Gặp Em Nơi Tận Cùng Thế Giới
Chương 4: Bắt cóc

Thấm thoát Eden ở lại nhà Kỳ Phong cũng đã gần tròn một tháng.

Thời gian này Gia Khiêm không có động tĩnh khác lạ nào, khiến sự đề phòng của Kỳ Phong cũng vơi đi bớt vài phần, thế nhưng hắn vẫn bảo bọc Eden như trước. Lệnh cấm túc mà hắn đưa ra cũng không hề được gỡ bỏ.

Eden dành phần lớn thời gian để làm việc nhà hoặc đọc sách. Nhưng có hôm hắn vẫn thấy cô đứng trước sân nhà, giương cặp mắt tò mò ra bên kia đường, thi thoảng là những chiếc ô tô lượn qua lượn lại, lúc là những chiếc máy bay nhỏ xíu trên bầu trời, cô đều nhìn đến không chớp mắt. Khi đó, hắn thường thở dài bảo cô có thể tham khảo trên tivi, ấy thế mà vừa nhắc đến hai chữ tivi, sắc mặt cô đã chùn xuống, thất thểu đi vào nhà.

Hắn cũng chẳng hiểu được tại sao cô lại sợ tivi đến thế.

Một hôm rảnh rỗi, hắn không kìm nén được mà quyết định chở cô đi dạo phố. Lúc nhìn thấy chiếc mô-tô trùm mền đã lâu trong gara, đôi mắt cô thấp thoáng niềm vui lấp lánh.

Vốn gia đình Phong rất khá giả, hắn lại là cậu ấm trong nhà. Năm 18 tuổi, vừa đậu đại học ba mẹ đã sắm cho một chiếc xe mới cáu. Khi đó được nhiều bạn gái theo đuổi, tính tình vốn lại ngông nghênh sinh háo thắng. Có lần một gã đàn anh trong khu phố thách hắn đua xe, hắn bất chấp lời ngăn cản của Kiệt mà đồng ý.

Không ngờ cuộc đua lần đó lại có quy mô rất lớn, thu hút hầu hết dân anh chị trong thành phố. Phong và tay đàn anh nọ đua nhau đến thừa sống thiếu chết. Lúc gần đến đích, tên nọ bị lạc tay lái, tông vào chiếc xe hàng bên đường khiến một bé gái bị thương nặng. Do tính nghiêm trọng của sự việc, khi cảnh sát đến, tất cả tay lái đều bị gông cổ về đồn. Phong nằm trong top đầu, tất cả mọi người đều ghi nhớ màu và bảng số xe hắn, có trốn cũng chẳng thoát được.

Ba mẹ hắn vốn là quan chức chính phủ, vì sự việc này mà ảnh hưởng không ít. Một thời gian sau đó vì không chịu được áp lực đã quyết định xin nghỉ hưu sớm, quyết chí theo đuổi giấc mơ thời trẻ. Phong sau đó cũng mấy lần đến thăm gia đình bé gái nọ. Tuy hắn không trực tiếp là người gây tai nạn, nhưng mỗi lần nhớ đến hình ảnh cô bé ngã xuống, lương tâm hắn lại không cách nào chấp nhận được. Thế nên sau khi quyết chí tu thân, hắn cũng không động đến chiếc xe này lần nào nữa.

Vì Eden mà lần thứ hai hắn phá bỏ nguyên tắc của mình. Thế nhưng chỉ nhìn ánh mắt sáng ngời của cô thôi, hắn đã cảm thấy làm bất cứ điều gì cũng xứng đáng. Cô có vẻ rất thích chiếc xe này, còn háo hức đặt tên nó là Tiểu Bạch. Lúc trở về, thấy cô cao hứng hiếm thấy, hắn bèn đánh bạo hỏi:

“Ở chỗ em không có xe sao?”

Thực tế hắn đã lường trước nơi cô ở sẽ không có những thiết bị hiện đại rồi. Một tháng ở bên cạnh cô, hắn hầu như đã mặc định coi cô là thần tiên. Mỗi khi ý tưởng này hiện ra trong đầu, lại đến lượt hắn háo hức không biết thế giới thần tiên trông như thế nào, có muôn màu muôn sắc như trong mấy cuốn tiểu thuyết Tâm Du thường đọc không. Thế nhưng lần nào hắn cũng không hỏi ra miệng được, chỉ sợ hỏi xong thì cô cũng sợ hãi mà chạy trốn mất.

Trái ngược với dự đoán của hắn, Eden ngẩn ra, hơi suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Có xe ngựa.”

Câu nói này của cô khiến hắn suýt bật cười, nhưng cũng không hỏi thêm nữa. Hắn biết Eden vốn thông minh, hiển nhiên hiểu ý hắn là gì. Cô không trả lời, chắc chắn là có gì đó không thể cho hắn biết. Nhưng cảm giác này cũng khiến hắn không dễ chịu là mấy.

Không khí sau đó của hắn và cô khá ngột ngạt. Mấy hôm sau đó, Eden chuyển hứng thú vào xe cộ. Tiếc là trong phòng sách nhà hắn chẳng có mấy cuốn sách về thứ động cơ này, thế nên hắn đành quyết định hôm nào rảnh sẽ đến hiệu sách mua giúp cô.

Lúc giở sách ra, câu đầu tiên của cô khiến hắn suýt chút ôm bụng cười nghiêng ngả:

“Thế nó không được ăn gì sao?”

Đến lúc đó hắn mới hiểu, thì ra trước giờ Eden cứ tưởng mô tô là động vật, cả mấy thứ như máy bay, tivi cũng thế. Hỏi sao cô tuy có vẻ thích thú với chúng như vậy, song lại chẳng dám bén mảng đến gần chiếc tivi đến nửa bước. Cô sợ nó là loại linh vật nào đó, nếu không cẩn thận sẽ bắt nhốt cô vào trong đó, mà cô lại chưa thân thuộc với nơi này, chỉ sợ nếu bất cẩn đọc trúng câu chú nào đó thì đến hắn cũng tìm chẳng ra mất thôi.

Dĩ nhiên những lời này là sau đó cô nói hắn mới biết. Nghe cô nói vậy, hắn suýt chút phun hết đồ ăn ra ngoài, xong chỉ còn cách ôm bụng cười mãi.

Cuộc sống cứ thế nhàn nhã trôi qua. Hắn dần quen với cuộc sống có Eden bên cạnh. Cô vẫn thích ngủ cùng hắn. Lẳng lặng ngồi bên cạnh quan sát hắn làm việc. Nói ra cũng thật kỳ lạ. Tuy rằng cô lặng lẽ là thế, song sự xuất hiện của cô lại khiến cuộc sống của hắn được được điểm thêm muôn ngàn màu sắc. Thi thoảng hắn làm bài tập trễ, quay lại phòng thì cô đã ngủ rồi. Khi đó, hắn nhất định sẽ thích thú đặt một chiếc hôn trộm vào môi cô. Nụ hôn tinh khiết, không mang theo chút ám ảnh dục vọng, hắn thích nhìn cô như thế, nồng nhiệt bên cạnh hắn, chỉ của duy nhất một mình hắn mà thôi.

Biến cố đầu tiên của họ nảy sinh vào một chiều cuối tháng. Khi đó Phong phải tham gia tiệc mừng sinh nhật một vị giáo sư có tiếng trong trường. Vị giáo sư này luôn hết lòng nâng đỡ và đề bạt hắn, thế nên khi ông mở lời, hắn chẳng dám từ chối, đành phải gọi điện về nhà báo cho Eden biết. Eden nhà hắn lúc này đã giỏi lắm rồi. Cô chẳng những sử dụng thành thạo mọi thứ, cả tivi giờ cũng dám xem, cũng không còn ngơ ngác lo sợ tiếng nói bên kia điện thoại như hồi mới đến nữa.

Nghĩ mọi chuyện thế là đã ổn, hắn cũng uống với giáo sư vài ly, sau đó tiệc tan rồi mới nhanh chóng về nhà. Lúc về đến đã tầm 10 giờ, hắn còn nghĩ Eden đang đọc sách trong phòng, thế nhưng vừa bước vào nhà, hắn đã nhận ra ngay sự khác lạ.

Căn phòng khách im lìm, trên bàn có đặt mấy đĩa thức ăn bỏ dở, tựa như mọi khi cô và hắn vừa ăn vừa xem tivi cùng nhau. Thế nhưng tính tình Eden rất gọn gàng, chỉ cần không ăn nữa, cô sẽ thu dọn ngay lập tức, cớ gì lại để dang dở trên bàn thế này?

Lòng càng lúc càng bất an. Kỳ Phong đi dọc hết căn nhà một lượt, vừa tìm kiếm vừa gọi tên cô, thế nhưng đáp lại chỉ là tiếng hắn vọng lại đến đáng sợ. Cô không có nhà. Sự thật này khiến hắn sững sờ mất một lúc, cả nghĩ cũng không dám nghĩ cô đi đâu.

Cô không quen đường phố nơi này, hơn nữa hắn lại không cho cô ra ngoài, thế thì cô có thể đi đâu vào giờ này?

Thẫn thờ một lúc, như sực nhớ ra điều gì, hắn mới nhảy ra lan can gõ cửa nhà bên cạnh. Căn hộ này vốn là của vợ chồng bác Phương, một trong những cư dân lâu năm nhất khu này. Bác Phương cũng xem như là đã nhìn thấy hắn từ từ lớn lên, rất thương yêu hắn. Nhà họ có hai cô con gái thì đều đã đi lấy chồng cả, chẳng trách lúc Eden mới đến, hai vợ chồng già đã vội lôi cô vào, thiếu chút nữa là bái tổ nhận con gái nuôi luôn rồi. Hôm đó Eden nấu cơm bằng cách đốt củi, suýt chút gây họa lớn cho hắn cũng do sự ủng hộ và chiều chuộng của họ mà ra cả.

Người già thường khó ngủ, vừa mở cửa thấy hắn, bác Phương gái đã vội hỏi:

“Phong, con về rồi đấy à? Không phải con bị tai nạn sao? Lúc chiều bác thấy người đến báo tin, con bé Eden lo đến suýt khóc lên cả. Không sao là may rồi.”

Hắn nghe bác Phương nói mà cả người cứ như lơ lửng trên mây. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Có người đến báo hắn gặp tai nạn sao? Vậy còn Eden…

“Bác ơi chuyện dài lắm, con sẽ giải thích sau.” –Hắn gấp gáp nói –“Bác biết Eden ở đâu không? Con về đến thì không thấy cô ấy đâu cả. Trời tối thế này cô ấy đi đâu được chứ?”

Bác Phương nghe thế, ngẫm nghĩ đôi chút rồi mới trả lời: “Lúc chiều bác thấy có người đến báo tin, lại thấy sắc mặt Eden tái xanh như thể sắp khóc mới chạy xem hỏi thăm thế nào. Con bé nói có người báo con bị tai nạn gì ấy, Eden nghe thế thì luống cuống cả lên. Bác giúp nó thu dọn ít đồ rồi theo người đó đến bệnh viện.”

Ngừng một lát nhìn hắn, bác tiếp: “Nhìn con thế này thì hẳn là không sao rồi. Chết thật, không phải Eden gặp phải người xấu đấy chứ? Con bé lại xinh xắn như thế. Cũng tại bác cả, sao không nghĩ kỹ mà đã giúp nó chứ.”

Mấy lời cuối cùng của bác Phương hắn chẳng nghe được câu nào nữa. Trong đầu chỉ còn ong ong một suy nghĩ cô đã bị người khác bắt đi. Rà soát một lượt, Eden vốn chẳng có thù oán với ai, kẻ muốn bắt cô hẳn chỉ muốn uy hiếp hắn mà thôi.

Nghĩ đến đây, hắn vội nói vài câu trấn an bác Phương rồi quay về, ngay lập tức gọi điện cho Khải Kiệt dò hỏi số của Gia Khiêm.

Khải Kiệt nghe hắn tường thuật xong thì làm việc rất nhanh, chẳng mấy chốc đã nhắn số Gia Khiêm đến, còn hỏi hắn ở đâu, cậu ta sẽ đến ngay. Lúc này dĩ nhiên hắn không từ chối sự giúp sức của Kiệt, gọi đến Gia Khiêm chưa reo được một hồi chuông thì gã đã bắt máy.

“Trễ thế, tôi còn tưởng cậu phải gọi sớm hơn kìa.” –Giọng gã ngả ngớn trong điện thoại.

“Đồ khốn.” –Hắn gằn từng tiếng một –“Mày giấu bạn gái tao ở đâu hả?”

“Đừng nói khó nghe vậy, tao chỉ mời cô ấy đến uống trà thôi. Không ngờ con mắt của mày cũng tinh tường thật đấy, ngay cả chọn bạn gái cũng ngon như vậy. Mày nói xem tao làm sao nỡ…”

“Nói ít một chút đi, mày muốn gì?” –Hắn ngắt, nghĩ tới Eden còn đang nằm trong tay một tên khốn như thế khiến hắn suýt chút đập nát chiếc điện thoại.

Gia Khiêm bên kia nghe khẩu khí thế cũng không bỡn cợt nữa, gã hắng giọng:

“Chung cư Hoàn Cầu, đường X. Bọn tao chờ mày.”

Ngắt điện thoại, Phong nhắn tin cho Khải Kiệt địa chỉ, sau đó lập tức lái xe đến chung cư giao hẹn. Trên đường đi, không biết hắn đã vượt qua bao nhiêu chiếc đèn đỏ.

Đến tận khoảng khắc này, hắn mới thật sự hiểu tầm quan trọng của Eden trong lòng hắn. Hóa ra hắn không chỉ yêu cô, dựa dẫm vào sự quan tâm đến cô đến vậy. Khi nghe được cô gặp nguy hiểm, trái tim hắn vỡ vụn ra từng mảnh. Chẳng thà người gặp nguy hiểm là hắn, có khi hắn lại cảm thấy an tâm hơn.

Hắn thầm nghĩ, sau sự việc lần này, nhất định phải chặt chân cô, giam cô vào nhà suốt đời mới thôi.

Vừa nghĩ tới đó, hắn đã tự cười chính bản thân mình. Từ lúc nào hắn lại có những suy nghĩ tàn độc đến như thế? Tất cả cũng chỉ vì khát vọng chiếm hữu của hắn với cô mà ra cả. Dĩ nhiên nói thì dễ hơn làm. Hắn thà làm tổn thương chính bản thân mình, chứ nỡ lòng nào làm tổn thương Eden được?

Xe rẽ vào một chung cư cũ bỏ hoang nằm ở ngoại ô thành phố. Phong nhảy xuống xe, cũng không suy tính được nhiều mà đã vội lao ngay vào. Trong lúc này an nguy của Eden quan trọng hơn hết thảy. Những điều khác hắn đều chưa dám nghĩ đến.

Tòa nhà rất tối, chỉ được soi sáng bởi một chiếc bóng đèn huỳnh quang đã cũ, có lẽ là do đám công nhân bỏ lại. Ánh sáng thay đổi bất ngờ khiến Phong hơi nheo mắt lại. Trước mặt hắn, Gia Khiêm chỉ ngồi trên chiếc ghế gỗ cười nham nhở, Eden bị trói ngoặc hai tay về phía sau trên một chiếc ghế khác, gương mặt cô đang gục xuống như đang ngủ. Cạnh đó, có khoảng 4 tên đầu gấu khác chỉ nhìn hắn cười cười.

“Nhanh nhỉ, tao còn tưởng phải nửa giờ nữa mày mới đến nơi kia.” –Gia Khiêm cười gằn. Thằng oắt này mới tí tuổi đầu đã học theo mấy đại ca giang hồ, vừa nói chuyện vừa phì phèo điếu thuốc, cứ tưởng mình là xã hội đen thật chắc.

Phong cũng không muốn đôi co lâu với gã, vội nói: “Còn không mau thả bạn gái tao ra? Muốn ông mày tởn thêm vài trận nữa sao?”

Ánh mắt Gia Khiêm cau lại. Ai chẳng biết chuyện năm lần bảy lượt bại trận dưới tay Phong đã khiến gã trở thành trò cười khắp trường. Trước đây gã oai hùng thế nào? Bao nhiêu người đều khiếp sợ gã. Chỉ đến khi Phong đến thì danh tiếng gì cũng bị hắn cướp hết. Gã hắng giọng, ý cười không còn mảnh nào.

“Cô ta ở đây, mày thắng được bọn tao thì tự mà đem cô ta về.”

Biết đã đến đây thì không tránh được đấu đá một trận, Kỳ Phong bẻ tay, không nói thêm gì nữa mà lao về phía trước. Bốn gã nãy giờ vẫn im như thóc lúc này mới có động đậy. Vừa đỡ được đòn đầu tiên, Phong nhận ra mình đã quá khinh địch. Cả bốn tên này chẳng phải bọn sinh viên học đòi như những đối thủ của hắn trước đây, rõ là bọn đâm thuê chém mướn thật sự. Cho dù từ bé giờ Phong đánh đấm cũng thuộc hàng cao thủ, nhưng cùng lắm hắn cũng chỉ có thể ngang ngửa với một trong số này mà thôi. Một chọi bốn cùng lúc, rõ ràng không có cửa thắng dành cho hắn.

Hắn vừa nghĩ vừa thử chiến thuật đánh nhanh rút gọn, chẳng ngờ bọn du đãng này cũng rất đề phòng, chẳng những né được mà còn tặng hắn một quả đấm nặng vào ngực. Hắn lảo đảo suýt ngã, may mà cố trụ lại được. Hắn khẽ liếc nhìn Eden vẫn đang hôn mê, trong lòng thầm nhủ phải gắng gượng. Nếu chỉ có một mình hắn thì không sao, đằng này Eden còn chờ hắn đến cứu nữa.

Trong lúc Phong chật vật chống đỡ sự tấn công của bốn tên nọ, Gia Khiêm lại rất bình thản cúi xuống nhìn Eden. Trên tay gã là một chai nước, gã cũng chẳng nể nang gì mà dốc xuống để nước đổ vào mặt cô. Hàng mi mong manh gặp phải nước chớp nhẹ vài cái khiến gã mỉm cười.

Gã có ý với Eden, nhưng sau mấy ngày quan sát, gã biết trong lòng cô chỉ có Kỳ Phong. Vốn với bốn tên giang hồ thuê về này, gã hoàn toàn có thể chặn đầu Phong ở một con phố nào đó, tẩn cho hắn một trận ra trò. Thế nhưng gã lại chọn cách gian nan hơn là bắt cóc cô, lý do rất đơn giản, gã muốn cô tận mắt nhìn thấy Phong thất bại thế nào.

Khi đó, trong tầm mắt cô, hình tượng hoàn hảo của Phong sẽ rạn nứt, còn đối với Kỳ Phong mà nói, để cô nhìn thấy mình gục ngã, đó mới là thất bại nặng nề nhất của một thằng đàn ông.

Ánh mắt Eden yếu ớt mở ra, đầu vẫn nhức như búa bổ. Lúc này cô vẫn chưa hoàn toàn thích nghi với ngọn đèn nhòe nhoẹt, trước mắt chỉ là những bóng hình mờ mờ liên tục chuyển động. Cô cau mày, cố gắng nhớ xem mình đang ở đâu.

Lúc chiều rõ ràng có người đến báo tin Kỳ Phong bị tai nạn. Khi đó cô lo đến nỗi không suy nghĩ gì, vội thu xếp đồ đạc đi theo người đó. Đến lúc lên xe cô mới bình tĩnh lại một chút, sắp xếp lại sự việc thì thấy không ổn. Cô tìm cách thoát khỏi xe, song ngay lập tức, miệng đã bị bịt kín bằng một chiếc khăn có mùi khó chịu. Sau đó ý thức cô dần mất đi, tỉnh lại đã là ở nơi này.

Trước mặt có một đám người đang đánh nhau. Eden cau mày, nhìn rõ lại mới phát hiện một trong số đó là Phong.

Bấy giờ hắn gần như đã rơi vào thế bị động, liên tục thủ thế đỡ đòn tấn công từ đám giang hồ. Thế nhưng nói cho cùng một thì cũng không thể chống lại bốn được. Nhân lúc hắn mải tránh đòn, một tên đã nhảy công kích từ phía sau. Hắn lãnh trọn một đòn của gã, bước chân lảo đảo, cuối cùng ngã vật xuống, rơi vào thế thất thủ.

Ba tên còn lại thấy vậy bèn không bỏ lỡ cơ hội, xông đến đấm đá túi bụi vào hắn. Cả người Phong nằm mềm oặt trên đất, biết không còn khả năng lật ngược thế cờ. Theo quán tính, hắn nhìn về phía Eden, nhận ra cô đã tỉnh lại, lúc này đang mở to đôi mắt mọng nước nhìn hắn.

Nỗi đau từ bốn phía cũng không thấu triệt bằng sự chua xót trong lòng ngực. Cánh tay hắn xiết chặt, nhất quyết không dám nhìn cô nữa.

Thì ra từ đầu đến cuối cũng là hắn đánh giá bản thân quá cao. Hắn từng hứa sẽ bảo vệ cô, nghĩ rằng chỉ cần trong tầm mắt hắn, hắn nhất định sẽ không để cô rơi vào nguy hiểm. Thế mà lúc này đây, hắn chỉ có thể trơ mắt để cô nhìn thấy bản thân mình bị khuất phục. Sau này hắn làm sao có mặt mũi gặp cô lần nữa.

Nụ cười trên môi hắn càng lúc càng trở nên chua chát. Hắn vậy mà không bảo vệ nổi người con gái của mình.

Đúng lúc hắn cảm thấy bản thân mình đang tuyệt vọng nhất, một cơn gió từ đâu bỗng lùa đến, giống như từ trường đẩy bật mấy tên đang hăng máu trên người hắn ra. Áp lực vừa được cởi bỏ, hắn mở choàng mắt, nhìn thấy Eden đã quỳ xuống trước mặt hắn từ lúc nào, nước mắt rơi từ đôi mắt trong trẻo của cô xuống, từng giọt từng giọt nhỏ lên gương mặt hắn.

“Phong, anh không sao chứ? Đừng làm em sợ.” –Giọng cô thổn thức như có như không. Chắc cô chẳng thể nào biết rằng giọng nói này mới chính là thứ khiến hắn xót xa nhất. Cô mong manh đến là thế, tự như những hạt pha lê dễ vỡ, thế nhưng hắn thì chẳng thể nào bảo vệ nổi cô.

“Eden, em thấy rồi đó, thằng nhóc này ngoại trừ ông bà già giàu có một chút thì chẳng có gì hơn anh cả.” –Gia Khiêm cười nói, gã cũng khụy xuống bên cạnh Eden, ngón tay khẽ nâng gương mặt cô lên –“Dựa vào nó thì chẳng thể nào bảo vệ em nổi. Em đi theo anh đi. Anh đảm bảo sẽ không có ai dám đụng đến em.”

Eden lẳng lạnh nhìn gã, đôi mắt vốn lạnh lẽo của cô lúc này giống như lại dâng lên một tầng băng lạnh. Gia Khiêm nhìn thấy, bất giác cũng có cảm giác rợn người.

“Là anh sai người đánh anh ấy?” –Giọng cô nói rất điềm tĩnh, thế nhưng chẳng biết sao tất cả mọi người đứng quanh đó đều cảm thấy lạnh đến nổi da gà. Khí thế này cũng khiến Gia Khiêm bất giác lùi lại. Gã có đôi chút không hiểu. Cô gái có giọng nói âm u này chính là con bé hiền lành, nói sao nghe vậy mọi khi ư?

Gia Khiêm bị khí thế của cô dọa đến mức không thốt lên được thành lời. Gã lùi lại một bước, trong khi đó Eden đứng thẳng người dậy, bước từng bước đến gần gã. Kỳ Phong lúc này đã trấn tĩnh được một lát, hắn cố ngồi dậy, nheo mắt nhìn cảnh tượng kỳ lạ đang diễn ra trước mặt.

Ánh mắt đen láy của Eden lúc này đã chuyển hẳn sang màu băng lam lạnh giá. Cánh tay cô giơ ra không trung, không đợi đến giây thứ hai, gã Gia Khiêm trước mặt đã ngã gục xuống mặt đất. Bên kia bốn tên giang hồ thấy vậy, cả người cũng run rẩy không biết phải làm thế nào thì cặp mắt Eden lại giương lên nhìn thẳng vào họ. Trong mắt cô, cả Phong cũng nhận thấy một luồng sát khí.

Bốn tên nọ thấy vậy, cũng không kiêng dè gì nữa mà định lao đến bắt trói cô lại. Thế nhưng họ chưa kịp chạm đến tay cô, cánh tay mềm mại kia đã vung lên cao, tựa như đang đặt những nét bút thư pháp như hoa như ngọc, nhẹ nhàng hạ xuống, bằng tốc độ nhanh đến mức Kỳ Phong không thể nhận ra bằng mắt thường, cả bốn tên giang hồ đồng loạt đổ gục xuống.

Đừng nói là người bình thường, cho dù là Kỳ Phong, từ lâu đã đinh ninh Eden của hắn không phải là người trần gian thì cũng bị cảnh tượng này làm cả người run rẩy. Mất một lúc, hắn không thốt lên được tiếng nào, cho đến khi màu lam trong đôi mắt Eden dần trở nên đen thẫm, cô mới chạy đến bên cạnh hắn, vừa xem xét vết thương của hắn vừa đau xót nói: “May mà không ảnh hưởng đến gân cốt.”

Dứt lời, trông thấy vẻ mặt ngạc nhiên của hắn, cô lại ấn đầu hắn vào lòng mình, tay vuốt vuốt lên làn tóc rối bời vì đánh nhau, dịu dàng thỏ thẻ: “Không sao rồi, không sao rồi. Có em ở đây.”

Thế nhưng Eden chẳng thể nào biết được, những lời này của cô còn làm Phong đau đớn hơn nhiều so với việc bị cả đám người chặn đánh. Mũi hắn cay cay, hắn mấp máy môi, nhưng lời không thể thốt ra thì đã rút lại.

Khải Kiệt đến vài phút sau đó. Khi cậu ta dẫn theo vài người bạn đến thì sự việc đã đâu vào đó. Bọn người Gia Khiêm đều ngã gục trên đất, tuy vết thương khá nặng song cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Trước khi dìu Phong ra ngoài, Khải Kiệt còn nhân cơ hội đá cho bọn họ vài cái. Đừng nói Phong, ngay cả Kiệt cũng ngứa mắt bọn này lâu lắm rồi.

Ngồi trên xe, Eden bắt đầu xem xét vết thương cho Kỳ Phong, song hắn vẫn giữ vẻ lầm lì khó chịu. Mãi mà trong xe cũng chỉ nghe được thanh âm của Eden: “đau chỗ này à?”, “anh chịu khó một chút”, “may mà không ảnh hưởng đến xương”, đến cả Khải Kiệt cũng mơ hồ cảm thấy mùi thuốc súng trong mối quan hệ giữa hai người này. Tính Phong cậu ta cũng chẳng còn lạ gì nữa, thế nên vừa thả hai người họ xuống trước nhà thì cậu ta cũng phóng xe đi thẳng.

Còn lại hai người, trong khi Eden tất bật dọn dẹp ghế sofa, đóng cửa, lấy khăn đắp vết thương thì Phong chỉ ngồi yên một chỗ, mắt hắn nhìn dáng vẻ Eden, thấp thoáng tia bi thương.

Đời này, hắn luôn tự cho rằng mình đánh nhau rất giỏi, vì thế cũng gây thù chuốc oán với bao nhiêu người. Bao nhiêu lần hắn đánh nhau đến nằm liệt giường, cuối cùng cũng có thể cười hớn hở khi xong việc, chưa từng có lúc nào lại cảm thấy nhục nhã như hôm nay.

Hắn thế mà lại cần cô bảo vệ.

Eden tìm được chiếc khăn trong tủ, cô vội chạy đi nhún nước rồi quay trở lại, thầm nghĩ đắp lên cho hắn, chẳng thể nào đoán được tâm tình hắn lúc đó đã chẳng còn đau vì vết thương ngoài da nữa.

“Sưng thế này? Có phải đi khám thầy lang không?” –Cô nâng tay hắn lên rồi lẩm bẩm những lời hắn chẳng hề hiểu. Bỗng dưng hắn cảm thấy thất vọng. Hắn chưa bao giờ hiểu hết về cô, thì ra cô cũng có lúc phiền đến thế.

“Không cần.” –Hắn đẩy cô ra, vẻ mặt bắt đầu cau có –“Em về phòng nghỉ đi. Anh muốn yên tĩnh một lát.”

Eden ngây ra nhìn hắn một lúc. Kể từ lúc biết nhau đến giờ chưa bao giờ hắn lại cộc cằn với cô đến vậy. Hàng mi hết nâng lên rồi lại hạ xuống. Cuối cùng, cô lại nở ra một nụ cười, nhẹ nhàng bảo hắn: “Vết thương phải chăm sóc tốt một chút thì mới mau lành được. Nếu không sẽ bị nhiễm trùng.”

Nhiễm trùng? Từ này vừa vang lên khiến hắn bỗng cười lạnh. Lúc mới đến đây cô chẳng biết gì cả, thế mà giờ còn biết chăm sóc y tế, biết nhiễm trùng là gì. Cùng với cơn nóng giận nãy giờ, tất cả những gì hắn nén trong lòng đều muốn tuôn trào ra ngoài. Song hắn cố nhịn, sự im lặng bất thình lình trái lại khiến Eden hiểu sai ý hắn.

“Có phải anh giận em đã bỏ ra ngoài không?” –Cô ngồi xuống nhìn hắn, ngón tay đau lòng chạm lên miệng vết thương trên gò má hắn- “Sau này trừ khi nghe anh trực tiếp nói, em sẽ không đi đâu nữa. Ngoan, đừng giận nữa được không?”

Cô chẳng thể nào hiểu được, tiếng “ngoan” này như một giọt nước làm tràn ly. Tất cả phẫn uất được tích tụ của hắn đều bùng phát. Hắn đẩy cô ra, bực bội quát:

“Thôi đủ rồi. Em lôi thôi vừa phải thôi. Tôi nói anh cần yên tĩnh, không nghe à?”

“Nhưng…”

“Trước giờ tôi luôn tôn trọng em, những gì em không muốn nói có bao giờ tôi tra ép em nói ra không?” –Hắn cao giọng, giờ phút này chỉ muốn trút tất cả uất ức trong lòng –“Lúc trước em nói em đến thành phố tìm anh trai. Được, anh trai em ở đâu? Em lôi ra cho tôi xem. Tôi hỏi nhà em ở đâu, em bảo ở Lam Thành. Tôi tìm bản đồ khắp cả nước, chẳng có nơi nào tên là Lam Thành cả. Em giỏi như vậy thì chỉ cho tôi xem đi.”

Cơn giận không bùng phát thì thôi, đã đến thì như nước lũ tràn bờ. Phong đứng dậy, vơ hết đồ đạc trên bàn, chân đạp vào chiếc kệ tủ bên cạnh, như thể phải nhìn thấy đồ vật rơi vỡ thì cảm giác khó chịu trong lòng hắn mới giảm đi đôi chút vậy. Sau mấy cú đạp, chiếc kệ rốt cuộc chịu không nổi lực tác động, ngã xuống sàn nhà, đồ vật trưng trên đó vỡ ra hết cả.

“Tôiyêu em, chiều em. Bất cứ cái gì em nói tôi cũng ậm ừ cho qua chuyện. Tôi không hỏi, không có nghĩa là tôi không để ý, không để tâm. Chỉ là vì tôi yêu em, tôi muốn chờ đến một ngày em thật sự có lòng tin ở tôi, cam tâm tình nguyện nói cho tôi biết mọi chuyện. Thế nhưng còn em thì sao? Có bao giờ em thật lòng đối đãi với tôi chưa? Ngay cả một cái tên, em cũng không cam lòng nói cho tôi biết. Eden sao? Em đang lừa ai vậy”

Eden cúi xuống nhặt lấy những mảnh của quả cầu tuyết vừa vỡ. Cô cúi mặt nên Kỳ Phong không nhìn rõ được cặp mắt cô, chỉ nhận thấy cánh tay cầm mảnh thủy tinh khẽ run rẩy.

Kỳ Phong rốt cuộc không chịu nổi vẻ tủi thân đó nữa, hắn bước đến, mặc kệ bàn chân giẫm đạp lên những mảnh vỡ, nắm chặt lấy tay cô kéo dậy:

“Em rốt cuộc nói cho tôi biết, em có yêu tôi không? Có không hả?”

Eden nhìn sâu vào mắt hắn, nhận ra được cả những mạch máu đỏ trong đó. Khi giận, cả người hắn như tỏa ra một luồng nhiệt khiến cô run rẩy. Nước mắt cô tràn ra khóe mi, môi mấp máy, sau cùng cũng thốt ra được thành lời:

“Có…. Em có… yêu…”

“Vậy nói cho anh biết đi. Em là ai?” –Ngữ khí Kỳ Phong dịu đi đôi chút.

Hắn muốn chờ, từng đó thời gian, cho dù trong lòng từng nghĩ đến hàng ngàn hàng vạn lần, song hắn vẫn muốn chính miệng cô nói cho hắn biết cô là ai. Hắn kỳ vọng việc này đến chừng nào. Đối với hắn, đó là sự tin tưởng tuyệt đối của hai người yêu đối với nhau, chứ không phải giống như cách đối xử nửa vời của cô đối với hắn. Sự chăm sóc của cô, sự bảo vệ vô điều kiện của cô khiến hắn thật sự cảm thấy áp lực và mệt mỏi. Cái hắn muốn đâu phải thế này. Hắn chỉ muốn người con gái của hắn có thể dịu dàng nép vào vòng tay hắn, an tâm trước sự bảo vệ của hắn. Hắn muốn khi cô vui có thể mỉm cười nhìn hắn kể những câu chuyện cười, khi cô không vui có thể chạy đến ôm hắn khóc lóc. Những đêm đầy sao, hắn có thể ôm cô dưới mái hiên nhà, cùng nghe cô tâm sự những câu chuyện thời thơ ấu. Hắn muốn, là sự hòa hợp giữa hai tâm hồn, sự yêu thương và hiểu nhau. Thế nhưng đến giờ phút này, chính hắn cũng sợ hãi không biết, những gì hắn muốn liệu có phải là quá đáng đối với cô rồi phải không?

Chẳng biết là bao nhiêu lâu trôi qua, hắn và cô cứ đứng nhìn nhau như thế, nước mắt đã tràn khóe mi, thế nhưng môi cô lại tuyệt không hé ra lời nào.

Hắn buông tay. Đến nước này thì hắn đã mệt mỏi, thật sự mệt mỏi.

“Em đi đi. Tôi không muốn nhìn thấy em nữa.”

Giọng hắn rất nhạt, như thể đã buông bỏ toàn bộ gánh nặng của thế giới này. Hắn lảo đảo bước về căn phòng mình, cũng chẳng hề quan tâm cô gái phía sau vẫn còn giương mắt nhìn theo, khóe mắt ửng đỏ của cô tuôn tràn ra hai hàng nước, chẳng mấy chốc đã lệ rơi đầy mặt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương