Gặp Em Vào Mùa Hạ
-
C1: Yêu thầm mười năm
Sân bay thành phố E
Tháng tư là tháng của các lễ hội, vào tháng này mỗi năm nước X sẽ đón một lượng du khách lớn đến vui chơi, sân bay hôm nay tấp nập người qua kẻ lại, số lượng người cực kỳ đông. Diệp Chi Lan lái chiếc xe Lamborghini mà mình yêu thích đến đón bạn, chỉ mới vừa đặt chân xuống sân bay cô đã thu hút không ít ánh nhìn của mọi người.
Diệp Chi Lan khoác lên người một chiếc áo sơ mi màu hồng trắng để lộ một bên vai phối cùng với chiếc quần jeans màu xanh dương, gương mặt xinh đẹp của cô khiến mọi người đi ngang qua phải liếc mắt nhìn một chút, mặc dù cô đã mang kính mát nhưng vẫn không thể giấu được vẻ đẹp ấy.
Diệp tiểu thư hơi vén tay áo lên để xem đồng hồ, rõ ràng là đã đúng giờ rồi sao giờ này “vịt” của cô vẫn chưa ra nữa nhỉ? Suy nghĩ mới hiện lên thì cô đã nhìn thấy bạn thân của mình xuất hiện.
Trác Hiểu Phong vừa đẩy hành lý ra khỏi cửa an ninh đã nhìn thấy cô bạn thân của mình, cậu vẫy vẫy tay nhanh chóng đẩy hành lý của mình đến chỗ Diệp Chi Lan. Trác thiếu gia đảo mắt nhìn xung quanh Diệp Chi Lan, thấy không có ai nữa cậu liền bĩu môi chọc ghẹo: “Hôm nay cậu được ra ngoài một mình luôn à? Không có vệ sĩ đi theo? Hôm nay cún nhỏ của tớ được thả đi chơi một mình?”
Diệp Chi Lan đánh nhẹ vào bên đầu của Trác Hiểu Phong: “Cái mỏ của cậu bớt bớt lại đi, cậu mà còn nói với tớ cái giọng điệu này thì… tớ sẽ mách với chú của cậu về chuyện cậu dám tự ý bay về đây đấy.” Đôi mày của cô nhướng nhướng lên giả vờ hâm dọa cậu bạn thân.
Trác Hiểu Phong nghe đến chú của mình thì nụ cười vụt tắt, gương mặt có hơi tái đi, hắng giọng nói: “Cậu đừng có dọa tớ, nếu cậu dám mách chú ấy thì tớ… tớ sẽ nghỉ chơi với cậu luôn, tuyệt giao luôn.”
“Thế à? Thế thì tuyệt giao đi.” Diệp tiểu thư bĩu môi, hất mặt thách thức sau đó xoay người mở cửa bước lên xe.
Trác thiếu gia mím môi im bặt vội chạy vòng qua xe ngồi vào ghế lái phụ, trước khi khởi động xe cậu lay lay cánh tay của cô làm nũng: “Tớ xin lỗi, đừng tuyệt giao với tớ, cậu tuyệt giao với tớ rồi thì ai sẽ làm bia đỡ đạn cho tớ đây, chỉ có cậu mới giúp được tớ mỗi lần tớ bị chú út mắng thôi.”
Diệp tiểu thư lườm lườm cậu bạn thân của mình một cái, tốt lành dữ.
Cô vừa khởi động xe chuẩn bị rời khỏi sân bay thì bất ngờ có một chiếc xe màu đen chặn lại, Diệp Chi Lan cùng Trác Hiểu Phong nuốt nước bọt, nín thở khi nhận ra chiếc xe đó là của ai. Diệp tiểu thư nhăn mặt, lắc đầu nói: “Đừng nhìn tớ như thế, tớ thề là tớ không có nói cho chú ấy biết là cậu về đây, ngoại trừ tớ thì chỉ có Diễm Tinh là biết chuyện này thôi.”
Trác Hiểu Phong hoảng loạn muốn chạy trốn thì chú của cậu đã gõ cửa xe, anh một thân tây trang, đôi mắt sắc lạnh ra hiệu cho Trác Hiểu Phong xuống xe. Cậu quay sang đánh mắt cầu cứu Diệp Chi Lan rồi chầm chậm bước xuống, cố cười cười lấy lòng: “Chú!”
“Cháu hay nhỉ, dám trốn về đây. Nói! Cháu đột nhiên về đây là muốn bày trò gì nữa?” Trác Dương Kỳ lạnh giọng chất vấn.
“Cháu... cháu không muốn nối nghiệp gia đình đâu, cháu muốn làm cảnh sát, cháu về đây là để làm cảnh sát.” Trác Hiểu Phong cắn môi cố lấy hết can đảm nói cho Trác Dương Kỳ biết ước mơ, mong muốn của mình.
Diệp Chi Lan thấy sắc mặt của Trác Dương Kỳ không ổn lắm, cô hít một hơi thật sâu tiến đến gần anh lên tiếng: “Chú Dương Kỳ! Chú đừng tức giận, cháu nghĩ chú thừa biết đây không phải là lần đầu Hiểu Phong trốn về nước, hơn nữa chú cũng biết rõ ở nước ngoài cậu ấy không có học ngành quản trị kinh doanh. Chú đã nhiều lần dung túng cho cậu ấy như thế rồi thì lần này chú hãy ủng hộ cậu ấy luôn đi ạ.”
Trác Dương Kỳ đưa mắt nhìn Diệp Chi Lan, ánh mắt đã nhu hoà lại một chút, nhưng gương mặt vẫn rất nghiêm túc, cất giọng đáp lại lời của cô: “Chú dung túng cho nó là bởi vì chú nghĩ đó chỉ là hứng thú nhất thời của nó, sau này nó cũng sẽ quay trở về nối nghiệp gia đình, không nghĩ nó lại kiên quyết làm cảnh sát như thế. Chuyện này đến tay anh của chú thì nó mềm xương đấy.”
Diệp Chi Lan cảm nhận được Trác Dương Kỳ hình như không có tức giận là mấy, ánh mắt cũng có một chút dịu dàng, cô bạo gan dùng tuyệt chiêu của mình. Diệp Chi Lan nắm tay áo của anh chớp chớp đôi mắt xinh đẹp bắt đầu làm nũng: “Chú! Chú giúp Hiểu Phong đi ạ, chỉ cần chú lên tiếng ủng hộ, nói giúp cậu ấy một tiếng trước mặt chú Huy và ông nội thì chắc chắn hai người họ sẽ đồng ý mà.”
Trước giờ tuyệt chiêu này chưa bao giờ thất bại khi thực hiện với Trác Dương Kỳ, anh luôn chiều theo ý cô mỗi khi cô làm nũng, Diệp Chi Lan cảm thấy lần này cũng vậy.
Trác Dương Kỳ thở dài bất lực, anh đúng là không có sức chống cự trước chiêu làm nũng này của Diệp Chi Lan, anh bất lực đành gật đầu đồng ý giúp đỡ: “Chú sẽ nói giúp Hiểu Phong trước mặt ba của nó, còn những chuyện khác thì nó phải tự lo liệu.”
“Chú là số một! Cháu yêu chú nhất.” Trác Hiểu Phong vui vẻ nhảy cẫng lên muốn nhào đến ôm chú của mình nhưng phải phanh gấp khi nhận được cặp mắt sắc bén của Trác Dương Kỳ, cậu gãi gãi đầu lẩm bẩm trong miệng: “Rồi rốt cuộc ai mới là cháu ruột của chú ấy vậy?”
Trác Hiểu Phong thầm nghĩ cái chiêu làm nũng của nhỏ bạn thân rất hữu dụng, cậu có nên học hỏi không nhỉ? Vừa thử tưởng tượng ra cảnh mình làm nũng với chú út cậu đã mắc ói, cái này không hợp với cậu, chỉ cần nghĩ thôi cũng đã sởn hết da gà.
Trác thiếu gia chợt nhớ ra ngoại trừ cậu quay về đây thực hiện ước mơ của mình, cậu còn muốn biết thêm một chuyện, cậu khoác tay lên vai của Diệp Chi Lan hỏi: “Phải rồi, tớ về đây ngoại trừ chuyện làm cảnh sát còn muốn hỏi cậu về cái người mà cậu đã yêu thầm suốt mười năm đấy. Nói! Người đó là ai? Là ai mà có thể chiếm trái tim cậu tận mười năm vậy hả?”
Tháng tư là tháng của các lễ hội, vào tháng này mỗi năm nước X sẽ đón một lượng du khách lớn đến vui chơi, sân bay hôm nay tấp nập người qua kẻ lại, số lượng người cực kỳ đông. Diệp Chi Lan lái chiếc xe Lamborghini mà mình yêu thích đến đón bạn, chỉ mới vừa đặt chân xuống sân bay cô đã thu hút không ít ánh nhìn của mọi người.
Diệp Chi Lan khoác lên người một chiếc áo sơ mi màu hồng trắng để lộ một bên vai phối cùng với chiếc quần jeans màu xanh dương, gương mặt xinh đẹp của cô khiến mọi người đi ngang qua phải liếc mắt nhìn một chút, mặc dù cô đã mang kính mát nhưng vẫn không thể giấu được vẻ đẹp ấy.
Diệp tiểu thư hơi vén tay áo lên để xem đồng hồ, rõ ràng là đã đúng giờ rồi sao giờ này “vịt” của cô vẫn chưa ra nữa nhỉ? Suy nghĩ mới hiện lên thì cô đã nhìn thấy bạn thân của mình xuất hiện.
Trác Hiểu Phong vừa đẩy hành lý ra khỏi cửa an ninh đã nhìn thấy cô bạn thân của mình, cậu vẫy vẫy tay nhanh chóng đẩy hành lý của mình đến chỗ Diệp Chi Lan. Trác thiếu gia đảo mắt nhìn xung quanh Diệp Chi Lan, thấy không có ai nữa cậu liền bĩu môi chọc ghẹo: “Hôm nay cậu được ra ngoài một mình luôn à? Không có vệ sĩ đi theo? Hôm nay cún nhỏ của tớ được thả đi chơi một mình?”
Diệp Chi Lan đánh nhẹ vào bên đầu của Trác Hiểu Phong: “Cái mỏ của cậu bớt bớt lại đi, cậu mà còn nói với tớ cái giọng điệu này thì… tớ sẽ mách với chú của cậu về chuyện cậu dám tự ý bay về đây đấy.” Đôi mày của cô nhướng nhướng lên giả vờ hâm dọa cậu bạn thân.
Trác Hiểu Phong nghe đến chú của mình thì nụ cười vụt tắt, gương mặt có hơi tái đi, hắng giọng nói: “Cậu đừng có dọa tớ, nếu cậu dám mách chú ấy thì tớ… tớ sẽ nghỉ chơi với cậu luôn, tuyệt giao luôn.”
“Thế à? Thế thì tuyệt giao đi.” Diệp tiểu thư bĩu môi, hất mặt thách thức sau đó xoay người mở cửa bước lên xe.
Trác thiếu gia mím môi im bặt vội chạy vòng qua xe ngồi vào ghế lái phụ, trước khi khởi động xe cậu lay lay cánh tay của cô làm nũng: “Tớ xin lỗi, đừng tuyệt giao với tớ, cậu tuyệt giao với tớ rồi thì ai sẽ làm bia đỡ đạn cho tớ đây, chỉ có cậu mới giúp được tớ mỗi lần tớ bị chú út mắng thôi.”
Diệp tiểu thư lườm lườm cậu bạn thân của mình một cái, tốt lành dữ.
Cô vừa khởi động xe chuẩn bị rời khỏi sân bay thì bất ngờ có một chiếc xe màu đen chặn lại, Diệp Chi Lan cùng Trác Hiểu Phong nuốt nước bọt, nín thở khi nhận ra chiếc xe đó là của ai. Diệp tiểu thư nhăn mặt, lắc đầu nói: “Đừng nhìn tớ như thế, tớ thề là tớ không có nói cho chú ấy biết là cậu về đây, ngoại trừ tớ thì chỉ có Diễm Tinh là biết chuyện này thôi.”
Trác Hiểu Phong hoảng loạn muốn chạy trốn thì chú của cậu đã gõ cửa xe, anh một thân tây trang, đôi mắt sắc lạnh ra hiệu cho Trác Hiểu Phong xuống xe. Cậu quay sang đánh mắt cầu cứu Diệp Chi Lan rồi chầm chậm bước xuống, cố cười cười lấy lòng: “Chú!”
“Cháu hay nhỉ, dám trốn về đây. Nói! Cháu đột nhiên về đây là muốn bày trò gì nữa?” Trác Dương Kỳ lạnh giọng chất vấn.
“Cháu... cháu không muốn nối nghiệp gia đình đâu, cháu muốn làm cảnh sát, cháu về đây là để làm cảnh sát.” Trác Hiểu Phong cắn môi cố lấy hết can đảm nói cho Trác Dương Kỳ biết ước mơ, mong muốn của mình.
Diệp Chi Lan thấy sắc mặt của Trác Dương Kỳ không ổn lắm, cô hít một hơi thật sâu tiến đến gần anh lên tiếng: “Chú Dương Kỳ! Chú đừng tức giận, cháu nghĩ chú thừa biết đây không phải là lần đầu Hiểu Phong trốn về nước, hơn nữa chú cũng biết rõ ở nước ngoài cậu ấy không có học ngành quản trị kinh doanh. Chú đã nhiều lần dung túng cho cậu ấy như thế rồi thì lần này chú hãy ủng hộ cậu ấy luôn đi ạ.”
Trác Dương Kỳ đưa mắt nhìn Diệp Chi Lan, ánh mắt đã nhu hoà lại một chút, nhưng gương mặt vẫn rất nghiêm túc, cất giọng đáp lại lời của cô: “Chú dung túng cho nó là bởi vì chú nghĩ đó chỉ là hứng thú nhất thời của nó, sau này nó cũng sẽ quay trở về nối nghiệp gia đình, không nghĩ nó lại kiên quyết làm cảnh sát như thế. Chuyện này đến tay anh của chú thì nó mềm xương đấy.”
Diệp Chi Lan cảm nhận được Trác Dương Kỳ hình như không có tức giận là mấy, ánh mắt cũng có một chút dịu dàng, cô bạo gan dùng tuyệt chiêu của mình. Diệp Chi Lan nắm tay áo của anh chớp chớp đôi mắt xinh đẹp bắt đầu làm nũng: “Chú! Chú giúp Hiểu Phong đi ạ, chỉ cần chú lên tiếng ủng hộ, nói giúp cậu ấy một tiếng trước mặt chú Huy và ông nội thì chắc chắn hai người họ sẽ đồng ý mà.”
Trước giờ tuyệt chiêu này chưa bao giờ thất bại khi thực hiện với Trác Dương Kỳ, anh luôn chiều theo ý cô mỗi khi cô làm nũng, Diệp Chi Lan cảm thấy lần này cũng vậy.
Trác Dương Kỳ thở dài bất lực, anh đúng là không có sức chống cự trước chiêu làm nũng này của Diệp Chi Lan, anh bất lực đành gật đầu đồng ý giúp đỡ: “Chú sẽ nói giúp Hiểu Phong trước mặt ba của nó, còn những chuyện khác thì nó phải tự lo liệu.”
“Chú là số một! Cháu yêu chú nhất.” Trác Hiểu Phong vui vẻ nhảy cẫng lên muốn nhào đến ôm chú của mình nhưng phải phanh gấp khi nhận được cặp mắt sắc bén của Trác Dương Kỳ, cậu gãi gãi đầu lẩm bẩm trong miệng: “Rồi rốt cuộc ai mới là cháu ruột của chú ấy vậy?”
Trác Hiểu Phong thầm nghĩ cái chiêu làm nũng của nhỏ bạn thân rất hữu dụng, cậu có nên học hỏi không nhỉ? Vừa thử tưởng tượng ra cảnh mình làm nũng với chú út cậu đã mắc ói, cái này không hợp với cậu, chỉ cần nghĩ thôi cũng đã sởn hết da gà.
Trác thiếu gia chợt nhớ ra ngoại trừ cậu quay về đây thực hiện ước mơ của mình, cậu còn muốn biết thêm một chuyện, cậu khoác tay lên vai của Diệp Chi Lan hỏi: “Phải rồi, tớ về đây ngoại trừ chuyện làm cảnh sát còn muốn hỏi cậu về cái người mà cậu đã yêu thầm suốt mười năm đấy. Nói! Người đó là ai? Là ai mà có thể chiếm trái tim cậu tận mười năm vậy hả?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook