Gặp Được Tình Yêu Đích Thực
-
Chương 15
Edit: TiêuKhang
Hôm sau đến công ty, Tô Duyệt lo vùi đầu vào công việc, mà Hứa Hàm thì lại dùng ánh mắt sùng bái nhìn cô chằm chằm, làm Tô Duyệt cảm thấy toàn thân nổi hết cả da gà, chịu không nổi nữa ngẩng đầu lên, nhìn Hứa Hàm nói: "Cậu sao vậy?"
"Tiểu Duyệt à, mình cảm thấy mình yêu cậu quá đi. Mình biết ngay mà, cậu đã ‘xuất mã’ thì chắc chắn sẽ thành công!" Mắt Hứa Hàm bắn tim tung tóe, bắt lấy tay Tô Duyệt, "Không ngờ cậu thật sự có thể mời được Thẩm Tuấn Ngạn tới, thật sự rất là lợi hại nha."
"Anh ta đã đồng ý tham gia phỏng vấn?" Tô Duyệt bắt được yếu điểm hỏi.
Hứa Hàm gật gật đầu, "À đúng rồi, chính là hôm nay nè, tuy mình không thể tận mắt đi xem buổi phỏng vấn của anh ta, nhưng chỉ cần nghĩ đến anh ta tới chỗ chúng ta tham gia phỏng vấn, là mình đã vô cùng háo hức rồi!"
"Tiểu Duyệt, mau nói cho mình biết, cậu đã thuyết phục Thẩm Tuấn Ngạn bằng cách nào vậy, có phải cậu đã kể hết với anh ta những bí mật của Thẩm Gia Dũng giấu không muốn để người khác biết đúng không, cho nên trong lúc nhất thời vui mừng quá nên anh ta liền gật đầu đồng ý?"
Tô Duyệt không nhịn được bật cười, cô gái này, không biết đầu óc rốt cuộc được kết cấu bằng gì mà có thể nghĩ ra được những chuyện này?
Nhưng cũng không thể trách cái suy nghĩ lung tung của Hứa Hàm được, Thẩm Tuấn Ngạn đường đường là ngôi sao nổi tiếng, cho dù là tiết mục giải trí "Chân Tâm Đại Mạo Hiểm" hiện đang nổi như cồn trên toàn quốc đến ngỏ ý mời cũng bị Thẩm Tuấn Ngạn quả quyết cự tuyệt. Về cơ bản, ngoại trừ nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Tuấn Ngạn ở trên mấy bộ phim thần tượng đang hot và các tờ báo đăng tin xì căng đan, thì tỉ suất xuất hiện trên ống kính của anh ta tựa hồ bằng không.
Nhưng ngay cả như vậy, Thẩm Tuấn Ngạn vẫn nghiễm nhiên trở thành một trong những vị khách nặng ký mà các nhà phụ trách những chuyên mục giải trí và phỏng vấn nổi tiếng mời mọc mà không được. Liên tục đứng đầu trên bảng xếp hạng suốt mấy năm qua, cho nên lần này Tô Duyệt mời được Thẩm Tuấn Ngạn đối với Hứa Hàm mà nói, đương nhiên là cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn.
Riêng Tô Duyệt thì không hề có chút ngạc nhiên nào. Tuy cô và Thẩm Tuấn Ngạn chẳng thân quen gì, nhưng anh ta chơi khá thân với Tô Đông Thần đương nhiên sẽ không cư xử quá hẹp hòi, càng sẽ không vì cô có quan hệ với Thẩm Gia Dũng mà làm khó cô.
"Tiểu Duyệt, nhìn xem, là Phương Vận!" Hứa Hàm nhỏ giọng hô, qua lớp cửa thủy tinh có thể thấy rõ bên trong phòng hóa trang. Phương Vận mặc một bộ sườn xám truyền thống màu trắng, mái tóc đen mượt mà được vấn rất cầu kỳ ở phía sau ót. Hôm nay cô ta trang điểm tông nhạt, trông rất nữ tính, đôi mắt lúng liếng có hồn như thể biết nói chuyện, chỉ liếc mắt nhìn một cái thôi đã có thể gây cho người đối diện một cảm giác rất thân thiện.
"Thật không hỗ danh là người đứng đầu bảng tin, chậc chậc, nếu mình là đàn ông đó hả, chắc chắn mình sẽ cưới cô ta!" Hứa Hàm cảm thán tiếc rẻ nói, "Hơn ba mươi tuổi rồi mà còn chưa tìm được một móng bạn trai nào, quả nhiên là có sự can đảm không hề nhẹ nha."
Tô Duyệt cười cười, trêu ghẹo nói, "Tiểu Hàm, nếu cậu ngoan ngoan nghe lời ba cậu quay về nhà, có lẽ hiện tại cậu còn nổi tiếng hơn cả chị ta nữa đấy."
Hứa Hàm hừ một tiếng, trong mắt thể hiện sự chống đối, "Còn lâu mình mới về để bị ông cụ ấy sắp đặt cho cuộc đời mình. Cuộc sống của mình thì hãy để tự mình làm chủ nó!" Nói xong, Hứa Hàm liền vùi đầu vào làm việc, múa bút thành văn soạn bản báo cáo, niềm hưng phấn mới tức thì đã hoàn toàn biến mất.
Mà cùng lúc đó, ở dưới lầu của công ty Tô Duyệt, có một người đàn ông đứng ở trong góc khuất không ngừng đi qua đi lại, nét lo lắng trên mặt cũng khó khó diễn tả bằng lời.
Người đó chính là Thẩm Gia Dũng.
Mỗi khi có ánh mắt nào đó hướng về phía mình thì Thẩm Gia Dũng đều sẽ vội vàng né tránh, rất sợ để người khác nhận ra mình.
Hôm nay anh ta lại đến tìm Tô Duyệt, vì anh ta không tin mình không làm lay động được lòng cô!
Nhưng anh ta không hề hay biết rằng, từ xa trong một chiếc xe Audi có một đôi mắt rất thâm thúy đang nhìn chằm chằm Thẩm Gia Dũng. Một lúc sau, ánh mắt người đó dần dần lạnh đi, cầm điện thoại di động lên bấm một dãy số....
***
Bên trong phòng làm việc, không biết Lý Tuyết Lỵ đã nhận được cuộc điện thoại của ai, mà ngay sau đó sắc mặt chị ta trở nên âm u rất đáng sợ. Mặc dù hạ giọng ăn nói khép nép với người trong điện thoại, nhưng sắc mặt của chị ta mỗi lúc càng khó coi như vậy chứng tỏ sự việc vẫn chưa tìm được hướng giải quyết, cuối cùng thở dài, đi tìm Trần Tuấn Hàn để thương lượng.
Đại khái tóm lượt lại tình huống một lần, Trần Tuấn Hàn nghe xong cũng không khỏi nhíu chặt chân mày, "Cậu ta nói, phải ngay hôm nay mới bằng lòng tiếp nhận phỏng vấn?"
"Vâng, nếu không sẽ từ chối buổi phỏng vấn này của chúng ta." Sắc mặt Lý Tuyết Lỵ lộ vẻ sốt ruột, "Buổi phỏng vấn Thẩm Tuấn Ngạn sắp bắt đầu rồi, nếu bây giờ bảo Phương Vận đi phỏng vấn người khác, sợ là Thẩm Tuấn Ngạn sẽ cho rằng chúng ta đang giở trò với anh ta, cho dù đến lúc đó chịu nhận lỗi, e là cũng không có tác dụng."
Đối với họ mà nói, hai người này đều khách quý quan trọng, một khi tiết mục được đăng tải lên, lượng view page nhất định sẽ nhanh chóng tăng vọt, vậy mà bây giờ lại bị kẹt cùng một thời gian, bỏ bên nào cũng không được.
Liếc nhìn bộ mặt lo lắng của Lý Tuyết lỵ, thật ra thì lúc này trong đầu Trần Tuấn Hàn đã có hướng giải quyết, sở dĩ anh ta không đề xuất với Lý Tuyết Lỵ là bởi vì anh biết một khi mình nói ra chắc chắn cô sẽ không đồng ý.
Trừ phi, để cô ta tự mình nêu ký kiến....
Ánh mắt chợt lóe, Trần Tuấn Hàn đột nhiên chán nản ngồi ngả ra chiếc ghế xoay, thở dài ủ rủ nói, "Thôi, coi như chúng ta xui xẻo không có may mắn đó vậy. Shirley, cô đi từ chối cậu ta đi, nhưng nếu có thể phỏng vấn được Thẩm Tuấn Ngạn thì sẽ mang về hiệu quả và lợi ích không nhỏ cho đài chúng ta." [Shirley là tên tiếng Anh của Lý Tuyết Lỵ]
"Không được!" Lý Tuyết Lỵ lập tức cự tuyệt, "Nếu bất kỳ ai có nguồn tài nguyên hữu dụng cho đài, chúng ta đều không thể xem nhẹ mà bỏ qua, chuyện này, nhất định sẽ có cách giải quyết!"
"Nhưng hiện trong đài chúng ta chỉ có một vị nữ biên tập viên, chẳng lẽ bắt Phương Vận xẻ làm đôi để đồng thời phỏng vấn cùng lúc hai người?" Trần Tuấn Hàn thừa thắng xông lên ‘tốt bụng’ đưa ra đề nghị, "Nếu không thì mời hai vị đó đồng thời tham gia phỏng vấn? Nghe nói hình như quan hệ cá nhân của hai người họ cũng không tệ lắm."
"Một người là nhân vật ‘chạm vào là có thể bỏng tay’ trong giới giải trí, một là nhân vật có quyền thế và địa vị trong giới chính trị thương nghiệp ai nghe tiếng thôi đã sợ khiếp vía rồi. Nếu như phỏng vấn cùng lúc hai người, mà một trong hai có người nổi bật hơn thì người còn lại sẽ bị lấn át, anh thử nghĩ xem tâm lý của người đó sẽ nghĩ như thế nào?" Trong giọng nói Lý Tuyết Lỵ mang theo sự bực dọc, "Biên tập Trần, kinh nghiệm những năm qua của anh bỏ đi đâu hết rồi?"
"Việc này cũng đành bó tay chịu trói thôi." Trần Tuấn Hàn thở dài ẩn ý nói, "Biết làm sao, vì trong thời gian ngắn như vậy không thể biến ra một nữ biên tập viên đến đây được."
Lời này vừa nói ra, trong đầu Lý Tuyết Lỵ đột nhiên dần hiện ra bóng dáng một người, ánh mắt của chị ta cũng vô ý thức nhìn ra ngoài qua lớp cửa thủy tinh. Tô Duyệt lúc này đang cặm cụi xem xét chỉnh đốn những tư liệu và thông tin để lát nữa chuẩn bị phỏng vấn khách mời, mặc dù quan sát cô từ khoảng cách rất xa, nhưng người ngoài nhìn vào vẫn có thể nhìn ra được sự chuyên tâm qua ánh mắt cô.
Kể từ ngày đầu tiên Tô Duyệt vào đài, thì chị đã biết rõ Tô Duyệt chính là ‘viên ngọc trong đá’, bất kể là ngoại hình hay tố chất, cô ta đều có năng khiếu bẩm sinh là một nữ biên tập viên. Nếu như chịu khó bồi dưỡng, tin chắc rằng không lâu nữa, nhất định cô ta sẽ thành công và còn vượt qua cả Phương Vận.
Nhưng mà....
Trong mắt Lý Tuyết Lỵ thoáng qua tia ảm đạm, nội tâm chị ta đấu tranh dữ dội, qua rất lâu nhưng ánh mắt vẫn còn nhìn chằm chằm vào Tô Duyệt, giống như đang suy tư điều gì.
Trần Tuấn Hàn coi như không nhìn thấy thần sắc đó của Lý Tuyết Lỵ, nhưng trong mắt anh ta lại xẹt qua ý cười vui vẻ như thể âm mưu nào đó của mình đã được thực hiện.
"Vậy chọn cô ta đi." Lý Tuyết Lỵ thở dài nói như hết hơi.
Trần Tuấn Hàn cố tình làm như không hiểu, nhìn Lý Tuyết Lỵ hỏi: "Ai cơ?"
"Tô Duyệt."
Trần Tuấn Hàn vờ ý nhíu mày, khó khăn nói, "Chuyện này....Sợ rằng không tốt lắm đâu, cô ấy nào giờ không có kinh nghiệm về phương diện này, lỡ không cẩn thận nói sai cái gì, sợ là sẽ làm ảnh hưởng đến hình tượng của đài."
Lý Tuyết Lỵ liếc Trần Tuấn Hàn, "Biên tập Trần, có một số chuyện nếu cứ làm quá thì sẽ mất hay đấy."
Trần Tuấn Hàn ngượng ngùng gãi gãi ót của mình cười nói, "Việc này cũng là bất khả kháng thôi mà, đây không phải cũng hết cách rồi sao, yên tâm, cô ấy sẽ không gây rắc rối gì lớn cho cô đâu."
"Mong là vậy!" Lý Tuyết Lỵ xoay người đi ra ngoài, sau đó dừng chân ở ngưỡng cửa, "Chuyện này anh hãy tự nói với cô ta đi, còn nữa, nhắc nhở cô ta đừng nên vui mừng quá sớm, nếu có xảy ra chuyện gì, cô ta phải hoàn toàn chịu trách nhiệm, không thể làm liên lụy tới lợi ích của đài."
"OK, tôi nhất định sẽ chuyển lại lời của cô!" Trần Tuấn Hàn khôi hài chào Lý Tuyết Lỵ theo nghi lễ hành quân, "Thủ trưởng, hẹn gặp lại, thủ trưởng đi thong thả!"
***
Một ngày làm việc cuối cùng cũng kết thúc, Tô Duyệt miễn cưỡng duỗi lưng một cái, đấm đấm cánh tay ê ẩm của mình, dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị ra về. Hứa Hàm cũng nhanh chóng thu dọn vật phẩm rồi nhảy đến trước mặt Tô Duyệt, đợi cô cùng nhau tan việc.
"Tiểu Duyệt, cái ‘bà chằng’ đó nãy giờ cứ nhìn chằm chằm cậu kìa." Hứa Hàm nhỏ giọng nói ở bên tai Tô Duyệt. Tô Duyệt quay đầu đi, vừa vặn cùng ánh mắt của Lý Tuyết Lỵ chạm nhau.
Lý Tuyết Lỵ thấy Tô Duyệt nhìn mình, liền thu hồi ánh mắt đi trở về phòng làm việc của mình.
"Tiểu Duyệt, đột nhiên mình có dự cảm không tốt." Hứa Hàm nhăn mặt nghiêm trang nói.
Tô Duyệt nhìn cô bạn mình buồn cười lắc đầu, cô gái nhỏ này, ngày nào mà dây thần kinh cô không hoạt động thì ngày đó cô sợ thiên hạ không loạn.
"Tô Duyệt, vào đây một lát!" Giọng nói Trần Tuấn Hàn bỗng nhiên vang lên, Tô Duyệt nhìn về phía Trần Tuấn Hàn thì bắt gặp nụ cười kỳ quái trên mặt anh ta.
Hứa Hàm lo lắng nắm chặt tay Tô Duyệt, trợn to hai mắt nói: "Tiểu Duyệt, có khi nào cái ‘bà chằng’ đó tố cáo gì về cậu, sau đó thuyết phục biên tập Trần yêu cầu khai trừ cậu ra khỏi công ty hay không hả?"
Tô Duyệt làm bộ như không nghe thấy, đi thẳng tới phòng làm việc Trần Tuấn Hàn, sau lưng còn truyền đến tiếng hô của Hứa Hàm, "Tiểu Duyệt, mặc kệ biên tập Trần có nói gì cậu cũng phải chịu đựng nha, mình vĩnh viễn là hậu thuẫn vững chắc cho cậu!"
Mười lăm phút sau, Tô Duyệt từ trong phòng làm việc đi ra với bộ mặt không cảm xúc, Hứa Hàm vốn đang chắp tay trước ngực cầu nguyện ông trời phù hộ lập tức lao về phía trước, tía lia nói: " Tiểu Duyệt, biên tập Trần đã nói gì với cậu vậy?"
Thần sắc Tô Duyệt vẫn bình tĩnh nhìn Hứa Hàm, nhỏ giọng nói, "Tiểu Hàm, thật đã xảy ra chuyện rồi!"
Hứa Hàm nghe xong cho là Tô Duyệt đã bị đuổi việc, lập tức an ủi, "Không sao cả, Tiểu Duyệt, công việc mất thì mất thôi, mình đi tìm việc khác là được. Nếu trong khoảng thời gian này cậu có khó khăn gì, mình đây sẵn sàng bao nuôi cậu!"
"Không phải, là...." Tô Duyệt ậm ờ mãi không nói, đến khi Hứa Hàm không thể chịu được nữa mới nói, "Là lần này để mình phụ trách chuyên mục phỏng vấn khách mời."
"Không phải chứ? Sao bọn họ liều vậy, dám để người không hề có kinh nghiệm như cậu phụ trách phỏng vấn khách mời, bộ họ không sợ cậu sẽ đạp đổ danh tiếng của đài mình ư?" Hứa Hàm không nể mặt nói toẹt ra một hơi, cũng cầm luôn tờ giấy trên tay Tô Duyệt cẩn thận nghiên cứu.
Trên tờ giấy đó chỉ viết mấy thông tin đơn giản về vị khách mới, cả tấm hình cũng không có, căn bản không thể nào tìm thấy được điểm nghi vấn để đặt câu hỏi.
"Tiểu Duyệt, nhưng cậu chưa từng phỏng vấn ai, huống chi, hiện tại chỉ có chút ít tin tức như vậy, cậu có thể không?" Hứa Hàm hơi hoài nghi hỏi.
"Không sao, binh đến tướng đỡ, nước tới đấp đất chặn. Tiểu Hàm, cậu phải có lòng tin với mình chứ." Tô Duyệt hướng Hứa Hàm nháy mắt, cơ hội này cô đã đợi rất lâu rồi. Vì vậy, mặc kệ vị khách mời đó có gây khó khăn cho cô ra sao, cô nhất định sẽ xuất ra hết tất cả vốn liếng, nắm chặt cơ hội lần này.
Hôm sau đến công ty, Tô Duyệt lo vùi đầu vào công việc, mà Hứa Hàm thì lại dùng ánh mắt sùng bái nhìn cô chằm chằm, làm Tô Duyệt cảm thấy toàn thân nổi hết cả da gà, chịu không nổi nữa ngẩng đầu lên, nhìn Hứa Hàm nói: "Cậu sao vậy?"
"Tiểu Duyệt à, mình cảm thấy mình yêu cậu quá đi. Mình biết ngay mà, cậu đã ‘xuất mã’ thì chắc chắn sẽ thành công!" Mắt Hứa Hàm bắn tim tung tóe, bắt lấy tay Tô Duyệt, "Không ngờ cậu thật sự có thể mời được Thẩm Tuấn Ngạn tới, thật sự rất là lợi hại nha."
"Anh ta đã đồng ý tham gia phỏng vấn?" Tô Duyệt bắt được yếu điểm hỏi.
Hứa Hàm gật gật đầu, "À đúng rồi, chính là hôm nay nè, tuy mình không thể tận mắt đi xem buổi phỏng vấn của anh ta, nhưng chỉ cần nghĩ đến anh ta tới chỗ chúng ta tham gia phỏng vấn, là mình đã vô cùng háo hức rồi!"
"Tiểu Duyệt, mau nói cho mình biết, cậu đã thuyết phục Thẩm Tuấn Ngạn bằng cách nào vậy, có phải cậu đã kể hết với anh ta những bí mật của Thẩm Gia Dũng giấu không muốn để người khác biết đúng không, cho nên trong lúc nhất thời vui mừng quá nên anh ta liền gật đầu đồng ý?"
Tô Duyệt không nhịn được bật cười, cô gái này, không biết đầu óc rốt cuộc được kết cấu bằng gì mà có thể nghĩ ra được những chuyện này?
Nhưng cũng không thể trách cái suy nghĩ lung tung của Hứa Hàm được, Thẩm Tuấn Ngạn đường đường là ngôi sao nổi tiếng, cho dù là tiết mục giải trí "Chân Tâm Đại Mạo Hiểm" hiện đang nổi như cồn trên toàn quốc đến ngỏ ý mời cũng bị Thẩm Tuấn Ngạn quả quyết cự tuyệt. Về cơ bản, ngoại trừ nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Tuấn Ngạn ở trên mấy bộ phim thần tượng đang hot và các tờ báo đăng tin xì căng đan, thì tỉ suất xuất hiện trên ống kính của anh ta tựa hồ bằng không.
Nhưng ngay cả như vậy, Thẩm Tuấn Ngạn vẫn nghiễm nhiên trở thành một trong những vị khách nặng ký mà các nhà phụ trách những chuyên mục giải trí và phỏng vấn nổi tiếng mời mọc mà không được. Liên tục đứng đầu trên bảng xếp hạng suốt mấy năm qua, cho nên lần này Tô Duyệt mời được Thẩm Tuấn Ngạn đối với Hứa Hàm mà nói, đương nhiên là cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn.
Riêng Tô Duyệt thì không hề có chút ngạc nhiên nào. Tuy cô và Thẩm Tuấn Ngạn chẳng thân quen gì, nhưng anh ta chơi khá thân với Tô Đông Thần đương nhiên sẽ không cư xử quá hẹp hòi, càng sẽ không vì cô có quan hệ với Thẩm Gia Dũng mà làm khó cô.
"Tiểu Duyệt, nhìn xem, là Phương Vận!" Hứa Hàm nhỏ giọng hô, qua lớp cửa thủy tinh có thể thấy rõ bên trong phòng hóa trang. Phương Vận mặc một bộ sườn xám truyền thống màu trắng, mái tóc đen mượt mà được vấn rất cầu kỳ ở phía sau ót. Hôm nay cô ta trang điểm tông nhạt, trông rất nữ tính, đôi mắt lúng liếng có hồn như thể biết nói chuyện, chỉ liếc mắt nhìn một cái thôi đã có thể gây cho người đối diện một cảm giác rất thân thiện.
"Thật không hỗ danh là người đứng đầu bảng tin, chậc chậc, nếu mình là đàn ông đó hả, chắc chắn mình sẽ cưới cô ta!" Hứa Hàm cảm thán tiếc rẻ nói, "Hơn ba mươi tuổi rồi mà còn chưa tìm được một móng bạn trai nào, quả nhiên là có sự can đảm không hề nhẹ nha."
Tô Duyệt cười cười, trêu ghẹo nói, "Tiểu Hàm, nếu cậu ngoan ngoan nghe lời ba cậu quay về nhà, có lẽ hiện tại cậu còn nổi tiếng hơn cả chị ta nữa đấy."
Hứa Hàm hừ một tiếng, trong mắt thể hiện sự chống đối, "Còn lâu mình mới về để bị ông cụ ấy sắp đặt cho cuộc đời mình. Cuộc sống của mình thì hãy để tự mình làm chủ nó!" Nói xong, Hứa Hàm liền vùi đầu vào làm việc, múa bút thành văn soạn bản báo cáo, niềm hưng phấn mới tức thì đã hoàn toàn biến mất.
Mà cùng lúc đó, ở dưới lầu của công ty Tô Duyệt, có một người đàn ông đứng ở trong góc khuất không ngừng đi qua đi lại, nét lo lắng trên mặt cũng khó khó diễn tả bằng lời.
Người đó chính là Thẩm Gia Dũng.
Mỗi khi có ánh mắt nào đó hướng về phía mình thì Thẩm Gia Dũng đều sẽ vội vàng né tránh, rất sợ để người khác nhận ra mình.
Hôm nay anh ta lại đến tìm Tô Duyệt, vì anh ta không tin mình không làm lay động được lòng cô!
Nhưng anh ta không hề hay biết rằng, từ xa trong một chiếc xe Audi có một đôi mắt rất thâm thúy đang nhìn chằm chằm Thẩm Gia Dũng. Một lúc sau, ánh mắt người đó dần dần lạnh đi, cầm điện thoại di động lên bấm một dãy số....
***
Bên trong phòng làm việc, không biết Lý Tuyết Lỵ đã nhận được cuộc điện thoại của ai, mà ngay sau đó sắc mặt chị ta trở nên âm u rất đáng sợ. Mặc dù hạ giọng ăn nói khép nép với người trong điện thoại, nhưng sắc mặt của chị ta mỗi lúc càng khó coi như vậy chứng tỏ sự việc vẫn chưa tìm được hướng giải quyết, cuối cùng thở dài, đi tìm Trần Tuấn Hàn để thương lượng.
Đại khái tóm lượt lại tình huống một lần, Trần Tuấn Hàn nghe xong cũng không khỏi nhíu chặt chân mày, "Cậu ta nói, phải ngay hôm nay mới bằng lòng tiếp nhận phỏng vấn?"
"Vâng, nếu không sẽ từ chối buổi phỏng vấn này của chúng ta." Sắc mặt Lý Tuyết Lỵ lộ vẻ sốt ruột, "Buổi phỏng vấn Thẩm Tuấn Ngạn sắp bắt đầu rồi, nếu bây giờ bảo Phương Vận đi phỏng vấn người khác, sợ là Thẩm Tuấn Ngạn sẽ cho rằng chúng ta đang giở trò với anh ta, cho dù đến lúc đó chịu nhận lỗi, e là cũng không có tác dụng."
Đối với họ mà nói, hai người này đều khách quý quan trọng, một khi tiết mục được đăng tải lên, lượng view page nhất định sẽ nhanh chóng tăng vọt, vậy mà bây giờ lại bị kẹt cùng một thời gian, bỏ bên nào cũng không được.
Liếc nhìn bộ mặt lo lắng của Lý Tuyết lỵ, thật ra thì lúc này trong đầu Trần Tuấn Hàn đã có hướng giải quyết, sở dĩ anh ta không đề xuất với Lý Tuyết Lỵ là bởi vì anh biết một khi mình nói ra chắc chắn cô sẽ không đồng ý.
Trừ phi, để cô ta tự mình nêu ký kiến....
Ánh mắt chợt lóe, Trần Tuấn Hàn đột nhiên chán nản ngồi ngả ra chiếc ghế xoay, thở dài ủ rủ nói, "Thôi, coi như chúng ta xui xẻo không có may mắn đó vậy. Shirley, cô đi từ chối cậu ta đi, nhưng nếu có thể phỏng vấn được Thẩm Tuấn Ngạn thì sẽ mang về hiệu quả và lợi ích không nhỏ cho đài chúng ta." [Shirley là tên tiếng Anh của Lý Tuyết Lỵ]
"Không được!" Lý Tuyết Lỵ lập tức cự tuyệt, "Nếu bất kỳ ai có nguồn tài nguyên hữu dụng cho đài, chúng ta đều không thể xem nhẹ mà bỏ qua, chuyện này, nhất định sẽ có cách giải quyết!"
"Nhưng hiện trong đài chúng ta chỉ có một vị nữ biên tập viên, chẳng lẽ bắt Phương Vận xẻ làm đôi để đồng thời phỏng vấn cùng lúc hai người?" Trần Tuấn Hàn thừa thắng xông lên ‘tốt bụng’ đưa ra đề nghị, "Nếu không thì mời hai vị đó đồng thời tham gia phỏng vấn? Nghe nói hình như quan hệ cá nhân của hai người họ cũng không tệ lắm."
"Một người là nhân vật ‘chạm vào là có thể bỏng tay’ trong giới giải trí, một là nhân vật có quyền thế và địa vị trong giới chính trị thương nghiệp ai nghe tiếng thôi đã sợ khiếp vía rồi. Nếu như phỏng vấn cùng lúc hai người, mà một trong hai có người nổi bật hơn thì người còn lại sẽ bị lấn át, anh thử nghĩ xem tâm lý của người đó sẽ nghĩ như thế nào?" Trong giọng nói Lý Tuyết Lỵ mang theo sự bực dọc, "Biên tập Trần, kinh nghiệm những năm qua của anh bỏ đi đâu hết rồi?"
"Việc này cũng đành bó tay chịu trói thôi." Trần Tuấn Hàn thở dài ẩn ý nói, "Biết làm sao, vì trong thời gian ngắn như vậy không thể biến ra một nữ biên tập viên đến đây được."
Lời này vừa nói ra, trong đầu Lý Tuyết Lỵ đột nhiên dần hiện ra bóng dáng một người, ánh mắt của chị ta cũng vô ý thức nhìn ra ngoài qua lớp cửa thủy tinh. Tô Duyệt lúc này đang cặm cụi xem xét chỉnh đốn những tư liệu và thông tin để lát nữa chuẩn bị phỏng vấn khách mời, mặc dù quan sát cô từ khoảng cách rất xa, nhưng người ngoài nhìn vào vẫn có thể nhìn ra được sự chuyên tâm qua ánh mắt cô.
Kể từ ngày đầu tiên Tô Duyệt vào đài, thì chị đã biết rõ Tô Duyệt chính là ‘viên ngọc trong đá’, bất kể là ngoại hình hay tố chất, cô ta đều có năng khiếu bẩm sinh là một nữ biên tập viên. Nếu như chịu khó bồi dưỡng, tin chắc rằng không lâu nữa, nhất định cô ta sẽ thành công và còn vượt qua cả Phương Vận.
Nhưng mà....
Trong mắt Lý Tuyết Lỵ thoáng qua tia ảm đạm, nội tâm chị ta đấu tranh dữ dội, qua rất lâu nhưng ánh mắt vẫn còn nhìn chằm chằm vào Tô Duyệt, giống như đang suy tư điều gì.
Trần Tuấn Hàn coi như không nhìn thấy thần sắc đó của Lý Tuyết Lỵ, nhưng trong mắt anh ta lại xẹt qua ý cười vui vẻ như thể âm mưu nào đó của mình đã được thực hiện.
"Vậy chọn cô ta đi." Lý Tuyết Lỵ thở dài nói như hết hơi.
Trần Tuấn Hàn cố tình làm như không hiểu, nhìn Lý Tuyết Lỵ hỏi: "Ai cơ?"
"Tô Duyệt."
Trần Tuấn Hàn vờ ý nhíu mày, khó khăn nói, "Chuyện này....Sợ rằng không tốt lắm đâu, cô ấy nào giờ không có kinh nghiệm về phương diện này, lỡ không cẩn thận nói sai cái gì, sợ là sẽ làm ảnh hưởng đến hình tượng của đài."
Lý Tuyết Lỵ liếc Trần Tuấn Hàn, "Biên tập Trần, có một số chuyện nếu cứ làm quá thì sẽ mất hay đấy."
Trần Tuấn Hàn ngượng ngùng gãi gãi ót của mình cười nói, "Việc này cũng là bất khả kháng thôi mà, đây không phải cũng hết cách rồi sao, yên tâm, cô ấy sẽ không gây rắc rối gì lớn cho cô đâu."
"Mong là vậy!" Lý Tuyết Lỵ xoay người đi ra ngoài, sau đó dừng chân ở ngưỡng cửa, "Chuyện này anh hãy tự nói với cô ta đi, còn nữa, nhắc nhở cô ta đừng nên vui mừng quá sớm, nếu có xảy ra chuyện gì, cô ta phải hoàn toàn chịu trách nhiệm, không thể làm liên lụy tới lợi ích của đài."
"OK, tôi nhất định sẽ chuyển lại lời của cô!" Trần Tuấn Hàn khôi hài chào Lý Tuyết Lỵ theo nghi lễ hành quân, "Thủ trưởng, hẹn gặp lại, thủ trưởng đi thong thả!"
***
Một ngày làm việc cuối cùng cũng kết thúc, Tô Duyệt miễn cưỡng duỗi lưng một cái, đấm đấm cánh tay ê ẩm của mình, dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị ra về. Hứa Hàm cũng nhanh chóng thu dọn vật phẩm rồi nhảy đến trước mặt Tô Duyệt, đợi cô cùng nhau tan việc.
"Tiểu Duyệt, cái ‘bà chằng’ đó nãy giờ cứ nhìn chằm chằm cậu kìa." Hứa Hàm nhỏ giọng nói ở bên tai Tô Duyệt. Tô Duyệt quay đầu đi, vừa vặn cùng ánh mắt của Lý Tuyết Lỵ chạm nhau.
Lý Tuyết Lỵ thấy Tô Duyệt nhìn mình, liền thu hồi ánh mắt đi trở về phòng làm việc của mình.
"Tiểu Duyệt, đột nhiên mình có dự cảm không tốt." Hứa Hàm nhăn mặt nghiêm trang nói.
Tô Duyệt nhìn cô bạn mình buồn cười lắc đầu, cô gái nhỏ này, ngày nào mà dây thần kinh cô không hoạt động thì ngày đó cô sợ thiên hạ không loạn.
"Tô Duyệt, vào đây một lát!" Giọng nói Trần Tuấn Hàn bỗng nhiên vang lên, Tô Duyệt nhìn về phía Trần Tuấn Hàn thì bắt gặp nụ cười kỳ quái trên mặt anh ta.
Hứa Hàm lo lắng nắm chặt tay Tô Duyệt, trợn to hai mắt nói: "Tiểu Duyệt, có khi nào cái ‘bà chằng’ đó tố cáo gì về cậu, sau đó thuyết phục biên tập Trần yêu cầu khai trừ cậu ra khỏi công ty hay không hả?"
Tô Duyệt làm bộ như không nghe thấy, đi thẳng tới phòng làm việc Trần Tuấn Hàn, sau lưng còn truyền đến tiếng hô của Hứa Hàm, "Tiểu Duyệt, mặc kệ biên tập Trần có nói gì cậu cũng phải chịu đựng nha, mình vĩnh viễn là hậu thuẫn vững chắc cho cậu!"
Mười lăm phút sau, Tô Duyệt từ trong phòng làm việc đi ra với bộ mặt không cảm xúc, Hứa Hàm vốn đang chắp tay trước ngực cầu nguyện ông trời phù hộ lập tức lao về phía trước, tía lia nói: " Tiểu Duyệt, biên tập Trần đã nói gì với cậu vậy?"
Thần sắc Tô Duyệt vẫn bình tĩnh nhìn Hứa Hàm, nhỏ giọng nói, "Tiểu Hàm, thật đã xảy ra chuyện rồi!"
Hứa Hàm nghe xong cho là Tô Duyệt đã bị đuổi việc, lập tức an ủi, "Không sao cả, Tiểu Duyệt, công việc mất thì mất thôi, mình đi tìm việc khác là được. Nếu trong khoảng thời gian này cậu có khó khăn gì, mình đây sẵn sàng bao nuôi cậu!"
"Không phải, là...." Tô Duyệt ậm ờ mãi không nói, đến khi Hứa Hàm không thể chịu được nữa mới nói, "Là lần này để mình phụ trách chuyên mục phỏng vấn khách mời."
"Không phải chứ? Sao bọn họ liều vậy, dám để người không hề có kinh nghiệm như cậu phụ trách phỏng vấn khách mời, bộ họ không sợ cậu sẽ đạp đổ danh tiếng của đài mình ư?" Hứa Hàm không nể mặt nói toẹt ra một hơi, cũng cầm luôn tờ giấy trên tay Tô Duyệt cẩn thận nghiên cứu.
Trên tờ giấy đó chỉ viết mấy thông tin đơn giản về vị khách mới, cả tấm hình cũng không có, căn bản không thể nào tìm thấy được điểm nghi vấn để đặt câu hỏi.
"Tiểu Duyệt, nhưng cậu chưa từng phỏng vấn ai, huống chi, hiện tại chỉ có chút ít tin tức như vậy, cậu có thể không?" Hứa Hàm hơi hoài nghi hỏi.
"Không sao, binh đến tướng đỡ, nước tới đấp đất chặn. Tiểu Hàm, cậu phải có lòng tin với mình chứ." Tô Duyệt hướng Hứa Hàm nháy mắt, cơ hội này cô đã đợi rất lâu rồi. Vì vậy, mặc kệ vị khách mời đó có gây khó khăn cho cô ra sao, cô nhất định sẽ xuất ra hết tất cả vốn liếng, nắm chặt cơ hội lần này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook