Gặp Anh Là Sự Bất Ngờ Tuyệt Vời Nhất
-
Chương 45
Trong ảnh Thiên Thiên mặc quần bò và áo thun dài, tuổi trẻ động lòng
người, còn Mễ Bác cũng mặc trang phục thường ngày, hết sức đẹp trai,
trai tài gái sắc, nhưng nhìn thế nào cũng thấy không xứng đôi. (trong
mắt ca họ xứng mới lạ ý )
Đương nhiên đây chỉ là nhận xét của một mình Thẩm Hạo.
Lúc Thiên Thiên bưng nước vào trên người đã thay bộ quần áo mặc ở nhà, cô liếc mắt thấy Thẩm Hạo cầm khung ảnh, mặt lộ vẻ lúng túng, “Nhất định là lúc má dọn dẹp phòng đã tìm được trong một góc nào đó.” Cô lấy lại, thuận tay ném vào trong một ngăn kéo.
Thẩm Hạo chỉ cười nhẹ một cái.
Thiên Thiên giống như giận dỗi đặt ly trà lên bàn, sao cô lại phải giải thích với anh cơ chứ, bằng cái gì a.
Thẩm Hạo mỉm cười dịu dàng, nâng ly trà nhấm nháp.
Thiên Thiên có chút uể oải, sợ rằng trong lòng anh xem cô như một cô bé chưa dậy thì xong.
Cái ghế duy nhất trong phòng đã bị anh chiếm mất, Thiên Thiên chỉ còn cách ngồi ở mép giường, cô nói: “Áo của anh lát nữa em sẽ giặt, mấy ngày nữa trả lại cho anh.”
Thẩm Hạo vừa định nói câu “Không cần phiền toái như vậy”, nhưng vừa kịp lúc nuốt trở lại trong bụng. vô duyên cô cớ có thêm một lý do để tiếp cận cô, sao lại không tận dụng. anh mỉm cười gật đầu.
Thiên Thiên quan sát thần sắc của anh, thấy anh đã uống hết nửa ly trà, lại tiếp tục rót đầy cho anh, mím môi cười hai tiếng, “Trà cũng uống rồi, có thể kể chuyện của chị Diệp Tử cho em rồi chứ?”
“Đó là đương nhiên.” Thẩm Hạo chậm rãi đặt ly xuống, chớp mắt.
Chuyện của Diệp Tử anh được nghe từ bạn xấu Bùi Tử Mặc, bởi vì cấp trên ở công ty mà trước đây Diệp Tử làm là vợ của Bùi Tử Mặc – Đinh Thần. nửa năm trước, lúc Diệp Tử mới sang Hồng Kì, vẻ trí thức và chuyên nghiệp của cô đã làm Thẩm Hạo rung động, cũng từng có ý nghĩ theo đuổi. đáng tiếc cái rung động này mới nảy sinh, còn chưa phát động tổng tiến công đã bị bóp chết trong trứng nước. (chà chà giống ý Thiên tỷ khi nhìn thấy Hướng ca quá à ) Diệp Tử và Hướng Huy chia cách 4 năm, cuối cùng vẫn về với nhau. Thâm tình như vậy không chỉ làm anh cảm động, ngay cả Bùi Tử Mặc nổi tiếng công tử đào hoa cũng rất cảm động. Dĩ nhiên, anh sẽ không đề cập việc mình từng có cảm tình với Diệp Tử.
Thiên Thiên nghe xong, đáy mắt bất tri bất giác chảy ra nước mắt, “Ô ô, quá cảm động, ô ô.” Cô khóc rì rầm, làm như lúc trước người phải xa người yêu là cô chứ không phải Diệp Tử. Cô nhận khăn giấy Thẩm Hạo đưa cho, vừa lau nước mắt vừa nức nở, “Chị Diệp Tử tốt như vậy, phải được kết thúc có hậu.”
Thẩm Hạo nhìn cô, “Diêu Thiên Thiên, em cũng vậy.”
Vài giây sau cô mới phản ứng kịp, ngẩn người tới quên lau nước mắt. hai mắt cô sưng đỏ, trên má còn đọng vài giọt lệ, chớp mắt như đôi mắt của lọ lem vô tội, mi mắt ướt đẫm, vừa thấy là thương, Thẩm Hạo vốn dĩ không biết nên làm cái gì đã ôm cô vào lòng. Môi dán vào tai cô nhẹ nhàng nói: “Đừng khóc, em khóc nữa người ta sẽ nghĩ anh ức hiếp em.”(á á =’= lợi dụng thời cơ 35 Thiên tỷ kìa )
Tai Thiên Thiên đỏ bừng, trái tim như con nai nhảy loạn xạ, vùi đầu vào ngực Thẩm Hạo, một cử động nhỏ cũng không dám. (cái bà này … >”
Thẩm Hạo kìm lòng không được khẽ nâng mặt cô lên, trong mắt cô còn đọng lại một màn sương mỏng, quyến rũ dộng lòng người, giọng anh đứt quãng, “Em lại khóc nữa, anh sẽ ức hiếp em thiệt đó.” (má ơi, tim con…)
Thiên Thiên trơ mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh đang phóng đại trước mắt, cái gáy bị bàn tay anh giữ chặt, không thể động đậy, ánh mắt Thẩm Hạo dịu dàng quyến luyến, nhu tình như nước, mặt cô như thiêu như đốt, say mê trong đó, không biết mình đang ở đâu.
Mắt thấy cánh môi sắp chạm nhau, cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra, “Thiên Thiên, con có nhìn thấy cái…” âm thanh tắt nghẽn dừng lại, má Diêu đứng ngây người ra, miệng tròn vo. (phá đám ah )
Mặt Thiên Thiên nóng rực, ngay cả một câu nói lắp đầy đủ cũng nói không ra.
Vẫn là má Diêu phản ứng nhanh, bà vội vàng nói: “Các con tiếp tục, tiếp tục.” im lặng rời khỏi, thuận tiện còn đóng cửa lại giùm hai người. (ồ de, típ đê 2 vị )
Trong trường hợp này, sao mà có thể tiếp tục được nữa. =’=
Mặt Thiên Thiên có màu tựa như gan heo, vùi đầu sâu vào khuỷu tay.
Thẩm Hạo không chút che giấu vuốt vuốt môi.
Thiên Thiên ngồi bất động, Thẩm Hạo cũng không động đậy.
Không biết qua bao nhiêu lâu, Thiên Thiên mới lấy lại bình tĩnh, cô đảo mắt, tức thì trừng lớn. người họ Thẩm nào đó không ngờ cứ thế đầu gối lên ghế tựa, thở đều đều, lăn ra…ngủ.
Thiên Thiên bóp trán, không biết là nên khóc hay nên cười, uổng phí cô xoắn xuýt nửa ngày, ai đó vốn dĩ không băn khoăn gì.
Cô tự giễu cười khẽ một chút, tay chân anh dài ngoằng, thân thể hơn phân nửa không ở trên ghế, vậy mà anh cũng có thể ngủ.
Tia sáng mặt trời từ hướng tây chiếu qua cửa sổ vào phòng, chiếu lên người anh, lấp lánh ánh kim, hình dáng tuyệt mỹ của anh tựa như hoang tử trong truyện cổ tích. Lúc anh an tĩnh, đường nét nhu hòa càng thêm anh tuấn dị thường. (Viv: oa oa, e dựa theo bản chính + tí chút phiêu, mọi người chiêm ngưỡng, e đi…lau nước miế**, Pil: gúm =’= tránh xa ta ra… cơ mà sao đọc khúc này có cảm giác Hạo ca là yêu tinh ế chỉ yêu tinh mới có khả năng phát sáng ý =’= )
Thiên Thiên không thể dời tầm mắt, tim đập rộn ràng, chính là người này, lúc anh trêu chọc cô có thể làm cô tức đến giơ chân, mà lúc trầm mặc cũng không làm người ta quên sự tồn tại của anh.
Cô bỗng nhiên nghe thấy tay vặn cửa vang lên tiếng xoay mở nhẹ nhàng, vừa quay đầu lại, quả nhiên là má Diêu đang thò đầu vào nhìn xung quanh.
Cô bật cười, “Mami làm gì vậy?”
Má Diêu vẫy tay với cô, Thiên Thiên đắp thêm một cái chăn cho Thẩm Hạo rồi đi ra.
Má Diêu dắt tay cô đi ra ngoài vài bước, nói nhỏ: “Con gái ngoan, con không mệt chứ?”
Thiên Thiên không hiểu gì hết, “Mami sao lại hỏi như vậy?”
“Má chẳng phải là đang quan tâm con sao.” Má Diêu cười nói.
“Vậy vừa rồi còn kêu tụi con tiếp tục.” Thiên Thiên muốn hôn mê.
“Vậy hai đứa rốt cuộc có tiếp tục không?” má Diêu không khoan dung, không buông tha hỏi.
Mặt Thiên Thiên đã hồng thấm, “Má tránh ra đi, con không muốn nói chuyện với má nữa.”
“Được, không nói chuyện này.” Má Diêu vuốt vuốt mặt con gái bảo bối, “Nó đang làm gì?”
“Ngủ.” Thiên Thiên nhún nhún vai.
“Nó với con làm gì mà mệt mỏi tới vậy?” vẻ mặt má Diêu chấn kinh. (ách bác này thoáng ghê ta
Mặt Thiên Thiên đỏ còn chưa đủ, ngay cả cổ cũng đã nhuộm đỏ.
“Nó không làm gì với con đó chứ?”
Tại sao lại xoay quanh đề tài này a, Thiên Thiên nổi giận thiệt rồi, “Mami!”
Má Diêu chạy trối chết. (dùng từ kiểu j hem bít, bác ý già mà cứ như con nít ế )
Thiên thiên thở dài một hơi, vừa quay đầu lại thấy Thẩm Hạo cười như không cười đang dựa vào cửa.
Đương nhiên đây chỉ là nhận xét của một mình Thẩm Hạo.
Lúc Thiên Thiên bưng nước vào trên người đã thay bộ quần áo mặc ở nhà, cô liếc mắt thấy Thẩm Hạo cầm khung ảnh, mặt lộ vẻ lúng túng, “Nhất định là lúc má dọn dẹp phòng đã tìm được trong một góc nào đó.” Cô lấy lại, thuận tay ném vào trong một ngăn kéo.
Thẩm Hạo chỉ cười nhẹ một cái.
Thiên Thiên giống như giận dỗi đặt ly trà lên bàn, sao cô lại phải giải thích với anh cơ chứ, bằng cái gì a.
Thẩm Hạo mỉm cười dịu dàng, nâng ly trà nhấm nháp.
Thiên Thiên có chút uể oải, sợ rằng trong lòng anh xem cô như một cô bé chưa dậy thì xong.
Cái ghế duy nhất trong phòng đã bị anh chiếm mất, Thiên Thiên chỉ còn cách ngồi ở mép giường, cô nói: “Áo của anh lát nữa em sẽ giặt, mấy ngày nữa trả lại cho anh.”
Thẩm Hạo vừa định nói câu “Không cần phiền toái như vậy”, nhưng vừa kịp lúc nuốt trở lại trong bụng. vô duyên cô cớ có thêm một lý do để tiếp cận cô, sao lại không tận dụng. anh mỉm cười gật đầu.
Thiên Thiên quan sát thần sắc của anh, thấy anh đã uống hết nửa ly trà, lại tiếp tục rót đầy cho anh, mím môi cười hai tiếng, “Trà cũng uống rồi, có thể kể chuyện của chị Diệp Tử cho em rồi chứ?”
“Đó là đương nhiên.” Thẩm Hạo chậm rãi đặt ly xuống, chớp mắt.
Chuyện của Diệp Tử anh được nghe từ bạn xấu Bùi Tử Mặc, bởi vì cấp trên ở công ty mà trước đây Diệp Tử làm là vợ của Bùi Tử Mặc – Đinh Thần. nửa năm trước, lúc Diệp Tử mới sang Hồng Kì, vẻ trí thức và chuyên nghiệp của cô đã làm Thẩm Hạo rung động, cũng từng có ý nghĩ theo đuổi. đáng tiếc cái rung động này mới nảy sinh, còn chưa phát động tổng tiến công đã bị bóp chết trong trứng nước. (chà chà giống ý Thiên tỷ khi nhìn thấy Hướng ca quá à ) Diệp Tử và Hướng Huy chia cách 4 năm, cuối cùng vẫn về với nhau. Thâm tình như vậy không chỉ làm anh cảm động, ngay cả Bùi Tử Mặc nổi tiếng công tử đào hoa cũng rất cảm động. Dĩ nhiên, anh sẽ không đề cập việc mình từng có cảm tình với Diệp Tử.
Thiên Thiên nghe xong, đáy mắt bất tri bất giác chảy ra nước mắt, “Ô ô, quá cảm động, ô ô.” Cô khóc rì rầm, làm như lúc trước người phải xa người yêu là cô chứ không phải Diệp Tử. Cô nhận khăn giấy Thẩm Hạo đưa cho, vừa lau nước mắt vừa nức nở, “Chị Diệp Tử tốt như vậy, phải được kết thúc có hậu.”
Thẩm Hạo nhìn cô, “Diêu Thiên Thiên, em cũng vậy.”
Vài giây sau cô mới phản ứng kịp, ngẩn người tới quên lau nước mắt. hai mắt cô sưng đỏ, trên má còn đọng vài giọt lệ, chớp mắt như đôi mắt của lọ lem vô tội, mi mắt ướt đẫm, vừa thấy là thương, Thẩm Hạo vốn dĩ không biết nên làm cái gì đã ôm cô vào lòng. Môi dán vào tai cô nhẹ nhàng nói: “Đừng khóc, em khóc nữa người ta sẽ nghĩ anh ức hiếp em.”(á á =’= lợi dụng thời cơ 35 Thiên tỷ kìa )
Tai Thiên Thiên đỏ bừng, trái tim như con nai nhảy loạn xạ, vùi đầu vào ngực Thẩm Hạo, một cử động nhỏ cũng không dám. (cái bà này … >”
Thẩm Hạo kìm lòng không được khẽ nâng mặt cô lên, trong mắt cô còn đọng lại một màn sương mỏng, quyến rũ dộng lòng người, giọng anh đứt quãng, “Em lại khóc nữa, anh sẽ ức hiếp em thiệt đó.” (má ơi, tim con…)
Thiên Thiên trơ mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh đang phóng đại trước mắt, cái gáy bị bàn tay anh giữ chặt, không thể động đậy, ánh mắt Thẩm Hạo dịu dàng quyến luyến, nhu tình như nước, mặt cô như thiêu như đốt, say mê trong đó, không biết mình đang ở đâu.
Mắt thấy cánh môi sắp chạm nhau, cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra, “Thiên Thiên, con có nhìn thấy cái…” âm thanh tắt nghẽn dừng lại, má Diêu đứng ngây người ra, miệng tròn vo. (phá đám ah )
Mặt Thiên Thiên nóng rực, ngay cả một câu nói lắp đầy đủ cũng nói không ra.
Vẫn là má Diêu phản ứng nhanh, bà vội vàng nói: “Các con tiếp tục, tiếp tục.” im lặng rời khỏi, thuận tiện còn đóng cửa lại giùm hai người. (ồ de, típ đê 2 vị )
Trong trường hợp này, sao mà có thể tiếp tục được nữa. =’=
Mặt Thiên Thiên có màu tựa như gan heo, vùi đầu sâu vào khuỷu tay.
Thẩm Hạo không chút che giấu vuốt vuốt môi.
Thiên Thiên ngồi bất động, Thẩm Hạo cũng không động đậy.
Không biết qua bao nhiêu lâu, Thiên Thiên mới lấy lại bình tĩnh, cô đảo mắt, tức thì trừng lớn. người họ Thẩm nào đó không ngờ cứ thế đầu gối lên ghế tựa, thở đều đều, lăn ra…ngủ.
Thiên Thiên bóp trán, không biết là nên khóc hay nên cười, uổng phí cô xoắn xuýt nửa ngày, ai đó vốn dĩ không băn khoăn gì.
Cô tự giễu cười khẽ một chút, tay chân anh dài ngoằng, thân thể hơn phân nửa không ở trên ghế, vậy mà anh cũng có thể ngủ.
Tia sáng mặt trời từ hướng tây chiếu qua cửa sổ vào phòng, chiếu lên người anh, lấp lánh ánh kim, hình dáng tuyệt mỹ của anh tựa như hoang tử trong truyện cổ tích. Lúc anh an tĩnh, đường nét nhu hòa càng thêm anh tuấn dị thường. (Viv: oa oa, e dựa theo bản chính + tí chút phiêu, mọi người chiêm ngưỡng, e đi…lau nước miế**, Pil: gúm =’= tránh xa ta ra… cơ mà sao đọc khúc này có cảm giác Hạo ca là yêu tinh ế chỉ yêu tinh mới có khả năng phát sáng ý =’= )
Thiên Thiên không thể dời tầm mắt, tim đập rộn ràng, chính là người này, lúc anh trêu chọc cô có thể làm cô tức đến giơ chân, mà lúc trầm mặc cũng không làm người ta quên sự tồn tại của anh.
Cô bỗng nhiên nghe thấy tay vặn cửa vang lên tiếng xoay mở nhẹ nhàng, vừa quay đầu lại, quả nhiên là má Diêu đang thò đầu vào nhìn xung quanh.
Cô bật cười, “Mami làm gì vậy?”
Má Diêu vẫy tay với cô, Thiên Thiên đắp thêm một cái chăn cho Thẩm Hạo rồi đi ra.
Má Diêu dắt tay cô đi ra ngoài vài bước, nói nhỏ: “Con gái ngoan, con không mệt chứ?”
Thiên Thiên không hiểu gì hết, “Mami sao lại hỏi như vậy?”
“Má chẳng phải là đang quan tâm con sao.” Má Diêu cười nói.
“Vậy vừa rồi còn kêu tụi con tiếp tục.” Thiên Thiên muốn hôn mê.
“Vậy hai đứa rốt cuộc có tiếp tục không?” má Diêu không khoan dung, không buông tha hỏi.
Mặt Thiên Thiên đã hồng thấm, “Má tránh ra đi, con không muốn nói chuyện với má nữa.”
“Được, không nói chuyện này.” Má Diêu vuốt vuốt mặt con gái bảo bối, “Nó đang làm gì?”
“Ngủ.” Thiên Thiên nhún nhún vai.
“Nó với con làm gì mà mệt mỏi tới vậy?” vẻ mặt má Diêu chấn kinh. (ách bác này thoáng ghê ta
Mặt Thiên Thiên đỏ còn chưa đủ, ngay cả cổ cũng đã nhuộm đỏ.
“Nó không làm gì với con đó chứ?”
Tại sao lại xoay quanh đề tài này a, Thiên Thiên nổi giận thiệt rồi, “Mami!”
Má Diêu chạy trối chết. (dùng từ kiểu j hem bít, bác ý già mà cứ như con nít ế )
Thiên thiên thở dài một hơi, vừa quay đầu lại thấy Thẩm Hạo cười như không cười đang dựa vào cửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook