Cuối cùng Mộc Tử quyết định ký hợp đồng thuê với cô Đỗ, dọn ra ngoài ở.

Ngày chuyển nhà, Đinh Hương cố ý xin nghỉ phép một ngày, lái xe chở Mộc Tử và đồ đạc của cô qua đó.

“Khu vực cũng được, nhà hơi nhỏ.”

“Một người ở không cần bao nhiêu không gian.”

Đinh Hương nhìn Mộc Tử đặt vali vào phòng khách, bỗng có cảm giác thực sự phải tách ra. Cô quay đầu: “Dẫn em ra ngoài ăn tối.”

Hai người ăn bữa cơm đơn giản ở quán gần đó.

Đinh Hương định quay lên lại, Mộc Tử ngăn: “Chị, không còn sớm nữa, chị về nghỉ sớm đi.”

“Em dọn một mình được?”

“Được chứ, không sao mà!”

“Ừ, vậy được rồi.” Đinh Hương cười, “Chị đi đây.”

Mộc Tử vẫy tay: “Bye!”

Đinh Hương quay người, chân cứng đờ, đi mấy bước mới dám đưa tay lau mắt. Đúng thật là rơi nước mắt.

Một đường về suy nghĩ miên man. Đinh Hương ôm vô lăng, bên cạnh để hộp khăn giấy, thi thoảng cô lại rút một tờ lau nước mắt. Đèn hai bên đường vụt qua, tâm trạng đau lòng khó tả.

Cô đã ở thành phố này 14 năm. Theo tiểu chuẩn thông thường, cô không tệ, có nhà có xe, có chức vụ không tệ. Tuy nhiên, hóa ra đôi khi sự trống trải trong lòng không thể lấp đầy bằng vật chất.

Mộc Tử, em phải sống thật tốt.

Đinh Hương, mày cũng vậy. Tao ra lệnh cho mày, nhất định phải sống tốt – cho dù tương lai được mất thế nào.

Chu Quý Đồng gọi. “Hôm nay em không đi làm?”

“Dạ không.”

“Ở nhà?”

“Còn bên ngoài.”

Chu Quý Đồng nghe được khác thường: “Em sao vậy?”

Câu hỏi nhẹ nhàng nhưng như công tắc bật nơi yếu ớt nhất trong tim ra. Nước mắt vỡ đê: “Em không vui.”

“Xảy ra chuyện gì?”

“Chu Quý Đồng, anh có thể ở bên em không?”

Chu Quý Đồng mới từ một buổi tiệc ra ngoài, chuẩn bị về nhà: “Em đang ở đâu, anh đến tìm em.”

“Em muốn gặp anh.”

“Anh biết, anh đến tìm em.”

“Em đang lái xe.”

“Dưng lại đi. Em ở đâu, anh sang.”

“Em tự lái xe được. Em qua chỗ anh, anh mau về đi.”

“Được rồi, anh về ngay. Em lái xe cẩn thận.”

Chu Quý Đồng ở cách nhà không xa, anh đạp ga hết cỡ, mười phút là về đến nhà. Đinh Hương vẫn chưa đến. Anh bồn chồn lo lắng, tháo cà vạt, ra ban công hút thuốc.

Ngoài cửa truyền tới tiếng tíc tíc mở cửa. Chu Quý Đồng quay lại, dập thuốc, đi ra cửa.

Vẻ mặt Đinh Hương bình thường, chỉ có mắt sưng đỏ.

Chu Quý Đồng ôm cô vào lòng. Hôm nay cô không đi giày cao gót, nhìn nhỏ nhắn hơn bình thường.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Bạn thân của em hôm nay chuyển đi.”

“Hả?” Chu Quý Đồng không phản ứng kịp.

Đinh Hương kể quyết tâm dọn ra ngoài của Mộc Tử. Chu Quý Đồng thầm thở phào nhẹ nhõm, anh tưởng có việc gì quan trọng: “Chuyện này cũng bình thường, mỗi người có cuộc sống riêng của mình đúng không?”

“Anh không hiểu.” Đinh Hương định dụi mắt, Chu Quý Đồng kéo tay cô ra: “Đừng dụi mắt, đi rửa mặt đi.”

Đinh Hương đi rửa mặt, lấy sữa rửa mặt của Chu Quý Đồng. Đột nhiên nghĩ tới, cảm giác thân thuốc chính là – bạn biết chỗ đó thuộc về mình, cho nên ở đó có sữa rửa mặt mình quen sử dụng, có áo ngủ bằng cotton mà mình thích mặc, có sữa chua vị kỷ tử mình thích ăn - ở đây không có.

Chu Quý Đồng đã từng gửi một ít đồ cô để ở đây lại cho cô, cô không bao giờ, cũng sẽ không dám lưu lại dấu vết của mình ở đây. Cô lau mặt: “Em đi về.”

Chu Quý Đồng: “Sao giờ em lại về?”

“Không có gì.” Đinh Hương xách túi lên, “Em không sao.”

“Đêm nay em lạ lùng quá.”

Một người đàn ông sao có thể hiểu những cảm xúc bất chợt của phụ nữ? Không bao giờ.

“Em không mang theo gì ở đây. Em về nhà thôi.”

Chu Quý Đồng im lặng không nói, đẩy cô vào phòng: “Đêm nay em đừng đi.”

“Em không có tâm trạng.”

“Anh cũng rất mệt. Anh không phải muốn làm gì với em.” Chu Quý Đồng lấy áo ngủ anh ra, “Đi tắm đi, rồi ngủ một giấc thật ngon.”

Đinh Hương mở vòi hoa sen, dòng nước ấm chảy từ trên đầu xuống, trôi qua khóe mắt cay xót. Khi cô cần có người dựa vào nhất, cô đã cầu cứu anh, nhưng trước mặt anh, tại sao cô lại đột nhiên cảm thấy mình không được phép yếu đuối? Cô thay đổi rồi sao?

Đinh Hương tắm rửa xong ra ngoài, Chu Quý Đồng đã nằm trên giường, chắc anh tắm phòng tắm bên kia.

Đinh Hương nhẹ nhàng nằm xuống, tắt đèn đầu giường.

Chu Quý Đồng nhẹ nghiêng người qua, ôm cô vào lòng, “Tâm trạng em đỡ hơn không?”

“Anh chưa ngủ sao?”

“Ừ.” Bàn tay to lớn của Chu Quý Đồng xoa nhẹ lên mắt cô, “mắt sưng rồi, có muốn chườm đá không?”

“Không sao.”

“Đừng nghĩ nhiều quá. Dù bạn thân đến đâu cũng sẽ có lúc chia xe, không thể bên nhau cả đời.”

“Trên đời này thật sự không có vĩnh viễn cả đời sao?”

Chu Quý Đồng im lặng một lúc: “Tình cảm có thể kéo dài cả đời, nhưng cũng không thể sống bên nhau mãi mãi. Cô ấy có cuộc sống của cô ấy, em có cuộc sống của em, hiểu không?”

“Em biết mình ngốc, nhưng đôi khi em nghĩ, vẫn cứ ở cùng em ấy như vậy, cuộc sống vẫn luôn như vậy, có lẽ không phải chuyện xấu.” Nếu hai người không kết hôn, nhưng lời này cô giấu trong lòng không nói ra.

Đinh Hương nắm tay Chu Quý Đồng, ấn lên cổ mình, “Em nghĩ mình bị bỏ rơi.” Giống như đứa trẻ bị cha mẹ vứt bỏ, cuối cùng tự mình ra ngoài lang bạt. Không được dựa vào có khi cũng là loại mất mát, thậm chí là tổn thương.

“Đừng trẻ con.”

“Chu Quý Đồng.”

“Hửm?”

“Anh nghĩ em là người thế nào?”

“Sao tự dưng lại hỏi vậy?”

“Anh nói em trẻ con, em thật sự trẻ con sao?”

Chu Quý Đồng chợt bật cười: “Bây giờ em đúng là rất trẻ con.”

“Anh yêu em như thế này không?”

“Ừ.”

“Em yêu anh.”

Chu Quý Đồng không nói, nhẹ nhàng nghiêng người cô qua, đặt một nụ hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô.

Đinh Hương nép mình trong vòng tay Chu Quý Đồng, cô tham lam nhiệt độ dịu dàng mà anh dành cho mình, dù chỉ là một chút, cho dù sau này có thể rơi vào cảnh ‘vạn kiếp bất phục’ mãi mãi không trở lại được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương