Ken mới vào văn phòng đã thấy Chu Quý Đồng, anh đang tập trung pha trà, đây là trà Điền Hồng* ngon nhất. (Hồng trà được sản xuất ở Vân Nam)

“Ở phòng cậu pha không được à?”

“Văn phòng tôi đông lạnh hạ nóng, ở chỗ này của cậu vẫn tốt hơn.”

Ken thấy Chu Quý Đồng càng lúc càng nói nhăng nói cuội: “Cả tầng lầu chỉ có phòng tôi với cậu là phong thủy tốt.”

“Phong thủy tốt thì tốt, nhưng mà không “vượng” cho tôi.” Chu Quý Đồng nhấp ngụm trà, “Trà ngon.” (Vượng: phát triển, hưng thịnh)

Ken đặt chìa khóa xe xuống, ngồi một bên: “Sao lại không ‘vượng’ cậu?”

“Một trận cảm đã muốn lấy nửa cái mạng già, cậu nói có thể ‘vượng’ tôi sao?”

“Vậy chỉ có thể trách cậu già rồi, sức đề kháng kém, sức khỏe còn kém hơn con trai tôi.”

Chu Quý Đồng không nói tiếp.

Ken lại hỏi: “Gần đây bên Hàn Đạc thế nào?”

“Lạ nhỉ, người đến công ty mỗi ngày là cậu, sao lại hỏi ngược lại tôi?”

“Lư Phong này cũng hay ho đấy, ông ta mặt dày mày dạn nhét Hàn Đạc đến làm Phó tổng phụ trách tài chính, định làm thành một Lý Hoa Cương thứ hai à?”

“Hàn Đạc không phải là kiểu muốn nhét là nhét, anh ta có thực lực.” Chu Quý Đồng trầm ngâm, “Từ Luân Đôn về, cũng có điểm chú ý.”

“Mẹ kiếp! Tôi mặc kệ có ý tứ gì, thật phiền!” Ken rút điếu thuốc, Chu Quý Đồng xua tay ý không cần, “Công ty này nếu không phải ba tôi một hai bảo tôi quản lý, thì tôi đúng là lười quản nó. Mấy ông già từ ngày đầu thành lập mỗi ngày không phải quậy cái này rồi tới phá cái kia, chọc tôi điên lên thì tôi đưa vợ con đi ra nước ngoài, thế là yên tịnh.”

“Thế hệ này rồi tới thế hệ khác, chẳng phải lúc nào cũng thế sao? Cậu chờ mười năm nữa, con trai cậu lên thay, cậu lại học theo cha cậu, mặc kệ mọi việc, thế là cực kỳ yên tịnh.”

Ken nghĩ tới cậu con trai nghịch ngợm của mình, vừa bực vừa buồn cười: “Cậu đừng nói, đôi khi đúng là cảm thấy thằng nhóc đúng là thông minh, mưu kế vượt mặt tôi.”

Chu Quý Đồng lắc đầu: “Nhìn bộ dạng cậu thật ngốc nghếch.”

“Khi nào cậu thành cha người ta, cậu sẽ biết cảm giác này thế nào.”

Chu Quý Đồng cười một tiếng.

“Hôm trước Hàn Đạc có nói với tôi là anh ta muốn điều chỉnh nhân sự của bộ phận tài chính, cho nghỉ một hai người, tuyển một vài người mới. Mấy ngày nay cậu không đến công ty nên không nói cho cậu biết.”

“Bồi dưỡng người của mình?”

“Có lẽ là ý đó. Tôi đồng ý cho anh ta làm.”

“Nếu đồng ý rồi thì cứ thế đi, anh ta cũng không thể giở trò gì được.”

Ken bỗng nhiên cười: “Cậu không quan tâm một chút xem Đinh Hương có được Hàn Đạc tin tưởng sử dụng hay bị sa thải à?”

“Đường đường một giám đốc tài chính, không phải anh ta muốn thay thì có thể thay được.” Chu Quý Đồng cảm thấy cáu kỉnh vô cớ, sờ tìm thuốc lá, châm lửa: “Đinh Hương không phải là phụ nữ ngu ngốc.”

“Cậu biết?”

Chu Quý Đồng liếc mắt nhìn Ken.

“Cô ấy xin nghỉ phép một tuần.

Chu Quý Đồng không nói gì.

“Hôm đó Hàn Đạc nói với tôi.”

Chu Quý Đồng vẫn không lên tiếng.

“Cậu nói xem có phải là đi du lịch với bạn trai không, chứ không thì sao tự nhiên xin nghỉ phép?”

“Làm tốt chuyện cậu đi, đừng có tọc mạch nhiều chuyện.” Chu Quý Đồng cầm chìa khóa bỏ của chạy lấy người.

+

Chán nản từ chối lời mời của khách hàng, Chu Quý Đồng đang định về nhà ngủ thì nhận được điện thoại của dì: “Mẹ con gọi con về nhà uống canh.”

Chu Quý Đồng giọng chống đối:”Không uống.”

“Đang êm đẹp giở thói thiếu gia ra làm gì?” dì dịu dàng, “Nấu món chân giò om đậu tương con thích nhé?”

Chu Quý Đồng nghĩ mình ở độ tuổi thế này mà còn vẫn giở tính xấu với người nhà đúng là không nên, ủ rũ trả lời: “Dạ được rồi.”

Lái xe gần một tiếng đồng hồ, về đến nhà, mẹ và dì đang bận rộn trong bếp. Dì ly hôn với dượng đã mấy năm, con trai, con gái đều làm việc ở nước ngoài, vì vậy dì chuyển về đây ở cùng với mẹ.

“Mẹ, dì, con về rồi.”

“Sao con về sớm vậy?”

“Vừa lúc không bận nên về sớm chút.”

Mẹ đi đến: “Trước đó không lâu nghe ba nói con đang rất bận mà.”

“Qua thời gian đó rồi thì ổn.”

“Con nhìn lại mình xem, bận rộn rồi đổ bệnh, bây giờ con gầy thành dạng gì rồi.”

Chu Quý Đồng nhìn lại mình: “Không sao.”

“Bảo con về nhà thường để ăn cơm mà không nghe. Đồ ăn ở nhà lúc nào cũng tốt hơn bên ngoài, chưa kể dì nấu còn ngon như thế này nữa.”

Dì rửa tay đi ra phòng khách: “Giò heo vừa chín tới, hầm nhừ là có thể ăn cơm rồi.”

Chu Quý Đồng gật đầu: “Dạ, bây giờ con chưa đói. Ba đâu ạ?”

“Ông ấy đi câu cá với bác Trần, mới gọi điện về bảo tối nay không về ăn cơm.”

Chu Quý Đồng ừm, ba người im lặng không nói chuyện.

Chu Quý Đồng cầm điều khiển từ xa, chỉnh kênh lên xuống linh tinh.

“Con trai, ở nhà với mẹ chán lắm sao?”

“Không.”

“Sợ chán thì dẫn bạn gái về cho mẹ nhìn xem.”

“Không có bạn gái.”

“Gần đây không yêu ai sao?”

“Không.”

“Có thích ai không?”

“Không có.”

Chu Quý Đồng biết cách đối phó với việc cằn nhằn của mẹ là phải nói đơn giản ngắn gọn, không được chần chừ.

“Con xem con---” mẹ đầu hàng, không thể hỏi nổi nữa.

Ngược lại, dì mở miệng: “Quý Đồng, lần trước cô Đinh tới nhà tìm con---”

Chu Quý Đồng tập trung lại: “Sao ạ?”

“Hình như dì gặp rồi. Năm ngoái dì gặp ở X, không phải cô ấy đi cùng con sao?”

Mẹ kinh ngạc: “Hả, cô Đinh nào?”

Tốt, hai chị em bắt đầu diễn trò tung hứng.

Chu Quý Đồng đứng lên: “Dì, có vẻ kính lão của dì không đúng độ. Hôm nào con rảnh đưa dì đi đo lại. Con lên lầu ngủ một giấc trước.”

Mẹ với dì bất lực nhìn nhau.

+

Chu Quý Đồng nằm trên sofa trong phòng, chợt nhớ lại hôm Đinh Hương đến. Đó là lần đầu tiên cô tới nhà ba mẹ anh, lần đầu tiên gặp gia đình anh, nhưng lại không phải với tư cách bạn gái anh. Ngẫm lại, hai người ở bên nhau hai năm, anh biết cô đối với anh thế nào. Cho nên, anh vẫn cảm thấy hổ thẹn với cô. Cô là một người con gái tốt, nhưng đáng tiếc anh không phải một người đàn ông tốt, ít nhất, anh không thể cho cô được một hôn nhân như cô mong muốn.

Đôi khi, Chu Quý Đồng cũng tự hỏi, nguyên nhân chính khiến anh ngần ngại không muốn bước vào cuộc sống hôn nhân là vì lý do như anh thường nói, “sợ hãi hôn nhân”, hay là do tình yêu không đủ lớn?

Ngay cả bản thân anh cũng không thể trả lời được vấn đề này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương