Mộc Tử ngồi trên chiếc xe cũ ngủ mê man. Chuyến đi Đôn Hoàng lần này có hơn mười người, lịch trình không nhàm chán. Mộc Tử đã quen với cuộc sống di chuyển liên tục nhưng ngồi xe thời gian dài nên mọi người mệt mỏi, lần lượt chìm vào giấc ngủ.

Về tới khách sạn, cả nhóm cất hành lý, ăn tối đơn giản ở tầng 1 khách sạn rồi về phòng nghỉ ngơi bổ sung năng lượng để đáp ứng công việc hôm sau.

Mộc Tử được xếp ở cùng với một cô gái khác, Hồng Thiên. Hồng Thiên là trợ lý nhiếp ảnh, có vẻ nhỏ hơn cô vài tuổi.

Mộc Tử tắm xong lên giường. Hồng Thiên còn đang nói chuyện điện thoại, nội dung là chuyện lặt vặt hàng ngày, nhắc ông xã nhớ chăm sóc chú chó con ở nhà, bánh bao để trong tủ lạnh không ăn sẽ hư, thanh toán phí bảo dưỡng xe… Mộc Tử thở dài trong lòng, tuổi tác không chênh lệch lắm mà người ta đã là phụ nữ mạnh mẽ, chăm lo gia đình và sự nghiệp gọn gàng lưu loát.

Cô ấy cúp điện thoại xong thì bắt đầu đắp mặt nạ, rảnh rỗi liền tán gẫu với Mộc Tử: “Cô đi công tác sao không báo tin bình an với bạn trai vậy?”

Mộc Tử nghĩ tới Trần Thần, không biết anh ấy có phải là bạn trai hay không, nhưng trước khi rời Đôn Hoàng đã có chuyện với anh ấy rồi, cho dù có là bạn trai thì cũng đã là chuyện quá khứ, cô cười cười: “Không có gì để nói.”

“Ừ, quan hệ hai bên có khi như vậy, qua thời gian yêu cuồng nhiệt thì tới lúc ngồi đối diện với nhau cũng lười nói.”

“Đâu phải, thấy cô với chồng tình cảm tốt mà.”

“Tôi lo lắng đủ thứ cho anh ấy. Trời, chuyện lớn nhỏ trong nhà toàn là tôi, anh ấy không biết gì, chả thèm đoái hoài đến gì cả.”

“Mỗi người một việc mà.”

“Nói vậy cũng được. Dù sao thì chỉ cần anh ấy yêu tôi, không lừa dối tôi thì tôi vẫn sẵn lòng làm bà thím già cho anh ấy.”

“Cô đẹp thế này thì không có chút nào liên quan tới chữ bà thím già.”

Hồng Thiên cười: “Cảm ơn.”

Điện thoại Mộc Tử vang lên, lật người lấy điện thoại, thì ra là Tôn Canh: “Đến nơi rồi?”

Nhắn lại: “Ừ.” Xong lại cảm giác như lạnh nhạt quá, nhanh chóng thêm một câu: “Rất ổn.”

“Được. Chú ý giữ sức khỏe.”

Mộc Tử nhắn lại một icon ok. Hai người như có sự ăn ý ngầm, không ai nhắn tiếp.

“Ban trai nhắn à?” Hồng Thiên bỏ mặt nạ, cũng lên giường.

“À không. Một người bạn.”

“Tôi thấy bạn trai cô rất đẹp trai.”

“Hả?” Mộc Tử ngạc nhiên.

“Biên tập viên Tôn không phải bạn trai cô sao?”

“Không.” Mộc Tử xấu hổ, “Chúng tôi chỉ là đồng nghiệp.”

“À, tôi thấy hai người đến đài truyền hình mấy lần, cô đi chung xe với anh ấy nên cứ tưởng hai người là người yêu.”

Mặt Mộc Tử nóng lên, may mà hai người cách xa nhau: “Chỉ là đồng nghiệp thôi.”

“Biên tập viên Tôn đẹp trai thật đấy. Tiếc là tôi kết hôn rồi chứ không cũng thích anh ấy.”

Mộc Tử cười ha ha vài tiếng không biết nên đáp lời thế nào. Hai người trò chuyện qua lại vài câu, Hồng Thiên ngáp: “Tôi ngủ trước đây.”

“Chúc ngủ ngon.”

Mộc Tử lật người cầm điện thoại, di động vẫn im lìm, không có tin của Tôn Canh, cũng không có tin của Trần Thần.

Mộc Tử nghĩ ngợi, tắt chuông, để điện thoại sang một bên, ngây người. Có lẽ vì lần đi ra ngoài này của cô mà chuyện với Trần Thần sẽ kết thúc, chuyện này là việc tốt cho cả hai người. Đối với cô, cô không cần phải miễn cưỡng giao tiếp với ai, nhất là khi cô phát hiện ra mình vẫn chưa thể buông bỏ Tôn Canh. Đối với Trần Thần, anh ấy cũng có thể tìm được người phụ nữ tốt, thực sự quan tâm đến anh ấy, hai người có thể gắn bó, tin tưởng, nương tựa lẫn nhau. Cô không nên lợi dụng tình yêu của một người, để người kia đặt tình cảm lầm chỗ. Đối với Tôn Canh – không thể nghĩ. Ít nhất thì không phải bây giờ, cho tới giờ, Tôn Canh vẫn là chủ đề không thể nhắc đến một cách tự nhiên.

- --Nhưng mà sao anh lại nhắn tin cho cô? Vì sự quan tâm bình thường của đồng nghiệp?

+

Ngày hôm sau, Mộc Tử vác đôi mắt gấu trúc đi theo đoàn làm phim.

Anh tài xế đùa: “Đừng để ngày đầu tiên đã không theo kịp nhịp nhé.”

“Yên tâm đi chú Lục.”

Mặt trời ấm áp, Mộc Tử nheo nheo mắt. Núi non trùng điệp, đứng giữa thiên nhiên rộng lớn mới cảm thấy mình bé nhỏ.

Đoàn làm phim bắt đầu phỏng vấn dân địa phương, Mộc Tử ngồi xổm một bên phân loại dữ liệu của mình. Trong chuyến đi này, nhiệm vụ chính của cô là đưa ra dàn ý cơ bản, phối hợp với biên tập làm công việc hậu kỳ.

Một cô bé với nước da đen sạm, gương mặt vàng vọt rụt rè đứng nhìn. Mộc Tử mỉm cười với cô bé: “Em khỏe không?”

Cô bé không trả lời.

Mộc Tử lấy một thanh Snickers ra: “Nè, em ăn đi.” Cô bé vẫn không nhận nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ mong đợi. Mộc Tử xé một cái, bẻ miếng nhỏ cho vào miệng rồi đưa lại cho cô bé: “Em cầm đi.”

Cô bé nhận lấy rồi vui vẻ bỏ chạy.

Mộc Tử tiếp tục ngồi xổm làm việc, ngồi một lát thì mệt nên ngồi bệt xuống đất. Một lúc sau, cô bé kia quay lại, dẫn theo một chú nhóc khác.

Mộc Tử cười, xem ra mấy món đồ bổ sung năng lượng mình chuẩn bị có lẽ phải mang ra hết rồi. Cô lấy ra hai thanh: “Dì không có nhiều, tụi con nhìn coi.”

Hai đứa nhỏ mỗi đứa cầm một thanh chạy biến đi.

Chú Lục đi tới: “Mấy đứa nhỏ này chắc là ăn xin, đừng quan tâm chúng.”

Mộc Tử mỉm cười: “Cũng đâu phải đồ đáng giá gì ạ, không sao đâu.”

+

Tôn Canh ngồi trước máy tính xem ảnh.

Phong Lan đi vào, ngồi xuống: “Đang bận sao?”

“Tôi đang xem mấy bức ảnh. Tổng biên tập Ngô, có việc gì không?”

“Cậu có liên lạc với đài truyền hình không?”

“Dạ đã liên hệ với đạo diễn Trần, rất thuận lợi.”

“Ừ. Tiểu Lâm vẫn ổn chứ?”

“À, Mộc Tử à.” Tôn Canh cầm ly nước uống một hớp, “Chắc là không có vấn đề gì đâu ạ.”

“Hai người nhớ hỗ trợ nhau tốt. Tiền thưởng cuối năm nhiều hay ít là tùy thuộc hai người đấy, haha.” Phong Lan cười.

Tôn Canh cũng cười: “Không thành vấn đề.”

Tôn Canh nhìn Phong Lan đi ra khỏi phòng làm việc, khẽ thở dài.

Thật ra, anh cũng không hiểu tâm trạng của mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương