Nửa đêm. Đinh Hương đột ngột tỉnh giấc, toát mồ hôi lạnh.

Cô nghe tiếng ba thở hổn hển đau đớn ở phòng bên cạnh. Cô vội vàng chạy sang: “Ba! Ba!”

Cô buộc mình bình tĩnh, gọi điện thoại cho cấp cứu, trùm chiếc áo khoác dày lên ngoài bộ đồ ngủ của ba.

Nửa tiếng sau, xe cấp cứu đến, cô đưa ba đến bệnh viện.

Mãi đến khi trời chuyển sáng, bác sĩ rời khỏi phòng cấp cứu, kéo khẩu trang xuống, nhìn ánh mắt sợ hãi mà mong đợi của Đinh Hương, khẽ lắc đầu: “Chuẩn bị tâm lý cho tốt, dự đoán sẽ không lâu nữa.”

Đinh Hương ngồi phịch xuống đất.

Hôm sau Chu Quý Đồng đến nhà Đinh Hương, gọi điện thoại mới biết ba Đinh đã ở bệnh viên.

Anh vội vã đến bệnh viên, ba Đinh đã lâm vào trạng thái hôn mê.

Chu Quý Đồng nắm tay Đinh Hương, bàn tay cô lạnh ngắt, cứng đờ: “Anh đi mua bữa sáng cho em.”

“Em không muốn ăn.”

“Ít nhiều gì cũng phải ăn một miếng.”

Đinh Hương cầm ổ bánh mì nóng, bên cạnh là ly sữa ấm. Cô máy móc cắn một miếng, lại nhai nuốt, nước mắt cứ rớt xuống nóng bỏng trên tay.

“Đừng như vậy.”

“Anh biết không? Em thực sự dành rất ít thời gian cho ba mình, nhưng trong lòng em rất yêu ông ấy. Em nỗ lực học hành, chăm chỉ làm việc, cố gắng tiết kiệm, chỉ để một ngày có thể cho ba một cuộc sống tốt hơn.”

“Đời này của ông thật sự không dễ dàng, chỉ có một mình, đơn độc nhiều năm như vậy.”

“Em cho rằng mình có khả năng cho ông một cuộc sống tốt đẹp, nhưng ông ấy không đợi em. Ba em mới ngoài năm mươi---”

“Ba kêu em về ăn Tết, ông muốn em ở cùng ông, lâu rồi em không đón Tết với ông.”

“Em vì chuyện của mình mà đau khổ, buồn phiền, lại không biết ba đã mắc bệnh hiểm nghèo tới mức này, tại sao em lại bất hiếu như vậy, tại sao?”

“Em nghĩ mình đã chuẩn bị tâm lý để chấp nhận sự thật rằng ông ấy sẽ rời bỏ em, nhưng bây giờ em mới biết, em sợ, em rất sợ. Ông ấy nằm ở đó, cho dù ông không nói tiếng nào, nhưng ít ra em còn nhìn thấy ông. Nếu ông đi rồi, trên đời này không còn ông nữa, em không thể nào gặp được ông được nữa, vĩnh viễn không thể.”

“Ông đi rồi, một mình em còn lại trên thế giới này để làm gì?”

“Em là một người thất bại đúng không? Em quá thất bại.”

Đinh Hương nói năng lộn xộn. Cô ý thức được, mình sắp phải sống một mình, thật sự một mình theo đúng nghĩa đen.

Chu Quý Đồng nhìn gương mặt gầy gò của cô, đau lòng: “Em là niềm tự hào của ông.”

“Em không biết có phải thế không. Ông ấy không bao giờ còn cơ hội để nói với em.”

“Chu Quý Đồng, em muốn ông ấy tỉnh dậy, nói chuyện với em. Nhưng mà---” Đinh Hương nghẹn lời không nói tiếp được.

+

Ba Đinh qua đời hai ngày sau đó.

Mẹ cô tới hỗ trợ làm tang lễ, thấy sắc mặt Đinh Hương trắng bệch như giấy, muốn khuyên cô nghỉ ngơi, cô nhẹ nhàng đẩy tay bà ra: “Con không sao.”

Bà con xa gần cũng vội vàng đến đưa tiễn ba Đinh lần cuối cùng. Trong nhà dựng linh đường, mặt Đinh Hương vô hồn, mặc đồ tang quỳ một bên đốt vàng mã.

Chu Quý Đồng đứng một bên, im lặng.

Mẹ Đinh và những họ hàng bên cạnh thắc mắc không biết người đàn ông đẹp trai mới xuất hiện này là ai, cuối cùng mẹ Đinh ngập ngừng bước lên: “Cậu là?”

Chu Quý Đồng chưa kịp trả lời thì cô ba bên cạnh lên tiếng: “Cậu là bạn trai Đinh Đinh?”

Chu Quý Đồng không phủ nhận.

“Nếu là con rể tương lai thì theo phong tục ở đây, cậu phải mặc đồ tang túc trực bên linh cữu.”

Đinh Hương lên tiếng, giọng khàn khàn: “Anh ấy không phải.”

Chu Quý Đồng nhìn gương mặt tái nhợt của cô, muốn chạm vào cô nhưng rồi lại rút tay về.

Đinh Hương cúi đầu: “Anh thắp nén nhang là được…”

Mẹ Đinh và cô ba liếc nhìn nhau: “Phải xác định thân phận cậu ấy đã, ba con mất rồi, sau này còn phải làm theo phong tục.”

“Con đã nói không phải.” Đinh Hương hơi kích động, người lảo đảo.

Chu Quý Đồng cuối cùng không kiềm được, trước khi Đinh Hương ngã xuống, anh ngồi xổm xuống ôm chặt Đinh Hương vào lòng. Cô đã gầy đi rất nhiều, gầy đến mức làm tim anh đau thắt lại.

Đinh Hương vùng vẫy, không thoát ra được cuối cùng chịu thua, cô không còn sức: “Buông em ra.”

Chu Quý Đồng không buông, anh càng ôm chặt hơn. Nếu có thể, anh hy vọng có thể đem người trước mặt này nhập vào người mình, để mình thành nguồn sức mạnh cho cô.

“Buông em ra.”

“Anh ở với em.”

“Anh đi đi.”

“Anh không đi.” Chu Quý Đồng nhẹ nhàng nói những lời mà anh đã sắp xếp trong lòng mình ra, “Anh sẽ luôn ở bên em, anh yêu em, Đinh Hương.”

Đinh Hương ngẩng đầu nhìn anh, mắt đẫm lệ mờ mịt, khuôn mặt anh mơ hồ: “Anh đừng thương hại em.”

“Anh yêu em.”

Đinh Hương không nói nữa, để mặc những giọt nước mắt mình lặng lẽ thấm đẫm áo khoác Chu Quý Đồng.

Mộc Tử vội vàng từ Quảng Châu đến đây cùng Tôn Canh, thấy cảnh này, khóc không thành tiếng. Vì sao người ta chỉ chịu đối diện với lòng mình khi đối mặt với đau khổ, có phải tình yêu đẫm nước mắt thì mới khắc cốt ghi tâm?

“Tôn Canh, hứa em với em là chúng ta không cãi nhau hay chia tay, chúng ta sẽ luôn tốt, được không?”

Tôn Canh lấy khăn giấy, lau nước mắt cho Mộc Tử: “Đương nhiên.”

Anh nhìn hai người đang quỳ ở kia: “Em chỉnh trang lại mình đi, nếu không tí nữa chị Đinh Hương nhìn thấy em sẽ lại khóc nhiều thêm.”

“Họ sẽ hạnh phúc chứ?”

“Sẽ.”

Hạnh phúc đôi khi là sau nước mắt, bỗng nhiên có người từ góc phố đi đến, mỉm cười với bạn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương