Gặp Được Ngày Mai
-
Chương 61
8h30 Tôn Canh đi làm, Mộc Tử là người freelancer (người làm việc tự do) vẫn nằm trên giường không chịu dậy. Thời tiết se se lạnh, nằm trong chăn là sướng nhất.
Trong lúc mơ màng, Mộc Tử cảm thấy mặt mình âm ấm. Mộc Tử mở mắt ra, giật mình, Nini đang ngồi đầu giường. Thì ra cái ấm áp đó là lưỡi Nini.
Mộc Tử cuộn trong chăn, cố gắng giữ khoảng cách với Nini. Nini kiên nhẫn nghiêng người lại gần.
“Tránh ra…”
Đương nhiên Nini không ngoan ngoãn tránh ra.
Mộc Tử đành phải né né rời giường. Ra phòng khách, Mộc Tử nhìn qua chén Nini, bên trong còn thức ăn. Nếu ăn còn tức là không đói. Mộc Tử đóng cửa phòng tắm, ngẩn người ngồi trên bồn cầu: “Tình hữu nghị giữa người với chó không xong rồi.”
Rửa mặt xong, vẫn phải ra ngoài đối mặt với quái vật khổng lồ này.
Nini? Nên kêu nó là Đống Đống. Nhìn nó còn to hơn cả mình.
Nini nhắm mắt theo đuôi. Cuối cùng không còn cách nào khác, đành tập thói quen có một con vật nhỏ cứ quẩn quanh chân mình.
Hơn 4 giờ, gọi điện thoại Tôn Canh: “Tối nay anh có tăng ca không?”
“Không.” Bên kia Tôn Canh yên tĩnh, “Anh về ăn cơm.”
“Anh muốn ăn gì?”
“Gì cũng được. À, có xương đông lạnh trong tủ. Rã đông vài miếng nấu cho Nini nhé.”
Mộc Tử rên rỉ.
“Sao vậy?”
“Không có gì. Anh mau về đi.”
+
6 giờ hơn, Tôn Canh xách hai túi đồ về nhà.
Mộc Tử vội vàng chạy tới: “Anh mua cái gì ngon không?”
Mộc Tử tìm kiếm, có sữa chua cô thích ăn, còn có – hai túi thức ăn chó to.
Mộc Tử nhăn nhăn mũi: “Ngài Tôn.”
“Sao?”
“Đồ ăn của em, để chung với đồ ăn Nini, em có cảm giác – em giống thú cưng của anh.”
Tôn Canh bật cười.
“Không, em còn thua Nini.” Mộc Tử chỉ giá dán trên túi thức ăn, “Đắt quá. Một túi đủ để em mua một đống sữa chua.”
Tôn Canh cởi áo khoác, bên trong anh chỉ mặc một chiếc sơmi trắng: “Em nấu cơm xong chưa?”
“Ăn cơm thôi.” Mộc Tử lấy chén đũa, tối nay cô nấu canh, xào nấm.
Tôn Canh mới ngồi xuống, Nini đã lại gần.
“Em nấu xương cho Nini chưa?”
Mộc Tử vỗ trán, “Em chỉ nhớ lấy ra rã đông, bận nấu canh quên mất.”
“Để tí nữa nấu sau.”
Mộc Tử ngồi xuống, bỗng buồn buồn: “Tôn Canh.”
“Ơi.”
“Anh nói coi Nini quan trọng hay em quan trọng?”
Tôn Canh đang đùa với Nini, nghe thấy vậy, anh ngước lên nhìn Mộc Tử: “Em nghĩ gì vậy?”
“Anh không quan tâm xem em có đói không, mà lại lo nó có xương ăn chưa trước.”
“Em ghen với con chó con hả?” Tôn Canh nhìn Mộc Tử cười, “Em biến thành lu dấm khi nào vậy?”
Mộc Tử hừ.
“Được rồi, ăn cơm thôi. Tối em muốn chơi cầu lông không?”
“Anh đặt sân chưa?”
“Cao Sơn đặt. Cậu ấy hỏi anh có đi không, anh hỏi em đã, nếu chân em có thể thì vận động một tí cũng tốt.”
“Bác sĩ nói em có thể tập thể dục bình thường.” Mộc Tử lại hứng thú bừng bừng, “Chúng ta đi thôi.”
Tôn Canh gật đầu: “Ăn xong rồi đi.”
Mộc Tử thay bộ quần áo thể thao, khoe: “Tôn Canh, em mua nó để chơi cầu lông với anh đó. Đắt lắm á. Đẹp không?”
Tôn Canh cũng thay đồ khác: “Màu xấu quá.”
“Chỉ có anh đẹp.”
Tôn Canh vươn tay kéo Mộc Tử: “Đi thôi, người đẹp.”
+
Hai người đến sân, A Văn đang đánh với Cao Sơn.
“Phi Tử không đến à?” Tôn Canh hỏi Thi Vân.
Thi Vân lắc đầu: “Cô ấy tăng ca.”
Cao Sơn thấy Tôn Canh: “Thay người! Tôi sắp chết rồi!”
Tôn Canh nhìn Mộc Tử: “Hai người đánh trước.”
Mộc Tử và Thi Vân bắt đầu đánh với nhau.
Về kỹ thuật thì Mộc Tử nhỉnh hơn nhưng Thi Vân có thể lực rất tốt.
Mộc Tử không tiếp nổi cầu nữa: “Thi Vân, cô mạnh quá.”
Thi Vân không nói gì.
Mộc Tử nhận cầu, tiếp tục cố gắng.
Đánh mấy hiệp, Mộc Tử liên tục nhặt cầu, đành đầu hàng: “Không được, em muốn nghỉ ngơi. Tôn Canh, anh đánh đi.”
Tôn Canh ra sân, Mộc Tử ngồi một bên uống nước. Thi Vân bất ngờ đổi cho A Văn, bước lại chỗ Mộc Tử ngồi xuống. Mộc Tử cảm giác Thi Vân có ý đối địch với mình, nhưng cô không biết vì sao nên giả vờ chăm chú nhìn Tôn Canh chơi.
Không ngờ Thi Vân chủ động nói, “Cảm thấy Tôn Canh thế nào?”
“Hả? Rất tốt.”
Thi Vân bật cười: “Không ngờ Tôn Canh sẽ tìm kiểu bạn gái như cô.”
Mộc Tử quay lại, cười với Thi Vân: “Cô thấy tôi là kiểu bạn gái thế nào?”
“Vô cùng đơn giản.”
“Ừ, đúng, con người tôi đúng là đơn giản.”
“Tôi còn tưởng cậu ấy thích những cô gái xinh đẹp bắt mắt.”
Mộc Tử cười ha ha: “Đáng tiếc là tôi không như thế.”
“Bạn gái cũ của anh ấy là kiểu vậy.”
Mộc Tử kêu thầm không xong! Không trùng hợp vậy chứ, Thi Vân là bạn gái cũ của Tôn Canh? Thi Vân đúng là một cô gái xinh đẹp. Nếu đúng thế thì về nhà cô phải bóp chết Tôn Canh! Mộc Tử gật đầu: “Vậy à?”
“Cô không hỏi tình cảm trước đây của anh ấy à?”
Mộc Tử lắc đầu: “Hình như là – không.”
Thi Vân bật cười: “Cô rất đặc biệt.” Cô cầm vợt lên, nói với Cao Sơn ngồi phía xa: “Đánh đôi đi!”
Mộc Tử ngồi yên quan sát bốn người trên sân. Tôn Canh đang đón cầu nghiêm túc, Mộc Tử nhìn sườn mặt Tôn Canh: “Đồ ngốc mới tra xét chuyện quá khứ, đúng không?”
Trong lúc mơ màng, Mộc Tử cảm thấy mặt mình âm ấm. Mộc Tử mở mắt ra, giật mình, Nini đang ngồi đầu giường. Thì ra cái ấm áp đó là lưỡi Nini.
Mộc Tử cuộn trong chăn, cố gắng giữ khoảng cách với Nini. Nini kiên nhẫn nghiêng người lại gần.
“Tránh ra…”
Đương nhiên Nini không ngoan ngoãn tránh ra.
Mộc Tử đành phải né né rời giường. Ra phòng khách, Mộc Tử nhìn qua chén Nini, bên trong còn thức ăn. Nếu ăn còn tức là không đói. Mộc Tử đóng cửa phòng tắm, ngẩn người ngồi trên bồn cầu: “Tình hữu nghị giữa người với chó không xong rồi.”
Rửa mặt xong, vẫn phải ra ngoài đối mặt với quái vật khổng lồ này.
Nini? Nên kêu nó là Đống Đống. Nhìn nó còn to hơn cả mình.
Nini nhắm mắt theo đuôi. Cuối cùng không còn cách nào khác, đành tập thói quen có một con vật nhỏ cứ quẩn quanh chân mình.
Hơn 4 giờ, gọi điện thoại Tôn Canh: “Tối nay anh có tăng ca không?”
“Không.” Bên kia Tôn Canh yên tĩnh, “Anh về ăn cơm.”
“Anh muốn ăn gì?”
“Gì cũng được. À, có xương đông lạnh trong tủ. Rã đông vài miếng nấu cho Nini nhé.”
Mộc Tử rên rỉ.
“Sao vậy?”
“Không có gì. Anh mau về đi.”
+
6 giờ hơn, Tôn Canh xách hai túi đồ về nhà.
Mộc Tử vội vàng chạy tới: “Anh mua cái gì ngon không?”
Mộc Tử tìm kiếm, có sữa chua cô thích ăn, còn có – hai túi thức ăn chó to.
Mộc Tử nhăn nhăn mũi: “Ngài Tôn.”
“Sao?”
“Đồ ăn của em, để chung với đồ ăn Nini, em có cảm giác – em giống thú cưng của anh.”
Tôn Canh bật cười.
“Không, em còn thua Nini.” Mộc Tử chỉ giá dán trên túi thức ăn, “Đắt quá. Một túi đủ để em mua một đống sữa chua.”
Tôn Canh cởi áo khoác, bên trong anh chỉ mặc một chiếc sơmi trắng: “Em nấu cơm xong chưa?”
“Ăn cơm thôi.” Mộc Tử lấy chén đũa, tối nay cô nấu canh, xào nấm.
Tôn Canh mới ngồi xuống, Nini đã lại gần.
“Em nấu xương cho Nini chưa?”
Mộc Tử vỗ trán, “Em chỉ nhớ lấy ra rã đông, bận nấu canh quên mất.”
“Để tí nữa nấu sau.”
Mộc Tử ngồi xuống, bỗng buồn buồn: “Tôn Canh.”
“Ơi.”
“Anh nói coi Nini quan trọng hay em quan trọng?”
Tôn Canh đang đùa với Nini, nghe thấy vậy, anh ngước lên nhìn Mộc Tử: “Em nghĩ gì vậy?”
“Anh không quan tâm xem em có đói không, mà lại lo nó có xương ăn chưa trước.”
“Em ghen với con chó con hả?” Tôn Canh nhìn Mộc Tử cười, “Em biến thành lu dấm khi nào vậy?”
Mộc Tử hừ.
“Được rồi, ăn cơm thôi. Tối em muốn chơi cầu lông không?”
“Anh đặt sân chưa?”
“Cao Sơn đặt. Cậu ấy hỏi anh có đi không, anh hỏi em đã, nếu chân em có thể thì vận động một tí cũng tốt.”
“Bác sĩ nói em có thể tập thể dục bình thường.” Mộc Tử lại hứng thú bừng bừng, “Chúng ta đi thôi.”
Tôn Canh gật đầu: “Ăn xong rồi đi.”
Mộc Tử thay bộ quần áo thể thao, khoe: “Tôn Canh, em mua nó để chơi cầu lông với anh đó. Đắt lắm á. Đẹp không?”
Tôn Canh cũng thay đồ khác: “Màu xấu quá.”
“Chỉ có anh đẹp.”
Tôn Canh vươn tay kéo Mộc Tử: “Đi thôi, người đẹp.”
+
Hai người đến sân, A Văn đang đánh với Cao Sơn.
“Phi Tử không đến à?” Tôn Canh hỏi Thi Vân.
Thi Vân lắc đầu: “Cô ấy tăng ca.”
Cao Sơn thấy Tôn Canh: “Thay người! Tôi sắp chết rồi!”
Tôn Canh nhìn Mộc Tử: “Hai người đánh trước.”
Mộc Tử và Thi Vân bắt đầu đánh với nhau.
Về kỹ thuật thì Mộc Tử nhỉnh hơn nhưng Thi Vân có thể lực rất tốt.
Mộc Tử không tiếp nổi cầu nữa: “Thi Vân, cô mạnh quá.”
Thi Vân không nói gì.
Mộc Tử nhận cầu, tiếp tục cố gắng.
Đánh mấy hiệp, Mộc Tử liên tục nhặt cầu, đành đầu hàng: “Không được, em muốn nghỉ ngơi. Tôn Canh, anh đánh đi.”
Tôn Canh ra sân, Mộc Tử ngồi một bên uống nước. Thi Vân bất ngờ đổi cho A Văn, bước lại chỗ Mộc Tử ngồi xuống. Mộc Tử cảm giác Thi Vân có ý đối địch với mình, nhưng cô không biết vì sao nên giả vờ chăm chú nhìn Tôn Canh chơi.
Không ngờ Thi Vân chủ động nói, “Cảm thấy Tôn Canh thế nào?”
“Hả? Rất tốt.”
Thi Vân bật cười: “Không ngờ Tôn Canh sẽ tìm kiểu bạn gái như cô.”
Mộc Tử quay lại, cười với Thi Vân: “Cô thấy tôi là kiểu bạn gái thế nào?”
“Vô cùng đơn giản.”
“Ừ, đúng, con người tôi đúng là đơn giản.”
“Tôi còn tưởng cậu ấy thích những cô gái xinh đẹp bắt mắt.”
Mộc Tử cười ha ha: “Đáng tiếc là tôi không như thế.”
“Bạn gái cũ của anh ấy là kiểu vậy.”
Mộc Tử kêu thầm không xong! Không trùng hợp vậy chứ, Thi Vân là bạn gái cũ của Tôn Canh? Thi Vân đúng là một cô gái xinh đẹp. Nếu đúng thế thì về nhà cô phải bóp chết Tôn Canh! Mộc Tử gật đầu: “Vậy à?”
“Cô không hỏi tình cảm trước đây của anh ấy à?”
Mộc Tử lắc đầu: “Hình như là – không.”
Thi Vân bật cười: “Cô rất đặc biệt.” Cô cầm vợt lên, nói với Cao Sơn ngồi phía xa: “Đánh đôi đi!”
Mộc Tử ngồi yên quan sát bốn người trên sân. Tôn Canh đang đón cầu nghiêm túc, Mộc Tử nhìn sườn mặt Tôn Canh: “Đồ ngốc mới tra xét chuyện quá khứ, đúng không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook