Gặp Em Nơi Tận Cùng Thế Giới
-
Chương 33: Dành tất cả cho anh
Cho dù trong tương lai có một ngày mối tình này khiến cô đau thương, sợ hãi hay đau lòng, đó cũng là cô đã lựa chọn. Chỉ cần cô cảm thấy đáng giá, tất cả đều không quan trọng nữa.
Lúc Hân Vũ ra khỏi phòng thì Kỳ Phong đã ngủ rất sâu rồi. Ngay trong đêm qua, sau khi pháp sư Thiệu rời khỏi, Hân Vũ và Kỳ Phong đều được thu xếp dọn vào hai căn phòng tươm tất trong điện. Hân Vũ vẫn chưa có thời gian để rảo hết một vòng quanh nơi này, song cô nghĩ căn bản nó cũng là một dạng lâu đài giống như lâu đài trên đảo Rùa, chỉ có điều phần lớn nơi này đều sử dụng ánh sáng lộ thiên là chủ yếu. Pháp sư Thiệu dường như chẳng mấy hứng thú với loại ánh sáng phản quang lấp lánh như thầy cô. Thế nên lúc này, khi mặt trời vẫn còn chưa kịp thức giấc thì cả gian điện chỉ được soi bởi hàng dọc những chiếc lồng đèn đom đóm lờ mờ.
Người thanh niên có làn da trắng tái đang đứng đợi trước hành lang. Ánh mắt y hơi hạ xuống, nhìn thấy thau nước và giẻ lau đỏ đặc sệt trên tay Hân Vũ, không tránh được vẻ ngạc nhiên. Mà đừng nói chi anh ta, cả đến bản thân cô cũng thấy ngạc nhiên về bản thân mình cơ mà. Nếu là vài tháng trước, cô sẽ chẳng bao giờ tin sẽ có chuyện mình đích thân xả nước ấm, lau từng giọt máu trên mặt Kỳ Phong.
Sự đời vốn kỳ lạ như thế. Cô cũng chẳng dám nói tại sao mình và hắn lại có thể đi đến ngày hôm nay. Nếu nói là do quá trình đồng cam cộng khổ cũng được, nói cô cảm động vì tấm lòng của hắn cũng chẳng sai, nhưng nói đi nói lại, nếu như ngày hôm đó người cô gặp không phải là Kỳ Phong mà là một người khác, liệu cô có bất chấp tất cả vì hắn mà đánh cược thế này không? Bởi vì cô không thể quay lại, nên lời giải đáp cho câu hỏi này cô mãi mãi cũng không thể nào biết được, cũng như câu hỏi con gà và quả trứng, rốt cuộc cũng chỉ là một câu hỏi cho thuận miệng mà thôi, chứ mấy ai đã liều mình mà đi tìm lời giải đáp bao giờ.
Người thanh niên nhận lấy chậu nước từ tay Hân Vũ, cố nở một nụ cười ý nhị trước đi rời khỏi. Tính tình của thầy Thiệu dường như còn quái gở hơn thầy cô rất nhiều. Cả lâu đài ngoài cha con người thanh niên này thì cô hầu như chưa từng nhìn thấy một nô bộc hay yêu tinh nào khác. Lúc nhìn thấy vẻ mặt Kỳ Phong lấm lem mà không được ai chăm sóc, cô không còn cách nào khác đành phải cầu cứu anh ta. Cũng may anh ta cũng là người dễ chịu, cô vừa ngỏ lời thì đã đồng ý giúp rồi.
Vốn cô còn định trở lại phòng Kỳ Phong xem hắn thế nào, ngờ đâu vừa quay người, một cơn đau đột nhiên kéo đến khiến cô xây xẩm. Cô ngã xuống cái sàn nóng hổi mang đầy hỏa tính. Một ngọn lửa bốc lên, lướt qua lục phủ ngũ tạng, cào cấu từng tế bào thần kinh trong cơ thể. Cô chộp được một cái bục trên hành lang, thở dốc một lúc thì cơn đau mới có khuynh hướng giảm dần.
Cố dằn lòng lại, cô lê thêm vài bước cho đến tận phòng mình liền khoá chốt lại, cả người khụy xuống bên kia cánh cửa.
Vốn sau khi nhìn thấy tình trạng của Kỳ Phong, Hân Vũ đã đoán trước được tình cảnh của mình, chỉ là không ngờ nó lại kéo đến nhanh đến thế. Cảm giác ấm nóng và mùi máu tanh trào ra khỏi miệng khiến cô càng lúc càng kinh tởm chính mình. Thật sự quá đau, đau đến mức từng cơ quan cảm giác đều biểu tình ngừng hoạt động. Nội tạng như bị xé toạc ra. Trước khi lý trí dần tắt liệm, cô nhanh tay tự ếm một bùa bất tỉnh lên chính mình, nhờ thế mà cơ thể rũ ra, phút chốc đau đớn gì cũng không cảm thấy nữa.
Mãi đến tận chiều hôm sau, Hân Vũ mới mơ màng tỉnh dậy. Cảm giác đau đớn đã kết thúc, nhưng ê ẩm thì vẫn còn. Cô cứ nằm bất động trên sàn nhà nóng đến bốc khói, thà chịu cái nóng thiêu đốt cũng không nhấc tay lên nổi. Mãi sau đó cô mới ngồi dậy được, tự chỉnh trang bản thân thật sạch sẽ rồi bước ra ngoài. Hóa ra cái đau đớn đến chết đi sống lại mà thầy Thiệu nói đến cũng chỉ thế này thôi. Hân Vũ thầm nghĩ, thế thì lần sau mình cứ tự ếm bùa bất tỉnh là được, tuy hơi ê ẩm, nhưng so với tự mình chịu đựng thì cũng đỡ hơn chán.
Cô không nghĩ mình ngất đi một lúc thế mà đã qua cả ngày trời rồi, bấy giờ mới nhớ đến lời thầy Thiệu nói mà vội vã chạy đến hang động nham thạch bên ngoài lâu đài để tìm Kỳ Phong. Ông từng nói sẽ lợi dụng nham thạch nơi này cùng với độc tính xương rồng để đánh thức hắn. Những lời này Hân Vũ vẫn chẳng quên. Thế nhưng lúc cô đến tận cửa động thì dường như thầy Thiệu đã bỏ đi rất lâu rồi. Trước động chỉ có dáng vẻ người thanh niên kia đang mắt nhắm mắt mở nằm chống tay trên sàn đá, phất quạt nhè nhẹ, gió thổi lướt qua làm vài sợi tóc anh ta dập dìu bay bay.
Hân Vũ nhìn một lúc, tự quyết định không đánh thức anh ta mà xông vào. Thế nhưng cô chỉ vừa nhấc chân, một luồng khí nóng đã lập tức đẩy cô ra xa vài bước. Định thần lại, người thanh niên ban nãy đã chắn trước cửa động, mỉm cười nhợt nhạt nhìn cô: “Trước giờ chỗ tôi canh gác không phải ai muốn qua thì qua được. Em gái à, em đã hỏi ý tôi chưa vậy?”
Hân Vũ cau mày, chỉ thoáng nhìn cũng nhận ra được người trước mặt chẳng dễ đối phó. Khóe môi cô nhếch lên tạo thành một nụ cười nhẹ nhàng, hạ giọng: “Thầy Thiệu đã nhận lời giúp thầy tôi thì hẳn cũng không muốn làm khó. Tôi chỉ muốn xem người bên trong thế nào rồi thôi.”
“Thầy Thiệu của cô cũng bảo tôi canh gác chỗ này, không phận sự miễn vào.” – Gã thanh niên khoanh tay trước ngực, cười nhạt nhẽo –“Hay thế này đi. Cô và tôi đấu nhau một trận. Cô vượt qua tôi thì có thể vào. Lúc ấy cho dù thầy Thiệu có hỏi tội thì cũng không phải lỗi của tôi đúng không?”
Khóe môi Hân Vũ hơi mím lại, tự đánh giá đối thủ. Cô không biết nhiều về người thanh niên này, trừ chuyện y vẫn lởn vởn quanh pháp sư Thiệu, thậm chí cả cái tên của y cũng chưa từng hỏi đến. Tuy nhiên không hiểu sao y lại luôn tạo cho cô một cảm giác thân thuộc đặc biệt. Càng nghĩ cô càng cảm thấy lạ lẫm, rốt cuộc cô đã từng gặp y ở đâu?
Thế nhưng, cũng không đợi cô lên tiếng, gã thanh niên đã nhanh chóng động thủ. Cánh tay y vừa phất lên, một luồng gió nóng đã cuồn cuộn ào đến. Hân Vũ vừa thấy thế thì không kịp suy nghĩ gì nữa, ngón tay cũng đảo một vòng quanh khoảng không trước mặt, tự tạo ra một tấm màng bảo vệ bằng bùa Khiên. Làn gió nóng vừa chạm phải bùa Khiên thì hoàn toàn tắt lịm, song chỉ ngay sau đó, lại bị một luồng khí khác lập tức thay thế, không gian xung quanh bất giác lại trở nên lạnh lẽo kỳ dị.
Hân Vũ bị luồng khí ép vào thế bí. Bùa Khiên cô tạo ra vốn mang tính thủy đặc trưng, lại định dùng để phòng ngự trước đợt hỏa tính vừa rồi, chẳng ngờ lần này không khí lại dày đặc tính hàn. Ngón tay cô run rẩy, vừa gọi ra kiếm Thủy Ngân thì cũng là lúc lá bùa bảo vệ vỡ ra, bay lả tả trong không khí ngập tràn những mảnh thủy tinh ngũ sắc.
Trái ngược với vẻ chật vật của cô, gã thanh niên trước mặt vẫn dửng dưng như cũ, ngay cả lá bùa Cắt mà Hân Vũ phóng tới y cũng chỉ nhích người qua là đã có thể tránh được. Hân Vũ lướt những ngón tay trong không khí, bày ra một loạt bùa chú khác, vốn định thăm dò đặc tính pháp thuật của y, song càng thăm dò thì càng rơi vào thế cụt. Lần lượt những loại bùa chú năng lực cao như Băng ngàn năm, Lửa địa ngục, Trời rung đất chuyển… thay nhau phóng về phía cô. Hân Vũ vừa tránh né vừa cố gắng chống trả chẳng được bao lâu. Sao cô có thể ngờ được, trên đời này lại có một người sử dụng nhuần nhuyễn cả năm loại đặc tính ngũ hành, hơn nữa còn điều khiến được gió và sấm sét, những thứ mà cả Hải Kỳ cũng chưa chắc hoàn toàn chế ngự được?
Trong lúc Hân Vũ vẫn đang suy tính thì mây đen đã lũ lượt kéo đến. Bầu trời bỗng nhiên tối sầm một cách kỳ dị, lác đác những tia sấm chớp giăng ngang, vang dội cả một góc trời. Hân Vũ vừa nhìn thấy đã lạnh cả tóc gáy. Trông thấy cô hoảng hốt như thế, dáng vẻ ngạo nghễ của gã thanh niên càng thêm dày, môi hé lên một nụ cười quỷ dị.
Hơn ai hết, Hân Vũ biết mình chẳng cách nào chống chọi lại với tia sét. Chưa kể đến chuyện tốc độ ánh sáng quá nhanh thì những tia sét thế này thường rất chuộng người có thủy tính cao. Trước đến nay chẳng biết đã có bao nhiêu vụ người có thủy tính cao bị sét tấn công mà chết rồi, nói chi đến một Thủy Linh như Hân Vũ.
Mọi người thường kể rằng, sau khi cô sinh ra được vài ngày, một trận sét lớn chưa từng có đã ráo riết kéo đến Lam Thành. Sau đó phải nhờ núi Tiên Tri cử người đến hỗ trợ, cả thành mới vượt qua được cơn sóng dữ. Ở đảo Rùa, Tần pháp sư cũng phải bày ra rất nhiều loại pháp chú đánh lạc hướng sét khác nhau mới giữ được an toàn cho hòn đảo của mình. Lúc này giữa rừng sét như tấm lưới khổng lồ càng lúc càng siết chặt, Hân Vũ cứ như mỡ trước miệng mèo, gần như chẳng còn phương hướng nào khác. Ánh mắt cô cau chặt, khẽ lướt qua nụ cười giễu cợt của gã thanh niên, càng cảm thấy khó hiểu.
Theo lý cô là khách ở nơi này, cho dù là pháp sư Thiệu chí ít cũng phải nể mặt thầy cô một chút. Cớ sao gã thanh niên chỉ mới gặp vài lần này ra đòn nào đòn nấy đều như muốn lấy mạng cô? Y rốt cuộc là ai? Với năng lực vừa thể hiện, Hân Vũ có thể mập mờ ước lượng pháp thuật của y chẳng thua kém gì thầy cô, sao lại phải nhẫn nhịn phục tùng pháp sư Thiệu ở nơi đồng không hiu quạnh này? Phải chăng giữa hai người này còn có bí ẩn gì khác?
Thế nhưng ưu tiên lúc này của Hân Vũ cũng không phải đi tìm lời giải đáp mà phải thoát khỏi rừng sét này trước đã.
Với những người có pháp lực tính thủy mà nói, điều tối kỵ nhất của họ không phải lửa mà là tia sét. Bởi vô hình chung, môi trường nước cũng là điều kiện thuận lợi để dẫn sét, như vậy Thủy Ngân kiếm muốn đối phó với loại phép thuật này cũng vô dụng. Hân Vũ đành thu kiếm trở về, tập trung đọc thần chú gọi băng.
Chẳng mấy chốc, một vòm cầu bằng băng đã xuất hiện trên đỉnh đầu, bao quanh Hân Vũ. Cô vẫn tập trung niệm, tiếp tục gia cố thêm vòm cầu này bằng nhiều lớp khác, ánh mắt thấp thoáng lại liếc nhìn rừng sét đang thu hẹp dần. Đến cả cô cũng chẳng phát hiện, ngón tay mình đang khẽ run rẩy.
Cô biết mình chẳng phải đối thủ của trận sét này, khả năng có thể sống sót mà đối chọi chỉ là một phần vạn, phần ngàn, thế nhưng dù có thất bại vẫn muốn thử một lần. Có lẽ bởi cô tham luyến sự sống nơi này, hoặc nói chính xác hơn là, tham luyến tình yêu của người con trai chưa rõ sống chết trong động kia.
Âm thanh rền rĩ bắt đầu vang vọng tứ phía. Hân Vũ ngẩng lên, tuyệt vọng nhìn tia sét đầu tiên giáng thẳng xuống đầu mình. Luồng ánh sáng va chạm vào vòm cầu băng trong suốt, những tia điện cứ thế liên hồi chớp giật, ánh sáng văng xa đến vài dặm, tạo nên một quang cảnh cực kỳ tráng lệ.
Đợt sét thứ nhất cứ thế nhanh chóng trôi qua. Bàn tay Hân Vũ cũng xiết chặt, lòng bàn tay đầm đìa mồ hôi lạnh. Trên đỉnh đầu cô, vòm cầu băng cũng đã xuất hiện những vết nứt loang lổ, e là chẳng chịu nổi thêm một đợt sấm chớp nữa.
Trong cái khó ló cái khôn, rốt cuộc Hân Vũ cũng nhớ ra được mình vẫn còn một câu thần chú chưa sử dụng đến. Ngón tay cô vẽ một quầng sáng giữa không trung đen thẫm, môi lầm rầm đọc thành tiếng: “Ngưng đọng thời gian.”
Tiếng đọc rất nhỏ, nhưng dường như lại đặc biệt ngân vang giữa bầu không khí vốn chỉ sột soạt âm thanh sấm gầm và mùi không khí bị cháy khét. Cả gã thanh niên đang đứng bên ngoài vòng chiến kia cũng nghểnh cổ, ánh mắt chăm chú nhìn cô, song chẳng có chuyện gì xảy ra.
Mắt thấy luồng sét thứ hai đang tiến đến như vũ bão, vòm cầu băng cũng lả tả rơi ra những vết nứt vụn vỡ, Hân Vũ càng sốt ruột hơn. Cô vẽ lại pháp chú một lần nữa, gấp rút lớn giọng: “Ngưng đọng thời gian.”
Có tiếng gã thanh niên đứng ngoài cười khùng khục, thần sắc trong mắt Hân Vũ càng tuyệt vọng. Cô nhìn tới nhìn lui một lúc, rốt cuộc quyết định không chịu thua. Khi đợt tia sét thứ hai bắt đầu dội xuống mái vòm băng lúc này chỉ còn một lớp mỏng dính, một tiếng thét đã vuột ra, lan truyền trong không gian thăm thẳm.
“NGƯNG ĐỌNG THỜI GIAN.”
Mãi thật lâu sau này, khi được một người khác yêu cầu tả lại cảnh tượng ngày hôm đó, gã thanh niên kia cũng chỉ vuốt ve chiếc cằm trơn nhẵn nhụi của mình, nở một nụ cười nhàn nhạt, vô sắc vô thanh.
“Đẹp.”
Nghe y nói thế, người đối diện cũng đánh rơi cả chiếc cốc thủy tinh trong tay, thiếu điều ngã chỏng vó từ trên ghế đá xuống đất. Bởi một con người như y, cả đời cũng chưa từng dùng từ “đẹp” để diễn tả bất kỳ ai.
Thế nhưng, nhớ đến cảnh tượng hôm ấy, y nghĩ đến nghĩ lui vẫn không tìm được một từ nào khác thích hợp hơn. Giữa bầu trời âm vang giận dữ, gió lốc cuộn cuồng sẵng sàng cuốn bay mọi thứ, sấm chớp giật đì đùng trên trời cao, và không khí tràn ngập những mảnh băng vỡ lả tả rơi rụng, thì bóng dáng màu trắng nhỏ bé của cô gái kia bất giác lại in sâu vào lòng y.
Cô đứng giữa vùng cầu sáng rực, mái tóc đen dài phiêu tán trong không khí, từng mảnh từng mảnh của chiếc áo lụa trắng mỏng lững lờ trôi về phía xa, tựa như kéo dài mãi đến tận dải ngân hà. Đối mặt với cái nhìn của y, ánh mắt cô chỉ khẽ nâng lên, khóe môi mỏng bỗng thấp thoáng một nụ cười nhàn nhạt.
Thời gian, tựa như cô đọng lại vào đúng khoảnh khắc ấy.
Chỉ sau một cái chớp mắt, cô gái trước mặt đã hoàn toàn biến mất. Đối với sự việc này y cũng chẳng lấy làm bất ngờ lắm, chỉ rút trong áo ra một chiếc khăn tay, chậm rãi lau mồ hôi trên trán. Cách đó vài mươi bước chân, vòm cầu bằng băng mỏng rốt cuộc cũng không chịu đựng nổi tia sét giáng xuống, cả bức màn bảo vệ vội ầm ầm sụp đổ, để lại tiếng hò hét điên cuồng tràn đầy vị chiến thắng của rừng sét trên trời cao.
Gã thanh niên vẫn bình thản dùng khăn chấm từng giọt mồ hôi trên mặt. Xong xuôi đâu đấy, y lại tỉ mẩn gấp khăn nhét lại vào tay áo, sau cùng mới lẩm bẩm đọc thần chú cho ngừng sét đi. Thoáng chốc, trong không gian chỉ mơ hồ còn lại tiếng y thở dài đánh thượt.
…
Trong khi ấy, phía sau trong động, Kỳ Phong bấy giờ mới khẽ trở mình, mộng mị rời khỏi cơn mê sảng.
Hắn đang nằm trong một cái hồ nông nước, à không, phải nói là một cái thùng mới đúng. Bong bóng trườn lên mặt nước, nổ bụp rồi vỡ tan trước mặt hắn. Hơi nước bốc thành cụm, thành cụm rồi bay lơ lửng, một ít thấm vào mái tóc bờm xờm sẫm màu của hắn. Trong mơ hồ, hắn cố nén đau, lê thân người bước ra khỏi đó.
Cơn đau như vây bủa quanh hắn từ đời thuở nào, từng bước từng bước cào cấu da thịt mà đến giờ hắn mới chịu nghe thấy. Hắn mím môi, tựa tay vào thành của cái thùng khổng lồ rồi lấy đà mà lếch ra khỏi đó. Cái thùng sôi sùn sụt nước đã vơi đi quá nửa, đổ ập theo chiều nghiêng của cơ thể hắn, kéo theo cả mét khối nước tràn vung vãi trên nền.
Hắn lồm cồm bò dậy, đột nhiên thắc mắc khái niệm mét khối ấy là gì, nhưng rồi hắn nhận ra điều đó cũng chẳng quan trọng, ngay cả bản thân hắn còn chẳng biết hắn là ai cơ mà.
Hắn bị nhốt trong gian phòng kín, với bếp lửa vẫn đang hừng hực cháy, một tấm phản kê nghiêng đặt trong góc với chỉ vài ngọn nến lay lắt vất vưởng trên tường. Nước lùa qua kẽ chân đột ngột đánh thức hắn. Hắn nhìn xuống ảnh phản chiếu của mình dưới mặt nước, bật cười.
Hắn là ai thế này? Một quái vật với những vết bỏng chạy dài xuống lưng, cánh tay sưng lên như thể vừa được chiên phồng và gương mặt hốc hác, chi chít vết tiêm châm cứu. Hắn cười không ra cười, khóc không ra khóc.
Hắn không muốn như thế này, hắn muốn rời khỏi đây. Chỗ của hắn, phải là bầu trời.
Hắn lấy hết sức bình sinh dộng mạnh vào tường đá. Máu ứa ra từ cơ thể hắn. Hắn quẹt ít máu, đưa lên mũi ngửi ngửi, hồ như có vị tanh.
Hắn tống đám cơ bắp của mình vào tường lần thứ hai, lần thứ ba. Đất dội uỳnh uỳnh sau lưng hắn, nhưng tường đá vẫn không suy suyễn. Hắn càng nghĩ càng thấy khó chịu, bèn gầm lên trong đau đớn.
Tiếng gầm của hắn dội ra xa rồi vọng ngược trở lại, chạm vào từng tế bào thính giác.
Hắn nấc lên, bỗng dưng cảm thấy trong không gian mông lung này, bản thân mình lại cô độc biết bao.
Cuối cùng, hắn buông mình ngồi xuống. Máu trên người hắn rỉ ra, hòa cùng với làn nước bốc lên màu đỏ đầm đậm chết người. Thế rồi, đột nhiên, ánh sáng ào ạt ùa vào vùng không gian u tối vốn chỉ có mỗi mình hắn.
Hắn ngẩn người nhìn ra theo hướng ánh sáng, một cô gái xuất hiện trong tầm nhìn của hắn, dáng đi khập khiễng, tay cô lần mò theo từng mấu tường đá để bước đi. Hắn nheo mắt lại trước khi bóng tối đổ sụp xuống lần nữa.
Lần này,mắt hắn quen với bóng tối nhanh hơn. Hắn nhìn cô gái lúc này đã đứng trước mặt mình, song lại dường như chẳng có chút gì là nhận ra hắn. Hàng mi cô hơi nheo lại, giọng cũng hạ xuống: “Phong, anh ở đâu? Là em, Hân Vũ đây.”
Mắt hắn rất tốt, lại đã quen với bóng tối. Hắn nhận ra cô gái trước mặt này ngay cả cái nhăn mày cũng thật đẹp, ánh mắt long lanh, hàng mày mảnh dẻ, khóe môi lại hơi mím lại. Càng nhìn hắn lại càng cảm thấy tò mò, bèn giương tay chạm khẽ vào gò má cô.
Hành động này chẳng mấy chốc khiến cô gái nhận ra ngay sự tồn tại của hắn. Cô có hơi giật mình, mắt nheo lại hồi lâu mới thích ứng được với ánh sáng nhòe nhoẹt. Lúc nhìn rõ hắn, cô đột nhiên hoảng hốt lùi lại.
“Phong… Người anh…”
Thái độ của cô đột nhiên khiến hắn cảm thấy sợ hãi. Lúc nãy qua làn nước phản quang, hắn cũng có chút hiểu tình trạng hiện giờ của mình. Bản thân hắn còn kinh tởm chính hắn, làm sao có thể trách cô đây? Nhưng đứng trước người con gái này, bỗng nhiên hắn lại cảm thấy mình không thể chịu đựng được bất kỳ phản ứng nào của cô. Hắn không muốn, tuyệt đối không muốn cô rời khỏi hắn. Hắn hầu như đã chạm tới cái ngưỡng của cơn say. Tự hắn không thể kiểm soát được cơ thể hắn, rồi thì hắn cứ thế lao vào cô như con hổ đói, hai tay hắn choàng lấy cơ thể cô, ấn cô vào tường, điên cuồng hôn vào đôi mắt ấy, chiếc mũi ấy, làn môi ấy.
Cơ thể cô rất lạnh, hoàn toàn tương phản với ngọn lửa đang thiêu cháy trong lòng hắn. Càng hôn, hắn lại càng cảm thấy tiếp xúc với cô khiến cảm giác hừng hực trong lòng cũng với đi ít nhiều. Hai tay hắn giữ chặt tay cô, cứ thế nhấn chìm cô vào nụ hôn dài vô tận. Môi hắn mân mê nhấm nháp từng tấc da thịt trên người cô, đầu lưỡi dần dần cảm nhận cô từ yếu ớt đáp trả trở nên nhiệt tình thế nào. Nóng và lạnh bỗng chốc hòa quyện làm một, khiến cơ thể cô gái kia run rẩy từng hồi.
Hắn đang phát điên. Hắn khao khát cô, khao khát đến độ từng thớ thịt trong người hắn căng lên theo nhịp thở của cô. Hắn hôn rất sâu, hầu như oanh tạc khoang miệng cô. Tay hắn lần mò vào trong lớp áo khoác cô đang mặc, lớp trong, rồi lớp trong nữa, cảm giác tiếp xúc với da thịt mát lạnh khiến hắn càng bị kích thích, cứ thế xé toạc tất cả đi.
Làn da cô rất mềm mại, trơn trượt, nhưng lạnh ngắt. Hắn không biết làm cách nào da một con người lại có thể lạnh đến vậy. Bỗng hắn phát hiện tiếp xúc với người con gái này có thể khiến hắn vơi đi cơn nóng đang thiêu đốt trong lòng, bèn bất chấp tất cả mà thô bạo nhấn cô xuống phản. Áo cô đã bị hắn xé nát, để lộ một vùng da thịt trắng như tuyết đang phập phồng theo từng nhịp thở. Mắt hắn nheo lại, bất thình lình làn môi cũng hạ xuống.
.
Thật sự rất đau.
Hân Vũ bị Kỳ Phong đè chặt trên tấm phản ngập tràn thứ nước được đun nóng bởi lửa âm ty, nước mắt cô chảy dài, lăn tròn xuống má. Nước mắt theo đường cong cơ thể chạm khẽ vào làn nước ùn ụt bên dưới, loang ra thành những vòng tròn đồng tâm mở rộng đến vô cực. Nước xát vào vết thương da thịt cô, nhấn cô vào nỗi đau kiệt cùng. Nước tràn qua bờ vai rỉ máu của hắn, tắm táp thêm vào cơn điên dại của một kẻ thậm chí không nhận ra sống và chết khác nhau như thế nào.
Nước…
Nhấn chìm tất cả.
Hắn vẫn đang mê mải khám phá cô. Hơi nóng từ hắn phà vào cổ cô, đẩy lùi mọi nỗ lực phản kháng từ cô. Cô yếu dần, yếu dần khi hỏa tính lần lượt xâm nhập cơ thể. Cô đau, cả về tinh thần lẫn thể xác, nỗi đau mà ngay cả nước mắt cũng không thể làm dịu bớt được.
Sao cô lại có thể ngờ, mình lại hại hắn đến nông nỗi này?
Khoảnh khắc khi nhìn thấy những vết thương trải dài trên thân thể hắn, nhìn vẻ điên cuồng ngạo mạn của một kẻ người không ra người trước mặt, trái tim cô tựa như có ngàn mũi dao cùng găm chặt vào, cứ thế như những chiếc đinh càng dấn càng sâu mà không cách nào dừng lại.
Nếu như có thể lựa chọn một lần nữa, cô sẽ không đưa hắn đến đây. Hỏa Linh thì thế nào? Cũng chỉ là một nhân tố tăng thêm khả năng thành công của loài người mà thôi. Không có hắn, loài người vẫn chẳng nguy hại hơn chút nào. Nhưng cô thì không thế, hắn là người quan trọng nhất của cô. Cũng có lẽ, là vướng bận duy nhất của cô giữa cõi đời này. Thế mà cô lại vẫn ích kỷ như vậy, từng chút từng chút một đẩy hắn vào nguy hiểm.
Thế nên, khi trông thấy tình cảnh của hắn, cô lại đau xót thầm oán: Hân Vũ, mi còn là con người nữa không?
Cô thừa nhận, mình sợ hãi con quái thú trước mặt, nhưng lại càng khao khát hơn là có thể yêu thương hắn, bảo vệ hắn. Cô chẳng có gì cả, chỉ là không thể để hắn bị tổn thương.
Chỉ bởi vì hắn là Kỳ Phong của cô.
Cô vận hết sức, rốt cuộc cũng rút được một tay ra khỏi sự kìm chặt của hắn, lặng lẽ gọi ra vài lá bùa băng tuyết, hy vọng tuyết tan có thể làm giảm bớt nhiệt độ quái quỷ trong hang động này, mặt khác lại tạo ra vài mảnh băng cực lớn kềm giữ xung quanh hai người, tập trung đến mức hầu như quên bén đi mối nguy hiểm đang kề cận bên trên mình.
Cô để mặc hắn làm càng, tùy ý để hắn bừa bãi trên cơ thể mình. Chẳng phải cô không để tâm, chỉ bởi vì là hắn, cô chẳng có gì để e ngại cả. Nếu như sự thân cận da thịt này có thể khiến hắn vơi đi nỗi đau, dù chỉ một chút thôi, cô cũng cam tâm tình nguyện đánh đổi.
Mãi cho đến khi, một cơn đau tựa như xé rách cơ thể ra làm hai mảnh bất chợt tràn đến, cô mới giật mình choàng tỉnh, cũng phát hiện ra mình vừa đánh mất điều gì. Ánh mắt hoảng hốt cố gắng tìm kiếm cái nhìn trấn an mọi khi của Kỳ Phong, thế nhưng hắn chẳng quan tâm đến cô, trong đôi mắt hừng hực lửa lúc này chỉ tràn đầy một màu dục vọng. Hân Vũ đau đến không thở nổi, cơ thể hết bị đẩy lên rồi lại hạ xuống hồi lâu mà nỗi đau vẫn chẳng giảm xuống tí nào. Càng nghĩ cô lại càng cắn răng, thầm mắng những lời trong sách toàn là lường gạt. Cái gì là sự hòa hợp giữa hai người yêu nhau? Trừ đau và đau thì chẳng còn gì khác nữa.
Chẳng hiểu sao, Kỳ Phong càng điên tiết thì Hân Vũ lại càng thanh tỉnh lạ kỳ. Tự dưng cô cảm thấy uất ức. Vì cớ gì người hành sự vẫn là hắn, trong khi nỗi đau thì chỉ mình cô chịu cơ chứ?
Nghĩ thế, ngón tay nãy giờ vẫn ghim chặt vào lòng bàn tay chợt giãn ra. Hân Vũ tự chồm người lên, choàng tay qua cổ hắn. Thế nhưng ý định chỉ nảy sinh nhất thời rồi cũng nhanh chóng tắt ngóm. Ngón tay cô di di qua vùng da phồng rộp vì phỏng của hắn, rốt cuộc lại không nỡ. Quan trọng nhất vẫn là, cô nhận ra mình có thể làm tổn thương chính mình, nhưng nghĩ đến hắn cũng đau đớn, cô quả thật không chịu được.
Thì ra cảm giác thật sự yêu một người lại kỳ lạ đến thế. Trước khi gặp hắn, cô nghĩ Hoàng đế và Nhân quốc là tất cả của cô. Thế nhưng sau khi hắn xuất hiện, toàn bộ thế giới này dường như chỉ quan trọng vì có hắn ở đó.
Cô yêu người con trai này, vì tình yêu mà không ngại cho đi. Có lẽ giống như thầy cô đã từng nói, trong kiếp người dài đằng đẵng miên man này, gặp được hắn chính là phúc phận của cô. Cho dù trong tương lai có một ngày mối tình này khiến cô đau thương, sợ hãi hay đau lòng, đó cũng là cô đã lựa chọn. Chỉ cần cô cảm thấy đáng giá, tất cả đều không quan trọng nữa.
Cơ thể cô dần áp sát vào lồng ngực hắn, cảm nhận từng giọt mồ hôi rỉ ra từ làn da rắn chắc hòa lẫn vào dòng nước nóng cuồn cuộn bên dưới. Kỳ Phong vẫn chẳng hay biết gì, miên man dời lực chú ý vào khoái cảm kéo dài vô hạn, trong khi cô run rẩy dùng răng cắn chặt cổ tay đến ứa máu, hòng giải thoát nỗi đau đớn trong lòng. Cứ thế, một bên là lửa nóng ngút trời, bên kia lại là băng tuyết lạnh lùng phảng phất, một kẻ ngập tràn trong vui sướng bất tận, kẻ kia lại chìm trong thống khổ triền miên, lặng lẽ hòa quyện, lặng lẽ tra tấn lẫn nhau, cùng dẫn dắt nhau đến ngọn nguồn của men say tình ái.
…
Lại thêm một ngày nữa trôi qua.
Ánh trăng tròn thanh tĩnh lặng lẽ trồi lên ở góc xa, bấy giờ đã neo lơ lững trên đỉnh trời. Trăng khổng lồ, rọi thứ ánh sáng huyền ảo xuống mặt đất, soi rọi bóng hình của một cô gái đang chìm trong giấc ngủ. Hàng mi cô khép chặt, có lúc lại khẽ nhăn mặt, liên tục phát ra âm thanh gì đó như gọi về những giấc mơ.
Người thanh niên ngồi cạnh cô thấy thế càng thêm hoảng hốt, một tay hắn siết chặt cánh tay đang run rẩy của cô, lại nhìn sang một người khác ngồi cạnh đó, gắt gỏng nói: “Chẳng phải anh bảo cho cô ấy uống thuốc đó xong thì không sao nữa sao? Sao tình trạng vẫn chẳng khá hơn tí nào vậy?”
Gã thanh niên vuốt mấy sợi tóc đen nhánh trên đầu, dửng dưng đáp: “Thuốc thì cần có thời gian để ngấm chứ, cậu nghĩ là thuốc tiên chắc. Nếu không thích thì đừng dùng.”
Thái độ của gã khiến Kỳ Phong nghiến răng nghiến lợi mà không biết nói gì hơn, lại nhìn đến cô gái trong lòng ngay cả ngủ cũng bất an đến siết chặt tay lại, lòng hắn đau như cắt.
Thoắt cái đã ba ngày rồi, ấy thế mà cô vẫn chẳng tỉnh lại.
Ba ngày trước, hắn tỉnh lại trong hang đá, cả người uể oải như vừa thoát khỏi cơn say, cơ thể chẳng chỗ nào là không đau đớn, ấy thế mà bấy nhiêu đó cũng chẳng bất ngờ bằng việc nhìn thấy cô gái đang thiếp đi bên cạnh. Chiếc áo cô bị xé rách tang hoang thành từng mảng, da thịt trắng nõn chìm sâu dưới một tấc nước, bấy giờ cũng hiện ra những vết phồng rộp xấu xí, và quan trọng hơn nữa là nhìn vào tình trạng thê thảm của cô, hắn nhận ra ngay chuyện gì đã xảy ra.
Làm sao hắn dám nghĩ tới, cô gái mà hắn xem như bảo vật, cho dù nâng niu cũng sợ rơi vỡ, cuối cùng lại bị chính mình đối xử thế này? Hắn tự trách mình cũng chẳng xong, càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, vội vơ ít vải còn sót lại choàng vào cho cô, sau đó hối hả bế xốc cô ra ngoài.
Lúc gặp được gã thanh niên này bên ngoài động, Kỳ Phong mới biết thì ra mình chẳng những đã được giải độc, mà năng lực Hỏa Linh trong người cũng đã được đánh thức, thế nhưng cái giá mà hắn phải đánh đổi lại quá lớn.
Việc bị ngâm quá lâu trong động tràn ngập hơi nóng của lửa âm ty khiến Hân Vũ bị tổn thương nghiêm trọng, đó là chưa kể độc tính của quả xương rồng trong người cô vẫn còn. Hắn cứ thế, nửa tỉnh nửa mê đưa Hân Vũ vào chỗ nghỉ, sau đó vội vã theo gã thanh niên này đến điện của pháp sư Thiệu.
Pháp sư Thiệu hầu như đã đoán trước được rằng hắn sẽ đến. Trước khi hắn ngỏ lời cầu xin, ông ta đã lẳng lặng lên tiếng: “Ta trước giờ đều không làm chuyện không công. Ta cứu mi là mi đã nợ ta một ân tình. Mi chưa trả, sao lại đòi ta cứu tiếp con bé kia được?”
Kỳ Phong càng nghe lão nói càng nóng nảy, bực dọc đáp: “Vậy ông muốn gì, chỉ cần cứu được Hân Vũ, ông muốn tôi làm gì cũng được.”
“Làm gì cũng được?” –Pháp sư Thiệu dường như chỉ chờ hắn nói vậy, ánh mắt bỗng long lên sòng sọc –“Vậy cũng được. Con bé này vốn bất tử, chẳng qua chỉ là một ít lửa âm ty và độc xương rồng sẽ không làm gì được nó. Ta nhận lời mi, tạm thời sẽ giúp nó vượt qua đau đớn, nhưng sau khi mi hoàn thành việc này cho ta rồi thì hãy trở lại đây, lúc đó ta sẽ trị khỏi hoàn toàn cho nó.”
Khi đó, Kỳ Phong dù cảm thấy vị pháp sư này tính tình quái dị, nhưng cũng không ngờ ông ta lại thật sự kỳ lạ đến thế. Sao hắn ngờ được, yêu cầu ông ta đưa ra là hắn phải bước lên ngôi vị Hoàng đế loài người?
Kỳ Phong nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy mình dường như chẳng có chút dính dáng gì đến chuyện tranh đấu này, cho dù là hắn có dã tâm đi nữa cũng không thể đường đường chính chính cướp ngôi như pháp sư Thiệu muốn. Vậy ông ta đưa ra đề nghị oái oăm thế này chẳng phải muốn làm khó hắn hay sao?
Đó là chưa kể, Hân Vũ mới là người kế thừa ngôi vị, nếu hắn giành lấy quyền này thì cô sẽ thế nào?
Hắn không còn cách nào khác, vì muốn Hân Vũ bớt đau đớn mà đành ậm ờ cho qua chuyện. Thế nhưng mấy ngày qua, trong lòng vẫn đắn đo không thôi vì việc này. Mãi cho đến lúc người thanh niên này đến.
Kể ra cũng thật kỳ lạ, người thanh niên này hầu như lúc nào cũng túc trực bên cạnh pháp sư Thiệu. Ban đầu hắn vốn còn cho rằng y chỉ là một tay sai vặt tầm thường nên cũng không mấy quan tâm đến, chẳng ngờ, những lời y nói sau đó chớp mắt đã khiến Kỳ Phong phải thay đổi cách nhìn.
Lúc đó, y vắt một chân lên bàn, tay vuốt vuốt vạt ống quần rơi ra, chậm rãi bảo: “Rảnh rỗi không có gì làm, nhân tiện ghé sang xem hai người thế nào rồi. Vẫn ổn chứ?”
Dĩ nhiên, Kỳ Phong vốn đang lo lắng cho Hân Vũ, còn tâm trí nào tiếp chuyện phiếm với y. Ấy thế mà y cũng chẳng chấp nhất thái độ thờ ở của hắn, chỉ nhẹ giọng nói: “Hôm nay là ngày mất của vợ lão Thiệu, thế nên ông ấy sẽ không đến làm phiền hai người được đâu. An tâm đi.”
Tai Kỳ Phong hơi dỏng lên. Hắn chẳng ngốc đến mức không nhận ra trong giọng điệu người thanh niên này có ẩn khuất, nhưng lại không muốn thể hiện ra ngoài, chỉ cau mày nhìn y. Người thanh niên phất phơ chiếc quạt trong tay, thổi bay vài cọng tóc đen xì, thản nhiên tiếp: “Hai da, chắc là mấy kẻ sinh sau đẻ muộn như cậu đương nhiên không biết vợ của lão Thiệu. Tôi lại hơi quá lời rồi. Đừng nói cậu, e là cả con bé này cũng không biết.”
Bước chân y khẽ động, dường như có ý xem xét tình hình Hân Vũ. Kỳ Phong tưởng hắn thế là thôi, nào ngờ hắn chỉ nhìn một lát, lại quay về ghế tiếp tục nói: “Bỗng nhiên lại có chút hứng thú. Xem như tôi bổ sung kiến thức cho cậu vậy. Nghe qua đôi chút về chuyện tình oanh liệt của lão Thiệu cũng không phải chuyện xấu, đúng không?”
Sau khi được đánh thức hỏa tính, khả năng kìm chế của Kỳ Phong thấp hơn người bình thường rất nhiều. Lúc này nhìn thấy người trước mặt khua môi mé mép như thế khiến hắn cả giận, tay đã gồng lên, tự mình tạo ra một quả cầu lửa định đuổi y đi. Nào ngờ cánh tay vừa giương lên đã trơ ra trong không khí. Kỳ Phong hoảng hốt, cử động chân mới nhận ra mình đã đính phải bùa Ngưng thần từ lúc nào.
Người thanh niên lại như thể không nhìn thấy phản ứng của hắn, bình thản gõ gõ tay lên bàn, giọng điệu trầm bổng tiếp tục câu chuyện.
Tương truyền, ở phía đông tân lục địa có một thành phố hoang sơ ít người lai vãng đến. Đó không phải nơi trú ngụ của chủng tộc nào trong các tộc đã được biết đến như tiên, quỷ, người hay người lùn, mà là một nơi biệt lập với pháp thuật, với những cư dân chính là người cá.
Người cá là một giống loài kỳ lạ, hình dạng chính của họ chỉ có hai chi hoàn thiện như tay người, nhưng phần dưới, thay vì hai chân thì lại là một chiếc đuôi đầy vẩy cá. Chính vì cấu tạo cơ thể đặc biệt như vậy nên họ vốn không thể rời khỏi môi trường của mình, chỉ có thể loanh quanh trong thành phố cổ, vốn đã được pháp thuật bảo vệ.
Nhưng mỗi người mỗi tính, không phải ai trong tộc người cá cũng cam chịu số phận như vậy. Bấy giờ tộc trưởng người cá có năm người con, cô con gái út Phi Yến lại là một người cực kỳ tinh nghịch. Tuổi thọ của người cá lại không dài lắm, chỉ tầm một trăm năm. Phi Yến lúc này đã trưởng thành, không muốn bị bó buộc trong thành phố yên ắng này, vì thế cô vạch ra một kế hoạch bỏ trốn, lẻn đến tân lục địa.
Kế hoạch diễn ra rất êm thắm bởi Phi Yến đã tìm hiểu thông thạo địa thế nơi đây. Thế nhưng khi vào đến đất liền thì cô lại gặp một trở ngại lớn bởi hình dáng của mình. Con người chưa từng nhìn thấy người cá bao giờ, cảm thấy rất kỳ lạ bèn tìm mọi cách để bắt cô. Trong một lần chạy trốn như vậy, Phi Yến gặp được pháp sư Thiệu.
Pháp sư Thiệu yêu thích những món đồ kỳ lạ. Thế nên khi gặp phải Phi Yến, ông ta cảm thấy rất hứng thú bèn dùng phép thuật tạo cho cô một đôi chân rồi mang cô về núi Thánh Hỏa. Thời gian họ nán lại đây vốn không dài. Đặc tính của người cá là vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, Phi Yến còn trẻ, chưa trải đời nhiều, còn pháp sư Thiệu lúc đó đã là một người đàn ông uy quyền. Chẳng mấy chốc, cô gái người cá Phi Yến đã đem lòng yêu pháp sư Thiệu.
Pháp sư Thiệu vốn không có niềm vui nào khác ngoại trừ nghiên cứu pháp thuật, xung quanh ông chưa từng có bất cứ cô gái nào, mãi đến khi Phi Yến xuất hiện. Dần dần, bọn họ đều trao tình cảm cho nhau, thế nhưng thể chất Phi Yến thuần tính thủy, vốn không thể nán lại quá lâu trên núi Thánh Hỏa. Pháp sư Thiệu bèn phải nghĩ cách, viết một bức thư gửi pháp sư Tần, nhờ sư đệ giúp đỡ Phi Yến. Cứ thế, Phi Yến sống nửa năm trên núi Thánh Hỏa rồi lại đến đảo Rùa tá túc nửa năm, thi thoảng pháp sư Thiệu lại đến thăm cô. Hai người duy trì mối quan hệ như thế được gần năm năm.
Lần đó núi Thánh Hỏa rung chuyển dữ dội, suốt bốn tháng trời, pháp sư Thiệu không thể thu xếp được việc để đến thăm Phi Yến. Nào ngờ khi ông trở lại thì nhận được tin cô đã có thai được ba tháng.
Ông chẳng phải người điềm đạm gì, dĩ nhiên thấy chuyện diễn biến như thế thì gần như phát điên, mặc cho Phi Yến giải thích thế nào cũng không tin, suýt chút nữa đã san bằng đảo Rùa thành bình địa. Sau chuyện đó, đảo Rùa và núi Thánh Hỏa trở mặt thành thù. Pháp sư Thiệu dẫn Phi Yến trở lại núi Thánh Hỏa, thề cả đời cũng không bước chân lên đảo Rùa nữa.
Thế nhưng, sự việc không chỉ dừng lại ở đó.
Thể chất của Phi Yến hoàn toàn không thích hợp với cuộc sống trên núi, đã thế còn mang thai đứa trẻ, chẳng mấy chốc đã hơi tàn lực kiệt. Pháp sư Thiệu tìm mọi cách để duy trì mạng sống của cô, thậm chí ông ta còn có ý định giết đứa bé để Phi Yến có thể bình an mà sống. Phi Yến sau khi nghe tin này đã vô cùng hoảng hốt. Trong lúc không còn ai để cầu cứu, cô nghĩ ngay đến pháp sư Tần, bèn liên hệ với lão Tần nhờ ông giúp mình tìm cách giữ đứa bé.
Thời điểm đó, Hoàng hậu loài người cũng đang mang thai. Lão Tần vốn là thầy của của Hoàng hậu, thường xuyên phải túc trực bên cạnh bà. Sau khi nghe lời cầu cứu của Phi Yến, lão đắn đo rất lâu, rốt cuộc vẫn quyết định đến núi Thánh Hỏa một chuyến.
Chẳng ngờ chuyến đi này bị pháp sư Thiệu phát hiện, ông ta càng thêm tin rằng Phi Yến và pháp sư Tần có quan hệ mờ ám. Một trận chiến nảy lửa đã xảy ra, pháp sư Tần bị thương nặng, và ngay trong đêm đó, Phi Yến chuyển dạ, vừa sinh xong thì cũng trút hơi thở cuối cùng.
Nhưng điều oái oăm hơn nữa là, đứa trẻ sinh ra lại có thủy tính cực mạnh.
Pháp sư Thiệu mang hỏa tính trong người, về căn bản, con cái ông ta dĩ nhiên không thể mang thủy tính. Vì chuyện này, Pháp sư Thiệu hầu như chắc chắn rằng đứa trẻ là bằng chứng cho việc Phi Yến phản bội mình. Trong lúc nóng giận, ông ta suýt chút đã giết chết đứa trẻ. May mà một người tùy tùng bên cạnh ông nảy ra sáng kiến để giúp ông trả thù.
Ngay trong đêm đó, pháp sư Thiệu và người tùy tùng này dịch chuyển tức thời đến hoàng cung Lam Thành, vừa lúc Hoàng hậu vừa sinh hạ đứa trẻ. Ông ta dùng khả năng của mình, đánh tráo hai đứa trẻ với nhau, khiến đứa trẻ của Phi Yến vừa sinh ra đã phải sống trong cảnh tranh đấu cung đình, bị số mệnh đè nặng, trong khi đó pháp sư Tần ở ngay bên cạnh nhưng lại không phát hiện ra đây lại là con gái mình.
Về phần đứa trẻ con của Hoàng hậu, pháp sư Thiệu bảo người tùy tùng quẳng đứa bé đi. Thế nhưng người này vẫn còn chút nhân tính, không đến nỗi cả trẻ con cũng không tha, vì thế ông ta đã trao hoàng tử cho một cung nhân thân cận, bảo người này mang đứa bé đi.
Thế nhưng điều không ai ngờ nhất lúc này lại xảy ra. Trên đường rời khỏi hoàng cung, người cung nhân này đã vô tình đi xuyên qua một đám sương mờ, rốt cuộc bị lạc đến một thế giới khác, một thế giới không có pháp thuật và hoàn toàn tách khỏi tân thế giới này. Cô ta lập gia đình, cho đứa trẻ một cuộc sống hạnh phúc và chưa từng nhắc gì đến quá khứ của mình. Không ngờ, trong một vụ tai nạn sau đó hai mươi năm, con trai cô ta, cũng tức là vị hoàng tử được đề cập đến trong câu chuyện lại bị kẽ hở thời gian đẩy lùi đến vùng đất này một lần nữa. Và trùng hợp thế nào, cậu ta lại gặp được con gái của Phi Yến, lúc này đã là người nắm giữ vị thế cao nhất ở vương quốc loài người.
“Câu chuyện sau đó, Kỳ Phong, cậu đoán thử xem thế nào?”
Đang kể, đột nhiên người thanh niên lại dừng lại, khóe môi hé ra một nụ cười nhè nhẹ. Kỳ Phong càng cảm thấy quái dị, nhưng hắn vẫn không cử động được tay, vừa nóng ruột vừa vội, đáp bừa: “Chuyện đó làm sao tôi biết?”
“Cậu không biết, nhưng câu chuyện này lại có liên quan mật thiết đến cậu.” –Gã thanh niên vẫn thản nhiên cười, ánh mắt tà tứ nhìn sang Kỳ Phong rồi lại nhìn sang Hân Vũ vẫn đang ngủ thiếp đi bên kia giường, giọng nói dần đanh lại –“Bởi vì vị hoàng tử bị pháp sư Thiệu đánh tráo trong câu chuyện chẳng phải ai khác, mà chính là cậu.”
—Hết chương 33—
Lúc Hân Vũ ra khỏi phòng thì Kỳ Phong đã ngủ rất sâu rồi. Ngay trong đêm qua, sau khi pháp sư Thiệu rời khỏi, Hân Vũ và Kỳ Phong đều được thu xếp dọn vào hai căn phòng tươm tất trong điện. Hân Vũ vẫn chưa có thời gian để rảo hết một vòng quanh nơi này, song cô nghĩ căn bản nó cũng là một dạng lâu đài giống như lâu đài trên đảo Rùa, chỉ có điều phần lớn nơi này đều sử dụng ánh sáng lộ thiên là chủ yếu. Pháp sư Thiệu dường như chẳng mấy hứng thú với loại ánh sáng phản quang lấp lánh như thầy cô. Thế nên lúc này, khi mặt trời vẫn còn chưa kịp thức giấc thì cả gian điện chỉ được soi bởi hàng dọc những chiếc lồng đèn đom đóm lờ mờ.
Người thanh niên có làn da trắng tái đang đứng đợi trước hành lang. Ánh mắt y hơi hạ xuống, nhìn thấy thau nước và giẻ lau đỏ đặc sệt trên tay Hân Vũ, không tránh được vẻ ngạc nhiên. Mà đừng nói chi anh ta, cả đến bản thân cô cũng thấy ngạc nhiên về bản thân mình cơ mà. Nếu là vài tháng trước, cô sẽ chẳng bao giờ tin sẽ có chuyện mình đích thân xả nước ấm, lau từng giọt máu trên mặt Kỳ Phong.
Sự đời vốn kỳ lạ như thế. Cô cũng chẳng dám nói tại sao mình và hắn lại có thể đi đến ngày hôm nay. Nếu nói là do quá trình đồng cam cộng khổ cũng được, nói cô cảm động vì tấm lòng của hắn cũng chẳng sai, nhưng nói đi nói lại, nếu như ngày hôm đó người cô gặp không phải là Kỳ Phong mà là một người khác, liệu cô có bất chấp tất cả vì hắn mà đánh cược thế này không? Bởi vì cô không thể quay lại, nên lời giải đáp cho câu hỏi này cô mãi mãi cũng không thể nào biết được, cũng như câu hỏi con gà và quả trứng, rốt cuộc cũng chỉ là một câu hỏi cho thuận miệng mà thôi, chứ mấy ai đã liều mình mà đi tìm lời giải đáp bao giờ.
Người thanh niên nhận lấy chậu nước từ tay Hân Vũ, cố nở một nụ cười ý nhị trước đi rời khỏi. Tính tình của thầy Thiệu dường như còn quái gở hơn thầy cô rất nhiều. Cả lâu đài ngoài cha con người thanh niên này thì cô hầu như chưa từng nhìn thấy một nô bộc hay yêu tinh nào khác. Lúc nhìn thấy vẻ mặt Kỳ Phong lấm lem mà không được ai chăm sóc, cô không còn cách nào khác đành phải cầu cứu anh ta. Cũng may anh ta cũng là người dễ chịu, cô vừa ngỏ lời thì đã đồng ý giúp rồi.
Vốn cô còn định trở lại phòng Kỳ Phong xem hắn thế nào, ngờ đâu vừa quay người, một cơn đau đột nhiên kéo đến khiến cô xây xẩm. Cô ngã xuống cái sàn nóng hổi mang đầy hỏa tính. Một ngọn lửa bốc lên, lướt qua lục phủ ngũ tạng, cào cấu từng tế bào thần kinh trong cơ thể. Cô chộp được một cái bục trên hành lang, thở dốc một lúc thì cơn đau mới có khuynh hướng giảm dần.
Cố dằn lòng lại, cô lê thêm vài bước cho đến tận phòng mình liền khoá chốt lại, cả người khụy xuống bên kia cánh cửa.
Vốn sau khi nhìn thấy tình trạng của Kỳ Phong, Hân Vũ đã đoán trước được tình cảnh của mình, chỉ là không ngờ nó lại kéo đến nhanh đến thế. Cảm giác ấm nóng và mùi máu tanh trào ra khỏi miệng khiến cô càng lúc càng kinh tởm chính mình. Thật sự quá đau, đau đến mức từng cơ quan cảm giác đều biểu tình ngừng hoạt động. Nội tạng như bị xé toạc ra. Trước khi lý trí dần tắt liệm, cô nhanh tay tự ếm một bùa bất tỉnh lên chính mình, nhờ thế mà cơ thể rũ ra, phút chốc đau đớn gì cũng không cảm thấy nữa.
Mãi đến tận chiều hôm sau, Hân Vũ mới mơ màng tỉnh dậy. Cảm giác đau đớn đã kết thúc, nhưng ê ẩm thì vẫn còn. Cô cứ nằm bất động trên sàn nhà nóng đến bốc khói, thà chịu cái nóng thiêu đốt cũng không nhấc tay lên nổi. Mãi sau đó cô mới ngồi dậy được, tự chỉnh trang bản thân thật sạch sẽ rồi bước ra ngoài. Hóa ra cái đau đớn đến chết đi sống lại mà thầy Thiệu nói đến cũng chỉ thế này thôi. Hân Vũ thầm nghĩ, thế thì lần sau mình cứ tự ếm bùa bất tỉnh là được, tuy hơi ê ẩm, nhưng so với tự mình chịu đựng thì cũng đỡ hơn chán.
Cô không nghĩ mình ngất đi một lúc thế mà đã qua cả ngày trời rồi, bấy giờ mới nhớ đến lời thầy Thiệu nói mà vội vã chạy đến hang động nham thạch bên ngoài lâu đài để tìm Kỳ Phong. Ông từng nói sẽ lợi dụng nham thạch nơi này cùng với độc tính xương rồng để đánh thức hắn. Những lời này Hân Vũ vẫn chẳng quên. Thế nhưng lúc cô đến tận cửa động thì dường như thầy Thiệu đã bỏ đi rất lâu rồi. Trước động chỉ có dáng vẻ người thanh niên kia đang mắt nhắm mắt mở nằm chống tay trên sàn đá, phất quạt nhè nhẹ, gió thổi lướt qua làm vài sợi tóc anh ta dập dìu bay bay.
Hân Vũ nhìn một lúc, tự quyết định không đánh thức anh ta mà xông vào. Thế nhưng cô chỉ vừa nhấc chân, một luồng khí nóng đã lập tức đẩy cô ra xa vài bước. Định thần lại, người thanh niên ban nãy đã chắn trước cửa động, mỉm cười nhợt nhạt nhìn cô: “Trước giờ chỗ tôi canh gác không phải ai muốn qua thì qua được. Em gái à, em đã hỏi ý tôi chưa vậy?”
Hân Vũ cau mày, chỉ thoáng nhìn cũng nhận ra được người trước mặt chẳng dễ đối phó. Khóe môi cô nhếch lên tạo thành một nụ cười nhẹ nhàng, hạ giọng: “Thầy Thiệu đã nhận lời giúp thầy tôi thì hẳn cũng không muốn làm khó. Tôi chỉ muốn xem người bên trong thế nào rồi thôi.”
“Thầy Thiệu của cô cũng bảo tôi canh gác chỗ này, không phận sự miễn vào.” – Gã thanh niên khoanh tay trước ngực, cười nhạt nhẽo –“Hay thế này đi. Cô và tôi đấu nhau một trận. Cô vượt qua tôi thì có thể vào. Lúc ấy cho dù thầy Thiệu có hỏi tội thì cũng không phải lỗi của tôi đúng không?”
Khóe môi Hân Vũ hơi mím lại, tự đánh giá đối thủ. Cô không biết nhiều về người thanh niên này, trừ chuyện y vẫn lởn vởn quanh pháp sư Thiệu, thậm chí cả cái tên của y cũng chưa từng hỏi đến. Tuy nhiên không hiểu sao y lại luôn tạo cho cô một cảm giác thân thuộc đặc biệt. Càng nghĩ cô càng cảm thấy lạ lẫm, rốt cuộc cô đã từng gặp y ở đâu?
Thế nhưng, cũng không đợi cô lên tiếng, gã thanh niên đã nhanh chóng động thủ. Cánh tay y vừa phất lên, một luồng gió nóng đã cuồn cuộn ào đến. Hân Vũ vừa thấy thế thì không kịp suy nghĩ gì nữa, ngón tay cũng đảo một vòng quanh khoảng không trước mặt, tự tạo ra một tấm màng bảo vệ bằng bùa Khiên. Làn gió nóng vừa chạm phải bùa Khiên thì hoàn toàn tắt lịm, song chỉ ngay sau đó, lại bị một luồng khí khác lập tức thay thế, không gian xung quanh bất giác lại trở nên lạnh lẽo kỳ dị.
Hân Vũ bị luồng khí ép vào thế bí. Bùa Khiên cô tạo ra vốn mang tính thủy đặc trưng, lại định dùng để phòng ngự trước đợt hỏa tính vừa rồi, chẳng ngờ lần này không khí lại dày đặc tính hàn. Ngón tay cô run rẩy, vừa gọi ra kiếm Thủy Ngân thì cũng là lúc lá bùa bảo vệ vỡ ra, bay lả tả trong không khí ngập tràn những mảnh thủy tinh ngũ sắc.
Trái ngược với vẻ chật vật của cô, gã thanh niên trước mặt vẫn dửng dưng như cũ, ngay cả lá bùa Cắt mà Hân Vũ phóng tới y cũng chỉ nhích người qua là đã có thể tránh được. Hân Vũ lướt những ngón tay trong không khí, bày ra một loạt bùa chú khác, vốn định thăm dò đặc tính pháp thuật của y, song càng thăm dò thì càng rơi vào thế cụt. Lần lượt những loại bùa chú năng lực cao như Băng ngàn năm, Lửa địa ngục, Trời rung đất chuyển… thay nhau phóng về phía cô. Hân Vũ vừa tránh né vừa cố gắng chống trả chẳng được bao lâu. Sao cô có thể ngờ được, trên đời này lại có một người sử dụng nhuần nhuyễn cả năm loại đặc tính ngũ hành, hơn nữa còn điều khiến được gió và sấm sét, những thứ mà cả Hải Kỳ cũng chưa chắc hoàn toàn chế ngự được?
Trong lúc Hân Vũ vẫn đang suy tính thì mây đen đã lũ lượt kéo đến. Bầu trời bỗng nhiên tối sầm một cách kỳ dị, lác đác những tia sấm chớp giăng ngang, vang dội cả một góc trời. Hân Vũ vừa nhìn thấy đã lạnh cả tóc gáy. Trông thấy cô hoảng hốt như thế, dáng vẻ ngạo nghễ của gã thanh niên càng thêm dày, môi hé lên một nụ cười quỷ dị.
Hơn ai hết, Hân Vũ biết mình chẳng cách nào chống chọi lại với tia sét. Chưa kể đến chuyện tốc độ ánh sáng quá nhanh thì những tia sét thế này thường rất chuộng người có thủy tính cao. Trước đến nay chẳng biết đã có bao nhiêu vụ người có thủy tính cao bị sét tấn công mà chết rồi, nói chi đến một Thủy Linh như Hân Vũ.
Mọi người thường kể rằng, sau khi cô sinh ra được vài ngày, một trận sét lớn chưa từng có đã ráo riết kéo đến Lam Thành. Sau đó phải nhờ núi Tiên Tri cử người đến hỗ trợ, cả thành mới vượt qua được cơn sóng dữ. Ở đảo Rùa, Tần pháp sư cũng phải bày ra rất nhiều loại pháp chú đánh lạc hướng sét khác nhau mới giữ được an toàn cho hòn đảo của mình. Lúc này giữa rừng sét như tấm lưới khổng lồ càng lúc càng siết chặt, Hân Vũ cứ như mỡ trước miệng mèo, gần như chẳng còn phương hướng nào khác. Ánh mắt cô cau chặt, khẽ lướt qua nụ cười giễu cợt của gã thanh niên, càng cảm thấy khó hiểu.
Theo lý cô là khách ở nơi này, cho dù là pháp sư Thiệu chí ít cũng phải nể mặt thầy cô một chút. Cớ sao gã thanh niên chỉ mới gặp vài lần này ra đòn nào đòn nấy đều như muốn lấy mạng cô? Y rốt cuộc là ai? Với năng lực vừa thể hiện, Hân Vũ có thể mập mờ ước lượng pháp thuật của y chẳng thua kém gì thầy cô, sao lại phải nhẫn nhịn phục tùng pháp sư Thiệu ở nơi đồng không hiu quạnh này? Phải chăng giữa hai người này còn có bí ẩn gì khác?
Thế nhưng ưu tiên lúc này của Hân Vũ cũng không phải đi tìm lời giải đáp mà phải thoát khỏi rừng sét này trước đã.
Với những người có pháp lực tính thủy mà nói, điều tối kỵ nhất của họ không phải lửa mà là tia sét. Bởi vô hình chung, môi trường nước cũng là điều kiện thuận lợi để dẫn sét, như vậy Thủy Ngân kiếm muốn đối phó với loại phép thuật này cũng vô dụng. Hân Vũ đành thu kiếm trở về, tập trung đọc thần chú gọi băng.
Chẳng mấy chốc, một vòm cầu bằng băng đã xuất hiện trên đỉnh đầu, bao quanh Hân Vũ. Cô vẫn tập trung niệm, tiếp tục gia cố thêm vòm cầu này bằng nhiều lớp khác, ánh mắt thấp thoáng lại liếc nhìn rừng sét đang thu hẹp dần. Đến cả cô cũng chẳng phát hiện, ngón tay mình đang khẽ run rẩy.
Cô biết mình chẳng phải đối thủ của trận sét này, khả năng có thể sống sót mà đối chọi chỉ là một phần vạn, phần ngàn, thế nhưng dù có thất bại vẫn muốn thử một lần. Có lẽ bởi cô tham luyến sự sống nơi này, hoặc nói chính xác hơn là, tham luyến tình yêu của người con trai chưa rõ sống chết trong động kia.
Âm thanh rền rĩ bắt đầu vang vọng tứ phía. Hân Vũ ngẩng lên, tuyệt vọng nhìn tia sét đầu tiên giáng thẳng xuống đầu mình. Luồng ánh sáng va chạm vào vòm cầu băng trong suốt, những tia điện cứ thế liên hồi chớp giật, ánh sáng văng xa đến vài dặm, tạo nên một quang cảnh cực kỳ tráng lệ.
Đợt sét thứ nhất cứ thế nhanh chóng trôi qua. Bàn tay Hân Vũ cũng xiết chặt, lòng bàn tay đầm đìa mồ hôi lạnh. Trên đỉnh đầu cô, vòm cầu băng cũng đã xuất hiện những vết nứt loang lổ, e là chẳng chịu nổi thêm một đợt sấm chớp nữa.
Trong cái khó ló cái khôn, rốt cuộc Hân Vũ cũng nhớ ra được mình vẫn còn một câu thần chú chưa sử dụng đến. Ngón tay cô vẽ một quầng sáng giữa không trung đen thẫm, môi lầm rầm đọc thành tiếng: “Ngưng đọng thời gian.”
Tiếng đọc rất nhỏ, nhưng dường như lại đặc biệt ngân vang giữa bầu không khí vốn chỉ sột soạt âm thanh sấm gầm và mùi không khí bị cháy khét. Cả gã thanh niên đang đứng bên ngoài vòng chiến kia cũng nghểnh cổ, ánh mắt chăm chú nhìn cô, song chẳng có chuyện gì xảy ra.
Mắt thấy luồng sét thứ hai đang tiến đến như vũ bão, vòm cầu băng cũng lả tả rơi ra những vết nứt vụn vỡ, Hân Vũ càng sốt ruột hơn. Cô vẽ lại pháp chú một lần nữa, gấp rút lớn giọng: “Ngưng đọng thời gian.”
Có tiếng gã thanh niên đứng ngoài cười khùng khục, thần sắc trong mắt Hân Vũ càng tuyệt vọng. Cô nhìn tới nhìn lui một lúc, rốt cuộc quyết định không chịu thua. Khi đợt tia sét thứ hai bắt đầu dội xuống mái vòm băng lúc này chỉ còn một lớp mỏng dính, một tiếng thét đã vuột ra, lan truyền trong không gian thăm thẳm.
“NGƯNG ĐỌNG THỜI GIAN.”
Mãi thật lâu sau này, khi được một người khác yêu cầu tả lại cảnh tượng ngày hôm đó, gã thanh niên kia cũng chỉ vuốt ve chiếc cằm trơn nhẵn nhụi của mình, nở một nụ cười nhàn nhạt, vô sắc vô thanh.
“Đẹp.”
Nghe y nói thế, người đối diện cũng đánh rơi cả chiếc cốc thủy tinh trong tay, thiếu điều ngã chỏng vó từ trên ghế đá xuống đất. Bởi một con người như y, cả đời cũng chưa từng dùng từ “đẹp” để diễn tả bất kỳ ai.
Thế nhưng, nhớ đến cảnh tượng hôm ấy, y nghĩ đến nghĩ lui vẫn không tìm được một từ nào khác thích hợp hơn. Giữa bầu trời âm vang giận dữ, gió lốc cuộn cuồng sẵng sàng cuốn bay mọi thứ, sấm chớp giật đì đùng trên trời cao, và không khí tràn ngập những mảnh băng vỡ lả tả rơi rụng, thì bóng dáng màu trắng nhỏ bé của cô gái kia bất giác lại in sâu vào lòng y.
Cô đứng giữa vùng cầu sáng rực, mái tóc đen dài phiêu tán trong không khí, từng mảnh từng mảnh của chiếc áo lụa trắng mỏng lững lờ trôi về phía xa, tựa như kéo dài mãi đến tận dải ngân hà. Đối mặt với cái nhìn của y, ánh mắt cô chỉ khẽ nâng lên, khóe môi mỏng bỗng thấp thoáng một nụ cười nhàn nhạt.
Thời gian, tựa như cô đọng lại vào đúng khoảnh khắc ấy.
Chỉ sau một cái chớp mắt, cô gái trước mặt đã hoàn toàn biến mất. Đối với sự việc này y cũng chẳng lấy làm bất ngờ lắm, chỉ rút trong áo ra một chiếc khăn tay, chậm rãi lau mồ hôi trên trán. Cách đó vài mươi bước chân, vòm cầu bằng băng mỏng rốt cuộc cũng không chịu đựng nổi tia sét giáng xuống, cả bức màn bảo vệ vội ầm ầm sụp đổ, để lại tiếng hò hét điên cuồng tràn đầy vị chiến thắng của rừng sét trên trời cao.
Gã thanh niên vẫn bình thản dùng khăn chấm từng giọt mồ hôi trên mặt. Xong xuôi đâu đấy, y lại tỉ mẩn gấp khăn nhét lại vào tay áo, sau cùng mới lẩm bẩm đọc thần chú cho ngừng sét đi. Thoáng chốc, trong không gian chỉ mơ hồ còn lại tiếng y thở dài đánh thượt.
…
Trong khi ấy, phía sau trong động, Kỳ Phong bấy giờ mới khẽ trở mình, mộng mị rời khỏi cơn mê sảng.
Hắn đang nằm trong một cái hồ nông nước, à không, phải nói là một cái thùng mới đúng. Bong bóng trườn lên mặt nước, nổ bụp rồi vỡ tan trước mặt hắn. Hơi nước bốc thành cụm, thành cụm rồi bay lơ lửng, một ít thấm vào mái tóc bờm xờm sẫm màu của hắn. Trong mơ hồ, hắn cố nén đau, lê thân người bước ra khỏi đó.
Cơn đau như vây bủa quanh hắn từ đời thuở nào, từng bước từng bước cào cấu da thịt mà đến giờ hắn mới chịu nghe thấy. Hắn mím môi, tựa tay vào thành của cái thùng khổng lồ rồi lấy đà mà lếch ra khỏi đó. Cái thùng sôi sùn sụt nước đã vơi đi quá nửa, đổ ập theo chiều nghiêng của cơ thể hắn, kéo theo cả mét khối nước tràn vung vãi trên nền.
Hắn lồm cồm bò dậy, đột nhiên thắc mắc khái niệm mét khối ấy là gì, nhưng rồi hắn nhận ra điều đó cũng chẳng quan trọng, ngay cả bản thân hắn còn chẳng biết hắn là ai cơ mà.
Hắn bị nhốt trong gian phòng kín, với bếp lửa vẫn đang hừng hực cháy, một tấm phản kê nghiêng đặt trong góc với chỉ vài ngọn nến lay lắt vất vưởng trên tường. Nước lùa qua kẽ chân đột ngột đánh thức hắn. Hắn nhìn xuống ảnh phản chiếu của mình dưới mặt nước, bật cười.
Hắn là ai thế này? Một quái vật với những vết bỏng chạy dài xuống lưng, cánh tay sưng lên như thể vừa được chiên phồng và gương mặt hốc hác, chi chít vết tiêm châm cứu. Hắn cười không ra cười, khóc không ra khóc.
Hắn không muốn như thế này, hắn muốn rời khỏi đây. Chỗ của hắn, phải là bầu trời.
Hắn lấy hết sức bình sinh dộng mạnh vào tường đá. Máu ứa ra từ cơ thể hắn. Hắn quẹt ít máu, đưa lên mũi ngửi ngửi, hồ như có vị tanh.
Hắn tống đám cơ bắp của mình vào tường lần thứ hai, lần thứ ba. Đất dội uỳnh uỳnh sau lưng hắn, nhưng tường đá vẫn không suy suyễn. Hắn càng nghĩ càng thấy khó chịu, bèn gầm lên trong đau đớn.
Tiếng gầm của hắn dội ra xa rồi vọng ngược trở lại, chạm vào từng tế bào thính giác.
Hắn nấc lên, bỗng dưng cảm thấy trong không gian mông lung này, bản thân mình lại cô độc biết bao.
Cuối cùng, hắn buông mình ngồi xuống. Máu trên người hắn rỉ ra, hòa cùng với làn nước bốc lên màu đỏ đầm đậm chết người. Thế rồi, đột nhiên, ánh sáng ào ạt ùa vào vùng không gian u tối vốn chỉ có mỗi mình hắn.
Hắn ngẩn người nhìn ra theo hướng ánh sáng, một cô gái xuất hiện trong tầm nhìn của hắn, dáng đi khập khiễng, tay cô lần mò theo từng mấu tường đá để bước đi. Hắn nheo mắt lại trước khi bóng tối đổ sụp xuống lần nữa.
Lần này,mắt hắn quen với bóng tối nhanh hơn. Hắn nhìn cô gái lúc này đã đứng trước mặt mình, song lại dường như chẳng có chút gì là nhận ra hắn. Hàng mi cô hơi nheo lại, giọng cũng hạ xuống: “Phong, anh ở đâu? Là em, Hân Vũ đây.”
Mắt hắn rất tốt, lại đã quen với bóng tối. Hắn nhận ra cô gái trước mặt này ngay cả cái nhăn mày cũng thật đẹp, ánh mắt long lanh, hàng mày mảnh dẻ, khóe môi lại hơi mím lại. Càng nhìn hắn lại càng cảm thấy tò mò, bèn giương tay chạm khẽ vào gò má cô.
Hành động này chẳng mấy chốc khiến cô gái nhận ra ngay sự tồn tại của hắn. Cô có hơi giật mình, mắt nheo lại hồi lâu mới thích ứng được với ánh sáng nhòe nhoẹt. Lúc nhìn rõ hắn, cô đột nhiên hoảng hốt lùi lại.
“Phong… Người anh…”
Thái độ của cô đột nhiên khiến hắn cảm thấy sợ hãi. Lúc nãy qua làn nước phản quang, hắn cũng có chút hiểu tình trạng hiện giờ của mình. Bản thân hắn còn kinh tởm chính hắn, làm sao có thể trách cô đây? Nhưng đứng trước người con gái này, bỗng nhiên hắn lại cảm thấy mình không thể chịu đựng được bất kỳ phản ứng nào của cô. Hắn không muốn, tuyệt đối không muốn cô rời khỏi hắn. Hắn hầu như đã chạm tới cái ngưỡng của cơn say. Tự hắn không thể kiểm soát được cơ thể hắn, rồi thì hắn cứ thế lao vào cô như con hổ đói, hai tay hắn choàng lấy cơ thể cô, ấn cô vào tường, điên cuồng hôn vào đôi mắt ấy, chiếc mũi ấy, làn môi ấy.
Cơ thể cô rất lạnh, hoàn toàn tương phản với ngọn lửa đang thiêu cháy trong lòng hắn. Càng hôn, hắn lại càng cảm thấy tiếp xúc với cô khiến cảm giác hừng hực trong lòng cũng với đi ít nhiều. Hai tay hắn giữ chặt tay cô, cứ thế nhấn chìm cô vào nụ hôn dài vô tận. Môi hắn mân mê nhấm nháp từng tấc da thịt trên người cô, đầu lưỡi dần dần cảm nhận cô từ yếu ớt đáp trả trở nên nhiệt tình thế nào. Nóng và lạnh bỗng chốc hòa quyện làm một, khiến cơ thể cô gái kia run rẩy từng hồi.
Hắn đang phát điên. Hắn khao khát cô, khao khát đến độ từng thớ thịt trong người hắn căng lên theo nhịp thở của cô. Hắn hôn rất sâu, hầu như oanh tạc khoang miệng cô. Tay hắn lần mò vào trong lớp áo khoác cô đang mặc, lớp trong, rồi lớp trong nữa, cảm giác tiếp xúc với da thịt mát lạnh khiến hắn càng bị kích thích, cứ thế xé toạc tất cả đi.
Làn da cô rất mềm mại, trơn trượt, nhưng lạnh ngắt. Hắn không biết làm cách nào da một con người lại có thể lạnh đến vậy. Bỗng hắn phát hiện tiếp xúc với người con gái này có thể khiến hắn vơi đi cơn nóng đang thiêu đốt trong lòng, bèn bất chấp tất cả mà thô bạo nhấn cô xuống phản. Áo cô đã bị hắn xé nát, để lộ một vùng da thịt trắng như tuyết đang phập phồng theo từng nhịp thở. Mắt hắn nheo lại, bất thình lình làn môi cũng hạ xuống.
.
Thật sự rất đau.
Hân Vũ bị Kỳ Phong đè chặt trên tấm phản ngập tràn thứ nước được đun nóng bởi lửa âm ty, nước mắt cô chảy dài, lăn tròn xuống má. Nước mắt theo đường cong cơ thể chạm khẽ vào làn nước ùn ụt bên dưới, loang ra thành những vòng tròn đồng tâm mở rộng đến vô cực. Nước xát vào vết thương da thịt cô, nhấn cô vào nỗi đau kiệt cùng. Nước tràn qua bờ vai rỉ máu của hắn, tắm táp thêm vào cơn điên dại của một kẻ thậm chí không nhận ra sống và chết khác nhau như thế nào.
Nước…
Nhấn chìm tất cả.
Hắn vẫn đang mê mải khám phá cô. Hơi nóng từ hắn phà vào cổ cô, đẩy lùi mọi nỗ lực phản kháng từ cô. Cô yếu dần, yếu dần khi hỏa tính lần lượt xâm nhập cơ thể. Cô đau, cả về tinh thần lẫn thể xác, nỗi đau mà ngay cả nước mắt cũng không thể làm dịu bớt được.
Sao cô lại có thể ngờ, mình lại hại hắn đến nông nỗi này?
Khoảnh khắc khi nhìn thấy những vết thương trải dài trên thân thể hắn, nhìn vẻ điên cuồng ngạo mạn của một kẻ người không ra người trước mặt, trái tim cô tựa như có ngàn mũi dao cùng găm chặt vào, cứ thế như những chiếc đinh càng dấn càng sâu mà không cách nào dừng lại.
Nếu như có thể lựa chọn một lần nữa, cô sẽ không đưa hắn đến đây. Hỏa Linh thì thế nào? Cũng chỉ là một nhân tố tăng thêm khả năng thành công của loài người mà thôi. Không có hắn, loài người vẫn chẳng nguy hại hơn chút nào. Nhưng cô thì không thế, hắn là người quan trọng nhất của cô. Cũng có lẽ, là vướng bận duy nhất của cô giữa cõi đời này. Thế mà cô lại vẫn ích kỷ như vậy, từng chút từng chút một đẩy hắn vào nguy hiểm.
Thế nên, khi trông thấy tình cảnh của hắn, cô lại đau xót thầm oán: Hân Vũ, mi còn là con người nữa không?
Cô thừa nhận, mình sợ hãi con quái thú trước mặt, nhưng lại càng khao khát hơn là có thể yêu thương hắn, bảo vệ hắn. Cô chẳng có gì cả, chỉ là không thể để hắn bị tổn thương.
Chỉ bởi vì hắn là Kỳ Phong của cô.
Cô vận hết sức, rốt cuộc cũng rút được một tay ra khỏi sự kìm chặt của hắn, lặng lẽ gọi ra vài lá bùa băng tuyết, hy vọng tuyết tan có thể làm giảm bớt nhiệt độ quái quỷ trong hang động này, mặt khác lại tạo ra vài mảnh băng cực lớn kềm giữ xung quanh hai người, tập trung đến mức hầu như quên bén đi mối nguy hiểm đang kề cận bên trên mình.
Cô để mặc hắn làm càng, tùy ý để hắn bừa bãi trên cơ thể mình. Chẳng phải cô không để tâm, chỉ bởi vì là hắn, cô chẳng có gì để e ngại cả. Nếu như sự thân cận da thịt này có thể khiến hắn vơi đi nỗi đau, dù chỉ một chút thôi, cô cũng cam tâm tình nguyện đánh đổi.
Mãi cho đến khi, một cơn đau tựa như xé rách cơ thể ra làm hai mảnh bất chợt tràn đến, cô mới giật mình choàng tỉnh, cũng phát hiện ra mình vừa đánh mất điều gì. Ánh mắt hoảng hốt cố gắng tìm kiếm cái nhìn trấn an mọi khi của Kỳ Phong, thế nhưng hắn chẳng quan tâm đến cô, trong đôi mắt hừng hực lửa lúc này chỉ tràn đầy một màu dục vọng. Hân Vũ đau đến không thở nổi, cơ thể hết bị đẩy lên rồi lại hạ xuống hồi lâu mà nỗi đau vẫn chẳng giảm xuống tí nào. Càng nghĩ cô lại càng cắn răng, thầm mắng những lời trong sách toàn là lường gạt. Cái gì là sự hòa hợp giữa hai người yêu nhau? Trừ đau và đau thì chẳng còn gì khác nữa.
Chẳng hiểu sao, Kỳ Phong càng điên tiết thì Hân Vũ lại càng thanh tỉnh lạ kỳ. Tự dưng cô cảm thấy uất ức. Vì cớ gì người hành sự vẫn là hắn, trong khi nỗi đau thì chỉ mình cô chịu cơ chứ?
Nghĩ thế, ngón tay nãy giờ vẫn ghim chặt vào lòng bàn tay chợt giãn ra. Hân Vũ tự chồm người lên, choàng tay qua cổ hắn. Thế nhưng ý định chỉ nảy sinh nhất thời rồi cũng nhanh chóng tắt ngóm. Ngón tay cô di di qua vùng da phồng rộp vì phỏng của hắn, rốt cuộc lại không nỡ. Quan trọng nhất vẫn là, cô nhận ra mình có thể làm tổn thương chính mình, nhưng nghĩ đến hắn cũng đau đớn, cô quả thật không chịu được.
Thì ra cảm giác thật sự yêu một người lại kỳ lạ đến thế. Trước khi gặp hắn, cô nghĩ Hoàng đế và Nhân quốc là tất cả của cô. Thế nhưng sau khi hắn xuất hiện, toàn bộ thế giới này dường như chỉ quan trọng vì có hắn ở đó.
Cô yêu người con trai này, vì tình yêu mà không ngại cho đi. Có lẽ giống như thầy cô đã từng nói, trong kiếp người dài đằng đẵng miên man này, gặp được hắn chính là phúc phận của cô. Cho dù trong tương lai có một ngày mối tình này khiến cô đau thương, sợ hãi hay đau lòng, đó cũng là cô đã lựa chọn. Chỉ cần cô cảm thấy đáng giá, tất cả đều không quan trọng nữa.
Cơ thể cô dần áp sát vào lồng ngực hắn, cảm nhận từng giọt mồ hôi rỉ ra từ làn da rắn chắc hòa lẫn vào dòng nước nóng cuồn cuộn bên dưới. Kỳ Phong vẫn chẳng hay biết gì, miên man dời lực chú ý vào khoái cảm kéo dài vô hạn, trong khi cô run rẩy dùng răng cắn chặt cổ tay đến ứa máu, hòng giải thoát nỗi đau đớn trong lòng. Cứ thế, một bên là lửa nóng ngút trời, bên kia lại là băng tuyết lạnh lùng phảng phất, một kẻ ngập tràn trong vui sướng bất tận, kẻ kia lại chìm trong thống khổ triền miên, lặng lẽ hòa quyện, lặng lẽ tra tấn lẫn nhau, cùng dẫn dắt nhau đến ngọn nguồn của men say tình ái.
…
Lại thêm một ngày nữa trôi qua.
Ánh trăng tròn thanh tĩnh lặng lẽ trồi lên ở góc xa, bấy giờ đã neo lơ lững trên đỉnh trời. Trăng khổng lồ, rọi thứ ánh sáng huyền ảo xuống mặt đất, soi rọi bóng hình của một cô gái đang chìm trong giấc ngủ. Hàng mi cô khép chặt, có lúc lại khẽ nhăn mặt, liên tục phát ra âm thanh gì đó như gọi về những giấc mơ.
Người thanh niên ngồi cạnh cô thấy thế càng thêm hoảng hốt, một tay hắn siết chặt cánh tay đang run rẩy của cô, lại nhìn sang một người khác ngồi cạnh đó, gắt gỏng nói: “Chẳng phải anh bảo cho cô ấy uống thuốc đó xong thì không sao nữa sao? Sao tình trạng vẫn chẳng khá hơn tí nào vậy?”
Gã thanh niên vuốt mấy sợi tóc đen nhánh trên đầu, dửng dưng đáp: “Thuốc thì cần có thời gian để ngấm chứ, cậu nghĩ là thuốc tiên chắc. Nếu không thích thì đừng dùng.”
Thái độ của gã khiến Kỳ Phong nghiến răng nghiến lợi mà không biết nói gì hơn, lại nhìn đến cô gái trong lòng ngay cả ngủ cũng bất an đến siết chặt tay lại, lòng hắn đau như cắt.
Thoắt cái đã ba ngày rồi, ấy thế mà cô vẫn chẳng tỉnh lại.
Ba ngày trước, hắn tỉnh lại trong hang đá, cả người uể oải như vừa thoát khỏi cơn say, cơ thể chẳng chỗ nào là không đau đớn, ấy thế mà bấy nhiêu đó cũng chẳng bất ngờ bằng việc nhìn thấy cô gái đang thiếp đi bên cạnh. Chiếc áo cô bị xé rách tang hoang thành từng mảng, da thịt trắng nõn chìm sâu dưới một tấc nước, bấy giờ cũng hiện ra những vết phồng rộp xấu xí, và quan trọng hơn nữa là nhìn vào tình trạng thê thảm của cô, hắn nhận ra ngay chuyện gì đã xảy ra.
Làm sao hắn dám nghĩ tới, cô gái mà hắn xem như bảo vật, cho dù nâng niu cũng sợ rơi vỡ, cuối cùng lại bị chính mình đối xử thế này? Hắn tự trách mình cũng chẳng xong, càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, vội vơ ít vải còn sót lại choàng vào cho cô, sau đó hối hả bế xốc cô ra ngoài.
Lúc gặp được gã thanh niên này bên ngoài động, Kỳ Phong mới biết thì ra mình chẳng những đã được giải độc, mà năng lực Hỏa Linh trong người cũng đã được đánh thức, thế nhưng cái giá mà hắn phải đánh đổi lại quá lớn.
Việc bị ngâm quá lâu trong động tràn ngập hơi nóng của lửa âm ty khiến Hân Vũ bị tổn thương nghiêm trọng, đó là chưa kể độc tính của quả xương rồng trong người cô vẫn còn. Hắn cứ thế, nửa tỉnh nửa mê đưa Hân Vũ vào chỗ nghỉ, sau đó vội vã theo gã thanh niên này đến điện của pháp sư Thiệu.
Pháp sư Thiệu hầu như đã đoán trước được rằng hắn sẽ đến. Trước khi hắn ngỏ lời cầu xin, ông ta đã lẳng lặng lên tiếng: “Ta trước giờ đều không làm chuyện không công. Ta cứu mi là mi đã nợ ta một ân tình. Mi chưa trả, sao lại đòi ta cứu tiếp con bé kia được?”
Kỳ Phong càng nghe lão nói càng nóng nảy, bực dọc đáp: “Vậy ông muốn gì, chỉ cần cứu được Hân Vũ, ông muốn tôi làm gì cũng được.”
“Làm gì cũng được?” –Pháp sư Thiệu dường như chỉ chờ hắn nói vậy, ánh mắt bỗng long lên sòng sọc –“Vậy cũng được. Con bé này vốn bất tử, chẳng qua chỉ là một ít lửa âm ty và độc xương rồng sẽ không làm gì được nó. Ta nhận lời mi, tạm thời sẽ giúp nó vượt qua đau đớn, nhưng sau khi mi hoàn thành việc này cho ta rồi thì hãy trở lại đây, lúc đó ta sẽ trị khỏi hoàn toàn cho nó.”
Khi đó, Kỳ Phong dù cảm thấy vị pháp sư này tính tình quái dị, nhưng cũng không ngờ ông ta lại thật sự kỳ lạ đến thế. Sao hắn ngờ được, yêu cầu ông ta đưa ra là hắn phải bước lên ngôi vị Hoàng đế loài người?
Kỳ Phong nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy mình dường như chẳng có chút dính dáng gì đến chuyện tranh đấu này, cho dù là hắn có dã tâm đi nữa cũng không thể đường đường chính chính cướp ngôi như pháp sư Thiệu muốn. Vậy ông ta đưa ra đề nghị oái oăm thế này chẳng phải muốn làm khó hắn hay sao?
Đó là chưa kể, Hân Vũ mới là người kế thừa ngôi vị, nếu hắn giành lấy quyền này thì cô sẽ thế nào?
Hắn không còn cách nào khác, vì muốn Hân Vũ bớt đau đớn mà đành ậm ờ cho qua chuyện. Thế nhưng mấy ngày qua, trong lòng vẫn đắn đo không thôi vì việc này. Mãi cho đến lúc người thanh niên này đến.
Kể ra cũng thật kỳ lạ, người thanh niên này hầu như lúc nào cũng túc trực bên cạnh pháp sư Thiệu. Ban đầu hắn vốn còn cho rằng y chỉ là một tay sai vặt tầm thường nên cũng không mấy quan tâm đến, chẳng ngờ, những lời y nói sau đó chớp mắt đã khiến Kỳ Phong phải thay đổi cách nhìn.
Lúc đó, y vắt một chân lên bàn, tay vuốt vuốt vạt ống quần rơi ra, chậm rãi bảo: “Rảnh rỗi không có gì làm, nhân tiện ghé sang xem hai người thế nào rồi. Vẫn ổn chứ?”
Dĩ nhiên, Kỳ Phong vốn đang lo lắng cho Hân Vũ, còn tâm trí nào tiếp chuyện phiếm với y. Ấy thế mà y cũng chẳng chấp nhất thái độ thờ ở của hắn, chỉ nhẹ giọng nói: “Hôm nay là ngày mất của vợ lão Thiệu, thế nên ông ấy sẽ không đến làm phiền hai người được đâu. An tâm đi.”
Tai Kỳ Phong hơi dỏng lên. Hắn chẳng ngốc đến mức không nhận ra trong giọng điệu người thanh niên này có ẩn khuất, nhưng lại không muốn thể hiện ra ngoài, chỉ cau mày nhìn y. Người thanh niên phất phơ chiếc quạt trong tay, thổi bay vài cọng tóc đen xì, thản nhiên tiếp: “Hai da, chắc là mấy kẻ sinh sau đẻ muộn như cậu đương nhiên không biết vợ của lão Thiệu. Tôi lại hơi quá lời rồi. Đừng nói cậu, e là cả con bé này cũng không biết.”
Bước chân y khẽ động, dường như có ý xem xét tình hình Hân Vũ. Kỳ Phong tưởng hắn thế là thôi, nào ngờ hắn chỉ nhìn một lát, lại quay về ghế tiếp tục nói: “Bỗng nhiên lại có chút hứng thú. Xem như tôi bổ sung kiến thức cho cậu vậy. Nghe qua đôi chút về chuyện tình oanh liệt của lão Thiệu cũng không phải chuyện xấu, đúng không?”
Sau khi được đánh thức hỏa tính, khả năng kìm chế của Kỳ Phong thấp hơn người bình thường rất nhiều. Lúc này nhìn thấy người trước mặt khua môi mé mép như thế khiến hắn cả giận, tay đã gồng lên, tự mình tạo ra một quả cầu lửa định đuổi y đi. Nào ngờ cánh tay vừa giương lên đã trơ ra trong không khí. Kỳ Phong hoảng hốt, cử động chân mới nhận ra mình đã đính phải bùa Ngưng thần từ lúc nào.
Người thanh niên lại như thể không nhìn thấy phản ứng của hắn, bình thản gõ gõ tay lên bàn, giọng điệu trầm bổng tiếp tục câu chuyện.
Tương truyền, ở phía đông tân lục địa có một thành phố hoang sơ ít người lai vãng đến. Đó không phải nơi trú ngụ của chủng tộc nào trong các tộc đã được biết đến như tiên, quỷ, người hay người lùn, mà là một nơi biệt lập với pháp thuật, với những cư dân chính là người cá.
Người cá là một giống loài kỳ lạ, hình dạng chính của họ chỉ có hai chi hoàn thiện như tay người, nhưng phần dưới, thay vì hai chân thì lại là một chiếc đuôi đầy vẩy cá. Chính vì cấu tạo cơ thể đặc biệt như vậy nên họ vốn không thể rời khỏi môi trường của mình, chỉ có thể loanh quanh trong thành phố cổ, vốn đã được pháp thuật bảo vệ.
Nhưng mỗi người mỗi tính, không phải ai trong tộc người cá cũng cam chịu số phận như vậy. Bấy giờ tộc trưởng người cá có năm người con, cô con gái út Phi Yến lại là một người cực kỳ tinh nghịch. Tuổi thọ của người cá lại không dài lắm, chỉ tầm một trăm năm. Phi Yến lúc này đã trưởng thành, không muốn bị bó buộc trong thành phố yên ắng này, vì thế cô vạch ra một kế hoạch bỏ trốn, lẻn đến tân lục địa.
Kế hoạch diễn ra rất êm thắm bởi Phi Yến đã tìm hiểu thông thạo địa thế nơi đây. Thế nhưng khi vào đến đất liền thì cô lại gặp một trở ngại lớn bởi hình dáng của mình. Con người chưa từng nhìn thấy người cá bao giờ, cảm thấy rất kỳ lạ bèn tìm mọi cách để bắt cô. Trong một lần chạy trốn như vậy, Phi Yến gặp được pháp sư Thiệu.
Pháp sư Thiệu yêu thích những món đồ kỳ lạ. Thế nên khi gặp phải Phi Yến, ông ta cảm thấy rất hứng thú bèn dùng phép thuật tạo cho cô một đôi chân rồi mang cô về núi Thánh Hỏa. Thời gian họ nán lại đây vốn không dài. Đặc tính của người cá là vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, Phi Yến còn trẻ, chưa trải đời nhiều, còn pháp sư Thiệu lúc đó đã là một người đàn ông uy quyền. Chẳng mấy chốc, cô gái người cá Phi Yến đã đem lòng yêu pháp sư Thiệu.
Pháp sư Thiệu vốn không có niềm vui nào khác ngoại trừ nghiên cứu pháp thuật, xung quanh ông chưa từng có bất cứ cô gái nào, mãi đến khi Phi Yến xuất hiện. Dần dần, bọn họ đều trao tình cảm cho nhau, thế nhưng thể chất Phi Yến thuần tính thủy, vốn không thể nán lại quá lâu trên núi Thánh Hỏa. Pháp sư Thiệu bèn phải nghĩ cách, viết một bức thư gửi pháp sư Tần, nhờ sư đệ giúp đỡ Phi Yến. Cứ thế, Phi Yến sống nửa năm trên núi Thánh Hỏa rồi lại đến đảo Rùa tá túc nửa năm, thi thoảng pháp sư Thiệu lại đến thăm cô. Hai người duy trì mối quan hệ như thế được gần năm năm.
Lần đó núi Thánh Hỏa rung chuyển dữ dội, suốt bốn tháng trời, pháp sư Thiệu không thể thu xếp được việc để đến thăm Phi Yến. Nào ngờ khi ông trở lại thì nhận được tin cô đã có thai được ba tháng.
Ông chẳng phải người điềm đạm gì, dĩ nhiên thấy chuyện diễn biến như thế thì gần như phát điên, mặc cho Phi Yến giải thích thế nào cũng không tin, suýt chút nữa đã san bằng đảo Rùa thành bình địa. Sau chuyện đó, đảo Rùa và núi Thánh Hỏa trở mặt thành thù. Pháp sư Thiệu dẫn Phi Yến trở lại núi Thánh Hỏa, thề cả đời cũng không bước chân lên đảo Rùa nữa.
Thế nhưng, sự việc không chỉ dừng lại ở đó.
Thể chất của Phi Yến hoàn toàn không thích hợp với cuộc sống trên núi, đã thế còn mang thai đứa trẻ, chẳng mấy chốc đã hơi tàn lực kiệt. Pháp sư Thiệu tìm mọi cách để duy trì mạng sống của cô, thậm chí ông ta còn có ý định giết đứa bé để Phi Yến có thể bình an mà sống. Phi Yến sau khi nghe tin này đã vô cùng hoảng hốt. Trong lúc không còn ai để cầu cứu, cô nghĩ ngay đến pháp sư Tần, bèn liên hệ với lão Tần nhờ ông giúp mình tìm cách giữ đứa bé.
Thời điểm đó, Hoàng hậu loài người cũng đang mang thai. Lão Tần vốn là thầy của của Hoàng hậu, thường xuyên phải túc trực bên cạnh bà. Sau khi nghe lời cầu cứu của Phi Yến, lão đắn đo rất lâu, rốt cuộc vẫn quyết định đến núi Thánh Hỏa một chuyến.
Chẳng ngờ chuyến đi này bị pháp sư Thiệu phát hiện, ông ta càng thêm tin rằng Phi Yến và pháp sư Tần có quan hệ mờ ám. Một trận chiến nảy lửa đã xảy ra, pháp sư Tần bị thương nặng, và ngay trong đêm đó, Phi Yến chuyển dạ, vừa sinh xong thì cũng trút hơi thở cuối cùng.
Nhưng điều oái oăm hơn nữa là, đứa trẻ sinh ra lại có thủy tính cực mạnh.
Pháp sư Thiệu mang hỏa tính trong người, về căn bản, con cái ông ta dĩ nhiên không thể mang thủy tính. Vì chuyện này, Pháp sư Thiệu hầu như chắc chắn rằng đứa trẻ là bằng chứng cho việc Phi Yến phản bội mình. Trong lúc nóng giận, ông ta suýt chút đã giết chết đứa trẻ. May mà một người tùy tùng bên cạnh ông nảy ra sáng kiến để giúp ông trả thù.
Ngay trong đêm đó, pháp sư Thiệu và người tùy tùng này dịch chuyển tức thời đến hoàng cung Lam Thành, vừa lúc Hoàng hậu vừa sinh hạ đứa trẻ. Ông ta dùng khả năng của mình, đánh tráo hai đứa trẻ với nhau, khiến đứa trẻ của Phi Yến vừa sinh ra đã phải sống trong cảnh tranh đấu cung đình, bị số mệnh đè nặng, trong khi đó pháp sư Tần ở ngay bên cạnh nhưng lại không phát hiện ra đây lại là con gái mình.
Về phần đứa trẻ con của Hoàng hậu, pháp sư Thiệu bảo người tùy tùng quẳng đứa bé đi. Thế nhưng người này vẫn còn chút nhân tính, không đến nỗi cả trẻ con cũng không tha, vì thế ông ta đã trao hoàng tử cho một cung nhân thân cận, bảo người này mang đứa bé đi.
Thế nhưng điều không ai ngờ nhất lúc này lại xảy ra. Trên đường rời khỏi hoàng cung, người cung nhân này đã vô tình đi xuyên qua một đám sương mờ, rốt cuộc bị lạc đến một thế giới khác, một thế giới không có pháp thuật và hoàn toàn tách khỏi tân thế giới này. Cô ta lập gia đình, cho đứa trẻ một cuộc sống hạnh phúc và chưa từng nhắc gì đến quá khứ của mình. Không ngờ, trong một vụ tai nạn sau đó hai mươi năm, con trai cô ta, cũng tức là vị hoàng tử được đề cập đến trong câu chuyện lại bị kẽ hở thời gian đẩy lùi đến vùng đất này một lần nữa. Và trùng hợp thế nào, cậu ta lại gặp được con gái của Phi Yến, lúc này đã là người nắm giữ vị thế cao nhất ở vương quốc loài người.
“Câu chuyện sau đó, Kỳ Phong, cậu đoán thử xem thế nào?”
Đang kể, đột nhiên người thanh niên lại dừng lại, khóe môi hé ra một nụ cười nhè nhẹ. Kỳ Phong càng cảm thấy quái dị, nhưng hắn vẫn không cử động được tay, vừa nóng ruột vừa vội, đáp bừa: “Chuyện đó làm sao tôi biết?”
“Cậu không biết, nhưng câu chuyện này lại có liên quan mật thiết đến cậu.” –Gã thanh niên vẫn thản nhiên cười, ánh mắt tà tứ nhìn sang Kỳ Phong rồi lại nhìn sang Hân Vũ vẫn đang ngủ thiếp đi bên kia giường, giọng nói dần đanh lại –“Bởi vì vị hoàng tử bị pháp sư Thiệu đánh tráo trong câu chuyện chẳng phải ai khác, mà chính là cậu.”
—Hết chương 33—
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook