Vũ Văn Thần Quang hạ quyết tâm, nhất định phải trị cho cô gái kia một phen, nhìn qua gương chiếu hậu thấy khuôn mặt rưng rưng nước mắt nhưng vẫn rất kiên cường của Tiểu Đa mà buồn cười, rồi lập tức vênh mặt lên không thèm để ý đến cô, lái thẳng xe tới bãi rửa xe.

A Phương và A Tuệ vừa cười vừa đùa trong phòng làm việc. Hôm nay Trương Ngôn và Tiểu Mã đều tặng hoa cho hai cô. Không ngờ một lần gặp gỡ ở quán bar mà lại có thể tiếp tục duyên phận, vì thế mà hai người rất vui.

Gọi điện xong, A Tuệ quay lại nói với Tiểu Đa: “Bọn họ hẹn tối nay đi ăn cơm, nói rằng Thần Quang sẽ tới, bảo cậu cùng đi”.

Trong lòng Tiểu Đa thấy vô cùng phức tạp. Nhắc đến Vũ Văn Thần Quang là đầy một bụng tức. Cô nghĩ, nếu mình giận dữ đùng đùng tới đó sẽ làm hỏng chuyện vui của A Phương và A Tuệ, cô không muốn người khác biết được chuyện xảy ra giữa cô và Vũ Văn Thần Quang. Tiểu Đa đang định tìm cớ từ chối thì trưởng ban Tiêu bước vào: “Tối nay có mấy vị khách hàng từ Nội Mông đến, với mấy vị này không được làm mất lòng, mấy cô hãy đi cùng để thêm phần vui vẻ”.

Mặt của A Phương và A Tuệ lập tức mang vẻ rất khó coi, Tiểu Đa vội nói: “Để tôi đi”.

Sau khi trưởng ban Tiêu đi khỏi, hai cô gái kia đều tỏ vẻ rất cảm kích. Tiểu Đa nói: “Nhớ lấy, lần sau khi giúp tớ là không được qua loa đâu đấy”.

Cả hai người đồng thanh lên tiếng nhận lời.

Một lát sau Lý Hoan gọi điện đến, Tiểu Đa nói với cậu rằng hôm nay cô bận tiếp khách hàng. Lý Hoan nghe giọng của Tiểu Đa rất bình tĩnh liền tỏ ra thông cảm và vui vẻ gác máy.

Khách của Nội Mông có bốn người, hai nam hai nữ. Ban Quảng cáo không dám để xảy ra sơ xuất nên đã cử tám trong số mười ba người đi tiếp. Mọi người ngồi thành một bàn lớn, trưởng ban Tiêu tỏ ra đặc biệt quan tâm tới hai vị khách nam, Tiểu Đa và chị Giang thì chăm sóc hai khách nữ.

Hai người khách nữ ấy trông chẳng có vẻ giống người Nội Mông, khuôn mặt xinh xắn, dáng người nhỏ nhắn. Một người tốt nghiệp Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh, một người tốt nghiệp Học viện Âm nhạc Trung ương, không hiểu vì sao lại làm cái nghề chẳng liên quang gì đến chuyên môn, mà lại làm công việc thúc đẩy tiêu thụ áo ấm. Bốn người phụ nữ ngồi một bên ăn thức ăn, nói chuyện nhìn cánh nam giới đấu rượu vừa cười vừa nói.

Hai vị khách nam quả nhiên xuất thân không thường, tửu lượng rất tốt, hai người mà đấu với sáu người.

Trưởng ban Tiêu thấy sắp xếp như vậy đã ổn nên rất vui, hòa cũng được, chỉ cần ban Quảng cáo không mất mặt là được. Một khi vui thì quên hết, trưởng ban Tiêu cầm ly rượu đi sang phía hai khách hàng nữ, nói thế nào cũng đòi mời bằng được hai người ấy uống vài ly.

Phạm Tiểu Đa thấy trưởng ban Tiêu có vẻ đã say, nghĩ rằng uống thêm hai ly cũng chẳng sao. Không ngờ, hai vị khách nữ nhìn bàn tiệc thấy sáu người đàn ông của ban Quảng cáo đều đã ngà ngà, bèn đứng dậy nói: “Thật là, vẫn còn chưa kịp chúc các bạn trong ban Quảng cáo”.

Một người đứng dậy, lắc lắc chai rượu, trong chai chỉ còn lại chừng hai, ba phần. Cô ta rót cho sáu người đàn ông của ban Quảng cáo mỗi người một ly đầy, rồi nói: “Xin chúc trước mọi người một ly”. Nói rồi uống cạn, lần lượt sáu người sáu ly, cô ta đều uống cạn nhưng vẫn không hề gì.

Uống hết ly đó, đối phương nói: “Dù thế nào cũng phải chúc ba ly, chúng ta gọi thêm nữa nhé?”.

Những người đàn ông của ban Quảng cáo được người đẹp chúc rượu, và mời có ba ly, thêm chút đỉnh thì thấm tháp gì, thế nên lại gọi thêm. Nhưng nào ngờ, hết chỗ đó lại gọi thêm chai khác, hai vị khách nữ cứ gọi cho đến chai thứ tư thì những người đàn ông của ban Quảng cáo mới tái mặt, Tiểu Đa cười thầm, đúng là xảo quyệt, giấu rất kỹ, bây giờ mới lộ ra.

Trưởng ban Tiêu nháy mắt với Tiểu Đa và chị Giang, ý muốn nói, bây giờ cánh đàn ông không trụ được nữa, hai cô phải mau ra cứu người trong tình huống nước sôi lửa bỏng đi thôi.

Chị Giang vóc dáng rất béo, là một phụ nữ tính tình vô cùng hào sảng, là người chuyên về nghiệp vụ của ban Quảng cáo, chị có thể giành quảng cáo và nhất định không chịu thua đàn ông. Chỉ riêng ngần ấy cũng đủ để thấy chị là một người không tầm thường.

Chị Giang đứng dậy, cầm mấy cốc bia lên rót đầy rượu, nói: “Uống ly nhỏ thì phải đổi cốc, uống như thế này đi”. Nói xong thì nhìn chăm chăm vào mặt hai vị khách hàng nữ.

Phạm Tiểu Đa nghĩ, những người làm việc ở ban Quảng cáo thực sự không dễ dàng. Hèn nào mà giám đốc Lưu nói là nếu không biết uống rượu thì không thể ở lại lâu dài ở ban Quảng cáo. Có khách hàng đến là phải tiệc tùng, cô hiểu rõ đằng sau của những bữa tiệc ồn ào, vui vẻ ấy ẩn chứa những vấn đề gì của quan hệ giao tiếp.

Hai nữ khách hàng cười điệu đà nói rằng chị Giang phong độ siêu phàm, nên hai người đó cũng không từ chối liền uống ngay. Tiểu Đa nhìn rất rõ chiếc cốc ấy, một cốc hơn một phần năm lít. Thêm vào lượng bia, rượu mà hai người ấy uống lúc trước, chứng tỏ tửu lượng của họ thật đáng nể.

Uống xong, họ lại quay sang Tiểu Đa, nói ban Quảng cáo không có ai là không biết uống rượu, và cũng yêu cầu cô phải uống rượu bằng cốc. Phạm Tiểu Đa không biết nông sâu, nhìn thấy trưởng ban Tiêu và các đồng sự đều có vẻ ngà ngà, chỉ còn biết trơ mắt nhìn hai vị khách nữ thách thức mà không dám ra tiếp chiêu, rồi lại còn đưa mắt nhìn Tiểu Đa với vẻ cầu cứu nữa chứ.

Ánh mắt khẩn khiết của đồng nghiệp khiến Tiểu Đa thấy máu trong người sôi lên, sự đoàn kết nhất trí trong đối ngoại khiến cô cảm thấy sự tồn tại của tập thể. Dù nói thế nào thì cũng không thể để cho ban Quảng cáo phải thua trong tay của hai vị khách hàng nữ này. Tám người đấu với bốn người, thế mà còn bị thua, chuyện này nếu truyền ra ngoài, thì giám đốc Lưu xuất thân từ nhà binh chắc chắn sẽ chạy đến ban Quảng cáo, nói những lời chua cay cho mà xem, Tiểu Đa hoàn tòan có thể hình dung ra cảnh tượng đó.

Tiểu Đa cũng rất thích những người uống rượu mà không bừa bãi. Cô cầm cốc lên, lịch sự chạm cốc với hai vị khách hàng nữ, đang định uống thì bất ngờ họ lên tiếng, đòi phải uống với mỗi người một cốc. Như vậy tổng cộng sẽ là gần một lít và việc uống một hơi với việc nhấm nháp từ từ là hai việc khác nhau.

Phạm Tiểu Đa không có sự lựa chọn nào khác, xem ra, phải uống hai cốc rượu này thôi. Nghĩ vậy, cô ngửa cổ, uống cạn.

Sau khi Tiểu Đa uống xong hai cốc rượu đó được một lúc thì bữa tiệc cũng đến hồi kết thúc. Tiểu Đa cùng các đồng nghiệp rời nhà hàng. Đột nhiên nhìn thấy Vũ Văn Thần Quang đang đứng một mình ở phía đối diện. Người đàn ông đáng ghét! Lại còn nhìn mình và nở nụ cười đáng ghét nữa chứ! Tiểu Đa chào tạm biệt các đồng nghiệp rồi sải bước đi tới.

“Chẳng phải tôi đã bảo anh là nhìn thấy tôi thì hãy tránh xa ra mà? Sao lại đứng trước mặt tôi?”, Phạm Tiểu Đa giận dữ hỏi.

“Hình như sau đó cô còn bảo tôi tốt nhất là tránh xa ra, kẻo không sẽ đến tìm tôi trả thù thì phiền phức.” Vũ Văn Thần Quang chậm rãi nhắc lại câu nói sau cùng trước khi rời đi của Phạm Tiểu Đa hôm đó.

Phạm Tiểu Đa vô cùng tức giận, cô nói không hề chọn từ: “Anh đúng là đồ đê tiện!”. Nói xong, mặt đỏ bừng, rồi giận dữ quăng cái túi vào chiếc xe. Nhưng nó vẫn không kêu còi inh ỏi, cô ngây người một lúc rồi giơ chân tiếp tục đá.

Vũ Văn Thần Quang buồn cười nhìn Tiểu Đa trút cơn giận dữ: “Xe của tôi không khóa thì làm sao mà kêu được”.

Tiểu Đa chợt nhớ đến chuyện lẽ ra hôm đó phải tát cho anh một cái, bây giờ bù chắc là có thể. Từ trước tới nay cô chưa bao giờ đánh ai. Cô nhắm mắt lại, nắm tay rồi xông lên. Nhưng, người thì không đánh được, trong khi Vũ Văn Thần Quang đã kịp kéo cô vào lòng. Tiểu Đa sững sờ, nhìn về phía bên kia đường, sợ có đồng nghiệp nhìn thấy.

Vũ Văn Thần Quang thấy Tiểu Đa nhắm mắt lại rồi vung tay lên, trông thật đáng yêu, không nén được ôm lấy cô: “Cô tức giận? Tức giận vì tôi đã hôn cô?”.

Phạm Tiểu Đa không nhúc nhích trong lòng anh, có lẽ các đồng nghiệp đã đi hết rồi, nhưng bây giờ đang ở ngoài đường, cô sợ người quen nhìn thấy, vì thế khẽ gầm lên: “Anh buông tay ra ngay, đồ lưu manh!”.

Vũ Văn Thần Quang không động đậy: “Trả lời tôi trước đã”.

Tiểu Đa cuống lên: “Tôi căm ghét anh. Anh buông tay ra!”.

“Vì sao tôi lại phải nghe lời cô”. Vũ Văn Thần Quang làm bộ mặt đáng ghét, chọc Tiểu Đa. Anh thấy cô nhìn xung quanh, ánh mắt hoảng hốt, không hề có chút gì ngông cuồng, kiêu ngạo, ngược lại mang vẻ thẹn thùng, e sợ của con gái. Anh rất thích nhìn thấy điệu bộ này của Tiểu Đa.

Cần phải biết thức thời, đó là thói quen mà Tiểu Đa được rèn từ hồi còn nhỏ, cô không muốn kêu cứu ngay trên đường phố, nghe Thần Quang nói như vậy, hơi rượu bốc lên, ngẩng khuôn mặt đỏ bừng, hỏi: “Vậy anh muốn gì?”.

Quả nhiên, Thần Quang buông lỏng bàn tay đang ôm cô ra: “Đi ăn cơm cùng tôi”. Hôm nay, nghe mọi người nói, tối nay Tiểu Đa không thể đến được vì còn phải đưa khách hàng đi ăn cơm, thế là Thần Quang không ăn cơm, đến ngay đây để chờ cô. Anh muốn gặp cô. Anh đã phải chờ ba tiếng và bây giờ thì rất đói.

Lúc này Phạm Tiểu Đa làm sao mà ăn được nữa, nhưng lại chẳng biết làm thế nào. Từ bé đến giờ mọi người đều phải thuận theo cô quen rồi, nhưng bây giờ đứng trước vẻ quyết tâm của Thần Quang cô không biết phải làm thế nào, nếu chẳng may anh chàng lưu manh này hôn cô trên phố… Phạm Tiểu Đa không dám nghĩ nữa, vì vậy đành nghe lời ngồi vào xe của Thần Quang.

Phạm Tiểu Đa ngồi vào xe với vẻ cực kỳ khó chịu. Cô không thích bị người khác áp đặt, đặc biệt là người có khuôn mặt đầy tai họa với nụ cười đáng ghét trên môi đang ngồi bên cạnh.

Vũ Văn Thần Quang thì rất vui, đưa mắt nhìn điệu bộ không cam tâm tình nguyện nhưng đành phải làm theo của Tiểu Đa, anh cảm thấy rất hài lòng. Thì ra cô gái tưởng ghê gớm này da mặt cũng mỏng, sợ trên phố làm trò cười cho thiên hạ. Ăn gì bây giờ nhỉ, lúc này, Vũ Văn Thần Quang cảm thấy ăn gì cũng ngon, anh chợt nhớ tới một tiết mục quảng cáo về kem đánh răng: Dạ dày mà tốt, ăn vừng cũng ngon!

Xe vừa chạy được một lúc, gió ào vào, Tiểu Đa lập tức cảm thấy khó chịu, vừa nốc một đống rượu khiến cô thấy buồn nôn. Tiểu Đa cố nén không lên tiếng, cho đến khi xe rời khỏi đường phố sầm uất, đông đúc vừa rồi. Tới lúc rẽ sang con đường yên tĩnh hơn, Tiểu Đa nén cơn buồn nôn, nói với Vũ Văn Thần Quang: “Anh dừng xe lại!”.

Thần Quang nhìn Tiểu Đa một cái: “Hối hận định bỏ cuộc à? Đã lên xe của tôi rồi thì phải nghe theo lời tôi. Nói cho cô biết, đã lên thuyền của giặc thì không xuống được đâu!”.

Bụng của Tiểu Đa cuộn lên, cô hít một hơi thở sâu, cố nói mấy từ: “Nếu anh không dừng xe thì anh có hối hận cũng không kịp đâu!”

Vũ Văn Thần Quang nghĩ, tôi mà sợ cô à? Nói rồi nhấn ga, tăng tốc độ, miệng còn nói một câu với vẻ đắc ý: “Không dừng thì sao nào?”.

Cú sốc do chiếc xe đột ngột tăng tốc khiến Phạm Tiểu Đa không nhịn được nữa, cô nôn “ộc” một cái. Vốn dĩ Phạm Tiểu Đa có thể thò đầu ra khỏi cửa sổ để nôn, nhưng Vũ Văn Thần Quang đáng ghét làm cho cô nôn ngay trong xe. Ngay lập tức, trong xe xộc lên mùi rượu, mùi chua của dịch vị dạ dày.

Anh vội đạp phanh gấp, quay đầu lại nhìn Phạm Tiểu Đa vẫn đang nôn, nghiếng răng kèn kẹt. Cô uống rượu tới mức này! Không hiểu Thần Quang tức giận vì Phạm Tiểu Đa đã uống nhiều rượu hay vì cô đã nôn ra làm bẩn xe của anh.

Nhìn Tiểu Đa trong bộ dạng rất khổ sở, không kịp nghĩ tới tâm trang của mình, Vũ Văn Thần Quang vừa luống cuống lấy giấy ăn đưa cho cô, vừa vỗ lưng cô.

Tiểu Đa đẩy tay của anh ra: “Anh định làm gãy lưng tôi chắc”, nói rồi, mở cửa xe bước xuống.

Không khí bên ngoài trong lành hơn hẳn, Vũ Văn Thần Quang tiện tay đưa cho cô một chai nước khoáng: “Sao lại uống ra nông nổi này? Sao ban Quảng cáo của các cô lại bảo con gái đi uống rượu? Không lẽ đầu óc của Tiêu Thành Phi có vấn đề chắc?”.

Phạm Tiểu Đa nhấp một ngụm nước khoáng súc miệng, ban nãy uống một lúc gần cả lít rượu, khát quá, bây giờ nôn xong, súc miệng là không sao nữa. Cô nhìn chiếc xe của Vũ Văn Thần Quang, trong lòng thấy vui hơn: “Chuyện của cơ quan tôi không liên quan gì đến anh. Tôi uống như thế nào thì cũng không phải việc của anh!”.

Thần Quang không ngờ Phạm Tiểu Đa khôi phục lại tinh thần nhanh đến thế, còn đấu khẩu với anh nữa. Điệu bộ đáng thương khi nôn lúc nãy thoắt cái đã không thấy đâu. Anh nhìn xung quanh, rồi chợt cười: “Vừa nãy cô theo tôi lên xe là vì sợ trên đường phố đông người, bây giờ xung quanh không có ai nữa thì bắt đầu trở lại vẻ ngang ngược, đúng không?”.

Phạm Tiểu Đa không nhìn anh, bước lên trước, vừa đi vừa nói: “Anh nói đúng rồi, dựa vào đâu mà tôi lại phải biểu diễn trên phố? Hơn nữa lại cùng một kẻ tai họa, tôi sợ mất mặt! Tiện đây nói cho anh biết, tôi cố ý nôn trên xe đấy, anh cứ từ từ mà chịu cái mùi ấy một chút rồi lái xe đi rửa nhé”.

Vũ Văn Thần Quang nhìn Phạm Tiểu Đa ngẩng cổ đi về phía trước, đầu lắc lư túm tóc đuôi ngựa, rồi quay sang nhìn chiếc xe bị cô nôn bẩn loang lổ, tức giận tới mức gân ở trán nổi hết cả lên. Anh đột nhiên bước nhanh, loáng một cái đã vác Tiểu Đa lên.

Phạm Tiểu Đa đang tưởng tượng ra cảnh Vũ Văn Thần Quang chẳng biết làm cách nào khác, đành đưa chiếc xe bẩn đi rửa, thấy rất đắc ý. Nhưng rồi bỗng nhiên cô bị vác lên vai, định thần lại vừa đánh vừa đạp, hoảng sợ vì không biết Vũ Văn Thần Quang định làm gì, miệng kêu toáng: “Cứu với!”. Vừa kêu được hai tiếng thì đã bị anh ném vào ghế phía sau của xe.

Vũ Văn Thần Quang liếc cô một cái, nói: “Nôn xong hết định bỏ đi à? Làm gì có chuyện đó!”. Nói rồi khóa cửa xe, ngồi vào xe từ phía trước, sau đó quay lại, nói với Phạm Tiểu Đa: “Tốt nhất là cô ngoan ngoãn ngồi đó, cùng tôi đem xe đi rửa, nếu còn hành động linh tinh, tôi sẽ hôn cô đấy!”.

Phạm Tiểu Đa ngồi ở ghế sau, gió lùa vào xe, làm mùi khó chịu xộc vào mũi, cô tức giận mắng: “Vũ Văn Thần Quang, anh đúng là đồ lưu manh, dám cưỡng ép dân lành, bắt giữ người trái phép!”. Thấy xe đã lăn bánh, cô lại không dám có hành động gì nữa.

Mắng, chửi một hồi, Phạm Tiểu Đa thấy rất ấm ức, nước mắt chảy vòng quanh, nhưng cô ngoảnh mặt đi không để cho anh nhìn thấy.

Vũ Văn Thần Quang hạ quyết tâm, nhất định phải trị cho cô gái kia một phen, nhìn qua gương chiếu hậu thấy khuôn mặt rưng rưng nước mắt nhưng vẫn rất kiên cường của Tiểu Đa mà buồn cười, rồi lập tức vênh mặt lên không thèm để ý đến cô, lái thẳng xe tới bãi rửa xe.

Xuống khỏi xe, Tiểu Đa vội bỏ chạy, liền bị Vũ Văn Thần Quang kéo lại. Không chờ cho Phạm Tiểu Đa kịp có hành động gì, anh ghé vào tai cô nói: “Cô muốn tôi hôn cô bây giờ à?”.

Phạm Tiểu Đa chưa bao giờ gặp một kẻ vô sỉ như vậy, nên cô ngồi thụp xuống khóc òa lên. Vũ Văn Thần Quang hoảng hốt, các nhân viên rửa xe ở đó đều quay lại tò mò nhìn. Anh vội nói với Tiểu Đa: “Cô đừng khóc nữa, để tôi rửa xong xe sẽ đưa cô về, tôi nói đùa thế thôi, cô đừng khóc như vậy được không?”.

Tiểu Đa cũng không muốn khóc trước mặt nhiều người, nên nghe Vũ Văn Thần Quang nói xong, liền thôi khóc, ngẩng đầu lên nói: “Có thật không?”.

Vũ Văn Thần Quang nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của Tiểu Đa, đôi môi cong lên, bỗng thấy xao xuyến, rất muốn ôm cô vào lòng và hôn lên đôi môi đỏ hồng ấy. Anh nói bằng giọng dịu dàng: “Thật mà, rửa xong xe tôi sẽ đưa cô về”.

Rửa xong xe, Vũ Văn Thần Quang đưa Tiểu Đa về như đã hứa.

Đến cửa nhà, Phạm Tiểu Đa xuống khỏi xe là đi thẳng. Vũ Văn Thần Quang nói với sau lưng: “Tiểu Đa, cuối tuần này tôi sẽ chờ cô ở Starry Sky”.

Tiểu Đa quay lại, thấy Vũ Văn Thần Quang đứng bên chiếc xe, khóe môi lộ rõ nụ cười dịu dàng, khiến khuôn mặt anh càng trở nên tuấn tú. Cô nghe thấy tim mình đập, bất giác gật đầu.

Đôi mắt Vũ Văn Thần Quang sáng bừng lên, anh cười to hơn: “Cuối tuần gặp lại!”.

Nhìn theo xe của Vũ Văn Thần Quang xa dần, Phạm Tiểu Đa định thần lại, bất giác tự hỏi, mình sao thế này? Sao mình lại nhận lời anh ta? Rồi cô tự nói với bản thân, mình nhận lời là để trả thù! Đúng rồi, nhất định cuối tuần này mình phải trả thù!

Sau khi nghĩ ra đáp án đó, cô vui vẻ đi vào nhà.

Phạm Triết Lạc ngửi thấy mùi rượu trên người của em gái, hỏi: “Tiểu Đa, hôm nay em uống rượu à?”.

Cô đáp: “Vâng, ban Quảng cáo chiêu đãi khách”.

Triết Lạc tỏ ra không vừa lòng: “Anh cảm thấy em vẫn không nên làm ở ban Quảng cáo, lúc nào cũng có nhiều khách hàng như vậy, con gái con đứa mà lại uống rượu!”.

Tiểu Đa cầm quần áo vừa đi về phía nhà vệ sinh, vừa nói: “Thường thì không phải uống, hôm nay có bốn vị khách, trưởng ban Tiêu sợ không trụ được nên mới bảo nhiều người cùng đi”.

Phạm Triết Lạc càng có vẻ không vừa lòng: “Sau này không được đi uống rượu với những vị khách như vậy nữa. Em làm hậu kỳ, khách hàng của quảng cáo thì liên quan gì đến em, bây giờ người bên ngoài rất phức tạp”.

Tiểu Đa đáp lại mấy câu. Cô mới đi làm chưa lâu, nên hễ sếp mà gọi là cô không dám từ chối. Gia đình lo lắng cho cô, điều này cô biết, nhưng Tiểu Đa không muốn mọi người can thiệp vào công việc của cô ở cơ quan.

Tắm xong, Tiểu đa ngồi xuống bên cạnh anh trai, đột nhiên hỏi: “Anh Sáu, sao anh vẫn chưa có bạn gái?”.

Phạm Triết Lạc cười: “Anh Sáu là đàn ông, không sợ không gả đi được, vì thế vội gì chứ”.

Tiểu Đa nói: “Vì sao mọi người lại cứ cuống lên giới thiệu bạn trai cho em?”.

“Vì bọn anh muốn có một người đàn ông chăm sóc cho em giống như các anh.”

“Có các anh rồi không được sao?”

“Tiểu Đa, anh sớm muộn gì cũng sẽ lấy vợ, không lẽ em lại muốn sống suốt đời với anh Cả, chị dâu và Tiểu Thiên?”

“Như thế không được, Tiểu Thiên sợ em sẽ cướp mất đồ của nó.”

Phạm Triết Lạc thấy Tiểu Đa từ từ nhắm mắt lại, vẻ buồn ngủ, bèn ôm lấy cô, nói: “Vì thế, phải tìm một người đàn ông không sợ em cướp mất đồ, hơn nữa có thứ gì tốt cũng nhường em, và chăm sóc em”.

Tiểu Đa rất buồn ngủ, thỏ thẻ: “Nhưng anh ta không nhường em”.

Phạm Triết Lạc ngây người. Lý Hoan không nhường Tiểu Đa? Thằng ranh con đó!

Phạm Triết Lạc cẩn thận đặt Tiểu Đa đã ngủ say lên giường, nhìn khuôn mặt trong giấc ngủ ngon lành của em gái, trong lòng liền nghĩ: Tiểu Đa không nói với mọi người rằng Lý Hoan không nhường nó. Chắc hẳn nó sợ các anh lo lắng. Nghĩ đến đây, Phạm Triết Lạc nắm tay lại thành nắm đấm.

Lý Hoan bỗng nhiên thấy ớn lạnh. Dự báo thời tiết nói, hôm nay nhiệt độ hạ thấp, ngày mai sẽ mưa.

Cậu quyết định ngày mai sẽ tới đón Tiểu Đa khi cô tan giờ làm việc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương