Gặp Đông
-
Chương 20
Lần đầu tiên anh đến trung tâm thương mại này, chỉ biết mỗi cửa vào, nhưng hiện tại hướng kia hiển nhiên không thích hợp.
Anh lớn tiếng hỏi: "Bên kia có thể đi ra ngoài không?"
Bảo vệ ở xung quanh bọn họ chặn lại người, chị Thấm chỉ vào một phương hướng: "Bên kia bên kia, đi phòng nghỉ trước!"
Anh ôm người, đi theo hướng chị Thấm chỉ.
Nửa đường anh nhận thấy một chiếc giày cao gót trên chân cô rơi, cùng màu với váy cô, trong nháy mắt đã biến mất trong đám đông hỗn loạn.
Vào phòng nghỉ, cửa lập tức bị đóng lại. Anh đặt cô lên ghế, trong ngực còn chưa hết hoảng hốt, anh tháo khẩu trang xuống thở gấp hỏi: "Chân em bị thương?"
Cô bỏ áo khoác trên người, tóc dài trở nên hỗn độn, thái dương cũng dính mồ hôi, cô vén tóc dài ra sau, nói: "Không bị thương, là trẹo chân."
"Chân nào?"
"Chân này." Cô nâng chân kia lên, sau đó nhìn về phía chị Thấm, "Bên ngoài như vậy làm sao bây giờ?"
Chị Thấm cầm di động đang sứt đầu mẻ trán, vừa gọi điện thoại vừa nói với cô: "Chị đi tìm người, em xem vết thương đi."
"Không có việc gì, em chỉ bị trẹo chân thôi." Cô nói.
Anh cởi bỏ mấy cúc áo sơmi, ngồi xổm bên chân cô, nâng chân cô lên xoay: "Đau không?"
"A......" Cô hơi nhíu mày, "Bình thường, không quá đau."
Anh lại kiểm tra cẳng chân cô, hơi xước da, không rõ, có lẽ là đụng vào chỗ nào đó, trên đùi có vết bầm tím.
Anh xoa vài cái, lau khô chân cho cô, cô nhìn chằm chằm chị Thấm gọi điện thoại, toàn bộ tâm tư không ở trên người mình.
Anh ngẩng đầu nhìn cô.
Thời gian rất lâu không gặp, cô không thay đổi quá nhiều so với trước, trang điểm tinh tế, tóc dài uốn xoăn, không gầy cũng không béo, cân nặng vẫn giống như trước, anh có thể dễ dàng ôm cô.
Cô thấy chị Thấm cúp điện thoại, hỏi ngay: "Nói như thế nào?"
Chị Thấm nói: "Cảnh sát đã đến, như thế này chúng ta trước tiên tìm cơ hội rời đi, chị gọi điện thoại cho công ty."
Cô chỉ có thể chờ, nhưng lại không ngồi được, cô từ trên ghế đứng lên, quên một chân không giày, người hơi nghiêng.
Anh đúng lúc ôm lấy cô: "Em làm gì?"
Cô đẩy anh ra, đá nốt chiếc giày còn lại: "Tôi nhìn bên ngoài."
Anh túm cánh tay cô: "Điên rồi, bên ngoài còn loạn."
"Tôi điên?"
Cô liếc anh, rút cánh tay ra, đi đến sau cửa, cô dán lỗ tai nghe, có lẽ không nghe được tiếng gì quá nghiêm trọng, cô kéo cửa.
Anh đứng phía sau cô cũng nhìn ra bên ngoài, một lát sau, mắt thấy có bước chân hỗn độn trải qua, anh đóng cửa lại.
Cô hoảng sợ, vội xoay người, đụng vào ngực anh. Cô che trán, anh lui về phía sau tránh đường.
Cô đi trở về, chưa được vài bước lại thay đổi, anh tiến lên nâng cô: "Tí nữa đi bệnh viện."
"Làm sao vậy?" Chị Thấm cúp điện thoại, đúng lúc nghe thấy anh nói phải đi bệnh viện, vội vàng hỏi, "Chân bị thương rất nghiêm trọng?"
"Không có việc gì, chỉ bị trẹo thôi, đừng lo." Cô đáp.
Anh đặt cô lên ghế, xắn tay áo sơmi: "Em không đi được, đừng cố chấp."
"Tôi hiểu rõ chân mình." Mặt cô không thay đổi nói.
Chị Thấm nhìn hai người, nói với anh: "Trời nóng cậu mặc như vậy không nổi rôm?"
Anh nhếch khóe miệng, không nói chuyện.
Chị Thấm lại nói với cô: "Chị đi ra ngoài xem, em ở lại nơi này, đừng đi, nghe thấy không?"
Cô gật đầu: "Chị đi đi."
Chị Thấm nói với anh: "Chị đi ra ngoài, cậu ở bên em ấy."
Trong phòng nghỉ chỉ còn bọn họ, anh kéo ghế trong góc ra.
Cô dựa vào bàn, vén tóc, tay để sau đầu không nhúc nhích, hỏi: "Sao anh lại đến đây?"
Anh kéo ghế ngồi vào bên cạnh cô, rút khăn giấy lau, đưa khăn giấy cho cô, nói: "Đón sinh nhật em."
Cô cầm khăn giấy không lau: "Sinh nhật tôi đã qua."
Anh ngồi xuống, lau mồ hôi trên cổ: "Anh không kịp bay." Bỏ lỡ sinh nhật hai mươi sáu tuổi của cô.
Một lát sau, cô buông tay, tóc sau đầu rơi ra, cô hơi mỉm cười, như là thoải mái, hoặc như là cố ý, anh phân biệt không rõ, chỉ thấy cô hơi lắc đầu nói: "Tôi biết, không sao."
Trong lòng anh khó chịu.
Cô bỏ khăn giấy lên bàn: "Chúng ta đã sớm nói rồi, đã không còn quan hệ, cho nên thật ra anh không cần cố ý trở về gấp."
Hai má anh căng thẳng, nhìn chằm chằm vẻ mặt cô, một lát sau, anh mới mở miệng: "Anh uống thuốc cảm, ngủ quên."
Lần này anh bị cảm lại không nhìn ra bệnh, giọng không nghẹt, cũng không chảy nước mũi, chỉ thỉnh thoảng ho vài tiếng, nhìn hoàn toàn không nghiêm trọng.
Cô nhìn anh một lúc, không nói chuyện.
Anh thật sự mệt, cho dù là công tác hay là cuộc sống, mấy năm này anh quá mệt mỏi.
Lần này bay mười mấy giờ, đầu đau đến nứt ra, chưa ăn gì, anh vò khăn giấy, thở hắt ra, không muốn đấu võ mồm với cô: "Chờ em giải quyết xong chuyện bên này, bàn lại chuyện của chúng ta, hiện tại anh không có sức."
Cô nhìn anh, sau một lúc lâu mới nói: "Nên nói thì trước đó cũng đều nói rồi, còn gì cần phải nói sao? Anh không có sức, tôi cũng vậy."
Anh hít sâu: "Anh bay mười mấy giờ, không phải vì tới nghe em nói điều này."
"Cho nên anh thật sự không cần lãng phí thời gian." Cô không chút nào yếu thế.
Anh hít sâu một hơi, lúc này ngoài phòng nghỉ có người gõ cửa.
"Mở cửa." Là tiếng chị Thấm.
Anh liếc cô, đứng dậy đi mở cửa.
Chị Thấm nói: "Bên ngoài còn đang xử lý, chúng ta đi về trước."
Cô gật đầu, chân trần đứng lên.
Anh nói với chị Thấm: "Tìm cho cô ấy đôi giày."
Chị Thấm vỗ đầu: "Ôi, đã quên em không có giày, tạm thời không tìm được, bên này đều đóng cửa rồi."
"Em đi bên ngoài xem, hai người chờ một lát." Anh nói.
"Vậy cậu nhanh một chút, dép lê cũng được." Chị Thấm nói.
Anh không nhìn cô nữa, đi thẳng ra cửa. Trong trung tâm thương mại vẫn hỗn loạn ồn ào náo động, anh ra ngoài, tìm người hỏi tiệm giày hoặc siêu thị gần nhất, cuối cùng mua một đôi giày trắng.
Anh dùng tốc độ nhanh nhất, lại đứng ở cửa phòng nghỉ, chỉ thấy bên trong đã không có bóng dáng cô và chị Thấm, thậm chí không có nửa dấu vết của cô.
Trên mặt đất cũng không còn thấy giày cao gót, áo khoác của anh để ở trên bàn.
Anh bình tĩnh đứng đó một lúc lâu, sau đó lấy áo khoác, xoay người rời đi.
Khi đó mặt trời đã ngả về tây, giống như trong nháy mắt, lập tức qua hai năm, hiện giờ bóng đêm mờ mịt, anh bước chậm ở trong đêm giao thừa náo nhiệt, cùng là ồn ào náo động lại khác với năm đó.
Thái Tấn Đồng nghe đến đó, thấy Mạnh Đông không còn tiếp tục, anh ta hỏi tiếp: "Sau khi rời khỏi trung tâm thương mại, anh có đi tìm cô ấy không?"
Mạnh Đông nhìn con đường phía trước nói: "Lần đó ngoài ý muốn ồn ào quá lớn, đối với cô ấy ít nhiều có chút ảnh hưởng, cho nên vào ban đêm đã phải bay đi, chạy về công ty. Trước khi lên máy bay bạn cô ấy gọi điện thoại cho tôi, nói có phóng viên tìm tới phòng nghỉ, cho nên bọn họ phải đi."
Dạng người gì mới sợ phóng viên tìm tới cửa? Thái Tấn Đồng giả vờ không nghe ra tin tức Mạnh Đông nhớ lại tiết lộ, anh ta liếc Dụ Kiến, lại hỏi: "Vậy còn anh, cũng đi luôn?"
Mạnh Đông qua vài giây mới thấp giọng nói: "Lúc bạn cô ấy gọi điện thoại, đúng lúc tôi đang ở bệnh viện. Nhiệt độ tăng lên, không thể chịu được, tôi nằm bốn ngày. Khi đó chúng tôi đều vội làm việc, không thể làm được theo ý mình, lý trí chiếm thượng phong, công tác cuộc sống vẫn phải tiếp tục."
Thái Tấn Đồng thở dài: "Rất kịch tính, cũng có chút thân bất do kỷ. Ngoài cái này, anh còn nhớ gì không?"
Anh ta ở trong đêm giao thừa này nghe xong Mạnh Đông tự thuật lại một đoạn, cuối cùng anh ta thực sự cũng có chút quan tâm.
Anh ta vô cùng muốn biết trước khi đêm nay nhớ lại, "cô ấy" trong miệng Mạnh Đông và Mạnh Động rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới có thể chia tách đến tận lúc này.
Hai tháng trước Mạnh Đông đau khổ canh giữ ở ngoài khách sạn; Giáng sinh năm ngoái sau buổi biểu diễn công ích Mạnh Đông khách sáo nói chuyện với cô; năm kia khai mạc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Mạnh Đông và cô thân mật được mới lạ.
Đây là một đoạn cho dù là thời gian hay là quan hệ của bọn họ, đều "gần" với quá trình khôi phục trí nhớ.
Thái Tấn Đồng lại có tin tưởng đối với chính mình.
Anh ta đánh cược đoạn trí nhớ tiếp theo Mạnh Đông khôi phục vô cùng có khả năng là năm kia, cũng chính là ba năm trước đây.
Anh ta ôm thật lớn hy vọng chờ Mạnh Đông tiếp tục, nhưng đã đi tới tòa nhà rồi.
Mạnh Đông nói: "Anh lái xe lại đây, chúng tôi chờ ở chỗ này."
Anh ta còn muốn nghe, cho nên nói: "Cùng đi nhé."
Mạnh Đông liếc Dụ Kiến: "Chân cô ấy đau."
"Hả?" Thái Tấn Đồng nhìn về phía Dụ Kiến, "Chân thật sự không đi được nữa?"
"Hơi hơi." Dụ Kiến thúc giục anh ta, "Anh mau lái xe lại đây đi."
"Ừ."
Thái Tấn Đồng rời đi, Dụ Kiến và Mạnh Đông đứng ở cửa thang máy.
Tuy là nửa đêm, nhưng vẫn đầy xe cộ, có lẽ toàn là người đỗ ở đây rồi đi đón năm mới.
Một chiếc xe thể thao lướt qua, sau khi hết tạp âm, Mạnh Đông nói: "Không cần đến bệnh viện?"
Dụ Kiến lắc đầu: "Không cần."
Mạnh Đông nói: "Nếu thực sự đau, đừng cố."
Dụ Kiến kéo khăn quàng cổ xuống, nhìn xe lái lại đây: "Đã nói không cần, tôi tự biết chân mình."
Xe tới trước mặt, hai người không nói chuyện, một trái một phải ngồi vào ghế sau.
Thái Tấn Đồng điều chỉnh gương chiếu hậu, có thể nhìn rõ hai người ngồi sau, hiện giờ anh ta càng thêm lưu tâm, phát hiện Mạnh Đông có thói quen ngồi xe vô cùng tốt, cho dù ngồi sau mỗi lần đều thắt dây an toàn, Dụ Kiến thì không.
Anh ta ngáp hỏi: "Hai người có mệt không?"
Mạnh Đông thả lỏng bả vai và cổ: "Vẫn ổn." Nghiêng đầu hỏi Dụ Kiến, "Còn cô?"
Dụ Kiến lắc đầu: "Không mệt." Nói xong cô đã muốn ngáp, che miệng, cô nhịn xuống.
"Vậy tôi nghe radio, không chê ồn chứ." Thái Tấn Đồng mở list nhạc trong xe.
Thật khéo là trong list nhạc cũng là ba ca khúc thành danh của Dụ Kiến.
Thái Tấn Đồng nói: "Cha mẹ cô cũng thật yêu cô, máy tính tiệm ăn kia cũng chỉ có ca khúc của cô, trên xe cũng thế."
Dụ Kiến ngả lưng, giọng đã mang theo chút lười biếng: "Không dễ nghe sao?"
"Dễ nghe, sao lại không dễ nghe chứ." Thái Tấn Đồng khen cô.
Dụ Kiến cảm giác tay đụng phải thứ gì, cúi đầu nhìn là bức tranh, người này còn chưa mang về khách sạn.
Cô thu lại tầm mắt, ngón tay để bên bức tranh, nghe tiếng mình hát, mí mắt cô dần dần nặng nề.
Cô hoảng hốt thấy người bên cạnh chỉnh quạt gió, hơi nóng không còn phả vào mặt cô.
Cô không thích bị gió nóng thổi.
Cô hỗn loạn nghĩ.
Sau khi thi đại học kết thúc, đáng lẽ mùa hè sẽ được thả lỏng thì lại là bắt đầu treo cổ đối với cô.
Đó là một ngày vô cùng oi bức trong ngày nghỉ, cô ngồi ở sau xe, nghiêng đầu tránh gió, cuối cùng nhường toàn bộ gió lạnh cho Tiểu Dương Xuân bên cạnh.
Tiểu Dương Xuân đóng điều hòa ghế sau lại.
Cô không vui: "Quá nóng."
Tiểu Dương Xuân nói: "Vậy chịu đi." Vừa nói vừa mở lại điều hòa.
Cô Khúc ngồi ghế phụ nói: "Cháu đừng bắt nạt Kiến Kiến, hôm nay là lần cuối cùng hai đứa gặp mặt, về sau muốn gặp nhau, cũng không biết phải đợi đến tháng năm nào."
Lái xe hỏi: "Không phải hai đứa nhỏ cùng học trường kia sao? Trường kia tốt, hàng năm tỷ lệ đỗ rất cao."
"Đúng vậy, cho nên tôi mới giúp đứa nhỏ chọn trường học này." Cô Khúc giải thích cười nói, "Cháu ngoại tôi đi du học, hai đứa nhỏ không học cùng nhau."
- -----oOo------
Anh lớn tiếng hỏi: "Bên kia có thể đi ra ngoài không?"
Bảo vệ ở xung quanh bọn họ chặn lại người, chị Thấm chỉ vào một phương hướng: "Bên kia bên kia, đi phòng nghỉ trước!"
Anh ôm người, đi theo hướng chị Thấm chỉ.
Nửa đường anh nhận thấy một chiếc giày cao gót trên chân cô rơi, cùng màu với váy cô, trong nháy mắt đã biến mất trong đám đông hỗn loạn.
Vào phòng nghỉ, cửa lập tức bị đóng lại. Anh đặt cô lên ghế, trong ngực còn chưa hết hoảng hốt, anh tháo khẩu trang xuống thở gấp hỏi: "Chân em bị thương?"
Cô bỏ áo khoác trên người, tóc dài trở nên hỗn độn, thái dương cũng dính mồ hôi, cô vén tóc dài ra sau, nói: "Không bị thương, là trẹo chân."
"Chân nào?"
"Chân này." Cô nâng chân kia lên, sau đó nhìn về phía chị Thấm, "Bên ngoài như vậy làm sao bây giờ?"
Chị Thấm cầm di động đang sứt đầu mẻ trán, vừa gọi điện thoại vừa nói với cô: "Chị đi tìm người, em xem vết thương đi."
"Không có việc gì, em chỉ bị trẹo chân thôi." Cô nói.
Anh cởi bỏ mấy cúc áo sơmi, ngồi xổm bên chân cô, nâng chân cô lên xoay: "Đau không?"
"A......" Cô hơi nhíu mày, "Bình thường, không quá đau."
Anh lại kiểm tra cẳng chân cô, hơi xước da, không rõ, có lẽ là đụng vào chỗ nào đó, trên đùi có vết bầm tím.
Anh xoa vài cái, lau khô chân cho cô, cô nhìn chằm chằm chị Thấm gọi điện thoại, toàn bộ tâm tư không ở trên người mình.
Anh ngẩng đầu nhìn cô.
Thời gian rất lâu không gặp, cô không thay đổi quá nhiều so với trước, trang điểm tinh tế, tóc dài uốn xoăn, không gầy cũng không béo, cân nặng vẫn giống như trước, anh có thể dễ dàng ôm cô.
Cô thấy chị Thấm cúp điện thoại, hỏi ngay: "Nói như thế nào?"
Chị Thấm nói: "Cảnh sát đã đến, như thế này chúng ta trước tiên tìm cơ hội rời đi, chị gọi điện thoại cho công ty."
Cô chỉ có thể chờ, nhưng lại không ngồi được, cô từ trên ghế đứng lên, quên một chân không giày, người hơi nghiêng.
Anh đúng lúc ôm lấy cô: "Em làm gì?"
Cô đẩy anh ra, đá nốt chiếc giày còn lại: "Tôi nhìn bên ngoài."
Anh túm cánh tay cô: "Điên rồi, bên ngoài còn loạn."
"Tôi điên?"
Cô liếc anh, rút cánh tay ra, đi đến sau cửa, cô dán lỗ tai nghe, có lẽ không nghe được tiếng gì quá nghiêm trọng, cô kéo cửa.
Anh đứng phía sau cô cũng nhìn ra bên ngoài, một lát sau, mắt thấy có bước chân hỗn độn trải qua, anh đóng cửa lại.
Cô hoảng sợ, vội xoay người, đụng vào ngực anh. Cô che trán, anh lui về phía sau tránh đường.
Cô đi trở về, chưa được vài bước lại thay đổi, anh tiến lên nâng cô: "Tí nữa đi bệnh viện."
"Làm sao vậy?" Chị Thấm cúp điện thoại, đúng lúc nghe thấy anh nói phải đi bệnh viện, vội vàng hỏi, "Chân bị thương rất nghiêm trọng?"
"Không có việc gì, chỉ bị trẹo thôi, đừng lo." Cô đáp.
Anh đặt cô lên ghế, xắn tay áo sơmi: "Em không đi được, đừng cố chấp."
"Tôi hiểu rõ chân mình." Mặt cô không thay đổi nói.
Chị Thấm nhìn hai người, nói với anh: "Trời nóng cậu mặc như vậy không nổi rôm?"
Anh nhếch khóe miệng, không nói chuyện.
Chị Thấm lại nói với cô: "Chị đi ra ngoài xem, em ở lại nơi này, đừng đi, nghe thấy không?"
Cô gật đầu: "Chị đi đi."
Chị Thấm nói với anh: "Chị đi ra ngoài, cậu ở bên em ấy."
Trong phòng nghỉ chỉ còn bọn họ, anh kéo ghế trong góc ra.
Cô dựa vào bàn, vén tóc, tay để sau đầu không nhúc nhích, hỏi: "Sao anh lại đến đây?"
Anh kéo ghế ngồi vào bên cạnh cô, rút khăn giấy lau, đưa khăn giấy cho cô, nói: "Đón sinh nhật em."
Cô cầm khăn giấy không lau: "Sinh nhật tôi đã qua."
Anh ngồi xuống, lau mồ hôi trên cổ: "Anh không kịp bay." Bỏ lỡ sinh nhật hai mươi sáu tuổi của cô.
Một lát sau, cô buông tay, tóc sau đầu rơi ra, cô hơi mỉm cười, như là thoải mái, hoặc như là cố ý, anh phân biệt không rõ, chỉ thấy cô hơi lắc đầu nói: "Tôi biết, không sao."
Trong lòng anh khó chịu.
Cô bỏ khăn giấy lên bàn: "Chúng ta đã sớm nói rồi, đã không còn quan hệ, cho nên thật ra anh không cần cố ý trở về gấp."
Hai má anh căng thẳng, nhìn chằm chằm vẻ mặt cô, một lát sau, anh mới mở miệng: "Anh uống thuốc cảm, ngủ quên."
Lần này anh bị cảm lại không nhìn ra bệnh, giọng không nghẹt, cũng không chảy nước mũi, chỉ thỉnh thoảng ho vài tiếng, nhìn hoàn toàn không nghiêm trọng.
Cô nhìn anh một lúc, không nói chuyện.
Anh thật sự mệt, cho dù là công tác hay là cuộc sống, mấy năm này anh quá mệt mỏi.
Lần này bay mười mấy giờ, đầu đau đến nứt ra, chưa ăn gì, anh vò khăn giấy, thở hắt ra, không muốn đấu võ mồm với cô: "Chờ em giải quyết xong chuyện bên này, bàn lại chuyện của chúng ta, hiện tại anh không có sức."
Cô nhìn anh, sau một lúc lâu mới nói: "Nên nói thì trước đó cũng đều nói rồi, còn gì cần phải nói sao? Anh không có sức, tôi cũng vậy."
Anh hít sâu: "Anh bay mười mấy giờ, không phải vì tới nghe em nói điều này."
"Cho nên anh thật sự không cần lãng phí thời gian." Cô không chút nào yếu thế.
Anh hít sâu một hơi, lúc này ngoài phòng nghỉ có người gõ cửa.
"Mở cửa." Là tiếng chị Thấm.
Anh liếc cô, đứng dậy đi mở cửa.
Chị Thấm nói: "Bên ngoài còn đang xử lý, chúng ta đi về trước."
Cô gật đầu, chân trần đứng lên.
Anh nói với chị Thấm: "Tìm cho cô ấy đôi giày."
Chị Thấm vỗ đầu: "Ôi, đã quên em không có giày, tạm thời không tìm được, bên này đều đóng cửa rồi."
"Em đi bên ngoài xem, hai người chờ một lát." Anh nói.
"Vậy cậu nhanh một chút, dép lê cũng được." Chị Thấm nói.
Anh không nhìn cô nữa, đi thẳng ra cửa. Trong trung tâm thương mại vẫn hỗn loạn ồn ào náo động, anh ra ngoài, tìm người hỏi tiệm giày hoặc siêu thị gần nhất, cuối cùng mua một đôi giày trắng.
Anh dùng tốc độ nhanh nhất, lại đứng ở cửa phòng nghỉ, chỉ thấy bên trong đã không có bóng dáng cô và chị Thấm, thậm chí không có nửa dấu vết của cô.
Trên mặt đất cũng không còn thấy giày cao gót, áo khoác của anh để ở trên bàn.
Anh bình tĩnh đứng đó một lúc lâu, sau đó lấy áo khoác, xoay người rời đi.
Khi đó mặt trời đã ngả về tây, giống như trong nháy mắt, lập tức qua hai năm, hiện giờ bóng đêm mờ mịt, anh bước chậm ở trong đêm giao thừa náo nhiệt, cùng là ồn ào náo động lại khác với năm đó.
Thái Tấn Đồng nghe đến đó, thấy Mạnh Đông không còn tiếp tục, anh ta hỏi tiếp: "Sau khi rời khỏi trung tâm thương mại, anh có đi tìm cô ấy không?"
Mạnh Đông nhìn con đường phía trước nói: "Lần đó ngoài ý muốn ồn ào quá lớn, đối với cô ấy ít nhiều có chút ảnh hưởng, cho nên vào ban đêm đã phải bay đi, chạy về công ty. Trước khi lên máy bay bạn cô ấy gọi điện thoại cho tôi, nói có phóng viên tìm tới phòng nghỉ, cho nên bọn họ phải đi."
Dạng người gì mới sợ phóng viên tìm tới cửa? Thái Tấn Đồng giả vờ không nghe ra tin tức Mạnh Đông nhớ lại tiết lộ, anh ta liếc Dụ Kiến, lại hỏi: "Vậy còn anh, cũng đi luôn?"
Mạnh Đông qua vài giây mới thấp giọng nói: "Lúc bạn cô ấy gọi điện thoại, đúng lúc tôi đang ở bệnh viện. Nhiệt độ tăng lên, không thể chịu được, tôi nằm bốn ngày. Khi đó chúng tôi đều vội làm việc, không thể làm được theo ý mình, lý trí chiếm thượng phong, công tác cuộc sống vẫn phải tiếp tục."
Thái Tấn Đồng thở dài: "Rất kịch tính, cũng có chút thân bất do kỷ. Ngoài cái này, anh còn nhớ gì không?"
Anh ta ở trong đêm giao thừa này nghe xong Mạnh Đông tự thuật lại một đoạn, cuối cùng anh ta thực sự cũng có chút quan tâm.
Anh ta vô cùng muốn biết trước khi đêm nay nhớ lại, "cô ấy" trong miệng Mạnh Đông và Mạnh Động rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới có thể chia tách đến tận lúc này.
Hai tháng trước Mạnh Đông đau khổ canh giữ ở ngoài khách sạn; Giáng sinh năm ngoái sau buổi biểu diễn công ích Mạnh Đông khách sáo nói chuyện với cô; năm kia khai mạc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Mạnh Đông và cô thân mật được mới lạ.
Đây là một đoạn cho dù là thời gian hay là quan hệ của bọn họ, đều "gần" với quá trình khôi phục trí nhớ.
Thái Tấn Đồng lại có tin tưởng đối với chính mình.
Anh ta đánh cược đoạn trí nhớ tiếp theo Mạnh Đông khôi phục vô cùng có khả năng là năm kia, cũng chính là ba năm trước đây.
Anh ta ôm thật lớn hy vọng chờ Mạnh Đông tiếp tục, nhưng đã đi tới tòa nhà rồi.
Mạnh Đông nói: "Anh lái xe lại đây, chúng tôi chờ ở chỗ này."
Anh ta còn muốn nghe, cho nên nói: "Cùng đi nhé."
Mạnh Đông liếc Dụ Kiến: "Chân cô ấy đau."
"Hả?" Thái Tấn Đồng nhìn về phía Dụ Kiến, "Chân thật sự không đi được nữa?"
"Hơi hơi." Dụ Kiến thúc giục anh ta, "Anh mau lái xe lại đây đi."
"Ừ."
Thái Tấn Đồng rời đi, Dụ Kiến và Mạnh Đông đứng ở cửa thang máy.
Tuy là nửa đêm, nhưng vẫn đầy xe cộ, có lẽ toàn là người đỗ ở đây rồi đi đón năm mới.
Một chiếc xe thể thao lướt qua, sau khi hết tạp âm, Mạnh Đông nói: "Không cần đến bệnh viện?"
Dụ Kiến lắc đầu: "Không cần."
Mạnh Đông nói: "Nếu thực sự đau, đừng cố."
Dụ Kiến kéo khăn quàng cổ xuống, nhìn xe lái lại đây: "Đã nói không cần, tôi tự biết chân mình."
Xe tới trước mặt, hai người không nói chuyện, một trái một phải ngồi vào ghế sau.
Thái Tấn Đồng điều chỉnh gương chiếu hậu, có thể nhìn rõ hai người ngồi sau, hiện giờ anh ta càng thêm lưu tâm, phát hiện Mạnh Đông có thói quen ngồi xe vô cùng tốt, cho dù ngồi sau mỗi lần đều thắt dây an toàn, Dụ Kiến thì không.
Anh ta ngáp hỏi: "Hai người có mệt không?"
Mạnh Đông thả lỏng bả vai và cổ: "Vẫn ổn." Nghiêng đầu hỏi Dụ Kiến, "Còn cô?"
Dụ Kiến lắc đầu: "Không mệt." Nói xong cô đã muốn ngáp, che miệng, cô nhịn xuống.
"Vậy tôi nghe radio, không chê ồn chứ." Thái Tấn Đồng mở list nhạc trong xe.
Thật khéo là trong list nhạc cũng là ba ca khúc thành danh của Dụ Kiến.
Thái Tấn Đồng nói: "Cha mẹ cô cũng thật yêu cô, máy tính tiệm ăn kia cũng chỉ có ca khúc của cô, trên xe cũng thế."
Dụ Kiến ngả lưng, giọng đã mang theo chút lười biếng: "Không dễ nghe sao?"
"Dễ nghe, sao lại không dễ nghe chứ." Thái Tấn Đồng khen cô.
Dụ Kiến cảm giác tay đụng phải thứ gì, cúi đầu nhìn là bức tranh, người này còn chưa mang về khách sạn.
Cô thu lại tầm mắt, ngón tay để bên bức tranh, nghe tiếng mình hát, mí mắt cô dần dần nặng nề.
Cô hoảng hốt thấy người bên cạnh chỉnh quạt gió, hơi nóng không còn phả vào mặt cô.
Cô không thích bị gió nóng thổi.
Cô hỗn loạn nghĩ.
Sau khi thi đại học kết thúc, đáng lẽ mùa hè sẽ được thả lỏng thì lại là bắt đầu treo cổ đối với cô.
Đó là một ngày vô cùng oi bức trong ngày nghỉ, cô ngồi ở sau xe, nghiêng đầu tránh gió, cuối cùng nhường toàn bộ gió lạnh cho Tiểu Dương Xuân bên cạnh.
Tiểu Dương Xuân đóng điều hòa ghế sau lại.
Cô không vui: "Quá nóng."
Tiểu Dương Xuân nói: "Vậy chịu đi." Vừa nói vừa mở lại điều hòa.
Cô Khúc ngồi ghế phụ nói: "Cháu đừng bắt nạt Kiến Kiến, hôm nay là lần cuối cùng hai đứa gặp mặt, về sau muốn gặp nhau, cũng không biết phải đợi đến tháng năm nào."
Lái xe hỏi: "Không phải hai đứa nhỏ cùng học trường kia sao? Trường kia tốt, hàng năm tỷ lệ đỗ rất cao."
"Đúng vậy, cho nên tôi mới giúp đứa nhỏ chọn trường học này." Cô Khúc giải thích cười nói, "Cháu ngoại tôi đi du học, hai đứa nhỏ không học cùng nhau."
- -----oOo------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook