Nhạc Dao cho rằng anh muốn nhận quà thì anh chợt ôm chầm lấy cô.
Chàng trai chậm rãi cúi xuống, hai tay vòng qua eo và lưng cô gái, dường như muốn khảm cô vào cơ thể mình.
Không nhìn thấy đôi mắt mở to đầy kinh ngạc của cô gái, anh nhẹ nhàng tựa đầu vào vai cô: “Cảm ơn em, anh rất thích.”
Cảm ơn em đã mang lại cho anh từng chút từng chút một những gì anh chưa bao giờ có và cả những gì anh có được rồi lại mất đi.
-
Sau sinh nhật của Đàm Tu là ngày đầu năm mới. Kỳ nghỉ lễ quốc gia kéo dài ba ngày, ngoại trừ khối mười hai nặng việc học nên chỉ được nghỉ một ngày ra thì chẳng khác gì những ngày bình thường.
Năm mới có nghĩa học kỳ sắp kết thúc, để rồi cuộc thi cuối kỳ sẽ gấp rút cuốn lấy mỗi một học sinh.
Cuối tháng là ngày đầu năm mới và họ sẽ phải trải qua kỳ nghỉ Tết dương lịch, kỳ thi cuối kỳ, đêm giao thừa và Tết Nguyên đán chỉ trong một tháng.
Thậm chí là...
“Nể mặt anh đóng nhiều tiền thuê phòng cho em, em xin báo cho anh biết rằng sinh nhật của đại ca sắp đến rồi đó.”
Vào giữa mỗi tháng là ngày Đàm Tu và Lâm Viễn Châu thoả thuận sẽ trả tiền thuê nhà. Thường thì Lâm Viễn Châu nhận tiền xong sẽ cảm ơn anh, nhưng hôm nay cậu lại nhắc tới sinh nhật Nhạc Dao.
Sinh nhật Nhạc Dao rơi vào ngày lập xuân hằng năm, năm nay đúng lúc là bốn ngày sau Tết Nguyên đán.
Vào đêm giao thừa, Nhạc Dao sẽ đón giao thừa cùng cha mẹ, rồi khoe những bao lì xì mới mà cô nhận được lên vòng bạn bè.
Tiền mừng tuổi được đựng trong bao lì xì. Nhạc Dao đắc ý nói: “Hôm nay ba uống hơi quá chén nên lì xì cho búp bê của mình nữa đó, giàu to rồi!”
Một gia đình đầy ắp tình yêu thương, thậm chí có thể cảm nhận được sự ấm áp sâu đậm ấy qua từng hàng chữ.
Mùng một năm mới, Đàm Tu vẫn ở lại nhà họ Lâm.
Mẹ Đàm từng liên lạc với anh vài lần, có một dạo Đàm Vân Thiên cũng ở cạnh bà, có lẽ cảm thấy nhục nhã khi bị anh từ chối nên sau lần đó họ không còn gọi điện thoại tới nữa.
Chạng vạng, Nhạc Dao từ nhà chạy tới gọi hai người ra ngoài chơi.
Lâm Viễn Châu không muốn để ba một mình, nhưng chú Lâm - tựa vào ghế - liên tục giục cậu đi mau đi.
Bóng cây trên đường Hương Chương cứ lay động. Họ gặp Lý Tây Nguyệt ở đầu đường; Nhạc Dao mừng rỡ chạy tới rồi khoác tay cô ấy.
Trên đường phố náo nhiệt treo đầy đèn lồng. Hai cô gái đi ở phía trước, hai cậu trai khoanh tay đi đằng sau.
Thừa cơ hai cô gái kia không chú ý, Lâm Viễn Châu mới dám lén phát biểu ý kiến: “Anh có cảm thấy hơi hơi chán không ạ?”
Đàm Tu im lặng một hồi, nhìn dòng người chen chúc, anh đành phải thừa nhận: “... Ừ.”
Trên đường đi dạo, Nhạc Dao mua một số loại pháo hoa khác nhau.
Họ đi một quãng đường xa đến một bãi cỏ trống trải để đốt chúng lên.
Ba người cầm pháo hoa quơ múa, chỉ có Đàm Tu đứng phía sau, giơ ống kính di động nhắm vào một hướng khác.
“Nhạc Dao.”
Nghe tên mình, Nhạc Dao vô thức ngoảnh lại, từ đó ống kính chụp lại dáng vẻ cô đang vẫy pháo hoa và cười thật duyên dáng.
Anh nói khẽ với người trong video: “Năm mới vui vẻ.”
-
Mùa xuân năm 2014, chuyện vui liên tiếp kéo tới.
Sinh nhật Nhạc Dao rơi vào mùng năm Tết, tranh thủ đang được nghỉ lễ, Tiêu Tuệ Vân gọi bạn bè cô tới nhà ăn uống.
Sáng sớm, Lâm Viễn Châu đang làm bánh kem trong bếp. Nhiều năm qua, tài làm bánh của cậu đã vô cùng thuần thục.
Nhược điểm duy nhất có lẽ là những chữ to “Happy Birthday Đại ca” bằng nước si rô đường mà cậu muốn viết trên mặt bánh trông nghiêng ngả và mất thẩm mỹ lắm.
Bánh kem hoàn thành, Lâm Viễn Châu mời Đàm Tu ngắm nghía thành quả của mình, rồi tự tin hỏi: “Sao nào?”
Đàm Tu cau mày không nói gì.
Lâm Viễn Châu cười khoát tay: “Anh muốn nói gì thì cứ việc nói thẳng đi ạ.”
Đàm Tu khẽ lườm: “Xấu quắc.”
Lâm Viễn Châu: “...” Thật ra anh không cần thành thật vậy đâu.
“Tại sao lại viết kiểu này vậy?” Anh nhìn chữ viết của Lâm Viễn Châu, đừng viết ngoáy thế chứ.
Lâm Viễn Châu đặt bánh kem xuống rồi lấy hộp gói lại: “Nhiều năm trước, có một cậu bé không được ăn bánh kem và cũng không ai chúc mừng sinh nhật cho cậu ấy cả. Bỗng bấy giờ có một cô gái ngốc nghếch moi hết tất cả tiền ăn vặt trên người mình ra dẫn cậu bé ấy đến cửa hàng bánh ngọt.”
“Nhưng số tiền ít ỏi đó vốn không đủ để mua bánh sinh nhật, thế là hai đứa nhóc đó mỗi đứa cầm cái bánh cupcake ngồi xổm ở vệ đường...”
Bé Nhạc Dao: “Trên bánh sinh nhật phải viết chúc mừng sinh nhật chứ, để mình viết cho bạn giống vậy nha.”
Vì vậy, cô lượm một hòn đá rồi viết xuống đất vài từ xiêu xiêu vẹo vẹo.
Bỏ tiền ra mua bánh kem và quà là một điều rất xa xỉ với Lâm Viễn Châu, vậy nên cậu học cách tự làm bánh và mỗi năm cậu sẽ tặng một cái bánh kem nhỏ cho Nhạc Dao để bày tỏ tấm lòng.
Dứt lời, Lâm Viễn Châu mở túi nến ra, tìm số “1” và “6” trong đó.
Đàm Tu như lơ đãng đề cập tới: “Hình như cô ấy học vượt nhỉ.”
Lâm Viễn Châu không hề phòng bị, tiếp lời anh: “Đúng vậy, hồi tiểu học đại ca nhảy một lớp, ngày xưa còn hay khoe khoang trước mặt em lắm.”
Vì công việc của Tiêu Tuệ Vân nên bé Nhạc Dao thường đến trường. Cô ngại văn phòng quá lạnh, bởi thế cô hay chạy đến các lớp học dự thính, đôi lúc còn giành trả lời với các anh các chị trong lớp, tạo ra rất nhiều chuyện cười.
Nhưng cô khá thông minh, học vượt cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô.
Lâm Viễn Châu luôn không nhận ra mình bị anh bẫy khá nhiều chỗ, sau đó cậu hỏi Đàm Tu: “Anh chuẩn bị quà gì thế? Cho em xem thử được không?”
Người kia đáp lại lời ít ý nhiều: “Bí mật.”
Khi họ bấm chuông cửa nhà họ Nhạc, Đàm Tu âm thầm lùi lại một bước, thấy người mở cửa là Nhạc Dao thì bấy giờ anh mới tiến lên.
Trong nhà được trang trí đơn giản, vài quả bóng bay được buộc thêm và một tấm bảng đèn “HAPPY BIRTHDAY” cực lớn được đặt trên ban công, tạo nên một bầu không khí tuyệt vời.
Nhạc Gia Thành, đang bận bịu trong bếp, cầm muôi ghé đầu nhìn ra bảo bọn trẻ cứ chơi tự nhiên. Tiêu Tuệ Vân mang một túi hạt dưa và đậu phộng ra đãi khách. Lúc ngẩng lên, bà tỏ ra kinh ngạc.
Bà không ngờ sẽ nhìn thấy Đàm Tu ở nhà mình.
Bà không biết tên Đàm Tu, chỉ nhớ đã từng đi thăm hỏi các gia đình và tận mắt chứng kiến gia đình đó đã đối xử với con trai mình thế nào, vậy nên bà có ấn tượng rất sâu sắc.
Bọn trẻ đều ở đây nên Tiêu Tuệ Vân giục chúng cứ ăn tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Khi nhóm học sinh đứng trước mặt, Tiêu Tuệ Vân bị bệnh nghề nghiệp ảnh hưởng nên tiện thể hỏi về kết quả thi cuối kỳ của tụi nhỏ.
Lý Tây Nguyệt và Lâm Viễn Châu đáp rất nhanh. Là giáo viên, Tiêu Tuệ Vân đặc biệt có hảo cảm với những học sinh có thành tích ưu tú.
Chỉ có Đàm Tu cụp mắt; sau khi mọi người trả lời xong, anh mới nói chi tiết về thứ hạng hơn 300 của mình.
Trước đây, những người bạn con gái quen biết luôn học rất giỏi. Tiêu Tuệ Vân quả thật không ngờ thành tích của Đàm Tu sẽ kém nhiều vậy.
Thành tích xếp hạng thứ 3-400 ở độ tuổi này hoàn toàn không thoả đáng, Tiêu Tuệ Vân từng kinh qua rất nhiều loại học sinh rồi, nhưng cuối cùng bà quyết định chọn cách khích lệ: “Ừm, mỗi người đều có lĩnh vực mình am hiểu và không am hiểu, thành tích không phải là nhân tố quyết định tất cả, cố gắng hết sức là tốt rồi.”
Sợ lúng túng, Tiêu Tuệ Vân tìm lý do tách khỏi tụi nhỏ.
Đàm Tu hơi nghiêng mắt, thoáng thấy bóng lưng rời đi của người phụ nữ ấy.
Cuối cùng, anh đã biết tại sao Nhạc Dao lại trưởng thành được như bây giờ rồi, có cha mẹ sáng suốt như vậy thì con cái chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
Nhạc Dao lặng lẽ đến bên cạnh Đàm Tu rồi thì thầm: “Mẹ em bị bệnh nghề nghiệp đó, anh đừng để ý nha.”
“Không sao.” Đàm Tu đan hai tay vào nhau, ra vẻ suy tư: “Ba mẹ em thích người thông minh lắm à?”
Nhạc Dao nghe câu này hơi quen tai, chưa kịp trả lời thì chợt nghe anh nói: “Anh biết rồi.”
Nhạc Dao cau mày thoáng nghi ngờ. Anh tự hỏi tự đáp, hoàn toàn không cần cô an ủi luôn hả.
Thôi vậy, sinh nhật phải thật vui vẻ mà!
Quá trình của buổi sinh nhật đơn giản tương tự như tháng trước, nay đến lượt Nhạc Dao ước nguyện, cô không cà kê mà nhắm mắt lại vô cùng nghiêm túc chắp tay ước.
“Điều ước đầu tiên, con ước mọi người bên cạnh con đều khoẻ mạnh và vui vẻ.”
“Điều ước thứ hai, con ước thành tích của mình ngày càng tốt, thi đậu Lê Xuyên để làm rạng rỡ tổ tông.”
Cô nói to điều ước mình thi đậu vào một trường đại học tốt để làm “rạng rỡ tổ tông” khiến mọi người xung quanh phải bật cười ha ha.
“Điều ước thứ ba...” Cô lặng lẽ mở mắt nhìn Đàm Tu rồi thầm ước điều thứ ba.
Chủ buổi tiệc đích thân cắt cho mỗi người một miếng bánh kem, chợt nhận ra không biết Đàm Tu đã một mình đi ra ban công từ lúc nào.
Tiêu Tuệ Vân nhắc nhở con gái: “Tính người bạn kia của con hơi lạnh nhạt nhỉ.”
Nhạc Dao cố gắng thay đổi hình tượng của anh: “Mẹ, A Tu chỉ không thích nói chuyện thôi, thật ra anh ấy tốt lắm ạ.”
Nhớ tới lần đó đi thăm hỏi các gia đình, Tiêu Tuệ Vân lẩm bẩm: “Đứa bé ấy đáng thương quá.”
Nhạc Dao bưng bánh kem ra ban công.
Thấy cô, hiếm khi anh chủ động mở lời: “Em muốn thi vào Lê Xuyên phải không?”
Nhạc Dao trả lời theo tiềm thức: “Ai không muốn học ở một trường đại học tốt nhất chứ ạ, hồi đó mẹ em hay nhắc mãi nếu em thi đậu Lê Xuyên, mẹ sẽ thưởng cho em mười nghìn tệ tiền tiêu vặt đó.”
Với học sinh, mười nghìn tệ là một số tiền khổng lồ.
Nói đến đây, Nhạc Dao nhớ tới câu hỏi mình đã giữ trong lòng bấy lâu: “Tại sao anh không chú tâm vào thi cử ạ?”
Bưng dĩa bánh kem đã ăn hết, Đàm Tu suy tư về câu hỏi của cô:
Tại sao không chú tâm vào thi cử ư?
Khi anh được trường trung học số 1 liên lạc và mong muốn trao một phần học bổng lớn để anh theo học tại trường, suy nghĩ đầu tiên của cha mẹ Đàm không phải là vui mừng và tự hào, mà ngược lại họ sợ mai này anh sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.
“Thằng Tiểu Tu thông minh quá, còn tâm tính của Kỳ Nhi lại quá đơn giản, lỡ như sau này...”
Khi đó anh mới biết, xuất sắc sẽ không được cha mẹ chú ý, mà chỉ làm người ta kiêng dè.
Thấy anh im lặng, Nhạc Dao không đào sâu nguyên nhân mà chỉ bày tỏ sự lo lắng về tương lai bất định của anh: “A Tu, còn bốn tháng nữa sẽ đến kỳ thi đại học, anh đã nghĩ xem mình muốn vào trường nào chưa ạ?”
Cô là cô gái có nguyên tắc, dám yêu dám hận,.
Cô không thể ép buộc Đàm Tu lựa chọn sống thế nào và cũng sẽ không thay đổi mục tiêu đến Lê Xuyên của mình.
Nhạc Dao ưu sầu đến nỗi nhăn cả mày, cảm xúc gần như được viết hết lên mặt.
Mặt khác, Đàm Tu lại tỏ thái độ khác thường. Rũ bỏ gương mặt lạnh lùng, anh khẽ nhướng môi.
“Nhạc Dao.”
Anh lấy một cái hộp trong cặp ra đưa cho chủ nhân buổi tiệc hôm nay, rồi hứa với cô một cách chắc chắn: “Anh sẽ chờ em ở Lê Xuyên nhé.”
Đó là trường đại học mà họ đã ước hẹn sẽ học cùng nhau.
- -------------------
Lời tác giả:
Có người muốn vì yêu thi đậu thủ khoa ~
Lúc gõ chữ, mị đã tưởng tượng ra cảnh A Tu và Dao Dao cùng đi về nhà, rung động đến điên mất thôi! Không ai có thể cưỡng lại một cô gái trong sáng và tuyệt vời như vậy đâu!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook