Gặp Được Ngày Mai
-
Chương 28
Cả buổi sáng, Đinh Hương đều ngẩn ngẩn ngơ ngơ. May mà Hàn Đạc dẫn phó giám đốc mới được tuyển dụng đi công tác nên không ai phát hiện cô không có tâm trạng làm việc.
Phải cố gắng kiềm chế lắm cô mới không điện thoại làm phiền Chu Quý Đồng. cô biết anh cùng lãnh đạo cao cấp của bộ phận kinh doanh đi Phật Sơn, không biết tối mấy giờ mới về Quảng Châu.
Cô tự giễu cười cười, phụ nữ là vậy, nói tới yêu đương là không quan tâm công việc, không giống đàn ông, không có gì quan trọng hơn sự nghiệp, nhất là Chu Quý Đồng.
Muốn viết bài đăng lại cảm thấy làm quá. Cố gắng ổn định tâm trạng, tập trung vào công việc. mãi tới khi tan tầm, Chu Quý Đồng vẫn không có tin tức gì. Đinh Hương chợt thấy mình buồn cười, đâu phải ngày đầu tiên yêu đương với anh, quá mức quấn quýt thì có ích gì?
+
Khi về tới nhà, Mộc Tử vẫn chưa về.
Đinh Hương gọi Mộc Tử, nói mình nấu mì Ý, bảo cô quay về ăn tối.
Lâu rồi không vào bếp, tay chân luống cuống.
Hơn 8 giờ, Mộc Tử về. Buổi sáng hai người nói chuyện khá lúng túng, đột nhiên giờ không biết nói gì. Hai người ngồi đối diện nhau ăn mì.
“Thôi được rồi, em muốn hỏi gì thì hỏi đi.” Đinh Hương buông nĩa.
“Hai người làm hòa khi nào?”
“Tối qua.”
“Anh ta đề nghị hay là chị?”
Đinh Hương nhớ lại tối qua: “Không ai nói thẳng, dù sao thì cũng là ở bên nhau lại.”
“Chị còn yêu anh ta? Ừ, chuyện này thì chắc rồi. Nhưng anh ta yêu chị không?”
Đinh Hương nhớ lúc hai người quấn quýt bên nhau, nhớ bữa sáng Chu Quý Đồng gửi, cũng nhớ Chu Quý Đồng đi làm việc rồi thì không có tin gì nhắn về: “Trong lòng anh ấy chắc là có chị.”
“Chắc là?”
“Trực giác, chị nghĩ như vậy. Anh ấy không nói rõ ràng, hơn nữa cho dù có nói rõ thì thật hay giả cũng chỉ là do mình tự cảm nhận.”
Mộc Tử tiếp tục cuộn mì lên nhưng không ăn: “Chị có muốn nghe lời thật của em không?”
Đinh Hương gật đầu.
“Trước đây, vì chị muốn kết hôn mà anh ta thì không nên mới chia tay. Em nghĩ con đường đúng đắn là chị cố gắng quên anh ta, tìm người mình yêu kết hôn.”
“Chị đã cố gắng, nhưng kết quả chứng minh chị không thể buông bỏ anh ấy.”
“Còn việc kết hôn thì sao?”
Đinh Hương cười cay đắng: “Mộc Tử, em chưa yêu, em không biết cảm giác này. Cái cảm giác – chị muốn kết hôn, nhưng chị còn muốn anh ấy hơn.”
“Cho nên, cả đời không kết hôn cũng được, chỉ cần ở bên anh ta?”
Đinh Hương khó khăn gật đầu: “Trước mắt thì là vậy.”
“Nhưng sao chị biết anh ta có thể ở bên chị cả đời? Nếu lỡ một thời gian sau, anh ta nói với chị, anh ta yêu người khác, muốn cưới người khác, chị làm sao bây giờ?”
“Không lẽ kết hôn thì không có khả năng tương tự vậy sao?”
“Tình nguyện kết hôn, ít nhất có thể tỉ lệ này rất thấp.” Mộc Tử buông nĩa, “Một người ngay cả chuyện hôn nhân không muốn cho chị, có thể cho chị được cái gì?”
Đinh Hương cúi đầu: “Coi như là chị điên rồi đi.”
“Điên rồ là điều mà một phụ nữ ngu ngốc làm. Chị không phải là người phụ nữ ngu ngốc đó.”
“Mộc Tử.” Đinh Hương lắc đầu, “Mỗi người phụ nữ khi yêu đều ngốc nghếch.”
“Được, nếu là vậy thì em không còn gì để nói.”
“Em giận sao?”
“Có lẽ vậy.” Mộc Tử tựa bên bàn, “Em chỉ muốn chị hạnh phúc, và em nghĩ có vài tiêu chuẩn cụ thể cho hình thức hạnh phúc, giấy đăng ký kết hôn là một trong số đó. Nhưng có lẽ do em quá thiển cận, không hiểu được anh ta cho chị cái loại hạnh phúc gì, cũng không hiểu cái hạnh phúc chị theo đuổi là cái gì.”
“Mộc Tử, em hiểu chị. Chị khao khát kết hôn, nhưng người chị yêu không thể cho chị điều đó thì chị có thể làm gì?”
“Trước kia chị chia tay anh ta, đó không phải lời giải thích tốt nhất sao, chị nên tìm một người có thể kết hôn.”
“Em thường xuyên đi xem mắt, em cảm thấy đối tượng kết hôn có dễ không?” Đinh Hương lắc đầu, “Không dễ, rất khó. Bởi vì những tưởng tượng, mong chờ về hôn nhân không phải chỉ để tìm một người nào đó để sống cùng, chúng ta muốn là một hôn nhân có tình yêu, hơn nữa, tình yêu này sẽ không dễ dàng biến mất. Nhưng mà, yêu, là điều khó tìm!”
“Hôn nhân không có tình yêu, hoặc yêu mà không có hôn nhân, chị chọn cái nào?”
“Yêu.”
Mộc Tử vùi đầu vào khuỷu tay: “Nếu tình yêu biến mất, không có hôn nhân đảm bảo, hai người sẽ ra sao?”
“Chị và em nghĩ như nhau. Chị cũng lo lắng, cũng sợ hãi, nhưng mà bây giờ chị chỉ có thể làm theo cảm giác của mình.” Đinh Hương cố chấp, “Em biết không, khi anh ấy lại ôm chị, lại nắm tay, lại ở bên nhau, chị phát hiện chị không bao giờ muốn bỏ qua lần nữa.”
Giọng Mộc Tử trầm buồn: “Em không muốn nói gở cho chị. Nhưng mà, nếu lỡ sau này hai người chia tay, thì sao đây?”
“Vậy thì chị phải trả giá cho hành vi và lựa chọn của mình.”
Mộc Tử nhớ lại nửa năm trước, sự kiện 999 đóa hồng: “Chị phải mạnh mẽ hơn nữa mới có thể chống đỡ được những tổn thương lớn hơn.”
Đinh Hương vươn tay nắm tay Mộc Tử: “Em đừng lo cho chị. Chị biết em quan tâm tới chị, chị hiểu. Nhưng mà, em cho chị tùy ý một lần nữa đi.” Mắt cô lấp lánh, “Chị yêu anh ấy, chị thật sự rất yêu anh ấy…”
Mộc Tử không nói lời nào.
Đinh Hương biết Mộc Tử tốt tính, nhưng cô bướng bỉnh, cố chấp.
Chuông điện thoại đột ngột vang lên, Đinh Hương nhìn qua, mắt sáng lên, là Chu Quý Đồng. Cô liếc nhìn Mộc Tử, bấm máy: “Dạ.”
Chu Quý Đồng đã uống không ít rượu: “Bây giờ anh về Quảng Châu.”
Đinh Hương nghe được giọng anh khác lạ: “Anh uống rượu?”
“Ừ.”
Đinh Hương im lặng một lúc.
“Bây giờ anh về Quảng Châu.”
“Em biết rồi, anh vừa mới nói.”
“Lát nữa em tới chỗ anh đi.”
Mặt Đinh Hương nóng lên, biết Mộc Tử không nghe được nhưng vẫn xấu hổ. Cô đứng lên, đi mấy bước ra ngoài: “Anh không say đó chứ?”
“Anh không say. Em qua trước pha cho anh ly trà.”
“Trương Phong chở anh?”
“Ừ.” Nhấn mạnh lại, “Ở nhà chờ anh.”
“Em…”
“Ngoan.”
Đinh Hương cúp điện thoại, nhìn Mộc Tử: “Chị, chị lát nữa ra ngoài. Tối nay chị không về.”
“Đi qua anh ta?”
“Ừ.”
Mộc Tử hít sâu một hơi: “Đi đi.” Nghĩ nghĩ rồi nắm tay lại, “Hạnh phúc lên!”
Đinh Hương vươn tay đẩy đầu Mộc Tử: “Chị đi đây.”
Mộc Tử gật đầu.
Đinh Hương thu dọn quần áo rồi ra ngoài.
Mộc Tử nhìn Đinh Hương dù cố gắng kiềm chế nhưng vẫn tỏ rõ dáng vẻ vui vẻ nhảy nhót đi ra ngoài, nhìn lại đống chén dĩa trên bàn, không khỏi thấy phiền lòng. Trước kia Đinh Hương cũng thường đến nhà Chu Quý Đồng qua đêm, thậm chí có khi vài ngày, chuyện nam nữ thời nay thì không có gì đáng nói. Nhưng người ngoài cuộc như cô hiện giờ tâm trạng lại khác, hiện giờ cô mơ hồ cảm thấy Đinh Hương đang ép mình để trọn vẹn – chỉ mong cô nghĩ sai.
Phải cố gắng kiềm chế lắm cô mới không điện thoại làm phiền Chu Quý Đồng. cô biết anh cùng lãnh đạo cao cấp của bộ phận kinh doanh đi Phật Sơn, không biết tối mấy giờ mới về Quảng Châu.
Cô tự giễu cười cười, phụ nữ là vậy, nói tới yêu đương là không quan tâm công việc, không giống đàn ông, không có gì quan trọng hơn sự nghiệp, nhất là Chu Quý Đồng.
Muốn viết bài đăng lại cảm thấy làm quá. Cố gắng ổn định tâm trạng, tập trung vào công việc. mãi tới khi tan tầm, Chu Quý Đồng vẫn không có tin tức gì. Đinh Hương chợt thấy mình buồn cười, đâu phải ngày đầu tiên yêu đương với anh, quá mức quấn quýt thì có ích gì?
+
Khi về tới nhà, Mộc Tử vẫn chưa về.
Đinh Hương gọi Mộc Tử, nói mình nấu mì Ý, bảo cô quay về ăn tối.
Lâu rồi không vào bếp, tay chân luống cuống.
Hơn 8 giờ, Mộc Tử về. Buổi sáng hai người nói chuyện khá lúng túng, đột nhiên giờ không biết nói gì. Hai người ngồi đối diện nhau ăn mì.
“Thôi được rồi, em muốn hỏi gì thì hỏi đi.” Đinh Hương buông nĩa.
“Hai người làm hòa khi nào?”
“Tối qua.”
“Anh ta đề nghị hay là chị?”
Đinh Hương nhớ lại tối qua: “Không ai nói thẳng, dù sao thì cũng là ở bên nhau lại.”
“Chị còn yêu anh ta? Ừ, chuyện này thì chắc rồi. Nhưng anh ta yêu chị không?”
Đinh Hương nhớ lúc hai người quấn quýt bên nhau, nhớ bữa sáng Chu Quý Đồng gửi, cũng nhớ Chu Quý Đồng đi làm việc rồi thì không có tin gì nhắn về: “Trong lòng anh ấy chắc là có chị.”
“Chắc là?”
“Trực giác, chị nghĩ như vậy. Anh ấy không nói rõ ràng, hơn nữa cho dù có nói rõ thì thật hay giả cũng chỉ là do mình tự cảm nhận.”
Mộc Tử tiếp tục cuộn mì lên nhưng không ăn: “Chị có muốn nghe lời thật của em không?”
Đinh Hương gật đầu.
“Trước đây, vì chị muốn kết hôn mà anh ta thì không nên mới chia tay. Em nghĩ con đường đúng đắn là chị cố gắng quên anh ta, tìm người mình yêu kết hôn.”
“Chị đã cố gắng, nhưng kết quả chứng minh chị không thể buông bỏ anh ấy.”
“Còn việc kết hôn thì sao?”
Đinh Hương cười cay đắng: “Mộc Tử, em chưa yêu, em không biết cảm giác này. Cái cảm giác – chị muốn kết hôn, nhưng chị còn muốn anh ấy hơn.”
“Cho nên, cả đời không kết hôn cũng được, chỉ cần ở bên anh ta?”
Đinh Hương khó khăn gật đầu: “Trước mắt thì là vậy.”
“Nhưng sao chị biết anh ta có thể ở bên chị cả đời? Nếu lỡ một thời gian sau, anh ta nói với chị, anh ta yêu người khác, muốn cưới người khác, chị làm sao bây giờ?”
“Không lẽ kết hôn thì không có khả năng tương tự vậy sao?”
“Tình nguyện kết hôn, ít nhất có thể tỉ lệ này rất thấp.” Mộc Tử buông nĩa, “Một người ngay cả chuyện hôn nhân không muốn cho chị, có thể cho chị được cái gì?”
Đinh Hương cúi đầu: “Coi như là chị điên rồi đi.”
“Điên rồ là điều mà một phụ nữ ngu ngốc làm. Chị không phải là người phụ nữ ngu ngốc đó.”
“Mộc Tử.” Đinh Hương lắc đầu, “Mỗi người phụ nữ khi yêu đều ngốc nghếch.”
“Được, nếu là vậy thì em không còn gì để nói.”
“Em giận sao?”
“Có lẽ vậy.” Mộc Tử tựa bên bàn, “Em chỉ muốn chị hạnh phúc, và em nghĩ có vài tiêu chuẩn cụ thể cho hình thức hạnh phúc, giấy đăng ký kết hôn là một trong số đó. Nhưng có lẽ do em quá thiển cận, không hiểu được anh ta cho chị cái loại hạnh phúc gì, cũng không hiểu cái hạnh phúc chị theo đuổi là cái gì.”
“Mộc Tử, em hiểu chị. Chị khao khát kết hôn, nhưng người chị yêu không thể cho chị điều đó thì chị có thể làm gì?”
“Trước kia chị chia tay anh ta, đó không phải lời giải thích tốt nhất sao, chị nên tìm một người có thể kết hôn.”
“Em thường xuyên đi xem mắt, em cảm thấy đối tượng kết hôn có dễ không?” Đinh Hương lắc đầu, “Không dễ, rất khó. Bởi vì những tưởng tượng, mong chờ về hôn nhân không phải chỉ để tìm một người nào đó để sống cùng, chúng ta muốn là một hôn nhân có tình yêu, hơn nữa, tình yêu này sẽ không dễ dàng biến mất. Nhưng mà, yêu, là điều khó tìm!”
“Hôn nhân không có tình yêu, hoặc yêu mà không có hôn nhân, chị chọn cái nào?”
“Yêu.”
Mộc Tử vùi đầu vào khuỷu tay: “Nếu tình yêu biến mất, không có hôn nhân đảm bảo, hai người sẽ ra sao?”
“Chị và em nghĩ như nhau. Chị cũng lo lắng, cũng sợ hãi, nhưng mà bây giờ chị chỉ có thể làm theo cảm giác của mình.” Đinh Hương cố chấp, “Em biết không, khi anh ấy lại ôm chị, lại nắm tay, lại ở bên nhau, chị phát hiện chị không bao giờ muốn bỏ qua lần nữa.”
Giọng Mộc Tử trầm buồn: “Em không muốn nói gở cho chị. Nhưng mà, nếu lỡ sau này hai người chia tay, thì sao đây?”
“Vậy thì chị phải trả giá cho hành vi và lựa chọn của mình.”
Mộc Tử nhớ lại nửa năm trước, sự kiện 999 đóa hồng: “Chị phải mạnh mẽ hơn nữa mới có thể chống đỡ được những tổn thương lớn hơn.”
Đinh Hương vươn tay nắm tay Mộc Tử: “Em đừng lo cho chị. Chị biết em quan tâm tới chị, chị hiểu. Nhưng mà, em cho chị tùy ý một lần nữa đi.” Mắt cô lấp lánh, “Chị yêu anh ấy, chị thật sự rất yêu anh ấy…”
Mộc Tử không nói lời nào.
Đinh Hương biết Mộc Tử tốt tính, nhưng cô bướng bỉnh, cố chấp.
Chuông điện thoại đột ngột vang lên, Đinh Hương nhìn qua, mắt sáng lên, là Chu Quý Đồng. Cô liếc nhìn Mộc Tử, bấm máy: “Dạ.”
Chu Quý Đồng đã uống không ít rượu: “Bây giờ anh về Quảng Châu.”
Đinh Hương nghe được giọng anh khác lạ: “Anh uống rượu?”
“Ừ.”
Đinh Hương im lặng một lúc.
“Bây giờ anh về Quảng Châu.”
“Em biết rồi, anh vừa mới nói.”
“Lát nữa em tới chỗ anh đi.”
Mặt Đinh Hương nóng lên, biết Mộc Tử không nghe được nhưng vẫn xấu hổ. Cô đứng lên, đi mấy bước ra ngoài: “Anh không say đó chứ?”
“Anh không say. Em qua trước pha cho anh ly trà.”
“Trương Phong chở anh?”
“Ừ.” Nhấn mạnh lại, “Ở nhà chờ anh.”
“Em…”
“Ngoan.”
Đinh Hương cúp điện thoại, nhìn Mộc Tử: “Chị, chị lát nữa ra ngoài. Tối nay chị không về.”
“Đi qua anh ta?”
“Ừ.”
Mộc Tử hít sâu một hơi: “Đi đi.” Nghĩ nghĩ rồi nắm tay lại, “Hạnh phúc lên!”
Đinh Hương vươn tay đẩy đầu Mộc Tử: “Chị đi đây.”
Mộc Tử gật đầu.
Đinh Hương thu dọn quần áo rồi ra ngoài.
Mộc Tử nhìn Đinh Hương dù cố gắng kiềm chế nhưng vẫn tỏ rõ dáng vẻ vui vẻ nhảy nhót đi ra ngoài, nhìn lại đống chén dĩa trên bàn, không khỏi thấy phiền lòng. Trước kia Đinh Hương cũng thường đến nhà Chu Quý Đồng qua đêm, thậm chí có khi vài ngày, chuyện nam nữ thời nay thì không có gì đáng nói. Nhưng người ngoài cuộc như cô hiện giờ tâm trạng lại khác, hiện giờ cô mơ hồ cảm thấy Đinh Hương đang ép mình để trọn vẹn – chỉ mong cô nghĩ sai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook